
Chapter 2
Peter dần dà đã bị Wade thu hút. Mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên, và Ellie cảm thấy khá chóng mặt khi chứng kiến việc họ ngày một thân thiết hơn. Họ trở thành bạn, chia sẻ những mảnh cuộc đời với nhau, Wade giúp Peter thoát khỏi mặc cảm tội lỗi và cuộc sống u buồn, còn chàng trai giúp người kia trở thành một gã đứng đắn hơn.
Gisele và Ellie cứ đi hết kí ức này sang kí ức khác, theo dõi từng hoạt động của Peter và Wade. Dần dà việc bị hút đi không còn là ép buộc nữa, thay vào đó cả hai có thể quyết định khi nào chúng muốn đi. Cả hai bỏ qua một vài cái, hoặc vì nó khá nguy hiểm khi đứng trong khoảng cách gần, hoặc vì nó không … phù hợp với độ tuổi. Không phải lỗi của chúng khi Wade đi khắp nơi và reo rắc sự gay của mình lên người khác. Nhất là Peter.
Ellie nhìn xung quanh nơi chúng vừa đáp xuống. Một cảng biển, với ánh lam chiều phủ lên cảnh vật. Những con thuyền đậu nhấp nhô theo từng nhịp sóng và những ngôi nhà trải dài theo bờ biển đến tít tắp. Mặt biển xanh loang lổ màu vàng cam của mặt trời đang dần lặn phía xa, sóng tung bọt trắng xóa mỗi khi đập vào bờ, sau đó nước rút đi qua những kẽ đá và một đợt sóng khác lại ập đến. Không gian khá tĩnh lặng, chỉ thi thoảng vọng lên tiếng hải âu nghiêng mình trên bầu trời mang màu hồng của quả đào chín, xen lẫn với giọng vui vẻ của một vài dân chài đang gỡ lưới và chất cá lên xe lạnh. Mọi thứ như một thước phim cổ của phim ảnh những năm 90, lãng mạn và yên bình đến kì lạ.
Trong khi cả hai còn đang ngó xung quanh, chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt vời của hoàng hôn, thì một giọng nói đủ lớn để ai cũng có thể nghe thấy vang lên gần đấy từ một cặp đôi đang đi cạnh nhau. Khoảng cách giữa họ khá là gần so với tiêu chuẩn bình thường.
“Tôi thích cậu. Chúng ta hẹn hò đi.”
Con bé nhướn lông mày khi nhận ra đó là hai ông bố nó. Vậy ra người tỏ tình là Wade. Cũng không lạ lắm, người đàn ông có xu hướng khá chủ động trong tình cảm.
Nó nghe thấy Gisele che miệng cười rúc rích, liền khẽ huých nhẹ khuỷu tay vào sườn cô gái. Không ai được cười cái sự sến súa của bố con bé.
Ngoại trừ nó.
Miệng của Peter mấp máy gì đó và mặt cậu ta ngày càng đỏ, khác hẳn với hình ảnh Peter mà nó đã quen thấy. Peter của nó là một người chỉ cần hơi cau mày là nó phải nhanh chóng chạy lên phòng làm đống bài tập dở dang, là người không bao giờ to tiếng và khiến cả những người khác cũng không được to tiếng, là người hay cốc đầu Wade và nhéo tai nó mỗi khi hai người kia gây chuyện. Tất nhiên Peter của nó cũng là người rất thích nhặt mèo về – nhặt luôn cả mèo hàng xóm – nhưng lại quá lười để chăm chúng, là người luôn âm thầm nhét đồ ăn vặt vào phòng con bé mỗi khi nó gặp chuyện buồn và không muốn nhìn ai, là người luôn miệng than thở về mấy trò quái của hai bố con nhưng thật chất lại đang nhịn cười, là người nhiều lúc cũng tham gia vào mấy trò đấy – rất nhiệt tình là đằng khác.
Peter của nó là như vậy – không ngại ngùng, không quá hào hứng, luôn che dấu tính ham vui của mình sau vẻ chững chạc, bởi vì đó là điều mà bạn cần làm khi nuôi dạy một đứa trẻ. Ellie cười bâng quơ khi nghĩ về cái cách mà nó được nuôi dưỡng bởi hai người tuyệt vời nhất cuộc đời nó. Wade dạy con bé cách hưởng thụ cuộc sống, cách nhìn vào mặt sáng của mọi vấn đề – ngoại trừ việc người đàn ông đôi khi khá bi quan – và Peter dạy nó cách trở nên có trách nhiệm để có thể có một cuộc sống thoải mái. Tất nhiên có những thứ họ không dạy nó, nhưng con bé bị ảnh hưởng. Như việc tò mò thái quá và không bao giờ ngồi yên cho đến khi tìm ra lời giải đáp. Giờ thì xem cái tính đó dẫn nó tới đâu này.
Con bé nghe thấy họ rủ nhau về nhà Wade ăn tối và nó quyết định không đi theo họ. Nó nhìn cái đồng hồ của mình. Thời gian không còn nhiều, hai đứa nó cần bỏ qua những chi tiết nhỏ để xem những sự kiện chính.
“Đi thôi.” Nó nói, nắm lấy tay Gisele. Cô gái gật đầu và cả hai biến mất vào một lỗ đen.
= = = = =
Hai cô gái đi qua thêm một vài sự kiện khác.
Cả hai đã làm mặt kì thị khi thấy nụ hôn đầu của hai người, nhưng như vậy vẫn chưa là gì khi chúng thấy mình đang ở khách sạn và thấy hai người họ ôm ấp nhau. Chúa ơi, con bé bắt đầu muốn nhanh chóng thoát khỏi đây rồi.
Quan trọng hơn, con bé cũng đã biết được lý do mà cả Peter lẫn Wade đều xem trọng Gwen. Với Peter, Gwen là một kí ức ám ảnh cậu đến suốt đời, một mảng màu tươi sáng mà cậu luôn muốn giữ lấy, một nỗi hối hận khôn nguôi; với Wade, Gwen là một ân nhân, bởi nếu không có Gwen, không có sự ra đi của cô, người đàn ông sẽ không bao giờ gặp được Peter. Có lẽ họ sẽ gặp nhau ở một trường hợp khác, một tình huống khác, hoặc thậm chí chưa bao giờ gặp.
“Xem kìa,” Gisele chợt nói, chỉ tay về đám người tham dự Halloween, “Đấy là lần đầu tớ gặp Peter và Wade rồi được mẹ gửi cho họ trông.”
“Awwwww.” Ellie nói, “Cậu dễ thương thật đấy.”
Gisele quyết định lơ đi việc nó khen mình dễ thương, vì dù sao đấy là ý kiến về cô gái lúc còn bé chứ còn bây giờ chưa chắc áp dụng được. “Sao cũng được”, cô nói, quan sát bữa tiệc và cách mọi người ai cũng vui vẻ. Gisele-phiên-bản-mini ngáp, và cô gái cũng tự động ngáp theo.
“Ellie?”
“Hửm?” nó đáp, không để ý rằng nãy đến giờ mình đang ngẩn người ra nhìn họ với vẻ mặt đầy tình cảm một cách kì quặc. Nó ho nhẹ, quay qua nhìn bạn mình.
“Chuyện gì?”
Gisele ngáp dài, lấy tay che miệng, “Tớ buồn ngủ. Chúng ta về được chưa?”
Ellie nhìn cô gái với cái kiểu mà Peter hay dùng để nhìn nó mỗi khi con bé ngái ngủ – kiểu nhìn của một bà mẹ đơn thân một tay nuôi năm đứa trẻ. Tất nhiên Peter không phải một bà mẹ đơn thân, và cậu ta không nuôi năm đứa trẻ. Một mình Wade là đủ kinh khủng rồi, và tính cả Ellie thì là hai đứa.
“Được rồi.” nó nói, mỉm cười và nắm lấy bàn tay không dụi mắt của Gisele, “Chúng ta về-” con bé bỗng khựng lại.
Gisele cũng khựng lại.
Bàn tay đang dụi mắt của cô từ từ hạ xuống và cô gái nhìn bạn mình bằng ánh nhìn kinh hoàng.
“Đừng nói rằng cậu-”
“-không nghĩ đến cách quay về.” con bé hoàn thành câu nói. “Oops.”
Gisele trở nên im lặng một cách bất thường.
= = = = =
“Chào buổi sáng, boss.”
“Chào buổi sáng F.R.I.D.A.Y.” Tony đáp, tay cầm cốc cà-phê, tay đưa lên gãi cằm. Người đàn ông cảm thấy mình cần một cốc cà-phê trước khi cạo râu hay tắm rửa và thay quần áo. Thực tế thì việc cạo râu để nó thành hình khá là mất thời gian, thế nên anh ta đang rất nghiêm túc xem xét việc để nó mọc dài ra. Thậm chí là dài ra như kiểu Gandalf. Hoặc Dumbledore. Hoặc Pai Mei.
“Có gì đáng lưu ý ngày hôm nay không người đẹp?” Tony hỏi trợ lý của mình và thậm chí cảm thấy được cái đảo mắt của cô trong giọng nói. Anh luôn nói rằng J.A.R.V.I.S cần xem lại cài đặt phần mềm nhân cách của mình, nhưng có vẻ như cô ta cần nó hơn.
“Có lẽ một ngày nào đó khi anh chịu nhấc mông lên và tạo cho tôi một ngoại hình ưa nhìn thì khi ấy tôi sẽ thấy đỡ bị xúc phạm hơn. Dù sao thì, hôm nay anh có một vài buổi gặp mặt, tôi đã gửi chi tiết vào điện thoại nhưng sẽ nhắc một tiếng trước mỗi buổi.”
“Tốt.” người đàn ông búng tay, nâng cốc lên nhấm nháp cà-phê.
“Và tối qua Ellie và Gisele đã sử dụng B.A.R.F.”
“Chúng ta đã thống nhất sẽ không dùng cái tên đó-” Tony nói, mải tập trung vào việc sờ cái cằm râu lún phún của mình và chờ cà-phê ngấm vào não, không hề để ý điều trợ lý mình vừa nói cho đến khi cà-phê thực sự ngấm vào, “Ellie và Gisele làm gì cơ?”.
“Bố vợ!!!!” giọng hoảng hốt của gã lính đánh thuê vang lên ngay khi thang máy mở ra, cắt ngang trước khi F.R.I.D.A.Y kịp nói gì.
Trong vài giây, sự hoảng loạn của Wade đã làm người đàn ông quên đi luôn sự hoảng loạn vừa ập đến của mình. Hắn túm lấy cổ áo của anh ta, lắc lấy lắc để.
“Peter ngủ mãi mà không tỉnh dậy và Ellie và Gisele mất tích và tôi đã gọi 911 nhưng người ta bảo tôi nói chậm lại và tôi đã nói rất chậm nhưng họ bảo tôi cần bình tĩnh lại và tôi bảo có cái đéo ấy và tôi cúp máy, hoặc là tôi đã quăng nó qua cửa sổ, ai biết được, và sau đấy tôi thấy có cái tia quét gì đấy và tôi nhìn về hướng cái tia và tôi tìm ra cái thiết bị có ghi Stark và tôi chạy đến đây vì tôi vừa quăng mất điện thoại rồi nên không gọi hai người được còn điện thoại Peter hình như cũng bị tôi quăng đi cùng với cái của tôi-”
Tony túm lấy cổ áo hắn trước khi cà-phê trào ngược lên khỏi dạ dày anh ta, “Cậu cần phải thở!”.
Wade ngừng lại, hít một hơi thật sâu. Trong lúc người kia đang hít thở, Tony chợt nhớ ra sự hoảng loạn của chính mình.
Chúa ơi.
= = = = =
“Anh nghĩ mình làm được chứ?” Steve lo lắng hỏi, đi qua đi lại với hai tay chắp sau lưng.
Tony tặc lưỡi khó chịu, vẫn dán mắt vào thiết bị của mình, “Sống với nhau bao nhiêu năm mà còn hỏi câu đấy.”
Steve thở dài, lấy tay xoa sống mũi, “Tôi chỉ lo cho hai đứa nó thôi.”
“Yên tâm,” Tony thở ra, như thể chính mình cũng thấy nhẹ nhõm trước tin tức này, “Bọn trẻ chỉ đang bị mắc kẹt trong dòng tái hiện kí ức thôi, chúng không thể thay đổi hiện thực nên sẽ không có gì đáng lo.”
“Tôi chả hiểu anh nói gì.” Steve thừa nhận, mắt nhắm lại mệt mỏi.
“Tôi cũng chả hiểu tôi nói gì.” Tony đáp và người tóc vàng mong rằng anh ta đang nói đùa.
Hiện tại Wade đã trở về nhà cùng với Nat và Clint để xem tình hình của Peter. Có vẻ như bọn trẻ đã chọn kí ức của Peter để đi vào, và giờ thì cậu ta đang ngủ say như chết. Gã lính đánh thuê đã suýt lên cơn đau tim khi nghe được mỗi từ “chết”.
Tony thật sự không tin được việc F.R.I.D.A.Y không hề báo cho anh ta việc hai đứa trẻ gây chuyện thế này, nhưng ngẫm lại thì có lẽ lại là trò gì đó của Gisele. Anh đã luôn nói rằng việc để hai đứa có đầu óc không bình thường chơi với nhau là chuyện không nên, nhưng không ai nghe cả và nhìn xem nó đã thành ra thế nào. Dù sao thì những hình phạt anh nghĩ ra cho hai đứa đều đã bị nỗi lo che lấp. Bọn trẻ hiện đang lang thang đâu đấy và không biết đường ra, còn anh thì không biết có nên vào hay không. Việc dò tần số của chúng cũng không có ích mấy – chúng dường như di chuyển liên tục.
“Chết tiệt.” anh ta lầm bầm, khẽ giật mình khi Steve đặt một cốc cà-phê nghi ngút khói lên bàn.
Tony chỉ khẽ thở ra và nhấp lấy một ngụm cái thức uống đắng ngắt ấy. Nỗi lo lắng làm cà-phê trở thành dung dịch sánh đặc như dầu nhớt và có vị dở tệ.
= = = = =
“Tớ tưởng cậu phải biết đường ra chứ!” giọng Gisele càng ngày càng cao và sắp đạt đến mức báo động. Trông con bé như sắp lên cơn động kinh đến nơi.
“Tớ không nghĩ đến -”
“Không nghĩ đến!” Gisele lặp lại, như thể Ellie vừa nói một điều gì đó vừa kinh khủng, vừa ngu ngốc và vừa không thể tin được. Sự thật là như vậy.
“Nghe này, cậu cần bình tĩnh lại –”
“Bình tĩnh!” cô gái lại lặp lại, vung hai tay lên trời. Cử chỉ này gợi cho Ellie nhớ đến Peter khi cậu ta thực sự điên lên. Nó nghĩ nó biết cách để xử lý trường hợp này.
Con bé nắm lấy hai bả vai bạn mình, lắc vài cái thật mạnh để cô gái ngưng lải nhải lại, sau đấy hít vào thật sâu, “Chúng ta cần bình tĩnh, cậu hiểu chứ,” nó nói và thở ra, sau đó lại hít vào, “Giống như lún vào vũng bùn vậy, cậu càng quẫy càng chìm nhanh,” nó thở ra, “thế nên phải bình tĩnh.”
Gisele gật đầu, làm theo hướng dẫn.
Cô gái tát nó một cái.
“Được rồi, cũng đáng, nhưng một cái thôi.” Nó lầm bầm, lấy tay xoa má. Gisele đứng cách xa khỏi nó vài bước, không còn thở gấp nữa, nhưng khi nói giọng cô gái vẫn khá run.
“Bây giờ chúng ta làm gì?” cô gái hỏi, thất thần.
Ellie trông suy ngẫm một lúc, và con bé thực sự rất nghiêm túc khi nói ra những lời tiếp theo, mặc dù nó lo rằng bạn mình sẽ lại lên cơn như lúc nãy.
“Bây giờ chúng ta chờ đợi.”
“Bây giờ,” Gisele lặp lại từ tốn, “chúng ta chờ đợi.”
= = = = =
“Xong rồi!” Tony reo lên, đứng phắt dậy trước khi hai người còn lại kịp phản ứng gì. Cả hai phải chạy theo để đuổi kịp anh ta khi người đàn ông bỏ chạy thật nhanh, chỉ kịp bảo F.R.I.D.A.Y chuẩn bị xe.
“Lên xe rồi tôi giải thích.” Anh ta nói, và họ chạy hết tốc lực xuống dưới, vào xe và nhấn ga chạy đến căn hộ của Peter và Wade.
Đoạn đường đến đó không gần lắm, nhưng với kiểu lái xe bạt mạng không cần nhìn đường (“Tôi mua luôn cả con đường này!”), họ nhanh chóng đến được tòa nhà nơi có căn hộ Wade và Peter. Cả ba lại chạy lên cầu thang máy, bấm nút lên tầng 12 như thể muốn đục cả cái lỗ vào bảng số. Trong khi chờ đợi, Tony giải thích, “Peter hiện tại cũng đang kẹt trong dòng tái hiện kí ức, chỉ cần liên lạc được với nó – việc này không quá khó vì cơ thể của thằng bé vẫn ở đây – và bảo nó tìm hai đứa nhóc về. Tuy vậy chúng ta phải nhanh lên vì nếu nó ở trong đấy thêm nửa tiếng nữa thì cả ba sẽ mắc kẹt vĩnh viễn.”
Họ mất kiên nhẫn chờ cửa mở và khi cửa chỉ vừa hé thì cả ba người đã chen nhau chạy ra, đến mức Steve đảo mắt và đánh cho hai người kia bình tĩnh lại.
“Sao rồi?” Nat hỏi khi họ mở tung cửa căn hộ của Peter ra, nhanh chóng đi vào phòng ngủ của hai người.
“Mọi người tránh ra cho chuyên gia nào.” Tony nói với cái kiểu bông đùa thường ngày của mình, nhưng Wade để ý cái cách nó hơi lạc đi. Rõ ràng người đàn ông đang rất hoảng loạn.
Họ nhìn Tony làm việc với sự nhanh nhẹn thường thấy khi anh ta tập trung cao độ, tất cả đều nín thở chờ đợi.
Bây giờ, họ chỉ còn cách chờ đợi.
= = = = =
Chờ đợi không phải là ý tồi.
Nửa tiếng sau, Peter xuất hiện với gương mặt giận dữ và hai tay khoanh trước ngực.
Ellie biết mình gặp rắc rối lớn rồi, nhưng nó không thể nói rằng mình không mừng húm khi thấy bố mình. Chưa bao giờ nó thấy Peter ngầu đến thế.
“Bố!” nó reo lên cùng lúc khi Gisele kêu lên bất ngờ “Peter!”, và cả hai lao đến ôm người đang khoanh tay tỏ vẻ xa cách và thịnh nộ. Rõ ràng cố gắng của cậu không ấn tượng mấy.
Chàng trai thở dài, ôm lấy hai cô gái và khẽ thì thầm, “Về nhà thôi.”
Chưa bao giờ, chưa bao giờ trong suốt mười mấy năm cuộc đời mình, Ellie lại thấy ba chữ “về nhà thôi” nghe yên bình đến vậy.
= = = = =
“Con không ngờ bố lại dễ rơi vào lưới tình như thế, nhất là với Wade nữa.” Ellie nói với một miệng đầy bánh tart khi họ quay lại bàn ăn trong bếp chỗ Tony. Nó đã khai báo hết lý do làm liều của mình trong khi ăn như một cái máy nghiền, với Gisele ngồi cạnh khuấy tung bát yến mạch với dâu của mình lên.
Tất cả người lớn, và Gisele, đều trông kiệt sức một cách kì lạ. Ngoại trừ Ellie, nguồn gốc của mọi chuyện. Tony đã nói rằng con bé trông khá bình tĩnh với một đứa suýt nữa thì kẹt trong kí ức của bố mình, và rằng nó nên thể hiện sự sợ hãi hay cái gì đại loại thế nếu muốn lần sau có ai đó tới cứu cái mông nó khi nó gây chuyện. Steve không thích Tony nói vậy, nhưng Tony bảo anh ta là người luôn phải chạy đi cứu cái mông của tất-cả-mọi-người kể cả Steve và rằng chả có ai thực sự nghĩ đến chuyện cảm ơn anh ta cả. Steve sau đấy đã cảm ơn, và hai đứa trẻ cũng vậy, nhưng rõ ràng người đàn ông vẫn hậm hực.
Peter thở dài, “Nếu con tò mò, con luôn có thể hỏi. Con làm mọi người sợ khiếp vía đấy.”
Con bé trông hối lỗi, ngừng nhai và khẽ cúi mặt xuống, “Con xin lỗi.”
Nat ngồi bên quầy bar với cốc cà-phê trên tay và hai cái quầng thâm trên mắt, càu nhàu ngái ngủ, “Tôi chỉ vừa quay về từ nhiệm vụ đã bị lôi đến cái đám dở người này. Lần sau nếu bất kì ai quyết định đi phiêu lưu thì hãy thông báo trước một tiếng, được chứ?” Người phụ nữ lấy tay che miệng ngáp, đoạn đứng lên lò dò ra ngoài khi thấy Pepper đi ngang qua bếp, người chắc đang tính lôi Tony đi đâu đấy vì anh ta vừa bỏ lên phòng. Những người khác cũng tản đi tìm góc nào đấy để nằm chết thối ở đấy trước khi kịp lên phòng mình ngủ đàng hoàng, để lại hai cô gái với Wade và Peter.
Cuối cùng sau một khoảng lặng để mọi người ăn uống và suy nghĩ, Ellie lên tiếng.
“Vậy.”
“Vậy.” Peter và Wade đồng thanh, ngước lên nhìn con bé. Gisele đã nằm ra bàn từ lúc nào, đầu vùi vào hai cánh tay khoanh lại. Mái tóc dài gợn sóng của cô gái khẽ trải đều khắp tấm lưng gầy và trên mặt bàn gỗ bóng.
“Con sẽ bị cấm túc chứ?” nó hỏi, thừa biết câu trả lời.
“Hai tháng. Và không tiền tiêu vặt.” Peter thở dài, nhón tay lấy một cái bánh tart trên núi bánh mà Wade làm.
“Dù sao thì Tony cũng sẽ cho nó tiền tiêu vặt thôi.” Wade nói, “Ông ấy luôn chiều con bé một cách thái quá. Anh nghĩ đó là một phần của lý do dẫn đến hành động tùy tiện của con bé.”
“Anh cũng góp một phần lớn trong đấy.” Peter nhắc, nằm ườn ra bàn nhấm nháp cái bánh. “Đừng đổ cho bố em.”
Ellie nhìn họ, hơi giơ tay lên, “Ờm… con vẫn còn ở đây đấy.”
Peter nhìn nó, và con bé rụt tay lại nhanh chóng.
“Không tiền tiêu vặt trong ba tháng.” Cậu chốt, khiến Ellie kêu lên chán nản, úp mặt vào lòng bàn tay mình.
Sau một lúc, nó ngước lên nhìn hai người ngồi trước mặt mình. Họ đang nói về chuyện gì đấy, hình như đề cập đến Gisele, nhưng con bé chỉ mải nghĩ về việc một cặp đũa lệch như họ lại trông hòa hợp đến mức kì lạ. Peter khẽ cười, khóe miệng cong lên, và Wade như phản chiếu lại vẻ mặt của cậu. Họ trông thật tuyệt, và con bé nghĩ vẩn vơ về việc liệu sau này mình có thể tìm thấy ai đó nhìn mình như cái cách Wade nhìn Peter và ngược lại.
Nó khẽ liếc qua phía Gisele ngồi cạnh mình, nhìn cái cách gương mặt cô gái hơi nghiêng về một bên, khiến nó nhìn rõ được độ cong của hàng lông mi, cách một vài đốm tàn nhang trên mặt cô gái trông thật khác biệt so với của Peter, cách dải tóc vàng của cô trượt nhẹ trên vai và xuống dưới lưng.
Ellie nghĩ mình thật sự thích Gisele rất nhiều. Giá như nó có thể nói điều đấy với cô gái.
Xét cho cùng, nó có lẽ còn cần thời gian để đạt được độ mặt dày như Wade để có thể nói ra điều ấy. Bên cạnh đó nó còn phải vượt qua ải phụ huynh nữa, vì không những Elise là mẹ của Gisele, mà dường như chính Peter và Wade cũng xem cô gái như con mình. Nó phải nói gì chứ? Con bé đoán sẽ là thứ gì đó đại loại như “Con thích con gái của bố, ý con là con gái không chính thức, ý con là… em gái con, không, chết tiệt, ý con không phải vậy...".
Còn nữa, nó sẽ giải thích thế nào về việc nó thích Gisele? “Bố, con gay.”? Con bé nghĩ hai ông bố nó sẽ chấp nhận dễ dàng, nhưng còn Elise? Liệu cô ấy sẽ nói mỉa rằng đặc trưng của nhà Wilson là sự gay nhưng rồi không ý kiến gì nữa, hay sẽ chỉ tỏ ra kì thị và âm thầm tách hai đứa ra?
Quan trọng nhất, Gisele có thích nó?
Chúa ơi, con bé đã hiểu cảm giác của Wade và Peter hồi nó năm tuổi và hỏi không ngừng. Họ hẳn phải rất khó chịu, vì hiện con bé đang rất khó chịu với bản thân mình.
Và… có phải khi Wade bắt đầu bị thu hút bởi Peter, người đàn ông cũng cảm thấy như vậy?
Không hẳn là tình yêu, nhưng bạn không thể rời mắt khỏi người đấy, bạn luôn cố gắng trở thành người-không-phải-bản-thân-mình chỉ để tạo ấn tượng trước mặt họ, và luôn có gì đó thật kì lạ khi bạn nghĩ về cái cách họ nhìn bạn.
Thật kinh khủng.