
Cái-đáng-lẽ-đã-là-ILTG-sequel-nhưng-cuối-cùng-lại-không-phải
Một ngày thứ Bảy như **** của nhà Wilson – Parker.
Một sáng thứ Bảy.
Peter mở mắt và thấy trần nhà.
Ngày nào cậu cũng thấy cái trần nhà, tất nhiên, nhưng hôm nay nó có vẻ cao hơn mọi hôm.
Và Deadpool đang nhìn cậu chăm chú.
“Sao em lại nằm dưới đất vậy?”
“Sao anh biết được?”
“Anh dậy từ lúc nào đấy?”
“7 giờ.”
“Vậy là anh bỏ ra một tiếng để nhìn em nằm dưới đất và thậm chí không buồn lôi em lên giường?”
“Em phải biết là em rất hay đạp anh mỗi khi anh làm em tỉnh giấc, nên,” hắn nhún vai, “không thể trách anh được.”
“Anh không thể nói như thể mình không có lỗi như thế. Lần gần nhất em đạp anh là vì anh đánh thức em dậy để đi bắt pokémon.”
“Buổi tối chúng nó xuất hiện nhiều hơn.”
“Chả có cái gì để chứng minh điều đấy cả.”
“Logan nói vậy.”
“Logan cũng chơi Pokémon Go?”
“Ừa. Bọn anh cùng chọn team Instinct.”
“Em thắc mắc tại sao.”
“Vì -”
“Đó là câu hỏi tu từ.”
“Anh không thích mỗi khi em dùng câu hỏi tu từ. Nó làm em nghe giống Tony.”
“Em sẽ mách bố.”
“Như vậy cũng không làm tình cha con giữa anh và Tony bền chặt hơn đâu.”
“Em sẽ mách Nat.”
“Hay đấy.”
Peter im lặng.
“Em đói.” Cậu nói sau một lúc.
“Hôm nay đến lượt em nấu ăn.” Hắn nhắc.
“Shit.”
“Còn món nào khác không?”
“Hôm nay em cảm thấy mình không thể nấu ăn.”
“Đó là lý do vớ vẩn nhất anh từng nghe kể. Và anh thì đã nghe rất nhiều lý do vớ vẩn.”
“Em còn một phiếu ‘Nấu ăn giùm’ mà Ellie tặng em vào sinh nhật.”
Hắn đảo mắt, “Thật không công bằng khi con bé tặng em cái đống phiếu ấy và bắt anh thực hiện. Anh đã phải là quần áo, nấu ăn, giặt giũ, quét dọn, cắt cỏ và ngớ ngẩn nhất là nói ‘Con yêu bố’ với Tony mỗi lần hai ông bố của em qua đây chơi. Ý anh là, hãy nhớ lại cái cách miệng ông ấy trề ra khi anh nói vậy xem!”
“Anh biết là Tony cũng yêu anh mà.”
“Em mất trí rồi.”
“Cho dù vậy thì anh vẫn phải nấu ăn hôm nay.”
Cả hai không nói gì nữa, chìm vào cái không khí im lặng buổi sáng, tận hưởng một ngày thứ Bảy nhàn hạ.
Cậu ngáp một cái và vươn người, lấy tay dụi mắt.
“Nhân tiện thì, làm sao em lại nằm dưới đất vậy?”
“Em đã hỏi câu đó rồi.”
“Tại sao mặt trời lại mọc ở đằng Đông?”
“Peter, em đang bắt đầu nói những thứ không đầu không đuôi.”
“Tại sao anh lại ném bánh mì vào người Weasel?”
Hắn suy nghĩ một lúc, bỏ qua việc Peter đang bắt đầu hỏi linh tinh, “Anh không biết. Cậu ta tạo cho anh cảm giác ‘ah, mình cần ném cái gì đó’, và tình cờ thì anh đang cầm cái bánh mì.”
Peter gật gù, “Anh điên rồi.”
Câu đó hoàn toàn không liên quan tới câu trả lời của hắn, nhưng gã lính không quan tâm lắm.
“Anh thử nói ‘Harry Potter’ xem.”
“Harry Potter.”
“Sai rồi. Phải là ‘Harwi Pottah’ mới đúng.”
“Pottah, em có nghe thấy tiếng gì không?”
“Nếu ý anh là tiếng bát đĩa vỡ thì không, em chả nghe thấy gì cả.”
Ôi Chúa ơi.
= = = = =
Một trưa thứ Bảy.
“Wade, xem này!” giọng của Gisele vang lên sau lưng hắn.
Gã lính quay lại từ cái chảo đang chiên gì đấy của mình để thấy một Peter nghễu nghện đi vào, hai tay chống bên hông với Gisele chui dưới áo cậu ấy và Ellie thì đứng sau lưng chàng trai, ôm eo cậu như một cái đuôi. Mọi thứ trông có vẻ bình thường ngoại trừ việc hai chân con bé Gisele đang thò ra ngoài cổ áo chàng trai và móc vào cổ cậu.
Hắn tắt bếp đi và nhìn họ vài giây trước khi chỉ vào đứa trẻ trong áo cậu, “Con bé đang quay mặt vào hay-”
“Ra. Con bé đang quay mặt ra.” Cậu trả lời, theo sau câu nói là vẻ mặt hớn hở của đứa trẻ thò ra dưới vạt áo. Đầu nó dốc ngược xuống và mặt nó đỏ lên, nhưng nó vẫn cười toe toét.
Deadpool mở miệng và đóng lại ngay lập tức, nhún vai rồi quay lại với việc chuẩn bị bữa trưa. Hắn đã dần quen với việc ba người họ làm những trò kì quái khi Gisele qua chơi với họ, và nhiệm vụ duy nhất của hắn là giữ cho mọi chuyện trong tầm kiểm soát. Không phải hắn giỏi trong việc giữ mọi thứ ổn định – chính bản thân hắn cũng chẳng có tẹo nào gọi là ổn định – nhưng vì mẹ của con bé là kiểu có thể đuổi theo bất cứ ai làm hại con cô ấy, thậm chí theo đến tận địa ngục, thế nên hắn không muốn có vấn đề gì xảy ra với con bé hay với Peter và Ellie của hắn cả.
Ba người kia đi từ từ đến chỗ hắn. Gã lính lấy miếng xúc xích chiên cho vào miệng Peter khi cậu đứng bên cạnh kéo tay áo hắn.
“Cháu cũng muốn ăn.” Gisele nói, với tay kéo ống quần Deadpool. Ellie có vẻ vẫn mải hít hà mùi áo của Peter nên không lên tiếng.
Hắn nhìn con bé, đoạn quay lên nhìn cậu.
“Anh sẽ không đưa xúc xích xuống dưới đấy đâu.” Hắn nói và nhận lại cái đảo mắt của cậu. Chàng trai cẩn thận luồn tay vào trong áo mình, kéo con bé ra và đặt nó đứng trên hai chân. Dù sao cậu cũng bắt đầu thấy mỏi lưng rồi.
Gisele há miệng để hắn đút ăn và nhanh tay thó hai miếng nữa rồi bỏ chạy. Con bé cười hả hê, giọng nó như con quái vật nhỏ vang khắp nhà, khiến cả hai người đàn ông thở dài. Gisele là đứa trẻ thông minh và đáng yêu, nhưng thứ duy nhất người ta để ý đến nó khi lần đầu gặp mặt lại là sự hiếu động không tưởng tượng được của con bé. Peter vẫn còn nhớ lúc nó mới chỉ ba, bốn tuổi và ngoan ngoãn như một con cừu non, và giờ thì càng lớn nó càng giống một con chó chăn cừu hơn. Nó chạy, nhảy, lộn nhào, đu, bám,… làm tất cả mọi thứ ngoại trừ ngồi yên. Người duy nhất có thể khiến nó ngồi một chỗ là Kirk. Bạn biết đấy, cái con ếch màu xanh có giọng như phiên bản nam của Shakira ấy.
{Cô có vấn đề gì với Shakira à?}
Không… đó chỉ là một cách diễn đạt-
{Tôi thích Shakira.}
Oh. Được rồi.
[I like Shakira more than Martina, coz she knows how to shake dat tatas.]
{…Mày đang rap đấy à?}
[Yep.]
{Thứ đó nghe như phát ra từ miệng bà ngoại đang hấp hối ấy. Mà Martina nào cơ?}
[Cho vần thôi.]
“El này, Gigi đã chạy ra ngoài chơi rồi, buông bố ra và chơi với nó đi.” Peter nói, ngoái ra sau nhìn cái đuôi vẫn đang úp mặt vào lưng mình.
Con bé chỉ khẽ đáp “không” và tiếp tục úp mặt vào lưng cậu.
“Con bé làm sao vậy?” Deadpool hỏi.
Peter hơi nhún vai, “Bọn này đang chơi trò khủng long bụng phệ. Gigi là cái bụng và nó là cái đuôi.” Cậu lại đưa tay ra sau cố gỡ nó ra, “Có vẻ con bé hơi nhập tâm.”
Deadpool chỉ cười, quay lại với việc nấu nướng. Kể từ khi họ đón con bé về, đứa trẻ đặc biệt đeo bám Peter và luôn thích đi theo cậu mọi lúc mọi nơi – ngay cả khi đi vệ sinh. Chàng trai cảm thấy không thoải mái lắm mỗi khi đi vào đấy, biết rằng con bé đang ngồi chờ bên ngoài. Dù sao cậu cũng rất thích có một đứa trẻ yêu quý mình đến vậy.
Ban đầu, cậu đã thực sự rất sốc khi biết tin Deadpool có con riêng. Carmelita đã tìm đến họ, chính xác là tìm đến Deadpool, để yêu cầu sự chu cấp về tiền bạc cho con gái của cả hai. Người phụ nữ chắc hẳn đã chịu rất nhiều thiệt thòi, nuôi con một mình và trang trải cuộc sống các thứ, và điều đó khiến cho cơn giận đang nhen nhóm trong lòng chàng trai nguôi dần. Có lẽ mọi người luôn nói đúng về việc cậu quá dễ mềm lòng. Peter không thấy việc đó làm hại gì đến mình, vì thế cậu cứ nhún vai cho qua. Xét cho cùng họ sẽ không cần phải mất nhiều thời gian vào việc đi đến trại mồ côi và tìm ra đứa trẻ phù hợp để nhận nuôi.
Và cứ như vậy, đơn giản, nhanh chóng, họ đón đứa trẻ về.
“Ellie, nếu con không buông bố con ra thì cậu ấy sẽ đánh rấm cho con bay đến chỗ Logan luôn.” Hắn nói, miệng vẫn cong lên thành hình nụ cười khi nghĩ về gia đình nhỏ của mình, lơ đi cái nhìn giết người của Peter – phải, cho dù có quay lưng lại với cậu ấy thì hắn vẫn cảm nhận được cái nhìn đó. “Và Logan thì không thích khách không mời mà đến. Nhất là khách đến theo cái kiểu đó.” Hắn thêm vào sau một vài giây suy nghĩ.
Ngay khi Peter bắt đầu nghĩ rằng mình sẽ phải dính với con bé đến hết ngày, chuông điện thoại của cậu reo lên trong túi quần. Chàng trai bắt máy nói chuyện với ai đó. Ellie tò mò không biết đấy là ai, nhất là khi Peter lại cười vui vẻ khi nói chuyện điện thoại. Trông Deadpool thì không vui tí nào. Hắn dường như quên luôn cả thứ gì đó đang bốc khói khét lẹt sau lưng mình và hoàn toàn dồn sự chú ý vào cái người đang cười toe toét kia.
Cuối cùng khi cậu nói xong, trước cả khi con bé kịp hỏi đấy là ai – việc bọn trẻ con hay làm ấy mà, hỏi liên tục và làm phiền người khác với cái sự tò mò không giới hạn của mình – thì gã lính đã hỏi với một khuôn mặt tưởng chừng không thể nhàu nhĩ hơn. Mà mặt hắn thì vốn chẳng phẳng phiu cho mấy.
“Ai đấy?” hắn nạt và nhận lại cái nhìn khó hiểu từ Peter. Chàng trai vẫn giữ nét cười trên miệng, thế nên hắn khó chịu là tất nhiên. Thường thì Peter không cười nhiều đến vậy khi nói chuyện qua điện thoại, và đúng, hắn rất hay để ý cậu ấy, làm ơn đi.
“Bố.” Chàng trai đáp, vẻ mặt vui vẻ, “Họ bảo nếu Ellie muốn qua chơi với-”
Peter ngưng lại khi bỗng dưng Ellie bỏ chạy lên lầu, tiếng bước chân thình thịch trên cầu thang, đoạn trong chớp mắt con bé lại chạy xuống với cái ba-lô đeo trên người.
“Đi thôi.” Con bé nói, sẵn sàng để đi đến nhà ông của mình.
Peter đảo mắt. Phải nói nếu có ai đó con bé thích hơn Peter thì đó sẽ là Tony. Tony không thích trẻ con, nhưng dĩ nhiên anh ta không thể nào không thích cháu mình được. Ban đầu người đàn ông đã có những suy nghĩ đại loại như “con bé sẽ là một cái máy phát thanh giống thằng bố nó”, hay “nó sẽ phá như giặc, tất nhiên cũng y như bố nó”, hay “mình phải xây thêm cửa thoát hiểm phòng khi con bé thích nơi này và quyết định đến thường xuyên”, nhưng sau khi gặp con bé lần đầu, anh ta đã hoàn toàn vứt hết mấy ý nghĩ đấy đi.
Pfft, anh ta đã nghĩ gì vậy chứ, con bé y như những gì anh ta tưởng tượng về một Peter lúc bé, khác tí là da con bé màu bánh mật – không kì thị chủng tộc gì ở đây nhé – và nó có hơi nghịch một tí, nhưng được cái con bé rất biết điều. Steve đã luôn phàn nàn về việc anh ta trông đợi quá nhiều vào một đứa trẻ, rằng anh không thể nói mình sẽ thích con bé hay không trước cả khi gặp mặt nó, và Tony lẽ dĩ nhiên đã gạt qua, không ngừng than thở về việc đáng lẽ không nên giao Peter quý báu của họ cho tên điên kia, cái kẻ không những qua nhiều đời vợ hơn cả số lần anh ta ngủ quên trên bàn ăn mà thậm chí còn có cả một đứa con riêng. Giờ thì Tony biết mình sai, vì Ellie là viên chocolate ngọt ngào nhất quả đất này.
Ellie cũng thích Tony. Con bé thậm chí còn có một bảng xếp hạng mà trong đó nó xếp hạng những ai nó thích, và Tony chỉ đứng sau mỗi Peter. Theo thứ tự thì là Peter, Tony, Steve rồi mới đến Deadpool. Hắn không thích việc này và đã không ngừng hối lộ con bé để leo lên hạng nhất, nhưng xem chừng không có kết quả.
Thật ra nó chỉ làm vậy để chọc hắn, nhưng con bé thích nhìn bố nó lầm bầm một mình về việc bị đứng hạng cuối, nên nó sẽ không nói với hắn rằng hắn đồng hạng với Peter. Nah, như vậy thì chả còn gì vui nữa.
“Con đi ra trước đi.” Peter nói với Ellie. Con bé đi ra ngoài một cách vui vẻ, hoàn toàn quên đi vụ làm cái đuôi của chàng trai.
Cậu quay qua nhìn hắn khi con bé đã ra khỏi bếp, tay khoanh trước ngực và nhướn lông mày lên, “Sao nào?”
“Đừng cười tíu tít như thế khi nói chuyện điện thoại.” hắn càu nhàu.
Peter làm vẻ mặt không tin được, vung hai tay lên, “Đó là bố em, Wade! Có lý một chút đi nào.”
“Em thừa biết trong hai chúng ta thì em mới phải là người có lý.”
Peter đảo mắt, biết rằng cho dù có nói gì thì hắn cũng sẽ cãi lại được. Ngay khi cậu định nói gì đấy, cái chảo của gã lính bốc cháy. Mọi chuyện ngừng ở đấy khi cả hai chạy loanh quanh tìm bình cứu hỏa, sau đó họ đưa cả Ellie lẫn Gisele đến nhà bố cậu rồi tiện đường ghé thăm mộ Gwen và sang nhà May thăm người phụ nữ. Deadpool bận vài thứ và ra về khi chàng trai bảo cậu muốn ở lại với bác mình một chút, hắn có thể về trước.
= = = = =
Một chiều thứ Bảy.
Deadpool cố xoay tay nắm cửa, uốn éo đủ kiểu nhìn vào cái lỗ khóa bé tí. Hắn cau có đá vào cái cửa gỗ, gầm lên trong họng. Gã lính đã bảo Peter thay cái cửa khác vào tuần trước khi mà hắn suýt bị nhốt bên trong, nhưng lúc ấy họ lại đang bận ứa ừa nên khi xong thì cả hai đều quên béng đi mất. Hắn đoán mình đã đề cập đến vấn đề không đúng lúc cho lắm. Và giờ thì hắn đứng đây, trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào một cái tay nắm.
Cửa sổ phòng họ hướng ra một con hẻm và Deadpool nghĩ mình có thể nhảy xuống dưới thoát ra.
{Ngoại trừ việc đây là tầng mười.}
Phải, ngoại trừ cái đấy ra. Peter sẽ vô cùng tức giận nếu về đến nhà và thấy hàng xóm vây quanh xác hắn. Bên cạnh đó, cái cửa sổ duy nhất gần cửa sổ phòng ngủ của họ là cửa của nhà hàng xóm, và bà già bên đấy nghe bảo đã lên cơn đau tim hai lần trong tháng rồi. Thử nghĩ về việc bà ấy thấy hắn chui vào nhà qua cửa sổ tầng mười xem.
Chính vì những lý do trên, gã lính quyết định ở yên tại chỗ chờ chàng trai về.
“Wade, em mua đồ ăn này.”
Huh, thiêng thật. Vừa nhắc đã về.
“Wade?”
“Trong này. Cái của nợ này bị kẹt rồi.” hắn đứng bên trong lắc lắc cái tay nắm, khiến nó kêu lạch cạch.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân của cậu tiến đến, và ngửi được mùi thơm. “Em mua bánh bao à?”
“Yep. Mà anh ở trong đấy được bao lâu rồi?”
Hắn đá nhẹ vào cái cửa, “Hai tiếng.”
Peter bật cười, hình như không còn đứng ở ngoài phòng nữa. Mùi bánh bao cũng mất đi.
“Em không nghĩ anh có thể ở yên một chỗ lâu đến vậy đấy. Cứ tưởng anh sẽ leo qua cửa sổ nhảy xuống hoặc trèo qua nhà người khác chứ.”
{Wao. Cậu Parker nghĩ rằng mình biết tất cả về bọn này.}
[Sự thật là như vậy.]
{Tao đoán một cuộc hôn nhân bảy năm đã tạo nên kì tích ấy.}
[Đôi khi tao vẫn không ngờ có người chịu được thằng này từng ấy thời gian.]
{Chính nó còn không chịu được nó nữa mà, và điều đó đã nói lên rất nhiều đấy.}
Deadpool đảo mắt, “Sao cũng được. Lấy cho anh cái gì đấy để sửa thứ khỉ gió này đi.”
“Thứ duy nhất lọt qua cái khe cửa đấy là một cái thìa.” cậu đáp, đi ra từ bếp với cốc nước ép trên tay.
Gã lính vung tay lên trời, không tin được tất cả mọi chuyện. Hắn đã kẹt trong đây hai tiếng, họ không có số của thợ sửa khóa nào, hắn không được phép chui ra bằng cửa sổ, và thứ duy nhất có thể chui qua khe cửa lại là một cái thìa. Một cái thìa!
Ngay lúc hắn toan hét lên bảo cậu tránh ra để hắn đá văng cái cửa đi, một cái thìa pha cà-phê luồn từ từ vào.
Một khoảng lặng kéo dài…
“Peter…”
“Em đi đón hai đứa nhỏ ở chỗ bố đây.”
“Peter!”
“Anh sẽ ổn thôi. Anh có cái thìa mà. Đừng làm hỏng nó đấy.”
Và chỉ với vậy, chàng trai bỏ hắn lại.
“Peter!!!!!!!!!!!!!!!!”
= = = = =
Một tối thứ Bảy.
“Xin chào.”
Hắn quay phắt lại khi nghe giọng nói vui vẻ của Peter phát ra từ cửa sổ. Chàng trai leo vào bên trong, một tay cầm hộp dụng cụ.
“Không ai thấy em đấy chứ?” gã lính hỏi, vứt cái thìa đi.
“Không.” cậu lắc đầu, tiến lại hơi nhón chân hôn lên môi hắn.
Gã lính vẫn còn hậm hực việc chàng trai bỏ mình lại, chỉ hừ mũi cầm lấy hộp dụng cụ trên tay cậu và bắt đầu sửa ổ khóa. Hắn không chắc mình có thể sửa nó – hắn thường phá nó hơn, vì bạn biết đấy, yêu cầu nghề nghiệp đòi hỏi hắn xông vào rồi xử thằng nào đó, không phải xông vào và bảo “xin lỗi, tôi sẽ giúp anh nắn lại xương”. Dù sao thì cũng phải thử trước khi co chân lên đạp phá nó ra.
Peter trông có vẻ như hơi nhếch miệng cười, ngồi lên giường rồi khoanh chân lại thoải mái nhìn Deadpool làm việc. Họ cứ im lặng cho đến khi gã lính lên tiếng.
“Baby boy, nếu em cứ tiếp tục nhìn anh kiểu đó thì anh không nghĩ mình có thể không quay ra đè em xuống đâu.” hắn nói, vẫn quay lưng về phía cậu. Cái thứ chết trôi này rõ ràng không tài nào sửa được, đáng lẽ hắn nên đạp đổ nó xuống trước khi cậu quay về. Mà bây giờ thì hắn cũng đang có ý định ấy đây.
Chàng trai đảo mắt, nhưng khóe miệng khẽ cong lên, “El và Gigi ngủ lại nhà bố rồi.”
Gã lính ngưng tay khi nghe đến đó, chầm chậm quay ra sau nhìn cậu một lúc.
Hắn ngoác miệng ra cười, “Em đang gợi ý gì đấy hửm?”
Đáp lại hắn là vẻ mặt vô tội và cái nhún vai của Peter, “Ai biết được.”
Ồ, hắn biết.
Hắn biết rằng Ellie có lẽ đã năn nỉ được ở lại vào cuối tuần với cặp đôi nước Mỹ kia, và rằng đã lâu cả hai chưa quan hệ. Và ngoài trời đang bắt đầu mưa nữa. Còn gì tuyệt hơn là ứa ừa vào một ngày mưa chứ?
{Ăn tacos vào một ngày mưa.}
[Hay đấy, mày vừa phá hỏng bầu không khí. Cảm ơn vì không gì cả.]
Hắn nhìn cậu, đưa mắt lướt dọc đôi chân dài đang đung đưa cạnh thành giường, và cả cách hai tay cậu chống ra sau. Gã lính mỉm cười, để cái tua vít xuống và đứng lên, tiến đến cái giường nơi chàng trai ngồi.
Deadpool tiến lại gần hơn nữa, một tay chống xuống giường, một tay cho túi quần, hơi nghiêng đầu nhìn vào gương mặt cậu.
{Nhiều khi tao khá chắc thằng bự con chọn quần có túi để nó có thể tạo dáng mọi lúc mọi nơi.}
[Mày lại vừa phá hỏng khung cảnh nữa rồi. Làm ơn im mồm cho tao nhờ.]
{Mày luôn lải nhải làm phiền tao khi TV chiếu quảng cáo còn tao thì không được làm thế?}
[Vấn đề là thời điểm, thời điểm hiểu chưa? Còn nữa, mày thật sự có vấn đề với mấy mẩu quảng cáo đấy, mày coi chúng quá nhiều và xúi thằng Wade mua cả đống thứ chả có cái ích lợi gì.]
{Ồ phải, tao luôn thích nhìn vẻ mặt Petey khi nó mang đống đồ đó về. Mày nhớ cái máy xay chứ?}
[Không, tao không nhớ. Làm thế nào tao có thể nhớ-]
“Cả hai đứa mày im được rồi đấy.” hắn nói và cười hối lỗi khi thấy Peter nhướn một bên lông mày lên. Vì Chúa, kể cả khi cậu ấy nghĩ hắn bị điên thì chàng trai vẫn thật thu hút.
{Nói gì vậy, tất nhiên cậu ta biết mày bị điên.}
[Nếu không cậu ấy đã chẳng cưới mày.]
{Và bọn tao không im đấy, làm gì nhau?}
“Hai đứa trong đầu lại gây sự à?” chàng trai hỏi với nụ cười cảm thông. Cậu đã dần quen với việc hắn đơ ra một lúc hoặc nói chuyện với ai đấy khi chỉ có mỗi hắn và cậu. Lúc trước cậu đã nghĩ cho dù là thứ gì trong đầu hắn thì chúng cũng thật phiền phức, rồi từ từ nhận ra chúng là một phần của Deadpool – không có chúng hắn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, dĩ nhiên – nhưng hắn chỉ là Deadpool khi có đầy đủ những thứ kì quái ấy.
Gã lính gật đầu, hơi nhún vai, “Bọn nó hiếm khi đồng thuận về vấn đề gì đấy. Ngoại trừ vài thứ.”
“Thứ gì?” cậu hỏi, cảm nhận hơi thở ấm nóng của người đàn ông càng lúc càng gần mình hơn.
Khóe miệng hắn cong lên, cúi xuống hôn cậu. Gã lính liếm nhẹ lên môi chàng trai và luồn lưỡi vào khi cậu khẽ hé miệng ra. Lưỡi họ quấn vào nhau, hơi thở của người đối diện phả vào mặt khiến cả hai hưng phấn hơn hẳn. Hắn hôn Peter từ tốn, chậm rãi nếm lấy mùi vị của cậu, cuống họng khẽ phát ra âm thanh trầm khàn. Chàng trai cũng như hắn, nhắm mắt cảm nhận, để cho mọi giác quan chỉ còn tập trung vào chóp lưỡi.
Hắn đột ngột rời ra, bàn tay trong túi quần rút ra đưa lên, ngón cái mân mê đôi môi ẩm ướt của cậu.
“Bọn nó đều đồng ý rằng em không bao giờ dám thừa nhận em hay nhìn lén lúc anh thay đồ.” hắn nói và khẽ cười khi thấy vẻ mặt của chàng trai.
Peter đảo mắt, “Em có cảm giác bọn nó không hề nói thứ gì liên quan tới nhưng gì anh vừa nói.”
Deadpool cười toe toét, cúi xuống toan hôn cậu tiếp, “Anh biết mình không thể chối từ được mà-”
“Không,” Peter cắt ngang hắn, để bàn tay lên ngực người đàn ông để chặn hắn lại, “anh chỉ “không thể chối từ” sau khi sửa xong cái cửa đã.”
Cậu khẽ nhếch miệng khi hắn kêu lên mệt mỏi, đảo mắt và quay đi, lê chân đến chỗ đống dụng cụ. Hắn lầm bầm gì đấy về việc cậu luôn thiếu lãng mạn và không biết tận dụng thời cơ, tay cầm tua vít vặn vẹo với cái tay nắm.
Giờ nhìn lại, hắn nhận ra
fire in the hole :^)