Let's play chess online and date a hot guy!

X-Men (Movieverse)
M/M
G
Let's play chess online and date a hot guy!
author
Summary
Charles đang nghiện một game cờ vua onlineVà nghiện luôn cả người trong đó.
Note
Fic mình viết trong lúc bị writer's block và viết để giải tỏa stress (túm quần là mình cần xả nên fic sẽ khá đơn giản và cực ngọt :D)Vốn chỉ định làm 1 oneshot nhưng mình nghĩ chia ra sẽ dễ đọc hơn.Cảnh báo duy nhất là: Ngọt chảy nước, sến súa, hai đứa sến thấy m. Fic mang tính fairy tale, yêu cầu mấy mẹ đọc xong không manh động đi kiếm người yêu ảo '_' có bị làm chả hay gì toy không chịu trách nhiệm '_'Tin nhắn của Charles sẽ là chữ thẳng, còn của Erik là chữ nghiêng.
All Chapters Forward

Chapter 2

Từ đó trở đi, các học viên của đại học Columbia phải thường xuyên thấy vị giáo sư trẻ tuổi cầm chiếc điện thoại vừa đi vừa cười khắp khuôn viên trường. Trên website trường còn có một bức hình về việc đó, với tiêu đề là “Bùng phát Pokemon Go ở đại học Columbia!!”

Điều đó nói là nhân vật chính của bức hình chẳng biết tẹo gì về chuyện đó cả bởi đầu óc đang tập trung vào chuyện khác.

Dù cho Raven có than phiền thế nào Charles cũng thích nói chuyện cùng Magneto chết đi được.

 

[Anh không thích sách của Dan Brown, mặc dù sách của ông ta chứa một lượng lớn kiến thức.]

[Em cũng thế, tuy nhiên hồi đầu đọc sách của ông ta em đã quyết định dạy ở Columbia đấy!]

[Ngốc thế.]

[Anh thích đi Ý hơn.]

[Em vừa phát hiện là em vớ được một anh vừa giỏi cờ vua, tử tế và cả lãng mạn đấy nhé.]

[Vì sao người ta lại cho là cứ đi Ý thì sẽ là người lãng mạn nhỉ?]

[Em không rõ, nhưng em chắc chắn anh là người lãng mạn.]

[Em nói như thế đã gặp anh ngoài đời rồi.]

[Em cá là nó đúng 100%]

[Có thể sẽ tốt hơn em nghĩ.]

[Anh lại tự khen mình đó hả?]

[Nhưng nói thử xem, anh tốt trong khoản nào?]

[Anh đang khoe đây, anh thu hút cả nam lẫn nữ đấy nhé!]

[Em đang tự hào muốn chết đây, em sẽ kiểm tra điều đó nếu chúng ta gặp nhau.]

[Và đương nhiên em chả khiến anh thấy vọng đâu. Hôm qua vừa có cậu sinh viên muốn hẹn hò với em.]

[Vì sao chưa nhận lời? Anh nhớ là em đang độc thân.]

[Sao anh biết là ‘chưa’?]

[Nhưng tiếc là hình như cậu ta cũng thích nằm dưới.]

[Vậy tức là em thích bị đè?]

[Đừng nói là anh cũng vậy nhé!]

[Không, anh thích đè em hơn.]

Charles lại bị điện thoại rớt vào mặt.

[Bây giờ chúng ta đang nói đến chuyện phang nhau đó hả?]

[Chuyện bình thường giữa những cặp đôi mà nhỉ?]

[Nói đến những khoản tốt, anh còn nghĩ anh còn có thể phang em sập giường.]

[Về việc đó thì anh khá là tự tin.]

[Và anh còn biết giờ em đang đỏ mặt đấy nhé!]

[Ôi im đi!]

-

[Em tò mò từ hôm qua giờ ấy. Anh định phang em với tư thế nào?]

[Thật hả? Nghe người hôm qua còn xấu hổ nói kìa.]

[Từ đằng trước. Anh chắc là khuôn mặt của em lúc đó sẽ rất kích thích!]

Mặt Charles trở nên nóng ran, trong đầu nhanh chóng vọt qua hình ảnh cậu nằm rên rỉ dưới thân ai đó. Được rồi, Charles đã từng lên giường với vài người nhưng bị một người lạ chưa từng gặp mặt đè thì-

[Em nhắc lại, anh còn chưa gặp em đấy nhé!]

[Nhưng anh đoán là em rất dễ thương.]

[May cho anh là đúng thế đấy!]

[Làm anh tin đi.]

[Hứa là không tìm và hạ sát em đi.]

[Được rồi, tóc em màu nâu, hơi rũ trước trán và bồng bềnh kiểu hoàng tử ấy, mắt màu xanh biển. Cơ mà em chỉ cao có 1m7 thôi.]

[Nghe dễ thương thế.]

[Mắt màu xanh lá, pha chút xám, tóc kiểu như Michael Fassbender ấy. Và anh cao 1m83.]

[Thêm nụ cười cá mập nữa.]

[Đúng là không thiếu nó được.]

[Nếu đứng cùng nhau thì chắc em đứng ngang cằm anh, có vẻ chúng ta sinh ra là cho nhau ấy nhỉ.]

[Anh đang mong chờ đây.]

---

[Tình yêu, anh có biết ShawSeb là ai không?]

[Có, anh hay chơi cùng hắn trước kia. Mà chuyện gì?]

[Nãy em đang đợi anh thì hắn thách đấu, em nhắn lại là đang đợi anh nên từ chối.]

[Anh cảm giác như vừa được em thông báo là không đi ngoại tình.]

[Đúng mà!]

[Em chung tình lắm đấy nhé!]

[Coi kẻ đi thả thính khắp nơi vừa nói kìa.]

[Ôi thôi đi.]

[Nhưng mà có chuyện gì giữa anh với hắn thế? Lúc em nhắc tới anh thì hắn có vẻ bực mình.]

[Cũng không hẳn, anh không thích cách nhìn của hắn. Nói chuyện với hắn làm anh bực mình nên cũng có cãi nhau, sau này anh không nhận lời thách đấu của hắn nữa.]

[Nhưng làm sao hắn biết em nhỉ? Thứ hạng của em đâu có cao.]

[Có lẽ là vì em chơi với anh suốt. Hắn thích anh phát điên ấy.]

[Thật đó hả?]

[Anh có thể hiểu người ta đeo đuổi anh như thế nào mà. Em còn câu trả lời khác cho việc hắn bám theo em không?]

Charles đảo mắt.

[Hẳn rồi.]

[Biết sao không? Anh mắc bệnh yêu bản thân mình quá rồi.]

 

Một hôm...

[Sếp của anh vừa mới quyến rũ anh!]

[Ai? Tony Stark á???]

[Không! Là phụ nữ! Và anh đuổi cô ta đi rồi.]

[Em ngày càng tự tin về vẻ bề ngoài của anh đấy.]

[May mà không phải Tony Stark, nếu không em không có cửa đấu lại.]

[Cưng.]

[Đang ghen đấy hả?]

[Không!]

[Mà anh vừa gọi em là “cưng” á hả?]

[Hay em muốn anh gọi là “Tình yêu”?]

[Đó là từ của em!!]

[Đáng yêu thế.]

[Mà cho em biết là bà sếp của anh cũng không vừa đâu nhé, cô ta là nữ hoàng trong các buổi tiệc thác loạn của Stark.]

[Nhưng đáng tiếc là anh thích trym nhỉ?]

[Nói đúng rồi.]

[Còn em thì đang kẹt với đống bài chưa chấm đây.]

[Em dạy môn gì?]

[Di truyền học.]

[Nó nói về gì? Xin lỗi vì anh không biết gì bên đó cả.]

[Cơ bản là nói về các thuyết di truyền, gene, DNA, ..v..v..]

[Nghe rắc rối nhỉ?]

[Ai cũng nói thế.]

[Xin lỗi vì không giúp em chấm được tập bài nhé.]

[Aww, anh đáng yêu quá đấy.]

 

[Prof?]

[Có chuyện gì thế? Cả ngày 3 qua anh không thấy em online.]

[Xin lỗi, hai hôm trước 5 năm ngày mẹ em mất.]

[Anh rất tiếc.]

[Anh lo cho em đấy à.]

Charles gửi cho anh một hình trái tim.

[Em vốn không định đi, nhưng em gái em đã đặt vé máy bay về London nên-]

[Em đã rất vội để sắp xếp công việc nên quên nhắn trước cho anh.]

[Xin lỗi vì bắt anh đợi.]

[Nhớ em không?]

[Không giận chứ?]

[Không sao, hình như em có kí ức không tốt về mẹ của mình?]

[Vẫn có, nhưng đó là trước khi bố em mất. Mẹ em đã chìm vào bia rượu và bà chết vì ung thư.]

[Nghe tệ thật.]

[Ừ, nhưng bọn em đã sẵn sàng nghe tin dữ từ khi bà không còn tỉnh táo và bỏ mặc bọn em rồi. Suốt thời gian đó chỉ có em và em gái thôi.]

[Kể em nghe về mẹ của anh đi.]

[Nếu được.]

[Ừm, xem nào. Bố mẹ anh mất lúc anh còn nhỏ nên anh không nhớ nhiều lắm.]

[Em rất tiếc.]

[Điều rõ nhất anh nhớ là món bánh bà làm, nó thơm ngậy mùi bơ, đến giờ anh vẫn còn ngửi thấy được.]

[Bố anh ghét món đó lắm nhưng vì anh thích nên ông phải chịu.]

[Mẹ anh cũng chỉ giỏi làm mỗi món đó thôi, những món khá thì tệ lắm.]

[Nghe ấm áp nhỉ?]

[Ừ.]

[Một ván chứ?]

[Tất nhiên.]

---

[Magneto?]

[Hello?]

[Bạn em ơi?]

[Hôm nay anh sao thế?]

[Em đã chờ cả trưa đấy.]

[Không thể tin là em đã làm thế.]

[Anh để quên điện thoại đấy à?]

[Em ăn tối xong rồi này.]

[Sao vẫn chưa online thế?]

[Có chuyện gì à?]

[Anh không sao chứ?]

[Nhắn cho em ngay khi anh đọc được tin nhé.]

 

Sáng hôm sau.

[Cưng.]

[Em đây!]

[Hôm qua anh bận à?]

[Xin lỗi nhé, công ty có cuộc họp khẩn và bọn anh đã họp cả ngày.]

[Đến tối khuya luôn á?]

[Ừ, Stark mà, làm gì cũng ngẫu hứng phát bực!]

[ Mà em lo cho anh đấy hả?]

[Ừ, và lạ nhỉ. Nhưng cũng bữa trước em đột ngột biến mất và anh đã lo cho em đấy thôi.]

[Anh không có nói thế nhé!]

[Thật á??]

[Đợi lát, em phải xem lại.]

4 phút sau.

[Này.]

[Em đang xấu hổ đây.]

[Xấu hổ cực kì luôn ấy!]

[Ôi]

[Nó vô duyên lắm ấy…]

[Ý em là-]

[Em xin lỗi!]

[Em đã nghĩ là…]

[Em…]

20 phút sau, không ai nói thêm lời nào. Charles cảm thấy khoảng cách giữa họ rõ rệt hơn bao giờ hết. Đệt! Đệt! Đệt! Cậu vừa làm cái quái gì thế??? Cậu vừa thể hiện rõ ràng là cậu cực kì nghiêm túc với mối quan hệ này đấy à?? Và giờ thì có lẽ đang bị người ta cười thối mũi cũng nên!! Bà mẹ nó cậu vừa làm cái quái gì thế?? Còn tự cao nói là người ta cũng lo cho mình, mà không chỉ một lần mà là hai lần nữa chứ?? Con mẹ nó chuyện gì vừa xảy ra thế???

Điện thoại trên bàn rung lên nhưng Charles không dám đụng vào nó. Cậu sợ mở ra sẽ thấy những thứ không nên dù cậu biết không đời nào Magneto sẽ dùng những lời lẽ sỗ sàng hay cố ý tổn thương cậu. Nhưng cậu đã quên mất mỗi quan hệ của họ chỉ là quen biết qua mạng và suốt đó giờ chỉ mình cậu nghĩ chuyện này một cách nghiêm túc, còn anh thì hẳn chỉ coi cậu như một người bạn trên mạng không hơn thôi.

Và giờ thì sẽ chẳng còn vui vẻ nữa một khi anh nghĩ cậu nghiêm túc trong chuyện này. Charles đi đi lại lại, mắt chằm chằm vào chiếc điện thoại mà muốn phát điên. Được rồi, tới đâu thì tới!

[Prof.]

[Anh chỉ đùa thôi mà.]

[Đừng nghĩ là thật chứ.]

[Anh biết chuyện này có vẻ lạ lắm.]

[Nhưng chúng ta quen nhau được 2 tháng rồi phải không?]

[Và anh nghĩ quan tâm một chút cũng bình thường mà.]

[Phải không?]

[Anh á?]

[Ờ, nghe nó kì cục nhỉ ? Anh không nghĩ có ngày anh sẽ nói mấy lời này đây.]

[Nhưng anh quan tâm cậu chàng chơi cờ thân thuộc trên mạng thì cũng đâu có hại ai đâu.]

Charles há hốc mồng, đọc thật kĩ tin nhắn vừa rồi, mặt bừng lên.

[Chuyện tụi mình điên nhỉ?]

[Hơn những gì anh biết.]

---

[Magneto, chơi cờ với em đi. Em chán.]

[Tình yêu ơi~~]

[Xin lỗi, đang trong giờ làm việc.]

[Nhưng hôm nay là thứ bảy mà.]

[Tập đoàn đang có dự án quan trọng và bọn anh phải tăng ca.]

[Thế thôi vậy…]

30 phút sau, lúc Charles đang gật gù bên chồng sách thì Magneto nhắn tới.

[Em đang ở đâu rồi?]

[Thư viện thành phố, sao thế?]

[Được rồi, bây giờ mặc áo khoác vào và đi ra đường đi.]

[Anh định làm gì hả?]

[Cứ làm theo lời anh.]

Charles vội vàng mặc áp và ôm cặp táp chạy ngay ra cửa, trời đã vào thu nên con đường trước mặt thư viện đầy lá. Magneto gửi tin nhắn, nói:

[Bây giờ làm theo anh nói.]

[Rẽ phải, đi đến cuối con đường.]

[Anh tính bắt cóc em đấy à?]

[Đúng rồi đấy, nên làm nhanh đi!]

Charles cười tươi, lọc cọc đi theo đường Magneto chỉ.

[Thấy siêu thị to đùng ở đằng trước chứ, rẽ ở chỗ đó.]

[Bây giờ em sẽ thấy tấm bảng quảng cáo dầu gội ở trên một tòa nhà 3 tầng. Đúng chứ?]

[Đúng rồi.]

[Em có nhìn thấy cái gì lạ không?]

[Tấm biển ấy hả? Có gì đâu?]

[Nhìn kĩ đi.]

Charles lại gần tòa nhà, nhìn tấm biển quảng cáo thêm năm phút nhưng chỉ thấy trên đó ngoài vài dòng chữ, nhãn hiệu dầu gội và một cặp đôi hình như đang khiêu vũ ra thì chẳng có gì khác.

[Từ từ đã!]

[Bàn tay của người đàn ông! Anh ta đang chỉ vào một quán rượu phải không?]

[Giỏi lắm! Tên của quán rượu đó là gì?]

['Bleu Acier'! Vậy tức là em phải tìm đồ vật bằng thép màu xanh?]

[Em bắt được ý anh rồi đấy.]

[Anh đang muốn em đến đâu thế? Nhưng nói thật là nó vui lắm ý!]

Charles phấn khích trước trò chơi của Magneto, cậu nhìn quanh quất vào các cửa hiệu, cố tìm xem vậy gì bằng thép có mày xanh hay không. Việc đó khiến cậu trở nên kì cục khi đứng trên vỉa hè là hết ngó nghiêng như kẻ rình rập, lại có mấy lần suýt va cả vào người đi bộ.

[Trời ơi Magneto!]

[Magneto!!!]

[Anh đùa đấy hả? Anh làm em hồi hộp chết mất!]

[Em vẫn đang đi đúng hướng đấy chứ?]

[Em đang chạy theo con đường có những căn nhà có hàng rào thép xanh đây!]

[Đến cuối đường em sẽ biết mình nên làm gì tiếp.]

Charles tắt điện thoại cho vào túi, hồ hởi đi theo hàng rào xanh. Đến cuối đoạn đường, Charles dừng lại và thở dốc, đã lâu rồi cậu mới chạy bộ nhiều thế này. Cậu nhìn quanh tìm dấu hiệu, khấn khích như lúc nhỏ chơi trò tìm kho báu với Raven. Kia rồi, có một quán cà phê thiết kế với tấm biển hiệu là hình mũi tên. Charles đi theo hướng nó chỉ, đi đến cuối đường và gần như nín thở vì cảnh tượng.

Điện thoại rung lên trong túi và Charles mở ra ngay lập tức.

[Em thích chứ?]

[Em yêu anh!!!]

[Magneto!!!]

[Chúa ơi! Nó đẹp lắm ấy!!]

Cảnh tượng trước mắt Charles là hàng cây đỏ rực dưới trời thu ở vỉa hè đối diện, đằng sau đó là bức tường được xây bằng gạch nung đã cũ vì thời gian. Nhưng trên đó lại có những bức bích họa sắc màu hài hòa, chúng càng trở nên sống động khi đó cũng là nơi mà bọn trẻ nô đùa. Không chỉ thể, trên đó còn có những câu chữ được viết bằng đủ loại sơn, nhưng chúng là những từ ấm áp về cuộc sống, tình yêu hay chỉ đơn giản là một câu cảm thán về món ăn yêu thích. Cuộc sống ở đây trở nên lắng lại khi sắc màu hòa cùng tiếng cười và nhịp bước của con người, nó làm Charles thấy ấm áp và tan chảy.

[Em không biết là New York còn có nơi như thế này.]

[Anh tình cờ phát hiện ra nó, sau đó là những chỉ dẫn tình cờ. Anh nghĩ là em sẽ thích.]

[Em rất thích!]

[Cám ơn anh, thích lắm ý!!]

[Đã có ai nói anh là người cực kì lãng mạn chưa?]

[Anh vừa chiến thắng trái tim em đấy!]

[Cưới em nhé??]

[Được thôi.]

Charles gửi thêm một loạt hình trái tim và Magneto đáp lại bằng một nụ cười.

[Vậy nó khiến em đỡ hơn chưa?]

Charles ngẩn người ra và gửi lại một dấu chấm hỏi.

[Gần đây tâm trạng của em có vẻ không tốt và cho dù em vẫn ríu rít như thường thì anh vẫn thấy lạ.]

[Anh nghĩ là do chuyến đi London.]

Charles chững lại vì tin nhắn.

[Sao anh biết?]

[Chúng ta đâu phải mới gặp nhau hôm qua Prof.]

[…Cho nên anh bảo em đến đây?]

Magneto không trả lời nhưng Charles biết cậu đoán đúng và nó khiến mắt cậu đỏ lên. Charles vội soạn ra một tin nhắn, nhưng rồi lại xóa và soạn một tin khác..

[Em nên làm gì để cám ơn anh đây?]

[Không cần đâu, cứ coi như cám ơn về việc em đã giúp anh đi.]

[Nhưng lần này rất có ý nghĩa với em đấy.]

[Được rồi.]

Charles chờ đợi, không nói rằng thực ra mình muốn gặp anh. Nhưng nếu làm thế thì nó thực sự khá ghê, việc gặp một người lạ trên mạng-

Điện thoại kêu ‘Ding’.

[Thế này nhé.]

[Tên anh là Erik Lehnsherr.]

[Còn em?]

Tin nhắn từ app như xoay tròn, nhảy nhót trong mắt Charles.

[Prof?]

[Xin chào!]

[Cưng ơi?]

[Em là Charles!]

[Charles Xavier.]

[Vậy chữ “X” trong “ProfX” là từ “Xavier” nhỉ?]

[Đúng rồi.]

[Chào em Charles.]

[Chào anh, Erik.]

[Tên em đẹp lắm.]

[Anh cũng vậy.]

 

Ngày hôm đó, Charles đã “bay” về nhà. Việc đầu tiên cậu làm chính là khoe tin nhắn chiều nay với Magneto cho Raven xem và suốt buổi lảm nhảm những thứ kiểu thấy chưa anh đã bảo mà, Magneto của anh là người rất tuyệt đấy nhé, giờ em đã tin chưa, anh ấy cũng có tên đấy nhé, là Erik, Erik Lehnsherr đó. Raven nhìn ông anh trai đang phát dại vì bạn trai trên mạng, ngán ngẩm y như lúc nhìn mấy con nhóc mới lớn phát rồ vì chuyện tình ba xu của nó.

[Hullo Erik!]

[Em đang gọi anh bằng tên này.]

[Ôi, có vẻ lạ nhỉ?]

[Chào Charles.]

[Đợi một lát nhé, anh đang làm bữa tối.]

[Anh biết nấu ăn á??]

[Rất ngon nữa là đằng khác.]

Anh nhắn rồi cái tên Magneto tắt ngúm, Charles không tập trung được mớ giấy tờ mình phải làm việc, chăm chú ngồi chờ Erik xong xuôi. Hai tháng trước cậu còn không biết con người với cái tên Magneto này là ai và giờ cậu biết anh tên là Erik, có vẻ ngoài khá ưa nhìn (theo lời anh tả), cao 1m83, làm việc cho công ty Stark (trời ơi là Stark đó!), giỏi cờ vua và ấm áp. Giờ là còn biết nấu ăn nữa! Còn gì hoàn hảo ở anh hơn nữa không? Charles thừa nhận đã “cảm” Erik rồi, có thể là hơn nữa, rõ là thế. Thật lạ là phải sau hai tháng họ mới biết tên thật của nhau.

Charles nhìn ảnh đại diện của Magneto, cười vô thức. Người ta chơi cờ cùng nhau vài ván rồi bỏ đi, việc đến giờ họ nói chuyện với nhau chưa đủ lạ sao?

[Anh đây.]

[Anh vừa nấu gì thế?]

[Pasta.]

[Ngoài đẹp trai, tên Erik, cao 1m83, làm việc cho công ty nhất nhì đất nước, biết chơi cờ vua và biết nấu ăn thì anh còn giỏi gì nữa không?]

[Nếu còn nữa là em thề là sẽ buộc anh lại và không để anh đi luôn ấy!] Con người như thế đáng để người khác đánh nhau đúng không?

[Anh là kiểu người đáng để người khác đánh nhau tranh dành mà.]

Charles suýt phun nước vào màn hình.

[Này, em vừa nghĩ như vậy luôn đấy. Thật đấy!]

[Ồ, vậy chứng tỏ là chúng ta rất hợp nhau.]

[Anh nghĩ anh còn tốt thêm vài việc nữa, nhưng anh đã nói em biết rồi.]

[Đâu có?]

[Có. Thử nhớ lại xem.]

[Em nghĩ là không.]

[Làm em nhớ đi.]

[Em làm anh buồn quá!]

[Anh buồn cười thật đấy!]

[Tụi mình đang giống như mấy cặp đôi teen đang dỗi nhau ấy.]

[Nhắc em nhớ là em từng dỗi anh rồi nhé.]

[Anh đã nói là có thể phang em sập giường.]

Magneto gửi thêm một hình trái tim.

[Và anh nghĩ đó là thế mạnh lớn nhất.]

[Đồng ý không?]

Magneto lại gửi thêm một cái mặt cười.

[Em sẽ xếp nó lên đầu nếu có người hỏi về anh…]

[Và em nghĩ đó là lý do lớn nhất nên buộc anh lại.]

[Chuẩn rồi.]

Charles gửi một loạt icon mặt nhướng mày.

[Mà chuyện về chiều nay ấy.] Cậu soạn tin nhắn, môi nở lên một nụ cười, lòng trở nên ấm áp.

[Cám ơn anh lần nữa nhé. Em đã suy nghĩ rất nhiều về mẹ. Và em dù không có nhiều kỉ niệm đẹp về bà nhưng em vẫn thấy có lỗi vì mãi nhiều năm em mới lại đứng trước mộ của bà.]

[Và nơi anh dẫn em đến đã làm em vơi đi nhiều.]

[Em vui là được rồi Charles.]

[Nhưng tại sao thế?] Cậu hỏi.

[Tại sao anh lại tốt với em đến thế?]

Magneto như bất ngờ trước câu hỏi, chần chừ mất một lúc rồi mới trả lời.

[Anh cũng không biết.]

[Anh không biết vì sao mình lại tử tế với em như thế.]

---

[Erik!]

[Anh đang ở đâu?]

[Vừa tan tầm, sao?]

[Ở trước công ty luôn hả?]

[Ừ, đừng nói là em đang theo dõi anh nhé.]

[Ờ, đúng rồi đấy!]

[Giờ thì làm theo lời em nói nhé!]

[Ô!]

[Được rồi, cho anh thấy thứ em có đi.]

[Không sợ em dẫn anh đến chỗ vắng rồi cướp hả?]

[Làm như em có gan ấy.]

[Được rồi.]

[Giờ anh đi về phía bên trái, đến khi gặp một tiện Salon đầu tiên.]

[Rồi, sao nữa?]

[Nhanh thế?]

[Anh lái xe.]

[Chơi gian, xuống xe đi!]

[Lần trước em phải chạy bộ cả đoạn đường dài đấy nhé!]

[Mà nguy hiểm lắm!]

[Rồi rồi, đợi anh tìm chỗ đậu xe đã.]

[Mà vì sao anh phải nghe lời em nhỉ?]

[Anh nghĩ mình sẽ bị cười thối mũi nếu có người biết chuyện này.]

[Xong! Tiếp theo là gì nào?]

[Anh nhìn vào trong tiệm Salon đi.]

[Thật đó hả Charles?]

[Ừ.]

[Được rồi. Mong là em không làm anh nhìn giống như một tên rình rập.]

5 phút sau.

[Anh thấy gì nào?]

[Một người phụ nữa mập ú đang nhuộm đỏ tóc của bà ta, một tên Tàu khựa đang cạo trọc và một tên xăm trổ béo ịch đang phơi bụng mỡ tập Yoga.]

[Ấy, đó không phải điểm chính.]

[Anh thử nhìn lại đi nào!]

[Rồi mà Charles.]

[Anh đang đến chỗ cửa hàng tạp hóa tên DDD rồi đây.]

[Nhanh thế?]

[Banner quảng cáo họ dán trên tường hiện rõ từ “cửa hàng DDD” mà.]

[Được rồi, anh đến cửa hàng rồi, đợi anh một lát.]

[Không cần chỉ dẫn hả?]

[Để anh thử xem.]

Charles đứng trước cổng trường nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, hồi hộp nhìn đồng hồ chuyển động, hồi hộp mong chờ cái cửa hàng đó phải làm khó Erik một chút.

“Giáo sư? Thầy đang bắt Pokemon đấy à?” Charles nghe gọi liền quay qua, thấy một đám sinh viên cũng đang cầm điện thoại trên tay.

“Vậy tấm ảnh trên Website trường là thật ạ?” Những con mắt hí hứng nhìn cậu, có đứa còn muốn nhìn màn hình điện thoại của Charles nhưng cậu đã nhanh chóng bỏ vào túi.

“Tôi đang nhắn tin với bạn thôi.”

“Ôi thôi nào giáo sư, không có gì phải ngại đâu, thầy Logan cũng chơi trò này đấy.” Bọn nhóc cười rộn lên, “Nhất là sau tấm ảnh của thầy thì mấy thầy cô trong trường cũng đã bắt đầu chơi hết rồi.”

“Lo…Logan á??” Charles nhớ tới đồng nghiệp dạy môn lịch sử mặt mày bặm trợn với cơ bắp cuồn cuộn trong trường. Trò chơi đó thực sự thu hút vậy á??? Còn bức ảnh nào trên Website trường cơ??

“Vậy nên thầy không phải dấu đâu, thầy bắt được những gì rồi? Thầy hay dừng ở PokeStop nào thế?”

Sau đó Charles bị kẹt đến nửa tiếng, cậu cầm chắc chiếc điện thoại trong túi mình, tuyệt đối không lôi ra nếu không kiểu gì cũng có chuyện. Lũ sinh viên bao quanh Charles, không cho cậu đường thoát, lảm nhảm đủ thứ nào là hôm qua tụi nó đã đi những năm cây số mà chỉ bắt được Spearow, hay rồi nói bắt được con đó còn may, có đứa trèo lên cả tầng thượng mà chỉ thấy mỗi Rattata, rồi hỏi đủ thứ nhặng xị mà Charles chẳng thể hiểu nổi. Điện thoại trong túi rung lên liên tục, cuối cùng Charles chịu không nổi nữa, phải bịa ra lí do có việc gấp mà chạy đi.

[Anh thấy rồi, có một tấm bảng ghi là “Hãy đến thiên đường game 3Drock” rất nổi bật.]

[Nhưng trên tấm bảng lại có một mũi tên nho nhỏ chỉ vào xưởng in ra nó, vậy nên điểm đến tiếp theo là xưởng in SpeedPrint đúng chưa?]

[Anh đến đó rồi, cũng khá gần. Mà em vẽ cái mũi tên lên tấm bảng đó hả? Nó dễ thương lắm.]

Khoảng 5 phút sau.

[Anh phải vào trong luôn đấy!]

[Và họ nhìn anh như thể kẻ lập dị vậy.]

[Cơ mà trên công ty anh cũng bị vậy nên quen rồi.]

[Trong chỗ đó có một con Robot IronMan, và nó chỉ tay lên bản đồ dán trên tường, và không phải trùng hợp mà tiệm dặt ủi Ororo ở cuối đường là điểm duy nhất được khoanh tròn đâu nhỉ?]

Đó cũng là tin nhắn cuối. Charles thầm kêu lên, cậu đã lên kế hoạch rất kĩ cho chuyện này và giờ Erik đang xử lí từng địa điểm một cách dễ dàng.

[Em quen cô bé ở đó ?]

[Ừ, nó là học trò của em.]

[Cô bé sẽ không kể gì về anh đâu nên yên tâm nhé!]

[Anh nghĩ điểm tiếp theo là đích rồi đúng chứ?]

[Nhưng thử thách cuối thế này là đơn giản quá đấy Charles, vì anh đã đến được tiệm bánh Jubilee rồi.]

[Anh thắng rồi!]

[Chỉ cần đưa tờ giấy của Ororo cho chủ tiệm thôi à?]

3 phút sau.

[Em đặt trước phần ăn cho anh ?]

[Ừ, và tin em đi, nó xứng đáng để anh đi cả một đoạn đường dài đấy.]

Magneto im lặng trong 5 phút, và sau 5 phút, anh khủng bố Charles bằng một loạt tin nhắn.

[Holy shit!!!]

[Chúa ơi!!!]

[Charles!!!]

[Trời đất ơi, anh yêu em chết mất!!]

[Thế nào? Nó ngon chứ?]

[Cái thứ dài dài này là gì thế??]

[Nhìn giống một dạng Sandwich!!]

[Nhưng nó ngon!! Ngon cực ấy!!]

[Nó gọi là “Bánh mỳ”, thức ăn Việt Nam đấy, ngon phải không?]

[Nó giống như “Tacos” của Việt Nam vậy.]

[Đợi một chút, anh phải thử hết vị đã, em đặt cho anh những 4 phần luôn à?]

[Em chỉ trả tiền trước thôi và đừng ngại nhé. Em không biết anh có kiêng ăn gì không nên phần vừa rồi mới là nhân đậu và cà tím. Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu để anh tự chọn.]

[Ngoài ra còn rất nhiều vị nữa.]

[Mặc dù anh nói là anh nấu nướng khá tốt nhưng em muốn thử hạ gục anh bằng một món châu Á thử xem, em nhớ tới quán này và thấy trên Google Map công ty anh khá gần.]

[Và có lẽ em thành công rồi nhỉ?]

Erik chưa trả lời vội mà tốn gần 20 phút để gọi và xử lí hết mấy cái bánh. Sau đó, Charles nhận được một loạt hình trái tim.

[Nó đáng giá lắm!!]

[Sao em biết được quán này??]

[Chúa ơi nó sẽ thành một trong những nơi yêu thích của anh!]

[Không thể tin anh đã không biết đến chỗ này trong khi nó gần xịt công ty.]

[Học trò giới thiệu cho em.]

[Nhưng chuyến hành trình vui mà, phải không?]

[Em còn biết vài quán ăn châu Á ngon nữa.]

[Biết sao không?]

[Lần trước anh chỉ nói em đi theo trí nhớ của anh, nhưng đến lượt em thì em lại cất công đi sắp xếp từng chỗ luôn.]

[Anh sẽ cưới em, chắc chắn đấy!]

Charles đỏ mặt nhìn tin nhắn, biết chỉ là đùa nhưng không khỏi toét miệng cười.

[Em làm anh rối ở một vài chỗ nhưng tóm lại là nó khá tò mò, đỡ bực phần nào chuyện Tony lại quẳng cho anh một nùi công việc.]

[Sắp tới anh lại bận à?]

[Anh phải mua thêm, chờ xíu nhé!]

[Anh ăn hết 4 ổ mà vẫn mua tiếp á???]

[Không phải không có lí do mà anh tự tin có thể phang em sập giường phải không, anh ăn khá nhiều.]

[Mong là anh sẽ không đè em với một cái bụng đầy mỡ.]

[Chuyện đó thì anh sắp xếp được.]

Forward
Sign in to leave a review.