
Chapter 1
Charles đang nghiện chơi cờ vua online.
Chỉ mới tháng trước Charles còn bĩu môi vì người ta phát cuồng vì Pokemon Go và giờ thì cậu đang phát cuồng lên vì ChessOnl. Việc CLB cờ vua ở trường đóng cửa vì quá ít thành viên là một tổn thất lớn với Charles và nó buộc cậu phải chơi cờ online cho đỡ nhớ. Ban đầu Charles chỉ muốn tìm một vài người chơi cùng, sau đó cậu biết được một app cờ vua khá nổi và lúc tải về thì cậu mê mẩn nó ngay tức khắc.
“Anh có tin em nấu súp cái điện thoại đó không?” Raven hằm hè, giơ cái nĩa về phía Charles lúc này đang cau mày vì nước đi của đối thủ. Charles biết lỗi, cười hì hì đặt cái máy xuống nhưng chỉ được một lúc lại bồn chồn nhìn về phía nó.
“Còn chuyện gì nữa thế?” Raven bực bội nói, nhìn Charles cứ như thể một đứa con nít đang quắn lên vì không được chơi đồ chơi còn cô thì cứ như đang đóng vai má vậy. Charles không nhịn được, cuối cùng cũng mở khóa màn nhìn, nhìn qua nước đi của đối phương, di chuyển quân của mình rồi mới yên tâm đặt xuống. Charles suýt chút nữa giật nảy vì ánh mắt dữ dội của Raven, cười: “Cái đó…Tại anh đang gặp đối thủ mạnh, anh đã chơi với anh ta rất nhiều ván rồi mà chưa biết ai cao tay hơn cả.”
“Không. Bao. Giờ. Chơi. Game. Trong. Giờ. Ăn. Nữa!!!” Raven nghiến qua kẽ răng, đôi mắt dưới mái tóc vàng như thể muốn bẻ đôi chiếc điện thoại của cậu đến nơi.
[Có vẻ em gái cậu rất khó tính?] Đối phương nhắn cho cậu qua mục tin nhắn của app. Charles cười, xin lỗi vì đã bắt anh ta đợi.
[Không có gì, có lẽ lần sau nên tránh chơi vào giờ ăn tối.]
[Sẽ. Nhưng có vẻ tôi cũng đã làm phiền bữa tối của anh nhỉ?]
[Chưa, vì tôi dùng bữa khá muộn.]
[Giờ cậu rảnh chưa, ván tiếp nhé ?]
Charles nhoẻn miệng với tin nhắn, chạm vào cái tên trên màn hình rồi nhấn nút ‘thách đấu’.
Một tuần trước Charles đang tìm bạn chơi cờ, vào mục thành viên chưa bắt cặp, phát hiện một cái tên có thứ hạng khá cao, thử nhấn nút mời. Chỉ là mời đại, vì thường thường những người có xếp hạng cao sẽ không chấp nhận lời mời từ người có hạng thấp như cậu. Charles lại chỉ mới chơi nên chưa có hạng gì nhiều, ai ngờ người này không những đồng ý chơi với cậu mà còn chơi liên tục mấy ván.
[Anh chơi hay quá, chơi được bao lâu rồi?] Charles nhắn tin, họ vừ kết thúc ván và vẫn chưa ra khỏi phòng. Khoảng 5 phút sau, màn hình ‘Ding’ một tiếng.
[Người mới hả?]
[Chơi chắc tay lắm.]
[Tôi vừa mới đăng kí mấy ngày, trước đó toàn chơi cờ bàn.]
[Cờ bàn luôn tốt, nhưng chơi thế này tiện hơn.]
[Nói đúng rồi.]
[Tôi dùng app này được 2 tháng rồi.]
[Nhưng chỉ để giết thời gian.]
Charles gửi kết bạn và anh ta đồng ý.
[Đồng ý nhanh thế?]
[Có đối thủ chắc tay đỡ tốn thời gian đi tìm người khác.]
[Nghe tiện nhỉ?]
[Không thích cách chơi của tôi?]
[Tôi thích lắm ấy. Lâu rồi mới được chơi thích thế này.]
[Thật hả?]
Để chứng minh, Charles gửi lời 'thách đấu' và người kia chấp nhận ngay.
---
[Cá nhân tôi vẫn thích chơi cờ bàn hơn, nhưng đáng tiếc CLB cờ vua tôi tham gia đã bị đóng cửa.]
[Chuyện gì đã xảy ra ?] Người kia hỏi.
[Chúng tôi không đủ thành viên.]
[Mà vô lí thật đấy, số lượng người sử dụng cái app này nhiều đến kinh ngạc.]
[Vậy mà ở ngoài đời lại ít người chơi cờ bàn như thế.]
[Chơi cờ bàn thường là những người có thái độ khá nghiêm túc và đam mê với cờ vua.]
[Còn ở đây đa phần mọi người tìm đến để giải trí.]
[Còn anh thì sao?]
[Tôi từng nói rồi đấy, chỉ để giải trí.]
[Nhưng anh chơi hay lắm.]
[Cám ơn, và cậu cũng đâu có vừa.]
[Điều gì đã mang anh đến với cờ vua thế?]
[Hồi còn nhỏ, bạn tôi từng tham gia một giải đấu và nó bắt tôi chơi cùng.]
[Buộc phải!]
[Nghe dễ thương nhỉ, tôi thì chơi cùng bố và đam mê từ đó đến giờ.]
[Cậu không định tham gia giải đấu đâu nhỉ?]
[Không, đó chỉ là một sở thích thôi.]
[Tốt, vì trước đây tôi từng chơi với vài người và họ quá nghiêm túc. Sau đó mới biết hầu hêt những người đó đều là tuyển thủ.]
[Wow, anh từng đấu với nhiều tuyển thủ hả?]
[Tình cờ thôi.]
[Tôi chỉ thích chơi để thư giãn còn họ thì làm quá lên.]
[Ít ra cậu không như thế.]
[Tôi đang cảm thấy vinh dự đây.]
[Lí do anh chơi cờ cả tuần nay với tôi đấy hả?]
[Ừ.]
Charles nhìn vào thứ hạng của Magneto, người đàn ông này đang khiêm tốn thật nhỉ? Đâu phải không có lí do mà anh ta đạt đến trình độ đó phải không. Nhưng mà không quan trọng, quan trọng là mỗi ngày cậu đều được chơi cùng người giỏi như anh ta.
Hai hôm sau, trong lúc đang chơi cờ sau bữa tối Charles thấy không ổn. Những nước cờ của người này hôm nay rất giận dữ. Sau khi kết thúc ván, cậu gửi cho anh ta một tin nhắn.
[Hôm nay sao thế, anh có vẻ bực bội.]
[Sáng nay một tên và vào tôi và hắn làm vương Sandwich lên bộ vest của tôi.]
[Oops!]
[Sẽ chẳng có chuyện này nếu thằng đó để ngoài tai việc tôi cấm đem đồ ăn sáng vào phòng làm việc và chịu ngồi yên dưới Canteen.]
[Nhưng có chuyện tệ hơn đúng không?]
[Phải! Tôi sẽ chẳng điên lên như thế nếu sáng hôm nay không có một buổi họp quan trọng.]
[Mọi việc ổn rồi chứ?]
[Tạm ổn. Nhưng đó lại là bộ vest ưa thích của tôi và tên kia nhìn tôi như thế tôi làm quá lên vậy.]
Charles gửi một mặt cười, nhắn.
[Bạn của tôi, sao ngày mai anh không đổ cà phê lên người anh ta nhỉ?]
[…]
Charles gửi một mặt cười tỉnh bơ :)
[Biết sao không?] Magneto nhắn sau 5 phút im lặng.
[Tôi nghĩ cậu hợp với tôi đấy.]
---
[Nhạc của Bon Iver cũng khá ổn. Tôi biết anh ta nhờ bài 'Skinny love' mà Birdy cover cơ, tôi cứ tưởng 'Skinny love' là của Birdy đấy! Nhưng bản của Bon Iver mới đúng là tuyệt hảo!]
[Tôi chưa nghe đến Bon Iver, tôi thích nghe nhạc của Jim Croce.]
[Jim Croce! Tôi nghĩ bài 'Photographs and Memories' là tuyệt nhất đấy!]
[Cậu cũng nghe nhạc của Jim Croce?]
[Coi nào, tôi cũng biết thưởng thức nhạc đấy nhé, và nhạc những năm gần đây không có tệ như anh nghĩ đâu!]
[Có thể.]
[Tôi không quan tâm nhiều.]
[Anh có thể nghe thêm nhạc để giải tỏa đầu óc khi làm việc mà.]
[Nếu tôi nhớ được.]
[Và tôi nghĩ ngoài JC ra thì tôi sẽ chọn nhạc không lời.]
[Cách thông thường nhỉ!]
[Hmm, tôi nghĩ là anh cần cái gì mới hơn.]
[Không, cám ơn.]
[Anh còn chưa nghe tôi nói mà. Anh có laptop ở đó không đấy, bây giờ anh search cụm này trên youtube nhé.]
['3 hours water sounds']
[Sẽ rất hữu dụng đấy!]
[Tôi nghĩ chơi cờ là đủ cho tôi rồi.]
[Anh cứ thử thử xem!]
[Dù thế này vô lý thật nhưng tôi đảm bảo anh sẽ không hối hận đâu ấy. Và tôi mong là anh sẽ chơi cờ với tôi với tinh thần tỉnh táo cơ.]
[Magneto.]
[Magneto!]
[Magneto!]
[Thử đi mà-]
[Cậu vô lý thật!]
[Cứ thử đi, đảm bảo cơn đau đầu của anh sẽ đỡ nhiều.]
[Rồi!]
[Anh chưa làm mà!]
[Sao cậu biết?]
[Cảm giác thế, nào search thử đi.]
Charles đợi khoảng 10 phút rồi mới nhắn tiếp.
[Nghe ổn chứ?]
[Ừm-]
[Thấy chưa, tôi sẽ không giới thiệu cho anh thứ không có ích. Thoải mái hơn nhiều phải không?]
[Sao cậu biết là tôi đã search?]
[Tôi nghĩ thế.]
[Nói thật là lúc cậu gõ cái tên tôi đã nghĩ cậu đùa.]
[Ôi bạn của tôi, Youtube còn cả tỷ thứ kỳ quặc nữa đó!
[Ví dụ: '8 hours fireplace' cho Giáng sinh chẳng hạn.]
[HD luôn nhé!]
Ngày nọ, Charles ngồi trong văn phòng, đang hí hoáy chấm bài thì điện thoại rung lên.
[Rảnh không? Một ván chứ?]
[Thật đó hả? Anh không phải làm việc à?]
[Cũng cần có thời gian nghỉ cho cà phê phải không?]
[Xin lỗi, tôi đang bận và có lẽ không nghỉ tay lâu được.]
[Được rồi.]
Charles nhìn ánh sáng từ cái tên, gõ trước khi người kia thoát.
[Nhưng tôi tò mò cả tuần nay rồi ấy, cái nickname của anh có nghĩa là gì thế?]
[Nó rõ nghĩa mà nhỉ? Là ‘Magneto’ thôi.]
[Chỉ đơn giản là vậy?]
[Đâu cần lí do cho một nickname, tôi đoán cậu cũng thế.]
[Anh làm tôi buồn đấy. Tôi nghĩ cái tên đó mất 10 phút.]
[Xin lỗi nhé, ProfX.]
Từ sau khi chơi cờ với Magneto, Charles ít khi chơi với ai nữa cả. Mặc dù chơi cờ với chỉ một người sẽ rất mau chán, nhưng những nước cờ của Magneto luôn khiến cậu thích thú và dần dà, việc mở app ra đồng nghĩa với việc chơi với Magneto. Ngoài cờ vua, họ cũng nói chuyện khá hợp, nhất là khi có cùng sở thích thì sẽ dễ nói chuyện hơn. Có nhiều khi ván cờ đã hết từ lâu nhưng họ vẫn còn nói về những vấn đề chính trị, xã hội, kinh tế và cả giáo dục cho đến khuya. Charles nhận ra Magneto là người nhìn xa và cứng rắn, những lời lẽ phân tích đôi lúc khá thô nhưng lại thẳng thắn và Charles thích điều đó.
[Hillary.]
[Chắc chắn rồi.]
[Tôi thích cậu hơn rồi đấy. Trong khi khá nhiều người trong công ty tôi lại bầu cho Trump.]
[Tôi cá là bọn nó sẽ nói xấu sau lưng tôi, nhưng chúng chẳng dám.]
[Nghe có vẻ anh không được lòng mọi người lắm nhỉ? Ở chỗ tôi hai đảng hiền hòa hơn.]
[Tôi cũng chẳng biết họ sợ tôi cái gì. Tôi chỉ cho công việc đi vào khuôn khổ thôi.]
[Ý anh là ‘nghiêm khắc’ ấy hả?]
[Họ thích dùng từ ‘tàn bạo’ hơn.]
[Lạ nhỉ, tôi thấy anh rất lịch sự mà.]
[Với một số người thôi. Cậu may mắn đấy.]
[Nghe như tôi vừa trúng xổ số ấy. Tối nay tôi sẽ mở tiệc ăn mừng.]
[Nhớ để dành rượu cho tôi là được.]
[Đương nhiên.]
Tối đó, họ ‘‘ăn mừng’’ bằng cách chơi cờ (dĩ nhiên).
[Tôi ghét ‘nhập thành’!]
[Đó là vì cậu thua.]
[Đúng rồi đấy! Không thể tin được anh có thể thoát khỏi tôi chỉ bằng nước đó.]
[Không thể tin nổi hai tuần trôi qua và tôi vẫn để anh thoát chỉ vì cái nước đó!]
[Cậu đâu thể ghét tôi vì tôi chơi giỏi phải không?]
[…Anh vừa tự khen mình đó hả?]
[Mà tôi đâu có ghét anh, tôi thích anh mà.]
[Đó là lời tán tỉnh quen thuộc nhất tôi từng biết.]
[Người ta hay khiến cho anh cảm thấy họ ghét anh và rồi họ nói yêu anh à?]
[Còn cậu là loại hay đi thả thính khắp nơi phải không?]
[Đúng rồi!]
Magneto gửi một icon nhướng mày, kiểu “biết ngay mà”.
[Sao anh biết?]
[Đây đâu phải lần đầu cậu nói “thích” tôi.]
Charles đỏ mặt, nhớ trong lúc chơi bị Magneto làm khó hết lần này đến lần khác, lúc đó cậu cực phấn khích, vừa chơi vừa gửi mấy tin nhắn đại loại như: “Trời ơi tôi thích anh quá!”, “Đã có ai nói anh là tay cờ tuyệt nhất chưa?”, “Tôi không để người khác dành anh đi đâu.” ..v..v..
[Anh nên vui vì có người nói “thích” anh chứ.]
[…]
Charles chả thèm để ý đến ba dấu chấm của Magneto, cậu đang hí hửng chụp màn hình đoạn hội thoại dễ thương này lại rồi cho Raven xem.
“Có người cùng quan điểm với em này.”
Raven dời mắt khỏi TV để nhìn vào chiếc điện thoại, nhíu mày, nhớ là trước đây mình có nói việc Charles đi thả thính khắp nơi: “Đây là người mà anh đang phát điên vì mấy ngày nay đấy hả?”
“Là bạn chơi cờ” Charles phát ngượng, cậu phủ nhận cho dù đúng là hai tuần nay cậu dính lấy Magneto mỗi lần bật app. Cách mà Magneto chơi cờ, và cách anh ta nói chuyện rất thu hút. Đâu dễ để tìm một bạn cờ phù hợp và một người trò chuyện ăn ý phải không?
“Vậy anh ta có biết trình độ tán tỉnh của anh thấp tẹt không?”
“Đâu tệ đến nỗi thế…”
“Chỉ là lần nào tán tỉnh cũng thất bại thôi. Thả thính cho nhiều vào.” Raven bĩu môi nhìn ông anh đẹp trai của mình, “Em nhớ trước giờ anh toàn hẹn hò với người tán mình.” Charles câm nín, điều này chẳng thể phủ nhận được.
“Em nghĩ anh nên dành thời gian để tìm hiểu ai đó đi, đã không ra ngoài với ai mấy tháng rồi.”
Màn hình hiện lên một lời thách đấu, Charles đột nhiên nở nụ cười rồi để ngoài tai lời Raven mà chăm chú vào màn hình.
---
Có một lần lúc Charles có giờ rảnh, hình như tuần trước Magneto cũng nhắn mời cậu chơi vào ngày này. Mở app ra không thấy Magneto, cậu nhắn nếu cỡ 10 phút nữa anh ta online thì chơi một ván. Mãi đến trưa anh ta mới trả lời, bảo khi đó đang họp. Charles xin lỗi rối rít nhưng anh ta nói không sao, đổi lại là một lời mời thách đấu.
Sau lần đó, cả hai nhất trí sẽ chơi vào giờ ăn trưa và vào buổi tối để khỏi ảnh hưởng đến công việc, nếu ngày nào không rảnh thì sẽ nhắn trước.
Dần dà, mục đích ban đầu của Charles vào ChessOnl là để “chơi cờ” đang từ từ chuyển sang “để nói chuyện cùng Magneto”. Hôm nào cả hai bận, Charles đều không tự chủ thi thoảng lại bật màn hình lên xem. Việc nói chuyện với Magneto đã trở thành thói quen. Có hôm họ chỉ chơi với nhau có một ván, thời gian còn lại là để nói tán gẫu với nhau. Có hôm vào app thậm chí không chơi ván nào hết, vào chỉ để nói chuyện và hình như Magneto cũng thích như vậy.
[Tôi có thể hỏi về cái hình đại diện của anh được không?]
[Có gì lạ sao?]
[Đó có phải hàm cá mập không? Anh thích chúng hả?]
[Đúng là cá mập. Nhưng không phải là ‘thích’]
[Cấp dưới của tôi bảo tôi cười rất gớm.]
[Bọn họ bảo y như cá mập nhe răng vậy.]
[Wow!]
[Lúc đầu tôi nghĩ bọn họ chỉ nhiều chuyện, nhưng rồi có lần tôi đứng trước gương và cười thử…]
[Và nó đúng gớm thật!]
Charles nhìn một loạt icon cười chảy nước mắt mình gửi từ 10 phút trước, thấy bên kia vẫn im lìm, cậu có thể tưởng tượng ra một con cá mập đang bị cậu làm cho đỏ mặt tức xì khói. Nhưng con cá mập đó lại có khiếu hài hước dễ thương không chịu được! Charles tủm tỉm, nhắn.
[Xin lỗi nhé.]
[Anh dễ thương thật đấy.]
5 phút sau.
[Không ai muốn dùng từ đó với tôi đâu.]
[Nghe giận dỗi thế…]
[Tôi thấy anh là người rất dễ gần mà.]
[Nếu cậu thấy tôi ở bên ngoài thì sẽ không nói như vậy.]
[Trừ phi anh là một ông già nhăn nheo cộc cằn răng nhọn hoắt thì may ra tôi tin đấy.]
[Xin lỗi vì không nhăn nheo, nhưng cộc cằn thì đúng rồi đó. Bọn cấp dưới hay chửi tôi như thế!]
[Ài, ít ra giờ tôi cũng biết cả tháng nay người tôi chơi cờ cùng không phải là một ông già cộc tính rồi.]
[Cậu chỉ nói vậy thôi.]
[Sao cơ?]
[Cậu không phải kiểu người ngại nói chuyện với một ông già cộc tính.]
Mặt Charles ửng đỏ,bối rối lăn qua lăn lại.
---
ChessOnl có nhiều người chơi không chỉ một phần là vì đồ họa bắt mắt, phù hợp với nhiều lứa tuổi, nhạc nền của nó khá sôi động cho trò dành nhiều thời gian đặc thù như cơ vua nhưng không quá lố. Thi thoảng Charles muốn đổi màu bàn cờ từ cổ điển sang màu tươi mới hơn. Lần nọ trong lúc đang chơi với Magneto, lúc đang chờ anh ta đi nước tiếp Charles đã chuyển sang màu xanh lá; lúc chuyển xong mới nhớ là quên hỏi anh ta nhưng người kia chẳng nói gì cả. Charles đã nghĩ có lẽ anh ta đã bực mình và khắt khe hơn cậu tưởng.
Nhưng chỉ vài ngày sau, Charles có cơ hội để nói điều đó là có lẽ không đúng khi cậu lỡ để quên điện thoại ở nhà, trong khi cậu và Magneto đã hẹn nhau cùng chơi cờ vào trưa hôm đó. Suốt hôm đó Charles đứng ngồi không yên, cả buổi cứ nhìn đồng hồ, sốt ruột để về nhà thậm chí còn hơn cả bọn sinh viên. Đáng nói là họ chỉ qui ước chơi cờ vào giờ trưa và tối, nhưng bình thường cũng sẽ nhắn tin cho nhau. Vậy nên đến khi chạy được về căn hộ, việc đầu tiên Charles làm là vào phòng vội vã bật điện thoại đã kết nối wifi. Chỉ trong vài giây, logo của ChessOnl hiện hơn chục thông báo tin nhắn.
[Này, tôi cần giúp.]
[Giám đốc muốn tôi chuyển công tác cho một trong hai cấp dưới của tôi. Nhưng đó đều là bạn tôi cả và tôi biết họ làm việc rất khá, chuyển sang bộ phận khác thì sẽ tổn thất rất nhiều cho bộ phận của tôi.]
[Tôi chưa biết nên chọn ai ở lại.]
20 phút sau.
[ProfX?]
[Cậu đang bận hả?]
Đến giờ trưa, các tin nhắn lại tiếp tục.
[Đừng nói cậu để quên điện thoại đấy nhé!]
[Tôi sắp hết giờ nghỉ rồi.]
[Hãy suy nghĩ về câu hỏi của tôi và cho tôi biết những gì cậu nghĩ.]
Tiếp đó là khoảng giờ chiều, tức là hai tiếng trước.
[Được rồi. Tôi vẫn đang chờ đây.]
Đó là tin nhắn cuối, nghe sặc mùi giận dỗi. Charles khúc khích nhắn lại.
[Xin lỗi nhé tình yêu, tôi bỏ quên điện thoại ở nhà. Về một cái là tôi lập tức nhắn cho anh đây.]
5 phút sau vẫn chưa có hồi đáp mặc dù tài khoản của Magneto đang sáng bưng.
[Anh giận đó hả?]
[Không.] Điện thoại kêu ‘Ding’.
[Cậu nghĩ thế nào về việc tôi hỏi?]
[Anh có thể miêu tả hai người đó được không?]
Charles đợi Magneto soạn tin, anh ta miêu tả về hai đồng nghiệp của mình khá chi tiết. Một người làm việc chậm nhưng chắc chắn, cái nào ra cái đó và khiến anh ta rất hài lòng. Người kia tốc độ làm việc nhanh hơn, hoạt bát và là một leader tốt, là người Magneto cần để động viên mọi người làm việc. Sau đó Charles dành ra rất nhiều thời gian để giải quyết vấn đề, càng nói sâu, Charles càng thấy Magneto là người thế nào.
[Có đúng là mọi người ở công ty anh rất ghét anh không thế ?]
[Điều đó rất rõ ràng. Tôi nghe người ta rủa mình đến quen tai rồi.]
[Ôi tình yêu ơi, có nhiều điều ở anh hơn anh nghĩ đấy.]
[Tôi nghĩ chẳng có tên khốn nào quan tâm đến cấp dưới như anh đâu.]
Magneto bỗng im lặng một lúc, Charles bỗng thấy hình như sai sai, ngó lại mới phát hiện ra mình lại vừa “thả thính công khai”.
[Xin lỗi nhé! Tôi quen miệng gọi người ta vậy!]
[Không sao.]
[Đa số mọi người chẳng nghĩ tôi thế. Họ thường so sánh tôi với mấy tay giết người hàng loạt hơn.]
[Một phần cũng do kiểu cười của tôi.]
[Nếu anh là vậy thật thì tôi toi rồi.]
[Thế đấy.]
[Nhưng vì lí do gì thế? Lí do gì anh lại tìm đến tôi thay vì người khác?]
Magneto im lặng một lúc và nó khiến Charles bồn chồn.
[Tôi không giỏi nói những vấn đề này với người khác.]
[Nhưng anh đã nói với tôi đấy thôi.]
[Cậu thì khác.]
Chiếc điện thoại rớt ngay mặt làm Charles suýt khóc. Cậu dụi mắt, tai nóng bừng, nhìn kĩ lại tin nhắn vừa rồi, đang muốn hỏi “khác” là “khác” chỗ nào thì tin nhắn lại tới.
[Tôi nghĩ cậu sẽ giúp tôi được.]
[Sao anh lại nghĩ thế?]
[Cảm giác thế.]
Charles ho một tiếng.
[Mà anh làm việc ở đâu thế? Hỏi vậy hơi ghê nhưng nghe anh kể thì boss của anh có vẻ kì cục.]
[Tôi nghĩ cậu không phải sát thủ gì đâu nhỉ?]
Charles đảo mắt.
[Cậu ắt hẳn phải biết tỷ phú Tony Stark?]
[Tập đoàn công nghiệp Stark á??]
[Ừ, và ổng chủ của nó điên cực!]
[Anh sống cùng thành phố với tôi à? Tôi đang dạy ở đại học Columbia này!]
[Đừng nói cậu là một giáo sư đấy nhé, ProfX]
[Đúng rồi.]
[Nhưng tôi chỉ mới 28 tuổi thôi. Người ta hay nghĩ tôi già hơn.]
[Nếu anh thắc mắc…]
[Cậu là giáo sư trẻ tuổi nhất tôi từng biết đấy.]
[Ai cũng nói với tôi câu đó.]
[35 tuổi.]
[Nếu cậu muốn biết.]
“Và giờ thì hai người dẫn nhau đi đăng kí kết hôn?” Giọng nói của Raven đột nhiên vang bên tai làm Charles nhảy dựng. Con bé vào phòng từ lúc nào mà cậu chẳng hay.
“Anh vẫn còn nói chuyện với anh ta đấy à?” Con bé chống tay hỏi, “Anh ta đáng tin không?”
“Anh ấy có vẻ là người như thế.” Charles nói và Raven tin cậu, Raven tin cách nhìn người của Charles mặc dù anh trai cô khá ngây thơ.
Có một điều kì lạ là Charles không bao giờ nghi ngờ những điều mà Magneto nói. Charles là một giáo sư Di truyền học, nhưng bên cạnh đó cậu lại có khả năng dễ dàng thấu hiểu người khác, vậy nên cậu có thể dễ dàng biết lúc nào người ta nói thật và nói dối. Và Magneto dường như chẳng có ý định nói dối cậu chuyện gì. Điều này thật kì lạ với một mối quan hệ xa lạ trên mạng, nhưng Charles cảm nhận được điều đó. Magneto đôi khi khó tính, nhưng anh là người cậu cần không phải đề phòng. Bù lại, càng trò chuyện lâu, anh càng khiến cậu cảm thấy thân thuộc.
“Nếu thấy thích vậy sao anh không hẹn người ta ra ngoài luôn đi. Miễn anh cẩn thận là được.”
“Anh không biết anh ấy có phải là Gay hay là-?” Charles đỏ mặt, hình như cậu vừa thừa nhận là mình “cảm” Magneto.
“Làm gì có tên “thẳng” nào mà nhắn tin với đàn ông suốt ngày chứ?” Raven nói, trước khi đóng cửa cái rầm.
---
Tính được một tháng rưỡi kể từ ngày đầu tiên Charles và Magneto chơi cờ cùng nhau, mặc dù đến bây giờ là tán gẫu nhiều hơn. Một tối sau giờ làm việc Charles lại nhắn cho Magneto nhưng không thấy anh trả lời, nhìn vào trạng thái mới biết anh ta đang chơi với hệ thống. Một lúc sau, Magneto nói.
[Xin lỗi nhé, bạn tôi vừa vào chơi bằng tài khoản của tôi và hắn ta thấy tin nhắn của cậu.]
[Không sao chứ?]
[Chỉ là nó nói trò chuyện với một người lạ như thế này điên lắm!]
Charles chợt nhớ đến lời nói của Raven hôm trước, do dự bấm ra một tin nhắn, mãi sau mới gửi.
[Em gái tôi thì bảo tôi dành thời gian cho anh còn nhiều hơn đi hẹn hò nữa.]
[Tôi đang thấy vinh dự đây.]
[Cũng đâu có sai, cả mấy ngày nay cảm giác như đang dùng bữa cùng anh luôn vậy.]
[Sao cậu không nói thẳng là chúng ta giống như đang hẹn hò luôn.]
[Ý của tôi đấy.]
[Ý là em gái tôi cho là như vậy.]
[Nhưng tôi cũng thấy chuyện này đúng khá lạ.]
[Ý là chúng ta dành nhiều thời gian cho người lạ ấy.]
[Và gần đây chúng ta còn nói chuyện với nhau nhiều hơn cả chơi cờ nữa.]
[Chỉ là chơi cờ thôi.]
[Cũng phải.] Charles nhắn lại, ỉu xìu bỏ chiếc điện thoại qua một bên, thầm chửi mình lúc nãy đi quá nhanh, vừa nằm vừa sợ Magneto sẽ nghĩ gì không hay. Gì thế Charles? Mày đang hành xử như thiếu nữ 16 phát điên vì một anh chàng trên mạng vậy.
Sáng hôm sau không có tiết dạy, Charles ngủ nướng đến tận 10h, lúc mở điện thoại ra đã gần đến giờ trưa. Charles ngáp một cái, ngay lập tức tỉnh hẳn thấy tin nhắn từ app cờ vua.
[Tôi nghĩ cậu đã nói đúng khoản chúng ta nói chuyện còn nhiều hơn cả chơi cờ.]
[Mà tôi có làm bạn gái cậu ghen không thế?] Magneto nhắn, thời gian là từ tối khuya hôm qua, sau tin nhắn cuối của cậu 30 phút. Trong lòng bỗng nhiên vui lên hẳn, cậu hí hoáy bấm trả lời.
[Xin lỗi nhé, tối qua tôi ngủ hơi sớm.]
[Tôi thích dùng từ ‘bạn trai’ hơn, nhưng tiếc là tôi chả có ai để ghen với anh cả.]
App kêu ‘Ding’ gần như tức khắc.
[Ồ.]
[Và tiện thể thông báo là tôi cũng không có bạn trai để ghen với cậu.]
[Nếu cậu có áy náy.]
Charles nhìn từ ‘bạn trai’, tim nảy lên một cái. Magneto cũng là gay. Và anh vừa thông báo với cậu là anh đang độc thân?
Gò má đột nhiên Charles ửng hồng, khi không lại cười ngốc nghếch.
[Vậy thì hẹn hò với tôi đi.]
[Nghe hay đấy.]