
2
2.1
Buổi chiều, xe đến cột cờ Lũng Cú, cột mốc cao nhất ở Hà Giang, cũng là cực bắc Việt Nam.
Nam lặng lẽ tách khỏi đám đông ồn ào, leo từng bậc thang mải miết để check in trên đỉnh cột cờ. Trời tối dần nhuốm một màu hoàng hôn đỏ rực, mây mù giăng khắp nơi tạo nên một ảo cảnh mê mị, cái lạnh của trời đêm đang len lỏi vào tận trong tâm hồn anh, buốt giá. Nỗi đau 3 năm vẫn còn đó, mà khi cần đối mặt, nó càng trở nên tê dại hơn. Anh chụp thêm một tấm hình gửi vào tin nhắn: "Anh nhớ em. Bao nhiêu năm rồi, anh cũng đủ can đảm để đến đây. Đẹp lắm, em."
Tối hôm đó, sau khi dùng bữa tối, cả đoàn nghỉ ngơi tại một khách sạn thuộc thị trấn Đồng Văn. Cả một ngày mỏi mệt, ai cũng muốn nhanh chóng nhận phòng tắm rửa nghỉ ngơi một chút để đi dạo phố cổ. Vì các điểm du lịch ở Hà Giang khá xa nhau, nên cả đoàn nghỉ khách sạn này có một đêm, không ai muốn bỏ lỡ buổi dạo đêm này. Nam đưa cccd cho nhóc HDV chờ nhận phòng, vì muốn riêng tư, anh ở phòng 1 mình. Cậu HDV lém lỉnh nhìn anh, sau vài câu chào hỏi ban sáng, cả hành trình dài đó, cậu này có vẻ cũng chán khi nói chuyện với anh khi anh cứ lặng lẽ tách đoàn vơi một gương mặt không thể ủ ê hơn, cậu ta nhanh chóng hòa tan vào đám bạn chí chóe kia. Cái cậu đẹp trai say sóng ban sáng, tên Quốc Thiên, có vẻ thích nhóc HDV này lắm, cứ đi theo hỏi này hỏi nọ lại còn khoác tay khoác chân ra bộ thân thiết vô cùng. Cũng hay thật, Nam luôn cảm thấy không đùa được với những người làm dịch vụ, chỉ một vài chỉ chỉ quan tâm nho nhỏ, thấu hiểu tâm lý đối phương một chút, họ đã có thể kết bạn với khắp nơi.
Khác hẳn anh, anh ít bạn, tính lại nhàm chán. Yêu đương cũng nhàm chán nốt.
Cậu nhóc HDV đưa thẻ phòng cho anh sau cùng, toét miệng cười:
- Đây phòng đơn của người đàn ông 30 tuổi nhưng CCCD của anh ta chỉ mới 26 tuổi. Sao, ai bảo là khi anh sắp vào lớp 1 thì tôi mới đẻ nhỉ, tôi đánh gía cao sự thật thà của anh quá.
- Dù tôi có bao nhiêu tuổi cũng lớn hơn cậu, đó thì quan trọng gì.
- Có chớ, với tôi lớn hơn 1,2 tuổi thì như anh em bạn bè thôi, mày tao thôi. Tất nhiên là với sự lịch sự của tôi thì tôi không thể gọi anh là mày rồi, nhưng tôi sẽ để tâm tới anh vì dám gạt tôi và tôi tin sái cổ.
- Uhm tùy cậu. Nam lạnh lùng cắt đứt câu chuyện, đeo balo bước đến thang máy.
Cậu nhóc HDV nhìn theo bóng lưng cô độc của Nam, thắc mắc nhíu mày: “Sao lại có người lạnh lùng thế nhỉ? ”
2.2
Sau khi lên phòng tắm rửa thay đồ, Nam mở laptop và xem xét một vài công việc phát sinh, Võ Đình, cấp dưới của anh, đã thay anh xử lý mọi công việc khá ổn, không phải lo nghĩ gì nhiều, Nam buồn chán mở tủ lạnh, lấy ra vài lon bia, đã từ lâu, bia như thần dược giúp anh nhanh chóng đi sâu vô giấc ngủ hơn.
8 rưỡi tối, nghe tiếng gõ cửa cộc cộc bên ngoài, mở của ra, là cậu HDV đã thay một chiếc hoodie màu đỏ mận, đầu đội một chiếc nón len màu đen thêu chữ DKZZ màu hồng, và nụ cười vẫn sáng rực như hồi sáng. Chỉ có điều, khi ko mặc áo của tour, trông anh ta còn trẻ con hơn, chẳng khác gì mấy nhóc sinh viên.
- Tôi biết chắc là anh ko đi dạo phố cổ, thấy chưa, tôi là người đoán ý người khác tốt vô cùng.
- Thì sao ?
- Thì tôi rủ anh đi dạo chớ sao, ạnh chỉ ở đây một đêm, ko đi dạo phố cổ là phí hết cả chuyến đi này đó. Tôi sẽ giới thiệu cho anh món đặc sản thắng dền ở Hà Giang, một món chè vô cùng ngọt ngào, xứng đáng chữa lành cho những tâm hồn đang cũ nát. Anh biết không, ăn đồ ngọt sẽ tiết ra hormone hạnh phúc dopamine, giúp người ta trở lên vui vẻ hơn.
- Nhưng tôi ghét đồ ngọt.
- Thế anh thích gì?
- Đắng, càng đắng càng tốt.
Khánh liếc nhìn vô mấy vỏ lon bia trên bàn , chặc lưỡi:
- Đắng như bia á hả. Anh thật là nhàm chán, thiếu gì những thứ đắng thú vị hơn nhiều. Như cháo ấu tẩu, một loại cháo đặc biệt chỉ có ở Hà Giang, củ ấu tẩu được ninh rất lâu trở thành 1 món cháo với hương vị đắng độc nhất vô nhị.
[" Anh có nghe về cháo ẩu tẩu chưa, món ăn được làm từ vị thuốc có độc tính là củ ấu tẩu, nhưng qua cách chế biến của đồng bào dân tộc Mông ở Hà Giang lại trở thành đặc sản nổi tiếng. Em muốn sinh nhật lần thứ 23 của em, được lên Hà Giang, ăn món này cùng với anh."]
Những ký ức lạnh lẽo lại ùa về.
- Hay muốn mạnh đô hơn, đi uống rượu ngô men lá của người đồng bào, nói sao ta, đắng nhẹ nhàng, đắng tinh tế xen cả vị thơm nồng và ngọt dịu, đắng này mới gọi là đắng chứ nước lúa mạch 5 độ kia chi là trò con nít thôi.
Nam quay người bước vào trong phòng.
- Ai cho anh đang nói chuyện mà bỏ đi vậy hả, anh ko muốn đi có rất nhiều cách từ chối vô cùng nhẹ nhàng. Cậu thanh nhiên đổi tông giọng, có vẻ sắp giáo huấn một tràng gì đó.
- Tôi vào lấy áo khoác, tôi có bảo không đi đâu.
Gương mặt cậu nhóc trở về vẻ tươi vui lém lỉnh thường thấy.
-Đấy tôi đã bảo rồi, ko ai có thể từ chối tôi cả, tận hưởng cuộc sống nào.
Cái gọi là phố cổ Đồng Văn hóa ra chỉ là một đoạn đường ngắn khoảng vài chục căn nhà cổ kính với mái ngói xám rêu và thiết kế đậm màu xưa cũ, tất cả đều nhuốm đậm màu trầm lắng của thời gian. Lối kiến trúc chủ đạo của những ngôi nhà ở đây đó chính là nhà ống, xây hai tầng và phần mái được lợp theo hơi hướng âm dương hòa hợp –một loại ngói tiêu biểu ở vùng biên giới phía Bắc, và khá nhiều nhà treo thêm các lồng đèn đỏ để làm nổi bật thêm không gian của ngôi nhà, cũng gợi nhớ một chút màu sắc Trung Hoa. Hôm nay không phải cuối tuần nên phố có vẻ không quá nhiều người, nhưng những hàng ăn, đồ lưu niệm vẫn nhộp nhịp khách ra vào.
Khánh vừa đi trước, vừa quay đầu nhìn xem Nam tới đâu, vừa ríu rít giải thích về đặc điểm địa lý, thiết kế và lịch sử khu phố nơi này. Nam bước chậm rãi, tận hưởng chút khí lạnh, một chút lắng nghe cậu thanh niên kia nói, một chút rơi vào trầm tư. Phố nhỏ xíu, chẳng mấy chốc ko còn gì để đi, Nam hơi ngạc nhiên: " Ủa hết rồi à, bé thế này mà được gọi là phố sao?"
- Đây là khu phố của người đồng bào xưa, với điều kiện địa lý kinh tế ở đây, không thể xây được những khu phố rộng lớn như ở dưới xuôi được. Đây đã được gọi là phố thời đó rồi đấy, giống như Dinh Thự Vua Mèo anh xem hồi sáng, thời đó đây đã đc xem là dinh thự, là cung điện, nhưng khi anh vô xem, nó đơn sơ đến bất ngờ. Không thể so sánh với Bảo Đại được, khập khiễng. Và khu phố này cũng không thể so sánh với Phố cổ Hội An được.
Tuy nhỏ, nhưng nó thật sự rất đặc sắc ấy, với kiến trúc và vị trí dựa lưng núi của nó, rất đặc biệt. Với lại anh phải đi thì về mới biết thêm một khu phố cổ của Việt Nam chứ, nhắc đến phố cổ, ngta chỉ biết đến phố cổ Hội An hoặc phố cổ Hà Nội thôi.
Tới một khúc rẽ nhỏ, đột nhiên Khánh nắm tay Nam, kéo ngược vào con đường bên cạnh. Chợt ngại, cậu vội bỏ tay ra, nhắc Nam: “Lối này, ta đi ăn cháo ẩu tẩu nào!”
Cuốc bộ qua một ngõ hẻm dài băng qua một con đường lớn, cuối cùng cũng đến một quán cháo nhỏ, đơn sơ, chỉ vài ba chiếc bàn nhỏ nhưng đã kín người, cô bán cháo có vẻ nhận ra người quen, ra dấu hiệu bảo Khánh đợi một chút rồi săp xếp lại chỗ ngồi. Không lâu sau, 2 tô cháo nghi ngút được mang ra. Khánh lại tiếp tục nói không ngừng nghỉ về tất cả những thông tin liên quan về món cháo và chiếc quán đặc biệt mà cậu tự hào không nhiều người có thể biết được, vì người ta chỉ đến những quán xá nổi tiếng và đông đúc thôi.
Hơi cháo nhẹ bốc lên thoang thoảng, Nam múc nhẹ một muỗng, vào một đêm lạnh thế này, bát cháo nóng với hương vị đắng nhẹ kích thích mọi giác quan của anh, len lỏi vào từng ngóc ngách trong dạ dày. Vị thảo dược và beo béo của trứng gà làm anh ấm hết cả người, hơi bia ban nãy bay sạch sành sanh.
- Ngon không ?
- Uhm đặc biệt.
- Đặc biệt là ngon hay không? Anh trả lời không trọng tâm gì cả.
- Sao cậu cứ thích bắt bẻ lời nói người khác nhỉ, ai nói với cậu là cậu nói quá nhiều ở một mức người bình thường chưa. Hết thời gian làm việc cậu vẫn nói như vậy suốt à?
- Anh đúng là không giống người bình thường chút nào, anh Nam. Người ta sẽ nói: ngon, cảm ơn cậu. Hay đại loại thế. Khánh bĩu môi.
-Nói chuyện với anh đúng là chán thật, thôi đi về, cũng hơi khuya rồi.
" Anh không giống người bình thường chút nào hết", Nam nhìn thanh niên phồng môi trước mắt, bất giác mềm xuống. Lâu lắm rồi, chưa có ai nói với anh những lời như vậy, làn sương lạnh tỏa ra từ miệng anh làm mờ hêt tâm trí anh như ảo ảnh trước mắt, có một người hồi trước cũng đang hoa tay múa chân nói cho anh nghe cả ngày.
- Anh nhìn gì tôi vậy, hừm, về thôi.
- Đi uống rượu ngô đi, nãy cậu bảo có biết có quán nào đó, tôi mời.
- Anh vẫn còn nhớ cơ à. Khánh cười phá lên.
- Tôi cần chút men để ngủ, tô cháo của cậu giải hết chỗ men lúa mạch khi nãy của tôi rồi.
Khánh nhìn anh, chỉ tay lên bầu trời " Nam, anh thấy gì không, đêm nay trăng rằm, rất đẹp đó, tôi cũng muốn rủ ai đó uống rượu vào đêm trăng rằm, tính rủ anh Thiên cùng nhóm kia rồi, nhưng bên đó ồn quá.
- Không phải cậu thích ồn ào lắm sao?
- Đúng rồi, tôi thích ồn ào, không nói chuyện là người tôi sẽ bị bứt rứt, nhưng mà đông với ồn quá thì tôi lại không thích, cảm giác tôi nói sẽ không có ai nghe hết.
- Khi người ta im lặng, có thể người ta đang lắng nghe cậu, hoặc có thể, người ta không quan tâm lắm.
- Cơ mà tôi thuộc tuýp người lạc quan, nếu ai im lặng là tôi đều nghĩ họ đang chăm chú nghe tôi nói. Họ đã không nói, thì kệ tôi, tôi muốn nghĩ gì cũng được.
Nam phì cười, cậu thanh niên này, tính ra luôn biết cách pha trò.
Quán rượu nhỏ, trăng đêm thì sáng vành vạnh. Rất lâu sau này, Nam có thể chẳng nhớ được đêm đó họ đã im lặng hay nói những câu chuyện không đầu không cuối nào, nhưng hình ảnh ánh trăng treo lơ lửng trên đỉnh núi tỏa ánh sáng bạc xuống gương mặt đối diện luôn khảm vào tâm trí anh. Cuộc đời, hóa ra anh đã bỏ quên quá nhiều điều đẹp đẽ, như là một đêm tối cô đơn nào đó, dưới ánh trăng bạc, với sự dịu dàng trầm mặc của nơi đây, và cả con người mới hôm qua còn xa lạ này, cùng nhau uống rượu, thật sự làm vết thương lòng anh được vỗ về thật nhiều.
Khánh nhìn anh chụp hình rồi hí hoáy gửi vào điện thoại.
-Tôi thấy anh rất hay chụp hình gửi cho ai đó nhé, khi nãy ăn cháo cũng vậy, sao ? Bạn gái hả, đang report cho bạn gái anh là: Em yên tâm đi, anh đang đi với một thằng nhóc nói lắm nhức cả đầu đây này, không đi với cô nào cả.
-Cơ mà nhìn tâm trạng của anh, chắc là cãi nhau với người yêu nhỉ, nhưng mà có cãi nhau phải ở nhà dỗ dành người ta chứ, sao lại đi một mình với tâm trạng tồi tệ như vậy? Tôi phân tích mãi không nghĩ ra được.
- Cậu học du lịch hay bác sĩ tâm lý vậy?
- Anh có biết phân tích tâm lý khách hàng luôn cực kỳ quan trọng trong nghề của tôi không? Tôi phải được khách hàng hài lòng thì công ty mới book tour tôi nhiều chứ.
Nào, chúng ta gặp nhau trong đời chỉ một lần thôi, cho nên, coi tôi như một người lạ tháng qua đi. Có ưu phiền gì, có thể kể với tôi, tôi không giải quyết được gì đâu, nhưng nỗi buồn ôm lâu nặng bụng, nói ra được phần giảm nào phần đó. Khánh mở lời.
- Cậu ấy mất rồi.
- Cậu ấy, là ai?
- Người yêu tôi, lâu lắm rồi.
Khánh im lặng, câu trả lời này, cậu không mong muốn chút nào. Có rất nhiều nỗi đau trong cuộc đời, nhưng nỗi đau sinh tử vẫn luôn là nỗi đau giằng xé và ám ảnh nhất, đứng trước nó, sự hoạt ngôn của cậu trở nên vô nghĩa. Nỗi buồn mênh mang trong mắt người đàn ông này, hóa ra thật chính đáng.
Khánh nắm bàn tay lạnh ngắt của Nam, tay cậu cũng lạnh, nhưng như thế này vẫn có thể ấm hơn một chút, truyền 1 chút chia sẻ, một chút ấm áp cho nhau. Nam không rụt tay lại, giọng anh vì rượu trở nên lè nhè.
- Ba năm trước, tôi đã hứa với cậu ấy về chuyến đi Hà Giang nhân sinh nhật. Cậu ấy là người rất thích du lịch và khám phá, còn tôi khi ra trường, tôi mê mải kiếm tiền để có thể tự tin cho cậu ấy một cuộc sống hạnh phúc đầy đủ. Tôi lựa chọn giữa việc đi công tác với sếp, một cơ hội trở thành phó phòng và chuyến đi kỷ niệm sinh nhật 23 tuổi kỷ niệm 5 năm quen nhau cùng cậu ấy, cuối cùng, tôi đã chọn sự nghiệp. Tôi với cậu ấy cãi nhau rất to, và cậu ấy, một mình đi phượt Hà Giang. Cậu ấy tắt điện thoại, không liên lạc gì với tôi. Tôi cứ nghĩ xong chuyến công tác này sẽ làm lành với em ấy sau, nhanh thôi, tôi sẽ đền bù cho em ấy hàng trăm chuyến đi khác.
-Nhưng tôi đã không còn một cơ hội nào nữa, em ấy gặp tai nạn, và không bao giờ trở về.
Nam gục xuống bàn.
Trên đường trở về khách sạn, nhìn Nam đã say loạng choạng, Khánh quành tay qua vai anh, đỡ giúp Nam, nhìn bàn tay anh bông thõng không chỗ bấu víu, Khánh bảo Nam:" Anh có thể bám vào em một chút."
Nam vòng cánh tay qua eo bấu chặt vào người Khánh, nhìn bóng 2 người đàn ông choàng tay ôm eo nhau trải dài trên trên mặt đường trong ánh trăng khuya, trông có vẻ thật nên thơ. Nhưng thực tế nghiệt ngã, Khánh gồng tay bặm môi, cố gắng lắm mới tha con người nặng trịch kia về đến khách sạn, cậu lục túi Nam để lấy thẻ phòng, cửa bật mở, cậu thảy anh xuống giường, thở một hơi dài.
- Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai 8h đoán đi ăn sáng, sau đó về trả phòng.
Không có câu trả lời , Khánh đứng dậy toan về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay đúng là quá mệt rồi, không biết lực hấp dẫn bí ẩn nào từ người đàn ông lạnh lùng này làm cậu đi uống rượu với anh ta đến gần 12h đêm không biết, và còn dùng hết chỗ sức còn lại vừa tha vừa lôi anh ta trở về.
Có lẽ nhìn sự trầm tư của anh ta, cậu nảy sinh tò mò sao.
Một lực kéo mạnh làm Khánh ngã ụp xuống giường, đầu cậu vùi vào ngực Nam, hơi rượu lảng bảng trong không khí làm Khánh bất chợt rùng mình.
- Dương, ở lại với anh đi.
Khánh ngồi dậy, sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt. Cậu tự lắc đầu xua đi những suy nghĩ quẩn quanh tự nhiên hiện lên trong đầu, khi giương mặt mình chạm vào ngực Nam.
Tự nhiên thật thất vọng, mình thật dở hơi.
- Anh say quá rồi, Nam. Khánh nhìn gương mặt anh đang đỏ vì rượu của Nam, sống mũi thẳng tắp, khuôn miệng nhỏ và đôi mắt sâu thẳm đang nhắm nghiền. Nhìn góc độ nào, cũng thật đẹp trai.
Khánh đóng chặt cửa, trở về phòng mình.
Không ổn tí nào hết.