Từ Khi Gặp Em

Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai | Call Me By Fire (Vietnam TV)
F/F
G
Từ Khi Gặp Em
Summary
Quán rượu nhỏ, trăng đêm thì sáng vành vạnh. Rất lâu sau này, Nam có thể chẳng nhớ được đêm đó họ đã im lặng hay nói những câu chuyện không đầu không cuối nào, nhưng hình ảnh ánh trăng treo lơ lửng trên đỉnh núi tỏa ánh sáng bạc xuống gương mặt đối diện luôn khảm vào tâm trí anh. Cuộc đời, hóa ra anh đã bỏ quên quá nhiều điều đẹp đẽ, như là một đêm tối cô đơn nào đó, dưới ánh trăng bạc, với sự dịu dàng trầm mặc của nơi đây, và cả con người mới hôm qua còn xa lạ này, cùng nhau uống rượu, thật sự làm vết thương lòng anh được vỗ về thật nhiều.
All Chapters Forward

1

1.Hà Giang
Nam đi thẳng xuống ghế ngồi cuối cùng trên chiếc xe du lịch, chui vô góc, kéo mũ trùm kín đầu, đeo tai nghe, chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình.
Một vài bài nhạc cũ kỹ nghe đi nghe lại đền mòn tai, anh cũng không để ý đến nó đang hát những gì.
Anh chỉ muốn nghe có tiếng người để đỡ thấy mình chỉ một mình.

Hơn chục hành khách đi tour là một nhóm bạn hơn chục người và 1 đôi vợ chồng trẻ. Ngồi túm tụm rôm rả với nhau là vừa đủ các ghế hàng trên, ko ai thèm ngồi hàng cuối với anh. Có vẻ một phần gương mặt u ám của anh tỏa ra một không khí vô cùng khó gần. Thật là tốt, Nam thầm nghĩ, vừa muốn có người nhưng lại muốn một mình, chính là cảm giác của anh lúc này.
[Tự dưng muốn ngủ một giấc
Trong giâc mơ, liệu có thể thấy em không?]

Một giọng nói trong trẻo cất lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, Nam gương mắt lên một tí, là một cậu trai trẻ, mái tóc xoăn hơi dài phủ qua vành tai, làn da trắng, mắt to tròn và khuôn miệng trông lúc nào cũng như đang cười.
- Xin chào mọi người, em tên là Khánh , mọi người hay gọi em là Zhou, hôm nay sẽ phụ trách tour 4 ngày 3 đêm cùng với mọi người.
Người tên Khánh đó, sau lời giới thiệu, bắt đầu một tràng những câu bông đùa quen thuộc của một tour guide để khấy động không khí, Nam không quan tâm lắm, anh quay về góc, tiếp tục nghe nhạc. Khánh lấy danh sách và bắt đầu điểm danh:
- Bùi Công Nam cho em xin cánh tay có mặt của anh ạ.
2,3 lần gọi nhưng không có được câu trả lời, Khánh đi xuống tận hàng ghế cuối cùng, hướng ánh nhìn tò mò vào anh:

- Xin lỗi anh Bùi Công Nam phải không ạ?
Nam gật đầu thay cho câu trả lời

Khánh lườm một cái đến cháy da, chắc trong đầu cậu tour guide này đang đấu tranh dữ dội của việc tiếp tục làm nghề và chửi thề một tiếng cho bõ cơn bực.
Sau vài màn giới thiệu chung về Hà Giang và cung đường sắp đến, cộng thêm một vài trò chơi có phần nhàm chán, Khánh để mọi người nghỉ ngơi và bước xuống tìm chỗ ngồi, cậu ta không vui khi thấy có vẻ phải ngồi cũng vị khách khó chịu này. Nam khẽ dịch ra, cách cậu ấy cả một khoảng rộng nhét chắc vừa đủ 3 con bò.
- Anh có vẻ không muốn tiếp xúc con người nhỉ?
(im lặng)
- Vậy sao anh lại đi du lịch vậy, kiếm một homestay rồi nằm nghỉ có phải hơn không?
(lặng im)
- Hay là anh không nói được nhỉ, nếu vậy tôi xin lỗi nhé.
- Hơi phiền rồi đó cậu nhóc.
- Tôi mà là cậu nhóc, tôi 25 tuổi rồi, đã có 6 năm kinh nghiệm dẫn tour rồi đấy. Nhìn anh chắc chỉ hơn tôi 1,2 tuổi là cùng, có khi còn nhỏ hơn tôi đấy. Uhm anh biết đấy, ai cũng nói tôi trẻ lâu. Khánh tinh nghich nhìn Nam.
- Còn tôi 30 tuổi rồi, khi tôi sắp vào lớp 1, thì cậu mới đẻ thôi. Sao, tôi gọi cậu nhóc được không?
- A, ai cho. Hóa ra anh cũng biết trả treo quá nhỉ.

Nam phì cười, tự nhiên thấy xoăn lơi kia cũng không đến nối quá đáng ghét. Anh vốn ghét con trai để tóc màu mè uốn éo, trông có vẻ không được đứng đắn lắm.

- Anh cười trông cũng tạm ấy, cất bộ mặt xám xịt ấy đi, enjoy cuộc sống nào. Chuẩn bị nghe tôi giới thiệu về cung đường sắp tới nhé, Hà Giang tuyệt hơn anh tưởng nhiều đó. Anh mà không chú tâm là bỏ lỡ biết bao công sức và tiền bạc khi đến đây đấy.

Nam nhếch miệng thêm lần nữa, uhm thật ra thì con người ồn ào một chút cũng không đến nỗi tệ quá.

Chiếc xe lắc lư theo những cung đường ngoằn nghèo của Hà Giang, Đặc sản Hà Giang là đèo chênh vênh đi kèm các khúc cua tay áo, những dốc cua dựng đứng quay phải trái một cách chóng mặt. Sự chú ý của Khánh va vào một khách hàng thanh niên trai tráng, mặt mũi sáng sủa ngồi gần hàng đầu, anh ta bấu chặt ghế đằng trước, cố kiềm cơn nôn khan, khuôn mặt đẹp trai đã nhanh chóng chuyển thành màu xám xịt.

Khánh nhanh chóng chạy tới giúp đỡ anh ta, câu chìa ta một loại thuốc hay cao gì đó có mùi cam quýt thảo mộc rất dễ chịu cho thanh niên kia, miệng vẫn không ngừng liến thắng về công dụng chống say sóng của loại cao này "Nó có mùi quýt , ko gây khó chịu như một số loại dầu thông thường, anh cứ giữ lấy, nếm 1 tí và thoa 1 tí vào khẩu trang giấy, ngày mai trước khi lên xe 30p có thể dùng một số loại thuốc chống say sóng nhé. Tối nay đoàn chúng ta nghỉ ở một khách sạn cũng gần một hiệu thuốc tây nhỏ. "

Anh thanh niên đẹp trai hơi ngại ngùng cảm ơn tên nhóc HDV, đám bạn đi chung đoàn buông vài lời trêu ghẹo để nhanh chóng quên đi cơn khó chịu mỗi khi chiếc xe xoay trái phải khi bẻ cua qua những khúc đèo 180 độ.

Hà Giang quả thật hùng vĩ ngoài sức tưởng tượng, ở đâu cũng là những khung cảnh đồi núi chập chùng, những đám mây vắt ngang dọc đỉnh núi, và những con đường thì thênh thang gió. Xe dừng ở một vài điểm tham quan nổi tiếng như Dinh Thự vua Mèo hay Núi đôi cô Tiên, đám hành khách xoay quanh Khánh, nghe cậu ta giải thích hàng tràng dài về văn hóa và sự tích nơi đây. Đứng trước cổng trời Quản Bạ nhìn xuống, thu tất cả đất trời vào trong tầm mắt, Nam thầm nghĩ: hóa ra đây là tất cả những gì em muốn ngắm nhìn sao?

Bùi Công Nam mở điện thoại, chụp một vài tấm ảnh rồi gửi vào một tài khoản zalo ngừng truy cập từ 3 năm trước.

Forward
Sign in to leave a review.