Ultraman Nova

ウルトラマン | Ultraman (TV 1966) ウルトラマンティガ | Ultraman Tiga
F/F
G
Ultraman Nova
Summary
Nhân vật chính:-Một cự nhân đến từ ngân hà xa xôi mang tên Azmob và hành trình mới của anh ở một hành tinh xanh mang tên Trái đất.-Một chàng trai trẻ mang tên Takumi Yamato, sống trong một thế giới đang bị đe doạ bởi những sinh vật khổng lồ đáng sợ và khủng khiếp. Cuộc gặp gỡ định mệnh với cự nhân bí ẩn Azmob sẽ thay đổi cuộc đời anh như thế nào? Những điều gì sẽ đến, những gì sẽ mất?-Hãy cùng bước vào câu chuyện của Ultraman Nova!
All Chapters Forward

Chapter 1

-Tháng 9 năm 1989, NASA và ESA phát hiện một vật thể khổng lồ đang di chuyển với tốc độ cao về phía Trái Đất. Ban đầu, nó được cho là một tiểu hành tinh có kích thước lớn, đường kính khoảng 3km, nhưng các quan sát sau đó cho thấy vật thể này phát ra tín hiệu điện từ kỳ lạ.

Chính phủ Liên Xô đề xuất kế hoạch phá hủy vật thể bằng vụ nổ hạt nhân cận quỹ đạo. Nhưng trước khi kế hoạch kịp thực hiện, vật thể này tự phân tách thành nhiều mảnh nhỏ khi tiến vào tầng bình lưu. Những mảnh này rơi xuống các khu vực:

-Yakutsk và Vladivostok (Nga)
-Hokkaido và Fukushima (Nhật Bản)
-Los Angeles và New Mexico (Hoa Kỳ)

Từ những mảnh vỡ, những sinh vật khổng lồ (khoảng 60-70m) xuất hiện phía dưới những mảnh đó. Các chính phủ nhanh chóng điều động quân đội để đối phó với chúng. Bom hạt nhân, nitơ lỏng, và các loại vũ khí tối tân được sử dụng, nhưng không thể ngăn chặn hoàn toàn mối đe dọa.

Đỉnh điểm, ba sinh vật lớn nhất – được đặt mật danh Beaconaters – thực hiện một hành động đồng bộ:
Chúng tự hy sinh, phát ra tia sáng cực mạnh và sóng âm gây cộng hưởng trên toàn cầu. Hiệu ứng này đánh thức các sinh vật khổng lồ vốn ngủ sâu dưới lòng đất và đáy biển Trái Đất, khiến nhân loại rơi vào vòng xoáy của những cuộc tấn công không ngừng.

Liên Hợp Quốc nhanh chóng thành lập tổ chức Global Vanguard Force (GVF) để hợp tác với toàn bộ quốc gia trên Trái đất để đối phó với những mối đe dọa đang, sẽ và có thể đến. Nhân loại nhận thấy sự nguy hiểm tiềm tàng mà họ sắp sửa đối mặt, trong suốt nhiều
năm sau đó, họ đã cùng nhau gác lại những xung đột như chiến tranh và cùng nhau phát triển nên những thứ đủ sức để đối đầu với những thứ đe doạ từ không gian và các quái thú khổng lồ (Kaiju theo tiếng Nhật Bản).

Nhân vật chính:
-Một cự nhân đến từ ngân hà xa xôi mang tên Azmob và hành trình mới của anh ở một hành tinh xanh mang tên Trái đất.

-Một chàng trai trẻ mang tên Takumi Yamato, sống trong một thế giới đang bị đe doạ bởi những sinh vật khổng lồ đáng sợ và khủng khiếp. Cuộc gặp gỡ định mệnh với cự nhân bí ẩn Azmob sẽ thay đổi cuộc đời anh như thế nào? Những điều gì sẽ đến, những gì sẽ mất?

-Hãy cùng bước vào câu chuyện của Ultraman Nova!

---

---ULTRAMAN NOVA---
Dự án được chắp bút bởi: Vincent Đức và Người Ko Tên.

 

---Chapter 1: “Hành tinh xanh”.---
Được viết bởi: Vincent Đức.

-"Đây là đơn vị Hải quân Số 0315 ở phía Koto. Chúng tôi không phát hiện được dấu vết của những Kaiju dưới biển trong thời điểm này. Chúng tôi đang điều chỉnh máy dò hồng ngoại và toạ độ. Nhắc lại, chúng tôi đang điều chỉnh máy dò hồng ngoại và toạ độ."

 

-“Đây là Sky-Busva 01. GVFJ, tôi đang trên đường rút lui về căn cứ để nạp nhiên liệu.”

 

-“Sky-Busva 01, đây là căn cứ GVFJ số 171. Chúng tôi đã rõ, hãy đi chuyển theo độ cao tối thiểu 35.000ft.”

 

-"Đây là Mop-Fighter J-77. Tôi đã đến được vùng đặc khu Setagaya, chuẩn bị tiến tới điểm giao chiến với Kaiju Gomesa và yểm trợ cho Hyperlodon. Hết!"

 

-“Đây là trực thăng Copter-44. Chúng tôi đang di chuyển đến những vị trí xung quanh điểm giao chiến. Xác định không có bất kì cư dân nào còn lại bị mắc kẹt trên sân thượng, ban công, bên trong tòa nhà và ở dưới mặt đất. Chúng tôi sẽ tiếp tục đi chuyển, nhắc lại, chúng tôi sẽ tiếp tục đi chuyển.”

 

-“Mop-Fighter J-77. Đây là GVFJ, chúng tôi đã rõ. Bạn sẽ đi đến vùng giao chiến hỗ trợ Robot Chiến Đấu Đa Năng số 3.0 – Hyperlodon và đội Fighter thuộc sư đoàn GVFJ số 366. Hết.”

 

-“GVFJ, đây là Mop-Fighter J-77. Rõ.”

 

-“GVFJ. Đây là đội Tác Chiến Mặt Đất Zeta-1, chúng tôi đã nhảy dù và tiếp đất thành công. Chúng tôi sẽ phối hợp với binh đoàn xe bọc thép Te-11 và đoàn xe mang phóng tự hành Shogun-78.”

 

-“Zeta-1, đây là GVFJ, Te-11 và Shogun-78 cũng đang di chuyển đến phía các bạn. Hãy đến điểm tập kết theo toạ độ. Mục tiêu của các bạn là Gomesa. Chúc may mắn, Zeta-1.”

 

-“GVFJ, đây là Zeta-1. Chúng tôi đã rõ.”

 

Giọng nói dồn dập trên bộ đàm phản ánh tình trạng căng thẳng tột độ. Trên bầu trời Tokyo, đội quân liên tục điều phối lực lượng để đối phó với mối nguy khổng lồ – quái vật Gomesa. Những tiếng động cơ gầm rú và âm thanh khai hỏa tên lửa xé toạc không gian, báo hiệu một cuộc chiến sống còn.

 

Đây là quận Chidoya thuộc thành phố Tokyo. Nơi đây đang trực tiếp xảy ra một cuộc đối đầu căng thẳng giữa một con quái vật khổng lồ được chính phủ đặt tên mật – Gomesa với lực lượng quân đội của GVFJ (Global Vanguard Force Japan – Lực lượng Quân đội Tiên phong Toàn cầu đơn vị Nhật Bản).

-Gomesa, một con quái thú có thân hình khổng lồ được bao phủ bởi lớp da màu đen sần sùi như vảy thép đang sáng bóng lên bởi ánh sáng từ mặt trời. Đôi mắt vàng với con ngươi đỏ đen tóe lửa sự tàn ác dữ tợn, chiếc răng nanh vàng đục vuốt sắc nhô ra từ hàm dưới lên trên mặt. Nó giận dữ oanh tạc xung quanh các toà nhà từ lớn đến bé bằng nanh vuốt sắc bén với chiếc đuôi có hình đầu búa tròn li những chiếc gai cứng cùng màu với làn da. Nó quật đuôi, đập phá các công trình xung quanh liên tục, rất nhiều các toà nhà, toà tháp, sụp đổ thành những mảnh vụn chỉ bằng cú quật đuôi mãnh liệt. Gomesa kêu gầm lên tiếng kêu giận dữ đáng sợ từ cái miệng khổng lồ, bộ nhá thì nhóp nhép nhai thứ gì đó. Nó đi đến đâu thì dấu chân khổng lồ sẽ in sâu đến chỗ đấy, bất chấp là những thứ gì cứng nhất. Đống đổ nát của toà nhà, xe cộ, cột điện đều nằm tứ tung, rải rác như những quân bài domino khi kết thúc trò chơi. Tất cả đều bị đè bẹp bởi dấu chân mà Gomesa để lại, quyện với bụi và khói mờ xung quanh. Khung cảnh Chidoya bây giờ vô cùng nặng nề và mùi chết chóc tứ phía. Những trận tên lửa từ phía GVFJ rình rập xuất hiện, tấn công vào người của Gomesa. Nhóm tiêm kích trên trời bay thành vòng tròn, uốn lượn một đường cong xung quanh chiếc đầu to lớn, làm con quái thú chóng mặt, cố gắng tấn công những chiếc phi cơ trong vô vọng. Tốc độ nặng nề chậm chạp của nó chẳng là gì với những chiếc tiêm kích. Con quái thú càng thêm phẫn nộ, như là một đứa trẻ con bị trêu chọc. Nó tiếp tục phá hoại những thứ gì đang cản trở mình, dải khói đen khổng lồ mù mịt xuất hiện, hoà trộn cùng với tiếng còi nhấp nháy của những phương tiện xe cộ bị bỏ lại, nghe như một bản giao hưởng thảm hoạ chói tai được viết bởi một nhà soạn nhạc thất bại. Tình cảnh bây giờ đưa thành phố vào thế nguy hiểm đáng báo động. Toàn bộ khung cảnh được ghi hình trực tiếp bởi những chiếc trực thăng đang hiện diện bên trên chiến trường, gửi đến các đài truyền hình để đưa tin về tình thế cực kỳ căng thẳng trên đất Chidoya.

 

“Tiêm kích Mop-Fighter J-77 đã đến và nhanh chóng tấn công vào phía sườn của Gomesa! À! Chúng tôi vừa ghi nhận được thêm nhiều tiêm kích khác cũng đang đến và hỗ trợ Robot Hyperlodon, có vẻ lực lượng phòng vệ đang hết sức ngăn chặn Gomesa ở tại đây bằng mọi cách! Tôi cầu mong không có một sự cố đáng tiếc nào xảy ra!”– Một nữ dẫn chương trình của đài truyền hình TV-Tokyo. Giọng cô ấy hoảng hốt và gấp gáp.

 

"STARS - Hyperlodon, đây là GVFJ. Các bạn được quyền sử dụng tên lửa đặc biệt HypenRocket ở phía đuôi của Hyperlodon. Hãy ngăn chặn Gomesa nhanh chóng và tránh gây thiệt hại lớn cho các toà nhà và khu dân cư xung quanh hết mức có thể. Hết!"

 

"Đã rõ, GVFJ. Đây là Hyperlodon, chúng tôi sẽ sử dụng tên lửa HypenRocket ở cự ly 600m với Gomesa."

 

"STARS - Hyperlodon. Chúng tôi đã rõ, bây giờ tình cảnh sẽ phụ thuộc vào các bạn."

 

Giọng nói giữa một nam kỹ thuật viên giao tiếp với một phi công lái Robot chiến đấu, mang tên Hyperlodon, được cử đến để ngăn chặn con quái vật Gomesa đã kết thúc dưới sự căng thẳng của không khí bao trùm lấy cuộc hội thoại.

Không một khoảnh khắc chần chừ, Hyperlodon liền lùi ra sau, tạo một khoảng cách đủ xa giữa nó với Gomesa. Trong buồng lái, phi công cũng đã vào tư thế sẵn sàng.

 

"Hyperlodon! Đã vào thế sẵn sàng khai hoả vào mục tiêu. Khoảng cách 600,58m, Tên lửa HypenRocket đã được đưa ra thành công khỏi cửa giấu. Bệ phóng Nasz-Push đã vào vị trí. Hệ thống giữ cân bằng đã kích hoạt!" – Giọng nói của nam phi công quyết tâm. Gương mặt của anh tràn đầy nhiệt huyết, cùng với ánh mắt kiên định ở bên trong chiếc mũ bảo hộ, bàn tay phía bên phải nắm chặt cần gạt, ngón tay thì đặt lên nút bấm.

 

"Mày chuẩn bị chết rồi đấy…HypenRocket! Khai hoả!"

 

Phía thân trên của Hyperlodon cúi xuống, đuôi hướng lên, nó phát ra tiếng gầm lớn, khiến Gomesa phải vào tư thế thủ, chuẩn bị cho mọi phản ứng.

Phi công bấm nút trên cần gạt. Lập tức, hai quả tên lửa HypenRocket bay ra khỏi bệ phóng ở đuôi với vận tốc kinh ngạc, xuyên thủng vào phần bụng chệch phía bên trái và vùng mặt bên phải của Gomesa rồi phát nổ, da thịt cùng các bộ phận bên trong của con quái bị cháy nặng. Mặt của Gomesa bị biến dạng nghiêm trọng, máu đỏ chảy ra từ vết thương trên bụng, nhuộm đỏ cả mặt đất. Gomesa đau đớn kêu gào dữ dội, nó không chịu dừng lại mà lại càng quậy phá thêm. Nó lao đến Hyperlodon, dùng đuôi quật mạnh vào phần hông, những chiếc gai từ đuôi xuyên thủng qua lớp giáp, làm cho một lượng nhiên liệu bị tràn ra ngoài. Nanh vuốt của Gomesa cào nát tay phải của Hyperlodon, làm hệ thống điều khiển của bộ phận bị hư hại. Buồng lái rung lắc dữ dội, phi công nhận được thông báo rằng phần tay phải đã bị hư nặng.

 

“Hệ thống ổn định khẩn cấp kích hoạt! Khớp tay phải sẽ bị khóa, chuyển quyền tấn công sang tay trái. Hệ thống năng lượng phụ sẽ được sử dụng để giữ Hyperlodon hoạt động ở mức 75% công suất." – Giọng nói lạnh lùng từ hệ thống tự động vang lên trong buồng lái, báo hiệu tình trạng nguy cấp.

Anh phi công lập tức kích hoạt hệ thống đạn pháo ở ngón tay trái để dạy cho Gomesa một bài học. Bàn tay trái Hyperlodon dương ra với ngón tay, đâm xuyên vào vùng mặt biến dị của Gomesa bằng lực rất mạnh và xả vào bên trong đó. Một phần não cùng thịt và xương của nó đã bị viên đạn pháo kích nổ phá hủy. Gomesa hoảng loạn lùi về phía sau, nhưng, bàn tay của Hyperlodon vẫn ở đó, ghim chặt vào bên trong mặt, Gomesa vẫn còn ý thức để cựa quậy dù một bên não bị phá hủy. Nó lại tiếp tục dùng đuôi để đập mọi thứ, móng vuốt cào nát phần ngực của Hyperlodon khiến con robot bị chao đảo. Phi công điều khiển rút tay khỏi mặt của Gomesa, rất nhiều máu bắn ra rồi chảy hàng dài xuống mặt đất như một con suối. Gomesa dùng tay che mặt của nó, đau đớn kêu lên tiếng hét xé toạc cả tai. Những chiếc tiêm kích nhân thời cơ đã nã thêm rất nhiều viên đạn, cùng phối hợp với tên lửa đạn đạo và dẫn đường từ GVFJ, tất cả đều tấn công vào lưng của Gomesa. Phần đã cứng của nó cuối cùng phải ứa máu trước sự đảo ngược tình thế dữ dội của lực lượng GVFJ.

 

“STARS - Hyperlodon, đây là các Fighter từ sư đoàn GVFJ số 366, xin lỗi vì đã để bạn phải đợi lâu.”

 

Một loạt tên lửa phóng lên từ mặt đất, tạo thành một hàng dài, ghim thẳng và phát nổ vào phía chân của Gomesa, chân của nó vốn đã suy yếu, nay lại còn tàn tạ hơn. Nó loạng choạng mà va phải một toà nhà cao tầng, làm cho cả mình và thứ vừa ngã vào phải đổ rầm xuống đất, một tiếng động vang trời nổ lên, thêm những làn khói trắng xuất hiện.

 

“STARS - Hyperlodon , đây là đội xe mang phóng tự hành Shogun-78. Chúng tôi đã đến và yểm trợ bạn. Mục tiêu đã vấp phải tòa nhà JP Building 202 và đã ngã xuống mặt đất. Chúng tôi và sư đoàn Fighter số 366 sẽ tiếp tục hỗ trợ bạn.”

Khói bụi che kín bầu trời, nhưng mọi người biết: cuộc chiến đã kết thúc. Trong buồng lái Hyperlodon, phi công thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng kiên định. Trên màn hình trực tiếp, những người dẫn chương trình nghẹn ngào:

“Tokyo... đã được cứu.”

 

Chuyển cảnh đến nơi cách trận chiến 14km, một anh chàng mang trẻ tuổi tên Takumi Yamato, vừa chạy gấp rút vừa gọi điện cho phía bên Đội Sơ Tán, những người đưa dân thường khỏi diễn biến của trận đối đầu giữa Kaiju và GVFJ. Takumi cũng như bao người khác, là một con người bình thường, không hề liên quan đến trận chiến, chỉ đang cố gắng làm theo những gì mà cậu được chỉ bảo. Trên con đường đầy bụi khói, Takumi Yamato, chạy gấp rút, từng bước chân chạm mạnh xuống nền đất phủ đầy vụn bê tông. Chiếc điện thoại áp chặt bên tai, giọng cậu lẫn trong tiếng thở gấp:

 

"Vâng, thưa anh. Tôi đang trên đường đến với nơi sơ tán nhanh nhất đây ạ. Tôi vừa chạy qua khu phố đi bộ Akihabara. Khu sơ tán thì tôi đã biết rõ rồi. Các anh hãy đợi tôi nhé!"

 

"À vâng. Tôi không cần nhờ các anh phải cử người đến đón tôi đâu. Tôi đang trên đường sắp đến rồi!" – Takumi trả lời cuộc gọi từ Đội Sơ Tán cách vội vàng.

Takumi ngắt cuộc gọi và nhét điện thoại vào túi áo. Cậu để chế độ im lặng, không muốn bị làm phiền thêm. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi khói và sự tàn phá, khiến cậu phải kéo cao cổ áo. Mỗi lần quay đầu nhìn những gì còn sót lại của Tokyo, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Mình phải nhanh hơn nữa." – Takumi tự nhủ, ánh mắt đầy căng thẳng.

 

Những con phố quen thuộc giờ đây trở nên lạ lẫm. Cột đèn giao thông xiêu vẹo, những cửa hàng san sát giờ chỉ còn là đống đổ nát. Từng ngôi nhà bị phá hủy không thương tiếc. Mỗi bước chạy, Takumi lại phải đối diện với những cảnh tượng ám ảnh.

Tiếc bước chân gấp gáp chạy qua những đống hoang tàn, tim của cậu càng ngày đập mạnh, thôi thúc chàng trai phải vượt qua tình huống khó đỡ. Cậu ấy vẫn mắt nhắm, vượt qua những thứ cậu cho là ác mộng, cố gắng không tưởng tượng rằng có người đang nằm trong đống đổ nát, cứ nghĩ đến đó, tìm của cậu lại thắt lại một nhịp. Cậu khẽ thì thầm, giọng gần như vỡ ra:

"Hy vọng không ai mình quen bị kẹt ở đây... Không được nghĩ linh tinh!”

 

Khi Takumi rẽ qua một góc phố, cảnh tượng trước mắt khiến cậu khựng lại. Đoàn người trong GVFJ đang cố gắng cứu lấy những người đang bị mắc kẹt ở đống đổ nát, họ đào bới trong đống đổ nát để cứu những người mắc kẹt. Tiếng la hét và mệnh lệnh vang lên không ngừng. Những bàn tay rướm máu cố lật những mảng bê tông nặng nề, bất chấp sức lực đã cạn.

Takumi đứng đó, trái tim bị giằng xé giữa hai lựa chọn.. cậu nhìn họ, ánh mắt của sự bồn chồn ấy nhìn những con người đang hành động, tâm trạng khó tả. Takumi nghĩ rằng cậu nên bỏ qua hay không, hay có thể đi đến giúp đỡ họ. Cậu nhìn đôi tay mình – nhỏ bé và yếu ớt so với những người lính lực lưỡng. Nhưng hình ảnh những người bị vùi lấp trong đống đổ nát khiến Takumi không thể quay lưng.

Hít một hơi thật sâu, cậu bước tới, đặt tay lên một tấm bê tông lớn bên cạnh người lính đang cố nâng nó. Giọng cậu vang lên, run rẩy nhưng đầy quyết tâm:

“Hãy để tôi giúp anh!”

 

Người lính quay lại, thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu:

"Được rồi! Một... Hai... Ba!"

 

Cả hai cùng dồn sức, và tấm bê tông nặng nề được lật sang một bên với tiếng "rầm" vang dội. Bên dưới, một cậu bé nhỏ tuổi bị mắc kẹt, khuôn mặt lấm lem bụi đất. Cậu bé bất tỉnh, đầu chảy máu, nhưng nhân viên y tế nhanh chóng kiểm tra và xác nhận:

"Cậu ấy còn thở! Mau đưa tới xe cứu thương!”

Người lính bế cậu bé lên, ánh mắt đầy sự nhẹ nhõm. Takumi ngồi phịch xuống đất, đôi tay run rẩy nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình. Cảm giác khi lần đầu cứu một mạng người – một sự nhẹ nhõm lạ kỳ nhưng cũng tràn đầy ý nghĩa – lan tỏa trong lòng cậu.

Người lính quay sang, nhìn cậu trai trẻ với ánh mắt sâu lắng, như muốn ghi nhớ gương mặt này. Anh đặt tay lên vai Takumi, nói bằng giọng trầm nhưng chân thành:

"Chàng trai, cậu vừa cứu một sinh mạng đấy. Không phải ai cũng đủ dũng cảm làm điều đó.”

 

Takumi ngẩng lên, ánh mắt dao động giữa niềm vui và nỗi bối rối. Những lời nói của người lính như một ánh sáng le lói, thắp lên một điều gì đó trong lòng cậu – niềm tin rằng một người bình thường cũng có thể làm nên điều phi thường.

"Cảm ơn anh..." – Takumi đáp khẽ, nhưng trong tim, cậu biết mình đã học được một bài học lớn lao.

Takumi nhìn thấy và cảm nhận được hình ảnh một người hùng đang hiện diện bên trong tâm hồn cậu. Cảm xúc khó tả với lời nói ngợi khen của người lính khiến cho Takumi tỉnh ngộ ra một điều gì đó mà trước đây cậu chưa bao giờ được trải nghiệm. Takumi đứng dậy, đôi tay vẫn còn run rẩy vì cảm xúc khi vừa cứu được một mạng người. Đoàn lính GVFJ tiếp tục công việc, đào bới những đống đổ nát để tìm thêm người sống sót. Takumi nhìn quanh, những âm thanh kêu cứu xa xa vọng lại từ những con phố khác, nơi không một bóng người lính nào có thể tới kịp thời.

Cậu quyết định rời khỏi nhóm, bất chấp sự an toàn của bản thân. Lặng lẽ lùi bước, Takumi rẽ vào một ngõ nhỏ, tránh ánh mắt của những người lính. Một trong số họ, người lính đã cùng Takumi cứu cậu bé, nhận ra điều gì đó bất thường và gọi với theo:

"Chàng trai! Cậu định làm gì?"

 

"Đừng làm điều dại dột! Ở đây nguy hiểm lắm, quay lại đi!" – Người lính hét lớn, nhưng Takumi đã quay lưng chạy mất, hòa vào đám khói mờ bao phủ khắp đường phố. Nhóm lính GVFJ nhanh chóng quyết định đuổi theo cậu. Họ không thể để một dân thường đơn độc lao vào khu vực nguy hiểm như vậy. Tuy nhiên, khi họ vừa bước đến đầu con hẻm mà Takumi đã chạy vào, một tiếng rầm vang lên như tiếng sét xé vỡ âm thanh.

Một tòa nhà lân cận, vốn đã bị hư hỏng nặng sau cuộc giao chiến giữa Kaiju và lực lượng phòng vệ, bất ngờ đổ sập xuống. Khối bê tông khổng lồ, các mảng thép rơi xuống chắn ngang con đường, tạo một bức tường đổ nát, chia cắt hoàn toàn nhóm lính với Takumi.

"Chết tiệt! Cậu ấy đâu rồi?" – Một người lính thốt lên, ném ánh mắt đầy lo lắng về phía bên kia đống đổ nát.

Người lính từng phối hợp cùng Takumi nhìn lên, gương mặt hiện rõ sự bàng hoàng nhưng cũng không thiếu đi chút cảm phục:

"Cậu ấy chạy xa rồi... Không ngờ cậu ta lại liều lĩnh đến vậy.”

Bên kia bức tường đổ nát, Takumi dừng lại thở hổn hển. Tim cậu đập dồn dập, nhưng không phải vì sợ hãi. Bàn tay cậu siết chặt, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước. Trước mặt Takumi, con đường nhỏ dẫn tới một khu dân cư khác, nơi tiếng kêu cứu vọng lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Bất chấp khói bụi và mùi cháy khét, Takumi hạ quyết tâm lao vào bóng tối, bỏ lại phía sau sự an toàn mà nhóm lính GVFJ mang lại. Cậu tiếp tục tiến lên, bước chân đầy quyết tâm, để lại phía sau cả nỗi lo lắng của nhóm lính và những tiếng gọi đầy bất lực vang lên từ nơi bức tường đổ sập.

--------------------------------------------------------------------

Giữa không gian tối đen tĩnh lặng, những vì sao xa xôi lấp lánh như chứng kiến sự xuất hiện của một kẻ xâm lược bất ngờ. Một thiên thể khổng lồ, dài khoảng 100 mét, di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc về phía Trái Đất. Bề mặt của nó gồ ghề, gai góc, nhưng sự sắp xếp của các vết sần lại mang một vẻ đối xứng kỳ lạ đến mức bất thường. Ở trung tâm, một khoảng trống hình tròn lớn hiện ra, chứa những chi tiết giống như răng cưa xếp xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ, phát sáng mờ nhạt trong bóng tối. Không gian bao quanh nó yên tĩnh tuyệt đối, nhưng tốc độ di chuyển của vật thể thì không thể lầm lẫn. Với vận tốc 260 m/s, nó xuyên qua tầng nhiệt quyển, lao nhanh xuống tầng trung lưu của Trái Đất. Lực ma sát từ bầu khí quyển khiến các mảng sáng đỏ rực xuất hiện xung quanh, báo hiệu sự xâm nhập của một thực thể lạ thường.

Các cơ quan nghiên cứu vũ trụ hàng đầu thế giới – NASA, ESA – ngay lập tức gửi cảnh báo khẩn cấp đến JAXA (Cơ quan Hàng không Vũ trụ Nhật Bản), chính phủ Nhật Bản và lực lượng GVFJ. Hình ảnh và dữ liệu từ vệ tinh không gian khiến tất cả bàng hoàng.

Tại phòng chỉ huy trung tâm của GVFJ, không khí căng thẳng bao trùm. Các chỉ huy và chuyên gia phân tích chiến thuật dồn mắt vào màn hình lớn, nơi hình ảnh trực tiếp của vật thể đang lao xuống Trái Đất được truyền về. Mỗi một chi tiết càng khẳng định sự thật không thể chối cãi: Một thiên thể khổng lồ cùng quỹ đạo với những con quái vật không gian đầu tiên – Beaconater, xuất hiện từ năm 1989, nay đang đáp xuống Nhật Bản!

Tất cả đội ngũ của GVFJ, từ những chỉ huy cấp cao cho đến đội phân tích chiến dịch ở phía dưới, tất cả đều sửng sốt và hoang mang. Họ không thể ngờ được rằng, có một ngày mà họ phải đối mặt với thứ đã khiến cho toàn cầu phải chấn động.

 

“Vậy là.. sau ngần ấy năm.. thì chúng đã xuất hiện..”– Một chỉ huy cấp cao ngẩng về phía màn hình đang chiếu về thiên thể không lồ đó đang hướng tới Trái đất.

 

“Lập tức yêu cầu các tên lửa không gian phá hủy nó ngay lập tức! Tên lửa đạn đạo không gian vào thế chuẩn bị!” – Tham mưu trưởng trong GVFJ cất tiếng ra lệnh, giọng của ông nghiêm túc và dứt khoát, nhấn mạnh rằng cần phải tiêu diệt thứ quỷ quái này ngay lập tức trước khi nó đến được tầng khí quyển và gây ra tai hoạ cho Trái đất.

 

“Gửi thông tin này đến Liên Hợp Quốc, chính phủ của các nước và các GVF trên toàn cầu. ‘OR-6’ đang xâm nhập vào Trái đất! Yêu cầu tất cả lực lượng của GVF và chính phủ các nước lập tức đưa tầm ngắm vào nó!”

 

“Rõ!” – Đội ngũ phân tích đồng loạt hô vang.

Họ nhanh chóng gửi thông tin này đến các chính phủ và các cơ quan đầu não khác, yêu cầu tất cả các quốc gia lân cận và những lực lượng quốc phòng vào thế chuẩn bị, ghim tầm ngắm vào thực thể quỷ dị đang chuẩn bị đáp xuống Trái đất.

Dưới bầu trời, thiên thể khổng lồ với hình dáng gai góc vẫn lao đi không ngừng, như một cơn ác mộng chực chờ nuốt chửng mọi thứ. Ánh sáng từ các vì sao phản chiếu trên bề mặt xù xì của nó, tạo nên những tia lấp lánh ma quái, chẳng khác nào ánh mắt vô hồn của một con quái vật đang tiến dần. Trong phòng chỉ huy, không khí căng thẳng như dây đàn. Tiếng còi báo động vang lên từng hồi, không ngừng nhắc nhở tất cả rằng mỗi giây trôi qua đều là một bước gần hơn đến thảm họa. Ngoài trời, ánh sáng từ các vệ tinh và đài quan sát đang chớp nháy, cập nhật vị trí của thiên thể đang tiến gần hơn. Một sự chuẩn bị toàn diện từ tất cả các lực lượng quân sự và hàng không đang gấp rút triển khai, với hy vọng rằng lần này, nhân loại có thể đối phó với thách thức khổng lồ này. Nhưng trong lòng mỗi người, một câu hỏi vẫn vang lên: Liệu họ có đủ sức mạnh để ngăn chặn thứ này?

 

"Xác nhận tốc độ: 260m/s. Hiện đang ở tầng trung lưu, cách điểm rơi tiềm năng ước tính... 57 km!" -- Một nhân viên phân tích hét lên, giọng lạc đi vì hoảng hốt, mắt vẫn dán chặt vào màn hình radar.

 

Phía sau, cách chín băng ghế của người phân tích, Tham mưu trưởng đứng thẳng người, hai tay nắm chặt phía sau lưng, ánh mắt không rời khỏi màn hình lớn nơi thiên thể đang được phóng to. Dù cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh, những nếp nhăn trên trán ông đã hằn sâu hơn bao giờ hết.

"Đừng để cảm xúc chi phối. Chúng ta không được phép phạm sai lầm." -- Giọng ông trầm và lạnh lùng, như thể muốn trấn an mọi người, nhưng sâu trong đó lại là một sự căng thẳng không thể che giấu.

 

Phó Tham mưu trưởng bước nhanh tới, đặt mạnh một tập hồ sơ lên bàn:

"Xác nhận quỹ đạo. Đây chắc chắn là OR-6. Đường đi của nó giống hệt với thiên thể xuất hiện năm 1989!"

 

Trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt, câu nói ấy như một cú đấm nện vào lòng ngực của tất cả những người trong phòng chỉ huy. Tham mưu trưởng lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ pha lẫn bất lực:

"Vậy là... nó đã thật sự trở lại…”

"Thời gian đến tầng đối lưu?"

"Khoảng 12 phút nữa, thưa ngài!" – Nhân viên phân tích nói với tham mưu trưởng. Giọng anh ta hoảng hốt.

 

"Đủ thời gian để triển khai tên lửa không gian không?" – Tham mưu trưởng hỏi.

 

"Một loạt đầu tiên có thể được bắn đi trong 8 phút... nhưng hiệu quả tiêu diệt chưa được đảm bảo." – Một nhân viên phân tích khác cất tiếng.

 

"Cái giá của sự do dự là sự diệt vong." – Tham mưu trưởng không quay đầu lại, chỉ ra lệnh bằng một giọng dứt khoát:

"Lệnh phóng tên lửa không gian! Khóa mục tiêu ngay lập tức! Đồng thời, chuẩn bị phương án phòng thủ mặt đất nếu OR-6 vượt qua được tầng khí quyển!"

 

Tiếng gõ phím vang lên dồn dập, hòa lẫn những mệnh lệnh khẩn cấp truyền qua bộ đàm. Trên màn hình lớn, hình ảnh OR-6 ngày càng rõ rệt: một thực thể quái dị với những "răng cưa" xoáy tròn bên trong, phát ra ánh sáng nhấp nháy đầy đe dọa. Tiếng bíp liên tục từ radar như đếm ngược những giây cuối cùng trước thảm họa.

“Những tia sáng đó... là dấu hiệu của sự thay đổi năng lượng! Đây không chỉ là thiên thạch, nó là Kaiju!” – Một kỹ sư trẻ thốt lên, phá vỡ không khí im lặng đến đáng sợ trong phòng chỉ huy.

Phó Tham mưu trưởng thứ hai chỉ vào màn hình.
"Hệ thống cảm biến ghi nhận sóng điện từ cường độ lớn và nhiệt lượng bất thường. Nó đang phản ứng với chúng ta!"

Tất cả đồng loạt quay về phía màn hình, nơi các cảm biến nhiệt hiện lên một loạt chỉ số bất thường. OR-6 không chỉ phát ra nhiệt lượng tăng cao, mà còn xuất hiện dấu hiệu của sóng điện từ cường độ lớn.

 

"Đây không chỉ là một tảng đá chết... nó đang phản ứng với chúng ta!" – Phó Tham mưu trưởng thứ hai đứng bật dậy, ánh mắt đầy kinh ngạc.

 

"Đã khóa mục tiêu! Đếm ngược 30 giây đến khi phóng tên lửa!" – Một giọng nói vang lên từ góc phòng.

 

Tất cả nín thở. Mọi con mắt đều đổ dồn vào màn hình, nơi hình ảnh OR-6 ngày càng rõ ràng hơn, như một cơn ác mộng dần hiện hữu trong thực tại. Từng giây trôi qua dài như hàng thế kỷ…
Tiếng đếm ngược cho loạt tên lửa đầu tiên vang lên:
"10... 9... 8..."

Tham mưu trưởng đứng thẳng, ánh mắt kiên định. Dù trái tim ông nặng trĩu, ông biết một điều chắc chắn: họ sẽ chiến đấu đến cùng, vì sự tồn vong của nhân loại.

"Phóng!"

 

Ba quả tên lửa không gian lao vút lên, để lại những vệt sáng rực rỡ xé toạc bầu trời. Nhưng ngay khi những quả tên lửa đến gần OR-6, một luồng sáng chói lòa bùng lên từ trung tâm nó…

 

"Chuyện gì xảy ra vậy?!"

 

"Hệ thống phòng thủ tự kích hoạt! Nó phát ra một trường năng lượng đẩy lùi tên lửa!"

 

Những quả tên lửa vỡ tan tành trước khi kịp chạm vào OR-6. Tham mưu trưởng nắm chặt tay đến mức các khớp trắng bệch, nhưng giọng ông vẫn không dao động:

"Triển khai ngay phương án B. Tất cả lực lượng mặt đất chuẩn bị nghênh chiến. Và thông báo cho toàn thế giới... chúng ta đã chính thức bước vào cuộc chiến sống còn."

 

Lệnh vừa được phát ra, toàn bộ căn cứ GVFJ lập tức bận rộn với một cường độ chưa từng có. Những giọng lệnh liên tiếp vang lên trong các bộ đàm với loa, yêu cầu từng đội ngũ triển khai lực lượng phòng thủ. Các chỉ huy và các sĩ quan nhanh chóng di chuyển đến các phòng chỉ huy phụ, những màn hình hiển thị tình hình chiến đấu, vệ tinh và dữ liệu liên lạc liên tục thay đổi, lấp lánh như một cơn sóng nhấp nhô trong bầu trời. Trong khi đó, OR-6 tiếp tục lao xuống, vết sần sùi trên thân nó như những dấu vết của một thực thể không thuộc về thế giới này. Mỗi giây trôi qua, khung cảnh càng trở nên tàn bạo hơn, và những vết sẹo trên Trái đất lại thêm phần đẫm máu. Cảm biến của GVFJ phát hiện ra một điều còn kinh hoàng hơn:

Sự thay đổi trong cấu trúc năng lượng của OR-6 không chỉ là dấu hiệu của một lớp phòng thủ. Thứ này, không giống bất kỳ thiên thể nào, nó đang chuẩn bị một cuộc tấn công!

 

“Các tên lửa phòng thủ của chúng ta không thể xuyên qua lớp phòng thủ của nó!” – Một sĩ quan báo cáo, giọng đầy lo lắng, mắt nhìn vào các chỉ số hiển thị trên màn hình.
“Năng lượng trong phạm vi 1000 km đang gia tăng...!”

 

Tham mưu trưởng nghiến răng, đôi mắt sắc bén dán chặt vào màn hình.

“Chuẩn bị phương án B ngay lập tức! Cái đó... sẽ không dừng lại ở đây.”

 

Phó Tham mưu trưởng vội vàng chỉ đạo các sĩ quan phòng thủ mặt đất triển khai đội quân của họ. Các máy bay chiến đấu của sư đoàn 366, Hyperlodon, và lực lượng vũ trang mặt đất ngay lập tức được nhận lệnh.

 

“Đưa những đơn vị chiến đấu sẵn sàng, yêu cầu họ chuẩn bị đối đầu với bất kỳ phản ứng nào từ nó!” – Phó Tham mưu trưởng ra lệnh, trong giọng nói có phần nào đó sự chua xót. Mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

 

Ở dưới đất, đội quân GVFJ và các lực lượng quốc phòng khác, từ các tiểu đoàn bộ binh đến những nhóm phi công chiến đấu, đều nhận lệnh chuẩn bị. Những chiếc xe bọc thép vững chắc lao nhanh trên đường phố hỗn loạn, mang theo lực lượng phòng thủ tiên tiến phối hợp cùng nhóm Zeta-1, Te-11 và Shogun-78. Các chiến sĩ trong bộ giáp chiến đấu đứng gồng mình trong những cơn gió mạnh và khí nóng từ những vụ nổ là kết quả của Gomesa, tất cả đều chờ đợi một trận chiến đầy nguy hiểm, không biết sẽ kết thúc như thế nào.

Trong phòng chỉ huy của GVFJ, Tham mưu trưởng tiếp tục nhìn vào các màn hình, tâm trạng như dây cung kéo căng, không ngừng đoán già đoán non về những gì sẽ xảy ra. Hệ thống giám sát của họ cho thấy rằng OR-6 đang di chuyển nhanh chóng, tiến về khu vực trung tâm của Chidoya.

 

"Đến khu vực nào rồi?" -- Tham mưu trưởng cất giọng.

 

"Hơn 10 km nữa... Cách trung tâm Chidoya chỉ còn chưa đầy 5 phút." – Một sĩ quan phân tích báo cáo.
"Tình hình hiện giờ rất cấp bách, thưa ngài!"

 

“Chúng ta còn cách đó 5 phút, điều đó không đủ để dừng nó lại với những tên lửa phòng thủ!” – Phó Tham mưu trưởng hét lên, mắt bắt đầu thể hiện sự tuyệt vọng.

 

Tham mưu trưởng không trả lời ngay, ông chậm rãi nhấn vào nút truyền thông, nói qua bộ đàm đến các lực lượng chiến đấu.

“Bất kỳ ai ở gần khu vực Tokyo, sẵn sàng chiến đấu. Mọi đội quân phải vào tư thế. Dù có thất bại, ít nhất cũng phải bảo vệ được những người vô tội. Chúng ta sắp sửa phải đối đầu với sự cố mới sau Gomesa…”

 

Những chiến binh của GVFJ đều là những người dũng cảm, nhưng ai cũng biết rằng lần này, họ đang đối diện với một thử thách chưa từng có. Lần đầu tiên trong lịch sử, những con người này phải chiến đấu không phải chỉ vì sự sống còn của quốc gia, mà là sự sống còn của chính hành tinh mình.

 

“Chúng ta không thể thất bại lần này.” – Tham mưu trưởng thì thầm, dường như chỉ để mình nghe thấy.

 

Những chiếc xe chiến đấu của GVF rầm rộ chuyển động, tiếng gầm rú của các động cơ vang lên khắp các khu phố, chuẩn bị vào trận địa chiến. Những chiến đấu cơ lao qua bầu trời, như những con chim sắt bắn thẳng lên không trung. Mọi thứ đã sẵn sàng.

 

"Chúng tôi vừa nhận được tin tức cực kỳ khẩn cấp! Một thực thể không gian khổng lồ đang lao xuống Trái đất và hiện đang hướng thẳng về Tokyo! Các cơ quan chức năng trên toàn cầu đã bắt đầu triển khai lực lượng để đối phó, nhưng có vẻ thời gian đang vô cùng cấp bách! Chỉ mới đây thôi, chúng ta vừa hạ gục thành công con quái vật Gomesa, nhưng giờ... một thảm hoạ khác lại đang ập đến!”

 

"Đúng vậy! Cả thế giới đang hướng mắt về Tokyo. Những thông tin mới nhất từ các cơ quan không gian và quân đội cho thấy, thực thể này không giống bất kỳ thứ gì mà chúng ta đã từng đối mặt. Và điều quan trọng là, nó đang đến rất nhanh. Chúng tôi có thể xác nhận rằng, nó đang lao xuống tầng khí quyển với tốc độ kinh hoàng, và nếu không có biện pháp đối phó kịp thời, những khu vực dân cư ở trung tâm Tokyo có thể sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.”

 

"Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật tình hình mới nhất ngay khi có thông tin thêm. Trong lúc này, chúng tôi kêu gọi tất cả các công dân Tokyo, hãy tiếp tục theo dõi các thông báo chính thức từ các cơ quan an ninh và chuẩn bị cho các tình huống khẩn cấp. Hãy luôn giữ bình tĩnh và chờ đợi sự hướng dẫn từ các lực lượng chức năng.”

 

"Chúng ta chưa bao giờ phải đối mặt với điều gì giống như thế này. Hãy cùng hy vọng rằng những lực lượng bảo vệ của chúng ta sẽ nhanh chóng có biện pháp đối phó. Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa đến quý vị những thông tin mới nhất từ hiện trường. Cùng chờ đợi.”

 

Giọng nói của những nhân viên dẫn chương trình trong các nhà đài khác nhau đang trực tiếp về vụ việc liên tục xuất hiện và vang lên trong những chiếc TV, điện thoại, màn hình ở khu toà nhà những thành phố ở những nơi khác của Nhật Bản, báo hiệu rằng nhân loại sắp sửa phải đối mặt với thảm họa mới..

 

"Chúng ta phải ngừng nó lại trước khi nó hoàn toàn xâm nhập vào tầng khí quyển!" – Tham mưu trưởng quát lên, mặc dù ông biết rằng khả năng này đang trở nên vô cùng mỏng manh.

 

Những tên lửa không gian đầu tiên đã thất bại, nhưng vẫn còn những phương án khác. Lực lượng mặt đất, dù đã được huy động tối đa, vẫn phải đối mặt với sự đe dọa từ OR-6 đang tiếp cận.

 

"Bất cứ sự chần chừ nào cũng có thể khiến chúng ta mất đi cơ hội duy nhất này.”

 

“Tất cả lực lượng... chú ý, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất." – Giọng tham mưu trưởng vang lên qua bộ đàm, yêu cầu toàn bộ quân đội và lực lượng phòng thủ chuẩn bị đối phó với sự tấn công sắp xảy ra.

 

Dưới đất và trên không, các đơn vị chiến đấu của sư đoàn 366 cùng với những đội tác chiến, bao gồm Zeta-1, Te-11 và Shogun-78, đã có mặt ở các tuyến phố trọng yếu. Những chiếc xe bọc thép vững chãi lao qua những con đường cháy rực, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn khi các lực lượng đổ bộ nhanh chóng vào vị trí chiến đấu. Các chiến sĩ trong bộ giáp chiến đấu đang chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với thử thách khủng khiếp nhất mà nhân loại từng phải đối mặt.

 

“Gì chứ? Gomesa là quá đủ với chúng ta rồi!” – Một thanh niên tân binh trong đội Zeta-1, lời anh ta có chút ngỗ nghịch. Bướng bỉnh.

 

“Được rồi lính mới. Chấp nhận thực tế đi! Chúng ta đang sắp sửa phải đối mặt với thảm họa mới kia kìa!” – Một anh lính trong đội xe bọc thép Te-11 nói.

 

“Chán tụi bây thật..” – Một chiến sĩ bọc thép của sư đoàn yểm trợ Zeta-1, Te-11 và Shogun-78.

 

Khi OR-6 bắt đầu giảm tốc và tiếp đất, không khí trong phòng chỉ huy của GVFJ như đông cứng lại. Mọi ánh mắt đều dán chặt vào màn hình, không ai dám thở mạnh. Mọi thứ như đọng lại trong một khoảnh khắc tĩnh lặng trước cơn bão.

 

"Nó đã đến..." – Tham mưu trưởng thì thầm, giọng đầy căng thẳng. Ông nhìn vào màn hình, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên qua lớp vỏ thép của thực thể khổng lồ kia.

 

"Đã tiếp đất rồi!” – Giọng của một nhân viên phân tích hét lên.

 

Phó Tham mưu trưởng hít một hơi sâu, rồi hét lớn vào bộ đàm.

"Tất cả các lực lượng, vào vị trí ngay lập tức! Đừng để nó vào khu dân cư!"

 

Tiếng còi báo động rền rĩ khắp căn cứ, từng đội ngũ chiến đấu lập tức di chuyển. Các sĩ quan và chiến binh của GVFJ, Zeta-1, Shogun-78, và Sư đoàn Fighter 366 đều vội vã triển khai phương án tấn công. Trong không khí căng thẳng đó, tiếng lệnh của Tham mưu trưởng vang lên lạnh lùng và rõ ràng qua bộ đàm:

"Hãy chuẩn bị tinh thần. Chúng ta không thể để cho nó chiếm ưu thế. Không bao giờ!"

 

Một sĩ quan phân tích từ phòng chỉ huy đứng bật dậy, mắt anh ta nhìn vào màn hình radar với vẻ mặt căng thẳng..

"Nó có vẻ như đang hồi phục, tất cả tên lửa chúng ta phóng không gây ra thiệt hại đáng kể! Những tên lửa phòng thủ của chúng ta đã bị đánh chặn! Chúng ta không thể tiếp cận được nó bằng vũ khí thông thường!"

 

"Cái quái gì thế này?!” – Phó tham mưu trưởng thứ hai hét lên, mắt không rời màn hình.

"Nó... không giống bất cứ sinh vật nào chúng ta từng gặp. Đó là một thực thể sống gì đó còn đáng sợ hơn cả Gomesa vừa nãy!"

 

Trên chiến trường, các đội quân đang rầm rập lao vào cuộc chiến. Những chiến đấu cơ của Sư đoàn Fighter 366 lao vút lên, phóng tên lửa vào cơ thể khổng lồ của OR-6. Tuy nhiên, khi các quả tên lửa nổ tung trên cơ thể của thực thể, không có dấu hiệu nào cho thấy nó bị ảnh hưởng. Những chiếc răng cưa trên thân nó lóe lên, như thể nó đang cảm nhận được mọi động thái của kẻ thù.

 

"Nó đang kích hoạt lớp phòng thủ!"– Một sĩ quan liên lạc gào lên qua bộ đàm.

"Lớp vảy trên cơ thể nó dường như có khả năng phản xạ lại vũ khí của chúng ta!"

 

"Chết tiệt!” – Một chỉ huy trong Zeta-1 thở gấp, nhưng vẫn ra lệnh cho đội quân của mình.

"Tất cả tấn công vào các điểm yếu, tấn công vào cổ và chân của nó!"

 

Từ phía dưới mặt đất, lực lượng quân đội liên tục bắn phá, nhưng OR-6 vẫn đứng vững, gầm lên một tiếng kinh hoàng. Khi tiếng gầm vang lên, một cơn sóng xung kích lan ra, đẩy lùi các lực lượng chiến đấu đang tiến gần.

 

"Tất cả, lùi lại!" – Tham mưu trưởng ra lệnh qua bộ đàm, giọng đầy sự khẩn trương.

"Các lực lượng phải tạo vòng tròn quanh nó, đừng để nó di chuyển tự do!"

 

"Đầu tiên là Gomesa, giờ là cái quái vật này... chúng ta không thể để tình hình tồi tệ hơn!"– Phó Tham mưu trưởng nói, vẻ mặt ông không thể giấu được sự căng thẳng.

"Chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt nó trước khi nó gây ra thảm họa cho toàn thành phố!"

 

Một sĩ quan trong phòng phân tích hét lên:

"Nó có tám mắt... mỗi con mắt phát ra những làn sóng năng lượng. Chúng ta cần phải tiêu diệt từng mắt một!"

 

"Chúng ta không có thời gian!" – Một chỉ huy khác trong phòng quát.

"Mỗi giây đều là thời gian quý giá. Chúng ta phải hành động ngay!"

 

Trong khi những lời lệnh tiếp tục được phát đi, OR-6 bắt đầu di chuyển chậm rãi, rít lên một tiếng kêu khủng khiếp khi vươn mình đứng thẳng. Mỗi bước đi của nó tạo ra một trận chấn động mạnh mẽ, khiến mặt đất xung quanh rung chuyển như một cơn địa chấn.

 

"Tấn công vào mắt của nó!" – Lệnh của Tham mưu trưởng vang lên như một tiếng gọi quyết liệt.

 

Các đội chiến đấu bắt đầu đồng loạt phóng tên lửa vào những mắt của OR-6, nhưng khi tiếp cận, chúng bị hệ thống phòng thủ của thực thể này đánh chặn. Những tia sáng từ các con mắt khổng lồ của nó lóe lên, đánh bật lại những quả tên lửa đang lao đến.

 

"Không thể để nó tiếp tục!" – Một sĩ quan nói, giọng run lên trong căng thẳng.

"Chúng ta phải chuyển sang phương án cuối cùng!"

 

Tham mưu trưởng nhắm mắt lại, thở một hơi sâu trước khi quyết định:

"Phương án cuối cùng được triển khai. Tất cả lực lượng, chuyển sang phòng thủ tuyệt đối. Dồn hết sức mạnh vào những điểm yếu của nó. Đừng để bất kỳ ai sống sót từ phía bên kia." -- Giọng nói của ông lạnh lùng và dứt khoát, như thể đã chấp nhận rằng họ sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

"Tất cả... bây giờ là lúc để chúng ta chứng minh mình là những người bảo vệ Trái đất.”

 

Hàng loạt tên lửa đạn đạo và dẫn đường liên tục phóng về phía thực thể xâm nhập. Tất cả đều không là gì với nó. Thực thể mang tên OR-6 này bắt đầu từ từ hành động kỳ lạ. Nó ngay lập tức mở rộng những chiếc răng cưa dưới ngực kéo dài tới bụng của nó ra, bắt đầu hút lấy mọi thứ xung quanh, từ những toà nhà, xe cộ và máy móc. Tất cả đều nằm trong bụng của nó!

 

“OR-6 mở chiếc bụng của nó ra! Nó đang hút mọi thứ!” – Giọng một nhân viên phân tích hoảng hốt!

 

“Cái gì!!?” – Giọng của Tham mưu trưởng vang lên.

 

“Theo như dữ liệu phân tích.. bụng của nó được cấu tạo như.. một lỗ sâu (Wormhole)!” – Giọng của nhân viên phân tích ngay lập tức phát ra. Tất cả mọi người trong phòng chỉ huy đều im lặng sửng sốt. Họ không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

“Tham mưu trưởng, ngài.. định làm thế nào?” – Giọng của Phó Tham mưu trưởng thứ hai cất lên.

 

Tham mưu trưởng nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt như sắp vỡ vụn. Từng con số, từng chỉ số hiện lên trên màn hình trước mắt ông, nhưng chúng dường như không thể diễn tả nổi mức độ nguy hiểm mà họ đang đối mặt. OR-6, thực thể khổng lồ này, không chỉ là một con quái vật. Nó đang mở ra một lỗ sâu, giống như một cánh cửa dẫn vào không gian khác.

 

"Một lỗ sâu..." – Phó Tham mưu trưởng lặp lại, giọng đầy nghi ngờ.

"Chúng ta đang đối mặt với thứ gì vậy? Nó có thể hút mọi thứ vào trong bụng mình... một lỗ sâu không gian?!"

 

"Cái này không giống bất kỳ vũ khí nào mà chúng ta đã nghiên cứu!" – Sĩ quan phân tích tiếp tục, mắt không rời màn hình.
"Nó đang tạo ra một hiện tượng không thể giải thích được bằng khoa học hiện tại. Cái bụng này có thể hoạt động như một cánh cổng không gian, hút mọi vật chất xung quanh vào đó!"

 

"Làm sao ngừng nó được?" – Phó Tham mưu trưởng quay sang Tham mưu trưởng, gương mặt đầy lo lắng.

 

Tham mưu trưởng không trả lời ngay. Ông đứng yên, các suy nghĩ xoay vòng trong đầu. Tình hình đã vượt ngoài khả năng kiểm soát của họ. Không chỉ đối phó với một con quái vật khổng lồ, họ đang phải đối mặt với một hiện tượng vũ trụ chưa từng thấy.

"Tất cả các đơn vị chiến đấu, dừng ngay các đợt tấn công!" – Tham mưu trưởng ra lệnh một cách lạnh lùng, giọng ông như cắt đứt không khí căng thẳng trong phòng.

"Chúng ta phải hiểu rõ hơn về thứ này. Phải làm sao để không cho nó hút hết mọi thứ xung quanh!"

 

Một sĩ quan vội vã gửi thông báo đến các đơn vị ngoài chiến trường.

"Tất cả các lực lượng, không được tiếp cận gần nó! Đừng để bị hút vào cái... lỗ sâu đó!"

 

"Tham mưu trưởng, chúng ta không thể ngừng nó chỉ bằng vũ khí thông thường." – Một sĩ quan khác báo cáo, giọng đầy lo lắng.
"Nếu bụng của nó thực sự là một lỗ sâu, mọi thứ, từ máy móc đến con người, sẽ bị nó nuốt chửng!"

 

Tham mưu trưởng đưa tay lên trán, cố gắng tập trung. Một phần trong ông muốn bỏ cuộc, nhưng điều đó không thể.

"Báo cáo tất cả thông tin thu thập được từ các vệ tinh. Chúng ta cần biết chính xác cấu tạo của cái bụng đó. Nếu đó là một lỗ sâu không gian, có thể... chúng ta có thể tìm ra cách để đóng nó lại."

 

Một sĩ quan trong phòng nhìn vào màn hình rồi báo cáo nhanh:

"Các vệ tinh đang ghi nhận sự thay đổi năng lượng cực kỳ mạnh mẽ từ phía bụng của OR-6. Có thể... nó đang sử dụng năng lượng từ môi trường xung quanh để duy trì sự mở rộng của lỗ sâu!"

 

"Đây không phải là cuộc chiến thông thường nữa!" – Tham mưu trưởng thở dài, mắt nhìn vào bản đồ thành phố Tokyo, nơi mà các khu vực dân cư đang ngày càng bị đe dọa.

"Đây là sự sống còn của cả hành tinh. Phải làm gì đó."

 

"Lệnh gì tiếp theo, thưa ngài?" – Phó Tham mưu trưởng hỏi, giọng đầy lo lắng.

 

Tham mưu trưởng nhìn vào tất cả các sĩ quan trong phòng, những người đang chờ đợi câu trả lời cuối cùng. Ông hít một hơi dài, quyết định.

 

"Tất cả các lực lượng, chuẩn bị triển khai phương án cuối cùng. Tất cả vũ khí hạt nhân được kích hoạt, nhưng phải đảm bảo rằng chúng sẽ không bị hút vào lỗ sâu của nó!"

 

Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả căn phòng. Phó Tham mưu trưởng nhìn Tham mưu trưởng, đôi mắt ông đầy nghi ngại.

"Ngài có chắc chắn về phương án này không?"

 

Tham mưu trưởng quay sang ông, ánh mắt lạnh lùng và dứt khoát:

"Nếu chúng ta không thể ngừng nó, chỉ còn một con đường duy nhất. Phải ngăn chặn nó trước khi tất cả bị hủy diệt."

 

Trong phòng chỉ huy, mỗi người đều nhận ra rằng họ đang đứng trước ngưỡng cửa của thảm họa toàn cầu. Mọi phương án chiến đấu, mọi hy vọng cuối cùng giờ đây chỉ còn một cách duy nhất để bảo vệ Tokyo... và có thể cả Trái Đất.

Ánh sáng từ màn hình chợt nhấp nháy, rồi màn hình bị chao đảo. Mọi người trong phòng đều chú ý nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt không rời một giây. Thực thể OR-6, đang trong quá trình hút mọi vật xung quanh, đột ngột dừng lại.
Một ánh sáng kỳ lạ phát ra từ bên trong cơ thể của nó, làm cả không gian xung quanh dường như bị nhấn chìm trong một thứ năng lượng chưa từng thấy. Những tia sáng màu xanh lam và đỏ sáng rực như thể từ một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ.

 

"Cái gì vậy?!" – Một sĩ quan trong phòng chỉ huy hét lên, giọng đầy kinh hãi.
"Nó... nó dừng lại! Mọi thứ đang dừng lại!"

 

"Bụng của nó!" – Một nhân viên phân tích lập tức lên tiếng, giọng run rẩy.
"Lỗ sâu của nó đang đóng lại... Nhưng có gì đó không đúng! Cánh tay của nó.."

 

Thực thể OR-6, sau khi đóng lại chiếc bụng chứa đầy năng lượng kỳ lạ, bắt đầu dùng cánh tay vung vẩy, như thể đang cố gắng làm điều gì đó không thể giải thích. Tiếng động phát ra từ những cử động của nó nghe như một tiếng gào thét, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không gian. Âm thanh này vừa đinh tai nhức óc, lại vừa mang một sự khủng khiếp khiến cho những ai nghe thấy không khỏi rùng mình.

 

"Nghe... nghe như nó đang đau đớn..." – Một sĩ quan khác nói, mắt mở to đầy sợ hãi.
"Nhưng tại sao? Nó là một sinh vật không thể bị tổn thương... tại sao lại phát ra tiếng kêu như thế?"

 

Trong lúc này, Tham mưu trưởng đứng bất động, mắt không rời màn hình. Đầu óc ông quay cuồng với hàng triệu giả thuyết. Đột nhiên, ông lên tiếng với giọng trầm:

"Giới thiệu các chỉ số năng lượng lại cho tôi. Cái gì đang xảy ra bên trong nó?"

 

Một nhân viên phân tích, vừa gõ vội vào bàn phím, báo cáo:
"Năng lượng bên trong OR-6 không ổn định. Các chỉ số dao động mạnh mẽ. Có sự thay đổi không thể đoán trước được... giống như có một lực nào đó đang chống lại nó."

 

"Chống lại nó?" – Phó Tham mưu trưởng bật ra.
"Nó có thể tự chịu đựng, tại sao lại có sự chống cự?"

 

Lúc này, từ màn hình, một hình ảnh kỳ lạ bắt đầu hiện lên. Các phân tích hình ảnh cho thấy một luồng sáng mạnh mẽ từ bên trong cơ thể của OR-6. Một vật thể nhỏ nhưng cực kỳ mạnh mẽ, giống như một sinh vật khác, đang di chuyển bên trong nó. Sinh vật này phát ra một năng lượng phản kháng mạnh mẽ, như thể nó đang chống lại OR-6 từ bên trong.

 

"Nó không phải là một sinh vật độc lập!" – Một sĩ quan giọng đầy kinh ngạc.
"Có một cái gì đó bên trong nó... điều này chưa từng xuất hiện trong các dữ liệu phân tích trước đây. Hình như... nó không phải là toàn bộ sự sống trong OR-6, mà chỉ là một phần!"

 

"Một phần?” – Tham mưu trưởng lặp lại, giọng ông như thể đã tìm ra điều gì đó quan trọng.

"Nếu có một sinh vật khác bên trong đó... có thể chúng ta đang đối diện với một cuộc chiến giữa hai thực thể. Một thực thể đang cố kiểm soát cái kia. Nhưng tại sao lại phát ra tiếng kêu đó?"

 

"Không thể nào!” – Phó Tham mưu trưởng hốt hoảng thứ hai.

"Cái tiếng đó… nó giống như tiếng kêu của một sinh vật đang vật lộn. Cái thứ bên trong nó có thể đang làm gì đó với OR-6!"

 

Mọi người trong phòng im lặng, sự hiểu biết về OR-6 lúc này dường như đang dần sụp đổ. Tham mưu trưởng đưa tay lên trán, suy nghĩ một lúc rồi quay sang các sĩ quan.

 

"Bất kể điều gì đang xảy ra bên trong đó, chúng ta cần phải tận dụng cơ hội này." – Tham mưu trưởng quyết đoán.

"Tiến hành phương án tấn công ngay lập tức, nhưng phải bảo đảm an toàn cho lực lượng chiến đấu. Tất cả các đơn vị sẵn sàng triển khai các vũ khí mạnh mẽ nhất chúng ta có. Đây là cơ hội duy nhất."

 

"Còn những khu vực dân cư?" – Phó Tham mưu trưởng hỏi, lo lắng.

"Nếu OR-6 không còn kiểm soát được, chúng ta có thể phải hứng chịu một đợt tấn công khủng khiếp!"

 

"Tập trung toàn bộ vào OR-6, không để nó tẩu thoát. Chúng ta không còn thời gian!" – Tham mưu trưởng cương quyết.

 

Ngoài kia, trong khu vực Tokyo, OR-6 tiếp tục vung vẩy cánh tay, tiếng kêu thảm thiết của nó càng lúc càng lớn, như thể nó đang chống lại một thứ gì đó bên trong. Những vệt sáng kỳ lạ từ cơ thể nó vẫn không ngừng phát ra, và cả thành phố đều chìm trong sự im lặng đáng sợ, chờ đợi những quyết định sống còn từ những người đang lãnh đạo cuộc chiến cuối cùng này.

 

“Cái thứ ma xuy quỷ khiến gì đang xảy ra thế này!?” – Giọng của một lính bọc thép trong sư đoàn yểm trợ.

 

“Thật may là chúng ta đã an toàn cách xa khỏi cái thứ này.. tất cả không sao chứ?” – Người đội trưởng của Zeta-1 nói với những đoàn người trong Te-11, Shogun-78 và những đoàn lính yểm trợ.

 

Tất cả đều giơ ngón cái, ý rằng toàn bộ trong số họ đều an toàn và không có vết xước gì. Sư đoàn 366 và Mop-Fighter J-77 cùng với những chiếc máy bay trực thăng cũng đã nhận được lệnh quay về căn cứ.

 

“Hiện giờ.. chúng ta chưa thể làm được gì ngoài đứng ngồi xem.. cái thứ giời ơi đất hỡi này..”

 

“Đúng đấy..”

"Chúng ta sẽ làm gì đây?" – Một người lính trong đội Zeta-1 hỏi, giọng căng thẳng.

"Giữ vị trí. Chờ đội pháo binh mở đường. Đừng để bất kỳ ai hoảng loạn!" – Đội trưởng bình tĩnh đáp, nhưng đôi mắt anh không rời khỏi ánh sáng đỏ kỳ lạ vẫn phát ra từ OR-6.

 

…Những cuộc nói chuyện bàn tán giữa những chiến binh bắt đầu xôn xao.. có vẻ họ đang không hiểu bây giờ tình hình như này nên xử lý như thế nào.
Tham mưu trưởng, không thể che giấu sự bàng hoàng, chỉ nói một câu cuối cùng:

"Tất cả, chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất!"

 

Ánh sáng bên trong miệng của OR-6 đột ngột sáng rực lên, chói lóa và xuyên thẳng qua hàm của nó, tạo ra một luồng sáng mạnh mẽ khiến mọi thứ xung quanh bị làm mờ. Một tiếng gầm thét đầy giận dữ vang lên, nhưng không đủ để ngăn cản sự xuất hiện của điều gì đó khủng khiếp hơn. Một quả cầu phát sáng khổng lồ, với những tia sáng màu xanh, đỏ, và trắng xen lẫn nhau, thoát ra từ miệng của OR-6 và nhanh chóng bay vọt ra ngoài không gian. Trong nháy mắt, quả cầu này lao về phía mặt đất, đẩy lùi con quái vật ra xa.

OR-6 bị va đập mạnh, thân hình khổng lồ của nó vặn vẹo như đang gồng mình chịu đau đớn. Những chiếc răng cưa trên ngực của nó tiếp tục rung lên trong cơn giận dữ, nhưng nó không thể cản được sự xuất hiện của sinh vật mới.

 

Quả cầu phát sáng bắt đầu tách ra, và từ trong đó, một thực thể khổng lồ khác bước ra. Đó là một người cự nhân cao tới 50m, thân hình vạm vỡ cân đối với làn da bạc sáng lấp lánh như kim loại. Giữa làn khói, anh ta đứng vững trên mặt đất, vươn cao và quét ánh mắt sắc lạnh về phía OR-6. Làn da của anh ta có những hoa văn xanh đen chạy dài từ ngực xuống đến tay và chân, tạo thành những đường nét kỳ bí nhưng có chút mạnh mẽ. Ở giữa ngực anh ta, một viên tinh thể sáng xanh lấp lánh, bao bọc bởi một lớp bảo vệ màu xám kim loại, một biểu tượng của sức mạnh không thể phá vỡ. Khuôn mặt của người cự nhân là một sự kết hợp giữa vẻ lạnh lùng và kiên định. Dù có miệng, nhưng anh ta không mở ra để nói. Thay vào đó, một chiếc sừng dài vươn từ phần môi trên, kéo dài từ trán đến đỉnh đầu, tạo ra một hình dáng kỳ dị nhưng đầy quyền lực. Đôi mắt sáng của anh ta, mang màu vàng sáng rực như mặt trời, như đang quan sát OR-6, sẵn sàng chờ đợi phản ứng tiếp theo.

 

Thực thể OR-6, sau khi bị đẩy lùi, bắt đầu gầm lên, tiếng rít rít qua hàm và chiếc răng cưa rung chuyển. Nó tỏ ra tức giận tột độ, nhưng sự xuất hiện của người cự nhân dường như đã khiến nó chùn lại một chút. Những tia sáng lạ lại bắt đầu phát ra từ cơ thể OR-6, như thể nó đang chuẩn bị cho một đợt tấn công dữ dội hơn nữa.

Cự nhân, không hề do dự, chuyển động nhanh chóng vào tư thế chiến đấu. Đôi bàn tay lớn của anh ta nắm chặt lại, sẵn sàng đối đầu với thực thể xâm lược mà anh ta vừa đánh. Từng bước đi của anh ta vang lên như tiếng gầm của đất đai, mỗi bước chân như nhấn chìm mặt đất phía dưới. Những vết nứt, những chấn động nhẹ lan tỏa khắp Tokyo khi anh ta bắt đầu tiến về phía OR-6…

Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người trong phòng chỉ huy đều không thể tin vào mắt mình. OR-6, một thực thể khổng lồ với sự hủy diệt vô song, giờ đây đang bị đẩy lùi bởi một sinh vật còn khủng khiếp hơn. Quả cầu ánh sáng khổng lồ đã phóng ra từ miệng OR-6, và sự xuất hiện của một người cự nhân - với sức mạnh vượt trội và khí thế không thể lay chuyển - đã tạo nên một bước ngoặt trong trận chiến không tưởng này.

Sự xuất hiện của người cự nhân, với thân hình vạm vỡ và làn da sáng lấp lánh như kim loại, không chỉ khiến cho các sĩ quan trong phòng chỉ huy ngỡ ngàng, mà còn làm dấy lên một loạt câu hỏi về nguồn gốc và mục đích của thực thể này. Đặc biệt là khi anh ta không hề có ý định giao tiếp bằng lời, mà chỉ im lặng đối đầu với OR-6 bằng ánh mắt sắc lạnh, chuẩn bị cho một cuộc chiến sinh tử. Đôi mắt vàng rực của người cự nhân, cùng với chiếc sừng dài vươn từ trán, khiến anh ta trông như một sinh vật thần thoại, nhưng sức mạnh của anh ta lại là thứ thực tế mà tất cả đều phải đối diện. Không ai trong phòng dám thốt ra lời, nhưng tất cả đều hiểu rõ: cuộc chiến này đã bước sang một chương hoàn toàn mới. Trong ánh mắt cự nhân, không có một chút do dự, chỉ còn lại sự quyết tâm đối đầu với OR-6 trong một trận chiến định mệnh.

“Đây là… ai vậy?” – Một sĩ quan lắp bắp, không giấu nổi sự kinh ngạc trước cảnh tượng trên màn hình.
“Nó… là con người sao?”

Câu hỏi chưa kịp vang xa, OR-6 đột ngột phát ra tiếng gầm rít chói tai. Toàn thân nó cong lại, đôi mắt và những chiếc răng cưa trên ngực sáng bừng lên như ngọn lửa thù địch. Sóng âm mạnh mẽ từ tiếng gầm của OR-6 làm rung chuyển cả Tokyo, khiến mọi thứ xung quanh rung lắc dữ dội.

“Nó đang phản kháng!” – Tham mưu trưởng hét lớn, giọng đầy cương quyết. “Nhưng... thực thể kia... là ai?”

Trên màn hình, người cự nhân đứng vững như một tòa tháp, ánh mắt sắc lạnh không hề rời khỏi OR-6. Không có một dấu hiệu nào của sự lo lắng hay nao núng. Đột nhiên, anh ta vung tay, tạo nên một luồng năng lượng cực mạnh xé toạc không khí, hình thành những cơn lốc xoáy dữ dội lao thẳng về phía OR-6.

“Anh ta điều khiển năng lượng!” – Một sĩ quan thốt lên, vẻ mặt pha lẫn kinh ngạc và lo âu.
“Đây không phải là sinh vật bình thường… Sức mạnh của anh ta vượt xa mọi thứ chúng ta từng thấy.”

“Tham mưu trưởng, chúng ta phải làm gì?” – Phó Tham mưu trưởng hỏi, giọng đầy căng thẳng khi đôi mắt không rời khỏi màn hình.
“Chúng ta không rõ anh ta thuộc phe nào, nhưng rõ ràng đây là một đối thủ ngang tầm với OR-6.”

“Tiếp tục duy trì trạng thái chiến đấu!” – Tham mưu trưởng ra lệnh, giọng ông vang lên như tiếng chuông giữa cơn hỗn loạn. “Tất cả các lực lượng phải sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào. Đây có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta kết thúc trận chiến này! Đừng lãng phí.”

Trong khi đó, người cự nhân vẫn giữ vững tư thế chiến đấu. Anh ta không hề tỏ ra sợ hãi trước sự giận dữ của OR-6. Một sức mạnh vô hình dường như bao phủ xung quanh anh ta, khiến không gian xung quanh như biến thành một cơn lốc của năng lượng. Đôi mắt sáng rực của anh ấy không có sự dao động, chỉ có sự tập trung tuyệt đối vào kẻ thù khổng lồ trước mặt

“Dữ liệu đang thay đổi!” – Một nhân viên phân tích lên tiếng, giọng lạc đi vì căng thẳng.
“Chúng ta không thể xác định nguồn gốc của người này. Anh ta có thể là sinh vật ngoài hành tinh hoặc một dạng sống hoàn toàn khác.”

“Không quan trọng anh ta là ai!” – Tham mưu trưởng gằn giọng.
“Chỉ cần anh ta có thể ngăn chặn OR-6, chúng ta phải tận dụng cơ hội này! Nhưng đồng thời, hãy giữ cảnh giác. Chúng ta không thể chắc chắn anh ta đứng về phe nào.”

“Rõ, thưa ngài!” – Phó Tham mưu trưởng lập tức ra lệnh.
“Tất cả các lực lượng sẵn sàng chiến đấu. Tấn công mọi kẻ thù xung quanh, nhưng giữ nguyên trạng thái đề phòng cao độ với người cự nhân này!”

Trận chiến giữa OR-6 và người cự nhân nổ ra dữ dội. Những luồng sáng năng lượng rực rỡ liên tục cắt ngang bầu trời Tokyo, những âm thanh va chạm vang lên như sấm sét giữa không trung. Thành phố trở thành chiến trường, và tương lai nhân loại treo lơ lửng trên từng hành động của hai thực thể khổng lồ này.

“Cái gì đây?” – Một sĩ quan hét lớn, ánh mắt kinh hoàng hướng về màn hình.
“Có thứ gì đó vừa tấn công OR-6!”

Ngay lập tức, một chiếc đuôi dài màu đen sần sùi, đầy gai nhọn, bất ngờ đâm thẳng vào thân hình đồ sộ của OR-6. Tiếng gầm rú đau đớn vang lên từ con quái thú khổng lồ. Chiếc đuôi ấy thuộc về Gomesa – quái vật mà GVFJ tưởng đã tiêu diệt cách đây không lâu. Dù cơ thể đầy vết thương và khuôn mặt bị tàn phá nặng nề, Gomesa vẫn gượng dậy, dùng chút sức lực còn lại để tấn công kẻ xâm lược.

“Gomesa vẫn còn sống?” – Một sĩ quan thốt lên, mắt mở trừng trừng.
“Nhưng… tại sao?

Trên màn hình, Gomesa quằn quại, chiếc đuôi của nó vung lên liên tiếp, bất chấp đau đớn. Tuy không còn ở trạng thái toàn vẹn, sức mạnh tiềm ẩn của nó vẫn đủ để khiến OR-6 chùn bước.

“Gomesa đang chiến đấu với OR-6?” – Tham mưu trưởng không giấu nổi sự kinh ngạc.
“Chuyện này thật vô lý… tại sao nó lại làm vậy?”

“Có vẻ như… nó đang hỗ trợ người cự nhân.” – Phó Tham mưu trưởng thứ hai lên tiếng, giọng ngập ngừng.
“Nhưng tại sao? Gomesa không phải là kẻ thù của chúng ta sao?”

“Một sự thật bất ngờ!” – Một sĩ quan phân tích kêu lên từ bộ đàm, giọng đầy kịch tính.
“Theo dữ liệu mới, Gomesa không tấn công Tokyo vì ác ý! Nó cảm nhận được sự xuất hiện của OR-6 và đã nổi loạn để đối đầu với mối đe dọa này. Gomesa không phải là kẻ hủy diệt, mà là người bảo vệ!”

Phòng chỉ huy chìm trong im lặng. Mọi người không thể tin rằng sinh vật mà họ coi là mối hiểm họa lớn nhất lại đang bảo vệ Trái đất.

“Dữ liệu cho thấy Gomesa đã phản ứng với sự nguy hiểm tiềm tàng của OR-6 ngay từ khi thực thể này xuất hiện trong không gian.” – Sĩ quan phân tích tiếp tục giải thích.
“Nó coi Trái đất là nhà và đang cố bảo vệ thế giới này. Trận chiến trước đây với chúng ta chỉ là một sự hiểu lầm lớn!”

Tham mưu trưởng im lặng nhìn màn hình. Gomesa, dù gần như kiệt sức, vẫn đang chiến đấu để đẩy lùi OR-6. Người cự nhân đứng bên cạnh, cùng phối hợp tạo nên một sức mạnh không tưởng.

“Chúng ta đã sai lầm…” – Giọng Tham mưu trưởng vang lên, đầy sự ân hận.
“GVFJ đã tấn công Gomesa mà không hiểu được mục đích thực sự của nó. Chúng ta quá tập trung vào việc tiêu diệt mà quên mất khả năng hợp tác.”

“Vậy giờ chúng ta làm gì?” – Phó Tham mưu trưởng hỏi, vẻ mặt nặng trĩu.

“Thay đổi chiến lược ngay lập tức!” – Tham mưu trưởng gằn giọng, đầy quyết tâm.
“Tạm thời coi Gomesa và người cự nhân là đồng minh. Không thể chiến thắng OR-6 mà không có họ. Mục tiêu của chúng ta là ngăn chặn OR-6 bằng mọi giá!”

“Cẩn thận!” – Một sĩ quan hét lớn, ánh mắt dán chặt vào màn hình. Gomesa và người cự nhân phối hợp tấn công, trong khi OR-6 đáp trả điên cuồng, phóng ra luồng năng lượng huỷ diệt khắp nơi. Tình hình trở nên hỗn loạn tột độ, mọi thứ như chực chờ bùng nổ.

“Nếu chúng ta không hành động ngay, tất cả sẽ bị hủy diệt!” – Giọng của Phó Tham mưu trưởng vang lên, đẩy không khí trong phòng chỉ huy lên cao trào.

Ngoài kia, trận chiến bước vào hồi quyết liệt nhất. Gomesa, người cự nhân, và toàn bộ lực lượng GVFJ dồn sức vào cuộc đối đầu sinh tử với OR-6, quyết tâm bảo vệ tương lai của nhân loại.

Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người trong phòng chỉ huy đều nhận ra một điều không thể chối cãi: họ đã đánh giá sai. Gomesa không phải là kẻ thù. Và bây giờ, một cuộc chiến mới giữa sự hiểu lầm và thực tế đang diễn ra, với tất cả sự sống còn của nhân loại và hành tinh này đang treo trên sợi dây. Gomesa và người cự nhân đứng sánh vai, chiến đấu không mệt mỏi chống lại OR-6, cả hai như những thực thể khổng lồ tạo thành một lực lượng không thể ngăn cản. Gomesa, mặc dù bị thương nặng, không hề do dự, chiếc đuôi đen sần sùi của nó quét qua không gian, cắt xé không khí với sức mạnh tàn bạo. Mỗi lần vung đuôi, như có một luồng năng lượng đen đặc vụt qua, khiến không gian xung quanh như bị vặn vẹo. Còn người cự nhân, với cơ thể vạm vỡ và những vết hoa văn kỳ bí trên làn da, thực hiện những đòn tấn công mạnh mẽ không kém. Từng cú đấm của anh ta tạo ra sóng xung kích mạnh mẽ, làm vỡ nát cả không khí, khiến OR-6 phải lùi lại từng bước.

Sức mạnh kết hợp giữa Gomesa và người cự nhân đã tạo thành một trận chiến không cân sức. OR-6, dù có vẻ là một sinh vật gần như bất khả chiến bại, giờ đây đang phải đối mặt với thứ sức mạnh không thể đoán trước. Nó gầm lên giận dữ, những tiếng rít qua hàm và tiếng gầm thét vang vọng khắp Chidoya. Những tia sáng kỳ lạ lại bùng lên từ cơ thể của OR-6, lần này không phải để đẩy lùi đối thủ mà như một cơn bão năng lượng chuẩn bị bùng phát.

Gomesa và người cự nhân không chịu lùi bước. Gomesa, mặc dù đau đớn, cố gắng vươn đuôi thêm một lần nữa. Chiếc đuôi của nó lao thẳng vào ngực của OR-6, khiến thực thể này gầm lên trong đau đớn. Đồng thời, người cự nhân bước tới gần hơn, không hề để cho OR-6 có cơ hội phản công. Anh ta vung tay tạo ra một làn sóng năng lượng mạnh mẽ, đẩy lùi OR-6 về phía sau, khiến con quái vật này loạng choạng.

Những tia sáng lạ từ cơ thể OR-6 bắt đầu tập trung lại thành một quả cầu năng lượng khổng lồ, chuẩn bị phóng ra một đòn tấn công tàn phá. Nhưng Gomesa và người cự nhân đã không để nó có cơ hội. Gomesa quay lại, dùng đuôi quét ngang, cắt đứt những tia sáng trước khi chúng kịp bùng nổ. Cùng lúc đó, người cự nhân nâng một cánh tay vạm vỡ lên, tạo thành một vầng sáng bảo vệ, hấp thụ một phần năng lượng đó, khiến quả cầu sáng chỉ tạo ra một vụ nổ nhỏ, thay vì hủy diệt như mong muốn của OR-6.

“Không thể để nó có cơ hội phát động đợt tấn công lần nữa!” – Tham mưu trưởng hét lên, mắt không rời màn hình. Tình thế cực kỳ nguy hiểm, và họ không thể để OR-6 hồi phục.

“Chuẩn bị xung lực tối đa!” – Phó tham mưu trưởng ra lệnh, nhận thức được rằng trận chiến không thể kéo dài quá lâu nữa. Họ cần một chiến lược quyết định để kết thúc trận chiến này.

Trong khi các lực lượng GVFJ chuẩn bị cho những đợt tấn công cuối cùng, người cự nhân và Gomesa tiếp tục phối hợp chiến đấu, không cho OR-6 cơ hội để hồi phục. Cánh tay của cự nhân vung lên lần nữa, tạo ra một cơn lốc năng lượng. Gomesa không để lỡ cơ hội, sử dụng đuôi đen của mình như một thanh kiếm sắc bén, lao vào giữa cơ thể OR-6, khiến những phần cơ thể lớn của nó bắt đầu bị phá vỡ. Mắt của OR-6 lóe lên vẻ giận dữ, nhưng lúc này, nó không còn là kẻ chủ động tấn công nữa. Nó dường như bị mắc kẹt giữa một kẻ thù đã biết cách kết hợp sức mạnh và một sinh vật mà nó không thể đoán trước.

Nhưng OR-6 không phải là thực thể dễ dàng đầu hàng. Cảm nhận được nguy hiểm, nó phát ra một tiếng rống vang trời, như một lời cảnh báo. Ngay lập tức, cơ thể nó phát ra một luồng sáng chói lòa, các tia năng lượng bắt đầu khuếch tán khắp không gian. Gomesa và người cự nhân nhận thấy sự thay đổi này, họ không thể tiếp tục chiến đấu theo cách thông thường.

Gomesa gầm lên, cố gắng lùi lại, nhưng nó quá yếu để tránh được sự tấn công sắp tới. Người cự nhân không do dự, lao tới trước, đưa một cánh tay to lớn chắn giữa Gomesa và quả cầu năng lượng khổng lồ đang được hình thành. Cánh tay anh ta tỏa sáng như một lá chắn, hấp thụ phần lớn năng lượng, nhưng chính anh ta cũng cảm thấy sự nóng bỏng tỏa ra từ cuộc tấn công của OR-6.

Khoảnh khắc đó, Gomesa không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng tất cả sức lực còn lại. Nó rống lên, một lần nữa vung chiếc đuôi của mình vào cơ thể OR-6, xuyên qua lớp bảo vệ năng lượng của nó, tạo ra một vết nứt lớn. Từ đó, một luồng năng lượng tối tăm và hủy diệt phóng ra, gây ra một cơn sóng chấn động mạnh mẽ.

Mọi thứ xung quanh đều rung chuyển, nhưng trong giây phút ấy, OR-6 bắt đầu chao đảo. Sự kết hợp giữa Gomesa và người cự nhân, với những sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng đã bắt đầu phá vỡ sự bảo vệ của thực thể này.

“Chúng ta có thể thắng!” – Một sĩ quan nói, giọng đầy hy vọng. Trận chiến không còn dài nữa.

 

Gomesa và người cự nhân bị văng ra xa trong vụ nổ kinh hoàng do cú tấn công cuối cùng của OR-6. Cả hai đều rơi xuống mặt đất, nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi. Gomesa nằm co lại, những vết thương trên cơ thể nó bắt đầu chảy máu, thậm chí một phần thân thể đã bị nứt ra, để lộ những mô thịt đen sạm và rỉ máu. Người cự nhân, mặc dù không bị thương nặng như Gomesa, cũng đã kiệt sức sau trận chiến khốc liệt.

Không hề do dự, người cự nhân ngồi dậy, đôi mắt sáng lấp lánh của anh ta không rời khỏi người bạn đồng hành bất đắc dĩ của mình. Anh ta không thể ngồi yên khi nhìn thấy sinh vật mình vừa bảo vệ giờ đang hấp hối. Anh ta đưa tay phải lên, bàn tay to lớn bắt đầu phát sáng. Năng lượng mạnh mẽ dâng lên từ lòng bàn tay, như một cột sáng rực rỡ xuyên qua không gian tối tăm. Anh áp tay mình lên khuôn mặt của Gomesa, ánh sáng tỏa ra bao phủ toàn bộ thân thể nó. Từng vết thương, từ vết thương sâu nhất cho đến những vết nứt nhỏ, đều nhanh chóng lành lại. Máu ngừng chảy, những mô thịt bị tổn thương trở lại nguyên vẹn. Gomesa từ từ mở mắt, ánh sáng từ cơ thể nó tắt dần khi những vết thương đã biến mất hoàn toàn.

Tuy nhiên, khi Gomesa hồi phục hoàn toàn, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Pha lê sáng xanh trên ngực người cự nhân, thứ tượng trưng cho sức mạnh và năng lượng của anh ta, bắt đầu chuyển màu. Từ màu xanh sáng lấp lánh, nó chuyển dần sang màu đỏ, một sắc đỏ như lửa đang cháy. Những đốm sáng đỏ như những tia chớp nhỏ liên tục chớp nháy từ viên pha lê, như thể đang cảnh báo chủ nhân của nó, viên pha lê liên tục kêu lên những tiếng bíp bíp.
Cơ thể người cự nhân run lên, dấu hiệu rõ ràng rằng anh ta không thể tiếp tục sử dụng năng lượng vô hạn mà anh ta đã hy sinh. Cánh tay phát sáng dần tắt đi, và cơ thể của người cự nhân dường như mất đi sức mạnh ban đầu.

Một cảnh báo khủng khiếp đã vang lên trong tâm trí anh ta. Anh không thể tiếp tục hoạt động lâu nữa mà không làm tổn hại đến chính mình. Nhưng không có thời gian để suy nghĩ thêm.

Vào đúng giây phút đó, OR-6, không chịu để cho kẻ thù có cơ hội hồi phục, gầm lên giận dữ. Miệng nó mở ra, những tia năng lượng chết người bắt đầu bùng lên, lao thẳng về phía người cự nhân đang gục ngã. Cả phòng chỉ huy trên màn hình đều thấy rõ điều đó. Những tia sáng từ miệng của OR-6 nhanh chóng rít lên và đánh trúng người cự nhân. Người cự nhân gào lên đau đớn khi từng tia năng lượng xé toạc cơ thể anh ta. Anh ta không thể chống đỡ nổi nữa, và ngã quỵ xuống, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt vẫn lóe lên một tia hy vọng – anh đã làm hết sức mình.

Chứng kiến người cự nhân gục ngã, Gomesa không thể ngồi im. Với sức mạnh hồi phục, nó vươn mình dậy, đôi mắt vàng rực tràn đầy quyết tâm. Nó lao về phía OR-6, chiếc đuôi sần sùi của nó vung lên mạnh mẽ, tạo thành một vệt sáng đen kịt giữa không trung. Gomesa không còn là con quái vật hoang dã từng tấn công Tokyo. Nó là một sinh vật bảo vệ, một người hùng trong trận chiến này. Dù đau đớn, dù thương tích còn chưa lành hẳn, Gomesa đã quyết tâm chiến đấu đến cùng.

Gomesa quét mạnh chiếc đuôi của mình về phía OR-6, như thê nó vừa tạo thành một cơn lốc năng lượng đen tối, đánh trúng vào cơ thể khổng lồ của OR-6. Thực thể này vặn vẹo trong cơn đau đớn, nhưng không thể ngừng lại. Gomesa nhanh chóng lao tới, liên tiếp tấn công. Những cú đánh mạnh mẽ từ đuôi của nó tạo ra những sóng xung kích khủng khiếp, khiến OR-6 phải lùi lại từng bước, thân thể khổng lồ của nó tiếp tục vặn vẹo, những vết thương mới xuất hiện trên cơ thể.

Nhưng OR-6 vẫn chưa hạ gục được. Dù bị tấn công dữ dội, thực thể này không bỏ cuộc. Nó rống lên một tiếng thật dài, rồi lại phóng ra những tia năng lượng mạnh mẽ từ miệng, bắn thẳng vào Gomesa. Gomesa không thể né tránh hết, một số tia năng lượng đã đánh trúng cơ thể nó, làm nổ tung phần da, khiến Gomesa phải lùi lại. Tuy nhiên, nó vẫn không dừng lại. Đối mặt với kẻ thù nguy hiểm nhất, Gomesa tiếp tục chiến đấu, không còn nghĩ đến sự đau đớn của bản thân.

Trong khi đó, trên mặt đất, người cự nhân nằm im lìm. Viên pha lê trên ngực anh ta vẫn nhấp nháy màu đỏ, nhưng sức mạnh của anh ta đã cạn kiệt. Tuy nhiên, anh vẫn nhìn Gomesa với đôi mắt lấp lánh hy vọng. Gomesa đang chiến đấu vì điều duy nhất quan trọng lúc này: bảo vệ Trái đất khỏi sự hủy diệt của OR-6.

"GVFJ.. Đây là STARS - Hyperlodon.. tôi có thể làm gì ngay lúc này? Tôi đã im lặng theo dõi trận chiến.. xin lỗi!"

Giọng của phi công lái Hyperlodon vang lên, đầy lo lắng và quyết tâm. Trong phòng chỉ huy, tất cả các sĩ quan quay lại nhìn nhau, ánh mắt đầy hy vọng nhưng cũng ngập tràn lo âu. Cả phòng im lặng trong giây lát, chỉ có tiếng rít gió và những âm thanh của trận chiến dữ dội từ màn hình.

Tham mưu trưởng nhanh chóng đáp lại, giọng ông chắc chắn nhưng cũng không thiếu sự mệt mỏi.

"STARS - Hyperlodon, chúng tôi cần bạn ngay lập tức. Tình hình hiện tại vô cùng khẩn cấp. Gomesa và người cự nhân đang chiến đấu cùng nhau để ngăn chặn OR-6. Nhưng họ không thể làm điều này một mình. OR-6 quá mạnh. Chúng tôi cần một cánh chủ lực hỗ trợ để bảo vệ họ và giành lại lợi thế.”

Phó Tham mưu trưởng ngay lập tức nhảy vào, giọng đầy căng thẳng.

“Chúng ta không còn nhiều thời gian! Nếu không có sự giúp đỡ, cả Gomesa và người cự nhân sẽ không thể tiếp tục chiến đấu lâu. Chúng tôi yêu cầu tất cả lực lượng hỗ trợ để chi viện ngay lập tức. STARS – Hyperlodon, xin hãy hành động!”

Trên màn hình, trận chiến giữa Gomesa và OR-6 tiếp tục diễn ra tàn khốc. Những tia năng lượng từ OR-6 vẫn liên tục được bắn ra, nhưng Gomesa kiên cường đứng vững, tấn công dữ dội vào cơ thể khổng lồ của đối thủ. Nhưng nó không thể chịu nổi lâu, và vết thương ngày càng nghiêm trọng hơn.

Giọng của phi công lái Hyperlodon vang lên một lần nữa, giờ đây quyết đoán và đầy dũng cảm.

"GVFJ, tôi đã hiểu. Tôi sẽ tham chiến ngay lập tức! Hyperlodon sẽ tiến vào khu vực chiến đấu ngay bây giờ. Đừng lo, tôi sẽ không để các bạn chiến đấu một mình!"

Ngay lập tức, những tín hiệu từ Hyperlodon xuất hiện trên các màn hình. Nó bắt đầu di chuyển, hướng về OR-6, mang theo hy vọng cuối cùng của cuộc chiến.

Trong phòng chỉ huy, sự căng thẳng không giảm đi, nhưng giờ đây, một tia hy vọng le lói. Nếu Hyperlodon có thể hỗ trợ đúng lúc, họ có thể thay đổi cục diện trận chiến này.
Robot Hyperlodon nhanh chóng lao vào chiến trường, không hề chần chừ. Các động cơ phản lực của nó rền vang khi nó lao vút về phía OR-6, vừa kịp lúc Gomesa tấn công từ bên sườn. Hyperlodon không để lỡ cơ hội, ngay lập tức dùng những nòng súng nhỏ gọn trong các ngón tay trái bọc thép của nó và bắn liên tục vào phần ngực khổng lồ của OR-6. Những viên đạn năng lượng xuyên qua lớp vỏ ngoài của thực thể này, làm chậm bước tiến của nó.

OR-6 gầm lên, tức giận tột độ. Chưa kịp phản ứng với những đợt tấn công liên tục, nó vung tay ra, một cơn giận dữ ập đến. Cánh tay to lớn của OR-6 vung mạnh về phía Hyperlodon, chặt phăng cánh tay phải của nó chỉ trong một đòn. Mảnh kim loại văng ra, để lại một vết thương lớn trên cơ thể robot.

"Bộ phận tay phải đã bị phá huỷ. Thiệt hại 30%." -- Giọng nói lạnh lùng từ hệ thống vang vọng trong buồng lái của Hyperlodon, như một lời cảnh báo.

Nhưng người phi công của Hyperlodon không nao núng. Anh ngay lập tức điều khiển cho Hyperlodon xoay người, sử dụng bộ đẩy phản lực ở lưng để lao vào tay của OR-6. Đòn tấn công mạnh mẽ khiến cánh tay của OR-6 bị tan chảy một phần, tạo ra những tia sáng lóa mắt trong không trung. Tuy nhiên, OR-6 không phải là kẻ dễ bị đánh bại. Tức giận, nó hất văng Gomesa và Hyperlodon lên trời như hai vật thể vụt qua không gian, trước khi chúng nhanh chóng rơi xuống đất. Cả Chidoya rung chuyển mạnh mẽ, tạo thành một trận động đất nhỏ.

Trên mặt đất, Gomesa và Hyperlodon vẫn còn ngơ ngác, nhưng quyết không thể dừng lại.
Cùng lúc đó, người cự nhân, không để tình thế khuất phục, nhanh chóng đứng dậy. Đôi mắt sáng rực của anh ta bắn ra tia năng lượng dữ dội vào phần cổ của OR-6. Những đòn tấn công liên tiếp đánh vào điểm yếu của thực thể, khiến nó phải co lại, như thể đang cố bảo vệ điểm yếu duy nhất của mình.

Tiếng kêu gào của người cự nhân vang lên, đầy kiên định. Anh ta gầm lên, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm không thể lay chuyển.

Trong phòng chỉ huy của GVFJ, không khí trở nên càng căng thẳng hơn bao giờ hết. Các sĩ quan tập trung vào màn hình, theo dõi trận chiến đang diễn ra, và bất ngờ, một thông báo từ Liên Hợp Quốc vang lên qua bộ đàm, làm mọi người giật mình.

"GVFJ. Chúng tôi đã ghi nhận thực thể OR - Outside Raider thứ 6 đang tấn công ở Chidoya, Tokyo. Tên mật của nó chính thức là 'O'Vanga'! GVFJ, hãy tích cực ngăn chặn O'Vanga và phối hợp với những người đồng minh tạm thời của các bạn!"

 

"Đó là O'Vanga..." -- Tham mưu trưởng lẩm bẩm, giọng đầy lo ngại.
"Chúng ta không còn nhiều thời gian. Lập tức tái cấu trúc lực lượng và chuẩn bị phóng tên lửa vào vùng cổ của O'Vanga! Đây là cơ hội duy nhất để tiêu diệt điểm yếu của nó!"

Phó Tham mưu trưởng ra lệnh ngay lập tức, các sĩ quan nhanh chóng triển khai đội hình, đưa các tên lửa lên vị trí phóng. Mỗi giây đều vô cùng quan trọng.

Cùng lúc này, trên chiến trường, người cự nhân vẫn tiếp tục bắn hàng loạt tia năng lượng vào phần cổ của O'Vanga, không hề chùn bước. Mặc dù vết thương của anh ta ngày càng nghiêm trọng, nhưng anh ta không hề có ý định dừng lại. Gomesa, tuy đau đớn và kiệt sức, cũng lao vào tiếp tục tấn công, thêm một lần nữa, đoàn kết với người cự nhân. Hai đồng minh bất ngờ này đã khiến O’Vanga, tên gọi mới của thực thể OR-6 phải đau đớn, rơi vào trạng thái yếu thế.

Trên màn hình, GVFJ thấy tên lửa đã được chuẩn bị xong. Những ánh sáng từ các tên lửa sáng rực trong không trung, sẵn sàng lao thẳng vào phần cổ yếu ớt của O'Vanga. Tất cả hy vọng của thế giới giờ đây đều dồn vào một đòn tấn công cuối cùng.

Một loạt tên lửa rền vang lao qua không trung, mỗi quả đều được phóng chính xác về phía cổ của O'Vanga. Khi những quả tên lửa tiếp cận mục tiêu, chúng bùng nổ dữ dội, tạo ra những vụ nổ sáng rực khiến bầu trời Chidoya như sáng lên một cách kỳ lạ. Những vệt lửa tỏa ra khi tên lửa xuyên qua lớp vỏ ngoài của O'Vanga, khiến thực thể này gầm lên trong đau đớn. Cuối cùng, nó ngã quỵ xuống mặt đất, phần cổ bị phá hủy nghiêm trọng, khiến toàn bộ cơ thể mất đi sức mạnh và khả năng chống cự. Một bên mặt của O'Vanga ngừng hoạt động, bốn con mắt bên trái tối sầm lại, không còn ánh sáng, báo hiệu sự suy yếu của thực thể khổng lồ này.

Người cự nhân, không để lỡ cơ hội, lao vào ngay lập tức. Anh ta sử dụng tất cả sức mạnh còn lại để đấm liên tục vào mặt của O'Vanga. Những cú đấm mạnh mẽ của người cự nhân làm O'Vanga không thể phản kháng. Thực thể này không còn khả năng chống cự, chỉ có thể hứng chịu những đòn tấn công ác liệt, rạn nứt thêm từng lớp vỏ ngoài.

Gomesa không chậm trễ, nhận ra ngay ý định của người cự nhân. Nó lao vào hỗ trợ, tấn công mạnh mẽ vào các bộ phận yếu của O'Vanga, giúp người cự nhân dồn ép đối thủ vào thế bị động. Cả hai chiến binh bất ngờ này tạo thành một liên minh mạnh mẽ, khiến O'Vanga không thể cựa quậy.

Takumi đứng giữa cảnh tượng hoang tàn của chiến trường, nơi những mảnh vỡ từ các tòa nhà rơi xuống không ngừng, những tiếng gầm thét từ trận chiến giữa người cự nhân và O'Vanga vang vọng khắp không gian. Mặt đất rung chuyển dưới chân cậu, từng cơn chấn động lớn khiến mọi thứ xung quanh như sụp đổ. Takumi biết rằng mình không còn nhiều thời gian, nhưng khi nhìn thấy một cậu bé nhỏ tuổi đang bị mắc kẹt dưới đống đổ nát gần chân của người cự nhân, cậu không thể làm ngơ. Takumi chạy nhanh về phía đống đổ nát, tránh từng cú giẫm chân khổng lồ của người cự nhân và những mảnh vỡ từ các tòa nhà bị phá hủy. Mồ hôi lạnh đổ xuống trên trán Takumi khi cậu cảm nhận được sự nguy hiểm gần kề. Nhưng không có gì có thể ngăn cậu lại, không phải khi cậu thấy sự sống mong manh của cậu bé trước mắt.

Takumi khom người, cố gắng kéo cậu bé ra khỏi đống đổ nát. Cậu bé khóc thét lên, mắt đầy sợ hãi, nhưng đôi tay yếu ớt của cậu bé chẳng thể giúp đỡ được gì.
"Yên tâm, anh sẽ giúp nhóc ra khỏi đây." – Takumi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm, dù trong lòng cậu không khỏi lo lắng cho sự an toàn của chính mình.

Takumi vội vã bế cậu bé lên và hướng về phía một khu vực an toàn hơn. Mỗi bước đi của cậu đều phải tính toán kỹ lưỡng, vì nếu không cậu sẽ rơi vào vòng nguy hiểm. Cơn chấn động mạnh mẽ từ những cú tấn công của người cự nhân và O'Vanga làm rung chuyển mặt đất, khiến cả hai suýt bị ngã. Những khối bê tông, thép nặng nề rơi xuống ngay sát, nhưng Takumi vẫn kiên cường bước tiếp.

Cậu bé trong tay Takumi vẫn run rẩy, nhưng dần dần cảm nhận được sự an toàn khi khoảng cách giữa họ và trận chiến ngày càng xa. Takumi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ chạy, bởi cậu biết rằng lúc này, cậu bé cần sự yên lặng và động lực để tiếp tục sống.

Khi đã đưa cậu bé đi một quãng xa, Takumi đặt cậu bé xuống và vỗ nhẹ vào vai cậu.
"Em phải đi đi’" – Takumi khẽ nói, giọng cậu trầm xuống.
"Tới một nơi thật xa, nơi không còn chiến tranh và không còn sợ hãi nữa. Đừng quay lại, đừng nhìn lại, chỉ cần sống."

Cậu bé nhìn Takumi, nước mắt chảy dài trên má. "Nhưng... anh?" Cậu bé hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Đừng lo." – Takumi mỉm cười dù cơ thể cậu đã mệt mỏi.
"Anh sẽ ổn thôi.. giờ thì… Chạy đi!"

Cậu bé gật đầu, rồi nhanh chóng quay đi, chạy về phía xa, những bước chân không ngừng vang vọng trong không khí. Takumi đứng đó, nhìn theo cậu bé cho đến khi bóng hình của cậu tan biến vào không gian mịt mù của cuộc chiến.

Cuối cùng, trong một đợt tấn công mạnh mẽ, người cự nhân nhấc bổng O'Vanga lên, nâng nó lên không trung với sức mạnh phi thường. Được chuẩn bị sẵn sàng, Gomesa nhanh chóng nhận ra điều mà người cự nhân muốn làm. Nó hiểu rằng đây chính là lúc để kết thúc trận chiến. Gomesa lao nhanh về phía sau, rút lui khỏi phạm vi chiến đấu, nhường không gian cho người cự nhân thực hiện kế hoạch của mình.

"O'Vanga đã bị ném lên bầu trời!" – Giọng của một nhân viên phân tích trong phòng chỉ huy vang lên, đầy căng thẳng.

"Gomesa cũng đã rút lui!" – Một nhân viên phân tích khác cũng thông báo, đôi mắt không rời màn hình.

Phó tham mưu trưởng thứ hai hít một hơi thật sâu, ánh mắt không rời khỏi các màn hình chiến trường. Ông hiểu rằng mọi thứ đang bước vào giai đoạn quyết định.

"Theo dõi sát sao những gì sẽ xảy ra!" – Phó tham mưu trưởng thứ hai ra lệnh, giọng căng thẳng.
"Toàn bộ lực lượng, ngừng bắn!"

Tất cả các chiến binh của GVFJ đều dừng lại, những tiếng động cơ im bặt trong khoảnh khắc căng thẳng này. Ánh sáng từ màn hình chiếu cảnh tượng căng thẳng, khi O'Vanga bị ném lên không trung, không ai dám chắc chắn điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Những chiến lược, những cú đấm quyết định, tất cả giờ đây đều phụ thuộc vào thời khắc này. Cả thế giới đang nín thở, chờ đợi kết quả của trận chiến mà họ đã theo dõi từ đầu. Người cự nhân khổng lồ, sau khi O'Vanga bị ném lên bầu trời, nhanh chóng vào thế quyết định. Anh đứng thẳng người, rạng chân, tạo một tư thế vững chắc. Mắt anh nhìn lên bầu trời nơi O'Vanga đang rơi xuống. Với một động tác nhanh nhẹn và đầy uy lực, người cự nhân đưa cánh tay trái ra, bàn tay duỗi ngửa lên trước mặt, như muốn chuẩn bị cho một chiêu thức đặc biệt. Sau đó, anh đưa tay phải lên, để cho hai bàn tay của mình chạm nhau trong không gian, tạo thành một khe sáng. Từ trong khe đó, một luồng năng lượng xanh lam sáng rực xuất hiện, ánh sáng của nó chiếu rọi khắp không gian, tràn đầy sức mạnh. Anh từ từ đưa tay phải về phía ngang vai, kéo dài luồng năng lượng như một con dao sắc bén.

"Người cự nhân khổng lồ đang triển khai chiêu thức!" – Giọng của nhân viên phân tích vang lên khắp phòng chỉ huy, khiến không khí trở nên căng thẳng.

Cả phòng chỉ huy im lặng, tất cả đều chờ đợi những khoảnh khắc tiếp theo. Mọi ánh mắt đều dồn vào màn hình, nơi người cự nhân đang chuẩn bị ra đòn quyết định.

Người cự nhân bắt chéo hai tay lại, tay phải dọc xuống, tay trái ngang ra, cổ tay trái chạm vào cổ tay phải. Một tia năng lượng mạnh mẽ, sáng rực, được phóng ra từ hai tay anh. Tia năng lượng này di chuyển nhanh như chớp, lao vào O'Vanga đang rơi xuống không trung. Khi tia năng lượng tiếp xúc với cơ thể O'Vanga, những bộ phận của thực thể này bắt đầu phình to và phát sáng. Tia năng lượng xuyên thủng cơ thể O'Vanga, khiến nó đau đớn gào thét trong không trung.

Ngay lập tức, một vụ nổ kinh hoàng xuất hiện, ánh sáng của vụ nổ chiếu sáng khắp bầu trời, chấn động mọi thứ xung quanh. Ánh sáng rực rỡ từ phía trên bầu trời làm Takumi ngẩng lên. Cậu thấy người cự nhân, trong một khoảnh khắc dũng mãnh, phóng ra tia năng lượng mạnh mẽ, tấn công O'Vanga. Tiếng nổ kinh hoàng vang lên, và một cơn sóng xung kích khổng lồ ập đến từ vụ nổ. Cả Chidoya đều rung chuyển, và màn hình trong phòng chỉ huy cũng bị chiếu bởi vụ nổ. Không gian xung quanh chìm trong hỗn loạn, khói mù mịt dâng lên, khiến cho mọi thứ trở nên mờ đục.

Sau khi vụ nổ kết thúc, tất cả những gì còn lại là một đống đổ nát. Người cự nhân vẫn đứng hiên ngang giữa đống tàn tích, trong khi khói từ vụ nổ nhanh chóng tan biến. Không khí im ắng, một cảm giác yên bình đến lạ lùng bao trùm lấy chiến trường.

"O'Vanga đã bị tiêu diệt!" – Giọng của nhân viên phân tích vang lên, một cảm giác nhẹ nhõm lẫn tự hào hiện lên trong từng lời nói.

"Tất cả sự sống liên quan đến O'Vanga đều đã biến mất! Người cự nhân đã tiêu diệt thành công O'Vanga!" – Một nhân viên phân tích khác tiếp tục, thông báo cho cả phòng chỉ huy.

Cả phòng chỉ huy thở phào nhẹ nhõm. Ai nấy đều đứng dậy, bắt tay nhau, những ánh mắt đều ánh lên niềm vui và sự mệt mỏi. Sau năm phút chuẩn bị, tham mưu trưởng nhanh chóng lên tiếng.

"Chiến dịch kết thúc! Yêu cầu toàn bộ lực lượng của GVFJ rút lui, quay trở về căn cứ! Hyperlodon nhanh chóng quay về căn cứ để sửa chữa!" – Tham mưu trưởng hạ lệnh, giọng ông vừa mệt mỏi vừa quyết đoán.

Ông nhanh chóng lau mồ hôi trên trán, lặng lẽ quay lưng khỏi màn hình, cảm giác nhẹ nhõm khi chiến dịch đã kết thúc.

"Rõ!" – Các đơn vị của GVFJ, bao gồm Zeta-1, Te-11, Shogun-78 và Hyperlodon, đồng loạt phản hồi. Tất cả chiến binh bắt đầu chuẩn bị rút lui khỏi chiến trường.

Hyperlodon nhanh chóng đứng dậy, bắt đầu di chuyển đến phía cánh tay phải bị đứt lìa của mình. Với bộ phận tay kẹp ở phía sau lưng, Hyperlodon gắp lấy cánh tay bị hư hỏng, rồi sử dụng bộ đẩy phản lực bay đi, rời khỏi chiến trường.

Người cự nhân đứng im lặng, nhìn theo Hyperlodon bay đi khỏi chiến trường, ánh mắt của anh ta lặng lẽ, không có một lời nói nào.

Takumi, bị hất văng do cơ thể đã đứng sát dư chấn của vụ nổ, những tia năng lượng rơi xuống mặt đất, như một cơn mưa lửa, khiến cậu không thể tránh khỏi. Takumi cảm thấy toàn bộ cơ thể đau đớn, những vết bỏng rát cháy lan khắp da thịt. Takumi gục ngã xuống đất trong một cú sốc, cơ thể cậu cảm thấy như bị thiêu đốt. Tia năng lượng xuyên qua cơ thể cậu, những vết bỏng xuất hiện khắp nơi, nhưng không cảm thấy đau đớn nữa. Một cảm giác trống rỗng, nhẹ bẫng dần chiếm lấy. Trong đầu Takumi chỉ còn những hình ảnh mờ nhạt, ánh sáng từ vụ nổ bên trên bầu trời phản chiếu trong mắt.

"Đừng quay lại, đừng bao giờ quay lại..." – Takumi khẽ lẩm bẩm trong cơn hấp hối. Mắt cậu mờ dần, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, Takumi vẫn nhìn thấy ánh sáng mà cậu bé đã rời xa mình. Cậu có thể mỉm cười vì biết rằng cậu bé sẽ sống. Cậu khẽ giơ tay lên, nhìn theo con đường mà cậu bé đã chạy xa. Đó là khoảnh khắc duy nhất cậu cần. Khi tay Takumi từ từ rũ xuống, trái tim cậu đập chậm lại, một niềm tự hào dâng lên trong lòng. Cậu đã cứu được thêm một sinh mạng nữa, và đó là tất cả những gì cậu cần trước khi nhắm mắt.

"Thật vui khi mình có thể liều đến mức này..." – Takumi tự nhủ, giọng cậu nhỏ dần. Cậu giơ tay lên thêm một lần nữa, yếu ớt, cố gắng chạm vào không gian, như thể muốn gửi một lời chào tạm biệt. Takumi buông tay.
Takumi nằm trên mặt đất lạnh lẽo, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, như thể mọi âm thanh và hình ảnh dần dần tan biến vào khoảng không và một cảm giác trống rỗng dâng lên trong lòng, như thể sự sống đang từ từ rời bỏ cơ thể.

Đột nhiên, một bóng hình to lớn, mờ ảo xuất hiện trong tầm nhìn của anh. Là người cự nhân, Takumi nhận ra ngay, dù mọi thứ xung quanh đều mờ ảo. Dáng người khổng lồ của nó đứng đó, không di chuyển, chỉ đứng im như một pho tượng sống. Những khối bê tông, mảnh vỡ từ trận chiến vẫn rơi rớt từ bầu trời, nhưng người cự nhân lại không bị ảnh hưởng. Dù không có gì thay đổi, Takumi cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của nó.

Tầm mắt của Takumi mờ dần, nhưng anh vẫn có thể thấy rõ hình bóng cự nhân đang nhìn về phía mình, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng pha lẫn chút gì đó như suy tư. Chỉ một giây sau, nó khẽ quay đầu về phía bên trái, nơi mà cậu bé mà Takumi đã cứu đang chạy đi, xa dần trong bóng tối của thành phố đang tan hoang. Takumi cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, sự lo lắng của anh trào dâng – liệu cậu bé có an toàn không? Liệu nó có tìm được một tương lai tốt đẹp hơn?

Điều kỳ lạ là người cự nhân không tiếp tục nhìn về phía cậu bé, mà lại quay lại nhìn Takumi, ánh mắt của nó như mang một thông điệp mà Takumi không thể hiểu được. Đó không phải là ánh mắt của một kẻ thù, cũng không phải là ánh mắt của sự giận dữ hay chiến tranh. Có một sự bình tĩnh lạ kỳ trong ánh mắt ấy, như thể cự nhân đang hiểu rõ điều gì đó mà Takumi chưa thể nhận ra. Takumi, dù không còn sức để nghĩ hay phân tích, chỉ cảm nhận được sự hiện diện ấy, như một phần của thế giới này, như một cái gì đó lớn lao hơn chính anh.

Mọi thứ dần trở nên mờ mịt hơn. Takumi tưởng rằng mình đang nhìn thấy một ảo giác. Dù đã trải qua quá nhiều đau đớn và mệt mỏi, nhưng cảm giác kỳ lạ này – hình bóng cự nhân đứng trước anh, sự im lặng kỳ lạ, sự tĩnh lặng của vũ trụ như đang trôi qua trong giây lát – khiến cậu cảm thấy như thể mình đang đứng giữa hai thế giới. Cậu muốn nói gì đó, muốn hỏi cự nhân về những điều mà mình không thể hiểu, nhưng lời không thể thoát ra khỏi đôi môi đã quá mỏi mệt.

Bất ngờ, cự nhân từ từ phát sáng. Ánh sáng rực rỡ, như thể có một nguồn năng lượng khổng lồ đang trào ra từ bên trong nó. Ánh sáng ấy không chói chang mà dịu dàng, bao phủ lấy không gian xung quanh, khiến Takumi cảm nhận được một thứ gì đó vĩ đại, không thể mô tả. Người cự nhân tỏa sáng như một ngọn hải đăng trong bóng tối của thế giới đang sụp đổ. Takumi cảm nhận được sự hiện diện cuối cùng của người cự nhân, và trước khi nhắm mắt, anh có cảm giác rằng mình không hề đơn độc. Hình bóng khổng lồ ấy vẫn còn vương lại trong tâm trí anh…

"Tỉnh dậy đi, người Trái đất." – Một giọng nói của một người đàn ông vang vọng khắp khoảng không đen mịt.
Takumi, khi tỉnh dậy trong không gian đen mù mịt, cảm giác như thể mình đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không lối thoát. Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, nhịp tim đập nhanh, loạn nhịp. Cậu nhìn xung quanh, tuyệt vọng không tìm thấy điểm tựa, chỉ có bóng tối bao phủ, khiến cậu càng thêm hoang mang.
"Đây là đâu thế này? Chẳng phải..." – Takumi hoảng loạn, mắt đảo quanh, chân tay bủn rủn.

Ngay lúc đó, một hình bóng phát sáng bắt đầu từ từ tiến lại gần Takumi. Ánh sáng xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn, hình bóng đó dần hiện rõ, và Takumi không thể tin vào mắt mình. Một cơ thể khổng lồ, người cự nhân, giờ đây không còn khổng lồ như trước mà đã thu nhỏ lại kích thước của một con người. Takumi lùi lại trong hoảng loạn, suýt ngã xuống đất. Hơi thở của cậu run rẩy, tim đập thình thịch.

"Anh là..." – Takumi thở hổn hển, không thể nào nhận ra được sự thật.

"Đúng vậy, tôi là người đã chui ra khỏi hàm của Oxfasaop và đã đánh bại nó, bảo vệ cho hành tinh của cậu." – Giọng người cự nhân nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực, khiến Takumi ngẩn người, khó lòng hiểu nổi.

 

Takumi chỉ có thể nhìn người cự nhân với ánh mắt ngạc nhiên.
Cậu hít một hơi dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Anh là người cự nhân đó? Và... thứ gọi là 'Oxfasaop' là con quái thú kỳ dị... đó? Phải... không?"

Người cự nhân gật đầu nhẹ, ánh mắt kiên định.
"Đúng vậy. Và tên tôi là Azmob, tôi đã cố gắng ngăn chặn nó đến hành tinh của cậu. Oxfasaop là một sinh vật vận tải, di chuyển qua lỗ sâu, hấp thụ tài nguyên từ các nơi khác trong ngân hà, với mục đích phục vụ cho chiến tranh.."

 

Takumi không thể không thắc mắc.
"Chiến tranh!? Nhưng… Tại sao lại là tôi? Tại sao tôi lại được cứu, và tại sao tôi lại ở đây?" -- Cậu ngước lên nhìn Azmob, vẫn chưa hiểu hết sự việc.

Azmob im lặng một lúc, rồi trả lời.
"Cuộc xung đột giữa chủng loài của chúng tôi đã kéo dài rất lâu. Tôi cảm thấy thật có lỗi vì hành tinh của cậu đã bị vướng phải cuộc xung đột giữa tộc Zypher của chúng tôi với tộc Arxons.”

Takumi, bối rối, khó xử.
"Vậy... tôi đã chết? Tất cả những gì tôi từng là, từng có... đều đã biến mất?"

 

-Azmob:

"Không. Thật sự là cậu đã mất, nhưng ý chí của cậu còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ta... hối hận. Vì sự bất cẩn của mình, ta đã cướp đi mạng sống của cậu. Một sinh mạng vô tội.

Nhưng giờ đây, cậu và ta đã trở thành một. Chúng ta không thể tách rời... Cả hai… phải cùng đứng lên, hoặc sẽ cùng chìm trong bóng tối."

 

Takumi im lặng, không biết nên phản ứng thế nào. Trong đầu cậu, những cảm xúc hỗn độn chồng chéo lên nhau, một cảm giác vừa buông bỏ, vừa tràn ngập sự nghi ngờ.

"Anh nói như thể điều đó dễ dàng lắm. Anh không hiểu gì cả. Con người đôi lúc sẽ rất ích kỷ. Luôn mâu thuẫn, luôn phản bội lẫn nhau. Tình bạn, tình đồng đội... tất cả sớm muộn cũng có thể tan vỡ. Nhưng anh lại chọn tôi? Để làm gì? Tôi có thể sẽ phản bội anh bất kì lúc nào." – Takumi nói, giọng đầy căng thẳng, nhưng cũng không thiếu sự đau khổ.

Azmob im lặng một lúc lâu, dường như đã trải qua những thời khắc giống như vậy. Sau một hồi, ‘hắn’ nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng vững chãi:

"Có lẽ cậu đúng. Ta từng chứng kiến sự hủy diệt do lòng ích kỷ và tham lam gây ra mà ở chính chủng tộc của ta.

Nhưng cậu quên mất rằng trong bóng tối, luôn có những tia sáng. Không phải mọi người đều như thế. Nếu cậu đã sống mà không tin tưởng bất kỳ ai, thì tại sao cậu vẫn sống?"

 

-Takumi, im lặng một lúc, rồi trả lời:

"Vì tôi không muốn buông bỏ. "

 

"Đôi khi, chỉ cần đứng vững, những người khác sẽ tìm được can đảm để đứng lên, ta không yêu cầu cậu tin tưởng tất cả mọi người. Nhưng ta cần cậu tin vào bản thân mình. Và nếu có thể, tin vào ta.

Trong thời khắc cuối cùng, cậu không sợ hãi. Cậu không bỏ chạy, không cầu xin. Cậu ở đó, dũng cảm, đối diện với cái chết, đó là điều tôi chưa từng thấy ở bất kỳ ai trong hàng triệu năm qua." –Azmob nhìn cậu, ánh mắt thấu hiểu.

 

Takumi im lặng, cảm nhận những lời đó như một tia sáng rọi vào tâm trí cậu.

"Tin vào anh? Anh là người đã giết tôi."

 

Azmob không giận, chỉ im lặng một lúc rồi trả lời:
“Đúng vậy. Nhưng khi nhìn thấy cậu đón nhận cái chết, nó khiến tôi cảm thấy rằng, cuộc xung đột vô nghĩa giữa chủng loài của chúng tôi thực sự không đáng để một con người như cậu… phải gục ngã như vậy, và.. cũng như không khiến tôi phải đến đây và vô tình tước đoạt mạng sống của cậu.”

 

Takumi nhắm mắt lại, cảm nhận đau đớn trong lòng. Một hồi lâu sau, cậu hỏi với sự do dự:

"...Nếu tôi thất bại thì sao?"

 

Azmob không hề chần chừ, ánh mắt kiên định như lúc đầu.

"Chúng ta sẽ thất bại cùng nhau. Nhưng nếu cậu chiến thắng, cậu không chỉ cứu chính mình, mà còn cả thế giới.

Hãy cho ta một cơ hội để chuộc lỗi, và cho bản thân cậu một lý do để bước tiếp."

 

Takumi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Azmob. Cậu suy nghĩ một lúc, rồi đáp, giọng quyết tâm.

"Azmob, nếu tôi chấp nhận, thì chúng ta sẽ cùng chiến đấu, nhưng không chỉ vì nhân loại. Tôi muốn chiến đấu để kết thúc những cuộc chiến vô nghĩa này. Anh hứa với tôi, nếu tôi đồng ý, sẽ không có sự hủy diệt vô ích nào nữa."

 

Azmob gật đầu, đôi mắt sáng lên một tia hy vọng:

"Tôi hứa. Chúng ta sẽ không chiến đấu vì sự hủy diệt. Chúng ta sẽ chiến đấu… Vì hi vọng."

 

Takumi thở sâu, gật đầu quyết tâm:

" Tôi sẽ làm điều này. Không phải cho anh, không phải cho tôi, mà cho sự bình yên của Trái đất. Azmob... đừng để tôi phải hối hận vì tin anh."

 

Azmob, với giọng vững vàng và đầy tự tin, đáp lại:

"Tôi sẽ không bao giờ để cậu gục ngã. Chúng ta là một. Cậu là ánh sáng của tôi, và tôi.. sẽ là bóng tối bảo vệ cậu.”
--Hết Chapter 1.--

Forward
Sign in to leave a review.