Ultraman Nova

ウルトラマン | Ultraman (TV 1966) ウルトラマンティガ | Ultraman Tiga
F/F
G
Ultraman Nova
Summary
Nhân vật chính:-Một cự nhân đến từ ngân hà xa xôi mang tên Azmob và hành trình mới của anh ở một hành tinh xanh mang tên Trái đất.-Một chàng trai trẻ mang tên Takumi Yamato, sống trong một thế giới đang bị đe doạ bởi những sinh vật khổng lồ đáng sợ và khủng khiếp. Cuộc gặp gỡ định mệnh với cự nhân bí ẩn Azmob sẽ thay đổi cuộc đời anh như thế nào? Những điều gì sẽ đến, những gì sẽ mất?-Hãy cùng bước vào câu chuyện của Ultraman Nova!
All Chapters

Lòng tin

Căn phòng của Takumi chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt xuyên qua tấm rèm che.

Takumi bật dậy, hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống cổ. Trái tim cậu đập nhanh đến mức như muốn nổ tung trong lồng ngực. Tay cậu bấu chặt vào mép giường, ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp căn phòng, cố xác nhận rằng mình vẫn ở đây, trong căn phòng quen thuộc của mình.

Nhưng cơn ác mộng vẫn in sâu trong tâm trí, như một vết mực loang lổ không cách nào xoá đi.

"Azmob..."

Cái tên đó như vang vọng trong đầu, từng tiếng rõ ràng, lạnh lùng và đầy uy quyền.

Bên ngoài, gió đêm rít lên khe khẽ, càng làm tăng thêm cảm giác bất an. Takumi hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cơn run rẩy. Cậu quơ lấy cây bút chì nằm trên bàn cạnh giường, rồi vội vàng cầm sổ vẽ. Những nét vẽ run rẩy dần hiện ra, tái hiện lại hào quang phát ra từ Azmob trong ký ức mơ hồ.

Cậu ngồi lặng, nhìn chăm chăm vào bức vẽ đang dần hiện ra dưới bàn tay mình. Một người khổng lồ ánh sáng,nhìn chằm chằm vào cậu.

---

Takumi ngồi phịch xuống chiếc ghế bành cũ trong phòng khách, tay cầm điều khiển từ xa và bấm bừa một kênh truyền hình. Cậu cần thứ gì đó để xua đi cảm giác bất an sau cơn ác mộng vừa rồi. Tiếng TV bật lên, lấp đầy căn phòng bằng âm thanh của một bản tin thời sự.

“Vào sáng sớm hôm qua, người dân Tokyo đã chứng kiến một trận chiến kinh hoàng giữa một thực thể khổng lồ ánh sáng và kaiju O'Vanga, gây ra thiệt hại nghiêm trọng ở khu vực ngoại ô thành phố...”

Takumi ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào màn hình. Hình ảnh trên TV hiện lên một cảnh tượng hỗn loạn: những toà nhà sụp đổ, đường phố bị xé toạc, và giữa khung cảnh đổ nát, hai bóng dáng khổng lồ đang giao chiến.

Một bên là O'Vanga, một con quái vật khổng lồ,miệng của nó há rộng rồi gầm lên như muốn xé nát mọi thứ. Bên còn lại là một thực thể sáng rực, dáng vẻ uy nghiêm, với thân hình vạm vỡ,ánh sáng đỏ và bạc toả ra từ cơ thể, giống như một chiến binh từ thế giới khác.

“Nhiều người dân ở đây đã chứng kiến thực thể ánh sáng này xuất hiện để đối đầu với con quái vật kia, và họ đã bắt đầu đặt tên cho thực thể này.Hãy nghe họ chia sẻ suy nghĩ.”

Máy quay chuyển sang một người đàn ông lớn tuổi với dáng vẻ khắc khổ, tay chống gậy. Ông đứng trước một cửa hàng bị thiêu rụi, ánh mắt vẫn còn sững sờ khi nhớ lại những gì đã thấy.

“Ông nghĩ gì về thực thể khổng lồ đã xuất hiện hôm qua?” phóng viên hỏi.

Người đàn ông gật đầu chậm rãi.

“Tôi nghĩ ông ta là một người tốt.” ông nói, giọng run run. “Tôi gọi ông ấy là ‘Big-man.’ Một người lớn như thế, mạnh mẽ như thế, không thể là thứ gì khác ngoài một anh hùng.”

Máy quay chuyển sang một nhóm học sinh trung học. Một cậu bé tóc bù xù phấn khích trả lời:

“Em thì gọi ông ấy là ‘Redman’! Ông ấy có ánh sáng đỏ phát ra từ ngực, trông giống như một siêu anh hùng từ truyện tranh vậy!”

Một cô gái khác trong nhóm lắc đầu, cười lớn:

“Redman nghe kỳ cục quá! Mình thấy ông ấy giống kiểu nhân vật từ mấy bộ phim cũ. Hay cứ gọi là ‘Ultraman’ đi! Vừa mạnh vừa ngầu!”

Cậu bé ban đầu lập tức phản bác:

“Nhưng ông ấy có siêu năng lực đúng không? Mình vẫn thích Redman hơn!”

Máy quay lại chuyển tiếp đến một người phụ nữ trẻ với một đứa bé đang đứng cạnh. Cô ôm chặt con mình và nói, giọng đầy cảm xúc:

“Tôi không biết ông ấy là ai hay từ đâu đến, nhưng nếu không có ông ấy,thì chắc chắn chúng tôi đã không còn ở đây nữa.Ultraman... cái tên đó nghe hay đấy. Một anh hùng khổng lồ.”

Phóng viên quay lại ống kính, đứng giữa các ý kiến trái chiều.

“Như vậy, chúng ta có rất nhiều cái tên được người dân đặt cho thực thể này: ‘Big-man,’ ‘Redman,’ và có vẻ ‘Ultraman’ đang là cái tên phổ biến nhất. Dù vậy, danh tính thực sự của thực thể ánh sáng này vẫn là một bí ẩn lớn.”

Máy quay dần mờ đi, trở lại với hình ảnh Ultraman đang lao vào con quái vật O'Vanga trong một đòn quyết định, ánh sáng chói lóa cả màn hình. Takumi ngồi im lặng, tay nắm chặt điều khiển từ xa.

“Ultraman, sao...Nghe trẻ con thật.”

Cậu thì thầm, cảm giác có gì đó lạ lẫm và quen thuộc cùng lúc. Những mảnh ký ức về cơn ác mộng dường như lướt qua tâm trí cậu một lần nữa, hình bóng Azmob, lời tuyên bố rằng cậu đã chết... tất cả dường như đan xen với nhau.

---

Cậu rời khỏi căn phòng tối tăm của mình, quyết định đi ra ngoài để tìm chút bình yên. Cậu cần một không gian tĩnh lặng để xoa dịu tâm trí đang hỗn loạn vì những cơn ác mộng và những tin tức kỳ lạ về trận chiến hôm qua. Cậu đi bộ qua các con phố yên tĩnh, hướng đến nhà hàng nhỏ của cô Fujimoto, nơi cậu thường xuyên tới để thưởng thức bữa ăn đơn giản nhưng ấm cúng.

Khi cậu đến gần, ánh sáng từ bên trong quán bỗng làm dịu đi cảm giác lo âu trong lòng. Cửa kính của nhà hàng mờ mờ ánh lên những tia sáng nhẹ, và mùi hương của đồ ăn khiến Takumi cảm thấy như một làn sóng an ủi đang vỗ về tâm hồn cậu. Cậu đẩy cửa bước vào, tiếng chuông nhỏ vang lên khi cửa mở.

Bên trong, không khí ấm áp và yên bình như thường lệ. Cô Fujimoto đang đứng sau quầy, nở nụ cười hiền hậu khi nhìn thấy Takumi bước vào. Cô chào cậu bằng một giọng êm ái:

“Chào buổi sáng, Takumi. Con đến đúng lúc đấy, đồ ăn đang sẵn sàng rồi.”

Takumi đáp lại một cách nhẹ nhàng, cảm giác thoải mái bắt đầu lan tỏa trong lòng:

“Chào cô, con xin lỗi vì đã làm phiền cô sớm như vậy.”

Cô Fujimoto chỉ cười hiền, xua tay.

“Không có gì đâu, con cứ thoải mái. Nhà hàng này luôn chào đón con.”

Takumi ngồi xuống một bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời chiếu qua khe cửa, tạo thành những vệt sáng ấm áp trên bàn. Cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nhìn quanh—mặc dù trận chiến kinh hoàng giữa O'Vanga và người khổng lồ ánh sáng đã tàn phá nhiều nơi trong thành phố, nhưng nhà hàng của cô Fujimoto dường như không hề bị ảnh hưởng. Những chiếc ghế vẫn ngay ngắn, không có dấu hiệu nào của sự thiệt hại hay hư hỏng.

Cậu nhìn cô Fujimoto với ánh mắt đầy tò mò.

“Nhà hàng của cô... có bị ảnh hưởng gì không ạ?Con nghe nói trận chiến hôm qua gây ra thiệt hại lớn lắm.”

Cô Fujimoto lắc đầu nhẹ nhàng, mỉm cười bình thản.

“Không, nhà hàng của cô vẫn an toàn. Chắc là may mắn thôi. Nhưng cô cũng lo lắng về mọi người xung quanh.Tối qua,cô thấy có nhiều người đi qua đây, mắt họ vẫn đầy lo âu.”

Takumi gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm dần trở lại. Cậu ngồi yên, đợi món ăn được mang ra. Trong khi chờ đợi, cậu nhìn qua cửa sổ ra ngoài. Phố xá hôm nay có vẻ vắng vẻ hơn thường lệ, dấu vết của trận chiến hôm qua vẫn còn hiện hữu đâu đó—một tòa nhà đổ sập, vài tấm biển quảng cáo bị lật ngược. Nhưng nhìn vào trong nhà hàng, mọi thứ vẫn giữ được sự bình yên vốn có.

Cô Fujimoto mang đến một bát cháo nóng hổi, mùi hương ngọt ngào của gạo và rau củ thơm lừng. Cô đặt bát cháo trước mặt Takumi, cười hiền.

“Ăn đi con, cháo nóng sẽ giúp con cảm thấy tốt hơn.”

Takumi cảm ơn cô, và bắt đầu ăn từng muỗng cháo, cảm nhận từng chút hương vị giản dị lan tỏa trong miệng. Cậu cảm thấy một sự yên bình lạ lùng. Trong khi ăn, đầu óc cậu thoát khỏi những suy nghĩ rối bời về cơn ác mộng và trận chiến hôm qua, để chìm đắm trong những khoảnh khắc bình dị của cuộc sống.

"Có lẽ, trong những lúc thế này, những điều giản đơn như một bữa ăn sáng ấm áp vẫn là thứ quan trọng nhất,"

Takumi nghĩ, cảm giác một phần áp lực trong lòng đã được nhẹ bớt. Cậu biết rằng dù thế giới ngoài kia có đầy rẫy những điều không thể hiểu nổi, ít nhất, ở đây, trong nhà hàng của cô Fujimoto, mọi thứ vẫn bình yên như xưa.

Takumi đang thưởng thức bát cháo nóng hổi thì bỗng nghe tiếng cửa mở. Một bóng dáng quen thuộc bước vào, là Haruto Sato, người bạn hàng xóm của cậu. Haruto trông có vẻ mệt mỏi nhưng cũng khá thư giãn, như thể cậu ta đã dậy từ sớm để tận hưởng không khí yên bình của buổi sáng. Cậu ta đứng ở cửa một lát, quan sát căn phòng và ánh mắt dừng lại trên Takumi.

“Ồ, Takumi, sao cậu lại ở đây sớm thế?”

Haruto hỏi, giọng cậu ta thoải mái nhưng không kém phần ngạc nhiên.

Takumi chỉ nhún vai nhẹ.

“Không có gì đặc biệt. Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ăn sáng thôi.”

Haruto gật đầu, đi tới quầy và gọi một bữa ăn đơn giản. Sau khi nhận món ăn, cậu ta đi về phía bàn gần đó và ngồi xuống, cách Takumi một khoảng. Không khí giữa họ trở nên lặng lẽ, không giống như những cuộc trò chuyện thân mật giữa những người bạn. Takumi thỉnh thoảng liếc nhìn Haruto, nhưng không có gì khiến cậu muốn bắt chuyện.

Cậu không thực sự coi Haruto là bạn. Haruto chỉ là người quen—một người sống gần nhà, người mà Takumi đã gặp không ít lần, nhưng mối quan hệ giữa họ không bao giờ gần gũi như với những người bạn khác. Những cuộc gặp gỡ của họ thường chỉ đơn giản là những lời hỏi thăm qua loa, không có sự kết nối sâu sắc. Haruto là một người khá dễ gần, nhưng Takumi lại không thể mở lòng với cậu ấy, giống như cách cậu luôn giữ một khoảng cách với mọi người trong cuộc sống của mình.

Haruto bắt đầu ăn một cách từ tốn, thỉnh thoảng liếc về phía Takumi. Tuy không nói gì, nhưng có vẻ như cậu ta cảm nhận được sự im lặng giữa họ.

Một lúc sau, Haruto phá vỡ sự yên lặng:

“Cậu biết không, mọi thứ ngoài kia vẫn thật hỗn loạn. Cứ như mọi thứ đều đảo lộn sau trận chiến hôm qua.”

Cậu ta nhấp một ngụm trà, mắt nhìn vào màn hình TV đang phát lại cảnh trận chiến giữa O'Vanga và thực thể ánh sáng.

Takumi không trả lời ngay lập tức. Những suy nghĩ lạ lùng vẫn quanh quẩn trong đầu cậu, và cậu không muốn chia sẻ bất cứ điều gì với Haruto. Cậu chỉ gật đầu nhẹ, đáp lại:

“Ừ, tôi biết. Dù sao thì cũng chẳng có gì tôi có thể làm được.”

Haruto nhìn cậu một lúc, dường như nhận thấy sự khép kín trong lời nói của Takumi. Cậu ta không ép buộc, chỉ lặng lẽ ăn sáng và để không khí trôi qua một cách nhẹ nhàng.

Takumi cảm thấy một chút sự an ủi khi ở bên cạnh Haruto, mặc dù cậu không có ý định mở lòng. Có lẽ, chỉ đơn giản là sự có mặt của một người, dù không quá thân thiết, cũng có thể mang lại một chút cảm giác bình yên trong khoảnh khắc này.

Cả hai ngồi im lặng ăn sáng, mỗi người chìm trong những suy nghĩ riêng, với bữa ăn sáng như một cách tạm quên đi sự hỗn loạn ngoài kia.

Sau một lúc im lặng, Haruto phá vỡ bầu không khí yên lặng bằng một câu hỏi bất ngờ. Cậu nhìn Takumi một cách nhẹ nhàng, giọng nói vẫn bình thản như thường lệ.

“Cậu đã đậu vào đại học chưa?”

Takumi giật mình một chút, ngừng đũa giữa không trung. Cậu không ngờ Haruto lại hỏi về chuyện này. Tuy không phải là một câu hỏi quá riêng tư, nhưng đối với Takumi, nó lại khiến cậu cảm thấy một chút khó chịu.

Takumi ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi mệt mỏi. Cậu nhớ lại những ngày căng thẳng ôn thi, những đêm không ngủ, nhưng cậu chưa bao giờ thực sự nghĩ mình sẽ đậu. Cậu luôn có cảm giác rằng bản thân không đủ giỏi để vào một trường tốt. Thế nhưng, không hiểu sao, cậu lại đậu vào một trường đại học gọi là ổn, có thể là do may mắn, hoặc có thể là do những tình huống ngẫu nhiên.

"Tui đậu rồi." Takumi đáp, giọng khó chịu hơn bình thường. "Nhưng chẳng phải vì tôi giỏi hay gì. Chắc chỉ là ăn may thôi."

Haruto ngừng ăn, nhìn Takumi một lúc lâu, rồi mỉm cười nhẹ.

"Tôi nhớ hồi đó, chúng ta luôn nói về áp lực thi cử, về việc liệu có đủ sức hay không. Cả hai đều lo sợ mình sẽ thất bại, nhưng giờ cậu lại đậu rồi. Chắc cậu cũng thấy ngạc nhiên, đúng không?"

Takumi không trả lời ngay. Cậu chỉ nhún vai, cảm giác chẳng vui vẻ gì khi nói về chuyện này. Cậu không thể hiểu tại sao mọi người lại nghĩ việc vào đại học là một điều gì đó đáng tự hào, trong khi với cậu, đó chỉ là một sự tình cờ, một kết quả mà cậu không hề dự đoán được.

"Đúng vậy, tôi chẳng quan tâm đến điểm số hay tương lai," Takumi nói, giọng có phần chua chát. "Thực tế thì tôi chẳng thấy gì vui khi đậu đại học cả. Cảm giác như mình chỉ may mắn sống sót qua kỳ thi thôi."

Haruto không nói gì thêm, chỉ gật đầu như thể hiểu rõ cảm giác của Takumi. Cậu ta đã biết Takumi không phải người quá đặt nặng vào điểm số hay thành tích, nhưng không thể phủ nhận rằng việc đậu đại học cũng có ý nghĩa gì đó, dù không phải theo cách mà Takumi muốn.

Khi bà Fujimoto mang thêm một đĩa thức ăn sáng đến bàn của Takumi và Haruto, bà nhìn hai cậu một lúc, thấy bầu không khí giữa họ có phần im lặng và trầm mặc. Đôi mắt của bà có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi bà khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống gần họ, phá vỡ sự im lặng.

"Hai cháu à,mỗi lần bà thấy các cháu trò chuyện, luôn có cảm giác như là... một cuộc đối thoại mờ nhạt và mơ hồ vậy. Không biết sao, nhưng bà cảm thấy như các cháu luôn bỏ lửng câu chuyện, như thể hai cháu không muốn thật sự kết thúc nó."

Takumi và Haruto nhìn nhau một chút, rồi lại quay về phía bà Fujimoto, ánh mắt của họ vẫn còn chút ngỡ ngàng.

"Chúng cháu... chỉ vậy thôi mà."

Takumi đáp, có chút không thoải mái. Cậu cảm thấy hơi bị "mổ xẻ" cảm xúc một chút. Nhưng bà Fujimoto không dừng lại, giọng điệu của bà nhẹ nhàng và dễ chịu như luôn muốn làm hai cậu vui vẻ hơn.

"Bà biết,bà biết mà," bà nói, mỉm cười với cả hai. "Nhưng nếu các cháu cứ để mọi thứ như vậy, thì chẳng bao giờ tìm được một khoảnh khắc vui vẻ thực sự đâu. Các cháu phải thử nói ra những điều mình thật sự nghĩ, không phải lúc nào cũng mơ hồ như vậy."

Haruto im lặng một lúc rồi lên tiếng, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản của mình.

"Ý bà là... chúng cháu nên làm gì để kết thúc câu chuyện thú vị hơn sao?"

Bà Fujimoto cười nhẹ, đôi mắt sáng lên khi bà nhìn cả hai.

"Đúng vậy, dù chỉ là một câu chuyện nhỏ thôi, nhưng cũng đừng để nó bay mất trong không khí. Hãy tìm cách làm cho nó có ý nghĩa hơn, dù chỉ là một câu hỏi hay một lời nói đùa." Bà lại quay sang Takumi, giọng có phần khích lệ. "Cháu có thể thử chia sẻ nhiều hơn về những gì mình cảm thấy. Cũng đừng để chuyện học hành hay cuộc sống luôn làm cháu căng thẳng như vậy."

Takumi nghe bà nói, trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng phải thừa nhận rằng những lời bà nói không phải là vô lý. Cậu thường giữ mọi chuyện trong lòng, không chia sẻ quá nhiều, và đó cũng là lý do khiến các cuộc trò chuyện của cậu và Haruto thường kết thúc một cách mờ nhạt như vậy.

"Cảm ơn bà," Takumi đáp ngắn gọn, nhưng trong giọng nói có chút cảm kích lẫn lạ lùng. "Chắc cháu sẽ thử nghĩ xem sao."

Haruto cũng mỉm cười nhẹ.

Bà Fujimoto gật đầu hài lòng, như thể bà vừa gieo một hạt giống nhỏ vào trong lòng cả hai.

"Bà chỉ muốn các cháu vui vẻ hơn thôi. Dù sao, cuộc sống cũng không phải lúc nào cũng phải quá nghiêm túc đâu."

Cả Takumi và Haruto đều cảm thấy một chút ấm áp từ lời nói của bà. Bầu không khí trong quán trở nên nhẹ nhàng hơn, và dù chưa thể thay đổi ngay lập tức, nhưng cả hai cũng cảm thấy một chút gì đó đang dần thay đổi trong cách họ nhìn nhận về các cuộc trò chuyện của mình.

Takumi rời khỏi nhà hàng của bà Fujimoto, nhưng khi bước ra ngoài, một cảm giác lạ lùng bao trùm lấy cậu. Cảm giác đó giống như có một lực hút nào đó khiến cậu không thể quay lại nhà ngay lập tức, dù cậu không biết mình đang tìm kiếm điều gì. Cậu không muốn đối mặt với sự trống vắng trong ngôi nhà của mình, nơi cậu luôn cảm thấy cô đơn và bị bao vây bởi những kỳ vọng không ngừng từ gia đình và thầy cô.

Cậu đi lang thang trên những con phố Tokyo vắng vẻ, đôi mắt mơ màng nhìn vào những cửa hàng đóng cửa, những biển quảng cáo sáng lấp lánh. Mọi thứ vẫn như vậy, nhưng cảm giác trong lòng cậu lại như một mớ hỗn độn. Takumi không thể ngừng nghĩ về những kỳ vọng mà ba mẹ, thầy cô đã áp đặt lên mình từ nhỏ.

Cậu nhớ lại những lần ba mẹ khen ngợi cậu khi điểm số tốt, nhưng mỗi lần thất bại lại là những lời trách móc. Đặc biệt là môn Sinh học—môn mà cậu đã cố gắng hết sức, ngày đêm học đi học lại, nhưng cuối cùng vẫn bị điểm thấp. Lần đó, cậu đã cảm thấy tức giận và thất vọng đến mức không thể nói gì, chỉ biết ngồi một mình trong phòng, tự trách bản thân vì không thể đạt được những gì mà mọi người mong đợi. Cảm giác bất lực và ấm ức đến tận bây giờ vẫn ám ảnh cậu. Đó là lần duy nhất trong đời mà Takumi cảm thấy như mọi cố gắng của mình đều vô ích.

Cậu tiếp tục đi bộ, lòng nặng trĩu. Những kỳ vọng ấy dường như luôn đè nặng lên vai cậu, khiến cậu không thể thở nổi. Takumi chưa bao giờ cảm thấy mình có quyền lựa chọn con đường của riêng mình. Từ nhỏ, cậu đã luôn nghe những lời như "Con phải học giỏi, con phải vào đại học, con phải thành công." Nhưng khi cậu không thể đạt được kỳ vọng đó, cậu lại tự hỏi liệu có phải vì cậu không đủ tốt, hay chỉ vì những kỳ vọng đó là không thể với tới.

Cảm giác mệt mỏi từ những suy nghĩ ấy khiến Takumi chỉ muốn thoát khỏi tất cả, dù cậu không biết phải làm gì hay đi đâu. Cậu tìm kiếm sự bình yên, nhưng không biết nơi nào có thể cho cậu cảm giác đó. Mọi thứ đều như vô nghĩa, và cậu chỉ muốn được ở một nơi mà không ai mong đợi gì ở mình, nơi cậu có thể là chính mình mà không phải sống theo những gì người khác muốn.

Takumi dừng lại trước một công viên nhỏ. Không gian yên tĩnh, không có ai, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây. Cậu tựa vào một chiếc ghế đá, nhìn ra khoảng không gian rộng lớn, cảm giác bình yên đến lạ. Có lẽ đây chính là nơi mà cậu đang tìm kiếm. Dù không thể giải quyết được mọi thứ ngay lập tức, nhưng ít nhất, giờ đây Takumi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, như thể tìm được chút không gian để thở và tạm quên đi những áp lực đang đè nặng lên mình.

Cậu ngồi im lặng, nhắm mắt lại, để cho những suy nghĩ cứ thế trôi qua.

Takumi đang ngồi im lặng trên chiếc ghế đá, mắt nhìn về phía xa, tâm trí vẫn mải mê với những suy nghĩ hỗn độn. Bất chợt, tiếng bước chân vội vã trên con đường gần đó khiến cậu chú ý. Một cô gái, mặc trang phục thể thao, đang chạy bộ qua công viên, khuôn mặt cô ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn đầy sức sống. Takumi không nghĩ gì nhiều cho đến khi cô gái ấy dừng lại, nghỉ mệt bên cạnh chiếc ghế đá mà cậu đang ngồi.

Cô gái đưa tay quệt mồ hôi trên trán, thở dốc một lúc, rồi tình cờ nhìn thấy Takumi. Một nụ cười nhẹ nở trên môi cô, như thể đây là một cuộc gặp gỡ bất ngờ nhưng dễ chịu.

"Takumi?"

Cô gọi tên cậu, giọng vui vẻ, như thể cô không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Takumi giật mình, quay đầu lại. Cậu nhận ra ngay người con gái đang đứng trước mặt mình là Mei Kobayashi, một người quen không quá thân thiết nhưng cũng hay gặp nhau trong những lần tình cờ ở quán ăn hay những dịp khác. Cô là một người khá năng động và luôn tỏ ra vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với cái vẻ trầm lặng của Takumi.

"Chị Mei?" Takumi hỏi lại, giọng có phần bất ngờ.

Mei thở hắt ra một tiếng, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cô lấy lại nhịp thở và mỉm cười, cảm giác dễ chịu khi ngồi nghỉ. Mồ hôi lấp lánh trên gương mặt cô, nhưng ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống lại làm cô trông như một người đầy sức sống.

"Chị không nghĩ lại gặp em ở đây." Mei nói, cười khúc khích một chút. "Chị đang tập chạy bộ mà, hôm nay muốn rèn luyện một chút.Em sao rồi?Trông có vẻ đang suy tư một chút."

Takumi chỉ gật đầu nhẹ, không biết phải nói gì. Cậu cảm nhận được sự vui vẻ và tự nhiên của Mei, nhưng trong lòng vẫn còn vướng bận quá nhiều suy nghĩ. Cậu im lặng một lúc, rồi nhún vai.

"Chỉ là... một chút thôi,"

Takumi đáp, vẫn giữ vẻ lặng lẽ.

"Chẳng có gì đặc biệt."

Mei liếc nhìn cậu, nhưng không nói gì thêm về chuyện đó. Cô hiểu rằng Takumi không thích chia sẻ nhiều, nhưng cô vẫn cố gắng tạo không khí thoải mái.

"Em không có vẻ như thường ngày. Có vẻ như chuyện gì đó làm em bận tâm chăng?"

Mei hỏi, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào Takumi với vẻ quan tâm.

Takumi chỉ cười nhạt, cảm giác như mọi thứ đều không quan trọng. Cậu không muốn nói về những vấn đề đó, nhưng cũng không thể tránh né việc một người nào đó quan tâm đến mình.

"Không sao đâu, chỉ là mấy chuyện vớ vẩn thôi."

Takumi đáp, dù vẫn cảm thấy không thoải mái khi chia sẻ cảm xúc thật với ai đó.

Mei chỉ mỉm cười, không ép buộc cậu phải nói thêm. Cô biết Takumi có cách riêng để đối mặt với mọi chuyện, và cô tôn trọng điều đó.

Mei không ép buộc cậu phải nói ra, nhưng cô nhẹ nhàng đổi chủ đề. "

"Dạo này không biết em có thấy chị lạ lắm không?Chị đang thử tập chụp ảnh đấy."

Takumi hơi ngạc nhiên, nhìn chị gái với ánh mắt tò mò.

"Chụp ảnh sao?"

Mei mỉm cười, mắt sáng lên.

"Ừ,chị đang theo đuổi nghề nhiếp ảnh đó. Cũng lâu rồi, nhưng dạo này chị bắt đầu tập trung vào việc phát triển sự nghiệp." Cô nhìn Takumi, cảm giác như có gì đó muốn chia sẻ.

"Nghề nhiếp ảnh thực sự mang lại cho chị sự tự do.Đi đến những nơi mới, ghi lại khoảnh khắc mà không ai khác có thể nhìn thấy."

Takumi nghe vậy, cảm thấy một chút sự ngưỡng mộ lạ lùng. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc theo đuổi một nghề như vậy, nhưng việc Mei tìm được niềm đam mê và sống với nó làm cậu thấy một chút khâm phục.

"Chị có vẻ yêu nghề này nhỉ."

Takumi nói, ánh mắt có vẻ như đang nhìn về một hướng xa xăm.

Mei gật đầu, nhẹ nhàng thở ra.

"Đúng vậy. Nó giúp chị quên đi nhiều thứ, quên đi những căng thẳng, quên đi những yêu cầu hay kỳ vọng mà người khác đặt lên mình." Cô cười nhẹ, nhìn Takumi. "Nhưng mà em thì sao?Em có từng nghĩ tới chuyện làm những gì mình thực sự muốn không?"

Takumi ngạc nhiên trước câu hỏi này, nhưng lại không biết phải trả lời sao. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc làm những gì cậu thực sự muốn. Mọi thứ xung quanh cậu chỉ là những nhiệm vụ cần hoàn thành, những kỳ vọng cần đáp ứng. Cậu chẳng hề biết mình muốn gì thật sự.

"Chắc là... không." Takumi trả lời ngắn gọn. "Chỉ là... làm những gì cần làm thôi."

Mei nhìn cậu, ánh mắt có chút buồn.

"Có lẽ...em nên thử tìm xem mình muốn gì. Dù sao, cuộc sống cũng không chỉ là sự ép buộc từ bên ngoài, mà còn là những gì mình thật sự tìm thấy trong lòng."

Takumi không biết phải nói gì, chỉ im lặng nhìn Mei, cảm thấy một chút chua xót trong lòng. Câu chuyện này làm cậu nghĩ lại về cuộc sống của mình, về những điều mà cậu chưa bao giờ thực sự dám thử, những ước mơ mà cậu chưa bao giờ thực sự đuổi theo.

Mei đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục buổi chạy của mình.

"Thôi, chị đi đây.Em cứ suy nghĩ thêm nhé, Takumi. Cảm ơn vì đã nghe chị nói."

Takumi nhìn theo Mei khi cô bắt đầu chạy đi, cảm thấy một chút gì đó lạ lùng, như thể những lời của cô đã khơi dậy điều gì đó trong cậu. Dù không nói ra, nhưng Takumi cảm nhận được sự ấm áp từ những lời chia sẻ của Mei, và có lẽ, một ngày nào đó, cậu sẽ tìm được câu trả lời cho mình.

Takumi rời khỏi công viên khi ánh chiều tà bắt đầu phủ xuống Tokyo, những tia nắng cuối cùng nhuộm vàng các con phố vắng lặng. Cậu bước đi trên vỉa hè, đầu cúi thấp, tay đút vào túi áo khoác. Những suy nghĩ mông lung về cuộc trò chuyện với Mei vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu. Có lẽ, những lời của cô đã gợi lên trong cậu một tia sáng nhỏ, nhưng nó chưa đủ mạnh để cậu nhận ra mình đang tìm kiếm điều gì.

Căn nhà không xa, nhưng mỗi bước đi của Takumi đều mang nặng sự mệt mỏi và trống rỗng. Cậu không nhận ra rằng, từ trên cao, có một ánh mắt vô hình đang dõi theo từng chuyển động của cậu.

Azmob,thực thể ánh sáng mà Takumi đã thoáng thấy trong giấc mơ đầy ám ảnh, đứng lặng lẽ trong không gian giữa các chiều kích, nhìn xuống thành phố bên dưới.

---

Tại trụ sở chính của GVFJ. Trong phòng họp tối cao, không khí căng thẳng bao trùm. Một chiếc màn hình lớn đặt ở trung tâm, chiếu lại những hình ảnh kinh hoàng từ trận chiến tại Chidoya. Từng khung cảnh dữ dội giữa Người cự nhân (Azmob) và con quái vật khổng lồ O'Vanga, những thiệt hại nặng nề, và cảnh người dân hoảng loạn khiến cả phòng họp chìm vào im lặng.

Giám đốc GVFJ, ông Shigeru Takeda, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ nghiêm nghị, bước lên bục. Gương mặt ông không giấu nổi sự mệt mỏi nhưng ánh mắt sắc bén vẫn toát lên sự quyết đoán. Ông cất giọng, phá vỡ sự im lặng:
"Thưa các đồng nghiệp, trận chiến hôm qua đã kết thúc, nhưng hậu quả mà nó để lại thì vẫn còn đây. O'Vanga đã bị tiêu diệt, nhưng sự xuất hiện của Người cự nhân – thứ mà chúng ta đã mã hóa là 'Unidentified Giant Lifeform' – đặt ra rất nhiều câu hỏi cần được trả lời."

"Trước tiên, hãy phân tích thật kỹ hành động của Kaiju trong trận chiến. Tôi không muốn chúng ta mắc sai lầm như với Gomesa! Chúng ta đã hiểu lầm nó là một mối đe dọa trong khi nó chỉ cố tìm cách bảo vệ chính mình. Tương tự, chúng ta cần hiểu rõ động cơ của Người cự nhân và lý do tại sao anh ta xuất hiện trong hàm của O'Vanga. Tham mưu trưởng, anh có báo cáo gì không?"

Tham mưu trưởng, tướng Kiyotaka Tatsuya, một người đàn ông cao lớn với mái tóc bạc trắng và ánh mắt nghiêm khắc, đứng dậy.

"Vâng, thưa giám đốc. Theo những gì chúng tôi thu thập được từ hiện trường và hình ảnh vệ tinh, O'Vanga là một sinh vật có cấu trúc sinh học cực kỳ phức tạp, với khả năng hấp thụ và vận chuyển tài nguyên từ các hành tinh. Nó không chỉ là một con quái vật, mà còn có thể là một công cụ chiến tranh được thiết kế bởi một nền văn minh nào đó ngoài vũ trụ."

"Người cự nhân, sau khi thoát ra từ hàm của O'Vanga, dường như đã cố gắng ngăn chặn nó. Nhưng liệu đó là ý định thực sự của anh ta, hoặc chỉ là một sự trùng hợp. Hiện ngay bây giờ, chúng ta chưa thể kết luận."

"Tốt. Phó Tham mưu trưởng Yamada, anh có thêm thông tin gì không?"

Phó Tham mưu trưởng thứ nhất, đại tá Kenji Yamada, một người đàn ông có vẻ ngoài điềm đạm với giọng nói trầm ấm, nhanh chóng tiếp lời:
"Chúng tôi đã tiến hành phân tích các mẫu sinh học còn sót lại của O'Vanga. Dựa trên báo cáo sơ bộ, sinh vật này có thể đã di chuyển qua các lỗ sâu trong vũ trụ, nhằm mục đích lấy tài nguyên thông qua một cấu trúc như lỗ sâu ở phần bụng. Người cự nhân có thể đã bị bắt giữ hoặc lợi dụng bởi O'Vanga trước khi đến Trái đất."

"Hành động của anh ta trong trận chiến cho thấy anh ấy có trí thông minh và tính chiến lược. Nhưng chúng ta vẫn chưa biết anh ta là đồng minh hay kẻ thù."

Giám đốc Takeda gật đầu.
"Điều đó hoàn toàn chính xác. Đại tá Hayato Tanaka, ý kiến của anh?"

Phó Tham mưu trưởng thứ hai, đại tá Hayato Tanaka, một người trẻ tuổi hơn với vẻ ngoài nghiêm túc, ngồi thẳng dậy, ánh mắt đầy quyết tâm.
"Thưa giám đốc, tôi đồng ý với những phân tích trước đó. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh vào những hành động cụ thể của Người cự nhân. Trong trận chiến, anh ta đã cố gắng bảo vệ khu dân cư, tránh gây thêm thiệt hại không cần thiết. Điều đó cho thấy anh ta không phải là một sinh vật có tính huỷ hoại. Tuy nhiên, chúng ta không thể loại trừ khả năng đây là một cái bẫy. Anh ta có thể đang che giấu một mục đích khác. Tôi đề xuất tăng cường giám sát mọi khu vực mà anh ta có thể xuất hiện trong tương lai."

Giám đốc Takeda, trầm ngâm:
"Rất tốt. Tiếp tục!"

Một số quan chức trong phòng họp bắt đầu đưa ra giả thuyết của riêng mình.

"Không loại trừ khả năng anh ta là một thực thể bảo vệ, được tạo ra để tiêu diệt những sinh vật như O'Vanga. Nhưng câu hỏi là… ai đã tạo ra anh ta?"

Quan chức 3:
"Điều đó không quan trọng bằng việc tại sao anh ta lại bị nhốt trong hàm của O'Vanga. Nếu đó là một hình phạt, chúng ta có thể đang đối diện với một sinh vật cực kỳ nguy hiểm."

Cuộc họp trở nên sôi nổi, mọi người đồng loạt đưa ra ý kiến và tranh luận.

"Đủ rồi. Chúng ta sẽ không đi đến bất kỳ kết luận nào khi còn thiếu dữ liệu. Tôi đã liên lạc với đội đặc biệt STARS. Aiko Kobayashi sẽ thay mặt họ tham gia nhiệm vụ điều tra này. Hãy mời cô ấy vào." -- Giám đốc dơ tay ra hiệu.

Cánh cửa phòng họp mở ra. Aiko Kobayashi, một cô gái trẻ với mái tóc màu hạt dẻ ngắn ngang cổ, bước vào. Trang phục quân sự chỉnh tề làm tôn lên dáng người khỏe khoắn nhưng vẫn giữ nét thanh lịch của cô. Aiko bước tới trước bàn họp, đứng nghiêm chào các quan chức, giọng nói rõ ràng và mạnh mẽ:

"Thưa các ngài, tôi là Aiko Kobayashi, chinh sát và chiến lược gia của đội STARS. Tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ."

"Rất tốt, Aiko. Nhiệm vụ của cô và đội STARS là điều tra Người cự nhân. Tôi muốn một báo cáo chi tiết về nguồn gốc, mục tiêu, và mức độ đe dọa của anh ta trong vòng hai tuần. Liệu cô có đảm nhận được không?"

Aiko, gật đầu tự tin.
"Vâng, thưa giám đốc. Đội STARS sẽ không làm ông thất vọng."

Tham mưu trưởng Tatsuya:
"Aiko, hãy nhớ rằng bất kỳ sai sót nào cũng có thể dẫn đến hậu quả khủng khiếp. Chúng tôi cần sự chính xác tuyệt đối từ phía cô."

Aiko:
"Tôi hiểu, thưa Tham mưu trưởng. Tôi sẽ làm tất cả để hoàn thành nhiệm vụ."

Cuộc họp kéo dài thêm một giờ, tập trung vào các biện pháp đối phó với các mối đe dọa tương tự trong tương lai. Khi kết thúc, mọi người đều nhận ra rằng trách nhiệm của họ không chỉ là bảo vệ Trái đất, mà còn là tìm hiểu và ngăn chặn những nguy cơ tiềm ẩn từ vũ trụ. Aiko Kobayashi rời phòng họp, ánh mắt kiên định, sẵn sàng bước vào một nhiệm vụ nguy hiểm nhưng cũng đầy ý nghĩa.

---

Takumi bước đến cửa nhà, lòng vẫn còn nặng nề bởi những suy nghĩ không dứt về cuộc trò chuyện với Mei. Khi cánh cửa vừa mở ra, cậu khựng lại, ánh mắt mở to đầy ngạc nhiên. Đứng trước mặt cậu là người mà cậu không mong đợi chút nào — bố cậu, ông Yamato.

Người đàn ông cao lớn, dáng vẻ nghiêm nghị như thường lệ, đứng đó với vẻ mặt bình thản. Ông mặc một bộ vest gọn gàng, chiếc cà vạt hơi lỏng, nhưng ánh mắt ông vẫn sắc sảo, không hề che giấu sự đánh giá đối với cậu con trai mình.

"Con có vẻ bất ngờ khi thấy bố, phải không?"

Ông Yamato nói, giọng đều đều, pha chút lạnh lùng.

Takumi đứng yên, tay vẫn nắm chặt nắm cửa. Cậu nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng cậu nhanh chóng dâng lên. Đã nhiều tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng hai người nói chuyện với nhau. Kể từ khi cậu đỗ đại học và được bố mẹ thuê căn nhà này cho cậu sống riêng, cậu luôn cố gắng tránh xa mọi sự can thiệp từ họ, đặc biệt là từ ông Yamato.

"Sao bố lại ở đây?" Takumi hỏi, giọng pha chút cộc cằn.

"Chỉ muốn xem con sống thế nào."

Ông Yamato trả lời ngắn gọn, bước vào nhà trước khi Takumi kịp mời. Ông lướt mắt qua căn phòng, quan sát mọi thứ với vẻ điềm tĩnh nhưng có phần dò xét.

"Trông cũng ổn đấy. Con tự lo được mọi thứ chứ?"

Takumi đóng cửa lại, thở dài, cố gắng kiềm chế sự khó chịu.

"Con vẫn ổn. Bố không cần lo."

Ông Yamato quay lại, nhìn thẳng vào Takumi.

"Vậy thì tốt. Nhưng bố nghe nói kết quả học kỳ vừa rồi của con không được tốt lắm. Chuyện gì xảy ra? Con không thể lơ là thế này được."

Những lời đó như một mũi kim châm vào lòng tự ái của Takumi. Cậu nhíu mày, cảm thấy sự bực tức dâng trào.

"Bố đến đây chỉ để nói mấy chuyện này sao? Con không cần bố phải nhắc nhở đâu. Con biết mình cần làm gì."

Ông Yamato khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén không hề thay đổi.

"Takumi, bố chỉ muốn tốt cho con. Con không thể cứ giữ thái độ như vậy mãi. Bố đã bảo con rồi, giao tiếp với bạn bè, mở rộng quan hệ, đó là cách để con trưởng thành. Còn việc học, nếu con không nghiêm túc, con sẽ tự hủy hoại tương lai của mình."

Takumi đứng đối diện với ông Yamato, đôi mắt cậu lóe lên tia khó chịu rõ rệt. Không thể chịu nổi lời giảng giải của bố về việc kết bạn và "mở rộng quan hệ," cậu buột miệng phản bác, lần này với giọng đầy chua chát.

"Bạn bè? Bố lúc nào cũng nói con nên kết bạn, nên thân thiết với người khác. Nhưng bố có bao giờ nghĩ rằng cái gọi là bạn bè đó chỉ là một sự tạm bợ không?"

Takumi cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng vào ông Yamato như thách thức.

Ông Yamato nhíu mày, không hiểu ý Takumi.

"Con đang nói gì vậy? Bạn bè là những người ở bên con, giúp con vượt qua khó khăn. Sao con lại coi thường điều đó?"

Takumi lắc đầu, tay siết chặt.

"Đó là thứ mà bố tin, chứ không phải con. Bạn bè chỉ là những người tạm thời ở bên mình. Họ sẽ rời đi khi không còn cần thiết, hoặc tệ hơn, họ sẽ phản bội mình khi mình ít ngờ nhất."

Cậu dừng lại, cảm giác tức giận dâng lên khi những ký ức đau đớn ùa về.

"Bố có biết con đã từng cố gắng kết bạn thế nào không? Con đã tin tưởng họ, nghĩ rằng họ sẽ ở bên con, nhưng tất cả chỉ là giả dối. Một khi con không còn ‘có ích,’ họ lập tức quay lưng lại. Bố nghĩ con sẽ lặp lại sai lầm đó sao?"

Ông Yamato nhìn con trai, ánh mắt pha chút bất ngờ và thất vọng.

"Takumi, không phải ai cũng như vậy. Đúng là có những người không đáng tin, nhưng điều đó không có nghĩa là con nên từ bỏ việc tin vào người khác."

Takumi bật cười, giọng cười lạnh lẽo.

"Tin vào người khác? Bố nghĩ con ngây thơ như thế sao? Tin tưởng chỉ dẫn đến thất vọng. Con thà sống một mình, không cần ai cả, còn hơn là để bản thân bị tổn thương thêm lần nữa."

Ông Yamato thở dài, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

"Con không thể sống mà khép kín bản thân như vậy, Takumi. Cuộc sống cần sự kết nối. Không phải ai cũng xấu xa như con nghĩ. Con cần cho người khác cơ hội."

Takumi khoanh tay trước ngực, giọng điệu kiên quyết. "Nếu bố muốn con sống theo cách đó, thì xin lỗi, con không làm được. Con đã học được bài học của mình, và con không muốn lập lại những sai lầm đó. Bạn bè chỉ là một khái niệm viển vông mà thôi."

Takumi nhìn ông Yamato đầy bực tức sau khi vừa dứt lời. Cậu nghĩ mình đã nói đủ để kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của ông Yamato cho thấy điều ngược lại. Ông bước thêm một bước, ánh mắt sắc bén hơn, giọng nói trầm xuống nhưng mang đầy trọng lượng.

"Takumi, con biết không?"

Ông bắt đầu, giọng điềm tĩnh nhưng như chứa đựng cơn giận đang kìm nén. "Cách con nhìn nhận cuộc sống này chỉ chứng tỏ một điều: con là một kẻ hèn nhát."

Câu nói như một cú tát vào lòng tự trọng của Takumi. Cậu mở to mắt, cảm giác máu nóng dồn lên.

"Hèn nhát? Bố nói con hèn nhát vì con không muốn kết bạn ư? Vì con không muốn bị phản bội nữa ư?" Cậu lớn tiếng, giọng lạc đi vì tức giận.

Ông Yamato không hề nao núng, ánh mắt vẫn giữ sự nghiêm khắc.

"Đúng. Con đang trốn chạy, Takumi. Trốn khỏi nỗi đau, trốn khỏi những vết thương cũ, trốn khỏi cơ hội để trưởng thành. Con nghĩ việc khép mình lại, từ chối tất cả mọi người là cách bảo vệ bản thân sao? Đó chỉ là sự yếu đuối, là nỗi sợ hãi đã nuốt chửng trái tim con."

Takumi siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể.

"Bố chẳng hiểu gì cả! Bố không biết cảm giác bị phản bội là như thế nào! Bố không biết họ đã cười vào mặt con, quay lưng lại với con, sau tất cả những gì con làm vì họ!"

"Bố hiểu chứ, Takumi," ông Yamato đáp, giọng trở nên nghiêm nghị hơn. "Bố cũng từng bị phản bội, cũng từng bị tổn thương. Nhưng con biết không? Chính những vết thương đó đã dạy bố cách phân biệt đâu là người đáng tin, đâu là người không. Tin tưởng người khác không phải là ngu ngốc, mà là một hành động can đảm. Con có thể bị phản bội một lần, mười lần, thậm chí cả trăm lần. Nhưng nếu con để nỗi sợ đó kiểm soát mình, thì con đã để nó chiến thắng."

Takumi đứng lặng, cảm giác tức giận dần chuyển thành sự khó chịu pha lẫn bối rối. Cậu muốn phản bác, nhưng không thể tìm được lời nào.

"Cuộc sống này, Takumi, không phải lúc nào cũng suôn sẻ," ông Yamato tiếp tục. "Con sẽ gặp những người khiến con tổn thương, nhưng con cũng sẽ gặp những người sẵn sàng đứng bên con, dù con không hoàn hảo. Đừng để những trải nghiệm tồi tệ khiến con mất niềm tin vào thế giới. Nếu con cứ sống như thế này, con sẽ chẳng bao giờ thực sự biết được ý nghĩa của sự kết nối con người."

Takumi hít một hơi sâu, ánh mắt vẫn đầy sự chống đối, nhưng trong lòng cậu có chút dao động.

"Bố nói nghe dễ dàng lắm.Thật buồn cười."

Ông Yamato khẽ thở dài, giọng trở nên dịu dàng hơn.

"Nếu điều đó xảy ra, con đứng lên và bước tiếp. Đau đớn là một phần của cuộc sống, Takumi. Nhưng chỉ khi con dám mở lòng, con mới có thể tìm thấy những người thực sự quan trọng."

Căn phòng rơi vào im lặng. Takumi quay đi, ánh mắt trầm ngâm. Cậu không muốn thừa nhận, nhưng những lời của ông Yamato đã chạm đến một góc khuất trong lòng cậu.

"Bố không ép con phải thay đổi ngay bây giờ," ông Yamato nói thêm. "Nhưng hãy suy nghĩ về điều đó, Takumi. Sống mà không tin tưởng ai cả, con nghĩ đó là một cuộc sống đáng sống sao?"

Sau khi nói xong, ông quay người bước ra khỏi nhà, để lại Takumi đứng lặng trong sự giằng xé nội tâm. Cậu không biết nên cảm thấy tức giận, tổn thương, hay... đồng cảm với những lời ông vừa nói. Những ký ức cũ ùa về, những gương mặt đã từng khiến cậu đau đớn, nhưng cũng có những khoảnh khắc ấm áp mà cậu không thể phủ nhận.

Takumi ngồi xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng cậu, một câu hỏi vang lên:

"Liệu mình có thật sự sai không?"

---

Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi qua những tán cây rậm rạp, tạo nên những đốm sáng lấp lánh trên nền đất ẩm. Từng tiếng chim hót hòa lẫn với tiếng lá cây xào xạc trong gió, mang lại cảm giác yên bình giữa không gian núi rừng gần chân núi Fuji.

Mei Kobayashi đứng giữa đám đông tò mò, ánh mắt chăm chú quan sát khu khai quật. Cô mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, máy ảnh đeo trước ngực. Những công nhân mặc áo phản quang và đội mũ bảo hộ đang làm việc không ngừng nghỉ, từng chiếc xẻng và máy xúc di chuyển đất đá.

Bỗng một tiếng hét vang lên từ một công nhân:
"Chúng tôi phát hiện ra thứ gì đó! Nó rất lớn!"

Cả đám đông rì rầm, chen nhau tiến lại gần hàng rào để quan sát rõ hơn. Mei nhanh chóng giơ máy ảnh lên, ánh mắt chăm chú dõi theo.

"Mọi người, lùi lại!"

Một người giám sát ra lệnh, cố gắng giữ đám đông tránh xa khu vực khai quật.

Từ dưới lớp đất đá, một hình dạng kỳ lạ dần lộ ra – một vật thể khổng lồ, xù xì, tựa như một bàn tay nhưng kích thước của nó lớn hơn bất kỳ thứ gì con người có thể tưởng tượng. Các ngón tay cong quắp, móng vuốt nhọn hoắt, lớp da cứng như đá với những vân nứt chạy dọc.

"Đây là..." Một nhà khảo cổ gần đó đứng sững, giọng lạc đi vì kinh ngạc. "Một bàn tay... nhưng không phải của con người. Nó... nó thuộc về một sinh vật khổng lồ."

Mei cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Lòng hiếu kỳ lẫn lo lắng thúc giục cô nhanh chóng chụp lại từng chi tiết. Cô nhón chân, tìm một góc chụp lý tưởng. Những tia sáng mặt trời chiếu xuống bề mặt thô ráp của bàn tay, khiến nó trông càng đáng sợ hơn.

Khi cô bấm máy, một công nhân hét lên:
"Nó... vẫn còn ấm! Chúng tôi cảm nhận được nhiệt độ từ nó!"

Tiếng xì xào càng lớn hơn. Mei dừng lại một chút, lông mày nhíu lại.

"Vẫn còn ấm?"

Cô lẩm bẩm, cảm giác lạnh sống lưng bất chợt ùa đến.Cô nhanh chóng tiếp tục chụp hình, cố gắng ghi lại mọi thứ trước khi có lệnh cấm tiếp cận. Một công nhân khác tiến lại gần bàn tay, dùng máy đo kiểm tra, nhưng đột ngột rụt tay lại.

"Nó.... đang chuyển động bên trong!"

Mei nín thở, ngón tay đặt trên máy ảnh cứng đờ. Cả đám đông sững lại, không ai dám thốt lên một lời. Cô cảm giác như bàn tay khổng lồ kia đang có sự sống, như một ác mộng nào đó sắp sửa tỉnh giấc.Đám đông còn chưa kịp định thần trước bàn tay khổng lồ, thì mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội. Những tiếng rạn nứt, kèm theo âm thanh đinh tai nhức óc của đá va chạm, khiến mọi người hoảng loạn.

Mei Kobayashi lùi lại, máy ảnh vẫn giữ chắc trên tay, ánh mắt không rời khỏi khu vực khai quật. Từ dưới lòng đất, một cái đầu khổng lồ trồi lên, kéo theo một phần thân thể đồ sộ. Đó là một sinh vật khổng lồ với hình dáng giống loài khủng long ba sừng. Lớp da trắng dày cộm, phủ đầy những vết sẹo thời gian, khiến nó vừa uy nghiêm vừa đáng sợ. Hai chiếc sừng lớn uốn cong, cùng với chiếc sừng trung tâm sắc nhọn như một mũi giáo, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.

"Ryūgōn..." Một người lớn tuổi trong đám đông thì thầm, giọng run rẩy. "Truyền thuyết đó... là thật."

Vào thế kỉ 18, trong một khu vực yên tĩnh dưới chân núi Fuji, người dân trong làng nhỏ bất ngờ chứng kiến một hiện tượng kỳ lạ mà sau này trở thành một truyền thuyết đô thị đầy bí ẩn.

Một buổi sáng mùa hè, khi mặt trời vừa lên, mặt đất bỗng rung chuyển nhẹ, như thể đang có một thứ gì đó khổng lồ bên dưới. Những người dân tò mò tụ tập lại gần khu rừng bên sườn núi, nơi những âm thanh kỳ lạ phát ra. Họ nhìn thấy đất đá bắt đầu nứt ra, và từ lòng đất, một sinh vật khổng lồ dần dần trồi lên – đó là Ryūgōn.

Thay vì gây hoảng loạn hay phá hủy, Ryūgōn chỉ lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh. Nó bước đi chậm rãi, tránh né những khu vực có người dân, như thể hiểu rằng sự hiện diện của mình có thể khiến họ sợ hãi. Những người lớn tuổi trong làng, ban đầu run rẩy, nhanh chóng nhận ra rằng sinh vật khổng lồ này không có ý định làm hại ai.

Ryūgōn lang thang trên sườn núi, ăn những lá cây lớn và nhấm nháp nước từ các dòng suối. Đôi khi, nó dừng lại để ngước nhìn lên bầu trời, như đang tìm kiếm điều gì đó vượt xa khỏi tầm hiểu biết của con người. Một vài đứa trẻ gan dạ thậm chí đã lẻn lại gần, ném những quả táo nhỏ về phía nó. Bất ngờ thay, Ryūgōn chỉ cúi xuống, ngửi nhẹ và ăn chúng một cách từ tốn, khiến lũ trẻ bật cười thích thú.

Người dân bắt đầu coi Ryūgōn như một vị khách kỳ lạ nhưng vô hại của núi Fuji. Những người lớn tuổi gọi nó là "Hộ thần núi trắng," tin rằng sự xuất hiện của nó là dấu hiệu của điềm lành. Một số nhà sư trong vùng còn cho rằng Ryūgōn là hóa thân của một linh hồn cổ xưa, trỗi dậy để nhắc nhở con người sống hòa hợp với thiên nhiên.

Ryūgōn chỉ ở lại ngọn núi trong vài ngày. Sau đó, vào một buổi sáng sương mù, nó từ từ bước lên đỉnh núi và biến mất vào khu rừng rậm rạp. Người dân không bao giờ nhìn thấy nó nữa, nhưng họ để lại những câu chuyện kể cho con cháu về "vị thần trắng hiền hòa" của núi Fuji.

Tiếng gầm vang rền của Ryūgōn làm rung chuyển cả khu rừng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Từng bước đi nặng nề của nó khiến mặt đất nứt toác, và đuôi của nó quét qua làm đổ hàng loạt cây cối. Những chiếc xe cẩu gần khu vực khai quật bị Ryūgōn đập tan bằng chiếc sừng sắc nhọn trên đầu, trong khi những công nhân và dân thường hoảng loạn chạy tán loạn.

"CHẠY ĐI!"

Một công nhân hét lên, ánh mắt đầy sợ hãi khi nhìn sinh vật khổng lồ vốn dĩ từng được coi là vị thần hiền hòa của núi Fuji.

Mei, đang ẩn mình sau một tảng đá lớn gần đó, tay run rẩy nhưng vẫn cố giữ chặt chiếc máy ảnh. Cô nấp nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi cảnh tượng hủy diệt trước mặt. Đây là Ryūgōn, sinh vật mà bao thế hệ trước từng kể lại như một biểu tượng của sự yên bình. Nhưng giờ đây, sự hiền hòa ấy đã bị thay thế bằng sự tàn bạo và giận dữ.

"Tại sao? Tại sao nó lại thay đổi thế này?"

Mei lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía công trường khai quật, nơi những mảnh vỡ của những cổ vật và đá quý nằm rải rác khắp nơi.

Một nhà khảo cổ hét lớn, cố gắng giải thích.

"Ryūgōn không phải đang tấn công con người! Nó đang bảo vệ thứ gì đó! Những chiếc xe cẩu... có lẽ đã xâm phạm lãnh thổ của nó!"

Mọi người vẫn tiếp tục chạy, nhưng những lời nói ấy khiến Mei dừng lại. Cô nhìn kỹ hơn vào khu vực nơi Ryūgōn đang phá hủy. Gần những chiếc xe cẩu, một vệt sáng kỳ lạ từ lòng đất phát ra – đó là một vật thể lớn, phủ đầy bụi bẩn nhưng vẫn lóe lên ánh sáng lấp lánh.

Ryūgōn đứng trước vật thể đó, dùng thân mình che chắn nó khỏi con người.Takumi ngồi trên ghế, mắt mệt mỏi chuyển qua lại giữa các kênh truyền hình. Cậu cảm thấy đầu óc mình như vẫn bị vướng víu với tất cả những sự kiện kỳ lạ gần đây, nhưng không thể dứt ra. Đột nhiên, một kênh bắt đầu phát sóng về sự kiện đang xảy ra tại núi Fuji.

Màn hình TV hiển thị một khu vực hoang tàn, với những mảng đất bị xới lên và những chiếc xe cẩu bị đè bẹp. Tiếng gầm rú của một sinh vật khổng lồ vang vọng từ phía xa. Một phóng viên đứng trước máy quay, vẻ mặt hoảng hốt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, miêu tả tình hình:

"Chúng tôi đang có mặt tại khu vực núi Fuji, nơi một sự việc chưa từng xảy ra đã khiến cả vùng hoảng loạn. Ryūgōn, con quái thú khổng lồ mà người dân nơi đây từng coi như một biểu tượng hiền hòa của núi Fuji, giờ đây lại tấn công mạnh mẽ vào khu vực khai quật và những công nhân làm việc tại đây. Các chuyên gia vẫn chưa thể giải thích lý do tại sao sinh vật này lại có hành động như vậy."

 

Takumi nheo mắt nhìn vào màn hình TV, khi đột nhiên một bức ảnh xuất hiện. Đó là một bức ảnh của khu khai quật, với Ryūgōn tàn phá mọi thứ xung quanh. Nhưng điều khiến Takumi phải giật mình là hình ảnh của Mei, cô ấy đứng gần khu vực nguy hiểm, tay cầm máy ảnh, mắt nhìn chăm chú vào sinh vật khổng lồ.

Cảnh tượng ấy khiến Takumi cảm thấy như tim mình bị thắt lại. Mei, người mà cậu vừa gặp hôm qua, giờ đây lại đang ở trong một tình huống nguy hiểm không thể lường trước. Cậu biết cô không phải là người dễ dàng rơi vào tình huống như thế này, nhưng nhìn thấy cô ở ngay trong khu vực mà Ryūgōn đang tàn phá khiến Takumi không khỏi lo lắng.

"Mei... Chị ấy ở đó!"

Takumi không thể ngồi yên. Cảm giác lo lắng và bất an trào dâng trong lòng cậu. Mei đang ở ngay trong vùng nguy hiểm, và cậu không thể cứ ngồi đợi thêm được nữa. Dù không biết rõ cô có an toàn hay không, nhưng cậu phải làm gì đó, không thể để cô lại một mình giữa sự hỗn loạn này.

Cậu đứng bật dậy, không kịp suy nghĩ kỹ lưỡng. Chỉ còn một suy nghĩ duy nhất trong đầu: phải đến đó, phải tìm Mei.

Takumi vội vã bước ra khỏi nhà, lòng cậu rối bời với những suy nghĩ về Mei và tình hình nguy hiểm tại núi Fuji. Cậu tiến nhanh về phía chiếc xe máy của mình, sẵn sàng phóng thẳng đến nơi sự việc đang diễn ra. Nhưng ngay khi tay cậu chạm vào tay lái, một giọng nói lạ lẫm vang lên trong đầu cậu.

"Chiến đấu đi, Takumi."

Giọng nói trầm lắng nhưng mạnh mẽ như vọng lại từ một nơi xa xôi. Takumi khựng lại, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Cậu nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai cả. Bầu không khí xung quanh vẫn tĩnh lặng, nhưng trong lòng cậu, một cảm giác khó hiểu đang trỗi dậy.

Đột nhiên, lòng bàn tay cậu nóng lên một cách kỳ lạ. Takumi giật mình nhìn xuống, và trước mắt cậu, một luồng ánh sáng xanh neon bắt đầu bừng lên từ chính lòng bàn tay. Ánh sáng ấy lan tỏa, mạnh dần lên, khiến cậu phải nheo mắt lại. Rồi trong vòng vài giây, từ ánh sáng ấy, một vật thể nhỏ xuất hiện, trôi nổi ngay trên tay cậu.

Đó là một hình cầu vừa vặn trong lòng bàn tay, bề mặt được phủ kín bởi những chi tiết máy móc tinh xảo như một thiết bị công nghệ cao cấp. Từng đường rãnh trên vật thể phát sáng màu xanh phổ, tựa như những mạch điện đang hoạt động. Takumi đứng yên, mắt dán chặt vào vật thể kỳ lạ này, cảm nhận rõ ràng một năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ nó.

"Cái quái gì...?" cậu lẩm bẩm, đôi mày nhíu chặt. Vật thể trông quá lạ lẫm, không giống bất cứ thứ gì cậu từng thấy trước đây. Nó vừa đẹp đẽ, vừa bí ẩn, và mang lại cảm giác như nó không thuộc về thế giới này.

Giọng nói kia lại vang lên, lần này rõ ràng và thúc giục hơn:

"Hãy sử dụng nó, Takumi. Chiến đấu."

Takumi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sâu trong lòng, cậu cảm nhận được rằng vật thể này đang cố gắng giao tiếp với cậu, như thể nó đang mời gọi cậu làm điều gì đó. Tay cậu siết chặt lấy nó một cách vô thức, và ngay lúc đó, một luồng sức mạnh kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể cậu.Cậu ngẩng đầu lên trời, ánh mắt đầy quyết tâm. Cậu đưa vật thể tròn phát sáng màu xanh neon lên cao. Ngay lập tức, ánh sáng từ vật thể ấy bùng nổ, mạnh mẽ đến mức bao phủ cả cơ thể cậu.

Cảm giác một luồng sức mạnh kỳ lạ chạy dọc khắp người khiến Takumi không thể kìm được tiếng hô kinh ngạc. Ánh sáng từ vật thể nhanh chóng lan rộng, bao bọc cậu hoàn toàn, và trước khi cậu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơ thể cậu biến thành một quả cầu ánh sáng rực rỡ.

Quả cầu ánh sáng ấy phát ra một tiếng rít vang vọng, rồi như một tia chớp, phóng vụt lên bầu trời. Takumi, giờ đây là một thực thể ánh sáng thuần khiết, lao đi với tốc độ không tưởng, hướng thẳng về phía núi Fuji.

Quả cầu ánh sáng lao thẳng qua bầu trời, tạo thành một vệt sáng rực rỡ kéo dài. Tốc độ của nó ngày càng nhanh hơn, ánh sáng ngày càng chói lòa, cho đến khi nó đâm thẳng vào Ryūgōn với một lực va chạm cực mạnh.

"ẦM!"

Cú va chạm khiến mặt đất rung chuyển dữ dội. Ryūgōn gầm lên một tiếng đầy đau đớn, thân hình khổng lồ của nó loạng choạng ngã xuống, tạo ra một cơn địa chấn nhỏ. Bụi đất tung mù mịt, che phủ toàn bộ khu vực.

Những công nhân và người dân gần đó hét lên kinh hãi, vội vàng lùi xa hơn khỏi khu vực nguy hiểm. Tuy nhiên, họ không thể rời mắt khỏi cảnh tượng lạ lùng đang diễn ra trước mặt. Từ đám bụi mờ, ánh sáng xanh neon bừng lên mạnh mẽ, xé toạc màn bụi.

Một thực thể khổng lồ từ từ hiện ra.

Đó là Ultraman.

Ultraman đứng thẳng, dáng vẻ uy nghi như một chiến thần. Từng bước di chuyển của thực thể này mang lại cảm giác vừa mạnh mẽ vừa thanh thoát. Đôi mắt sáng của Ultraman nhìn chằm chằm vào Ryūgōn đang cố gượng dậy, như thể đang đánh giá đối thủ.

Mọi người xung quanh đều nín thở, mắt dán chặt vào người khổng lồ vừa xuất hiện. Một vài người thì thầm:

"Đó... đó có phải là người khổng lồ ánh sáng không?"

"Ultraman đó..!"

Ultraman không nói một lời, chỉ đưa tay lên trong một tư thế sẵn sàng chiến đấu. Ryūgōn gầm lên lần nữa, đôi mắt nó tràn đầy sự phẫn nộ, nhưng cũng có chút dè chừng trước kẻ địch mới. Hai thực thể khổng lồ đứng đối diện nhau, tạo nên một khung cảnh như bước ra từ một giấc mơ.Hai thực thể khổng lồ đối mặt nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Ryūgōn gầm lên một tiếng vang dội, đôi chân đồ sộ dậm mạnh xuống đất làm rung chuyển cả khu vực. Nó lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc, chiếc sừng trên đầu phát sáng rực rỡ, chuẩn bị cho một cú húc đầy uy lực.

Ultraman không hề chùn bước. Thực thể ánh sáng đưa hai cánh tay lên trong tư thế phòng thủ, rồi nhanh chóng xoay người né tránh cú tấn công mạnh mẽ của Ryūgōn. Cú húc của con Kaiju trượt qua, đâm thẳng vào một chiếc xe cẩu, phá hủy nó trong tích tắc.

Ultraman liền phản công. Với một động tác linh hoạt, người khổng lồ tung ra một cú đấm thẳng vào ngực Ryūgōn, khiến con quái thú lùi lại vài bước, gầm lên tức giận. Hai thực thể khổng lồ giáp lá cà, từng cú đấm, từng cú va chạm vang lên như tiếng sấm nổ, làm đất đá và cây cối xung quanh bị phá hủy nghiêm trọng.

Ở phía xa, Mei đứng nép mình sau một tảng đá lớn. Cô đang mải miết chụp ảnh, bất chấp sự nguy hiểm. Máy ảnh của cô không ngừng bấm, từng khoảnh khắc hoành tráng của trận chiến được ghi lại qua ống kính.

"Đây là cơ hội có một không hai...! Cả thế giới sẽ muốn xem những bức ảnh này!"

Mei lẩm bẩm, cố giữ bình tĩnh khi cảm nhận từng cơn rung chuyển dưới chân.

Không chỉ Mei, mà các phóng viên truyền hình cũng đã có mặt tại hiện trường. Một nhóm quay phim đang dựng máy quay, ghi lại từng chi tiết của trận đấu khốc liệt. Phóng viên đứng trước ống kính, khuôn mặt vừa hoang mang vừa hào hứng:

"Chúng tôi đang có mặt tại khu vực núi Fuji, nơi hai thực thể khổng lồ đang giao chiến. Một bên là Ryūgōn, con quái vật huyền thoại được cho là sinh sống tại đây từ thế kỉ 18. Bên còn lại là thực thể mà người dân gọi là 'Ultraman' – người khổng lồ ánh sáng. Đây là một trận chiến chưa từng thấy, mọi người hãy ở yên trong nhà và giữ an toàn!"

Tiếng trực thăng trên bầu trời càng làm tăng thêm không khí căng thẳng. Các nhà báo không ngừng bấm máy, ghi hình trận đấu từ mọi góc độ. Cảnh tượng như bước ra từ một bộ phim viễn tưởng giờ đây đang diễn ra ngay trước mắt mọi người, quá thật đến mức khó tin.

Ultraman và Ryūgōn vẫn tiếp tục trận chiến. Ryūgōn, trong cơn giận dữ, quật đuôi một cách mạnh mẽ, phá tan một phần sườn núi, làm đá tảng rơi xuống như mưa. Ultraman nhanh chóng đỡ những tảng đá lớn để bảo vệ khu vực có người dân đang lẩn trốn. Hành động ấy khiến Mei lặng người trong giây lát.

"Anh ta... không chỉ chiến đấu. Anh ta đang bảo vệ."

Mei thì thầm, đôi mắt lóe lên một tia cảm phục.Cô tiếp tục chụp, từng bức ảnh là một minh chứng sống động cho trận chiến lịch sử này.

Tiếng còi báo động vang lên khắp khu vực, báo hiệu sự xuất hiện của GVFJ.Những chiếc xe bọc thép hạng nặng nhanh chóng tiến vào khu vực núi Fuji, theo sau là trực thăng quân sự lượn vòng trên không. Các binh sĩ mặc giáp chuyên dụng, được trang bị vũ khí tối tân, nhanh chóng triển khai đội hình.

Một sĩ quan cầm loa phát lệnh qua hệ thống âm thanh:

"Toàn bộ phóng viên và người dân trong khu vực lập tức sơ tán! Đây là mệnh lệnh bắt buộc! Chúng tôi sẽ tiếp quản hiện trường!"

Các phóng viên, dù miễn cưỡng, cũng buộc phải tuân thủ. Nhiều người vẫn cố quay thêm vài cảnh hoặc chụp vài bức ảnh cuối trước khi bị binh lính GVFJ áp giải ra khu vực an toàn.Ryūgōn, với sức mạnh to lớn và bản năng hoang dã, bắt đầu áp đảo Ultraman. Cú đuôi mạnh mẽ của nó quật thẳng vào Ultraman, khiến thực thể ánh sáng khổng lồ loạng choạng, mất thăng bằng và ngã xuống mặt đất. Đất đá tung lên mù mịt, tạo thành một đám bụi khổng lồ.

Ryūgōn gầm lên đầy uy lực, như khẳng định thế thượng phong. Nó lao đến, dùng cặp sừng sắc nhọn tấn công Ultraman. Ultraman cố gắng chống đỡ, hai cánh tay bắt lấy sừng của Ryūgōn, nhưng sức mạnh của con Kaiju quá lớn, đẩy lùi Ultraman thêm vài bước.

Ryūgōn gầm lên, tiếng rống vang vọng khắp ngọn núi như một lời tuyên chiến. Chiếc sừng trên đầu nó phát sáng rực rỡ, bắt đầu tích tụ một nguồn năng lượng điện mạnh mẽ. Từ chiếc sừng, những tia lửa xanh lóe lên, tạo thành một dòng điện xoắn ốc dữ dội.

Bất chợt, Ryūgōn phóng luồng điện mạnh mẽ nhất từ chiếc sừng, nhắm thẳng vào Ultraman. Dòng điện quấn lấy cơ thể Ultraman như những con rắn ánh sáng, thít chặt và thiêu đốt anh. Ánh sáng từ lõi năng lượng trên ngực Ultraman chớp tắt nhanh hơn, báo hiệu rằng sức mạnh của anh đang dần cạn kiệt.

Ryūgōn gầm lên lần cuối, và ngay lập tức, lớp kết tinh ánh sáng bao quanh Ultraman biến thành một lớp đá dày. Toàn bộ cơ thể Ultraman bị hóa thành tượng đá khổng lồ, đứng im lìm giữa chiến trường. Một vài giây sau, trọng lực kéo bức tượng xuống. Với một tiếng động vang dội, Ultraman bằng đá ngã xuống đất, tạo nên một cơn địa chấn nhỏ khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.

Bụi đất tung lên mù mịt, che khuất tầm nhìn của tất cả những người đang chứng kiến. Ryūgōn, với ánh mắt như một vị thần đầy uy quyền, đứng trên cơ thể hóa đá của Ultraman, phát ra một tiếng rống vang vọng, như tuyên bố chiến thắng của nó.

Mei nhìn bức tượng khổng lồ của Ultraman nằm im lìm trên mặt đất, trái tim cô thắt lại.

"Anh không thể gục ngã ở đây... Mọi người cần anh,tôi không biết anh là ai... nhưng tôi biết rằng anh đã chiến đấu vì tất cả chúng tôi. Nếu không ai tin anh, thì tôi sẽ tin! Hãy đứng dậy, làm ơn... Chúng tôi cần anh!"

Bên trong bức tượng hóa đá, ý thức của Takumi vẫn hiện diện. Cậu cảm thấy cơ thể mình bị bao bọc bởi một sức nặng khủng khiếp, như thể tất cả hy vọng đều bị chôn vùi trong bóng tối.

Lời nói của Mei vọng đến cậu như một ánh sáng nhỏ nhoi giữa màn đêm:

"Nếu không ai tin anh, thì tôi sẽ tin!"

Takumi nhắm mắt lại. Trong đầu cậu, những ký ức ùa về. Cậu nhớ lại những cuộc trò chuyện đầy căng thẳng với cha mình.

"Sống mà không tin tưởng ai cả, con nghĩ đó là một cuộc sống đáng sống sao?"

Những lời đó thắm sâu vào lòng Takumi.

"Tin tưởng vào người khác...."

Ryūgōn, nhận thấy Ultraman vẫn bất động, rống lên một tiếng vang trời. Nó nâng cao đôi chân to lớn, chuẩn bị giáng đòn cuối cùng xuống bức tượng. Sức nặng khổng lồ của nó có thể nghiền nát Ultraman hoàn toàn.

Những người dân theo dõi từ xa qua truyền hình đồng loạt nín thở.

"Chuyện này sẽ kết thúc ở đây sao?" Một phóng viên thì thầm.

Ngay khi chân của Ryūgōn sắp chạm vào bức tượng, một điều kỳ lạ xảy ra. Hai cánh tay của Ultraman đột ngột cử động, giơ lên chặn cú giẫm của con Kaiju. Ryūgōn khựng lại, sự ngạc nhiên hiện rõ trên ánh mắt hoang dại của nó.

Một âm thanh rạn nứt vang lên khắp chiến trường, và trong chớp mắt, những lớp đá bao bọc cơ thể Ultraman bắt đầu nứt toác. Những mảnh đá vỡ ra, từng mảnh một, để lộ ra cơ thể mới của anh bên trong.

Làn da kim loại sáng bóng với những mảng màu đỏ rực rỡ hòa quyện với màu xanh đen, tạo nên một hình ảnh mạnh mẽ và uy nghi. Những đường nét xám kim loại chạy dài khắp cơ thể Ultraman, như những mạch năng lượng đậm chất công nghệ. Đôi mắt anh sáng rực, chiếu ra ánh sáng màu đỏ đầy quyết tâm.

Lõi năng lượng trên ngực Ultraman cũng thay đổi, phát sáng rực rỡ hơn, với màu xanh lấp lánh.

Ryūgōn lùi lại, rống lên giận dữ nhưng cũng pha lẫn chút dè dặt.Từ xa, Mei Kobayashi ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Anh ấy... đã tiến hóa?"

Ultraman lùi lại vài bước, giơ cao cả hai tay. Từ lòng bàn tay anh, ánh sáng bắt đầu tụ lại, rực rỡ như một ngọn lửa cháy bừng. Những đường nét kim loại trên cơ thể anh phát sáng theo nhịp, như đang truyền năng lượng về một điểm tập trung.

Ryūgōn, cảm nhận được mối nguy hiểm, gầm lên và lao tới, nhưng đã quá muộn.

Ultraman xoay người, vung tay, phóng ra một luồng năng lượng khổng lồ từ lòng bàn tay. Ánh sáng xanh pha lẫn đỏ rực rỡ lao thẳng về phía Ryūgōn, tạo ra một vụ nổ mạnh mẽ khi va chạm với cơ thể con Kaiju.

Ryūgōn bị đẩy lùi, rống lên đau đớn khi những tia năng lượng thiêu đốt lớp da cứng cáp của nó.

Nhưng Ryūgōn không dễ dàng bị khuất phục. Nó phát ra dòng điện mạnh mẽ từ chiếc sừng trên đầu, bắn về phía Ultraman như một tia sét dữ dội. Ultraman nhanh chóng giơ cánh tay lên, tạo một tấm khiên ánh sáng từ những đường năng lượng trên cơ thể. Tia sét va chạm vào khiên, phát ra một tiếng nổ lớn, nhưng không thể xuyên qua.

Ultraman gập tay lại trước ngực, tạo ra một quả cầu năng lượng nhỏ giữa hai bàn tay. Anh bước về phía Ryūgōn, quả cầu ngày càng lớn dần và phát sáng rực rỡ. Khi anh đã đến đủ gần, Ultraman tung quả cầu về phía Zearabas.

Quả cầu phát nổ khi chạm vào con Kaiju, tạo ra một làn sóng xung kích khổng lồ, đẩy Ryūgōn ngã nhào xuống đất.Khi Ryūgōn đứng lên, có một âm thanh lạ vang lên từ khu vực khai quật. Những mảnh vụn của vật thể mà Ryūgōn đã bảo vệ bắt đầu vỡ ra, để lộ một hình thù kỳ lạ bên trong. Đó là một con Kaiju non, nhỏ hơn rất nhiều so với mẹ của nó.

Con Ryūgōn non, với lớp da trắng sáng, đang trườn ra từ trong vỏ trứng vỡ, mắt mở to và ngơ ngác. Sự xuất hiện của nó giống như một dấu hiệu của sự sống mới trong thế giới hỗn loạn này. Con Kaiju non quay đầu nhìn về phía mẹ mình, Ryūgōn, và sau đó tiến về phía mẹ với những bước đi chưa vững, như một đứa trẻ đang tìm kiếm sự bảo vệ.

Ryūgōn ngừng bước, ánh mắt của nó chuyển từ tức giận sang lo lắng khi nhìn thấy con non của mình. Những cảm xúc mâu thuẫn hiện lên trong mắt nó. Con mẹ không hề muốn gây hại cho con người, nhưng sự xuất hiện của Ultraman và những sự kiện vừa qua khiến nó tưởng rằng loài người đang đe dọa đến con cái của nó. Đó là lý do khiến nó trở nên giận dữ và tấn công.

Con Ryūgōn non tiếp tục tiến về phía mẹ mình, từng bước một, đôi mắt ngây thơ của nó ánh lên sự khát khao bảo vệ và sự phụ thuộc vào mẹ. Nó không biết những gì đang xảy ra xung quanh, nhưng nó biết rằng mẹ mình đang ở đây và sẽ bảo vệ nó.

Ultraman nhìn thấy con Kaiju non đang tiến lại gần, anh chần chừ, không muốn làm tổn thương sinh vật nhỏ bé này. Cơ thể của anh vẫn phát sáng, nhưng giờ đây anh chỉ đứng yên, theo dõi sự phát triển của tình huống.

Cả hai thực thể khổng lồ đứng im trong một khoảnh khắc dài, ánh mắt của Ultraman nhìn vào Ryūgōn, và ngược lại, Ryūgōn cũng nhìn lại với một sự kiên định lạ thường, nhưng có vẻ như cũng đầy mệt mỏi và mối lo lắng cho con non của nó.Cuối cùng, Zearabas quay đầu, con non vẫn bám theo sau, bước đi trong sự chậm rãi nhưng quyết tâm.

Chúng bắt đầu tiến sâu vào khu rừng, bóng dáng lớn của Ryūgōn dần khuất sau những tán cây cao, còn con Kaiju non đi theo, đôi chân nhỏ bé của nó bước đi chập chững, nhưng luôn hướng về phía mẹ.

Ultraman vẫn đứng đó, đôi mắt không rời khỏi hai sinh vật. Anh chắc chắn rằng Ryūgōn và con non của nó sẽ không quay lại tấn công, ít nhất là không trong lúc này.

Khi cả hai Kaiju đã đi xa, Ultraman nhẹ nhàng vươn tay lên.Trước khi rời đi, anh nhìn một lần nữa về phía khu rừng, cảm nhận sự yên bình trở lại. Sau đó, anh biến thành một quả cầu ánh sáng rồi bay lên trời.

Quân đội GVFJ đứng bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm.Một trong những người trong quân đội, là sĩ quan cấp cao, lên tiếng với vẻ nhẹ nhõm,

" Hóa ra, Ryūgōn chỉ muốn bảo vệ con non của mình, giống như bất kỳ loài nào khác."

Những người còn lại gật đầu.Trong lúc mọi người đang tập trung vào những diễn biến của cuộc chiến, Mei chợt nhận ra một người đứng ở phía xa. Cô nhìn kỹ, và rồi nhận ra đó là Aiko Kobayashi,em gái của mình. Cảm giác thân quen trong lòng bùng lên, và Mei nhanh chóng tiến lại gần để gặp Aiko.

"Aiko!"

Mei gọi lớn, ánh mắt ngạc nhiên và vui mừng. Aiko, đứng một mình gần khu vực an toàn, cũng quay lại nhìn, nhận ra Mei và vẫy tay gọi cô.

"Ủa chị Mei, sao chị lại ở đây?" Aiko hỏi, đôi mắt sáng lên với sự quan tâm. "Mọi chuyện ổn chứ?"

Mei gật đầu, cười nhẹ.

"Mọi chuyện ổn rồi.Chỉ là...chị không ngờ sẽ có một ngày chị tận mắt nhìn thấy Ultraman."

Cô cười khẽ, rồi nhìn về phía khu rừng, nơi mà cả Ryūgōn mẹ và con non đã biến mất.

Trong khi Mei và Aiko tiếp tục trò chuyện, Takumi đứng từ xa, lặng lẽ quan sát. Cảm giác lạ lùng trong lòng khiến cậu không thể đứng yên. Cậu không muốn làm phiền họ, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, luôn đứng bên ngoài những câu chuyện và mối quan hệ của những người khác.

Cậu quyết định lặng lẽ rời đi.Cậu không nhìn lại, chỉ để đôi mắt mình nhìn thẳng về phía trước, như thể muốn rũ bỏ tất cả những căng thẳng và cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

Dù trong lòng có những câu hỏi chưa được trả lời, nhưng ít nhất, Takumi biết mình cần phải đi xa hơn, tìm kiếm một nơi nào đó mà cậu có thể đối diện với chính mình.

Sign in to leave a review.