
Don't Piss Of The Nerd Angles...
Quay lại sau mùa hè đầu tiên là một sự thả lỏng cho cả Đội, nhất là đối với hai con quỷ khi phải sống trong nỗi sợ Ellen. Bobby và Ellen đã ổn định lại trong căn nhà mới của họ, và đã dựng một nơi làm một sự kết hợp tương đối giữa nhà cũ của Bobby và Roadhouse. Muốn chôn xác ? Cứ bỏ nó ở chỗ của Bobby. Muốn một vài thông tin về Zombie ? Harvelle có thể cho bạn biết. Họ đã tạo nên tên tuổi cho mình trong cộng đồng thợ săn ở nước Anh.
Những buổi thăm tình cờ như 'hey-hai người có thanh kiếm được rèn bằng lửa rồng không ?' đã không ngừng lại bởi vì lũ trẻ trở về từ trường nội trú. Chúng về thăm nhà vào lễ Giáng Sinh và Lễ Phục Sinh và cả những kỳ nghĩ ngắn hạn nữa.
Kỳ nghỉ hè bắt đầu với họ là khi họ làm hoảng những người bạn thợ săn của Boddy và Ellen khi đến thăm để nhờ sự giúp đỡ.
"Hai người có cách giết một con Kelpie ?" Một thợ săn da đen hỏi, trẻ với đôi mắt to tròn.
Sam và Dean đều đồng loạt phun ra đồ uống của họ, mở lớn đôi mắt mà nhìn chằm chằm vào người mới đến. "Tamara ?" Sam hỏi, và Castiel ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách hắn đang đọc.
"Làm sao các cháu biết tên tôi ?" người phụ nữ da đen hỏi, bối rối. "Bobby và Ellen đâu rồi ?"
"Cô tìm ra một con Kelpie ở đâu vậy ?" Gabriel hỏi. "Tưởng chúng tuyệt chủng rồi chứ..?"
"Có một con đang ăn trẻ con ở gần hồ Quận. Cô đã cố gọi cho Bobby nhưng ông ấy không bắt máy."
Crowley trông có vẻ tội lỗi. "Uh...yeah...buồn cười thay là Bobby và Ellen đang ra ngoài mua điện thoại mới..." Ông cười. "Không biết chuyện gì xảy ra với cái cũ..."
"Ông và Dean đã trộm nó để phân tích dây kết nối trước khi trộm điện thoại của Bobby để cố làm cho nó hoạt động bất kể tần suất EMF và EVP để cho nó vó thể hoạt động ở trường." Castiel nói. Crowley liếc hắn và hắn nghĩ không biết đây có phải là lúc mà lẽ ra hắn nên nói dối (để có được thứ mình muốn).
Người phụ nữ, Tamara, hơi bị chán nản. "Chết tiệt," cô chửi. "Nghe này mấy đứa...có ai có thể gọi cho Ellen không ? Bà ấy chắc phải có điện thoại..."
"Thú nuôi chó săn địa ngục của Crowley ăn nó rồi," Sam thở dài. "Không sao, Cas hay Gabe có thể biết cách giết Kelpie...phải không các anh ?"
"Hello, Trickster! Không phải thợ săn." Hắn trông khó khăn.
"Không, chỉ là một đại thiên thần khó ưu thôi," Jo chêm vào, cười nhe răng với hắn.
"Mấy con Kelpie cần bị kiềm lại rồi bắn bằng đạn bạc." Dean nói, nhận được một cái nhìn lạ từ người em của mình. "Gì ? Anh đã một lần săn mấy con ngựa nước đó cùng với bố rồi."
"Kiềm lại à ?"
"Nó có nghĩa là phá vỡ tinh thần của Kelpie." Castiel giải thích.
"Yeah, bọn tôi biết nó có nghĩa là gì Cassie." Anh trai của hắn nói.
Tamara nhìn chằm chằm vào lũ nhóc. "Cô không biết là Bobby và Ellen có con." Cô nói, cuối cùng cũng nhận ra rằng có tám đứa nhóc chơi ở trong bếp là có hơi lạ.
"Bọn con được nhận nuôi." Crowley nói, và Cas nghĩ ông vẫn còn có hơi khó chịu về 'sự thật' này. "Hai người họ gửi chúng con đến trường nội trú trong năm học."
"Okay." Tamara vẫn trông có vẻ mệt mỏi. "Nghe này, cô sẽ chỉ đợi cho đến khi Ellen và Bobby quay lại - có phiền nếu cô ngồi xuống không ?"
"Để ý con chó săn địa ngục." Jo thờ ơ nói, nhích qua một bên để Tamara ngồi xuống.
"Cái gì ?"
,...................................................................................................................................................................................................................................................
Bất cứ người thợ săn nào khác xuất hiện trong mùa hè năm đó cũng có một vụ chạm trán kỳ lạ với các con của Bobby và Ellen. ("Trẻ con... trời ạ...sao hai người nhận nuôi nhiều quá vậy ?" "Oh chúng tôi nghĩ chúng được gửi đến bởi Chúa..." Bobby nghiến răng trả lời.) Đôi khi có một số thợ săn, những người đã phát hiện đôi mắt quỷ của Meg và Crowley, về nhà trong sự sợ hãi khi nước thánh chẳng làm được gì ngoại trừ làm ướt hai người họ.
Castiel không hiểu sao họ lại thích trường đến vậy, khi Jo đã nói rằng. ("Em bỏ đại học là có lý do") và cuối cùng quyết định rằng là do họ hợp với bầu không khí kỳ lạ.
Well...ít nhất thì họ cũng cố hòa hợp. Đi đường vòng đến lâu đài và cố tránh mặt tất cả các chiếc thuyền. ("Cảm ơn!" "Tại sao anh lại ghét máy bay và thuyền đến vậy ?" "Anh ấy có một nỗi ám ảnh không lành mạnh với chiếc xe của mình") Thay vào đó họ chạm trán với mấy con Vong Mã.
"Oh mày thật đẹp," Crowley nói, nhận được những cái nhìn kỳ lạ từ những học sinh không thể thấy cái thứ đang kéo cỗ xe và cũng từ Đội Ý Chí Tự Do bởi họ bị ớn bởi con vật. "Gì ?" Ông gầm lên. "Nó còn đẹp hơn phần lớn địa ngục hợp lại!"
"Ông sẽ biết sau mấy cái gương ông làm vỡ" (Xấu vỡ gương) Adam mỉa mai nói, đẩy ông sang một bên và leo lên cỗ xe. Bị xúc phạm bởi câu nói của cậu út nhà Winchester, ông leo lên một cỗ xe khác.
.........................................................................................................................................................................................................................................
Năm thứ hai của họ cũng là năm mà Harry Potter nhập học. Theo như Adam, cậu ta là anh hùng, nhưng Castiel chỉ thấy một cậu bé lạc lỏng. Hắn thậm chí còn chẳng ngạc nhiên,ngay cả khi cậu ta làm mất cả một đóng điểm vì đi loang quanh trong đêm với bạn cậu ta.
"Không sao đâu nhóc," Dean nói với cậu ta, ngồi xuống bên cạnh Adam và Harry. "Gabe và anh làm mất gấp đôi số điểm đó khi bọn anh làm áo choàng của Snape vô hình. Ông ta tưởng nó vẫn bình thường và đi lòng vòng cả ngày trong quần đùi của ông ta." Anh cười nghe rằng với cậu tân sinh đang bị sốc.
"Nhưng điều đó đâu có quan trọng với anh." Một cô bé tóc xù nói. "Các anh ở nhà Hufflepuff. Và Slytherin."
"Và em trai của anh trong nhà Gryffindor," Dean và tóc Adam theo cách mà Castiel nghỉ rằng là cách thể hiện tình cảm. "Và Jo cũng vậy nữa, nhưng chị ta vẫn làm mất điểm và bị cấm túc vì trốn ra ngoài với anh và Sam vào sinh nhật của bọn anh vào năm ngoái."
"Là một tháng cấm túc." Jo thì thầm để làm sốc Harry. "Lau chùi toilet và hành lang cho Filch." Cô rùng mình. "Rồi McGonagall đã tôi nghiệp cho chị và để cho chị ghi hồ sơ cho cô, để cho Dean và Sam chùi toilet."
"Mà em đã làm gì vậy ?" Adam hỏi, đẩy Dean sang một bên về phía Meg và cô nhéo tai anh. "Đem lậu một con rồng ra khỏi lâu đài à ? Đó là những gì người ta đang đồn..." Castiel nhận thấy môi của Adam cong nhẹ lên. Cậu biết đó là sự thật...
Harry giả ho và đỏ mặt.
"Không đời nào." Dean lầm bầm, "Bọn yêu vàng trộm trinh nữ." Castiel nghĩ anh nói, nhưng cũng có thể hắn nghe không đúng.
"Gì ?!" Harry nhìn Dean chằm chằm.
"Gì ?"
Harry nheo mắt lại nhưng không nói gì.
"Coi bộ trong trường cũng có nhiều quái vật ha." Jo cảm thấy thú vị. "Quỷ lùn dưới tầng hầm, rồng trong chòi của người giữ vườn, chó ba đầu ở hàng lang tầng ba..."
"Cái gì ?!"
"Gì ?" Crowley ngây thơ chớp mắt với bộ tam giác vàng. Chúng có lẽ đã bị hoảng sợ cả đời rồi.
Ngoài vụ con chó ba đầu ở tầng ba (Gabriel đã phát hiện ra nó ngay trong ngày 'bất cứ ai muốn chết một cách đau đớn' và cứ lải nhải về việc điều đó thú vị như thế nào.) năm đầu tiên của 'cậu bé nhân vật chính' nổi tiếng rất chán và bình thường.
Họ đã cố đi săn quỷ lùn khi Quirrel chạy vô, khăn trùm hơi lỏng ra khi ông kêu lên. "Quỷ lùn! Quỷ lùn ở tầng hầm!" Trước khi bị cắt ngắn với. "Chỉ nghĩ ông nên biết..." rồi ngã xuống, dập đầu xuống dưới đất, và có lẽ đã tự đánh mình bất tỉnh.
"Đi thôi." Dean là người đầu tiên đứng lên, với Sam và Jo đi theo sau. Castiel nhận ra rằng bạn có thể lấy việc đi săn ra khỏi người thợ săn, nhưng bạn sẽ không bao giờ ngừng làm thợ săn.
Adam nhìn chằm chằm về phía họ, khi Meg và Gabriel cũng bỏ rơi cậu để tham gia với anh. "Oh thôi nào mọi người, thật sao...?"
"Tất cả học sinh trở về phòng sinh hoạt chung của mình." Một giáo viên gọi.
"Nhưng phòng sinh hoạt chung của Slytherin và dưới tầng hầm!" Crowley hét lên về phía giáo viên đó. "Kệ đi," ông lầm bầm, "Đi săn quỷ lùn thôi."
"Gì ? Cái gì ! Không. Mọi người...khi thấy một con quỷ lùn thì phải chạy hướng ngược lại...sao em lại quan tâm chứ...?" Adam thở dài và Cas đi theo sau. "Em sẽ không nói cho mọi người biết rằng nó ở trong phòng vệ sinh nữ đâu." cậu lẩm bẩm.
Đó là lý do tại sao Đội Ý Chí Tự Do đã hoàn toàn lỡ mất con quỷ lùn trong phòng vệ sinh, bị thọc vào mũi, theo như Crowley nói, mặc dù Castiel không hiểu tại sao một con quỷ lại thọc mũi của mình.
Đã có niềm hy vọng rằng con chó ba đầu sẽ làm trò thú vị một chút, nhưng dù sao thì nó được gọi là 'Fluffy là có lý do, Castiel nghĩ.
"Vậy anh đã làm gì ?" Meg chọc. "Ru ngủ nó bằng đàn hạt của anh à ?"
"Nó là một cái tù." Gabriel sửa lại, chia sẻ sự phát hiện của mình về thú canh cổng địa ngục, đôi mắt màu hổ phách nheo lại. "Và tôi làm mất nó rồi." hắn bũi môi.
"Vậy Cas chơi gì ?" Dean hỏi, tò mò.
"Tôi không." hắn nói. "Tôi là một Chiến Binh của Chúa. Tôi không bay trên đám mây với hào quang và đàn hạc." Mé môi của hắn cong lên. "Đó là việc của Gabriel." Anh trai của hắn thé lên giận giữ.
"Anh không có!"
"Uh, thật ra là có." Sam cười khúc khích. "Và một thiên thần của Chúa xuất hiện trước cô." Castiel nghĩ rằng anh đang nhại lại kinh thách. "Không phải anh đã nói với Mary rằng cô ta sẽ sinh con khi còn trinh sao ?"
Lần đầu tiên trong đời, Gabriel không có gì để nói.
.............................................................................................................................................................................................................................................................
Kỳ nghỉ hè đầu tiên của họ là một thảm họa. Những món quà Giáng Sinh chỉ là keo xịt tóc và tạp chí gói lại, nhưng sau tuần mùa hè lại được Dean nhắc đến là "Địa ngục trần gian". So sánh với kỳ Giáng Sinh thứ hai của họ thật sự có những món quà tử tế (ngoại trừ Gabriel người nghĩ rằng tặng muối cho quỷ là buồn cười, nhưng không sao, bởi Meg đã tặng cho hắn một chiếc tất đựng than và Crowley đã tặng hắn một chiếc tất đựng than hồng và kết quả là đã đốt cháy giường của hắn).
Kỳ nghỉ hè thứ hai của họ tốt hơn rất nhiều. Họ cuối cùng cũng ổn định lại thành một thói quen liên quan đến việc không nói chuyện với bất cứ thợ săn đến thăm nào, Sam và Dean đã đi ra ngoài để giết thứ gì đó và đã kéo Adam theo cùng để dạy cho cậu về công việc gia đình, trong khi Castiel dạy cho Meg chơi cờ tướng và Gabriel đã làm cho Crowley rất, rất say. Jo đã bị kéo vào những buổi học nấu ăn bởi mẹ của cô ấy, và ngay cả Castiel cũng không đủ dũng cảm để cứu cô khỏi bàn tay sắt của Ellen.
Họ cuối cùng cũng nhận được danh sách dụng cụ học tập của họ và đi mua sắm ở hẻm Hẻm Xéo, gọi theo cách của Dean. Họ đã tản ra, Gabriel, Crowley và cả nhà Winchester đi đến cái hẻm bất hợp pháp, cái tên họ gọi thay cho tên cũ, để danh sách dụng cụ học tập lại cho Jo và Castiel.
Đi đến cửa hàng, Castiel nghe được một cô bé nhiệt huyết nói. "Cậu có biết là Kẻ-mà- ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang ở tiệm Flourish và Blotts không ?" cô phù thủy nhỏ cười nói với bạn của mình.
Castiel chớp mắt, hoàn toàn bất ngờ bởi điều này. Hắn đang có ấn tượng rằng cái người 'Kẻ-mà- ai-cũng-biết-là-ai-đấy' có nghĩa là Voldemort, hắn không nghĩ rằng sẽ có ai vui vẻ khi có con người này trong một tiệm sách.
Con người thật kỳ lạ. Cái gã tóc vàng với nụ cười sáng chói là một ví dụ điển hình.
.........................................................................................................................................................................................................
Mặc cho mùa hè của họ có cải thiện, chuyến đi của họ thì không. Đặc biệt là khi Gabriel làm cho họ bị lạc và đâm thẳng vào một bức tường cứng.
"Ow!" anh kêu lên, xoa mũi. Hắn đã đâm thẳng vào bức tường, Jo và Dean đang đấu tranh để nhịn cười. "Đây chính là nó- tôi chắn chắn mà!"
Castiel đặt tay lên bức tường. "Nó rắn chắc."
"No shit Sherlock," Meg mỉa mai. "Thấy chưa, đây là lý do tại sao chúng ta không đi theo Gabriel. Chúng ta đến muộn và lỡ mất cánh cổng rồi. Chúng ta đâu có biết nó sẽ đóng sau giờ khởi hành...đến trễ chán thật..."
Adam thở dài. "Không phải do chúng ta...đó là do con gia tinh tên Dobby."
"Một con gia tinh. Tên là Dobby ?" Bọn họ đều nhìn cậu như cậu bị điên.
"Gì ?" Adam chống đối. "Chỉ bởi vì em đọc cuốn sách!"
"Gì thì sao...hỏi ý khán giả à...?" Gabriel chỉ về hướng những dân thường đang tấp nập qua lại. "50-50 ?" hắn tung một đồng xu, "Hay gọi điện cho một người bạn ?"
"Gọi cho một giáo viên..." Sam vẫn lý trí như thường, và đang viết một bức thư. Castiel nghĩ đó là một ý kiến hay. "Phiền không nếu anh mượn con Zeppelin một chút ?" Thể xác của Lucifer hỏi Adam.
"Anh cứ mượn đi." Adam để con cú màu nâu ra khỏi lồng. Castiel không hiểu tại sao con cú mái đó lại được gọi là Zeppelin, nhưng hắn nghi ngờ nó có dính dáng đến Dean. "Mày có thể đi tìm giáo sư..." anh khựng lại. "Giáo sư nào bây giờ....?"
"Sprout," Meg và Dean đồng thanh nói. "Bà ấy không có cấm túc bọn tôi."
"Thêm nữa." Castiel thêm vào. "Đa số chúng ta ở Nhà bà ấy."
Họ cuối cùng cũng đến được ngôi trường, bằng một hệ thống di chuyển gọi là Floo mà thật sự liên quan đến việc di chuyển bằng hệ thống lò sưởi. Dean và Adam trông như muốn bệnh sau chuyến đi, trong khi Meg và Sam chỉ trông khó chịu.
"Các trò hãy đi rửa sạch đi," chủ nhiệm Nhà tốt bụng của anh nói với họ, rời đi. "Tôi sẽ gặp các trò ở bữa tiệc." Bà đối xử với nhóm của họ như một người mẹ hiền. "Và làm ơn," bà khựng lại để nói thêm. "Hãy cố gắng...bình thường một chút vào năm nay nhà ?" bà rời đi với lời cầu xin, như một câu hỏi, trước khi biến mất.
"Nghe thấy không ?" Dean cười đểu. "Bình thường...Chúng ta có thể làm được mà phải không ?"
Castiel nghi ngờ rằng họ sẽ không thể.
.............................................................................................................................................................................................................................................................
Castiel chăm chú nghiên cứu cuốn sách môn Phòng Chống. Lúc đầu hắn đã tưởng Sam sẽ học thuộc cuốn sách cùng với hắn, nhưng có vẻ như người con thứ hai của nhà Winchester không thể đọc quá hai chương trước khi anh và Dean biến cuốn sách của họ thành một notebook.
Nhưng dù như vậy, Castiel vẫn đọc cả cuốn sách, và khi buổi học đầu tiên của kỳ học đầu tiên bắt đầu, hắn mừng vì mình đã làm vậy.
Hắn đang viết ra câu trả lời khi Dean liếc sang. "Dude," the righteous man nhăn mặt. "Anh...anh nghiêm túc sao ?"
Giấy đề thi của Dean được lấp đầy với những chi tiết bạo lực về địa ngục và ác quỷ cùng với những hình minh họa. Có vẻ như anh và Meg đang có ý định viết một cuốn sách của riêng họ.
"Đây." Dean cướp lấy tờ giấy của hắn, và viết lách xuống một vài câu trả lời. "Trả lời như vậy đi."
1- Màu sắc yêu thích của Gilderoy Lockhart là gì ? Màu xanh dương, màu mắt của ông ta, bởi ông ta thích tự nhìn chính mình đến như vậy.
2- Tham vọng trong đời của Gilderoy Lockhart là gì ? Làm tình với chính mình.
3- Theo bạn, thành tựu lớn nhất của Gilderoy Lockhart đến nay là gì ? Ông tự biết đánh vần tên mình.
"Tôi phải là vậy sao ?" Castiel tỏ vẻ phản đối.
Cuối cùng Dean đã cướp và trả lời cả bài giùm hắn, trong khi đó Meg, đã thành công lén lút đốt cả tờ giấy thành tro, cả hoàn thành cuốn vở ghi của Dean về quỷ mắt trắng.
Castiel thở dài, và hắn có thể thấy đôi vai run lên của người đang ông đang chấm bài và đọc ngay bài trả lời của họ, một bài viết nghuệch ngoạc, một bài viết miêu tả chi tiết về cái hố, một bài tiểu luận tỉ mỉ về người sói (đóng góp của Sam) và một vài câu trả lời khôn lỏi. Lẽ ra Dean nên được gọi là 'khôn lỏi' bởi cách mà anh trả lời lại với giáo viên.
Đây là lý do tại sao hắn không để cho Dean giúp làm bài tập của mình.
............................................................................................................................................................................................................
Castiel nhận ra khá nhanh rằng giáo viên Phòng Chống mới của họ là đồ dỏm, mặc dù phải thừa nhận rằng hắn đã bỏ hy vọng có được một giáo viên Phòng Chống tử tế khi ông ta lướt đến phía trước lớp và xoay lại, làm cho áo choàng của hắn tung bay gần giống theo cách của giáo sư Snape.
Có thể hai người đã luyện tập cùng với nhau. Cas tự hỏi không biết hắn có thể làm cho áo khoác dài của hắn tung bay được như vậy không.
"Tôi cần một người tình nguyện." Lockhart gọi. "Để diễn ra một cảnh của tôi..."
Sam và Dean quá nhanh để tình nguyện.
Nhận ra rằng chọn 'cặp song sinh' không phải là một ý kiến hay, thay vào đó ông ta chọn Castiel, im lặng ngồi bên cạnh cặp đôi. "Được rồi." ông nói với cả lớp. "Trò là một người sói." Ông ta chỉ tay về phía Cas..."Còn thầy là..."
Castiel cau mày. "Không, tôi không phải."
"Chỉ là bay giờ thôi, chàng trai." Ông ta nhe răng cười, và hàm răng của ông ta thật sự làm cho hắn lóa mắt. "Nhanh lên nào. Tấn công thầy đi...nhào vào thầy..." ông khuyến khích cậu học sinh, rồi đứng tư thế mà Cas nghĩ rằng lẽ ra nên giống một người hùng, đặt hai tay lên hông và đẩy ngực ra phía trước. "Hãy cố là thầy bất lực đi."
Castiel phân tích người đàn ông trông một lúc, và sau đó đi đến một quyết định là, đúng vậy, ông ta muốn hắn tấn công mình, rồi đá vào chẳng chân của ông ta.
Thật mạnh.
Hoàn toàn không phải là lỗi của hắn khi người đàn ông ngục ngã ra sàn nhà, đập đầu vào bàn trên đường đi xuống, tự làm cho mình một cơn chấn động rồi kết thúc bằng việc dành cả tuần tiếp theo ở trong viện xá. Dean tặng bánh cho Cas trong cả tuần đó, có nghĩa là dù cho hắn đã làm đau cái tên tội nghiệp đó, chắc hẳn phải là việc tốt.
Ông ta chắc hẳn phải là một trong những người Dean cho là 'quá ngốc để sống' mà anh thường xuyên phàn nàn.
Khi Lockhart đủ khỏe để đi dạy lại bài học, ông để cho Dean và Sam diễn ra một trong những cảnh của ông. "Một trong hai em sẽ là...well...tôi." ông nhe răng cười. "Và người còn lại sẽ là một con Banshee (nữ thần báo tử). Giờ tôi chậm rãi tiếp cận con banshee và..."
"Vậy em là một con banshee." Dean cắt ngang, nhìn qua Sam.
"Không đời nào Jerk." Sam gầm lại.
"Bitch," Dean đáp lại. "Bring it."
Castiel quan sát khi cả hai bắt đầu đấu với nhau. Đối với cả lớp thì dường như họ đang làm đau lẫn nhau trong một trận đấu bạo lực, nhưng hắn có thể thấy rằng họ đang nhường nhau.
Cuối cùng Dean kéo Sam xuống đất, rồi ngồi lên người anh. "Easy tiger," anh cười. "Đang trải nghiệm Déja vu."
Rồi Sam cười, lật hai người lại, đổi vị trí cho nhau. "Getting rusty there kiddo," anh chọc người anh trai của mình, bật cười trước khi đứng dậy, rồi giúp Dean đứng lên.
"Still a little bitch," Dean chọc Sam.
Thể xác của Lucifer cho ra một biểu hiện trên mặt, di chuyển tay mình để tạo ra một hình chữ 'W' khi anh ngồi xuống. Thể xác của Michael cũng cười và ngồi xuống bên cạnh Cas, vẫn còn đang cười, vui vẻ hơn bắt cứ khi nào mà Cas đã nhìn thấy.
Cả lớp choáng ngợp nhìn họ.
Cas phân vân không biết đây có phải là một trong những biến cố mà làm cho cả trường nhìn chằm chằm họ trong cả tháng.
..............................................................................................................................................................................................................................
"Tôi đã nghĩ ra rồi." Sam thả một cuốn sách khổng lồ lên bàn và làm bay lên một đám mây bụi lớn. Nó bay vào mũi Castiel và làm cho hắn ho, quay mặt đi khỏi cuốn sách khỏi.
"Nghĩ ra gì ?" Crowley tỏ vẻ hơi hứng thú.
"Cái thứ đang hóa đá mọi người." Sam nói với một nụ cười thỏa mãn."
"Một con Basilisk!" Jo tuyên bố, ngồi xuống và cướp lấy yếu tố bất ngờ của Sam. Cô nhận được một cái nhìn khó chịu từ cậu Winchester.
Adam hắng giọng. "Em...em biết." cậu nói, cố gắng không tỏ vẻ khoe khoang "Chẳng phải mọi người đã nói xong chuyện này rồi sao ? Các anh đồng ý không tham gia! Và em lần này cũng không muốn đi chiến đấu với một con rắn khổng lồ!"
"Ở đây nói rằng." Jo chỉ vào trong cuốn sách. "Tiếng gáy của một con gà trống sẽ giết nó."
"Và tất cả các con gà trong trường đều bị giết rồi." Cas nhận ra.
"Oh" Dean chớp mắt. "Oh...vậy...um...Adam...khi nào thì Đội Mộng Mơ chộp thứ này ?"
Adam nhướn mày. "Vào khoảng tháng hè....Lúc nào cũng là tháng hè. Và thường vào khoảng mùa thi..."
"Lại bị hoãn một lần nữa à ?" Dean rất dễ bị phân tâm.
"Để tôi đoán." Crowley thở dài. "Các cậu muốn tôi tìm một con gà trống."
"Cảm ơn nha Mắt Đỏ." Dean mỉm cười với con quỷ, người trông có vẻ giật mình, cứ như hắn chỉ ra đề nghị mà không nghĩ rằng họ sẽ chấp nhận nó. Cái biệt danh cũng là một điều mới khiến cho vị Vua của Địa Ngục quan sát Dean với một cái nhìn khiến cho Castiel cảm thấy không thoải mái.
Cho đển khoảng tháng năm, họ đã có một bộ sưu tập những con gà trống.
"Ông có bao nhiêu vậy ?"
Crowley chỉ nhún vai. "Tôi có thừa."
Khi Harry và Ron, chạy vào nhà vệ sinh ở tầng hai và kéo theo Lockhart đang hoảng sợ theo họ, giật mình khi thấy Đội Ý Chí Tự Do đang ngồi thư giãn ở đó với một con gà trống được ôm dưới cánh tay của Castiel. Vị thiên thần đang tư vấn cho nó về nhiệm vụ phía trước của nó. Meg cứ liên tục nói đùa về nó khiến cho những người khác có tư tưởng rằng cô đang có ẩn ý về việc khác. (cock ;))
"Này Dean! Anh có muốn cầm...của Castiel không ?" Cô bị cắt ngang đột ngột bởi sự xuất hiện bất ngờ của hai học sinh năm hai.
Lông vũ nằm tứ tung khắp nơi, và Gabriel thật chí còn có một cái trong tóc của hắn. "Hai cậu đây rồi!" hắn tươi tỉnh nói, cướp đi con gà trống mặc cho sự khó chịu của em trai hắn và đẩy nó vào tay của Ron. "Đem nó theo với các cậu. Nó sẽ giúp."
Hắn nói thẩn thơ với một cái nháy mắt và Dean chỉ có thể cho hai cậu Gyffindor và vị giáo viên một cái nhún vai. "Chúc may mắn." Anh nói, trước khi rời đi với những người khác.
Giết một con Basilisk với một con gà trống dễ hơn nhiều so với trận đấu kịch tính lớn mà có lẽ sẽ kết thúc với việc Harry bị đâm bởi một cái răng khổng lồ. Con rắn đó bị Rooster-ished và cuốn nhật ký bị kiếm đâm. Và khi Dumbledore hỏi..."Và tại sao các em lại có một con gà trống ?"
Harry nhún vai và nói, "Gabriel Novak và các bạn của anh đưa nó cho em." cứ như nó giải thích cho tất cả mọi việc.
Và có vẻ như đúng vậy.
..............................................................................................................................................................................................................................................
Castiel đã biết vị trí của nhà bếp kể từ khi Huynh Trưởng đã nhắc đến nó trong năm đầu tiên, nhưng có vẻ như đó là một trong những điều đã không trụ lại được trong đầu của Dean. Bởi bây giờ họ đang tiến hành nhiệm vụ tìm kiếm nó, đã bỏ Meg với Gabriel (đó là một công thức hoàn hảo cho thảm họa, nhưng Dean đang mong tìm được thức uống có Caffeine về cho họ.)
Đã có rất nhiều lời phàn nàn từ Dean, người đã trải qua quá nhiều ngày mà không có Coffee vào buổi sáng. Nó không được phục vụ vào bữa sáng, và Cas nghĩ điều đó rất hợp lý, xem xét việc ảnh hưởng của cafe có thể làm ra những gì với mấy đám nhóc pháp thuật.
"Tôi không thấy nó." Dean khựng lại trước một bức tranh vẽ một tô trái cây, thở dài. "Huynh Trưởng nói rằng nó ở dưới này, nhưng chúng ta đã ở đây khoảng ba lần rồi."
Castiel quan sát xung quanh, hành lang này tương đối vắng vẻ, với những cái áo choàng màu đen đôi khi xuất hiện ở phía xa nơi nó dẫn đến phòng sinh hoạt chung dưới tầng hầm của họ. "Chúng ta có nên hỏi không ?" hắn hỏi.
"Pah," Dean nhăn mặt. "Chúng ta có thể tự tìm thấy nó mà không cần cái bọn nhóc con đó giúp." anh quay phắt lại, chớp mắt nhìn tô trái cây. "Nhà bếp, tôi đến đây!"
Hai mươi phút sau, và lục lọi khắp ngõ ngách, họ một lần nữa lại đến trước mắt bức tranh vẽ tô trái cây. Lần này Cas đột nhiên vươn tay lên, chạy những ngón tay của hắn quan trái lê màu xanh. Trái cây đó run lên, cứ như đang cười và một núm cửa hữu hình trên bức tranh.
Dean khó chịu nhìn chằm chằm nó. "What the f*** ?" anh gầm lên, "Thật sao...? Tôi phải chọc lét trái lê đó sao ?"
Vị thiên thần biết rằng tốt nhất là nên lờ đi Dean khi anh cư xử như vậy nên hắn đẩy mở cánh cửa và tiến vào nhà bếp. Nó rất lớn, trần nhà thấp với nhiều tiếng động nhộn nhịp...
"Đó có phải là con Gollum không ?" Dean hỏi, và Castiel cau mày với sự so sánh này. Gabriel đã tổ chức một buổi coi phim marathon bắt buộc mùa hè năm trước, đơn giản là họ đã phải cắm trại trước trong phòng khách nhà họ với một chiếc TV to đang chiếu một cái gì đó trong khi họ ngủ, ăn và xem liên tục trong một tuần trước khi Ellen đá họ ra ngoài. Chúa Tể của Những Chiếc Nhẫn là một trong những bộ phim đó, và thật là một sự nhẹ nhõm khi biết những sự so sánh đó từ đâu ra.
Chúa Tể của Những Chiếc Nhẫn là một trong những bộ phim đó, và thật là một sự nhẹ nhõm khi biết những sự so sánh đó từ đâu ra
"Tôi tin đó là một con gia tinh." Castiel trả lời.
Một trong những con gia tinh nghe thấy hắn, đôi tai vun vẩy khi nó quay sang hai người. "Oh! Fiddle xin lỗi thưa hai ngài, Fiddle không biết rằng hai ngài đang ở đây! Fiddle có thể lấy gì cho hai ngài không ?"
"Coffee," Dean nói trong một nhịp tim, "Đen, không đường, mới pha. Cảm ơn."
"Không cần phải cảm ơn Fiddle!" Con gia tinh trông có vẻ cảnh giác, "Fiddle chỉ làm công việc của mình thôi."
"Và cậu đang làm rất tốt." Dean đảm bảo với con gia tinh, nó vẫn có vẻ cảnh giác, "Món bánh ngon tuyệt vời." anh đảm bảo.
Castiel nghĩ rằng nó chỉ làm cho mọi việc tệ hơn, bởi con gia tinh càng khóc nhiều hơn. "Fiddle sẽ đi lấy đồ uống của ngài ngay." Nó khịt mũi, trước khi chạy đi.
Cas và Dean ngồi xuống. "Sinh vật kỳ lạ." Dean lẩm bẩm.
"Chúng được sinh ra để phục vụ." Castiel quan sát. "Loại pháp thuật của chúng là loại hấp thu sự liên kết giữa chúng và chủ nhân của chúng."
Dean giật nảy mình cảnh giác khi Fiddle xuất hiện ngay trước mặt anh với một cốc Coffee. "Của ngài đây thư ngài!" con gia tinh rít lên, dường như đã hồi phục lại. "Tôi có thể lấy gì khác cho ngài không ?"
Ngửi lấy cốc Coffee, Dean gật đầu. "Cậu có thể bỏ thứ đồ uống này vào trong một cái bình rồi đưa nó đến cho...? Họ đang ở đâu vậy ?"
"Đến Gabriel Novak và các bạn của anh ấy ở dãy bàn Ravenclaw," Cas chỉ dẫn. "Cảm ơn."
"Dibby...!" Fiddle gọi và một con gia tinh khác xuất hiện. Cô ta lắng nghe kỹ lưỡng theo sự chỉ dẫn trước khi biến mất. "Rất hân hạnh khi được phục vụ, thưa ngài!"
"Tôi là Dean Winchester và đây là Cas...Castiel Novak," Dean dường như không nghĩ quá nhiều về tên con người của Castiel. "Cảm ơn rất nhiều về Coffee...tôi không nghĩ rằng các cậu sẽ có nó, bởi chúng chẳng bao giờ được phục vụ trên bàn ăn cả."
"Các giáo viên yêu cầu việc đó." Fiddle nói với đôi mắt mở lớn. "Ngài Hiệu Trưởng cấm học sinh dùng loại đồ uống này." Nó khựng lại, run rẩy. "Oh không, Fiddle đã làm một việc tồi."
Dibby lại chọn ngay giây phút đó để xuất hiện, và Dean giật mình. Castiel quyết định sẽ cho những con gia tinh một bài giảng về không gian cá nhân, khi cốc coffee của Dean rơi tự do, văng lên áo của anh.
"Son of a..."Dean khựng lại, đặt lại cốc coffee của anh lên bàn và cố lờ đi vẻ mặt hoảng hốt của con gia tinh. "Không sao," anh nói với chúng, cởi chiếc áo sơ mi ngoài ra và để lộ chiếc áo trong của anh. Một trong nhiều điều mà hắn đã học được từ Dean là anh mặc rất nhiều lớp áo. "Cậu có thể giặt sạch cái này không ?"
Con gia tinh gật đầu và Dean đưa cho nó chiếc áo dơ của anh cho nó. Castiel nở một nụ cười nhỏ khi Dean nhìn chiếc cốc vơi gần hết của mình.
"Ngài có muốn uống thêm không ?" Dibby lại xuất hiện một lần nữa, và một lần nữa Dean lại giật mình.
"Đương nhiên." Anh nhăn nhó. "Cậu có thể xuất hiện cách tôi một mét được không ? Hay một cái chuông gì đó....Cậu còn tệ hơn Cas trong vụ không gian cá nhân."
"Xin lỗi chủ nhân." Dibby xin lỗi và biến mất để lấy thêm coffee.
Castiel nhăn mày. "Tại sao cách xưng cô của nó chuyển từ 'ngài' thành 'chủ nhân' rồi ?" Hắn hỏi.
"Làm sao tôi biết được." Dean nhún vai và khi sinh vật đó xuất hiện với coffee mới anh hỏi. "Cậu có thể gọi bọn tôi là Dean và Cas mà."
"Không!" Dibby lắc đầu. "Dibby không thể là vậy! Hai vị chủ nhân đã cho chúng tôi quần áo! Giờ Dibby và Fiddle phục vụ chủ nhân mới rồi!"và nó nhanh chóng biến mất, có lẽ để lấy chiếc áo sạch của Dean.
Có một khoảng thời gian im lặng khó xử giữa vị thiên thần và con người.
"Vậy..."Cas bắt đầu. "Có vẻ như chúng ta đã thuê hai con gia tinh để làm việc cho chúng ta."
"Bằng cách cho chúng cái áo của tôi à...?" Dean hỏi. "Cái quái gì vậy ?"
"Quần áo là một biểu tượng của công việc!" Fiddle xuất hiện cách họ đúng một mét. Castiel cẩn thận quan sát việc đó khi chiếc áo sạch và khô được đưa lại cho người chủ của nó. "Công việc được đề nghị bởi các chủ nhân và Dibby và Fiddle chấp nhận! Chúng tôi giờ phục vụ cho hai Chủ Nhân mới!"
"Nhưng các cậu chắc phải luôn giặt quần áo," Dean phản đối. "Thế còn chiếc tất bốc mùi mà tôi giấu trong túi đồ của Sam và chúng được trả lại hoàn toàn sạch sẽ, còn được gấp lại nữa ? Tại sao việc đó không khuyến khích các cậu đi tìm Chủ Nhân mới ?"
"Dibby và Fiddle là gia tinh làm việc tự do!" Dibby thông báo. "Chúng tôi làm việc cho Hogwarts lâu chừng nào chúng tôi muốn, và giờ chúng tôi làm việc cho các chủ nhân!" Fiddle rít lên.
"Chúng ta sẽ nói với mọi người rằng anh đã nhận nuôi chúng," Dean nói, lờ đi. "Chủ nhân có cần gì nữa không ?" từ hai con gia tinh. "Rằng anh đã tuyển bọn chúng để cung cấp caffeine cho các bạn của chúng ta. Hiểu không ?"
Castiel suýt không giấu được nụ cười khi hắn gật đầu. "Đương nhiên rồi Dean," hắn đồng ý. "Bởi vì tôi là người đi lung tung rồi nhận nuôi những dạng sống thảm hại toàn thời gian..."
Mí mắt của cậu Winchester co giật. "Anh đang nói tôi co giật à ?" anh hỏi, phẫn nộ.
"Tôi có nhắc tên của cậu không ?" Castiel ngây thơ hỏi.
Dean tiếp tục cảnh giác nhìn chằm chằm hắn trong một lúc. "Anh đã tiếp xúc với Gabriel quá lâu." anh thở dài. "Anh ta có ảnh hưởng với anh nhiều quá rồi."
"Gabriel là một ảnh hưởng xấu," Castiel gật đầu đồng ý. "Thiên Đường xin giúp chúng tôi."
...................................................................................................................................................................................................................................................................
"Vậy..."
Castiel đang ở cạnh với Gabriel khi cặp song sinh tóc đỏ đột kích anh trai của hắn.
Đương nhiên.
"Novak..."
"Và Novak..."
"Mặc dù chúng tôi chỉ muốn nói đôi lời với..."
"Ngài Gabriel..."
"Họ gọi tôi là Loki." Gabriel mỉm cười toe toét với hai kẻ chơi khăm. Ở phía trước hắn thấy sự an toàn của anh với Dean, Meg và Crowley càng ngày càng xa, nên hắn tự tham gia vào cuộc trò chuyện.
"Hai người muốn gì ?" hắn hỏi cặp đôi.
"Muốn nói chuyện với anh trai của cậu," Fred Weasley nhoẻn miệng cười. "Về những bông hoa và cầu vồng và những thứ tốt đẹp..."
"Cậu đã chơi khăm Snape." George nói với một nụ cười nguy hiểm. "Cậu chính là người đã bổ bột ngứa vào trong áo choàng của Snape vào tuần trước."
"Thật ra." Gabriel thừa nhận. "Đó là Dean."
"Cậu cung cấp cho ổng dầu gội và dầu xả khiến cho tóc của ổng nhìn giống của người mẫu nam trong cả tháng."
"Crowley."
"Cậu biến cho mấy cái vạc của ổng có chân khiến chúng chạy khắp nơi trong trường."
"Adam."
"Cậu quét keo siêu dính lên người ổng, dính ổng vào tất cả mọi thứ mà ổng chạm vào trong ngày hôm đó."
"Giờ đó thật ra là Dean..."
"Ấn tượng đấy," George (Castiel nghĩ) phấn khỏi nói. "Muốn nhập hội không ?"
Vị Trickster bật cười. "Với các cậu ? Không, cảm ơn."
"Tôi bị xúc phạm đấy," Fred đặt tay lên phần ngực gần tim của mình. "Bọn tôi không đủ tốt cho cậu sao ?"
Vị đại thiên thần cười đểu. "Hoàn toàn không. Hai cậu đỗ lớp Trickster 101 mà không cần một buổi học nào. Giờ hãy ra ngoài thế giới và tạo hỗn loạn đi các chàng trai!"
"Oh bọn tôi sẽ." George hứa. "Nhưng cậu và nhóm bạn điên của cậu cũng là những con mồi tiềm năng như những người khác thôi."
"Tôi muốn nhìn thấy hai cậu thử." Gabriel thách thức. "Giờ nếu các cậu không phiền...bọn tôi có Lớp Biến Hình. Gặp lại các cậu sau."
,......................................................................................................................................................................................................................................................
"Chủ Nhân Winchester! Dibby rất vui khi được gặp lại Chủ Nhân! Isse there anything Masters can be waiting Dibby to do-sy ?" (Có bất việc gì mà Chủ Nhân đang đợi Dibby làm không ?"
Sam và Gabriel đã dành cả thế kỷ để dạy hai con gia tinh nói chuyện như Jar Jar Binks. Castiel biết ẩn ý trong đó là gì và đã đảo mắt với hai người họ. Dean dường như cảm thấy điều đó khó chịu nhưng anh chỉ bắn một nụ cười miễn cưỡng và mở miệng ra.
Anh thậm chí còn chẳng cần nói gì khi một chai bia và một dĩa bánh xuất hiện trước mặt anh. "Dibby biết Chủ Nhân muốn gì." Con gia tinh vui vẻ rít lên. "Những thứ này có đúng sở thích của Chủ Nhân không...?"
"Dibby," Dean bật nắp chai bia ra. "Cậu thật tuyệt vời."
"Giúp cậu, chúng tôi làm." giờ thì Fiddle nói chuyện như Yoda (sự tham gia của Adam) và đang đề nghị một cái bánh sandwich nhưng hắn lịch sự từ chối.
"Vậy ?" Gabriel cười đểu, chỉ tay về hướng hai con gia tinh. "Cậu nghĩ gì về...?" Dean đút một họng đầy bánh vào miệng hắn ta làm hắn ta phải im lặng, bánh Socola với kem phủ và thêm một lớp nước sốt socola. Hắn nhận ra rằng đó là cách an toàn duy nhất để lằm Gabriel im lặng. Bất cứ phương pháp nào khác đều sẽ không có hiệu quả, nhưng một cái bánh sẽ không bao giờ bị lãng phí với vị Trickster yêu đồ ngọt, có nghĩa là hắn sẽ phải ăn cho đến khi miệng mình nói lại được. Nó đem lại cho họ khoảng năm phút bình yên mỗi khi vị trickster trở nên quá khó chịu.
Họ hiện đang dùng nhà bếp để làm căn cứ họp mặt, bởi các giáo viên đã quá mệt mỏi khi phải đuổi họ ra khỏi một trong bốn phòng sinh hoạt chung hay một phòng học bỏ trống.
"Jo tìm thấy một nơi khác để họp mặt," Castiel thông báo thay cho anh trai đang bất lực của mình. "Cô ấy hiện đang cố bảo lãnh Crowley ra khỏi buổi cấm túc với Lockhart."
"Ông ta lại làm gì ?" Adam thở dài. "Tôi đang nói Crowley. Lockhart là một tên ngốc.
Và Castiel đồng ý ngay lập tức. "Crowley đang luyện tập thần chú biến mất và lỡ bắn vào đầu của Lockhart.
Dean cau mày. "Vậy ông ta đã làm biến mất đầu của hắn ta à ?"
"Không. Chỉ có tóc thôi."
Uống lấy một hớp bia, Dean bật cười. "Okay, okay - không tệ, tôi công nhân ông ta lần này."
Meg luồn vào, mang theo một cuốn sách khổng lồ và nặng trịch, thả nó xuống trước mặt Sam. "Đây," cô chỉ vào cuốn sách. "Tôi biết Chúa tên Cao nói rằng Ngài sẽ giải quyết vụ Levi cho các cậu, nhưng trừ khi ông ấy không làm, hay trong trường hợp chúng quay trở lại, Hướng Dẫn Chiến Đấu Với Những sinh Vật Từ Purgtory."
Sam gần như quăng mình vào cuốn sách, chăm chú đọc. "Làm sao mà cô lấy được thứ này ?" anh hỏi. "Tôi đã lục tung thư viện ít nhất ba lần rồi."
"Khu vực hạn chế của thư viện thì chưa." Meg cười tự mãn. "Tôi đã lừa được cái tên ngốc Lockhart đó ký cho tôi một giấy phép để tôi có thể vào được. Tên ngốc đó thậm chỉ còn chẳng nhìn lại tờ giấy đó."
"Bỏ tay ra khỏi người tôi!" Crowley chống đối, khi Jo lôi ông vào nhà bếp, bức chân dung bật mở.
Dibby gần như xuất hiện ngay lập tức để đưa cho ông một ly Scotch. "Tôi thích mấy con gia thinh này của cậu Castiel." Crowley chấp nhập đồ uống.
"Vậy nhanh lên đi." Dean hỏi Jo. "Nói," anh hối.
"Tôi đã tìm thấy một phòng chúng ta có thể họp mặt!"
"Yeah, chúng tôi biết rồi." Meg đảo mắt. "Có điều gì đặc biệt về nó ?"
"Nó biến thành bất cứ thứ gì mà cô muốn. Tôi đã đang bước ngang qua nghĩ về một Roadhouse và rồi tôi phát hiện cánh cửa. Bên trong nhìn y chang một quán Bar!"
Sam vẫn đang cặm cụi vào cuốn sách của anh, nhưng giờ đã dừng lại, ngẩng lên. "Thật sao ?" thật sao. "Đến từng chi tiết luôn ?"
"Đến từng chi tiết luôn..." Jo hứa. "Bao gồm cả những chi tiết bổ sung của anh và Dean trong quán khi các anh nghĩ mẹ không nhìn."
Hai anh em chia sẻ một cái nhìn hối lỗi, và Castiel biết họ có sở thích khắc lại tên họ ở những nơi mà họ đến. Khắp nước Mỹ đều có dấu vết của SW.SD mà hai anh em họ là thủ phạm.
"Đương nhiên." Đôi mắt Adam mở lớn. "Tại sao em lại không nghĩ ra nó chứ ! Căn Phòng Cần Thiết..."
"Nerd."Dean giả ho.
"Đọc cuốn sách đó để làm cho khi anh không nhớ chúng chứ, đồ ngốc," Jo đảo mắt. "Dù sao thì - nó ở trên tầng bảy, ở bên hành lang vòng quanh bức tranh."
Gabriel cuối cùng cũng ăn hết miếng bánh. "Tuyệt vời. Vậy thì đi thôi!"
Họ đi qua hành lang chính, nó dẫn dọc qua tòa lâu đài. Tòa tháp Gryffindor ở gần đó, và bên dưới là một cái sân trống dẫn đến một cái cầu cạn. Jo dẫn họ đến một bức tường trống và sau khi quan sát để chắc chắn họ đang ở một mình cô chỉ tay về nó. "Nó đây," cô cười tự mãn.
"Cô có chắc chắn đúng là nơi này không ?" Crowley nhìn chằm chằm vào bức tường trống trơn. Jo đang đi qua đi lại trước bức tường, tiến tới tiến lui khi bức tường đó mở ra, và một cánh cửa hình thành trên bức tường.
Bắn một cái nhìn chiến thắng về phía con quỷ, cô đẩy lấy đường đi vào, và những người còn lại đi theo.
"Nó..." Sam dừng lại, nhìn xung quanh khắp nơi. Nó nhìn giống như một quán bar, nhưng Castiel biết từ cuộc trò chuyện trước rằng đây là một Roadhouse, được điều hành bởi nhà Harvelles cho đến khi nó bị đốt trụi bởi một đám quỷ. "Tôi không bao giờ nghĩ tôi sẽ lại thấy nơi này một lần nữa." Thay vào đó Sam nói. "Ý tôi là khi tôi vẫn còn sống...bởi Ash có một phiên bản thiên đường của nơi này."
"Nhìn rất tuyệt phải không ?" Jo thả mình xuống một cái ghế. "Tiếc là ở đây không có rượu."
"Ở đây cũng chẳng có bánh." Dean lẩm bẩm, di chuyển đến bàn bida.
"Nó hoàn hảo!" Adam thở ra, nhìn xung quanh. "Làm tốt lắm Jo!"
"Cảm ơn," Jo mỉm cười với họ. "Tôi đã cố."
Castiel quan sát căn phòng, bị biến dạng thành căn nhà cũ của Jo và mặc dù có thể, chỉ là giả dạng, họ đã tìm được nhà trong tòa lâu đài lạ lùng này, và theo một cách nào đó, còn lạ hơn cả họ nữa.
.....................................................................................................................................................................................................
"Tôi thề... nếu tôi gặp cái tên khốn đó xuất hiện một lần nữa, tôi sẽ nhào xuống Địa Ngục lần nữa."
"Cậu sẽ không xuống Địa Ngục một lần nữa." Castiel bị khó hiểu bởi lời nói của người bạn thân của mình.
"Tôi sẽ sau khi tôi siết cổ hắn đến chết." Dean âm u hứa hẹn. "Tại sao chúng ta thậm chí lại ở đây ? Cũng đâu phải chúng ta không biết chĩa đũa vào mọi người."
"Giáo sư Flitwick đã từng là một quán quân môn đấu vật," Cas báo cho vị thợ săn. "Có thể ông ta sẽ dạy cho chúng ta thứ gì đó hữu ích..." Đôi mắt của hắn lướt qua người đàn ông với mái tóc vàng kim mới xuất hiện. "Hoặc không..." hắn nhận xét.
Sam lén lút di chuyển qua chỗ anh trai của mình. "Lần tới khi em nói chúng ta ở lại trong thư viện, chúng ta sẽ ở lại trong thư viện." Sam hứa với Dean.
Meg khinh bỉ. "Ừ, bởi tìm những thứ về Leviathan vui hơn việc này nhiều." Giọng của cô có vẻ khinh thường, Castiel nghĩ cô đang có ý mỉa mai. Bất chấp lời hứa giúp xử lý lũ Leviathan giúp bọn họ của Chúa, Sam vẫn mở cuộc tìm kiếm rộng rãi trong thư viện. Meg cuối cùng cũng quyết định rằng không có cách để giết con quái vật đó, bởi ngay cả cuốn sách khổng lồ của cô về những sinh vật ở Purgatory cũng không nhắc đến chúng, nhưng Crowley đã tìm ra một cuốn sách để yểm bùa chống lại chúng. Castiel không chắc chắn Vị Vua Ngã Tư đã sở hữu nó bằng cách nào, bởi nó không phải là một cuốn sách thư viện, nhưng trong tất cả bọn họ Crowley chắc chắn là người có khả năng làm việc phi pháp cao nhất.
Họ giữ cuốn sách đó cả 'một thế kỷ' trước khi một giáo viên phát hiện và tịch thu nó, bởi lý do nó quá 'hắc ám'. Đội Ý Chí Tự Do hoàn toàn vô tội khi cả bộ sựu tập kẹo chanh của Dumbledore bị mất cắp.
"Chúng ta rời khỏi đây thôi." Meg gầm gừ khi Lockhart làm một điệu nhảy lạ trên sân đấu.
"Không đời nào!" Gabriel nhào vô. "Việc này quá vui để bỏ lỡ!" như để chứng minh điều hắn nói, Lockhart bị bắn bay lên không trung.
Giây phút tiếp theo khá nhộn nhịp bởi các học sinh được bắt cặp để luyện tập đấu với nhau. Snape nheo mày nhìn bọn họ, trước khi gầm lên, "Winchester và Mcleod, Winchester và Winchester, Harvelle và Novak, Novak và Masters." Rồi lướt đi, thậm chí còn chẳng phiền giải thích cho họ biết ông đang nói đến ai.
Không may mắn cho Dean, Sam nắm lấy Adam và lôi cậu đi đến một chỗ trống, để lại người thợ săn với Crowley người tỏ ra khinh bỉ với Thanh Kiếm Michael. "Đừng mong đợi tôi nhẹ tay với cậu, công chúa."
"Tôi sỡ hữu một con dao giết quỷ." Dean nhắc cho ông nhớ, cảnh giác mà quan sát con quỷ.
Gabriel cân nhắc sự lựa chọn của mình trước khi rời đi, bỏ lại con quỷ còn lại cho Castiel giải quyết. Meg thở dài và nhìn hắn. "Vậy tôi đoán chỉ còn tôi với anh thôi Clarence."
"Vị giáo viên cũng không hữu ích lắm." Castiel nhận xét khi hắn vào vị trí.
"Nhưng cũng khá thú vị." Meg bật cười, xoay đũa phép của cô mà không cảnh báo trước, bắn một câu thần chú về phía hắn.
Castiel bước sang một bên để tránh nó mà không cần phải nghĩ ngợi, chuẩn bị gửi lại một câu thần chú khi Dean nhảy sang từ nơi mà anh và Crowley đang bắn những tia màu tím và đỏ về phía nhau. "Xin lỗi." Dean lầm bầm, cúi xuống để né một luồng anh sáng màu tím mà sau đó trúng một học sinh khác, để lộ ra rằng nó chỉ là bóng sơn.
"Hai người đang...chơi bắn bi sơn à ?" Sam hỏi, khi bóng bi sơn màu tím của Dean bay trúng tường. Anh và Adam dừng lại trận đấu của mình để xem.
"Có thể." Crowley nhún vai, tránh một tia sáng màu tím khác. "Cậu ta không tin tưởng để tôi sử dụng câu thần chú nên chúng tôi đống ý sử dụng câu thần chú bóng bi sơn à Adam đã tìm ra."
"ĐỪNG CÓ BẮN TRÚNG TÔI ĐÓ!" Adam hét lên, từ nơi Dean đã thành công bắn trượt mục tiêu của mình và thay vào đó bắn trúng em út của mình trên vai. Adam liếc Dean, nâng nui 'vết thương chiến tranh của mình'.
"Không phải bây giờ là lúc chúng ta nên làm gì sao ?" Castiel hỏi, lờ đi cái cách mà Dean núp sau lưng anh, sử dụng anh như một cái lá chắn khỏi những tia sáng màu đỏ bị bắn ra từ Crowley.
"Không!" Sam lắc đầu. "Không. Chỉ cần ngoan ngoãn đứng đó đi Cas." cười nhe răng khi anh giương đũa phép, cố gắng nhắm kỹ anh trai của mình.
Dean hét lên khi một bóng bi sơn màu xanh bắn trúng vào cổ của mình. "Không công bằng." Anh cằn nhằn.
"Các cậu..." Castiel liếc mắt xung quanh."Mọi người đang nhìn chúng ta."
"Lỗi của ông ta/cậu ta mà!" Crowley và Dean đồng thanh đổ lỗi cho nhau. Sam đảo mắt.
"Hãy chỉ..." Adam lắc đầu. "Các anh biết không, đừng để ý. Đi thôi nào các anh. Chúng ta sẽ kết thúc trận đấu này ở dưới sân."
"Không cần đâu các ngài trẻ!" Lockhart đã lướt đến chỗ họ. "Chúng ta có thể dùng một vài tình nguyện để cho những người còn lại thấy phải chiến đấu như thế nào và các trò đã làm rất tốt!" Hắn đặt tay lên vai của Adam và Sam và cặp đôi trông rất khó chịu. Crowley cười khúc khích, cảm thấy sự xấu hổ của họ rất thú vị.
"Sam và Dean có thể làm điều đó," Adam luồn ra khỏi cánh tay đang choàng qua vai cậu.
"Đương nhiên!" Cặp đôi trông vui mừng đến mức đáng ngờ, trao đổi những cái nhìn mà Cas nhận ra rằng là một dấu hiệu xấu.
"Không phải trò Winchester." Snape gầm với cặp song sinh, "Hay Novak. Hay bất cứ ai trong nhóm của các trò..." Ông nói thêm khi thấy Gabriel, Meg, và Jo nhập hội lại với họ.
"Oh, tôi không biết nữa," Ông ta lại khoe hàm răng của mình một lần nữa. Castiel không biết như vậy có tốt cho sức khỏe không, có một hàm rằng lấp lánh như vậy. Mắt của Dumbledore cũng lấp lánh...có thể họ sử dụng một câu thần chú chăng ? "Cả hai trò ấy đều rất tốt trong chiến đấu mà không cần pháp thuật. Hay là hãy cho một chút hướng dẫn trước khi chúng ta rút đũa phép ra nào."
Snape trông như muốn giết người đến nơi khi Lockhart ra hiệu cho hai anh em lên sàn đấu.
"Em có nghĩ rằng hắn ra nghiêm túc không ?"Dean hỏi Sam.
Castiel nghiêm túc suy xét câu hỏi, trước khi quay sang phân tích Lockhart. Ông ta trông có vẻ nghiêm túc về việc đó.
Snape cũng vậy khi Sam và Dean bắt đầu cố gắng (cho tất cả để nhìn thấy) siết sự sống ra khỏi nhau, hoàn toàn vứt bỏ những chiếc gậy pháp thuật của họ để sử dụng nắm đấm và đá.
"Giờ không có máu quỷ cho em đâu Sammy." Dean cười, đôi mắt nhắm kỹ khu vực phổi của Sam. Lời chế nhạo đã có tác dụng khi cậu em trai cố đấm vào bụng Dean, nhưng anh trai của anh đã bắt được cánh tay và xoay ngược nó lại. Sam đá ngược ra sau về phía ống quyển của Dean.
"Không được chạy trốn đến chỗ Michael." anh gầm lại.
"Họ thật sự lấn sâu vào việc này." Meg quan sát, "Chúng ta có nên cản họ lại không ?"
"Làm như em có quyền nói anh." Môi của Dean cong lên chế nhạo. "Như em chạy đi Stanford ? Như em chạy đi với Ruby ? Em mới chính là người luôn chạy trốn, không phải anh."
Sam đấm vào mặt của anh.
"Có thể nó giống như quản lý cơn giận." Castiel lý giải. "Là một cách để họ bộc lộ cảm xúc của mình theo một cách lành mạnh."
"Nhìn chẳng lành mạnh chút nào." Gabriel thì thầm. "Đã có ai ếm bùa giận giữ lên họ hay gì à ?"
Sam cố làm lại việc đó một lần nữa nhưng bị Dean bắt lại và bẻ vặn nó, và họ lại đột nhiên trao đổi nắm đấm tay với nhau. "Em xin lỗi." Sam khinh bỉ. "Em quên rằng anh phải có một ai đó để bám theo. Rằng anh cần một ai đó để anh có thể nghe theo lệnh của họ như một con chó ngoan. " Hơi thở của anh bị gián đoạn khi Dean giáng một đòn vào hàm của anh. Bẻ lại cổ của mình khi anh đi lần quanh anh như một con thú rình mồi. "Anh là chàng lính tốt bé nhỏ của bố. Cho đến khi bố bỏ anh...tất cả mọi người cứ rời bỏ anh Dean. Anh có bao giờ nghĩ rằng tất cả mọi người rời bỏ anh là có lý do không ? Mẹ bỏ anh. Bố bỏ anh. Em chỉ làm theo gương của họ thôi. Thiên Đường của em không có anh trong đó." Anh nhún vai.
"Nực cười phải không ?" Dean cau mày. "Khi thiên đường của em là Địa Ngục của anh. Well, cái sợi dây chuyền đó là thiên đường của em, và giờ nó nằm ở bãi đất hoang nào đó. Nghe có đau không ?"
"Rồi...và rồi..." Sam lờ anh đi, "Anh tìm thấy Alistair, để bò lên bụng anh, cầu xin anh nhặt con dao đó lên. Anh quy phục bọn thiên thần, và anh quy phục hắn ta." Thể xác của Michael giang rộng hai tay. "Em có thể đã phá dấu ấn cuối cùng nhưng anh...anh đã phá dấu ấn đầu tiên. Chính anh đã bắt đầu tất cả, em chỉ kết thúc nó thôi."
"Vậy em nghĩ rằng điều đó biện giải cho tất cả mọi việc ?" Dean cười chảy nước mắt. "Em không thoát khỏi việc này đâu Sam, chỉ bởi vì những việc anh làm. Anh biết anh đã làm những gì. Anh đã tra tấn linh hồn và anh thích điều đó. Nếu như anh quay lại nơi đo thì anh có thể sẽ làm lại việc đó một lần nữa. Em biết điều khác biệt là gì không Sam, giữa chúng ta ? Anh biết rằng việc đó là sai. Em...em nghĩ điều đó là đúng. Em nghĩ rằng uống máu quỷ là cách để cứu thế giới. Em tin một con quỷ hơn là tin anh trai của mình! Em cứ tiếp tục ra những quyết định dựa trên những gì mà em muốn làm. Chính em muốn nhảy vào trong lồng. Chính em muốn giết Lilith. Chính em muốn **** một con quỷ khi anh trai của em mục rữa dưới Địa Ngục.
"Im đi." Sam gầm lên. "Cứ như anh có quyền đổ lỗi cho em! Anh chính là người làm ra hợp đồng đó; anh chính là người có nhiều vấn đề tâm thần đến nỗi thà bị thiêu sống dưới Địa Ngục hơn lầ để mọi người đi."
"Em muốn nói với anh về để mọi thứ rời đi ? Bởi vì em rất giỏi làm việc đó, phải không Sam ? Em vẫn còn có đoạn thư thoại quái quỷ đó trong điện thoại của em từ bọn thiên thần, chỉ để nhắc cho em nhớ rằng mình là một con quái vật và là một đồ lập dị, dễ bị thao túng và chỉ tồn tại để nào con thú cưng hoàn hảo của Lucifer. Không có việc nào trong đó là lỗi của em, đương nhiên, là lỗi của anh khi làm ra hợp đồng đó, là lỗi của Ruby cho việc em uống máu...em chỉ không thể thừa nhận rằng em sai phải không nào ?"
Gabriel nhỏ tiếng chửa thề. "Giờ chúng ta có nên cản họ lại không ?" hắn hỏi.
"Quá thú vị." Crowley thích thú. Jo đánh ông.
"Đương nhiên chúng ta phải cản họ lại...anh có biết họ sẽ trở nên như thế nào nếu chúng ta không chen ngang không ?" Cô đẩy ngang qua đám đông đang im lặng đứng xem, về phía sân đấu. Catstiel theo sát cô khi cả hai bọn họ thôi khiêu khích nhau và bắt đầu chỉ ném những nắm đấm về phía nhau theo cách huấn luyện quân sự.
Khi Castiel tới được phía sân đấu, Sam thành công đâm sầm người anh của mình vào tường, đầu của Dean đập vào tường với một tiếng 'Crack' làm cho Jo nhăn mặt. Castiel tiến đến, nhưng Dean nhanh hơn, bằng một cách nào đó luồn ra khỏi Sam và hạ một cụ đấm vào đầu Sam mạnh đến nỗi đầu của anh bật ngược ra sau khi anh quỵ xuống. Dean quay sang một bên, khác ra máu trong miệng mình.
Sam bật cười, một vết bầm dần hữu hình trên cằm của Sam. "Việc này không nên dễ đến vậy." anh thừa nhận với anh trai của mình.
Jo khựng lại. "Cái gì ?"cô chớp mắt hỏi khi Dean thở dài, đề nghị một cánh tay cho cậu vị thành niên trẻ tuổi và kéo anh đứng lên.
"Em thật sự làm cho anh bất ngờ đó Sammy," Dean nhăn mặt, vẫn tiếp tục khạc ra máu. "Gee, đoán mấy cái buổi tư vấn tâm lý đúng là thứ mà chúng ta cần..."
"Nhưng chúng ta cũng làm lừa được họ..." Sam vẫn còn kéo ra được một nụ cười khi một cục u dần hình thành trên mặt anh.
"Việc này chẳng mắc cười chút nào." Jo gầm với họ. "Không một chút nào!"
"Quản lý cơn giận ?" Castiel hỏi họ.
Dean mỉm cười, có một chút máu me. "Ừ Cas, gần giống như vậy."
"Đi nhanh thôi!" Sam khó khăn đi chập choạng xuống sần đấu. "Trước khi Snape giết chúng ta."
"Hai tên cuồng bạo hành các anh...!" Jo đấm họ, đảm bảo rằng mình nhắm đúng nơi vốn đã có vết thâm. "Các anh chỉ muốn một cơ hội để đánh nhau thôi sao ?"
Sam nhún vai. "Yeah, không có mối nguy họa nào với Ngày Khải Huyền hay bọn Leviathan hay với lũ quỷ...ừ, có vẻ vậy."
Tất cả những học sinh khác đang cho họ những đôi mắt mở chữ A và miệng chữ O. "Hãy nhanh ra khỏi đây thôi." Jo lầm bầm, thay đổi hành trình trở lại chỗ đám đông của mình và hướng đến cửa ra vào khi Lockhart nhanh chóng gọi Potter và Draco lên sân đấu để đánh lạc hướng. Castiel nghĩ ông ta làm vậy là rất thông minh.
Sam và Dean bị bắt dành phần còn lại của cả tuần trốn trong Phòng Cần Thiết, vì nhóm giáo viên đang tìm họ như những con chó săn về vụ 'tư vấn tâm lý'
"Trò chơi khăm của các cậu thật ăn hại." Gabriel thông báo với họ. "Lần sau nếu hai cậu muốn vần nhau ra thì đi chỗ nào khác mà làm.
Ít nhất cả hai đủ lịch sự để trông hối lỗi.