Changing Circumstances

Harry Potter - J. K. Rowling Supernatural (TV 2005)
M/M
G
Changing Circumstances
Summary
Khi bọn Leviathan trở nên quá khó để sử lý, Team Free Will (Đội ý chí tự do)_và những người bị bắt đi theo, trốn ở Hogwarts, sau khi bằng một cách nào đó bị biến thành những đứa trẻ mười một tuổi ở nước Anh.Truyện này không theo trình tự thời gian, cố mà hiểu, hiểu được cười rồi thì cười muốn chết luôn.Supernatural crossover Harry PotterTôi không sở hữu truyện này.
All Chapters Forward

Don't Worry About Them ?

Crowley đang có một ấn tượng rằng cho đến giờ toàn bộ cộng đồng những con người được tiên ban phước là những con người có chỉ sổ IQ thấp nhất quả đất. Logic dường như không có trong từ điển của họ.

Phép thuật chính nó phản bác logic, nhưng điều đó không cho họ lý do để hoàn toàn quên đi nó. Chính sự tồn tại của quỷ cũng phản bác logic và đôi khi cũng chẳng có lý do nào hợp lý để giải thích. Crowley, tuy nhiên lại thích logic, và một phần là do bọn quỷ dường như cũng thiếu điều này (vì kiểm tra Vòng Bẫy Quỷ ở dưới những tấm thảm và trên trần nhà giờ này nên là bản năng tự nhiên của chúng rồi), đó là lý do tại sao hắn ta đã leo lên được đỉnh cao với ít cố gắng như vậy.

Adam nhận ra rằng quan điểm của Crowley về thế giới phù thủy dựa trên chất lượng những thỏa thuận mà ông làm với họ. Crowley nghĩ rằng con bọ bé nhỏ quan sát quá nhiều cho lợi ích của mình.

"Ông cố bán cho cậu ta...linh hồn của chính mình... để đổi một chai whiskey lửa à..." Gabriel thắc mắc về nó khi họ đã qua trở lại phòng sinh hoạt chung của chính mình. "Cậu ta đã có sẵn linh hồn của mình rồi." Vị Đại Thiên Thần chỉ ra, đôi khi ông vua của Địa Ngục quên rằng mình đang nói chuyện với một thiên thần chứ không phải một nhóc ba tuổi.

"Đó là một thỏa thuận tốt." Crowley nói. "Tôi để cho cậu ta giữ linh hồn của mình nếu cậu ta cho tôi đồ uống có cồn."

Gabriel gật đầu. "Okaaaay," hắn nói, vui vẻ, hiện đang chơi với một quả cầu thủy tinh mà hắn có lẽ đã trộm từ bà Trelawny. Crowely rất mừng rằng mình đã bỏ những buổi học đó sau cái buổi vụ bánh tiên tri. "Bất cứ thứ gì mà hiện giờ chiếc thuyền của ông đang cung cấp cũng đừng có chìm cùng nó," vị đại thiên thần nhún vai. "Nhưng mà khuyên nè...Có thể lần sau ông nên đề nghị một thứ gì đó có giá trị hơn." Nhìn thấy được biểu hiện của Crowely, vị thiên thần nói thêm. "Con người luôn tham lam, ông biết mà ?"

Crowley vẫn chưa tính toán đến việc đó. Và khi thỏa thuận tiếp theo của ông đến thì ông đã có được một chai whiskey lửa bằng những đồng xu bằng bạc với những cái tên kỳ lạ, ông nhận ra mình phải thay đổi chiến lược của mình. Xem xét việc với những đồng bạc đó có nghĩa đơn giản là ông đã trả tiền để mua chai đồ uống. Những người phép thuật có vẻ không biết khái niệm về thỏa thuận. Có lý do mà không có một con quỷ nào lại đi thỏa thuận với bọn chúng.

Vậy nên thay vào đó Gabriel đã giúp ông thành lập một kết nối chợ đen.

"Tại sao...?"Jo hỏi ông vào một khoảng thời gian nào đó trong năm thứ tư của họ. "Cứ mỗi lần tôi hỏi ai về thông tin hay một vật có giá trị họ đều bảo tôi đi tìm ông ?"

"Họ biết ai là người bán hàng hàng đầu ở thị trấn, bé yêu ạ." Crowley nhe răng cười. "Những ngã tư đường chỉ là những con gián so với những người dân tốt bụng và hào phóng này."

"Ông vẫn chưa làm bất cứ thỏa thuận nào," Clarence trông cảnh giác. Mắt đỏ tự nhắn nhủ mình rằng nên thôi sử dụng tên biết danh mà con quỷ cái mắt đen đặt cho thú nuôi thiên thần của nhà Winchester.

"Tại sao tôi lại có cảm giác rằng không có ai tin tôi ?" Crowley giả vờ đau lòng.

Castiel vẫn trả lời. "Bởi vì ông là một con quỷ..."

"Ông ta trao đổi các thứ trong trường," Adam nói với họ. "Ông đưa tiền cho cặp song sinh Weasley để họ lấy cho ông ta các thứ và trao đổi nó để có được những gì mà ông ta muốn rồi từ đó kiếm ra thêm nhiều tiền nữa."

"Bọn tôi chẳng thể nào mà đưa ông đi đâu được." Dean thở dài. "Cứ như Gabriel với cái vụ bài ca giáng sinh năm ngoái vậy."

Có một sự im lặng khó chịu khi tất cả mọi người đều cố gắng quên đi sự kiện đó.

Sau đó. "Khoan đã, ông đang nói với tôi rằng ông thành lập một mạng lưới chợ đen ngầm ở trong trường ?" Jo thì thầm. "Vậy là ông đã nói dối tôi khi ông nói ông không thể tìm được một con dao bằng đồng nguyên chất !"

"Có thể," Crowley nhún vai. "Uh...xin lỗi...?"

"Cô cần dao đồng để làm gì ?" Meg hỏi.

"Khoan đã..." Sam khựng lại quá trình ăn salad của mình. "Không phải ông đã bỏ một con dao đồng vào trong vạc nấu thuốc, nung chảy rồi nặn nó ra thành một thứ gì đó vặn xoắn rồi đem đi cầm để lấy một chai Craig scotch à ?"

Có một giây phút im lặng, và Crowley có suy nghĩ thoáng qua rằng nếu như ánh mắt có thể giết, thì Jo đã đâm ông với đôi mắt của cô ra rồi. "Tôi có thể lấy cho cô cái mới." Ông nhanh chóng nói.

"Hơn hơn là như vậy." là tất cả những gì cô tóc vàng nói, trước khi quay đi. Vị vua của địa ngục thở phào nhẹ nhóm-ông đã né được một viên đạn. Đã có một vài sự kiện suýt làm cho mạng lưới của ông bị sụp đổ. Một trong những sự kiện đó có liên quan đến một cuốn nhật ký biết nói trong năm ba mà ông đã vớ được trên sàn của một phòng vệ sinh. Không phải là do ông có hứng thú đi rình mò phòng nhà vệ sinh nữ hay gì đâu nhưng do Gabriel cứ hay đi nói chuyện với một con ma nữ và Crowley đã bị kéo theo.

Cuốn nhật ký đã nói chuyện lại với ông, cho đến khi 'Tom' phát hiện ra Crowley không hoàn toàn là con người và linh hồn của ông không thể bị sử dụng trong cái bùa chú hoodoo kỳ lạ của hắn được và thôi nói chuyện với ông. Cảm thấy kinh tởm, Crowley đã ném nó lại vào phòng vệ sinh, ghi bàn vào ngay cái đầu xuyên suốt của con ma nữ.

Sự kiện còn lại xảy ra vào một khoảng thời gian sau đó, khi ông đang lẻn đi đêm và suýt tông vào một vài giáo viên và một người đàn ông mập mạp nhìn trông giống ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Lúc đầu cũng đã đủ tệ rồi, lẻn đi đêm với một con quái vật hút bất cứ một linh hồn nào không cần quan tâm đó là loại trắng thuần khiết ('Đây- đi mà lấy linh hồn của người đàn ông chính chắn- chứ đừng lấy của ta!') hay loại bị vấy bẩn của quỷ, nhưng giờ còn vụ với giáo viên nữa...

Điều đó đương nhiên dẫn đến việc phải đi nói với Gabriel rằng ông xin lỗi, còn lâu ông mới lẻn đi đêm chỉ để làm một tấm bản đồ cho hắn, tự mà đi làm tấm bản đồ của mình đi. Vị Đại Thiên Thần trông có vẻ tức giận, nhưng Vua của Địa Ngục không chắc đó là do Sam và Dean đang theo dõi một người sói trong khu rừng (hai tên đó đôi khi cứ coi nơi đó như sân sau nhà mình không bằng) và Gabriel đã bỏ lỡ mất cơ hội để xem hai tên đó được cứu bởi một con kỳ lân hay là bởi vì Gabriel không thể đi theo dõi Snape cả ngày lẫn đêm.

Ít nhất thì có một vật phẩm đáng giá thu được từ chuyến phiêu lưu.

"Cái gì vậy ?" Castiel hỏi, vươn tay ra để chọc vào cái đồng hồ cát nhỏ bằng vàng
"Cái gì vậy ?" Castiel hỏi, vươn tay ra để chọc vào cái đồng hồ cát nhỏ bằng vàng.

"Ôi không." Adam trông như cậu muốn dập đầu vào tường. "Ai tỉnh táo lại đi đưa cái thứ đó cho ông ?"

"Nói đúng hơn là ông đã trộm nó từ ai ?" Dean lầm bầm, đúng như mọi khi khi Crowley lấy chiếc đồng hồ vàng xa khỏi bàn tay tò mò của vị thiên thần.

"Quan trọng hơn là...nó có tác dụng gì ?" Gabriel hỏi, dường như bị mê hoặc bởi đồ vật bằng vàng.

"Tự đi mà kiếm một cái riêng đi." Crowley lùi ra xa hỏi hai tên thiên thần đang bị mê hoặc bởi món đồ vật. Hai tên đó đôi khi cứ như một cặp chim tò mò, nghiêm túc đó..."Đó là một cái xoay thời gian. Có nghĩa là tôi có thể xuyên thời gian nếu như tôi xoay nó. Nó lùi lại đến tận 24 tiếng đồng hồ."

"Trừ khi ông xoay nó 8760 lần, như vậy thì ông sẽ quay lại một năm." Adam leo vào. Crowley không biết rằng ông nên cảm thấy ấn tượng rằng thằng nhóc có thể tính nhẩm nhanh đến như vậy, hay cậu tóc vàng Winchester thật cân nhắc việc ngồi xuống và xoay cái đồng hồ cát đến gần 9000 lần.

"Có phải ông đã lấy trộm nó từ một giáo viên không ?" Castiel nghiêm túc hỏi ông. Nhưng mà nói đúng ra thì vị thiên thần này lúc nào mà chẳng trông nghiêm túc.

"Clarence," Meg chêm vào, đôi mắt tỏa sáng khi quan sát đồ vật bằng vàng. Crowley nắm lấy nó chặt hơn nữa. "Tôi đã nói với anh điều gì ? Nó gọi là giải phóng. Không phải trộm. Giải phóng."

"Cô đã dạy cho anh ta những gì ?" Dean trông cảnh giác khi thấy thú cưng thiên thần của mình đang bị hắc hóa. Meg và Dean bắt đầu tranh cãi về Castiel với thiên thần tóc nâu đang được nói đến ngồi giữa họ.

"Ông có thể sử dụng nó để có thêm thời gian học tập." Sam hứng thú. "Nhưng tôi có nghe rằng ông không được thay đổi quá khứ. Nếu không thì..."

"Nó làm rối loạn mọi việc." Jo nói theo cách lịch sự. "Ông tính làm gì với nó ?"

"Bán nó." Quá rõ rồi còn gì, ông không hiểu sao họ không đoán trước được điều đó. "Không phải cho cái lũ nhóc này đâu...cho cái con hẻm xinh đẹp ở London."

"Diagon ?" Jo cau mày.

"Knockturn," Sam thở dài, "Yeah, đương nhiên, chỉ cần chia một chút tiền cho bọn tôi là được."

"Đây là việc kinh doanh của tôi. Tự đi mà kiếm của mình đi."

"Bọn tôi chỉ cần thuê Sam làm bài tập cho bọn tôi là được." Meg nhún vai, lờ đi cái nhìn cảnh giác của nai tơ bởi vì đúng vậy, Dean chắc chắn có thể sẽ đồng ý với những việc như thế này.

..................................................................................................................................................................................................................

"không."

"Nhưng Dean...hãy nghĩ đến những nét văn hóa mà chúng ta sẽ trải nghiệm."

"Không."

"Một cơ hội để tiếp cận với phép thuật từ nhiều đất nước khác nhau..."

"Không."

"Những cô gái người Pháp xinh đẹp..."

"Khô...khoan đã...Cái gì ?"

Crowley lén cười. "Cậu nhìn như một đứa nhóc chưa đến tuổi dậy thì." Ông nói với Dean vẫn đang mười bốn tuổi. "Không có một cô gái nào sẽ theo đuổi cậu đâu."

"Điều này có nghĩa là chúng ta có thể đi ?" Sam đầy hy vọng. "Bởi vì em có cuộc tranh cãi tử tế hơn mà chắc chắn sẽ thắng được bất cứ thứ gì mà anh nghĩ ra."

"Được thôi." Dean nhún vai. "Chúng ta sẽ đi kiếm một bội đồng vàng và xem một vài người cưỡi chổi."

"Cũng đâu phải là chúng ta không có đủ tiền," Gabriel nhún vai. "Tại sao không ?"

Theo một cách nào đó thì nói như vậy cũng đúng, Crowley cảm thấy thú vị. Họ đã được để lại một chiếc chìa khóa với rất nhiều đồng xu bằng kim loại quý trong đó. Ông đã cố bán chúng cho một tiệm trang sức nhưng họ lại không nhận ra được kim loại - chắc là một thứ ngu ngốc nào đó như vàng của người lùn.

Như mọi khi, ông có kế hoạch để kiếm tiền. Vươn vai, ông để cho tay của mình đặt lên vai của sóc con. "Này Adam," ông nói, cười nhe răng, khi cậu nhóc cảm thấy không thoải mái. Adam thậm chí còn nhỏ hơn cả Sam hồi còn tuổi cậu. "Nhắc cho tôi nhớ lại xem nên đặt cược vào đội nào để thắng đi."

..............................................................................................................................................................................................................................

"Chúng ta có cần phải ngồi cao đến như vậy không ?"Ngạc nhiên là Adam chính là người hỏi, mà không phải Dean. Cậu Winchester đang được nhắc đến hiện đang cố quên đi vị trí của mình bằng cách nhồi thức ăn vào trong miệng của mình theo một cách kinh tởm. Bị kinh tởm, Crowley quay đi.

Vị đại thiên thần lật qua từng trang vở, kiểm tra lại những phần đặt cược của họ. "Bao nhiêu vậy...?" Crowley hỏi.

Huýt sáo. "Chúng ta sẽ giàu hơn rất nhiều sau đêm hôm nay."

Một tràn tiếng reo cổ vũ to đến nỗi suýt làm Dean ngã khỏi ghế. Castiel đang chơi với một cặp ống nhòm kỳ lạ và nhìn xung quang với sự thích thú về phía những người ngồi ở trên khán đài. Crowley vươn ra một ngón tay để chuyển tầm nhìn của vị thiên thần về phía những con yêu tinh đang xuất hiện để khỏi trông nhưng một kẻ đeo bám rùng rợn.

"Có mang theo muối không ?" Jo trông hào hứng, Crowley tự hỏi không biết lý do duy nhất họ ở đây có phải là vì niềm đam mê của cô với trò chơi này không
"Có mang theo muối không ?" Jo trông hào hứng, Crowley tự hỏi không biết lý do duy nhất họ ở đây có phải là vì niềm đam mê của cô với trò chơi này không. Well...còn có sở thích cá cược để kiếm tiền mà ông vẫn không thể bỏ được với cái vụ 'con người' mà ông, Meg và các thiên thần đang trải nghiệm. Jo đã thuyết phục được mẹ cô mua một cái chổi bay, và cô đã từng gửi đơn xin tham gia là một truy thủ vào đội của nhà mình, không may thay vẫn được cân nhắc bởi truy thủ mà họ hiện đang có. ("Năm sáu" cô nói với họ với hai hàng rằng nghiến ken két.)

"Mấy cái con yêu tinh chết tiệt," Dean lầm bầm. "Những người này điên rồi."

Những con yêu tinh bị cắt ngang bởi các cô gái xinh đẹp. Môi của Crowley cong mép lên khi thấy những người suýt ngã ngửa ra chỉ để có thể đến được chỗ những cô gái đó.

"Thấy chưa ?" Meg thúc cùi chỏ vào ông, chỉ về hướng Dean. "Anh ta thậm chí còn không nhìn bọn họ. Anh ta hoàn toàn đang yêu với thiên thần của mình!"

"Vậy cô muốn là gì về điều đó ?" Crowley gầm lại, "Tình dược ?" Ông không biết Meg đẫ lấy đâu ra cái ý tưởng rằng Dean-o và Cassie nên thành cặp với nhau. Mặc dù cô cũng có lý...nhưng cũng có thể là cô chỉ ghen tỵ

"Nhìn kìa!" Sam chỉ về phía những cầu thủ đang cất cánh. "Trận đấu bắt đầu rồi."

"Thú vị thật đấy." Crowley mỉa mai.

Ông bị bắt im lặng bằng một tiếng rít. "Im đi." mà chính nó cũng bị dìm xuống bởi những tiếng reo hò.

............................................................................................................................................................................................................................

Đội Ý Chí Tự Do đã kiếm được một gia tài nhỏ tối hôm đó. Crowley đã định giữ nó cho riêng mình, nhưng rồi Castiel chớp đôi mắt xanh em bé đó và ông cảm thấy thương cho thiên thần (ông sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó) và ông chia phần thắng của họ ra.

"Chúng ta sẽ mua cả trụ sở mới." Dean nói với Sam. "Khí chúng ta về lại nước Mỹ. Chúng ta sẽ có một trụ sở như nhà Campbells và một phòng ngục với bẫy quỷ và cho chúng ta mỗi người một phòng riêng..." Đến đây thì Crowley chẳng còn để ý nữa.

Buổi cắm trại xa hoa của họ ("Giờ thì anh hiểu tại sao người ta lại thích cắm trại hào nhoáng đến vậy rồi." "Nó gọi là khu trại xa hoa Dean" "Shut up bitch" "Jerk")bị cắt ngang bởi những tiếng hét, có nghĩa là chỉ trong vòng vài khắc Đội Ý Chí Tự Do bị giảm xuống đến năm người. Nhìn hai thành viên còn lại, Crowley tự hỏi không biết có tốt không khi chỉ có một con quỷ và một thằng nhóc đã từng học ngành y là những người duy nhất lo cho sức khỏe và sự an toàn của chính mình.

Adam thở dài. "Chúng ta tốt hơn là nên...nhanh đi thôi." cậu biến mất và Meg, trông có vẻ lo lắng cho thằng nhóc (và đúng thật là một điều ngạc nhiên) và đi theo cậu. Crowley tạ ơn Chúa (được rồi, có thể không phải là Chúa, nhưng ông chắc chắn không tạ ơn Lucifer) rằng Bobby và Ellen đã không lo lắng về việc họ đi một mình và đã không đi theo họ, bởi Ellen chắc chắn sẽ ghét việc này.

Crowley nhìn thấy những người còn lại núp ở phía sau một căn lều đã sụp đổ một nửa, thì thầm với nhau. "Chúng ta nên đi thôi." Adam rít lên với họ.

"Yea, nghe như một ý kiến hay." Meg ủng hộ. Cô ta sẽ làm một cánh tay phải đắc lực cho hắn nếu như không phải do vấn đề rằng cô muốn đầu của hắn ghim trên một cái cọc gỗ. Ông không chắc tại sao giờ ông lại đứng bên cạnh cô. Hoặc là nó sẽ lại tiếp diễn khi mọi thứ trở lại bình thường. Ông sẽ đối mặt với vấn đề đó khi nó đến.

"Vậy là chúng ta chạy trốn thay vì giúp đỡ à ?" Jo cảm thấy kinh tởm.

Gabriel nhướn đầu quan sát xung quanh nơi họ trốn, "Nghe này. Có nhiều người ở đây. Dù cho tôi rất muốn cho những tên khó ưu đó những gì mà bọn chúng xứng đáng, họ là những quan chức của bộ. Có lẽ tốt hơn là chúng ta không nên xen vào."

"Gabriel nói đúng." Sam đồng ý. "Đi nào Dean. Anh sẽ có cơ hội xử lý bọn chúng sau."

"Bọn phù thủy chết tiệt," Dean lắc đầu khi họ nhanh chóng di chuyển khỏi khu cắm trại bị bỏ hoang. "Cũng chẳng khá hơn gì bọn phù thủy ở nhà...cũng điên như nhau..."

"Ai đó ?" Một giọng nói cất lên, ở gần rìa khu rừng. Castiel khựng lại, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trong bóng tối.

"Tôi nghĩ rằng có ai đó..." Hắn bị cắt ngang bởi một tiếng khóc thét lên.

"Mordsemorde...!" (Dấu Hiệu Hắc Ám)

Một tia sáng màu xanh lá cây bắn thẳng lên trời cao, Crowley nhướn mày nhìn con rắn trườn ra từ miệng của một cái đầu lâu.

"Đó...đó chẳng phải là dấu hiệu mà Voldemort dùng để đánh dấu hiện trường của hắn sao ?" Voldemort thì thầm.

"Nó giống như chữ ký của hắn vậy. Giống như lửa của Azazel," Meg nói với họ. "Chúng ta không nên ở đây."

"Đồng ý..." Crowley chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hắn sẽ đồng ý với cô ta, "Hãy đến chỗ chiếc xe và đi thôi. Ngay..."

"Bé Yêu của anh..." Chỉ có như vậy, Dean nhanh chóng chạy đi, và những người còn lại nhanh chóng theo anh.

May mắn thay, chiếc Impala của Dean hoàn toàn không bị hư hại (hay chiếc xe tải mà Jo đã mượn củ Ellen với lời hứa rằng Sam sẽ lái nó. "Đừng để Gabriel cầm bánh lái!") Mặc dù như vậy nhưng Jo lại là người nhảy vào ghế lái, Sam ngồi ở hàng ghế đầu với Dean trong chiếc Impala với Cas, Crowley và Gabriel ngồi chật ních ở phía sau trong khi Jo phải ổn định với Adam và Meg ở chiếc xe kia.

"Wow," Dean lầm bầm. "Anh tưởng một lần là một phép màu nhưng hai lần..." anh huýt sáo. "hai thiên thần....và một con quỷ ở ghế sau xe...Một lần nữa."

"Dean." Sam nói kiểu như anh đã trải qua chuyện này một lần rồi. "Phim khiêu dâm...hiện thực...Có sự khác biệt."

"Anh cảm thấy bị xúc phạm đấy Sam, rằng em ngay lập tức nghĩ rằng đó là điều mà anh đang nghĩ đến." Dean nói.

"Chúng ta có thể mở nhạc hay gì lên không ? Tôi không muốn phải nghe hai cậu cãi vã nhau cả đường về nhà." Gabriel khó chịu nhích người ở nơi hắn ngồi giữa Crowley và Castiel, vẫn là một thẳng nhóc nhỏ người và những ngón tay khó búng. Ít nhất thì Crowley cao hơn hắn, và ông đã từng cao hơn Sam cho đến khi Sasquatch nhận ra nguồn gốc của mình và bắt đầu lớn lên.

Khi một vài nốt nhạc đầu tiên của Back in Black cất lên, Crowley nhăn mặt. "Đổi kế hoạch, tắt nó đi."

Dean chề môi nhưng Sam vẫn tắt nó đi.

Crowley thở dài. Hai tiếng lái xe về nhà ):-(

.........................................................................................................................................................................................................................................

"Cậu cần gì cơ ?" Crowley nhìn chằm chằm vào thằng nhóc năm tư nhà Gryffindor. "Jell-cái gì-o ?"

"Gillyweed.(cỏ mang cá)" Neville nói rõ. "Làm ơn."

"Tôi có thể thỏa thuận," Crowley nhún vai. Ông chỉ cần bảo Gabriel trộm từ tủ nguyên liệu của Snape." Ông khá chắc chắn rằng Snape biết Gabriel lấy bất cứ thứ gì làm cho hắn hứng thú, nhưng lờ đi để tránh khỏi phải nhức đầu khi biết vị đại thiên thần đang âm mưu việc gì. Crowley nghĩ rằng việc đó là rất khôn ngoan đặc biệt là khi ông ta đã bắt gặp Gabriel với mô hình mặt trăng khổng lồ được làm bằng fô mai.

"Tuyệt vời," Neville Longbottom trông có vẻ thả lỏng.

"Nhưng..." Crowley mỉm cười. "Nó sẽ tốn của cậu."

Đáng ngạc nhiên thay cậu ta đã không phản ứng. "Bao nhiêu...?"

Huh, có lẽ cậu bé này cũng có một chút xương sống (ý nói là dũng cảm - gan dạ)

"Chỉ tốn linh hồn của cậu thôi..."

"Crowley..."

Hắng giọng, Crowley sửa lại thỏa thuận của mình, cố lờ đi Dean Winchester với con dao giết quỷ của anh. "Tôi cũng không biết nữa. Cậu có thứ gì mà thú vị không ?"

"Tôi có một quả cầu gợi nhớ."

"Tuyệt vời. Như vậy cũng được."

Một lúc sau, Crowley được nhìn thấy cầm một quả cầu thủy tinh màu đỏ, lườm nó. "Thật vô dụng. Làm sao tôi mà tôi nhớ ra được những gì mà tôi quên ?"

Những người còn lại của nhóm...họ khăng khăng tự gọi mình là Đội, nhưng Crowley chằng quan tâm, thì lại đang quan sát mặt hồ tĩnh lặn.

"Đây là một trận đấu tuyệt vời." Gabriel nói.

"Chúng ta chỉ ngồi ở đây...và chờ đến một tiếng đồng hồ ?" Castiel khó tin hỏi. (Hóa ra trận đấu trước cũng chẳng thú vị gì hơn mấy. Mặc cho những khán đài cao, họ cũng chẳng thể nhìn thấy gì ngoại trừ những mảng tối tăm giữa những mỏm đá cao. Đôi khi khán đài sẽ rung lắc lên, hoặc một thứ gì đó sẽ bắn ra tia lửa, nhưng ngoài những việc đó ra họ một lần nửa chẳng làm gì ngoài việc ngồi ngắm những bụi cây.)

Crowley vẫn còn đang thao thao bất tuyệt về quả cầu thủy tinh. "Chết tiệt, con người ai chẳng quên. Rồi còn có những thứ người ta muốn quên vậy nên đương nhiên họ sẽ không nhớ. Ngươi cần nó nhắc cho ngươi nhớ ra thứ mà ngươi quên, không phải chỉ nhắc cho ngươi nhận ra mình vô dụng cỡ nào..."

"Họ thậm chí còn chẳng cố tạo ra một cái màn hình cho chúng ta quan sát. Chúng ta đến để cổ vũ một cái hồ trống không." Sam thở dài, lấy bài tập ra làm.

Vua Ngã Tư vẫn còn đang nói không ngừng, nhưng chẳng có ai nghe, bỏ ngoài tai những gì không nói từ lâu lắm rồi. "Nghiêm túc đó, ai lại đưa thứ này cho con nít ? Thứ này hoàn toàn phí tiền và nguyên liệu. Thứ này hoàn toàn vô dụng và...."

Meg chộp lấy nó và quăng nó vào cái hồ, suýt ném trúng vào đầu của Cedric Diggory mới vừa ngoi lên từ mặt hồ. "Whoops," cô nói, tỏ ra ngây thơ, khi tất cả những cái đầu đều quay lại xem ai đã ném nó. "Lỗi của tôi..."

Tia sáng trong đôi mắt cô chỉ ra ý khác.

.............................................................................................................................................................................................................................

"Ông có chắc rằng Umbitch này không phải là một con quỷ không ?" Dean hỏi ông lần thứ triệu lần trong năm thứ sáu của họ.

"Có." Crowley gầm lại. "Và trước khi cậu hỏi, không, bà ta không phải bất cứ một sinh vật siêu nhiên nào mà cái não bé nhỏ thảm hại của cậu có thể nghĩ ra."

"Não của ông... mới bé nhỏ thảm hại..." Câu cãi lại của Dean lại thất bại và anh quay đi, di chuyển qua ngồi bên cạnh bên Gabriel thay vì ở bàn độc dược. Castiel như một con cún con ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, việc đó có nghĩa là...

"Này sếp," Meg ngồi xuống cạnh ông và Crowley cảnh thấy mình sự khó chịu của mình cao đến chạm nóc nhà. Chỉ vì ông có thể chịu đựng ở chung một phòng với cô, không có nghĩ rằng ông thích cô. Ngay cả khi họ có thể coi như là bạn với nhau, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

"Con điếm." ông đáp trả. "Chuyện gì đã xảy ra với con cóc hồng rồi ?" Nguyên cả Đội ý Chí Tự Do đã xác nhận chỉ trong vòng mười giây bước vào phòng học của bà ta rằng họ không thích bà. Sự nghi ngờ của họ được chứng minh là đúng khi bà ta cho họ những bài tập lý thuyết để làm. Đương nhiên là không ai trong bọn họ chấp nhận và đã dành hầu hết thời gian học môn này của họ để làm những việc riêng ( Meg và Dean đã bắt đầu lại cuốn sách về Địa Ngục của họ) hoặc là cố lườm chết con cóc già.

Xem xét biểu hiện trên mặt của Meg thì nó vẫn chưa có tác dụng.

"Bọn tôi bị cấm túc." Meg nhún vai. "Ngoại trừ Cas đã chớp đôi mắt xanh em bé với bà ta..."

Snape thông báo sự xuất hiện của hắn bằng một tiếng dập cửa và suýt khiến cho một cậu học sinh Hufflepuff bình thường đau cả tim. "Lật trang 79," ông chỉ dẫn. "Thu thập những nguyên liệu cần thiết và bắt đầu khi đã sẵn sàng.

"Không biết cái gì đã chọc vào mông ổng." Gabriel lầm bầm, khi hắn trộm cuống sách giáo khoa của em trai mình và lật đúng trang. "Nhìn này...tình dược!"

"Lộn trang rồi," Dean cố lật cuốn sách nhưng Gabriel phản đối.

"Nhìn đi..." hắn chỉ sang Snape đang chấm điểm một vài bài tập năm nhất trên bàn của ông. "Cậu thật sự nghĩ ông ta sẽ nhận ra sao ?"

"Ông ta sẽ nhận ra." Castiel nói. "Ông ta là bậc thầy độc dược và nên nhận ra sự khác nhau giữa tình dược và 'cơn đau của cái chết đang sống'"

Bĩu môi, Gabriel lật sang đúng trang và rời đi để đi lấy nguyên liệu. Snape dường như không nhận ra rằng hai thiên thần và một cậu Winchester đã lập thành một nhóm ba người, và ngay cả khi ông biết thì chắc ông cũng chẳng quan tâm.

May mắn thay Gabriel đã thực hiện đúng những hướng dẫn và làm đúng loại thuốc mà không có bất cứ khó khăn nào. Nhưng không thể nói tương tự như vậy về Crowley và Meg, hai người phát hiện ra rằng khi bỏ một con sên biển vào một cái vạc vẫn còn đang trên lửa sẽ dẫn đến một vụ nổ đáng gườm.

"Cấm túc, Masters, McLeod vì đã không làm chính xác theo hướng dẫn 5b." Snape thậm chí còn chẳng ngẩng lên khỏi bàn của mình. "Và đi qua bên Umbridge, bởi tôi không muốn phải làm tổn hại não mình hơn nữa với các trò."

"Ow," Dean hít một hơi. "Chán thật."

"Em đã có một buổi cấm túc với Umbridge rồi." Meg phàn nàn.

"Vậy thì trò sẽ có thêm một buổi nữa," Snape vẫn không thèm ngẩng lên. "Thứ bảy, năm giờ chiều..."

Đó là lý do tại sao mà Crowley lại tìm thấy mình ngồi trong một buổi cấm túc với Dean, Sam, Meg và Gabriel vào buổi thứ bảy tuần tới.

"Các trò sẽ phải viết những dòng chữ này." Umbridge trông vui vẻ đến đang ngờ. "Đây, tôi có mấy chiếc bút lông đặc biệt cho các trò."

"Không sao." Dean cho bà một nụ cười sau hàng răng nghiến chặt. "Bọn em sẽ dùng bút." Và chứng minh lời nói của mình khi anh lấy ra một cây bút bi.

"Trò Winchester," cái con cóc già khểnh môi. "Cái gì thế ?"

"Một cây bút." Sam nói với bà ta. "Muggle dùng nó để viết. Đó là một cây bút bi, nó đẩy mực ra ngoài từ một nguồn mực bị nén qua một quả bóng lăn..." Anh nhìn như anh có thể nói tiếp và tiếp nữa, và Crowley tự hỏi không biết Người Khổng Lồ này kiếm mấy thông tin đó ở đâu ra.

Bà ta trông chẳng quan tâm. Khểnh mũi lên, làm cho mình trông như một thứ gì đó lai giữa cóc và lợn. Một con lợn bệnh đã tránh xa ánh nắng mặt trời quá lâu. "Trò sẽ thôi viết bằng cái thứ kinh tởm đó và dùng bút lông trò được đưa."

"Nhưng bọn em vẫn chưa được đưa hộp mực nào." Meg phàn nàn, thận trọng cầm cây bút lông lên.

"Không cần." Bà' giáo sư' cười, và Crowley nhận ra nụ cười tự mãn đó từ vài con quỷ mà hắn biết. Alistair cũng từng dùng nó, trước khi hắn móc tim của ngươi ra và bắt ngươi ăn tim của chính mình.

"Bọn em sẽ viết gì ?" Gabriel nhai đầu của cây bút lông lười biếng (và việc đó thật kinh khủng, ai biết bà ta đã giữ cây bút đó ở đâu)

"Tôi sẽ luôn làm theo lệnh." Umbrigde nói với hắn. "Cho đến khi nào thông điệp đó...hằn vào thì thôi..."

Crowley khịt mũi nhưng bắt đầu viết. Ông viết càng nhanh thì ông càng được về sớm. Ông đã không mong đợi một cơn đau nhói lên ở mu bàn tay của mình.

Ông xoa lên nó, cau mày, và viết tiếp. Ở bên trái của mình, ông nghe Sam kinh ngạc thở mạnh, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của mình, một đường màu đỏ dần xuất hiện.

Chỉ khi ông hoàn thành xong dòng đầu tiên của mình, cái dòng chữ đó mới xuất hiện trên tay ông. Ở bên trái của ông, Sam đã ngừng viết, nhìn chằm chằm vào cây bút lông.

"Giáo sư." anh giơ tay lên.

"Có vấn đề gì sao ?" Nụ cười tự tin thỏa mãn của bà làm cho Sam ngập ngừng.

"Uh... không...em chỉ."

"Như thế này có hợp pháp không ?" Dean giận dữ.

"Tay, trò Winchester." Bà lạnh lùng đáp lại.

Sam đã tìm lại được giọng nói của mình và dập cây bút xuống bàn. "This is crap,"anh nói liếc qua những người xung quanh và những bàn tay ửng đỏ, một dòng chữ hằn lên. "Việc này vi phạm quyền của bọn em và..." anh nói thêm một chút, và Crowley bị lạc trong những thuật ngữ pháp lý mà anh ném vào.

"Oh Samuel," Umbridge mỉm cười. "Việc này hoàn toàn hợp pháp, và với tư cách là Hogwarts kiểm soát viên tôi hoàn toàn có quyền làm việc này."

Ở bên trái của Vua Địa Ngục, Gabriel ngả người ra sau. Như mọi khi, Crowley thấy vị đại thiên thần viết cái gì đó dung tục thay thì dòng chữ được yêu cầu. Thật là một dòng chữ kỳ lạ để khắc lên tay của mình...Lắc đầu, vị đại thiên thần. "Không." hắn nói.

"Gì cơ ?" Giọng của bà ta cao đến nỗi khiến cho tai của ông đau.

"Thế còn 'không' bọn tôi không đồng ý với hình phạt man rợ này." Gabriel gầm lại. "Cha Ơi, nếu như tôi có một chút thánh ân mà không phải bị phong ấn thì tôi sẽ viết bằng máu những sự thật về bà trên khắp cơ thể bà." Vị Đại Thiên Thần của sự Phán Xét bật dậy, đôi mắt lạnh ngắt khi hắn quay phắp lại và tiến thẳng ra cửa. "Bà sẽ nhận được những gì bà xứng đáng." hắn hứa, và kể từ lần đầu tiên ông gặp 'Loki', ông nhận ra Trickster vui vẻ may mắn này là một đại thiên thần, mạnh gần bằng Michael và Lucifer.

Đại Thiên Thần là vũ khí và nguy hiểm và đáng sợ nhất của Thiên Đường.

Con cóc màu hồng đã tuyên bố một cuộc chiến mà bà sẽ không bao giờ thắng.

"Tôi đồng ý với Gabe." Sam dường như đã chấp nhận biệt danh mà Dean đã đặt cho hắn, và đẩy ghế đứng dậy.

Cánh cửa đóng lại trước khi anh đến nơi. "Trò sẽ ở lại và hoàn thành buổi cấm túc." Umbridge nói, giọng cao và lạnh như băng.

"Nếu không thì sao...?" Meg gầm, khi cô và Dean đứng dậy, cậu chàng đã bẻ gãy cây bút làm đôi và chộp lấy chiếc túi của mình.

Cái con cóc hồng bước lên phía trước một bước, giận đến run người ngay cả khi có một tiếng gầm gừ trong phòng học. Tất cả mọi người ngoại trừ bà ta đều chuyển mắt về phía con cún Doberman (chó săn địa ngục) đang đừn giữa họ và bà ta. "Cái gì vậy...?" bà cau mày, quan sát xung quanh, nhưng chẳng nhìn thấy gì. "Các trò sẽ ngưng việc này ngay lập tức hoặc là các trò sẽ ở lại đây cho đến hết năm!"

Meg bật cười, đôi mắt cô chuyển đen khi cô quay người ra cửa. Trong một lúc chẳng có chuyện gì xảy ra, và với một tiếng rầm cánh cửa tan thành từng mảnh. Meg tự mãn chỉ trong vòng một giây trước khi rời đi, Sam và Dean rời đi ngay sau cô.

Crowley chậm rãi theo sau họ, huýt sáo để gọi thú cưng của mình. "Good boy." ông cười tự mãn, đôi mắt của ông rực đỏ và để lại bà giáo viên vừa giận giữ vùa sợ hãi.

Ở bên ngoài Meg đang vung tay khắp nơi. "Chết tiệt!" cô chửi. "Tôi không thể là việc này thêm nữa. Nó đang ở đó...rồi chẳng có gì cả. Trở về bình thường..."

"Canh đúng giờ đấy," Sam vuốt mái tóc Chúa Jesus của anh. "Bọn tôi cần điều đó. Bà ta sẽ ra săn đầu của chúng ta."

"Sẽ không nếu như Gabriel tóm được bà ta trước." Crowley cười đểu.

"Oh yeah...?" Dean khịt mũi. "Gabe có thể chơi trò 'quả báo' của mình. Tôi đề nghị rằng chúng ta cũng nên nghĩ ra một trò gì đó."

"Ví dụ như ?" Meg khinh bỉ. "Thuốc nhuộm tóc...? Bà ta xứng đáng một điều gì đó kinh khủng...Alistair hay gì đó...Và tôi không nghĩ rằng cả trường sẽ đồng ý nếu chúng ta giết bà ta."

"Oh tôi có một kế hoạch." Dean nhìn qua bên Growley đang ngồi dưới chân của Crowley. "Có điều là...ông phải đồng ý mới được.

Một câu thần chú thành công sau đó và tất cả bọn họ đều sẵn sàng. Growley đang lăn lộn ở dưới đất, đòi sự chú ý, nhưng chẳng ai còn nghe thấy nó nữa. Câu thần chú mà Sam đã sáng chế từ một phương trình số học là một thần chú làm im lặng, được cho thêm vào một thành phần quan trọng. Không ai có thể nghe thấy con cún săn địa ngục, ngoại trừ cái con đỉ mặc đồ hồng đó.

Bà ta đã tóm được họ vào bữa ăn nhẹ chiều và đã bắt đầu la mắng họ và một mệnh lệnh ngầm đã được đưa ra, bảo Growley phải hú lên thật to. Cái con cóc già giật mình.

"Cái gì vậy ?" bà yêu cầu câu trả lời.

Và đương nhiên, không ai khác nghe thấy gì.

"Cái gì là cái gì cơ ?" Dean ngây thơ hỏi. Growley lại cho ra một tiếng gầm lớn.

"Có một con chó ở đây..." Umbridge gầm lại. "Có một học sinh đang giấu một thứ đầy bùn bẩn thỉu ở đây..." vì một lý do nào đó bà bắn một cái nhìn nghi ngờ về phía Potter.

Vào cuối cái tuần săn chó, nhưng thất bại, của bà ta, ngay cả giáo viên cũng bắt đầu nghĩ rằng bà ta có vấn đề. "Tội nghiệp," có thể nghe thấy Flitwick nói. "Sự căng thẳng của những công việc ngoài giờ chẳng hẳn đã ảnh hưởng đến bà."

Crowley đã ra lệnh cho con chó của mình bám theo bả cả tháng. Đến cuối cùng, bà ta bị chứng thiếu ngủ trầm trọng.

Gabriel đã quan sát hết tất cả những chuyện đó với sự thích thú âm hiểm. "Không tệ." hắn nhận xét. "Cái của tôi hay hơn."

Hóa ra Growley không phải là lý do duy nhất bà ta bị mất ngủ.

"Tôi đã bảo Dibby và Fiddle bỏ thuốc vào trong tất cả các món ăn của bà ta." Hắn nói với họ. "Với thứ này...nó có tác dụng trái ngược với thuốc Vô Mộng...nói đơn giản là nó sẽ cho người uống ác mộng. Nó bất hợp pháp...cân nhắc về tác dụng của nó, nhưng bà ta đáng bị như vậy."

"Không biết ác mộng của bà ta là gì ?" Dean lầm bầm.

Gabriel cười đểu, "Đó là mới là cái hay của thứ thuốc này. Nó lấy tất cả ác mộng của mọi người chuyển đến cho người uống. Bà ta có tất cả các ác mộng có thể có được trong ngôi người này trong khi những người khác thì ngủ ngon lành."

Sam bắt đầu. "Thì ra..." anh ngưng lại, cau mày. "Anh có cho thuốc ngủ vào đó luôn không ?" Anh hỏi. "Để bà ta vẫn phải ngủ ngay cả khi bà ta không muốn ?"

Crowley nhớ lại cú suy sụp tinh thần của Sam về Lucifer khiến cho anh bị mất ngủ và suýt giết chết anh."

"Bà ta sẽ phải sống với nó." Gabriel khẳng định. "Tôi không để cho bà ta chết dễ dàng vậy đâu."

Không nói cũng biết Umbridge để cho bọn họ yên sau việc đó, chấp nhận nghĩ rằng bọn họ bị điên (mặc dù công bằng mà nói thì toàn trường ai cũng nghĩ như vậy.)

Bà ta thậm chí còn không quan tâm khi bọn họ đối xử với tiết học của bà ta như giờ nghỉ.

..........................................................................................................................................................................................................................

Thế giới Phù Thủy là một lũ ngốc.

Ông cho rằng mình mới chỉ giao tiếp với thành phần ngu ngốc nhất của cộng đồng pháp thuật (bởi thành phần thông minh đủ khôn để không thỏa thuận với một con quỷ. Trừ khi họ được gọi là Dean Winchester)

Vào khoảng thời gian nào đó trong kỳ nghỉ Giáng Sinh năm ngoái của họ, họ đã có niềm vui đối phó với vấn đề thỏ quỷ, và không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Cả trường đã quá sợ hãi bởi một Chúa Tể Bóng Tối với một cái tên tiếng Pháp ("Đầu hàng hoặc là chết." "Ngươi là ai ? Người Pháp ư ?") lại bị kinh hoàng bởi một quân đội thỏ.

"Anh đã là gì ?" Adam hỏi Gabriel, nhìn xuống lũ thỏ đang ngồi ở dưới vườn trường với những cặp mắt đen.

"Tôi dùng sức mạnh thiên thần của mình lên một con Giám Ngục." Gabriel vui vẻ thông báo. Quá vui vẻ để cho Crowley cảm thấy thoải mái.

"Với câu thần chú thỏ đó...?" Dean nhướn người nhìn xuống lũ thỏ đó "Tại sao lúc nào cũng là thỏ vậy ?" anh thở dài.

Trong khi đó Sam, Crowley và Castiel đang xây dựng một đôi quân người tuyết trong nhà(ngược lại với vườn trường vẫn còn đang trong thời tiết nhiệt đới của họ và đầm lầy được tạo ra bởi cặp song sinh Weasley). Họ không thể về nhà vì vị Chúa tể người Pháp, và họ đều đã hoàn thành bài tập về nhà mùa đông của mình như những học sinh ngoan ngoãn.

"Oh tôi đã chịu đựng đủ với mọi người lắm rồi," cô đứng bật dậy, rồi đảo mắt khi cô quay đi tìm lối thoát khỏi hành lang xứ sở mùa đông.

Adam huýt sáo, ấn tượng, mặc dù có hơi lạnh khi cậu quấn chặt chiếc khăn quàng màu đỏ và vàng kim vào cổ mình. "Nó cứ như...nguyên cả một vũ trụ khác vậy..."

"Không..." Crowley cau mày, tự hỏi tại sao Sam và Dean lại biến mất nhanh như vậy với những tiếng thì thầm nghe như. "Balthazar chết tiệt." Ông nhún vai. Winchester...Ông mong đợi gì ở họ chứ ?

Mạng lưới chợ đen mà ông lập nên giờ đang hoạt động rất thuận lợi, và Meg đã tham gia vào công việc làm ăn bất hợp pháp của ông. Vào khoảng thời gian xảy ra vụ thỏ quỷ (mà cuối cũng đã biến mất, và không ai nhận ra rằng bánh Giáng Sinh của họ có chứa thịt thỏ) Draco Malfoy đã đến nhờ Crowley giúp.

"Tất cả những gì ngươi nói về quỷ," Crowley ngâm nga, không thật sự lắng nghe, và vẫn còn nghi ngờ không biết Malfoy có phải bán tiên hay không. "Cứ coi như nó là thật thì ngươi phải làm gì để triệu hồi nó ?"

"Còn phải xem ngươi muốn gì ?" Crowley nhún vai. "Đứng giữa một ngã tư và bán linh hồn của mình. Hoặc triệu hồi một con vào trong Vòng Bẫy Quỷ rồi mặc cả một thứ khác."

Malfoy trông rất tuyệt vọng, nên Crowley đã thương hại và viết xuống chỉ dẫn để triệu hồi một con quỷ.

Ông sau đó đã hối hận, Malfoy chứng minh tại sao bọn phù thủy là một lũ ngốc. Nhưng dù sao thì họ cũng đã lên kế hoạch rời đi sớm, giả vờ rằng họ không thể chịu đựng được áp lực của chiến tranh phù thủy. Sau cái vụ Ộng Kẹ, mà kết quả là Sam và Dean phải sống ở tháp thiên văn khoảng ba tuần (đã có người chiếm mất phòng cần thiết của họ, và họ vẫn còn chưa kiếm ra được đó là ai để họ còn đá người đó ra) trong khi đang nói về Ông Kẹ của họ đã không thể chọn được một hình dạng và chết đi, họ đã sớm lên kế hoạch chuồn đi nhanh.

Nhưng thay vào đó họ đã đi ngay sau vụ Draco, chán nản sau thỏa thuật thất bại với 'vua địa ngục' và cuộc thỏa thuận không thành công với một con quỷ thật.

"Đừng để giáo viên nhìn thấy chúng ta." Sam thì thầm khi anh ngồi xuống cạnh Đội ở dãy bàn. "Dumbledore muốn hỏi chúng ta một vài việc."

"Tâm lý trị liệu..." Dean rùng mình. "Hoặc là trại tâm thần...Hey, bọn tôi có bao giờ kể với mọi người rằng có một lần tôi và Sam nói với một ông bác sĩ về việc gây ra ngày tận thế, nói thật hoàn toàn, và..."

"Rồi." Sự kiên nhẫn của Meg ngày càng mỏng đi. "Cả đám bọn tôi đều nghe rồi. Và chẳng có ai ngạc nhiên cả."

"Cảm ơn." Sự mỉa mai hiện rõ trong giọng của anh. "Mọi người thật biết ủng hộ."

"Tôi đề nghị rằng chúng ta nên rời đi sớm." Gabriel nói với bọn họ, cắt ngang buổi cãi nhau hằng ngày của hai Hufflepuff. "Tôi có thể cảm nhận thánh ân của mình ngày càng mạnh và lũ quỷ giờ đã có thể sử dụng sức mạnh của chúng để di chuyển đồ vật."

"Yeah," Ngay cả Adam cũng đồng ý. "Em không muốn ở trong câu chuyện lâu hơn nữa."

Đó là khi cánh cửa bật mở, bị giật ra khỏi khung cửa khi các học sinh hét lên, trốn xuống gầm bàn. Ngoại trừ Dean vẫn đang ăn bánh và Castiel chỉ chớp mắt. Đôi mắt đen hiện rõ trên khuôn mặt đang tỏ vẻ kinh tởm và Crowley chẳng cần phải liếc qua Draco Malfoy để xác minh giả thuyết của mình.

Người đàn ông mắt đen, với mái tóc màu vàng nhạt và đeo khuyên tai, tiến thẳng đến chỗ Dumbledore. Đa số mọi người đều núp xuống, các giáo viên quăng những câu thần chú về phía hắn ta, những tia sáng hoặc là bị hấp thụ như nước hoặc là bị phản lại với một cái vẫy tay khi con quỷ cười lớn, khựng lại.

Đôi mắt đen của hắn tìm ra ông già, nghiêng đầu khi tất cả các đua phép bay ra khỏi tay lũ giáo viên và chất thành đống gần dãy bàn. "Những thứ như vậy không có tác dụng lên một thứ như ta đâu." hắn cười khúc khích.

"Nicor...?" Crowley chớp mắt về phía con quỷ.

Con quỷ đang được nhức đến khựng lại, giật mình, và nhìn xúng quanh cho đến khi hắn thấy Đội Ý Chí Tự Do. Hắn sợ đứng người.

"Oh không. F**** this." hắn chửi thề, cái tên quỷ ám vui vẻ biến mất hoàn toàn. "Tôi sẽ ra khỏi đây ngay."

"Gì ?" Dumbledore chớp mắt, cái áo choàng đang kịch tính phấp phới sau lưng ông dừng lại khi khoảng khắc anh hùng của ông bị cướp mất bởi Đội Ý Chí Tự Do đang ăn trưa. Không ai trong bọn họ trông đáng sợ cả. Dean đang ngốn một miệng đầy bánh và Meg thì đang thổi bong bóng trong ly nước của cô bằng cái ống hút.

Có một sự im lặng khó xử, bị phá vỡ bởi thanh socola của Gabriel. Sam và Dean vẫn giật mình, thậm chí sau bảy năm, họ vẫn sợ tiếng búng tay.

"Ai lại đi mời họ đến đây !?" con quỷ gầm lên, nhanh chóng lùi ra xa họ.

"Mời ai ?" Dumbledore tiến gần đến tên mắt đen.

Nicor chỉ thẳng một ngón tay về phía họ, Sam hiện đang chơi với con dao giết quỷ. "Họ!" hắn khóc lên. "Lũ Winchester...tôi...ôi chúa ơi tôi sẽ chết, tôi chết mất..."

"Chúa không nghe thấy đâu," Gabriel cười đểu. "Ông ấy đang trong kỳ nghỉ."

Nếu như có thể, mặt của con quỷ sẽ trở nên tái nhợt hơn. "Ngươi...ngươi là một đại thiên thần..."

"Không tệ." Gabriel cười lớn. "Ngươi là một con quỷ."

"Oh crap..." Nicor chửi lên.

"Oh thôi cằn nhằn đi."

"Xin lỗi sếp." Trượt ra khỏi môi hắn, và Crowley thoáng cân nhắc rằng Nicor không phải từ năm 1997, hắn ta từ 2012, nhưng sau đó ông chỉ nhún vai. Họ cũng đến từ năm 2012, và họ kéo theo những thứ như vậy từ thời gian đó như nam châm.

Castiel biến mất và xuất hiện phía sau hắn ta với một tiếng vỗ cánh. "Tôi có thể tiêu diệt hắn không ?" Đáng yêu thật. Hắn thật sự hỏi sự cho phép của Dean trước.

"Cái tên bị nhập có còn sống không ?" Dean hỏi, vẫn đang cố ngốn cái bánh.

"Tôi sợ rằng tôi không hiểu." Dunbles đã pháp hiện ra cơ hội để kiếm ra được thêm thông tin thay vì phải hỏi Đội và ông chợp lấy nó ngay lập tức. "Tại sao ngươi lại sợ họ ?"

"Tại sao ?" Nicor cười như điên dại. "Ngươi chưa từng nghe về bọn Winchester sao ? Bọn thợ săn cứ chết và chết và luôn quay lại...Ngươi...ngươi giết một trong bọn chúng thì tên còn lại giết ngươi. Ngươi giết cả hai thì tên thú nuôi thiên thần của chúng đem chúng trở lại và giết ngươi...bọn chúng bị nguyền!"

"Well bọn ta có đập vỡ mấy cái gương đó..."Dean thoáng cân nhắc. Chắc phải là rất nhiều gương, Crowley nghĩ, mới đem lại cho bọn chúng nhiều xui xẻo đến vậy.

"Thợ săn...?" Dumbledore cau mày, và Crowley tự hỏi không biết cái tên già ngu ngốc này cuối cùng đã hiểu ra chưa. "Ngươi sợ bọn họ ?"

Nicor giơ tay lên theo kiểu đầu hàng. "Đương nhiên," hắn lầm bầm, "Ai lại không chứ...sau những gì bọn chúng đã làm với Lucifer...với Michael và Lillith và Alistair và Azazel và Ruby...? Sau những gì đã xảy ra với lũ kỵ sĩ ? War, Famine và Pestilance giờ chẳng là gì ngoài những tên ngốc sợ hãi, chẳng khác gì những con quỷ chết khi không có mấy chiếc nhẫn của chúng. Tôi phải là một tên ngốc nếu như không sợ chúng."

"Họ đã làm gì với Lucifer ?" Lão già ngu ngốc đó hỏi thêm.

"Chúng giam ngài lại vào Lồng," Nicor khinh bỉ, và Crowley ra hiệu cho Meg, bởi hắn ta đã nói quá nhiều. Tại sao tất cả bọn quỷ của ông lại đều nghiện độc thoại đến như vậy...mà còn là về lũ Winchester...? Tại sao bọn chúng không thể độc thoại về bươm bướm và cầu vồng ? "Chúng quăng Michael theo với ngài. Bọn tôi đã có kế hoạch cho chúng...chúng đã chỉ là những con rối...Thiên Đường và Địa Ngục..hai tên đó lẽ ra phải làm theo những gì được bảo nhưng thay vào đó chúng đã phá hỏng hết tất cả mọi thứ. Thể xác của Lucifer và Michael đã ngăn được Ngày Tận Thế và nhổ vào mặt của định mệnh và..." hắn ngừng lại khi bị vẩy nước thánh vào mặt, rít lên. "Tại sao ?"

"Để cho ngươi ngậm miệng lại." Sam nghiêm túc nói. "Được rồi Gabe, xử lý hắn đi."

"Rất vinh hạnh." và lần đầu tiên trong bảy năm, mắt của Gabriel biến màu hổ phách, khi hắn búng ngón tay của mình và với ánh sáng màu cam, cả cơ thể gục xuống, con quỷ biến mất. "Hell yeah..!" Gabriel vung tay đấm không khí. "That's what I'm talking about baby!" (dịch ra thì mất hay nên mk để nguyên văn)

Crowley nhìn người đàn ông bối rối đang dần tỉnh dậy trên sàn, không thèm nhớ Nicor. Ông mong rằng lần sau nếu có người muốn ám sát cái tên mắt-lấp-lánh thì họ sẽ sử dụng con quỷ nào đó thông minh hơn. Tất cả mọi con quỷ ở Địa Ngục đều biết rằng chỉ có mỗi Beelzebub là tệ hơn Nicor trong việc hoàn thành nhiệm vụ được giao và đó là chỉ bởi vì hắn dễ bị phân tâm bởi những tấm rèm cửa xấu xí khiến cho hắn tự đặt nhiệm vụ mới của mình là tân trang lại văn phòng của Crowley với chúng.

Lần nào cũng vậy...

.......................................................................................................................................................................................................

Vậy nên sau khi Hogwarts nhận được thông điệp không quá khó hiểu rằng quỷ có thể là thật (suy ra thiên thần cũng có thật) đã gây ra một chút hỗn loạn xuyên suốt cả tòa lâu đài.

Đó là lý do tại sao vào lúc này Đội Ý Chí Tự Do đã trốn đi mất. Sau đó được nghe nói rằng Sam đã chạy đến chỗ một cô nàng thần đồng về công nghệ thông tin đã giúp họ don sạch Doanh Nghiệp Roman và kể cho cô biết bọn phù thủy ngu ngốc và thiển cận đến mức nào.

"Ý của anh là Hogwarts có thật ?" Charlie cho ra một tiếng cười yếu ớt.

"Herminone đọc quá nhiều." Sam nói, từ anh mà nói thì điều đó có ý nghĩ rất nhiều. "Anh ở trong nhà Ravenclaw và đa số mọi người trong Nhà đều nghĩ như vậy. Ngoại trừ Luna... cô bé rất tốt - Anh còn một lần ngăn không cho lũ bắt nạt giấu đồ của con bé đi. Bọn anh đã tham gia về Yule với nhau."

Có một tiếng nghẹn từ phía đường dây kia.

"Charlie ? Charlie ? Em có còn sống không ? Charlie ?"

Kỳ nghỉ của Đội Ý Chí Tự Do thật sự đã kết thúc, và đó không phải chỉ vì số năm đã chuyển lại thành 2012. Bằng một cách nào đó, họ vẫn sống chung với nhau sau khi Jo đã vô tình độn thổ đến Navda và cần có người đến chở cô về.

"Anh tưởng chúng ta mất mấy cái thứ này rồi chứ." Dean lầm bầm, vẫy cây đũa phép của anh về phía chai bia. Tập trung đến nỗi, anh gần như tin rằng mình đã làm cho nó dịch chuyển trước khi nhận ra rằng đó chỉ là Castiel đã lấy nó và nhấp một hơi và khiến cho Dean khó chịu.

Ssam đang ngồi bên cạnh Crowley với cây đũa phép của mình đặt bên cạnh. Không dùng đến cây gậy và con chó săn địa ngục (Crowley không nghĩ việc đó thú vị và ở dưới chân của hắn Growley đang rên rỉ) anh đang nhìn chằm chằm chiếc ghế, cố gắng dịch chuyển nó.

Nó kéo ngang trên sàn tạo ra một âm thanh chói tai.

"Cái quái..." Crowley cảnh giác. "Oh không. Làm ơn...làm ơn đừng nói là cậu ta đã..."

Cả thiên thần và thợ săn đều quay lại để xem nỗ lực ngoại cảm của Sam. "Cây đũa thần không có tác dụng," Sam nói với họ, khi cái ghế tiếp tục tạo ra cái âm thanh khó chịu đó. "Nhưng em cảm thấy như hồi em..." anh khựng lại, trước khi nói ra. "Như hồi em uống máu quỷ."

Crowley nhích ra một chút, không muốn bị trừ tà và bị giết như Lillith và Alistair.

"Không phải như vậy." Sam lầm bầm, "Chỉ...là cảm giác sức mạnh ngoại cảm. Như hồi em có những ảo cảnh đó..."

"Vậy mà tôi tưởng chúng ta là nửa tiên," Gabriel thả lỏng một chút..."Tôi đoán là Bố chỉ nâng cấp sức mạnh cho chúng ta thôi."

"Và tại sao nó lại hoạt động như pháp thuật ?" Adam cau mày. "Và tại sao chúng bọn tôi vẫn còn có nó ?"

"Chỉ là phần dư chăng...?" Gabriel nhún vai. "Chúng ta có pháp thuật trong vòng bảy năm và giờ chúng ta mất một phần lớn của nó. Thiên thần thì quay lại với cánh và hào quanh, quỷ thì có lại cái đinh ba của chúng, các cậu thì chỉ không bị mất pháp thuật hoàn toàn."

"Vậy ý của anh là nếu như tôi quay quá nhanh tôi có thể độn thổ đến bất cứ đâu ?" Jo hỏi. Cô trông có hơi khó chịu, nhưng sau khi cân nhắc một chút, cô quay người và độn thổ ngay phía sau bạn trai của mình. Anh giật mình cảnh giác và Jo cười. "Được rồi, cõ lẽ như vậy cũng không quá tệ."

Tất cả bọn họ đều mất hết phần lớn sức mạnh của mình. Cả bốn con người giờ đều là nhà ngoại cảm hạng trung, với một vài khả năng lạ. Chỉ có mỗi Jo là có thể độn thổ, nhưng Dean hoàn toàn cảm thấy ổn với việc đó bởi anh chẳng thích gì cái cảm giác như kéo qua một cái ống. Chỉ có Adam là có thể sử dụng pháp thuật bằng trò ngón tay của mình như thiên thần. Cả hai đều rất vui với khả năng mới của mình.

Sam thì lại không vui với ảo cảnh của mình.

Dean thì lại càng không vui hơn với khả năng có thể đốt cháy những vật gần anh.

"Ít nhất thì nó không có liên quan gì đến Michael." Gabe nói với anh sau khi Dean lỡ đốt cháy giường của mình lần thứ ba.

Dean giành mười phút tiếp theo chạy xung quanh căn nhà với thanh kiếm lửa trước khi Gabriel nhớ ra rằng hắn có thể bay và quyết định tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ có Disneyland.

Họ đã thích ứng với sức mạnh mới của mình, khi hai anh em lái xe vòng quanh và đốt xương hoặc bất cứ việc gì cả hai nghĩ ra trong chuyến đi của mình vòng quanh nước Mỹ. Bobby và Ellen liên lạc lại với những thợ săn họ đã không liên lạc trong nhiều năm ở nước Anh. Cuối cùng Ellen liên lạc lại với những thợ săn ở Mỹ luôn, giải thích 'tin đồn phóng đại về cái chết của bà và Jo'. Cuối cùng bà nhận ra rằng chỉ cần nhắc đến tên Winchester thì những thợ săn khác sẽ nhún vai và không thắc mắc gì nữa.

"Cả hai cậu đã làm cái quái gì vậy ?" bà hỏi họ, sau khi cúp máy với hai thằng ngốc tên Roy và Walt.

Cặp không-còn-là-song-sinh-nữa đã tìm ra một lý do hợp lý và nhanh chóng chuồn đi nơi khác.

Điều tuyệt vời nhất khi được quay trở lại là ông không còn mười bảy tuổi nữa. Ông vẫn lùn hơn Sasquatch và người em Yeti của cậu ta, nhưng ít nhất thì ông không cần phải ngước lên nhìn tất cả mọi người mà ông chạm mặt.

Sasquatch

Sasquatch
Yeti

Yeti

 

Crowley vẫn còn cảm thấy khó chịu bởi Chúa. Vị Chúa trên trời cao chẳng làm gì ngoài gửi họ lại về nước Mỹ, biến họ về với đúng tuổi của mình. Ông ta còn chẳng thèm gửi họ lại về nơi họ đã ở trước đó, thay vào đó Ông chỉ quẳng họ đến Lebanon, Kansas, và thật sự nhấc căn nhà của họ ở nước Anh và di chuyển nó, như cách mà một đứa trẻ thường tưởng tượng về cách chuyển nhà.

Ông ta còn chẳng thèm gửi họ lại về nơi họ đã ở trước đó, thay vào đó Ông chỉ quẳng họ đến Lebanon, Kansas, và thật sự nhấc căn nhà của họ ở nước Anh và di chuyển nó, như cách mà một đứa trẻ thường tưởng tượng về cách chuyển nhà
Sam và Dean chuyển đến trụ sở mới của họ khi ông của họ thật sự nhảy ra từ tủ quần áo, nhanh chóng bị theo đuôi bởi Abaddon khiến cho họ chuyển sang chế độ hoảng loạn trong một vài ngày. Cuối cùng ông của họ chết và con quỷ cái đó chạy xuống Địa Ngục và Crowley lại một lần nữa phải nguyền rủa số phận và đi chữa lành lòng tự trọng bị tổn thương của mình. Chết tiệt, ông là Vua mà....

Điều duy nhất khiến cho ông bực mình với Chúa là trong khi cả thiên thần và quỷ đều có lại được đầy đủ sức mạnh của mình, không ai trong bọn họ có thể chuyển thể xác (hay túi thịt) được. Giành lại Địa Ngục chắc chắn sẽ không dễ dàng. Thêm một vấn đề nữa là có một tên thiên thần nào đó tên Metatron đang chạy lung tung với một tên nhà tiên tri tội nghiệp và đang cố gắng đuổi các thiên thần ra khỏi Thiên Đường.

Tất cả những việc này đều xảy ra trong một ngày. Hoặc một năm. Chết tiệt, cuộc đời của họ có khi đang bị viết lại thành cuốn sách ngay lúc này...Crowley tự nhắn nhủ mình nên kiểm tra xem Chúa đang âm mưu điều gì.

Nhắc đến Chúa, người hiện đang quên mất mình là Chúa và đang làm một tên nghiện rượu tên Chuck Shirley. Ngài tỉnh dậy sau một cơn say rượu, và chớp mắt liên tục trước những tài liệu trước mặt ngài.

"Tôi mới vừa viết cái quái gì thế này ?"

Forward
Sign in to leave a review.