[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT

Harry Potter - J. K. Rowling 魔入りました! 入間くん | Mairimashita! Iruma-kun | Welcome to Demon School! Iruma-kun (Manga)
F/M
M/M
G
[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT
Tags
Summary
Một con Ma thú chui qua cánh cổng nối liền Nhân giới và Ma giới, mở ra một chuyến phiêu lưu mới tại Thế Giới Phép Thuật nhiệm mầu của lớp Cá Biệt. Những người bạn mới, thế giới mới,....điều kỳ bí và huyền diệu gì đang chờ đón 13 ác ma trẻ tài năng?
Note
Bối cảnh: Harry Potter năm thứ 4 và Iruma năm 4.LƯU Ý: TẤT CẢ ĐỀU LÀ SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỞNG TƯỢNG, CÓ RẤT NHIỀU THỨ DO MÌNH TỰ NGHĨ. NẾU MỌI NGƯỜI ĐỌC, THẤY QUEN THÌ TỨC LÀ MÌNH LẤY TRONG TRUYỆN, CÒN NẾU LẠ HOẮC THÌ DO MÌNH TỰ CHẾ NHA.
All Chapters Forward

TÂM SỰ BÊN BỜ HỒ ĐEN

Tối hôm qua thật sự là một đêm thác loạn điên cuồng, những tiếng hét cổ vũ Keroli như xả hết mệt mỏi tích tụ, áp lực và đau thương trong cơ thể mọi người. Buổi trình diễn đầy nhiệt huyết kết thúc, tất cả mọi người quay về ngủ, các giáo sư về phòng làm việc trong khi nhóm ác ma, gia đình Weasley, Neville, Harry và Hermione quay lại ký túc xá Gryffindor để nghỉ ngơi.

Harry có rất nhiều điều muốn nói với các ác ma, thế nhưng mệt mỏi tích tụ nhiều ngày, cơ thể được thả lỏng khỏi tình trạng căng chặt. Nó không biết mình đã ngủ từ khi nào, đến khi nó bừng tỉnh trên chiếc giường lớn ấm áp và cái rèm quen thuộc.

Nhớ đến lời hứa của Iruma vào hôm qua, Harry bật dậy. Tay nó với lấy chiếc kính trên tủ đầu giường, đeo vào. Nó vô nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng. Ngắm mình trước cái gương trong phòng tắm, Harry với lấy chiếc lược không biết của ai để chải mái tóc rối bù dơ cáy của mình. Chải một lúc, Harry rời khỏi phòng tắm, mở rương quần áo của Neville lấy một cái áo thun và quần jeans. Nó quay đầu lẩm nhẩm câu xin lỗi với Neville vẫn còn đang ngáy ro ro trên giường. Cầm bộ quần áo vào trong phòng tắm, Harry dùng tốc độ nhanh nhất để bôi xà bông lên tóc lẫn cơ thể. Chưa đến mười lăm phút sau, nó mang cái đầu ướt nước đến mức từng giọt nước lăn khỏi tóc nó để rơi xuống sàn nhà. Harry đi đến giường cầm cây đũa phép thân yêu được nó dùng cây đũa phép Cơm nguội để sửa chữa quơ một vòng tròn, lẩm bẩm câu thần chú trong miệng. Mái tóc và cơ thể ướt nước của nó nhanh chóng khô ráo.

Harry hít một hơi thật sâu, mở nhẹ cửa phòng và rời khỏi căn phòng ấm áp.

Nó đi xuống cầu thang xoắn cheo leo để vào phòng sinh hoạt chung.

Lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung bập bùng, Harry nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên chiếc ghế mềm trước lò sưởi. Nó nhìn mái tóc xanh dương được buộc gọn ở sau gáy, thì ra là Iruma. Nhớ lại ba năm trước, nó cũng từng ngồi đó thật cô đơn, anh Iruma đã đến và vỗ vai nó, gọi nó ra bờ hồ Đen.

Harry lại gần, cố gắng đi nhẹ hết mức có thể. Hôm nay Iruma vẫn mặc bộ quần áo có màu rừng giống hôm qua, trong tay anh là chiếc cung nhỏ màu đen với phần dây cung được thay bằng dây thun, thật quen thuộc làm sao, gợi nhớ nó về ba năm trước.

Harry đi đến, vỗ vai Iruma.

“Em định ra Hồ Đen, anh đi không?”

Iruma quay đầu, cho nó một nụ cười tươi tắn. Cậu nói: “Anh cũng tính ra hồ Đen.”

Hai anh em sóng vai nhau rời khỏi phòng sinh hoạt chung. Harry đẩy bức tranh giờ đã không còn ai, cả hai nện bước trên hành lang vắng lặng. Tiếng giày vang lên cộp cộp trong không khí. Thời gian như tua ngược lại ba năm trước, người vẫn thế, cảnh vẫn vậy nhưng tâm trạng đã đổi thay.

Nếu ba năm trước nó mang trong mình hoang mang và lo sợ khi đột nhiên được chọn làm vị quán quân thứ năm thì giờ đây nó chỉ cảm thấy tức giận. Nó muốn hỏi các anh chị rất nhiều điều. Tại sao lại xóa ký ức của nó? Tại sao không giữ lời hứa?

Nghĩ suy là thế, nhưng khi ra đến bờ Hồ Đen, nhìn Iruma giơ cái cung nhỏ của mình lên, sau đó kéo giãn sợi dây bằng cao su, đôi khi cậu ta thả ra, đôi khi lại hạ xuống. Bầu không khí tĩnh lặng chỉ có tiếng dây cao su bật mạnh phát ra tiếng “bạch bạch”. Những gì ra khỏi miệng nó lại đổi thay.

Ngoài bờ Hồ Đen gió hiu hiu thổi, Harry gần như không tin được mới ngày hôm qua thôi Hogwarts còn hoang tàn, chiến sự căng thẳng mà hôm nay, mọi thứ đã quay về lại với vẻ đẹp và vẻ thanh bình vốn có của nó cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Các anh chị vẫn khỏe nhỉ? Ba năm trôi qua rồi mà các anh chị vẫn vậy.” Harry nói. Thật ra không quá giống với ba năm trước lắm, khí thế của các ác ma đã thay đổi một chút, nhưng gương mặt và vóc dáng vẫn thế, không giống với nó.

Ba năm qua, nó đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nó cao hơn ngày xưa, gương mặt đã trở nên góc cạnh hơn, cũng già dặn hơn, cơ thể nhiều sẹo hơn,... Tất cả là để thích nghi với môi trường khắc nghiệt, để có thể sống sót.

Iruma dừng luyện tập. Cậu bỏ tay xuống, thong dong đi về phía bãi cỏ, ngồi xuống bên cạnh Harry.

“Dòng thời gian ở đây và Ma giới khác nhau. Anh ở đây hơn khoảng một năm, ở Ma giới chỉ mới một tháng. Khi thấy bọn anh quay về, chú giao nhiệm vụ còn bất ngờ với tốc độ của bọn anh đấy.” Iruma phì cười. Cậu nhớ lại gương mặt hoảng hốt nhưng cố tỏ ra bình tĩnh của ngài Henri.

“Nếu tính bằng thời gian ở Ma giới, anh chỉ mới về được tầm ba tháng hơn mà thôi.” Iruma nói.

Tuy vậy nhưng đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Ngay khi trở về, thầy Kalego đã lôi đầu tất cả vào Royal One, nói cho cả bọn biết chuyện và dặn dò rằng nhất định không được liều mạng. Sau đó, cả bọn được sắp xếp đi huấn luyện trên khắp Ma giới mà không một giây ngơi nghỉ. Ba tháng ở Ma giới cũng là ba tháng Iruma không gặp được các bạn, cũng không được gặp các ác ma quen thuộc hay về nhà dùng bữa dù chỉ một lần. Thế nhưng cậu không oán trách bất kỳ ai. Cậu biết tất cả thầy cô đều đang tạo cơ hội để bọn họ trở nên mạnh mẽ nhất có thể. Bọn họ phải luyện tập vất vả hơn ai hết là vì bọn họ được kỳ vọng rất nhiều, bọn họ phải cố gắng hết sức để có thể đạt được kỳ vọng đó của các ác ma. Hôm qua gặp lại các bạn, lại được nghe Keroli hát một lần nữa, Iruma thật sự rất vui.

Có lẽ Harry không để ý điểm này. Quần áo của tất cả ác ma hôm qua đều cáu bẩn, dính đầy vết cháy xém và máu đã khô.

Harry bất ngờ, nhưng rồi nó cũng thôi không gặng hỏi. Không hiểu sao lửa giận của nó bùng lên. Giọng nó tức tối, hỏi như đang tra khảo: “Tại sao anh chị lại xóa trí nhớ của em! Em có nói với ai đâu mà!”

Harry hoàn toàn không biết không chỉ mình nó mà tất cả mọi người đều quên hết.

“Anh không biết.” Iruma lắc đầu. Cậu cũng không biết tại sao tất cả mọi người lại quên hết sạch ký ức như vậy, bọn họ không chủ động xóa ký ức của tất cả cơ mà. Sau đó Iruma lại nghĩ đến một thuyết mà Schneider vô tình nhìn thấy trong sách: “Anh không biết có đúng không, nhưng Schneider đã từng nói rằng thế giới có cơ chế tự động bài trừ những gì không thuộc về nó.”

Thấy Harry không hiểu, Iruma nói thêm: “Bọn anh không thuộc về thế giới này, bọn anh là ngoại lai. Vậy nên khi bọn anh rời khỏi, thế giới xóa hết những gì liên quan đến bọn anh để thế giới có thể vận hành một cách bình thường.”

Harry cúi đầu, nhìn ra bờ hồ tĩnh lặng: “Vậy tức là bọn em phải quên đi anh chị một lần nữa ư?”

Harry chẳng thích đâu. Nó chẳng thích cơ chế này một chút nào cả. Nửa năm có anh chị ở bên là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất năm thứ tư của nó, nó không thể nghĩ được nếu không có các anh chị, năm thứ tư của nó sẽ tồi tệ đến đâu. Bây giờ bắt nó quên đi những kỷ niệm đẹp nhất, nó không nỡ.”

“Harry à, anh đã nói với em điều gì nào?” Iruma quay đầu, mỉm cười nhìn Harry.

“Hả?” Harry khó hiểu.

“Khi em sợ hãi…” Iruma mớm lời.

“Em càng phải tiến về phía trước.” Harry đáp. Nó nghiêng đầu hỏi lại: “Em đâu sợ hãi đâu ạ?”

“Em đang sợ hãi mất đi ký ức về bọn anh đấy Harry.” Iruma giơ ngón tay chạm vào giữa trán Harry.

Harry mím môi.

“Nhưng ký ức đâu phải kẻ thù.” Nó nhỏ giọng thầm thì.

“Tất cả những thứ cản bước chân em đều là kẻ thù của em. Kẻ thù không nhất thiết phải là thực thể.” Iruma nói. Cậu quay đầu ra hồ, hít một hơi thật sâu làn gió mang theo hơi ẩm vào ngập trong buồng phổi.

“Cho dù em có quên đi anh chị, anh chị tin những cảm xúc về anh chị vẫn nằm sâu trong trái tim em. Thế gian có thể lấy đi ký ức, nhưng nó chắc chắn không thể lấy đi cảm xúc được em giấu nhẹm trong trái tim của mình.”

Nói đến đây, Iruma xoa đầu Harry, cười tươi tắn: “Em đã trưởng thành nhiều rồi ha Harry. Đã đến lúc gác lại bùi ngùi về quá khứ và bước tiếp rồi cậu bé. Những ký ức vui vẻ rồi sẽ có những ký ức vui vẻ hơn để lấp đầy. Thứ em cần gìn giữ chính là kỷ niệm. Anh tin em sẽ trở thành người đàn ông mạnh mẽ trong tương lai.”

Harry cúi đầu, cảm nhận bàn tay ấm áp đang vuốt ve mái tóc của mình. Nó cảm thấy thật may mắn vì đã gội đầu trước đó, nếu không bàn tay đang sạch sẽ của anh Iruma sẽ dơ mất.

“Các anh chị có muốn ở lại đây chơi vài ngày không? Em có thể dẫn các anh chị đến thế giới con người chơi.” Harry nói, có hi vọng rằng Iruma sẽ gật đầu.

Iruma lắc đầu, mỉm cười.

“Khi mặt trời lên cao, bọn anh sẽ về lại Ma giới. Anh chị đang huấn luyện, không thể rời đi quá lâu.”

Harry cúi đầu.

Thấy Harry ủ ê như thế, Iruma cũng không biết nên làm sao. Cậu suy ngẫm một chút, như nhớ lại gì đó: “Em muốn ăn loại bánh lần trước em ăn không? Clara có mang theo đấy.”

Harry mím môi, nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong lòng. Anh Iruma nói đúng, nó đã trưởng thành rồi, nên gác lại những ủy mị trong quá khứ đi thôi. Ai cũng phải bước tiếp, nó đã giết được Voldemort, cũng không cần những ký ức tươi đẹp để vượt qua thời kỳ tối tăm ấy nữa. Sau cơn mưa trời lại sáng kia mà.

“Vâng.” Harry cười rạng rỡ, gật đầu.

“Nào, đi ăn sáng thôi. Anh đói quá đi mất.” Iruma vỗ vai Harry. Cậu đứng dậy, phủi nhẹ đầu gối rồi giơ tay về phía Harry.

“Đi thôi. Em dám cá là đám gia tinh của Hogwarts đang hoạt động nhiệt tình lắm đấy.” Harry cười lớn. Cậu khoác vai Iruma, hai người cùng cười nói đi vào trong Đại sảnh đường.

Forward
Sign in to leave a review.