![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
SAU CƠN MƯA TRỜI LẠI SÁNG
Một giây im lặng ớn lạnh. Cơn chấn động của khoảnh khắc ngưng đọng: thế rồi một cơn hỗn loạn bùng ra chung quanh Harry khi những tiếng la hét và tiếng hò reo cùng tiếng gào rống của những người đứng xem xé tan không khí. Mặt trời mới mọc hăm hở chói lòa những khung cửa sổ khi mọi người rần rần chạy về phía nó, Ron và Hermione chạy về phía nó.
Sabro đặt Harry xuống đất để hai đứa bạn thân của nó có thể ôm chầm lấy nó, tiếng thét không thể hiểu nổi của hai đứa bạn làm nó điếc cả tai. Rồi Ginny, Neville và Luna có mặt, và rồi tất cả người nhà Weasley cùng bác Hagrid, và chú Kingsley và cô McGonagall và thầy Flitwick và cô Sprout, và Harry không thể nghe ra một lời nào của bất cứ người nào hét to, đừng nói chi chuyện phân biệt bàn tay ai với tay ai đang níu nó, kéo nó, cố gắng ôm lấy phần cơ thể nào của nó, hàng trăm người ép vào nó, tất cả đều quyết tâm chạm cho kỳ được Đứa Trẻ Sống Sót, cái lý do để rốt cuộc mọi việc đã kết thúc...
Mặt trời mọc lên vững chãi bên trên trường Hogwarts, và Đại Sảnh Đường bừng lên sự sống cùng ánh sáng, Harry là phần không thể thiếu trong sự tuôn trào lẫn lộn của niềm hân hoan và nỗi tang tóc, của thương tiếc và tụng xưng. Họ muốn nó ở bên họ, biểu tượng và lãnh tụ của họ, người cứu mạng và kẻ hướng dẫn của họ, và dường như chẳng ai nghĩ tới chuyện nó thèm ngủ và khao khát được ở riêng với vài người trong số họ mà thôi.
Rồi nó nghe rất nhiều người vây lấy các anh chị. Bọn họ bỏ qua vẻ ngoài dị biệt của các ác ma mà ôm chầm lấy bọn họ, gào thét những câu cảm ơn dính díu vào nhau và bị pha nhòe bằng những hàng nước mắt hạnh phúc.
Ron ôm chầm lấy nó, lắc mạnh nó và nói lớn: “Cậu biết không Harry! Bọn họ…bọn họ đã kịp thời cứu lấy những người trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc!”
Nhưng các ác ma chỉ có thể cứu được một vài người, họ không thể cứu được hết tất cả dù đã cố gắng hết sức. Bầu không khí vẫn nhuốm màu tang thương, nó phải nói chuyện với tang gia, siết chặt tay họ, chứng kiến nước mắt của họ, nhận lòng tri ân của họ, nghe tin tức đang được đưa tới từ mọi nguồn khi ban mai sáng tỏ; rằng những kẻ bị ếm bùa Độc đoán trên khắp đất nước đã tỉnh hồn trở lại là chính họ, rằng bọn Tử Thần Thực Tử đang chạy trốn hoặc bị bắt giam, và chú Kingsley Shacklebolt đã được tạm thời chỉ định làm Bộ Trưởng Pháp thuật.
Bên ngoài Đại Sảnh Đường, thi thể của Fred, thầy Lupin, cô Tonks, Colin Creevey và hai mươi người khác đã chết trong cuộc chiến đấu chống lại hắn. Cô McGonagall đã dọn ra những dãy bàn của các Nhà, nhưng không còn ai ngồi theo Nhà nữa: tất cả ngồi lộn xộn với nhau, thầy ngồi lẫn với trò, những con ma lẫn với phụ huynh học sinh, các gia tinh, thầy Firenze nằm dưỡng thương ở một góc và Schneider đứng bên cạnh thầy, còn chú Grawp nhóng dòm qua một khung cửa sổ bể. Một hồi sau, mệt mỏi và hết xí quách, Harry nhận ra mình đang ngồi trên một băng ghế cạnh Luna.
"Nếu là em, thì em sẽ muốn có chút bình an và yên tĩnh," Luna nói.
"Anh cũng muốn vậy," nó đáp.
"Em sẽ đánh lạc hướng mọi người cho," Luna nói. "Mặc Áo khoác Tàng hình của anh đi."
Và nó chưa kịp nói được tiếng nào thì cô bé đã kêu lên, "Ôôôi, coi kìa, một trực Bá-láp-chấy Hâm-hâm-khùng!" và chỉ tay qua cửa hổ. Mọi người nghe thấy đều ngoảnh nhìn ra sau, và Harry thả tấm Áo khoác Tàng hình trùm lên mình, đứng lên.
Lúc đi ngang qua Iruma, nó gằn giọng: “Chúng ta có nhiều thứ để nói với nhau lắm đấy! Ngài Iruma à.” Giọng nó cáu kỉnh hơn bao giờ hết.
“Anh chờ em ở chỗ cũ và giờ cũ.” Iruma phì cười, không để tâm tới cái giọng cọc cằn của nó.
Harry hừ lạnh rồi bỏ đi. Nó biết thừa chỗ cũ và giờ cũ anh ta nói là ở đâu. Nhưng đừng hòng nó để yên đến sáng ngày mai, nó sẽ giải quyết bọn họ ngay trong tối nay thôi! Bọn họ sẽ có nhiều thứ cần nói với nó đấy, cả với Hermione và Ron nữa!
Nó không ngờ rằng, phải đến tận sáng hôm sau nó mới có thời gian nói chuyện với Iruma.
Bây giờ nó có thể đi qua Đại Sảnh Đường mà không bị trở ngại. Nó nhìn thấy Ginny cách đó hai dãy bàn, cô bé ngồi tựa đầu lên vai mẹ. Sau này sẽ có thời gian để chuyện trò, còn nhiều giờ và nhiều ngày và có thể nhiều năm để mà nói. Nó thấy Neville, chung quanh là một đám người ngưỡng mộ nhiệt thành. Dọc theo lối đi giữa các dãy bàn mà nó đi qua, nó thấy ba người nhà Malfoy chúm chụm với nhau như thể không biết chắc họ có nên có mặt ở đây không, nhưng chẳng ai thèm bận tâm đến họ. Nó nhìn đâu đâu cũng thấy cảnh gia đình đoàn tụ, và cuối cùng, nó thấy hai đứa bạn mà nó khao khát bầu bạn nhất.
"Mình nè," nó thụp xuống giữa hai đứa bạn, thì thầm. "Hai bồ đi với mình không?"
Tụi nó đứng dậy ngay, và nó, Ron với Hermione cùng nhau rời khỏi Đại Sảnh Đường. Cầu thang cẩm thạch đã bị sứt mấy miếng bự chảng, một phần lan can đã tiêu tùng, và cứ mỗi vài ba bậc thang tụi nó trèo lên lại thấy xà bần vương vãi cùng vết máu loang.
Cả ba rời khỏi Đại Sảnh đường.
Trong Đại sảnh đường, Schneider ngồi bên cạnh Nhân mã Firenze, cẩn thận cầm kim và chỉ khâu vết thương dài trên cơ thể Nhân mã.
Firenze hít một hơi vì đau. Anh có thể cảm nhận mũi kim lạnh toát đâm vào da thịt anh và da thịt anh bị kéo giãn ra để xít lại gần nhau. Anh nhìn sinh vật với chiếc bờm sư tử lẫn chiếc rọ mõm đen trên mặt đang cúi đầu, chăm chú khâu vết thương cho anh.
“Tôi cứ nghĩ Nhân mã sẽ không xuất hiện. Tôi tưởng các anh ghét con người.” Schneider nói, phá tan bầu không khí yên ắng của cả hai.
“Bọn tôi định đến. Nhưng trưởng lão quan sát các vì sao và thấy rằng nơi đây không cần đến bọn tôi.” Firenze nói. Anh nhắm mắt nhớ lại những gì mà vị trưởng lão già nua đã nói sau khi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời vào đêm trước trận chiến.
“Nhưng anh vẫn đến.” Schneider vẫn tiếp tục làm mà không ngơi tay, cũng không ngẩng đầu lên.
“Tôi không yên tâm lắm. Dù sao tôi cũng là giáo sư ở đây một năm, tôi nghĩ mình nên có trách nhiệm với ngôi trường một chút.” Firenze cười.
Lúc anh quyết định chạy đến Hogwarts thì chiến trận đã lùi vào trong lâu đài.
“Tôi đã nhìn thấy cậu tóc vàng với đôi sừng đen trên đầu và cậu giống chim kia ở bên ngoài chiến đấu rất anh dũng với hai người khổng lồ. “ Anh nói, tán thưởng.
Schneider im lặng không nói gì. Khâu xong đường khâu cuối cùng, Schneider đứng dậy đi đến một phù thủy đang bị thương nghiêm trọng bên cạnh, nhận lấy bông băng và cồn từ tay Clara, Schneider bắt đầu sơ cứu vết thương.
Ở giữa Đại sảnh, một chiếc bếp đất với hàng trăm cái lò đang cháy phừng phừng. Bên trên những cái lò là hàng trăm cái nồi đang được đun sôi. Các con gia tinh đang hăng hái trổ tài của bọn chúng, phục vụ cho những chiếc bụng đang đói meo vì đã cố gắng hết sức trong khoảng thời gian vừa qua. Bên cạnh đó là hai chiếc bếp đang đun lửa nhỏ hai nồi nước nóng lớn khác. Các ác ma chạy vòng vòng trong Đại sảnh để cứu chữa cho những người đang bị thương nặng. Jazz, Schneider, Elizabeth, Soy, Clara chạy vòng quanh, thấm ướt những chiếc khăn bằng nước ấm và lau sơ qua miệng vết thương. Bọn họ lấy cồn và bông băng sát trùng vết thương rồi băng lại cẩn thận. Núi khăn tay nhuốm máu và vết bẩn nhanh chóng chất thành một chồng, bị châm lửa đốt cháy. Các ác ma không dám sử dụng thuốc của bọn họ để băng bó hay chữa trị cho con người, chỉ dám sử dụng cồn. Trước đây các ác ma từng dùng cồn để sát trùng vết thương cho Harry một lần, nó vẫn không sao nên mới dám yên tâm sử dụng.
Bên ngoài, Lied sử dụng năng lực của mình để truy tìm đám Tử Thần Thực Tử trốn trong Rừng Cấm. Kamui, Picero, Iruma, Alice, Sabro, Goemon, Keroli hợp lực với các phù thủy còn khỏe mạnh để truy lùng, bắt sạch đám tàn dư Tử Thần Thực Tử.
Ai chữa thương thì chữa thương, ai muốn về nhà thì về nhà, ai truy bắt tàn dư Tử Thần Thực Tử thì truy bắt tàn dư Tử Thần Thực Tử. Chiều hôm đó, Hogwarts tổ chức một đám tang lớn cho những người đã hy sinh. Bầu không khí tang thương bủa vây trong Đại sảnh đường. Tổ chức tang lễ xong, tất cả phù thủy lần lượt ra về, chỉ còn lại các giáo sư, gia đình Weasley, Neville, Harry và Hermione ở lại. Sau đó, những phù thủy ở lại và gia tinh lại bắt đầu đi khắp Hogwarts để có thể phục hồi những gì trong khả năng của mình.
Các ác ma lại lần nữa chứng minh sự hảo tâm của mình khi sửa chữa rất nhiều hư hỏng lớn trong Hogwarts. Đến tối, Hogwarts đã khôi phục được hơn phân nửa.
Cô McGonagall dọn một cái bàn dài ra giữa Đại sảnh đường đã trở về như ban đầu. Những món ngon nóng hổi đầy ắp hiện lên trên bàn, tất cả đều lao vào ăn ngấu nghiến để lấp đầy cái bụng đói meo. Đặc biệt là ở bên cạnh Iruma, không biết có phải tụi gia tinh biết sức ăn của cậu hay không mà xung quanh chỗ của Iruma có tận năm sáu cái nồi và chảo to sụ. Hiển nhiên, sau khi Iruma ăn sạch.
Bỗng nhiên cô McGonagall đứng dậy, thì thầm gì đó vào tai Keroli. Hai mắt Keroli sáng bừng, gật đầu.
Bàn thức ăn được dọn đi sau khi tất cả đã lấp đầy chiếc bụng của mình, các phù thủy bị cô McGonagall giữ lại Đại sảnh. Keroli và Clara biến mất. Đại sảnh tối đen, nhiều tiếng kịch kịch và rầm rầm như có đang kê thứ gì đó. Tất cả phù thủy đều cảm nhận được có ai dúi vào hai tay của mình thứ gì đó dài dài như hai chiếc que.
Bọn họ vẫy nhẹ theo bản năng, bất ngờ khi những cái que đó phát sáng.
Nhiều tiếng động như có thứ gì vừa được mở vang lên xung quanh không gian mờ ảo. Nhưng cột sáng trắng xuất hiện ở hai bức tường xung quanh Đại sảnh. Và rồi những ngọn đèn đó được xoay, chỉa thẳng lên trung tâm bục cao.
Chính giữa luồng sáng, Keroli với mái tóc khác hẳn thường ngày và bộ quần áo rực rỡ. Cô ác ma mỉm cười, hét lớn vào mic: “Hãy để Kuromu này xua tan đi mệt nhọc của mọi người nhé!"