![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
VOLDEMORT CHẾT
"Tôi phải kết liễu ông thôi! Phải, tôi phải thực hiện sứ mệnh của mình! Tôi phải trả thù cho ba mẹ của tôi!" Harry hét lên.
Voldemort cũng rít, the thé hệt con rắn cưng bị đốt ra tro của thằng chả.
"Potter chỉ nói vậy thôi," hắn nói, đôi mắt đỏ mở lớn. "Đó đâu phải kiểu hành động của nó hả? Hôm nay mi sẽ dùng ai làm lá chắn, Potter? À phải rồi, cái đám chiến đấu với ta khi nãy là ác quỷ đúng chứ? Tụi nó có sừng, cánh và đuôi kia kìa. Ta không ngờ mi giao dịch với cả ác quỷ để. Mi dùng ai để trả giá đây, chỉ một mình mi hay là cả cái Đại sảnh đường này?"
"Các anh chị ấy là bạn của tôi! Ông đừng hòng bôi nhọ danh dự của bọn họ. Hôm nay, tôi sẽ cho ông chôn xác ở nơi này! Tôi sẽ bắt ông trả lại tất cả!" Harry siết chặt đũa phép và gầm lên.
"Không còn Trường Sinh Linh Giá nào nữa. Chỉ còn tôi và ông, người này không thể sống khi kẻ kia tồn tại, và một trong hai người chúng ta sắp ra đi vĩnh viễn..."
"Một trong hai chúng ta à?" Voldemort chế nhạo, toàn thân hắn căng ra và đôi mắt đỏ quắc lên, một con rắn sắp tấn công. "Mi cho là chính mi chứ gì, thằng nhãi ranh đã sống sót ngẫu nhiên, được Dumbledore giật dây, và một đám ác quỷ chui lên từ địa ngục bảo vệ?"
"Mẹ tôi chết để cứu tôi là ngẫu nhiên sao?" Harry hỏi. Cả hai người vẫn đang di chuyển ngang trên vòng tròn hoàn hảo đó, duy trì cùng một khoảng cách đối với nhau, và với Harry không một gương mặt nào khác tồn tại ngoại trừ gương mặt Voldemort. "Khi tôi không tự vệ hồi hôm, và vẫn còn sống, và trở về để tiếp tục chiến đấu là ngẫu nhiên sao?"
"Ngẫu nhiên!" Voldemort hét, nhưng hắn vẫn chưa tấn công, và đám đông đang theo dõi cứ sững sờ như bị điểm huyệt, và hàng trăm người có mặt trong Đại Sảnh Đường dường như đều nín thở, ngoại trừ Harry và Voldemort. "Ngẫu nhiên và may mắn, sự thật là mi đã cầu cạnh và núp váy những đàn ông đàn bà lớn hơn mi và để cho ta giết họ vì mi!"
Nói đến đây, ông ta dừng lại rồi lại cười lớn lên như một kẻ tâm thần: "Ta nhớ ra rồi! Ta đã biết tại sao mi vẫn sống sót trong cái nghĩa trang đó! Có một thằng nhãi tóc trắng với đôi cánh dơi màu đen đã làm đánh lạc hướng ta để mi có thể tẩu thoát trong khi bỏ mặc cái xác của người đã đồng hành cùng mình. Nhưng chính sự lựa chọn đó của mi đã chứng minh mi có cái nhìn hạn hẹp. Con ác quỷ mi giao dịch đấy yếu ớt đến nỗi chỉ cần một thần chú nhẹ nhàng, ta có thể dễ dàng cắt một vết thật ngọt tận sâu vào trong xương tủy nó, buộc nó phải chui xuống Địa ngục trở lại." Ông ta nhìn một vòng xung quanh Đại sảnh đường, nói với vẻ điên dại: "Bọn bây thấy bộ mặt thật của thằng nhãi bọn bây coi là anh hùng chưa? Nó giao dịch với ác quỷ từ sớm, giúp nó chiến thắng cuộc thi, cứu nó thoát khỏi hiểm nguy."
"Tôi còn sống đây này!" Bỗng anh Cedric đứng ở bên trái Đại sảnh đường hét lên. Anh ta siết chặt cây đũa phép, hai mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm Voldemort: "Đừng nói như thể biết hết tất cả như vậy."
"Cedric!" Ông ba của anh ta đứng bên cạnh, vội vàng bịt miệng anh và kéo anh lùi ra sau.
"Ông sẽ chẳng giết thêm được ai đêm nay đâu," Harry nói và nhìn chòng chọc vào mắt nhau, đôi mắt xanh nhìn vào đôi mắt đỏ. "Ông sẽ không bao giờ có thể giết bất kì ai nữa. Ông không hiểu sao? Tôi đã sẵn sàng chết để ngăn ông giết hại những người này..."
"Nhưng mi đã không chết!"
"...Tôi đã muốn được chết, và điều đó khiến sự việc xảy ra như vầy. Tôi đã làm điều mẹ tôi đã làm. Những người kia đã được bảo vệ chống lại ông. Ông không nhận thấy là không một bùa phép nào ông ếm lên họ có tác dụng lâu bền sao? Ông không thể hành hạ họ. Ông không thể làm hại họ. Ông không biết rút kinh nghiệm từ sai lầm của chính mình, phải không, Riddle?
"Mi dám..."
"Phải, tôi dám," Harry nói. "Tôi biết những việc ông không biết, Tom Riddle à. Tôi biết rất nhiều điều quan trọng mà ông không biết. Có muốn nghe đôi điều trước khi ông phạm thêm một sai lầm lớn khác không?"
Voldemort không nói, chỉ vờn quanh vòng tròn, và Harry biết rằng nó đã giữ được hắn nhất thời bị mê mụ không hành động, chùng tay vì cái khả năng mong manh là Harry có thể quả thực biết một bí mật cuối cùng...
"Lại tình yêu chứ gì?" Voldemort nói, gương mặt rắn của hắn cười cợt nhạo báng. "Giải pháp được Dumbledore ưa chuộng nhất, tình yêu, thứ mà lão cho là chiến thắng cả cái chết, cho dù lòng yêu thương đã không ngăn được lão ngã từ đỉnh tháp xuống và nát như bấy như một hình nhân bằng sáp cũ mèm? Tình yêu, cái đã không ngăn được ta nghiến nát con mẹ Máu bùn của mi như nghiến một con gián, Potter à... và lần này dường như không ai yêu thương mi tới mức xông ra phía trước để hứng lời nguyền của ta đâu. Mi thật sự nghĩ đám ác quỷ mi giao kèo sẽ làm điều đó thay mi à? Vậy bây giờ cái gì sẽ cứu mi khỏi chết khi ta tấn công hả?"
"Chỉ một điều," Harry nói, và hai người vẫn vờn nhau theo vòng tròn, chăm chăm nhìn nhau, và chỉ bị tách nhau ra không bởi gì khác ngoài cái bí mật cuối cùng.
"Nếu không phải là tình yêu sẽ cứu mi phen này," Voldemort nói, "mi ắt phải tin rằng mi có cái phép thuật mà ta không có, hoặc có một vũ khí mạnh hơn vũ khí của ta?"
"Tôi tin cả hai," Harry nói, và nó thấy nét sửng sốt vụt qua gương mặt hắn, mặc dù bị xua tan ngay tức thì; Voldemort bắt đầu cười, và tiếng cười còn ghê rợn hơn tiếng gào rú; điên cuồng và không chút hài hước, vang vọng khắp Đại Sảnh Đường im phăng phắc.
"Mi tưởng mi biết nhiều phép thuật hơn ta ư?" Hắn nói. "Hơn ta, hơn Chúa tể Voldemort, kẻ đã thực hiện những phép thuật mà đến chính Dumbledore cũng không bao giờ mơ tới?"
"Hoặc là cụ đã mơ tới," Harry nói, "nhưng cụ đã biết nhiều hơn ông, biết đủ để không làm điều ông đã làm."
"Mi muốn nói lão ta yếu đuối chứ gì!" Voldemort gào. "Quá yếu đuối nên không dám, quá yếu đuối nên không thể có được cái đáng lẽ thuộc về lão, cái rồi sẽ thuộc về ra!"
"Không, cụ khôn ngoan hơn ông," Harry nói, "một phù thủy giỏi hơn, một con người tốt hơn."
"Ta đã đem đến cái chết cho lão Dumbledore!"
"Ông tưởng ông đã làm điều đó," Harry nói, "nhưng ông nhầm rồi."
Lần đầu tiên, đám đông đang theo dõi xôn xao khi hàng trăm người đứng dọc theo những bức tường chung quanh cùng hút hơi vào.
"Dumbledore đã chết!" Voldemort phun mạnh những lời đó vào Harry như thể những lời đó có thể gây cho nó nỗi đau không thể chịu đựng nổi. "Thân xác lão đã mục rữa trong nấm mộ cẩm thạch ở trong sân tòa lâu đài này, ta đã nhìn thấy, Potter à, và lão sẽ không thể phục sinh!"
"Phải, thầy Dumbledore đã chết," Harry bình tĩnh nói. "Nhưng ông đã không giết được cụ. Cụ đã chọn cách chết của cụ, đã chọn từ nhiều tháng trước khi cụ chết, đã dàn xếp toàn bộ việc đó với người mà ông đã tưởng là tôi tớ của ông."
"Chuyện mơ mộng trẻ con gì đây?" Voldemort nói, nhưng hắn vẫn chưa tấn công, và đôi mắt đỏ của hắn không né tránh được đôi mắt của Harry.
"Thầy Severus Snape không phải là người của ông. Thầy Snape đã là người của thầy Dumbledore từ lúc ông bắt đầu săn lùng mẹ tôi. Và ông không hề nhận ra điều đó, vì ông không thể nào hiểu. Ông chưa bao giờ thấy thầy Snape gọi Thần Hộ Mệnh, đúng không, Riddle?"
Voldemort không trả lời. Hai người tiếp tục vờn nhau quanh vòng tròn như hai con sói sắp sửa cấu xé lẫn nhau.
"Thần Hộ mệnh của thầy Snape là một con hươu cái," Harry nói, "giống như Thần Hộ mệnh của mẹ tôi, bởi vì thầy Snape đã yêu mẹ tôi gần như trọn cả cuộc đời thầy, từ thuở hai người ấy còn là trẻ con. Lẽ ra ông phải biết" nó nói khi thấy cánh mũi Voldemort hỉnh lên, "thầy Snape đã xin ông tha mạng mẹ tôi, đúng tôi?"
"Hắn thèm muốn ả, chỉ vậy thôi," Voldemort khinh khỉnh, "nhưng khi ả chết rồi, hắn đồng ý là còn khối đàn bà khác, thuần huyết hơn, xứng đáng với hắn hơn..."
"Dĩ nhiên thầy nói với ông như vậy," Harry nói, "nhưng thầy đã làm tình báo cho thầy Dumbledore ngay từ lúc ông đe dọa mạng sống của mẹ tôi, và thầy đã làm việc đó chống lại ông từ bấy đến giờ! Khi thầy Snape kết thúc sự sống cho thầy Dumbledore thì thầy Dumbledore đã hấp hối rồi!"
"Chẳng hề gì!" Voldemort rít lên, nãy giờ vẫn lắng nghe từng lời với vẻ chăm chú suy tư, nhưng giờ bỗng bật ra tiếng cười khằng khặc man dại. "Chẳng hề gì cái chuyện là người của ta hay của lão Dumbledore, hay những chướng ngại vật nhảm nhí mà chúng cố bày ra trên con đường của ta! Ta đã chà nát chúng như ta đã chà nát mẹ mi, kẻ được coi là tình yêu vĩ đại của Snape! Ôi, ta hiểu rồi, Potter ơi, hiểu theo cách mà mi không thể nào hiểu được!"
"Lão Dumbledore đã toan ngăn ta chiếm cây Đũa phép Cơm nguội! Lão có dụng ý để cho Snape làm chủ nhân chân chính của cây đũa phép đó! Nhưng ta đã phỗng tay trên mi rồi, ranh con ạ - ta đã nắm được cây đũa phép trước khi mi thò tay đụng tới nó, ta đã biết sự thật trước khi mi ngộ ra. Ta đã giết Snape cách đây ba tiếng đồng hồ, và cây Đũa phép Cơm nguội, cây Gậy Tử Thần, Cây đũa phép Định Mệnh đã thực sự thuộc về ta! Kế hoạch của lão Dumbledore hỏng rồi, Potter ơi!"
"Phải, nó hỏng rồi," Harry nói. "Ông nói đúng. Nhưng trước khi ông thử giết tôi, tôi khuyên ông nghĩ lại những gì ông đã làm... Hãy suy nghĩ, và cố gắng sám hối đi, Riddle..."
"Cái trò gì đây?"
Trong tất cả những điều Harry nói với hắn, kể cả bất kỳ lời tiết lộ hay mắng nhiếc nào, cũng không có điều gì khiến Voldemort sửng sốt bằng điều này. Harry thấy hai đồng tử trong mắt hắn thu lại thành hai vạch mỏng dính, thấy da quanh mắt hắn trắng dã.
"Cơ hội cuối cùng của ông," Harry nói, "đó là tất cả những gì ông còn lại... tôi đã thấy ông sẽ ra nông nỗi nào nếu ông không sám hối... Hãy là một con người... cố gắng... cố gắng sám hối..."
"Mi dám...?"
"Phải tôi dám," Harry nói, "bởi vì kế hoạch cuối cùng của thầy Dumbledore không hề phản pháo về phía tôi. Nó dội ngược lại ông, Riddle à."
Bàn tay Voldemort đang run lên trên cây Đũa phép Cơm nguội, và Harry nắm cây đũa phép của Draco thật chặt. Nó biết, chỉ còn vài giây nữa là tới lúc.
"Cây đũa phép đó không tận tụy phục tùng ông bởi vì ông đã ám sát nhầm người. Thầy Severus Snape chưa bao giờ là chủ nhân thực sự của cây Đũa phép Cơm nguội. Thầy chưa bao giờ đánh bại thầy Dumbledore."
"Hắn đã giết..."
"Ông không nghe sao? Thầy Snape chưa từng đánh bại thầy Dumbledore! Cái chết của thầy Dumbledore đã được dự tính trước giữa hai người đó! Thầy Dumbledore đã có ý định chết mà không để bị đánh bại, để vẫn là chủ nhân cuối cùng của cây đũa phép đó! Nếu mọi việc diễn ra đúng như dự định, quyền lực của cây đũa phép đó sẽ chết theo thầy, bởi vì nó không bị ai đoạt khỏi tay thầy!"
"Nhưng vậy thì, Potter à, lão Dumbledore cầm như đã cho ta cây đũa phép đó!" Giọng Voldemort run lên vì cơn khoái trá độc địa. "Ta đã đánh cắp cây đũa phép từ ngôi mộ của chủ nhân cuối cùng! Ta đã đoạt nó bất chấp ước muốn của chủ nhân cuối cùng! Nó chính thực là của ta!"
"Ông vẫn không hiểu sao, Riddle? Sở hữu cây đũa phép đó không đủ! Cầm nắm nó, sử dụng nó, không khiến cho nó thực sự trở thành của ông. Ông đã chẳng nghe cụ Ollivander nói sao? Cây đũa phép chọn phù thủy... Cây Đũa phép Cơm nguội đã chấp nhận một chủ nhân mới trước khi thầy Dumbledore qua đời, một kẻ chưa từng chạm tay vào đũa phép đó. Vị chủ nhân mới này đã đánh văng cây đũa phép khỏi tay thầy Dumbledore nghịch lại ý chí của thầy, nhưng y không hề nhận ra được chính xác điều y đã làm, cũng không hề biết là cây đũa phép nguy hiểm nhất thế giới đã hiến mình lòng trung thành của nó..."
Ngực Voldemort phập phồng gấp gáp, và Harry có thể cảm nhận lời nguyền sắp phát ra, cảm thấy lời nguyền đang hình thành bên trong cây đũa phép chĩa vào mặt nó.
"Chủ nhân thực sự của cây Đũa phép Cơm nguội đã là Draco Malfoy."
Gương mặt Voldemort hoàn toàn sửng sốt mất một lúc, rồi qua đi.
"Nhưng chuyện đó có gì là quan trọng?" Hắn nói nhẹ nhàng. "Ngay cả như mi nói đúng, Potter à, thì chuyện đó cũng không thay đổi được gì giữa ta và mi. Mi không còn cây đũa phép phượng hoàng nữa: chúng ta chỉ đấu nhau bằng tài năng... và sau khi ta giết mi, ta sẽ chăm sóc tới Draco Malfoy..."
"Nhưng ông đã quá trễ," Harry nói. "Ông đã để vuột mất thời cơ. Tôi đã đến trước ông. Cách đây một tuần tôi đã khuất phục Draco. Tôi đã đoạt cây đũa phép của nó."
Harry siết mạnh cây đũa phép táo gai, và nó cảm thấy con mắt của mọi người trong Đại Sảnh Đường đều hướng về cây đũa phép đó.
"Vậy là chung cuộc đã rõ rồi, phải không?" Harry nói khẽ. "Cây đũa phép trong tay ông có biết vị chủ nhân cuối cùng của nó đã bị tước khí giới không? Bởi vì nếu nó biết thì... tôi chính là chủ nhân chân chính cuối cùng của cây Đũa phép Cơm nguội."
Một luồng sáng đỏ đột nhiên bừng lên trên bầu trời pháp thuật phía trên đầu mọi người khi mép mặt trời rực rỡ nhô lên trên bệ cửa sổ gần nhất. Ánh sáng soi tỏ gương mặt cả hai người cùng một lúc, khiến cho gương mặt Voldemort bỗng nhiên trở nên một vết ố chói lọi. Cùng lúc Harry chĩa cây đũa phép của Draco ra và thét lên niềm hy vọng ngất trời của nó, nó nghe một tiếng rít the thé cùng cất lên:
"Avada Kedavra!"
"Giải giới!"
Tiếng nổ vang to như tiếng đại bác, và ánh lửa vàng chóe bùng lên giữa hai người, ở ngay chóc cái tâm của vòng tròn mà hai người đã vờn bước nhau, đánh dấu chỗ hai lời nguyền đụng nhau. Harry thấy tia sáng xanh lè của Voldemort chạm phải thần chú của chính nó, thấy cây Đũa phép Cơm nguội bay lên cao, nổi bật trên nền trời bình minh, xoay tít qua vòm trần được ếm bùa, xoay tít qua không gian, bay về phía vị chủ nhân mà nó không muốn giết, vị chủ nhân rốt cuộc đã sở hữu nó hoàn toàn. Và Harry, với kỹ năng tuyệt đối chính xác của bậc Tầm thủ, đã bắt được cây đũa phép bằng bàn tay trong không trung khi Voldemort bật ngửa ra sau, hai cánh tay dang rộng, hai vạch đồng tử của đôi mắt đỏ quạch trợn ngược. Tom Riddle ngã xuống sàn bằng một động tác phàm tục cuối cùng, cơ thể hắn mềm nhũn và co quắp, bàn tay trắng bệch trống trơn, gương mặt hắn như mặt rắn trống rỗng và vô tri. Voldemort đã chết, đã bị giết bởi lời nguyền phản phé của chính hắn, và Harry đứng đó cầm hai cây đũa phép trong tay, ngó xuống cái vỏ ngoài của kẻ thù.
Harry với gương mặt cố bình tĩnh, chĩa cây đũa phép Cơm nguội vào cái xác của Voldemort, hô lớn: "Fiendfyre!"
Một ngọn lửa đỏ bừng bùng lên, nuốt trọn lấy cái xác trắng bệch của Voldemort, đốt cháy hắn tan tác ra tro. Đốt xong cái xác, ngọn lửa bành trướng, nhe nanh múa vuốt lao về phía Harry. Harry bất ngờ, ngã người ra sau như muốn né.
"La Fire."
Một giọng điệu dịu dàng vang lên sau lưng nó, tấm lưng nó được bàn tay ai đỡ trọn. Nó ngẩng đầu, đập vào mắt nó là nụ cười dịu dàng của người anh quen thuộc.
"Đừng dại dột sử dụng một thần chú mà em chưa thể kiểm soát được chứ Harry." Iruma mỉm cười.
Ngọn lửa đỏ rực bị ngọn lửa tím lao đến như một con quỷ và cắn xé, nhai nuốt. Xong xuôi, cả hai biến mất.
"Anh Iru-" Nó chưa kịp nói hết câu, một loạt các tiếng hét muốn lật cả Đại sảnh đường vang lên. Nó cảm thấy mình được nhấc bổng lên đặt lên vai ai đó. Nó cúi đầu, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc của các anh chị bên dưới.
"Giỏi lắm Harry!"
"Em làm tốt lắm!"
"Không uổng công ông đây tin tưởng!"
Hai hàng nước mắt chảy ra khỏi đôi mắt xanh lục của nó, Harry giơ cao cây đũa phép: "Đã tiêu diệt được Voldemort! Chúng ta chiến thắng rồi!"