[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT

Harry Potter - J. K. Rowling 魔入りました! 入間くん | Mairimashita! Iruma-kun | Welcome to Demon School! Iruma-kun (Manga)
F/M
M/M
G
[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT
Tags
Summary
Một con Ma thú chui qua cánh cổng nối liền Nhân giới và Ma giới, mở ra một chuyến phiêu lưu mới tại Thế Giới Phép Thuật nhiệm mầu của lớp Cá Biệt. Những người bạn mới, thế giới mới,....điều kỳ bí và huyền diệu gì đang chờ đón 13 ác ma trẻ tài năng?
Note
Bối cảnh: Harry Potter năm thứ 4 và Iruma năm 4.LƯU Ý: TẤT CẢ ĐỀU LÀ SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỞNG TƯỢNG, CÓ RẤT NHIỀU THỨ DO MÌNH TỰ NGHĨ. NẾU MỌI NGƯỜI ĐỌC, THẤY QUEN THÌ TỨC LÀ MÌNH LẤY TRONG TRUYỆN, CÒN NẾU LẠ HOẮC THÌ DO MÌNH TỰ CHẾ NHA.
All Chapters Forward

ĐÂY LÀ “THÍCH”

Quậy đã đời tưng bừng đến mười hai giờ đêm, các học sinh bị giáo sư đuổi về ký túc xá. Lớp Cá Biệt vẫn chưa thỏa mãn. Nhất là Keroli, lâu lắm rồi cô nàng không được đứng trên sân khấu biểu diễn, nay muốn được hát cho đã thèm. Vì thế mười ba ác ma kéo nhau vào văn phòng của Maximilian quậy tiếp. Maximilian khỏi phải nói, anh ta phấn khích điên lên được. Anh là fan cuồng của Kuromu, nhưng công việc bận bịu khiến anh không bao giờ có thể đến xem buổi live nào của cô nàng. Bây giờ được tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình, Maximilian vừa vào văn phòng đã kéo Keroli đi chụp ảnh, xin chữ ký, thậm chí còn tạo một chiếc bục nho nhỏ giữa phòng để cô nàng trình diễn. Mười lăm phút sau, buổi concert của Kuromu chuyển sang karaoke.

Bỗng chiếc hộp trang điểm đeo bên hông Amour sáng lên. Maximilian và Amour đi sang một bên để xem tin nhắn Kalego gửi. Xem xong, mặt cả hai tối đi. Maximilian vội vã bỏ lại một câu bảo tất cả về phòng, sau đó Maximilian và Amour phi như bay ra khỏi phòng làm việc.

Trong phòng chỉ còn lại mười ba ác ma lớp Cá Biệt.

“Ngài Lian và ngài Chary đi đâu vậy?” Goemon nói vào cái microphone mình cầm.

Mọi người đồng loạt lắc đầu. Lied nghịch mấy nút bấm trên thân cái loa xanh dương, vừa nhìn mấy tên bài hát lướt qua trong màn hình vừa cảm thán: “Xịn thật đấy! Này hình như là máy karaoke mới nhất của hãng Muse phải không? Cậu đến đây mà cũng mang nó theo à?”

“Tớ là Akudol mà lị!” Keroli nhấp ngụm nước trái cây để làm dịu cổ họng đang nóng bừng bừng do hát quá nhiều của mình.

Máy karaoke mới nhất của Muse, tặng kèm năm chiếc microphone vàng lọc tiếng ồn. Ác ma hoàn toàn có thể lưu những bài nhạc mình thích vào máy, mang đến bất cứ nơi đâu mình thích và tận hưởng. Dung lượng pin khổng lồ có thể sử dụng liên tục hai ngày. Pin năng lượng mặt trời dễ dàng sạc pin ở mọi nơi. Sản phẩm mà mọi nhà đều nên sở hữu!

Keroli quay quảng cáo cho hãng nên được tặng một chiếc. Kể từ khi được tặng cái máy này, lúc nào Keroli cũng mang nó theo. Đi học cũng mang, đi huấn luyện hay đi diễn cũng vậy. Chỉ cần ra khỏi nhà là cô sẽ mang nó theo, đảm bảo mình sẽ luôn có nhạc bên cạnh mỗi khi muốn hát.

Hát thêm được một lúc, cả đám mệt lả. Mười ba ác ma nằm vật ra mặt đất, mắt cứ nhắm rồi lại mở, từng đứa há miệng ngáp. Buồn ngủ là vậy, nhưng chẳng ai muốn ra về.

“Uống rượu không?” Giọng Schneider rõ mồn một trong không gian yên tĩnh. Cả đám nhìn về phía cậu trong khi cậu chỉ tay về cái tủ kính để cách đó không xa. Bên trong tủ kính là vài chai lọ gì đó, có một hai chai rượu nằm trên tầng trên cùng.

Jazz bình tĩnh đi đến mở cánh cửa, lấy chai rượu nằm ngoài cùng xuống đọc thử.

“Rượu thư giãn, ủ hai năm trong cái ác.”

Lied tò mò đi đến cầm chai rượu. Trên thân chai là một hàng chữ lớn được viết cách điệu, bên dưới là số hai và một vết bụi. Cả hai nhìn nhau, cười nham hiểm rồi cầm chai rượu đi về phía các bạn, rót cho mỗi ác ma một ly.

“Đây là rượu của anh Lian mà? Mình uống mà không xin phép không tốt đâu.” Iruma cầm chiếc ly đổ đầy chất lỏng màu đỏ. Bình rượu không quá lớn, vừa đủ rót đầy mười ba ly. Cậu quơ nhẹ tay, chất lỏng sóng sánh trong ly, một chút nữa đã sánh ra ngoài.

“Không sao đâu.” Lied vẫn đang tiếp tục rót rượu cho các ác ma còn lại. Tuy ai cũng có vẻ ái ngại nhưng khi Lied giơ chai rượu đến đều chìa ly ra để cậu rót vào.

“Bữa giờ ổng hành tụi mình như vậy. Nay uống một bình của ổng xả giận.” Jazz nâng ly “Chỉ ủ có hai năm trong cái ác thôi, không thể xỉn.”

Cậu ta nói xong thì giơ cao chiếc ly lên. Lied cũng giơ cao ly của mình, hào hứng nhìn các bạn. Mười một ác ma còn lại nhìn nhau, một nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên môi tất cả. Cả bọn lần lượt giơ cao ly, hô “cụng ly” sau đó uống cạn.

Mười ba ác ma nào biết, vết bụi kế bên số “2” nào phải bụi. Đó là hai số “0” bị bôi mờ. Đúng vậy, chai rượu này là ma tửu nức tiếng trong Ma giới, được ủ 200 năm trong cái ác. Tức là --- rượu mạnh.

Vừa uống hết ly rượu, mười ba ác ma ngã hết ra sàn. Rượu 200 năm không phải thứ mà ác ma còn chưa tốt nghiệp như lớp Cá Biệt có thể cân. Các ác ma nghiêng ngả trái phải, có ác co người lại như niệm miêu, có ác ma vừa cười ha hả vừa nói chuyện lớn tiếng.

“Các cậu có thấy mặt của mấy phù thủy kia không? Ai cũng trợn tròn mắt nhìn Clara.” Iruma xoa mái tóc được tết xinh đẹp của Clara nằm trên bụng mình. Nói xong, cậu nấc nhẹ, hơi rượu bay ra khỏi miệng. Đừng tưởng cậu không biết mấy phù thủy đó xem Clara là quái thai! Cậu từng nghe bọn họ bàn tán về cả ba cô gái của bọn họ rồi đấy!

“Đúng vậy, Clarin hôm nay thay đổi ngoạn mục luôn! Không hổ là học trò cưng của cô Raim!” Lied không tài nào ngồi vững nữa. Cậu nghiêng ngả rồi nằm luôn vào lòng Jazz, giọng nhừa nhựa bảo. Lied vừa nói vừa vung vẩy tay chân lung tung, có vài lần còn xém chút nữa đã đập vào Jazz, buộc Jazz phải dựng cậu dậy rồi ôm cậu vào lòng. Ngực Jazz áp sát lưng Lied, cảm nhận hơi ấm và mùi rượu thơm nồng ngất ngây trên cơ thể của đối phương. Tim Jazz bỗng “thịch” một tiếng.

Lied nào phát hiện Jazzy đang nghĩ gì trong đầu. Cậu tìm được một chỗ ngồi êm ái vững chãi nên ngả người ra sau, dựa hoàn toàn vào ngực Jazz.

“Cảm ơn Jazzy nha!” Lied quay lại, mỉm cười nói với Jazz. Gương mặt cậu ta đỏ bừng vì xỉn và phấn khích. Sau đó cậu quay lại, tiếp tục nói chuyện với mọi người.

Cằm Jazz gác lên mái tóc vàng của Lied, tâm trí tỉnh táo hơn bao giờ hết. Men say như bị cây chổi khổng lồ quét khỏi não của Jazz. Cậu nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm trong lòng, cảm nhận nhịp đập con tim. Một cảm xúc khó hiểu và lạ lẫm bùng lên trong lòng Jazz. Cậu chưa từng có cảm giác này bao giờ, nhưng với kinh nghiệm lăn lộn ở nhiều nơi tốt xấu lẫn lộn, Jazz đã sớm quen thuộc những thứ tình dục, chất cấm và hàng nóng. Cậu biết cảm xúc này là gì, cậu rung động rồi. Cậu thích Lied mất rồi. Jazz biết thứ cảm xúc này đã được gieo vào lòng mình từ lâu, bây giờ nó chớp lấy thời cơ và trỗi dậy như hạt mầm no nê dinh dưỡng và quyết định đâm chồi nảy lộc.

Jazz tự hỏi nó được gieo vào lòng mình từ khi nào. Cậu đã từng thấy Lied cười rất nhiều lần trước đây, cũng đã kề vai sát cánh với nhau không biết bao nhiêu lần....tại sao?.....tại sao?

Jazz bối rối quay đầu khắp nơi để hòa hoãn lại cảm xúc. Cảm xúc lạ lẫm đến quá đột ngột này khiến một tay lỏi đời như Jazz không dám chắc đây có phải là “thích” mà các ác ma ca tụng hay không.  

Picero đã ngủ khò trên đám mây trắng của cậu ta. Đôi giày thể thao xịn xò bị cậu ta cáu gắt cởi ra rồi vứt phăng lăn lốc gần bàn làm việc cuả anh Lian. Jazz thấy Goemon đứng dậy, lảo đảo đi nhặt hai chiếc giày ở hai nơi khác nhau, buộc vào đai lưng của mình rồi ôm chặt cứng Picero lảm nhảm gì đó. Có vẻ Picero đã ngủ say nên không để ý đến Goemon.

Sabro, Schneider và Soy đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ ở góc cách đó không xa. Sabro là tên rượu vào lời ra, bây giờ cậu ta đang huyên thuyên không ngừng trong khi Soy lại câm như hến, chỉ gật gà gật gù như muốn cắm mặt xuống đất. Schneider đang trợn trắng mắt, Jazz biết thừa là cậu ta ngủ từ đời nào rồi.

Bộ ba mến thương đang ngồi quỳ nghiêm chỉnh vây quanh nhau. Cả ba nghiêm túc nhìn nhau như đang nói chuyện gì trọng đại lắm, chỉ tiếc giọng của Iruma quá nhỏ, Jazz chẳng thể nghe được bọn họ đang nói gì.

Kerori và Elizabeth đang nói chuyện rôm rả trong một thành trì bằng băng đang phả hơi lạnh. Keroli liếng thoắng trong khi Elizabeth chỉ mỉm cười, tay cầm ly rượu đã cạn sạch mà lắng nghe Keroli nói. Jazz nghe loáng thoáng album và bài hát mới gì đó. Có lẽ Keroli đang thu âm cho album mới của mình.

Kamui bị thành trì bằng băng kia chặn lại bên ngoài, đang bận gào thét thảm thiết để lôi kéo sự đồng cảm từ hai quý cô bên trong.

Tất cả đều đang làm việc riêng của mình, Lied không còn ai nói chuyện cùng nên quyết định tâm sự với Jazz. Cậu ta kể đủ thứ trên đời, từ kỷ lục game mới nhất của cậu đến chuyện chị của cậu ta đã có bạn trai. Lied cười phá lên, nói rằng không biết tên mắt mù nào nhìn trúng bà chị như bà chằn lửa của mình.

Jazz im lặng nhìn đôi môi hồng hào đang đóng mở liên tục kia. Một mùi hương thơm mát như chanh nhẹ nhàng len lỏi vào mùi hương nồng say của rượu, ập vào mũi Jazz và quấn lấy trái tim đang đập theo một qũy đạo bất quy tắc của Jazz.

Jazz đột nhiên tưởng tượng mình hôn lên đôi môi đó.

Bất ngờ làm sao, cậu không ghét nó, thậm chí còn có chút tò mò, không biết vị của đôi môi kia sẽ thế nào. Chắc chắn sẽ rất ngọt ngào, giống mật ong ma. Jazz nghĩ thầm.

Giờ phút này, cậu có thể dám chắc thứ cảm xúc khiến tim cậu bất ổn chính là “thích” mà các ác ma luôn ca tụng.

Một ác ma luôn tuân theo dục vọng của mình. Jazz cúi đầu, nói không chút do dự: “Lied, tớ thích cậu.”

Lied vẫn tiếp tục nói như không nghe thấy. Thấy vậy, Jazz nghiêm túc lặp lại một lần nữa với âm lượng lớn hơn một chút: “Lied, tớ thích cậu. Mong cậu có thể làm bạn trai của tớ.”

Lần này, giọng của Lied nhỏ dần rồi tắt ngúm. Jazz im lặng chờ đợi. Vài phút trôi qua mà Lied vẫn không trả lời. Cậu nhận ra nhịp thở của Lied đã nhẹ đi và cũng đều hơn, cậu cúi đầu nhìn, đội mắt của Lied đã nhắm nghiền, cậu ấy ngủ rồi.

Jazz phì cười. Cậu biến ra một chiếc nệm từ không khí, nhét Lied vào trong rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn phớt, thủ thỉ vào tai cậu: “Chúc ngủ ngon.” Dém chăn cẩn thận cho cậu ác ma tóc vàng, Jazz đứng dậy, biến thêm vài cái nệm nữa và nhét mấy ác ma đã lăn ra ngủ từ lâu xung quanh vào trong. Là ác ma duy nhất tỉnh rượu trong phòng, Jazz có trách nhiệm phải chăm sóc những ác ma còn lại. Dù sao cậu cũng là “anh trai” của lớp Cá Biệt mà!

Nhét tất cả ngủ vào chăn ấm nệm êm xong xuôi, cơn say của Jazz trỗi dậy. Cậu nghiêng ngả tắt đèn, chui vào chiếc nệm mình biến ra, nhắm mắt ngủ.

Chưa được vài giây sau khi Jazz ngủ, một đôi mắt mở ra từ từ trong bóng đêm. Đôi mắt đen trong suốt, tỉnh táo như chưa từng uống cạn cả ly rượu ủ 200 năm trong cái ác.

Một tiếng sau, đèn phòng lại sáng lên. Maximilian và Amour nhìn mớ đệm la liệt trong phòng, ngửi mùi rượu nồng nặc và nghe tiếng ngáy khò như sấm của Sabro, Maximilian có một dự cảm bất hảo. Anh chạy như bay đến tủ rượu của mình, tìm kiếm chai rượu ngon mình mang từ Ma giới sang, định bụng để dành nhấm nháp từ từ. Maximilian mở tủ, nhìn lên tầng mình cất chai rượu. Quả nhiên, không thấy!

Maximilian dòm dáo dác khắp căn phòng, tìm thấy vỏ chai rượu quen thuộc lăn lông lốc trên sàn nhà gần lò sưởi. Anh đau lòng đi đến bên chai rượu, ôm suy nghĩ chắc không phải chai rượu quý của anh đâu. Maximilian run tay cầm chai rượu lên, sau đó....đôi mắt tím than chảy hai hàng lệ chua xót. Tim Maximilian đau như bị ai bóp chặt.

Là chai rượu quý của anh! Chai rượu ủ 200 năm trong cái ác anh mang theo! Anh đã phải tốn một mớ tiền để mua được chai rượu này, sau đó còn giấu giếm để qua mắt Amour. Bây giờ nó đã cạn sạch không còn một giọt! Maximilian tiếc hùi hụi, biết vậy anh khui nó ra uống sạch cho rồi!

Mải mê chìm đắm trong đau đớn, Maximilian hoàn toàn không nhận ra Amour đã đi đến sau lưng mình. Amour nhìn con số bên dưới tên chai rượu, hỏi một câu nhẹ như bông: “Hai năm có gì để tiếc?”

“200 năm đấy! Anh lau mất hai số “0” đằng sau thôi!” Maximilian tuyệt vọng hét lên. Hét xong, anh lập tức nhận ra điều bất thường. Maximilian chột dạ quay đầu lại, nhìn Amour đang bình tĩnh nhìn mình. Chết rồi! Anh tự bê đá đập chân rồi. Amour không cho anh uống rượu ủ quá 200 năm trong cái ác. Rõ ràng dùng đủ mọi cách để giấu chai rượu này cầm sang Nhân giới, thế mà bây giờ tự khai tất cả.

“Anh còn chưa uống được giọt nào đâu.” Maximilian vứt cái chai vào lò sưởi, quàng tay qua cổ Amour, dụi đầu vào cổ Amour mè nheo.

Amour nhìn ác ma cao hơn mình nửa cái đầu đang cố nũng nịu. Amour mặt không cảm xúc vuốt ve cổ Maximilian, sau đó đẩy mặt anh ra, hôn mạnh lên đôi môi kia. Cả hai hôn nhau nồng nhiệt, bầu không khí nháy mắt nóng lên. Môi lưỡi quấn quýt một lúc, cả hai tách ra, Amour cụng trán với Maximilian, nói: “Ác ma hư thì nên chịu phạt thôi.” Lại một hồi hôn nồng nhiệt nữa. Tiếng mút vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Các ác ma đã say giấc, chỉ còn duy nhất một ác ma đang nằm co ro trong chăn, sợ hãi mình sẽ bị diệt khẩu vì vô tình biết một chuyện động trời.

Sáng hôm sau, cả đám con trai lớp Cá Biệt bị Maximilian phạt cột tóc cây dừa đi học ba ngày, ba cô gái bị phạt tết tóc hai bím. Những gương mặt đẹp trai lai láng đột nhiên có một chỏm tóc dựng lên giữa đầu thật sự rất buồn cười. Cả ngày hôm đó, không phù thủy nào dám nhìn lên đỉnh đầu của lớp Cá Biệt, bọn họ sợ mình sẽ không nhịn được mà cười vào mặt từng người.

Jazz nghĩ rằng Lied say nên không nghe hoặc không nhớ rõ câu tỏ tình của mình. Cậu cố gắng tìm cơ hội để nói chuyện riêng với Lied, không hiểu sao hôm nay Lied luôn cố tình tránh mặt Jazz, mãi đến khi trời sập tối, Jazz mới có thể chớp thời cơ túm tay Lied ra một góc tối.

“Lied, tớ thích cậu. Mong cậu hãy làm bạn trai của tớ.” Jazz nói, sau đó im lặng chờ Lied trả lời. Trong đầu cậu bây giờ chẳng có suy nghĩ gì, không lo lắng sợ Lied sẽ từ chối, cũng chẳng hồi hộp hy vọng cậu đồng ý.

Lied bối rối. Mặt cậu đỏ bừng. Tối qua cậu đã nghe tất cả nhưng lại không biết nên phản ứng thế nào nên mới giả vờ ngủ. Bây giờ Jazz nói thẳng trước mặt cậu, Lied thật sự không biết nên làm sao. Cậu từng đọc rất nhiều sách vở về tình yêu, tất cả đều nói “thích” là tim phải đập mạnh, là phải cảm thấy xuyến xao. Nhưng Lied chẳng có cảm xúc nào trong những thứ được sách liệt kê. Thứ duy nhất cậu cảm thấy bây giờ là bối rối vì đột nhiên nghe người bạn thân thiết của mình tỏ tình mà thôi.

“Tớ....tớ.....” Lied ấp úng, vạt áo bị cậu vò nhăn nhúm. Cậu không thể đồng ý, cậu không rõ tình cảm mình dành cho Jazz là gì, sao có thể tùy tiện đồng ý như vậy được. Nhưng mà Lied à....sao cậu không nghĩ đến việc từ chối thế?

“Tớ cho cậu ba ngày. Mong ba ngày sau, cậu hãy cho tớ một câu trả lời.” Jazz mỉm cười nói. Cậu ta đút tay vào túi quần, trên môi là nụ cười quen thuộc. Nói xong, Jazz xoa mạnh đầu của Lied rồi rời khỏi góc tối, bỏ lại Lied đứng đó, tay sờ đỉnh đầu nóng bừng bừng như sắp bốc khói, mặt đỏ gay.

Jazz lững thững đi về ký túc xá một mình.

Bên ngoài, hàng lang trống huơ trống hoác không có ai bỗng bốc lên làn khói nhẹ, mười một bóng người xuất hiện.

“Ôi chao.”

“Thật không ngờ.”

“Tại hạ thật sự rất bất ngờ.”

“Ừm, ông đây cũng không tin được.”

“Tớ cứ cảm thấy bọn họ không đúng ở đâu đó. Thì ra là vậy.”

“Hèn gì sáng giờ Lied cứ tránh mặt Jazz mãi.”

“Tỏ tình kìa, la la!”

“Nín coi con nhỏ ngốc này!”

“Mở mang tầm mắt.”

“Tớ buồn ngủ quá! Về chưa....”

“Tớ cũng không ngờ Jazz lại là kiểu người tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi. Thật ra tớ cũng không bất ngờ lắm với chuyện của hai người bọn họ, tớ đã sớm nhìn ra giữa bọn họ có gì đó không giống bạn bè bình thường. Bây giờ vỡ lẽ ra mới biết, thì ra Jazz thích Lied....”

“Mấy cậu im đi!” Lied đứng bên trong góc tối hét lên.

Forward
Sign in to leave a review.