![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
ÔNG KẸ
Lied và Kamui có thể cản được bất kỳ phù thủy nào dám mon men lại gần “nữ hoàng”, nhưng hai ác ma không thể cản được hai ác ma hạng cao lịch lãm kia. Vì thế, cả hai ôm tức tối, ca thán cả đoạn đường đến phòng học.
“Hai ổng á! Chỉ được mỗi tranh thủ. Đừng tưởng may cho mỗi đứa một bộ đồ là được quyền nhảy với nee-san!” Lied giơ cao cuốn sách dày với chiếc bìa nâu. Sau đó cậu lí nhí nhỏ đến mức chỉ có Jazz đi bên cạnh mới nghe được cậu nói gì: “Mà bộ đồ đẹp ghê.”
Thấy Lied đang tức tối, chửi thầm Maximilian và Amour trong lòng nhưng vẫn khen bộ đồ đẹp, Jazz cười phá lên. Cậu phù thủy mắt đen quàng tay qua cổ Lied, bàn tay xoa mạnh tóc Lied, chọc cậu chàng la oai oái.
Đi khoảng mười lăm phút, bị cầu thang chơi khăm nên đi lộn tầng khoảng năm phút nữa, mười hai ác ma đến được phòng học. Hôm nay bọn họ sẽ học môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám với Ravenclaw và Hufflepuff năm ba.
Vào phòng, đám phù thủy đang nói chuyện rôm rả lập tức im bặt. Cả đám nhìn chằm chằm bọn họ, có vài đứa tò mò nhưng cũng có vài đứa khó chịu ra mặt. Trong mắt tụi Hufflepuff, Harry Potter là một thằng khốn gian lận, Hogwarts chỉ có duy nhất một quán quân chính là Cedric Diggory. Còn lớp Cá Biệt chính là kẻ xấu, ủng hộ cái ác mà không ủng hộ chính nghĩa. Chuyện này đã xảy ra từ khi lớp Cá Biệt công khai vỗ tay chúc mừng Harry trong đêm Halloween, lớp Cá Biệt cũng sớm quen.
Chiếm đóng cả dãy bàn ngoài cùng bên phải, mười hai ác ma mặc kệ những lời xì xào bàn tán kia, tiếp tục nói về mấy bộ quần áo ấn tượng Maximilian và Amour may tặng.
“Các đường may rất tuyệt vời. Chất vải xịn. Thầy Lian và thầy Chary đa tài thật nhỉ?” Elizabeth mỉm cười, cảm thán.
“Ừm.” Keroli gật đầu, nhớ lại giọng hát trong trẻo như cơn gió, mát lành như làn nước của Amour, bổ sung: “Giọng thầy Chary rất hay. Hình như tớ đã nghe ở đâu đó rồi....” Keroli chau mày suy nghĩ, thật sự rất quen thuộc. Một vài ngôi sao lấp lánh xẹt qua đầu cô, hai ác ma với gương mặt chìm trong ánh đèn xuất hiện, đằng sau bọn họ là sân khấu sáng lóa và những cây lightstick vàng rực lấp lánh, như cả biển sao trong không gian tối đen.
“Hình như hai thầy ấy không học ở Babyls.” Schneider nói: “Tớ có nghe các Ma quan bảo hai thầy tốt nghiệp trường Levialon. Iruma chắc từng gặp cháu trai hiệu trưởng trường đó rồi nhỉ?”
Iruma đang ăn bánh bỗng nhiên được nhắc tên. Cậu nuốt miếng bánh trong miệng xuống, hơi ngẩng mặt để Alice dùng khăn mùi xoa trắng để lau đi mấy vụn bánh dính bên khóe miệng. Lau xong, cậu cảm ơn Alice, quay sang trả lời Schneider: “Ừm. Bạn Levi là Tổng tư lệnh của trường. Tính cách thú vị lắm. Khẳng khái và hào sảng. Lần nào ăn chung với bạn ấy, tớ cũng giật mình.” Iruma nhớ lại cách ăn bất quy tắc, không thèm dùng dao nĩa mà bốc tay tất cả của Leviathan.
Vài phút trôi qua, cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông tập tễnh bước vào, cái chân gỗ của ông chốc chốc lại thò ra khỏi vạt áo chùng. Ông đi đến trước bục giảng, đặt mạnh cái rương gỗ có vẻ nặng xuống sàn, một tiếng “ầm” nặng nề vang lên trong phòng học im ắng. Con mắt giả đảo vòng quanh trong hốc mắt. Hắng giọng một cái, ông nói: “Dẹp mớ sách đó đi. Hôm nay tôi sẽ dạy các trò một thứ thú vị.” Nói rồi ông nhìn về phía dãy bàn lớp Cá Biệt đang ngồi, vẻ mặt như chờ đợi điều thú vị gì đó.
Giáo sư Moody có một vẻ ngoài rất đáng sợ. Mỗi phần da đầy thẹo. Cái miệng trông giống hệt một vết cắt méo xệch, cùng cái mũi bị lẹm đi hẳn một mảnh to. Nhưng chính đôi mắt người mới khiến ông trông đáng khiếp. Một trong hai con mắt nhỏ xíu, u ám, và sáng quắc. Con mắt còn lại to, tròn như đồng xu, màu xanh nê-ông sáng choang. Con mắt xanh da trời chuyển động không ngừng. Không thèm chớp lấy một cái, nó cuốn lên, cuốn xuống, đánh từ bên này sang bên kia, hoàn toàn độc lập với con mắt thường còn lại. Và khi nó đánh lên ngược hẳn về phía gáy của ông, thì chỉ còn lại một màu trắng dã.
Lớp Cá Biệt đã học với Moody-Mắt-Điên được vài lần, lần nào cũng bị ông ta nhìn chằm chằm như nghiên cứu sinh vật lạ, nhất là khi ông ta nhìn Sabro. Con mắt giả lẫn con mắt thật của ông ta đảo liên tục từ trên xuống dưới rồi lại từ trái sang phải Sabro, trông cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu chàng to con này vào bụng. Đây cũng chính là một trong những lý do Iruma đã nói Maximilian khi xin anh giảm bớt tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám cho bọn họ. Bây giờ hai tuần bọn họ mới phải học môn này một lần.
Đi đôi với Phòng chống nghệ thuật hắc ám chính là Độc dược. Lớp Cá Biệt chưa từng học môn này lần nào, Maximilian bảo mình đã sớm xin miễn môn này cho cả đám. Nói thật là lớp Cá Biệt không biết làm sao anh ta có thể làm được chuyện này.
Giáo sư Moody quơ quơ đũa phép, đẩy tất cả bàn học vào trong góc, chừa lại một khoảng trống lớn giữa phòng học. Ông bảo tất cả học sinh xếp thành hàng dọc trước cái rương. Chiếc rương bằng gỗ có màu đỏ tía, trông cũ kỹ và bám bụi như đã lâu không được ai rớ vào. Mấy hàng đinh ốc kim loại, mấy chiếc núm vàng trang trí đã rỉ sét gần hết, chỉ còn nhìn loáng thoáng được dáng vẻ đẹp tươi của nó ngày xưa.
“Đây là Ông Kẹ. Có trò nào biết Ông Kẹ là gì không?” Ông đứng bên cạnh chiếc rương, hỏi.
Các phù thủy nhà Ravenclaw giơ tay ngay tắp lự, bên Hufflepuff cũng có vài cánh tay rụt rè giơ lên.
“Trò White.” Giáo sư Moody chỉ vào một thằng nhóc có cái đầu mì ăn liền màu nâu. Nó trả lời thật lưu loát: “Thưa thầy, Ông Kẹ là sinh vật có khả năng biến đổi hình dạng, nó sẽ biến thành thứ mà nạn nhân của nó sợ nhất. Ông Kẹ thường trốn ở những nơi tối tăm và đóng kín. Bởi vì nó thường xuyên thay đổi hình dạng nên có rất ít người biết hình dáng thực sự của nó là như thế nào. Cách thông thường nhất để trị một ông Kẹ là chỉ đũa phép vào nó và hô "Riddikulus” trong khi nghĩ về điều gì đó thật buồn cười; phép thuật này có thể sử dụng để tiêu diệt một ông Kẹ đã suy yếu.”
“Hoàn hảo. Nhà Ravenclaw cộng 10 điểm vì câu trả lời của trò White.” Giáo sư Moody nói. Ông đặt tay lên chiếc khóa vàng to tướng, nói tiếp: “Từng trò lên đây, dùng đũa phép chỉ vào nó và hô Riddikulus trong khi nghĩ về thứ gì đó buồn cười.” Ông cho cả đám đọc to câu thần chú theo mình vài lần, sau đó đứng sang một bên, nhìn bọn phù thủy nhỏ luyện tập.
Trong phòng xuất hiện đủ thứ sinh vật khác nhau như nhện khổng lồ, dơi hút máu to như con bò mộng, thậm chí còn có con gián biết bay to bằng cả tòa nhà. Khi con gián xuất hiện, cả đám nữ sinh đã hét toáng lên, bỏ chạy như ong vỡ tổ. Sau nửa tiếng, tất cả phù thủy nhà Ravenclaw và Hufflepuff đã thực hành xong xuôi. Cả đám tản ra đứng khắp phòng, chỉ còn lại lớp Cá Biệt đang xếp hàng đối diện cái rương cũ mèm.
Người đầu tiên tiến lên là Lied. Cậu cầm đũa phép, tò mò bước đến đứng trước cái rương. Khi cách chiếc rương khoảng một mét, cái rương bật mở, một thứ gì đó lao ra ngoài nhanh như chớp. Chưa đến một giây sau, một người trẻ măng với mái tóc xanh lá nhạt xuất hiện. Anh ta có một đôi tai nhọn hoắc, đôi mắt cùng màu với tóc, ngay cả bộ đồ anh ta đang mặc cũng vậy. Nhìn bộ quần áo, cả bọn có thể đoán được người này là giáo sư trường Babyls. Có vài phù thủy nheo mắt, mặt giễu cợt khi nhìn thấy bộ quần áo nổi bần bật của người kia. Bọn họ nhìn thấy người đó giơ đống game mình đang cầm lên, hào hứng hô hào với Lied: “Chúng ta bắt đầu đặc huấn thôi. Chơi đến khi nào em thắng thầy thì thôi nhé!”
“Thầy tha cho em đi!” Lied hét lớn. Cậu chỉ đũa phép vào giữa mũi ông thầy tóc xanh lá, đọc lớn câu thần chú kia. Ngay tức thì, máy game biến mất, ông thầy tóc xanh lá đứng thẳng, cơ thể run run, trên đầu là chồng sách cao ngất. Sau đó ông thầy biến thành cái bóng đen chui ngược lại vào rương.
“Lơ lửng - kun vẫn còn ám ảnh với buổi đặc huấn mấy năm trước à?” Clara đứng bên cạnh Iruma, cười hề hề hỏi.
“Nó sẽ ám ảnh tớ cả đời.” Lied tái mét đi xuống. Jazz thong dong đi lên, vừa đi vừa trêu: “Chơi game thôi có gì đâu mà phải xoắn. Nhìn tớ đây, chắc chắn là....” Cậu ta nói chưa dứt lời, Ông Kẹ trong rương lại lao ra. Lần này nó biến thành một người đàn ông cao ráo với đôi mắt đỏ ngầu, mái tóc đen xoăn nhẹ. Anh ta mặc áo sơ mi và quần jeans, bàn tay với năm chiếc nhẫn vàng lớn ngoắc ngoắc Jazz: “Mày về rồi à, đúng lúc lắm....”
“Riddikulus!” Jazz vội vàng giơ đũa phép và đọc thần chú. Có vẻ cậu ta lo sợ một câu thần chú không đủ nên lặp lại thêm năm sáu lần nữa. Bộ quần áo của người đàn ông kia thoắt cái biến thành một chiếc đầm hở vai hai màu xanh lá và hồng. Hình ảnh một tên đàn ông cao ráo mặc đầm phồng, hở vai buồn cười chết được. Đã có vài phù thủy phì cười, mấy đứa còn lại thì vai run rẩy.
“Này!” Keroli hét lên. Đây là trang phục biểu diễn của cô mà!
Jazz vã mồ hôi về hàng. Lied lập tức xáp lại, trêu: “Úi zời! Hạng sáu rồi mà vẫn sợ anh trai à! Jazzy tệ quá ~”
Người tiếp theo bước lên là Keroli. Ông Kẹ vừa biến thành thứ gì đó trông giống lồng sắt, Keroli đã giơ đũa phép và hô thần chú ngay tức khắc. Các phù thủy không kịp nhìn chiếc lồng, chỉ có lớp Cá Biệt là hiểu ngay thứ kia là gì. Xem ra không phải chỉ có một mình Lied ám ảnh với buổi đặc huấn bốn năm trước.
Các thành viên còn lại lần lượt bước lên. Kamui nhìn thấy ba của mình nói rằng mình không phải một quý ông (trong mắt các phù thủy là một con chim biết mặc đồ, biết nói tiếng người). Elizabeth nhìn thấy tủ quần áo của mình bị thiêu rụi. Schneider nhìn thấy ông Trung sĩ Furfur (trên đời này có ai có màu da đỏ chót như vậy à? Với lại phong cách thời trang gì đây?). Sabro nhìn thấy chiếc ghế của Ma vương chạy càng ngày càng xa (cái ghế gì có thiết kế khó hiểu thế?). Picero nhìn thấy bản thân với đôi mắt quầng thâm đen sì, cậu chàng đã hãi đến mức té khỏi đám mây của mình. Clara nhìn thấy Iruma đòi mình đưa cậu nước trái cây. Alice nhìn thấy Iruma bảo mình vô dụng, cậu ta đã sốc đến mức nước mắt tuôn như mưa, Iruma phải liên tục khẳng định mình sẽ không làm vậy Alice mới dừng khóc. Clara bên cạnh thấy vậy cũng khóc nức nở, kéo vạt áo Iruma, ấm ức mếu máo nói gì đó mà chỉ cô hiểu. Iruma lại nhìn thấy ba mình dang tay về phía mình, mỉm cười nói “Ba đến đón con về.”, mặt Iruma không có bất kì biểu cảm gì, cậu chết lặng rút đũa phép, chết lặng đọc thần chú.
Nhóm phù thủy đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Bọn họ không ngờ nỗi sợ của các phù thủy hùng mạnh lại đơn giản đến thế. Lúc này, hình tượng của các ác ma lớp Cá Biệt đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất trong mắt nhóm phù thủy.
Shax: Bị thầy giáo đì.
Andro M: Ba mẹ không thương, mặc kệ con trai lớn (chắc là anh trai) bắt nạt con trai nhỏ.
Crocell: Chứng sợ hãi giam cầm?
Caim: Sợ một con chim biết nói.
Ix: Rất con gái.
Allocer: Sợ ông nào đó đỏ chét.
Sabnock: Chứng sợ hãi ghế?
Agares: Thà nhịn ăn còn hơn mất ngủ (này không lạ lắm).
Valac: Từng bị Iruma lợi dụng?
Asmodeus: Sợ Iruma nói mình vô dụng?
Iruma: Đứa trẻ có quá khứ bất hạnh.
Chỉ còn lại mỗi Goemon là chưa thực hành. Cậu thong thả bước lên, một tay cầm đũa phép một tay đặt lên chuôi kiếm, sẵn sàng rút kiếm bất kì lúc nào. Giống như các bạn, khi tiến vào phạm vi một mét xung quanh chiếc rương, Ông Kẹ lao vút ra như tia chớp. Một Picero xuất hiện trước mặt Goemon. Picero giả kia đứng trên mặt đất chứ không nằm trên đám mây, nó cười nhếch mép với vẻ mặt ghét bỏ: “Cởi mặt nạ ra đi. Chúng ta là bạn bè cơ mà. Làm bạn lâu như vậy rồi mà tớ còn chưa thấy mặt của cậu bao giờ.” Nói rồi, Picero giả kia đi đến, đặt tay lên chiếc mặt nạ lông bạc của Goemon.
Goemon sững người, nhìn chằm chằm Picero giả. Sau đó cậu nghe Picero thật ở sau lưng nói lớn: “Tớ không bao giờ nói như vậy nhé.” Goemon tỉnh lại ngay. Cậu đá văng Picero giả ra xa, dùng thần chú để “đá đít” Ông Kẹ về lại trong thùng. Giải quyết xong Ông Kẹ, Goemon chạy ùa đến bên cạnh Picero, kẹp cả ác ma tóc cam lẫn đám mây của cậu bên hông, lớn tiếng nói: “Tất nhiên tại hạ biết ngài Picero sẽ không bao giờ nói câu đó.”
“Bỏ tớ ra! Nóng!” Picero cố gắng đẩy Goemon vài cái. Tay cậu ta cứng như kìm, Picero có đẩy thế nào cũng không đẩy ra được, cậu quyết định bỏ cuộc. Cậu ta kéo cái bịt mắt kì lạ trên tóc xuống, nằm ườn ra trên đám mây.
Tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám kết thúc. Lớp Cá Biệt là những người rời khỏi lớp đầu tiên. Cả bọn vừa đi, vừa trêu ghẹo nhau về nỗi sợ của chính bản thân hay của các bạn. Sau lưng cả bọn là Moody-Mắt-Điên với gương mặt nghiền ngẫm. Ông liếc nhìn vị trí bên cạnh Sabro cho dù nơi đó trống không.
Hừm.....
Ông ta quay lại trong phòng học. Cánh cửa đóng sầm sau lưng.