![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
MAXIMILIAN VÀ AMOUR
Trong căn phòng u tối chỉ có vài ngọn nến sáng le lói. Chính giữa vòng tròn tạo nên từ mười ba ngọn nến có một chiếc hộp trang điểm đang phát sáng, bên trên chiếc hộp trang điểm hình tròn là màn hình ảo đang lơ lửng.
“Bộ phép thuật kết luận con rồng bị phù thủy hắc ám cướp mất cái chân.” Maximilian trong màn hình đang đắp mặt nạ. Gương mặt anh ta tiều tụy và mỏi mệt thấy rõ, dưới mắt là quầng thâm đen sì do thiếu ngủ một tuần. Anh ta nằm đó, mệt mỏi đến mức không nhấc nổi tay chân, giọng điệu cũng ỉu xìu mà không còn vẻ tràn đầy năng lượng như thường ngày. Trông Maximilian mệt mỏi đến thế, lớp Cá Biệt cũng tự giác im lặng, cố gắng không để Maximilian phải dùng quá nhiều sức để nói chuyện.
Bỗng nhiên có một bàn tay với móng tay được sơn đỏ thò vào màn hình, đặt hai miếng dưa leo lên mắt Maximilian.
Lied trợn mắt nhìn màn hình, sau đó nháy mắt với Iruma. Jazz thò tay qua bên cạnh, chọt nhẹ vào eo Soy. Soy chết lặng lấy hai đồng vàng nhỏ đặt vào tay Jazz.
Kalego ngồi đối diện cả ba đen mặt, ngó lơ.
Kể từ khi bài thi thứ nhất kết thúc, Bộ phép thuật đã bắt tay vào công cuộc điều tra lý do con rồng đen xứ Hebrides mất chân. Ban đầu bọn họ nghĩ có con sinh vật huyền bí mạnh mẽ nào đó đã cướp đi cái chân kia. Các đội Thần sáng khác nhau liên tục thăm dò trong Rừng Cấm nhưng không mảy may tìm kiếm được bất kì đầu mối nào. Sau đó bọn họ thay đổi hướng suy nghĩ, nghĩ rằng tất cả mọi chuyện do một hoặc một nhóm phù thủy xấu xa gây nên. Tất cả những người từng xuất hiện ở gần khu vực đó lần lượt được mời lên Bộ để uống trà. Hiển nhiên Maximilian và Sabro không thể thoát. Trong tất cả những phù thủy đến Hogwarts, phái đoàn từ trường Babyls là đáng nghi nhất, cho nên bọn họ cũng được đặc cách thẩm vấn lâu hơn, nhiều lần hơn những phù thủy khác.
Những phù thủy chịu trách nhiệm lấy lời khai Maximilian và Sabro để cả hai ngồi trong hai căn phòng riêng biệt cách nhau xa tít tắp. Đũa phép bị tịch thu, ngồi im trong căn phòng cách âm trắng bóc chẳng có gì ngoại trừ một chiếc bàn và hai chiếc ghế. Đám phù thủy cố gắng hỏi đi hỏi lại một câu hỏi nhiều lần hòng lấy được chút ít manh mối, nhưng Maximilian và Sabro không có chút sơ hở nào. Cuối cùng Bộ phép thuật đành phải thả hai thầy trò về.
Chưa dừng lại ở đó, Maximilian liên tục bị gọi lên Bộ phép thuật một tuần lễ với những lý do nhảm nhí. Sabro đôi khi cũng được mời lên Bộ phép thuật tái điều tra gì gì đó. Điều tra nhiều tuần không có đáp án, cuối cùng Bộ phép thuật viết qua loa lý do rằng bị phù thủy hắc ám cướp mất.
Maximilian ngả lưng ra chiếc ghế, nhắm mắt hưởng thụ bàn tay đang xoa nhẹ hai bên thái dương, nói tiếp: “Thầy Kalego sẽ tranh thủ đêm dạ vũ vào Rừng Cấm thăm dò. Soy đừng đi chung, các giáo sư biết đến sự hiện diện của em đấy.”
Soy ngồi trong góc gật đầu. Cậu chưa bao giờ cố gắng giữ bí mật sự hiện diện của mình trong trường, ngoài ra các giáo sư cũng biết có cả thảy mười ba phù thủy đến Hogwarts. Chuyện cậu làm từ khi đến đây luôn là cố gắng thoắt ẩn thoắt hiện và che giấu Kalego, để các giáo sư nghĩ rằng Kalego chính là cậu.
“Rồi kết thúc buổi họp.” Maximilian phất tay, tắt thiết bị liên lạc.
Chiếc hộp trang điểm đặt trên bàn giáo sư tối đi, trở về thành một chiếc hộp trang điểm bình thường. Maximilian kéo Amour ra chiếc ghế sofa dài êm ái trước lò sưởi. Anh nằm dài ra ghế, biến ra một chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh để Amour ngồi. Tay Amour tiếp tục xoa nắn thái dương của Maximilian, lực xoa lúc mạnh lúc nhẹ làm Maximilian thư thái đến mức híp mắt.
“Maxy không muốn nói với các em ấy chuyện mình bị ép nhận tội à?” Amour nhỏ giọng hỏi, bàn tay không dừng lại.
Maximilian lấy hai miếng dưa leo trên mắt xuống, ném vào lò sưởi đang cháy bập bùng đối diện. Ngọn lửa phừng lên, một mùi dưa leo cháy thoang thoảng bốc ra, lởn vởn trong căn phòng yên tĩnh.
“Có vài chuyện con nít không nên biết.” Maximilian nói. Anh ta phì cười khi nhớ lại vẻ mặt nhăn nhó, dữ dằn của tên phù thủy thẩm vấn mình vài ngày trước. Cậu ta đen nhẻm, ngồi dưới ánh đèn sáng còn đen hơn lúc ở ngoài. Tên đố liên tục đập bàn, tay còn lại siết chặt đũa phép, cố tình tạo áp lực cho anh, ép buộc anh nhận thứ tội danh không liên quan gì đến mình này. Maximilian biết thừa bọn họ đang cố tìm đại ai đó nhận tội để kết thúc vụ án càng nhanh càng tốt. Áp lực từ các quý tộc, từ cấp trên khiến bọn họ không còn muốn điều tra vụ án một cách đàng hoàng mà thay vào đó là đổ tội lên đầu ai đó.
“Dựa vào đâu mà cậu nói tôi cướp cái chân của con rồng kia?” Maximilian dựa vào lưng ghế, cười như không cười nhìn tên phù thủy da đen. Không dùng áp lực cũng chẳng dùng khí thế để đe dọa, răn đe tên dám làm càn trước mặt mình. Maximilian chỉ ngồi đó, giấu hết móng vuốt sắc nhọn vào trong và mỉm cười như một tên vô hại.
“Tất cả mọi thứ!” Tên phù thủy đó hét toáng lên. Câu nói của cậu ta lặp đi lặp lại trong căn phòng cách âm tĩnh lặng, ồn ào đến mức làm Maximilian điếc hết cả tai.
“Chỉ có phù thủy hắc ám mới để móng tay nhọn hoắc như anh! Chỉ có phù thủy hắc ám mới cổ súy bạo lực! Chỉ có phù thủy hắc ám mới ăn bận quái dị như anh!” Cậu ta xỉa xói từng chi tiết trên người Maximilian như móng tay, mái tóc, quần áo lẫn phong cách dạy học của anh. Giờ phút này, cậu ta như quên mất người đang ngồi trước mặt cậu ta là “hiệu trưởng” của một ngôi trường phép thuật đến từ quốc gia khác. Cậu ta nào nhận ra hành vi của mình là bôi tro trát trấu vào chính bộ mặt của Bộ phép thuật.
“Anh thề mình đã phải rất cố gắng để không đá cậu ta văng ra bảy mét, hay bóp cổ cậu ta.” Maximilian giơ bàn tay lên không trung. Bàn tay của Maximilian rất đẹp, cái ngón tay thon dài trắng nõn, đầu ngón tay chai sần vì nhiều năm chơi vĩ cầm. Móng tay dài khoảng 2 cen-ti-mét nhọn hoắc được sơn xanh lam đẹp tuyệt. Anh siết hai bàn tay lại như đang bóp chặt thứ gì đó. Trên mặt anh treo nụ cười tàn nhẫn, nếu tên phù thủy kia có mặt ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ đập bàn và bảo chỉ có phù thủy hắc ám mới cười thế này.
“Cổ cậu ta trông vừa tay anh lắm. Chỉ cần bóp nhẹ một cái và một tiếng rắc giòn tan sẽ vang lên. Lâu lắm rồi mới có người dám hỗn hào như thế trước mặt anh đấy. Thật phấn khích mà.” Maximilian cười khì. Từ ngày lên hạng 8, không ác ma nào dám dùng giọng điệu dạy đời đó trước mặt anh nữa, dù sao anh cũng từng cho vài ác ma có mắt không tròng vào thẳng bệnh viện. Thật ra tên đó nói cũng không sai, anh cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Amour thấy Maximilian như vậy bèn im lặng một chốc, anh triệu hồi sử ma của mình nhét vào lòng Maximilian. Sau đó anh lấy chiếc dây cột tóc màu trắng với lớp lông xù mềm mại luôn đeo trên cổ tay xuống, buộc tóc mái của mình lên. Amour cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Maximilian.
Con ngươi của Maximilian mở lớn, khóe môi càng ngoác lớn hơn. Hàm răng trắng tinh với hai chiếc răng nanh nhọn hắc trở nên đáng sợ dưới ánh lửa ấm áp. Anh giơ tay, vuốt ve đôi mắt xinh đẹp kia. Ký ức trỗi dậy trong khung cảnh bình yên ấm áp, anh nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ của cả hai.
Mẹ của Amour và mẹ của Maximilian là bạn thân từ bé. Cả hai đều là những Succubus nổi danh nhất nhì Ma giới tại thời điểm đó. Tuy nhiên, vẻ đẹp của cả hai hoàn toàn trái ngược nhau. Mẹ của Amour có một vẻ đẹp nữ tính và thướt tha bao nhiêu, vẻ đẹp của mẹ Maximilian càng điển trai và mạnh mẽ bấy nhiêu. Những năm đó, cả hai song kiếm hợp bích oanh tạc cả một vùng, làm biết bao nam ác ma và nữ ác ma phát cuồng. Cuối cùng cả hai lại làm tất cả thất vọng khi chọn hai nam ác ma có vẻ bình thường nhất để kết hôn.
Mẹ của Maximilian sinh ba đứa con, một cặp song sinh nữ và Maximilian. Trong cả ba đứa, Maximilian là kế thừa được nhiều nét đẹp từ mẹ nhất, như đôi cánh lông vũ đen lấm tấm chấm trắng được ví như bầu trời đêm với các vì sao lấp lánh.
Mẹ của Amour sinh Amour chậm hơn một năm. Bà cũng có ba người con, Amour và một cặp song đôi nam nữ. Không giống Maximilian, Amour là ác ma giống ông Charybdis nhất trong nhà, chỉ thừa hưởng duy nhất đôi mắt được ví như viên đá quý đỏ rực đắt tiền nhất tại Ma giới - Đá Scalet từ người mẹ xinh đẹp của mình.
Lần đầu tiên gặp nhau dưới bầu trời đầy sao, Maximilian đã bị đôi mắt đỏ rực, lóng lánh và trong veo kia hấp dẫn cho không thể dời mắt. Đôi mắt ấy như thứ ánh sáng chói chang xuyên qua màn đêm tối đặc, thu hút Maximilian, làm anh chẳng thể dời mắt đi.
Maximilian yêu những thứ lấp lánh đẹp đẽ từ thuở mới chào đời. Ngay khi nhìn thấy đôi mắt tựa đá quý kia, anh đã hưng phấn đến mức để chóp cánh nhọn hoắc của mình chọc thủng lưng áo thun. Trong lòng anh như có hàng trăm ngàn tiếng nói, kêu gào anh mau móc đôi mắt ấy ra giữ làm của riêng, đính lên chiếc vòng lông vũ anh quý nhất. Rồi sau đó, anh thấy thằng nhóc kia cũng nhìn lại mình.
Nó nhìn chằm chằm Maximilian, gương mặt vô cảm như không hề thấy vẻ mặt thèm khát của anh.
Cái nhìn đó chính là khởi đầu cho tất cả. Cả hai trở thành bạn thân thiết như mẹ của bọn họ, bên nhau từ nhỏ đến lớn. Học chung trường, đi học chung, đi làm chung. Tất cả mọi khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cả hai đều có bóng hình ác ma còn lại.
Và rồi, vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Maximilian nhận ra mình thích Amour. Khi ấy anh vẫn còn là một thằng nhóc choai choai không sợ chết mới ra trường, liều lĩnh chạy vào hang ổ của một đám ác ma lại tổ để lập công, nhanh chóng thăng hạn. Maximilian đã đánh giá thấp sức mạnh của bọn nó. Anh bị tất cả đánh bại và trói vào một góc, trơ mắt nhìn tụi nó chuẩn bị một nồi nước dùng trắng đục sôi ùng ục trên bếp lửa, có ác ma cầm một con dao phay lớn, sẵn sàng xẻ thịt anh ra và nấu lẩu.
Con dao giơ lên thật cao, ánh lửa chiếu vào làm nó càng thêm sắc bén. Maximilian nhắm mắt đầu hàng trước số phận, ma lực cạn kiệt, tất cả thiết bị liên lạc bị cướp mất, chờ đợi ác ma trẻ tuổi chỉ có cái chết đầy đớn đau. Ngay giây cuối cùng trước khi con dao kia lao xuống, Maximilian bỗng có chút tiếc nuối không được ngắm đôi mắt của Amour lần cuối trước khi chết. Sau đó anh nghe một tiếng ầm lớn như có gì đó bị đá văng ra, tiếp theo là nhiều tiếng ầm ầm hơn nữa. Maximilian mở mắt, nhìn thấy Amour đứng trước mặt mình, xung quanh là núi ác ma chất đống cao gấp đôi cậu.
Mắt Maximilian nóng lên, Amour đến cứu anh. Cho dù Amour trúng thần chú làm cơ thể bị teo lại như lúc nhỏ xíu, Amour vẫn đến cứu anh. Cậu ta quay đầu, đôi mắt được giấu sau mái tóc, gương mặt vẫn vô cảm, giọng lạnh tanh hỏi: “Anh có sao không?”
Tim Maximilian trễ nhịp. Dù khi quay về bị trách phạt, bị giáng cấp, Maximilian vẫn cảm thấy đây là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời mình. Nhận thấy trái tim đã rung động, Maximilian bắt chước mẹ của mình ngày xưa, bắt đầu lặng lẽ ẩn nấp, chờ thời cơ thích hợp.
Biết anh thích đôi mắt của mình, Amour luôn mang theo dây buộc tóc bên người, mỗi khi tâm trạng anh không tốt lại buộc tóc mái lên, dùng đôi mắt tuyệt đẹp kia nhìn anh, xoa dịu anh bằng cái ôm ấm áp.
Nằm trên sofa nhìn đôi mắt rực lửa bên trên, bầu không khí dần trở nên lạ kì. Maximilian mỉm cười, giơ tay đè lên cổ Amour, kéo Amour vào một chiếc hôn nhẹ nhàng. Đôi môi cả hai chạm nhau hai giây và nhanh chóng tách ra. Maximilian mỉm cười, mấp máy môi.
Amour vẫn không nói gì, anh ta vẫn nhìn chằm chằm anh với gương mặt lạnh tanh bất biến kia. Vài giây sau, khóe môi Amour nhếch lên cao, anh ta vươn tay kéo Maximilian khỏi ghế sofa. Cả hai nằm đè lên nhau trên tấm thảm dày trắng tinh, trao nhau nụ hôn nồng nàn bỏng cháy. Tiếng nước khiến người khác phải đỏ mặt vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, xen vào giữa tiếng lửa cháy bập bùng.
“Em cũng yêu anh, Maxy.”
Vào đêm hôm ấy bên dưới bầu trời ngàn sao, Amour bị đôi cánh xinh đẹp của Maximilian hút hồn. Một đôi cánh lông vũ đen tuyệt đẹp với vài chấm trắng như những ngôi sao trên màn đêm đen. Lúc đó Amour cảm thấy, ngay cả bầu trời trên cao cũng phải ngả mũ chào thua với bầu trời bé nhỏ trên lưng của Maximilian. Anh muốn lấy bầu trời nho nhỏ kia và giấu cho riêng mình thôi. Amour đã nhận ra mình yêu Maximilian. Vì yêu nên anh ở bên cạnh bầu bạn với Maximilian, vì yêu nên anh bất chấp tất cả để đến cứu Maximilian, vì yêu nên anh im lặng và từ tốn dụ dỗ con mồi vào tròng, như cách ông Charybdis đã từng làm với tình yêu đời mình.
Hôm nay anh đã làm được rồi, bầu trời nhỏ ấy đã là của anh, của Amour Charybdis này. Con mồi đã tự nguyện chui vào chiếc bẫy, như mẹ Amour ngày xưa.