![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
MÀN TRÌNH DIỄN XUẤT SẮC NHẤT
Sabro đi qua hàng cây, chống tay lên hàng rào và nhảy qua nó gọn ơ để vào chuồng rồng. Có hàng trăm và hàng trăm gương mặt đang chăm chú ngó xuống Sabro từ trên khán đài, Sabro nhìn quanh quất, nhanh chóng phát hiện bạn bè của mình. Bọn họ cầm trong tay những que phát sáng và vùng vẫy nhiệt tình. Cậu thấy Lied há miệng thật to để hét gì đó, nhưng tiếng ồn xung quanh quá lớn khiến cậu chẳng thể nghe rõ. Và rồi cậu thấy Clara đang cười thật tươi với mình, nụ cười của cô lấp lánh như ánh nắng ban trưa. Clara giơ ngón cái về phía cậu, cười đến mức hai mắt cong thành vầng trăng khuyết.
Cũng chính lúc này, Sabro cảm thấy mình sung mãn hơn bao giờ hết!
Con rồng Đen xứ Hebrides đứng ở cuối chuồng, đuôi nó quấn chặt lấy chiếc ổ và những trái trứng của mình. Thấy Sabro đang nhìn mình, nó dựng đứng cơ thể, từng chiếc gai ngược sắc như dao cạo của nó dựng thẳng lên trời, đôi cánh lớn như cánh dơi cũng mở lớn. Bóng đổ của nó che phủ cả một khoảng đất, nó há miệng gầm một tiếng lớn về phía Sabro.
Sabro đứng im quan sát nó một chốc như đang tìm kiếm một lối đánh thích hợp để có thể xử đẹp con rồng lớn. Và bất thình lình, cậu dậm thật mạnh chân xuống đất.
Một tiếng “bùm” lớn vang lên và các tiếng rắc rắc nho nhỏ kéo theo. Mặt đất xung quanh Sabro nứt vỡ ra như chiếc cửa kính khổng lồ màu nâu, từng mảnh đất to như nắm tay con nít bị hất văng lên không trung. Sabor cầm đũa phép, biến tất cả mảnh đất lớn bằng một con Ngao Tây Tạng rồi vung nó về thẳng hướng con rồng đang cảnh giác nhìn mình. Con rồng Đen xứ Hebrides như cảm nhận được nguy hiểm, nó há to cái miệng như bồn máu của mình, phun một cột lửa dài vài mét để tiêu diệt gọn ghẽ đám “kẻ địch”. Nó nào ngờ, ẩn sau mấy viên đất đá lớn kia chính là Sabro với chiếc đai lưng quần đã được phù phép cho dài ra và rắn chắc hơn. Không ai biết cậu đã nhảy lên độ cao bằng với con rồng Đen kia bằng cách nào, chỉ thấy cậu lao đến con rồng như một viên đạn pháo và nhanh tay điều khiển cọng dây lưng của mình quấn chặt miệng của con rồng lại. Trước khi con rồng kịp phản ứng, Sabro lại xoay đũa phép và hô lớn câu thần chú nào đó, sợi dây lưng vốn chỉ quấn quanh miệng rồng biến ngay thành một chiếc rọ mõm khổng lồ bao trọn lấy miệng con rồng. Chiếc rọ mõm có hàng chục cái lỗ với hàng chục ổ khóa vàng lấp lánh được khóa chặt. Chất liệu kim loại cứng rắn sáng bóng dưới ánh nắng mặt trời.
Đám đông phải òa lên trước chuỗi các phép thuật cao cấp phức tạp của Sabro. Trong lúc đám đông cảm thán rằng quán quân Babyls đã nắm chắc chiến thắng trong tay, con rồng mở miệng, phun lửa. Ngọn lửa chui qua những cái lỗ lớn trên rọ mõm, lao thẳng về phía Sabro, buộc cậu nhảy sang một bên để né.
“Thật sáng tạo! Tuy nhiên có vẻ chiếc rọ mõm này của cậu Sabro không được hợp lý lắm thì phải!” Ông Bagman nói với giọng tiếc nuối từ trên khán đài.
Tuy vậy, gương mặt của Sabro vẫn mang nét cười ngạo nghễ. Có chiếc rọ mõm khóa lại, con rồng chỉ có thể mở miệng một khe nhỏ đủ để phun lửa, thậm chí ngọn lửa nó phun ra cũng bị giới hạn trong phạm vi nhất định. Rồng đen xứ Hebrides điên lên, nó lắc mạnh đầu hòng làm rớt cái thứ vướng víu trên miệng nó lại trong khi cái đuôi dài vẫn quấn quanh ổ trứng.
Cũng chính lúc này, Sabro lại nhảy lên, giơ chân đá mạnh vào cổ của nó. Cú đá mạnh mẽ đến mức làm cổ con rồng lệch sang một bên. Tiếp theo đó, Sabro liên tục tung ra những đòn đấm, đá mạnh mẽ nhưng cũng thật quen thuộc làm sao với lớp Cá Biệt.
Lúc này khán đài im lặng như tờ, ai cũng tập trung xem trận đấu căng thẳng bên dưới cho nên những câu nói này trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Cái này của Opera-sensei nè!”
“Đòn này là của thầy Balam!”
“Của thầy Kalego!”
“Chiêu đó là của tao mà!”
“Wow! Goemon kìa!”
“Cái này thầy Chary vừa sử dụng hôm quẳng tụi mình xuống Hồ Đen nè!”
“Còn cái này là lúc thầy Lian cười nhưng đá Lied văng thẳng vào cây!”
“Nè!”
“Cú tung người giống y chang Ma Chérie luôn!”
Đúng vậy, Sabro đang tái hiện lại hoàn hảo tất cả đòn đánh mạnh mẽ nhất, đặc trưng nhất của từng ác ma cậu quen. Có cú đá của Opera-sensei, cú đấm của thầy Balam, cái quào sắc lẹm của thầy Kalego, ba đòn đá liên tục của thầy Amour, cú đấm móc của thầy Maximilian và cả cú nhảy tung người ra sau rồi dùng chân đá của Ma Chérie.... Sabro đã xào nấu lại tất cả chiêu thức của các ác ma mạnh mẽ rồi biến tấm nó thành của riêng mình. Trận đấu dần nghiêng về một phía khi chỉ có Sabro chăm chăm tấn công còn con rồng gồng mình phòng thủ, cố gắng dùng cơ thể to lớn che đi ổ trứng của mình.
“Thì ra Sabro khóa mõm con rồng lại là để nó không cắn mình chứ không phải để nó không phun lửa!” Maximilian vỗ tay, anh đã mãi suy nghĩ về hành động này của Sabro từ nãy đến giờ. Xuất phát trên cương vị một người anh, một người thầy, anh không tin kế hoạch của Sabro đã thất bại.
“Ừ. Nó học rất khá.” Amour vuốt ve Ma Chérie trên tay, tán thưởng những chiêu thức tuyệt đẹp của Sabro. Xem ra công sức huấn luyện không uổng phí.
Càng đánh càng hăng, đã mười lăm phút trôi qua mà Sabro vẫn chưa có dấu hiệu muốn đi lấy trứng vàng mặc cho ông Bagman đã nói hai lần rằng chỉ cần lấy trái trứng vàng là hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta vẫn hăng say đánh nhau với con rồng Đen xứ Hebrides.
Sabro càng hưng phấn, các đòn đánh của cậu càng ác liệt hơn. Cậu ta càng đánh càng nhiều sức trong khi con rồng Đen xứ Hebrides đã thấm mệt. Bây giờ nó chỉ quan tâm đến việc bảo vệ các con thân yêu của mình, mặc kệ Sabro muốn đấm muốn đá gì cũng được. Hiển nhiên, thi thoảng nó vẫn đột nhiên tấn công lại, điển hình là quần áo của Sabro đã có vết cháy xém ở vài nơi, tay và chân cũng bị vảy rồng cứa rách làm cho chảy máu.
Sabro nhận thấy con rồng đã yếu đi, bản năng săn mồi ẩn sâu trong tiềm thức của Sabor bừng tỉnh. Nó lao ra chiếm lấy bộ não của cậu, tỉ tê bên tai cậu những lời máu tanh, dụ dỗ cậu giết con rồng để làm chiến lợi phẩm, tô bóng tên tuổi của mình, trải thảm trên con đường bước đến vị trí Ma vương.
Và rồi, sát khí ùn ùn nổi lên. Một thứ áp lực khổng lồ quen thuộc ập xuống đầu tất cả mọi người có mặt trong sàn đấu. Tất cả cảm thấy nghẹt thở như có ai đó đang bóp chặt lấy cuống họng. Cơ thể rét run lên và trái tim đập mạnh như muốn văng ra ngoài do cảm giác bị con thú săn mồi nhìn chằm chằm. Cũng chính lúc này, một thanh kiếm khổng lồ bằng đất dâng lên thật cao. Bọn họ thấy Sabro cười như một con thú săn mồi nhìn thấy con mồi của mình, cậu ta quơ đũa phép, cây kiếm bay lên khỏi mặt đất, lao thẳng về phía con rồng.
Tất cả phù thủy trưởng thành đều cảm thấy không ổn. Nếu đánh trúng, thanh kiếm này sẽ tước đi mạng sống con rồng này ngay tức khắc. Con rồng Đen xứ Hebrides bỗng đứng im, mắt nó trợn to đầy sợ hãi nhìn về phía thanh kiếm đất sắc bén đang lao về phía mình, sợ hãi đến mức không thể cục cựa, đuôi nó siết chặt lấy ổ trứng rồng như có thể ném ổ trứng ra ngoài bất cứ lúc nào. Mấy con rồng đã quay lại chuồng rồng từ trước cũng gầm lên, có con còn cố gắng phá cửa để chạy ra ngoài.
Trước khi Thần sáng, các phù thủy trưởng thành, người thuần phục rồng kịp can thiệp và cứu mạng con rồng, một tiếng hét đã vang lên từ vị trí khán đài.
“Sabro! Không được giết rồng!” Maximilian lo lắng nhìn về phía Sabro. Chơi quá đà rồi, thằng nhóc đã sa vào thứ khoái cảm này, không khéo nó lại vào chu kỳ ác mất! Lẽ ra anh phải dặn nó không được giết rồng mới đúng!
Sabro bỏ ngoài tai lời của Maximilian, thanh kiếm bằng đất kia vẫn lao đến con rồng, lần này còn nhanh hơn nữa. May mắn đã mỉm cười với con rồng khi nó bừng tỉnh kịp lúc và xoay người né tránh kịp. Tuy nhiên, thanh kiếm vẫn sượt qua người nó tạo nên một vết cắt khá nông. Mùi máu tươi tanh tưởi bốc lên trong không khí, Sabro liếm môi, tạo một thanh kiếm mới.
Thanh kiếm lần này còn khổng lồ hơn cả thanh kiếm trước đó, tốc độ thành hình cũng gấp vài lần. Trước khi mọi người kịp làm gì, nó đã lao vun vút về phía con rồng. Nếu có ai chú ý đến Sabro ngay lúc này, có lẽ sẽ nhìn thấy mái tóc vàng rực rỡ của cậu ta đã biến thành màu đen từ khi nào.
Maximilian giơ tay, sẵn sàng can thiệp bất kỳ lúc nào để cứu lấy tính mạng con rồng tội nghiệp kia. Đúng lúc này, Amour hét một tiếng thật lớn về phía khán đài dành cho học sinh: “Valac, cản Sabnock lại ngay!”
Ngay tức thì, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Sabsab, đủ rồi, lấy trứng vàng và kết thúc cuộc thi thôi!”
Như một phép màu, thanh kiếm kia khựng lại trong không khí. Cả sàn đấu như video bị bấm nút tạm dừng. Sabro quay đầu, nhìn thấy Clara đang mỉm cười nhìn mình. Cô vẫy mạnh tay, mỉm cười bảo: “Sabsab làm tốt lắm. Lấy trái trứng vàng và kết thúc trận đấu thôi!”
Con ngươi Sabro giãn to, mái tóc lại trở thành màu vàng rực rỡ. Thanh kiếm bằng đất vỡ tan và rơi xuống mặt đất. Cậu ta chạy như bay đến bên ổ rồng, lấy trái trứng vàng sau đó quay lại vị trí cũ. Đến tận khi Sabro giơ cao trái trứng vàng trong tay, các khán giả mới nhận ra cuộc thi đã kết thúc.
Tiếng vỗ tay, hoan hô ầm ĩ như muốn lật trời vang lên. Ông Bagman hét lên thật lớn như muốn át đi tiếng ồn do hàng trăm người tạo nên: “Xin chúc mừng quán quân cuối cùng, cậu Sabnock Sabro đã lấy được trái trúng vàng! Một trận đấu hết sức mãn nhãn!”
Những người giữ rồng vội vàng lao ra từ hai bên chuồng rồng để xoa dịu con rồng và mang nó vào chuồng lại. Hiển nhiên, bọn họ vừa làm vừa lườm Sabro cháy mặt!
Thời khắc công bố điểm đã đến. Tất cả giám khảo đều cho 10. Sabro đạt số điểm tuyệt đối, thành công trở thành người có số điểm cao nhất, chiến thắng bài thi đầu tiên. Lớp Cá Biệt ngay lập tức nhảy khỏi khán đài, lao về phía Sabro trong tiếng bình luận đầy cảm khái của ông Bagman.
Sabro giang tay nhấc bổng Clara đặt lên vai mình, trái trứng vàng tượng trưng cho chiến thắng cũng được Clara giơ cao lên trên trời. Tiếng cười nói, tung hô từ những phù thủy nhỏ chính giữa sàn đấu giờ phút này còn to lớn hơn âm thanh do hàng trăm người tạo nên.
Maximilian lấy chiếc máy ảnh lấy liền mình giấu trong túi không gian ra, mỉm cười và nhấn chụp. Amour cầm tấm hình được máy ảnh nhè ra, vẫy nhẹ để có thể thấy rõ. Tấm ảnh tối đen dần rõ ràng hơn, khung cảnh mười ba nụ cười rạng rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời được lưu lại, trở thành một trong những chiến tích huy hoàng trên con đường trở nên mạnh mẽ của lớp Cá Biệt.
“Sabnock đã chạm mức Zain. Xem ra ngày tụi nó đuổi kịp chúng ta sẽ không xa đâu, Amour.” Cất tấm ảnh và chiếc máy ảnh vào túi, Maximilian xoa nhẹ chiếc huy hiệu vàng trên ngực.
“Ừm.” Amour gật đầu, cũng vươn tay sờ nhẹ chiếc huy hiệu vàng trước ngực.
Cả hai nhìn nhau, cùng bật cười. Họ nhảy khỏi khán đài, chạy đến chung vui với mười ba ác ma đang ăn mừng đằng kia. Ở thấp thoáng đâu đó phía sau khán đài nơi không ai nhìn thấy, có một ác ma khác cũng đang cười.
Ăn mừng chiến thắng xong xuôi, Sabro bị Maximilian đẩy vào lều cấp cứu để chữa trị mấy vết thương đang chảy máu trên người. Đến nơi, Sabro được bà Pomfrey - người chưởng quản Bệnh thất của Hogwarts - túm tay kéo ngay vào trong.
Bà ấn Sabro ngồi xuống chiếc ghế giường lớn nằm một góc, vội vã lấy đũa phép kiểm tra toàn thân cho cậu. Vừa nhìn mấy luồng sáng xanh đỏ hiện lên, bà vừa cằn nhằn: “Cậu đó! Tôi biết cậu giỏi cậu khỏe, nhưng biết tự lượng sức mình được không! Đó là một con rồng khổng lồ chứ không phải cú gửi thư đâu mà lao thẳng trực diện vào nó như vậy! Cậu may mắn đấy, ít nhất là vết thương không sâu và không ảnh hưởng đến xương....khoan, cậu gãy tay rồi! Ai mướn cậu đấm thẳng vào mũi con rồng vậy hả!”
Bà rửa vết thương bằng cách chấm nhẹ một chất lỏng màu tím làm vết thương bốc khói và nhức buốt. Sau đó bà dùng đũa phép thọc vô vai Sabro và làm cho vết thương lành lặn lại ngay tức thì. Tiếp theo bà lấy hai ba cái bình ra khỏi tủ độc dược, giải thích tác dụng và dúi vào tay Sabro dặn cậu uống cho hết. Xong xuôi, bà rời khỏi lều đến một căn lều khác, có lẽ là của một quán quân nào đó.
Lớp Cá Biệt nhìn bà Pomfrey rời đi mà run người. Cả quá trình chữa thương, mặc dù Sabro bị bà mắng xối xả nhưng cậu cũng không dám nhúc nhích, chỉ biết im lặng cúi đầu nghe. Thầy Maximilian đưa Sabro đến lều chữa thương xong đã vội vã chạy đi họp, bọn họ đoán có lẽ thầy đi họp hành vụ con rồng Đen xứ Hebrides đực bị mất chân mấy ngày trước. Mọi chuyện bị tạm gác sang một bên để tập trung cho bài thi đầu tiên, bây giờ bài thi kết thúc, chuyện nào nên xử lý cũng nên xử lý.
Trong lều không còn ai khác ngoại trừ lớp Cá Biệt, Soy cũng hiện hình, cả thầy Kalego luôn được cậu ẩn thân chung với mình cũng xuất hiện.
Kalego bước lên kiểm tra sơ bộ lại cho Sabro một lần nữa, kết quả y hệt những gì bà Pomfrey đã nói. Hắn lấy mấy chiếc bình độc dược trong tay Sabro đi, bắt đầu chữa trị cho Sabro. Tuy không có năng lực dòng dõi Bán vĩnh cửu có thể chữa lành như thầy Buer, nhưng hắn vẫn có chút khả năng chữa trị căn bản. Một vòng tròn ma thuật màu xanh lá hiện lên, vài phút sau, xương xẩu của Sabro lành hẳn.
Kalego hô biến một cái ghế hầm hố từ hư không. Hắn ngồi xuống, cầm cuốn sổ quen thuộc ra, bắt đầu nhận xét trận đấu vừa rồi của Sabro.
“Ta có lời khen cho những chiêu thức ban nãy của mi, tuy không quá hoàn hảo nhưng mi có thể luyện tập thêm. Tuy nhiên, mi không biết biết cách giải quyết phản lực, hậu quả là gãy xương. Nếu trong một trận chiến thì đây là một thiếu sót lớn.” Kalego chậm rãi nói sơ qua vài lỗi lặt vặt của Sabro trong chiến đấu như thời gian ra đòn, thời gian đổi đòn, thời gian đáp đất và cả sức lực phân bổ không hợp lý trong mỗi đòn đánh.
“Mi có thể đánh ngang cơ với con rồng đó hoàn toàn là do nó đang bảo vệ ổ trứng của nó. Đừng vội tự mãn, mi còn phải luyện tập thêm rất nhiều. Ta cho mi 8,5/10 điểm.” Kalego đóng sổ.
Lớp Cá Biệt đứng bên cạnh nghe từ nãy đến giờ nghe hắn tuyên bố xong thì ùa vào chúc mừng Sabro. Để Đại Đế Hắc Ám này khen còn khó hơn cả lên trời hái sao, bây giờ hắn chấm điểm Sabro cao như vậy, chắc chắn cậu ấy đã thể hiện rất tốt.
Lát sau, Harry đến. Nó vén rèm đi vào, vừa đi vừa nói: “Anh Sabro, ông Bagman gọi chúng ta sang...lều quán quân.” Nó sững người nhìn con gì đó y hệt con gà với hai cái sừng đen, một đôi cánh dơi sau lưng đang bay bay trên một cái ghế, đằng xa là Iruma vừa mới giơ tay như đang chuẩn bị phát biểu gì đó.
“Con gì đây ạ?” Harry thích thú nhìn sinh vật lạ lẫm mình chưa thấy bao giờ này. Nhìn bộ lông kia đi, trông có vẻ mềm mại biết bao.
“Thú cưng của anh. Con này nhiều ở trường anh lắm, chắc bên này không có nên em thấy lạ thôi.” Iruma cười gượng đi lại, ôm “thú cưng” vào lòng vuốt ve. Bàn tay cứ vuốt một cái là lại run một lần, may mà Harry không nhìn ra.
Lớp Cá Biệt lại chia tay ở đây. Bọn Iruma quay lại Đại Sảnh Đường trong khi Sabro đi theo Harry đến lều quán quân. Trên đường đi, Sabro lại nghe Harry khen nức nở trận đấu của mình.
Vào lều quán quân, ba quán quân còn lại cũng đã đến. Fluer và Viktor có vẻ vẫn ổn trong khi Cedric phải đắp một thứ bộ màu cam lên một bên mặt, có lẽ là để chữa vết bỏng trên mặt anh, nghe nói anh bị con rồng của mình phun lửa vào mặt.
“Giỏi lắm Harry! Cả cậu nữa, cậu Sabnock! Trận đấu của cả hai rất tuyệt vời!” Cedric toét miệng cười.
Harry cũng toét miệng cười đáp lại: “Anh cũng vậy.”
Sabro cũng cười tươi, nói lớn: “Cảm ơn! Cậu cũng vậy.”
Ông Ludo nói:
“Tất cả các cô cậu đều giỏi!”
Ông vừa vội trở lại lều quán quân và tỏ ra hài lòng hết sức như thể chính ông vừa vượt qua được một con rồng vậy.
“Bây giờ, chỉ vài lời ngắn gọn thôi. Các cô cậu được nghỉ ngơi một thời gian cũng khá dài trước khi thực hiện bài thi thứ hai. Kỳ thi thứ hai này sẽ diễn ra vào chín giờ rưỡi sáng ngày hai mươi bốn tháng hai. Từ đây đến đó, các cô cậu có vài điều nên suy ngẫm! Các cô cậu hãy nhìn xuống quả trứng vàng mà mình đang cầm, các cô cậu sẽ thấy nó đang nở ra, có thấy chốt cài không? Các cô cậu cần phải tìm lời giải đáp cho câu đố trong cái trứng bởi vì chúng mách cho các cô cậu biết bài thi thứ hai là gì, và có thể giúp cho các cô cậu chuẩn bị! Mọi người hiểu rõ cả chứ? Chắc không? Vậy thì được rồi, các cô cậu về đi!”
Các quán quân lần lượt ra về. Tối hôm đó, một tiếng khóc la, rên rỉ vang lên trên tầng cao nhất của tháp Gryffindor. Vừa vang lên chưa được 1 giây nó đã tắt ngúm.
Trong căn phòng tối đen chỉ có vài ánh nến đang sáng le lói, Kamui đóng trái trứng vàng, cởi bỏ thần chú cách âm mình và trái trứng. Cậu ta gật đầu với Sabor đang ngồi nghiêm túc nhìn mình đằng xa.
Lớp Cá Biệt đã biết bài thi thứ 2 là gì.