[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT

Harry Potter - J. K. Rowling 魔入りました! 入間くん | Mairimashita! Iruma-kun | Welcome to Demon School! Iruma-kun (Manga)
F/M
M/M
G
[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT
Tags
Summary
Một con Ma thú chui qua cánh cổng nối liền Nhân giới và Ma giới, mở ra một chuyến phiêu lưu mới tại Thế Giới Phép Thuật nhiệm mầu của lớp Cá Biệt. Những người bạn mới, thế giới mới,....điều kỳ bí và huyền diệu gì đang chờ đón 13 ác ma trẻ tài năng?
Note
Bối cảnh: Harry Potter năm thứ 4 và Iruma năm 4.LƯU Ý: TẤT CẢ ĐỀU LÀ SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỞNG TƯỢNG, CÓ RẤT NHIỀU THỨ DO MÌNH TỰ NGHĨ. NẾU MỌI NGƯỜI ĐỌC, THẤY QUEN THÌ TỨC LÀ MÌNH LẤY TRONG TRUYỆN, CÒN NẾU LẠ HOẮC THÌ DO MÌNH TỰ CHẾ NHA.
All Chapters Forward

THÁNH LỄ NGỢI CA

Ngày diễn ra bài thi đầu tiên cuối cùng cũng đến. Sáng hôm đó, bầu không khí trong Đại Sảnh Đường căng thẳng và hồi hộp lạ thường. Cả đám phù thủy trẻ hào hứng thảo luận oang oang về nội dung bài thi và các quán quân. Gần như tất cả mọi người đều đồng ý rằng, quán quân của Babyls, Sabnock Sabro rất có thể sẽ là người chiến thắng của bài thi khai mạc. Thử thách lòng can đảm gì gì đó, vừa nghe đã thấy phải dùng sức mạnh, Babyls vô địch bốn trường trong khoảng sức mạnh gì đó rồi còn gì. Thậm chí bọn họ mạnh đến mức không giống người.

Trưa hôm đó, tất cả lớp học được miễn để đám học sinh có thì giờ ra địa điểm thi.

Quán quân của Hogwarts - Cedic và Harry đã được chủ nhiệm dẫn ra địa điểm thi đấu từ ban nãy. Ngay lúc đám phù thủy Hogwarts thắc mắc trường Babyls đã ra sân đấu trước hay chưa - dù sao hiệu trưởng lẫn vị giáo sư tóc đỏ bù xù của Babyls vẫn đang thong dong dùng bữa trên bàn dài giáo viên - thì mười hai phù thủy của Babyls bước vào Đại Sảnh đường.

Bọn họ đang vừa đi vừa thảo luận gì đó như mọi ngày, hoàn toàn không có vẻ hồi hộp hay lo lắng nên có giống các quán quân khác. Nhất là quán quân của bọn họ, vẫn thong dong như không chưa từng có việc gì xảy ra. Cả bọn đi về chỗ của mình trên bàn dài Gryffindor, ngồi xuống và bình tĩnh ăn trưa dưới ánh nhìn chòng chọc của cả đám phù thủy.

Là vị quán quân duy nhất còn ngồi lại trong Đại Sảnh Đường, Sabro trở thành đối tượng được chú ý bậc nhất. Đám phù thủy tinh ý phát hiện ra cậu ta đã cởi chiếc áo choàng dài thường ngày, cổ tay có thêm một chiếc khăn trắng viền đen được thắt nơ trông như hai chiếc tai thỏ cực đáng yêu. Lại quan sát thêm một chút, đám phù thủy phát hiện bất kì phù thủy nào của Babyls cũng đeo chiếc khăn đó ở bắp tay - hoặc cổ như cô phù thủy kỳ quặc nhất hội. Đại Sảnh Đường tò mò về phụ kiện mới của trường Babyls không thôi. Có người đoán chiếc khăn trắng này giống huy hiệu bọn họ đang đeo, một món đồ dùng để cổ vũ quán quân của trường Babyls. Tiếng xì xào nổi lên.

Mười phút sau, thầy Typhon đứng dậy, hô lớn từ trên bàn giáo sư: “Sabro ơi đi thôi! Quán quân cần ra sớm!”

Nghe anh nói vậy, Sabro lập tức buông dao nĩa đứng dậy. Mười hai phù thủy cũng bật dậy ngay tức khắc. Cả bọn vây lấy quán quân cao lớn, ai ấy đều chắp hai tay sau lưng, mím môi, mặt mày nghiêm chỉnh như chưa từng có. Và rồi bọn họ dậm chân xuống đất, dậm thật mạnh và đều tăm tắp như hành quân trong khi hô to những từ mà không phù thủy nào hiểu.

“Aleph!”

“Bet!”

“Gimmel!”

“Daleth!”

“Hé!”

“Vau!”

“Zain!”

“Cheth!”

“Teth!”

“Yodh!”

Tiếng hô đồng đều và mạnh mẽ như đang có hàng trăm ngàn người. Đám phù thủy trong Hogwarts cảm nhận được sàn nhà và cái trần được phù phép run lên. Có vẻ như bọn họ đang làm một nghi thức đầy huyền bí và dồi dào sức mạnh nào đó. Đám phù thủy trong Đại Sảnh Đường im lặng, tất cả buông hết việc đang làm để nhìn chằm chằm những phù thủy quái dị nhất. Có người rảnh rỗi đếm thử tất cả phù thủy đang dậm chân...quái lạ, tại sao lại có tận mười ba người? Tên có tóc màu tím nhạt đứng xéo với quý cô xinh đẹp kia là ai? Người này tưởng bản thân hoa mắt nên tháo cặp kính xuống, dụi mắt một cái rồi đeo lên lại. Quả nhiên là hoa mắt, người thứ mười ba lạ hoắc kia đã biến mất.

“Ôi chao!” Maximilian hào hứng đứng trên bàn dài giáo sư quan sát lớp Cá Biệt bên dưới trong ánh mắt kì thị của toàn thể giáo sư trên bàn dài, nhất là giáo sư bộ môn Độc dược, hắn ta còn hừ một cái lạnh căm. Anh đi về phía cuối bàn dài, khoác vai Amour và mặc kệ Snape mặt mày đen thui bên cạnh, huýt sáo tán thưởng mười ba ác ma: “Hào hùng đến thế cơ đấy!” Amour cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn về phía lớp Cá Biệt đang trở thành trung tâm của sự chú ý bên dưới. Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ ở trên cao, chiếc sáng những chiếc huy hiệu vàng đeo ở cổ tay, cổ áo và ngực.

Sau đó bọn họ nghe một giọng nói trong trẻo vang lên: “Bắt đầu Thánh lễ ngợi ca.”

Mười ba phù thủy ồn ào hẳn lên. Thoát đi vẻ nghiêm túc, nghiêm chỉnh như hành quân ban nãy, lần này các phù thủy cười rạng rỡ, dùng đủ thứ câu từ tốt đẹp nhất để ngợi khen vị quán quân to con của mình. Tuy có vài cây khá kỳ quặc như “Leo tốt”, hay là “Lực tay khỏe”. Khen ngợi và dùng đủ thứ từ ngữ hoa mỹ để tâng bốc xong xuôi, bọn họ lại khoác vai nhau, cúi người xuống như cách các cầu thủ Quidditch thường làm trước khi ra trận. Đại Sảnh Đường im phăng phắc, ngón trông xem bọn họ sẽ làm gì tiếp theo.

“Aleph rồi Bet. Gimmel đến Daleth. Hé, Vau và Zain. Cuối cùng là Cheth,Teth và Yodh. Chúng ta sẽ đi lên đỉnh cao, trở thành những kẻ mạnh mẽ nhất. Kẻ nào ngáng đường thì đá bay nó!” Iruma hô lớn. Theo sau cậu, mười hai ác ma hô vang một câu nói đầy ngạo nghễ: “Không sợ bố con thằng nào hết!”

Nghi thức xong xuôi, mười hai thành viên còn lại của lớp Cá Biệt phá lên cười. Maximilian rời khỏi bàn dài giáo sư, đẩy lưng Sabro. Anh mỉm cười, bảo: “Rồi rồi, cổ vũ đến đây thôi. Nếu không nhanh lên thì chúng ta trễ giờ mất.”

Cả hai rời khỏi Đại Sảnh Đường, xuất phát đến chuồng rồng trông tiếng hô hoán của mười hai ác ma. Trên đường đi, Maximilian nhẹ nhàng dặn dò Sabro vài câu, chỉ là nghe không giống một giáo sư đang dặn dò học sinh chút nào: “Cứ chiến hết mình, không có gì để hoảng loạn cả. Anh nghĩ chắc em cũng đoán ra nội dung của bài thi này không phải là hạ gục con rồng. Nhưng anh muốn em hạ gục con rồng trước. Được không Sabro?”

Lúc nói đến đây, cả hai đã đến trước lều dành cho quán quân. Đứng trước cửa lều, Sabro hô lớn đến mức làm mọi người trong lều phải giật thót: “ĐƯỢC!”

Maximilian cười ha hả, vỗ mạnh tay cậu: “Tốt lắm! Hãy thật Devi Devi nhé! Ông Bagman đang ở trong, ổng sẽ cho em biết mình cần làm gì.”  

Sabro vén cửa lều, bước vào trong. Fleur Delacour đang ngồi trên một cái ghế gỗ ở một góc lều. Trông cô ta không còn bình tĩnh như ngày thường, mà có hơi nhợt nhạt và lấm tấm mồ hôi. Viktor Krum thì tỏ ra cáu gắt hơn cả ngày thường, chắc đó là cách anh ta bày tỏ sự căng thẳng. Cerdic thì đang đi qua đi lại. Harry chỉ đứng yên một góc gần góc lều, thấy Sabro bước vào, mặt nó giãn ra thấy rõ.

Ông Bagman trông giống như một nhân vật hoạt hình bị thổi to phình giữa đám quán quân mặt mày tái mét. Ông lại mặc cái áo chùng cũ của đội Ong Bắp cày, hớn hở nói:

“Nào, bây giờ các thí sinh đều đã ở đây… đã tới lúc phổ biến thể lệ! Khi khán giả tụ tập đông đủ, tôi sẽ đưa mỗi trò cái túi này.”

Ông giờ ra một cái túi nhỏ bằng lụa màu tím và lúc lắc cái đựng bên trong, nói tiếp:

“Mỗi trò sẽ lựa chọn từ trong túi này một mô hình nhỏ của cái mà mình sẽ phải đương đầu. Có nhiều loại… ờ, khác nhau, các trò hiểu chứ? Và tôi cũng phải nói với các trò một điều nữa… À, phải… bài thi của các trò là đi lấy một cái trứng vàng.”

Chẳng mấy chốc, vang lên tiếng hàng trăm và hàng trăm cặp giò đi rần rần ngang qua căn lều, và chủ nhân những cặp giò đó nói cười phấn khởi, đùa cợt nhau. Như chỉ mới một giây sau khi ông Bagman nói sơ qua thể lệ. Ông ta mở cái miệng của cái túi bằng lụa tím, đưa cái túi cho Fleur, nói: “Ưu tiên cho phụ nữ.”

Fleur nhét bàn tay run rẩy vô trong túi và rút ra một mô hình con rồng nhỏ xíu hoàn hảo, con Xanh xứ Wales. Nó đeo con số 2 quanh cổ. Và căn cứ vào sự kiện là Fleur chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì hết, mà chỉ tỏ một vẻ hơi cam chịu đã được xác định, có vẻ hiệu trưởng trường nào cũng cố gắng tiết lộ trước bài thi cho học trò nhà mình.

Đối với Krum cũng xảy ra tương tự. Anh rút thăm được một con Cầu lửa Trung Hoa đỏ tía. Con này đeo số 3 quanh cổ. Krum thậm chí không chớp mắt, chỉ ngồi trở xuống và đăm đăm ngó xuống đất.

Cerdic cho tay vô túi và rút ra mô hình con Mũi cụt Thụy Điển với số 1 cột quanh cổ. Bên trong chỉ còn lại một con Đuôi-Gai Hungary và con Đen xứ Hebrides, Harry thò tay vô cái túi lụa lấy ra con Đuôi-Gai Hungary, đeo số 4. Khi Harry nhìn cái mô hình con rồng, con rồng liền xòe cánh và nhe mấy cái răng tí hon của nó ra.

Người cuối cùng, Sabro đút tay vô túi lụa lấy chiếc mô hình cuối cùng ra. Nhìn con rồng đen có hàng gai ngắn nhưng sắc như dao cạo dọc sống lưng đeo chiếc bảng ghi số 5, cậu nở nụ cười hưng phấn. Trong tất cả quán quân, chỉ duy nhất Sabro là cười và cảm thấy háo hức với những gì sắp tới. Mấy quán quân còn lại ai cũng trông như sắp ngất xỉu tại chỗ. Con mô hình rồng trên tay Sabro như cảm nhận được hưng phấn của cậu, nó há miệng, phun một cột lửa nho nhỏ.

Ông Bagman nói:

“Vậy là các thí sinh đã nhận xong đề, mỗi người đã bốc thăm một con rồng mà mình phải giải quyết, và con số đó là số thứ tự mà các trò sẽ ra thi với con rồng, các trò rõ chưa? Bây giờ, tôi sắp phải để lại các trò một mình, vì tôi sẽ là bình luận viên của cuộc thi đấu. Nào, thí sinh Diggory, cậu là người thi đấu đầu tiên, chỉ việc đi thẳng vô chuồng rồng khi trò nghe một tiếng còi, được chứ? Bây giờ… Harry này… tôi có thể nói nhanh đôi lời với cậu chứ? Ra ngoài nhé?”

“Dạ… ơ… được.”

Harry thẫn thờ đáp, nó đứng dậy và đi ra khỏi lều với ông Bagman.

Bên trong lều, các quán quân tiếp tục làm việc mình đang làm ban nãy. Sabro nhìn con số 5 trên thân rồng, quyết định khởi động một chút cho nóng người trước khi chính thức ra sân.

Thấy quán quân Babyls nhởn hít đất, gập bụng hay làm vài động tác luyện thể lực kia, Cedric, người hòa nhã nhất trong cả bọn lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Trò Sabnock có vẻ bình tĩnh nhỉ?”

Sabro không ngừng tay. Cậu tiếp tục hít đất, từng thớ cơ bắp trên người cậu căng phồng do phải dập và duỗi lên tục. Sabro vừa hít đất vừa nói, giọng điệu vui tươi và sục sôi như chỉ muốn lao ngay ra ngoài kia: “Ông đây đang rất hưng phấn đây! Không phải lúc nào cũng có cơ hội đánh nhau với cả con rồng!”

Nghe cậu nói xong, cả chiếc lều còn căng thẳng hơn. Cedric mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại có tiếng còi vang lên. Cậu ta siết chặt cây đũa phép của mình, mặt xanh lè xanh lét lao ngay ra khỏi lều. Đúng lúc Harry cũng đi từ ngoài vào.

Trong lều chỉ còn lại Viktor, Fluer, Sabro và Harry vừa mới đi từ ngoài vào trong.

“Thiệt man gợ.” Giọng anh lơ lớ của Fluer vang lên. Cô ta nhìn Sabro đã chuyển từ hít đất sang gập bụng, mặt mày vẫn không bớt xanh hơn: “Tôi chẻn thẻ hiểu được gốt cuộc mấy cậu đẽ hẹc thứ gì ở trừng.”

Sau đó lều lại chìm vào im lặng. Bọn họ ở trong lều, lắng nghe âm thanh bên ngoài. Nghe tiếng hò reo vang trời của đám đông, cả đám hiểu là Cerdic đã bước vô chuồng rồng và bây giờ đang mặt đối mặt với cái bản sao sống của cái mô hình mà anh bốc thăm được…

Đám đông gào thét… rú lên… hổn hển như một con người duy nhất có nhiều đầu, khi Cerdic làm cái gì đó để vượt qua được con Mũi cụt Thụy điển. Krum vẫn cứ nhìn chòng chọc xuống mặt đất. Fleur bây giờ lặp đi lặp lại những bước đi của Cerdic, cứ đi lòng vòng quanh lều. Và những lời bình luận của ông Bagman làm ọi thứ càng tồi tệ thêm lên…

“Ối… thoát trong đường tơ kẽ tóc, chỉ trong đường tơ kẽ tóc mà thôi… Anh chàng này, liều mạng quá… Động tác khéo léo… tiếc là không hiệu quả!”

Và rồi, sau khoảng mười lăm phút, Harry nghe một tiếng gầm điếc tai và điều đó chỉ có thể có nghĩa là Cerdic đã vượt qua được con rồng và đã lấy được quả trứng vàng.

Ông Bagman hét oang oang:

“Quả là xuất sắc! Và bây giờ là điểm của Ban giám khảo.”

Nhưng ông Bagman không đọc lên những điểm số đó; Harry đồ chừng Ban giám khảo đang giơ bảng điểm lên cho đám đông xem.

Khi còi nổi lên lần nữa, ông Bagman hét tiếp:

“Một thí sinh đã xong, còn ba thí sinh nữa! Xin mời cô Delacour!”

Fleur run rẩy từ đầu đến chân. Cô gái rời khỏi căn lều với đầu ngẩng cao và cây đũa phép nắm chặt trong tay. Chỉ còn lại Harry, Krum và Sabro ở lại trong lều. Harry và Krum ngồi đối diện với nhau, nhưng tránh nhìn vào mặt nhau, trong khi Sabro đã đứng dậy và làm vài động tác đấm đá đơn giản vào không khí.

Rồi diễn tiến tương tự lúc nãy lại bắt đầu…

“Ối… tôi không chắc như vậy là không ngoan đâu!”

Ông Bagman thét lên đầy vui sướng.

“Ối… suýt chút nữa! Bây giờ cẩn thận… Mèn đét ơi, tôi cứ tưởng là cô ta đã lấy được rồi chứ!”

Mười phút sau, đám đông bùng nổ một trận hò reo hoan hô một lần nữa… Ắt là Fleur cũng đã thành công. Một khoảnh khắc tạm lắng, khi điểm của Fleur được công bố… thêm nhiều tiếng vỗ tay… và rồi, lần thứ ba, tiếng còi thổi vang.

Ông Bagman gào lên khi Krum lù đù đi ra, bỏ lại Harry hoàn toàn cô độc trong căn lều:

“Và bây giờ là cậu Krum!”

Từng lời bình luận của ông Bagman chui vào trong lều.

“Rất táo bạo!”

Ông Bagman đang gào, con Cầu lửa Trung hoa phát ra một tiếng rống khủng khiếp vang rền, trong khi đám đông cùng lúc nín thở.

“Đó chính là khí phách mà Krum đang bộc lộ… và… Vâng, anh đã lấy được cái trứng!”

Tiếng vỗ tay hoan hô làm nát vụn bầu không khí chớm đông như làm nát vụn một tấm kiếng. Krum đã hoàn tất bài thi. Chút xíu nữa là đến lượt Harry đây.

“Này!” Sabro vỗ vai Harry. Bây giờ nó mới nhận ra nó đã siết chặt tay đến mức độ nào. Móng tay của nó ghim sâu vào da thịt đến trắng bệch và gần như sắp tóe máu đến nơi.

“Anh nghĩ nhóc đã chuẩn bị chiến thuật sẵn sàng.” Sabro vỗ vai Harry: “Cứ ra đó và hết mình là được. Dù sao ông đây mới là người chiến thắng.” Nói xong, cậu ta ngửa đầu cười lớn đầy kiêu ngạo và tự tin.

Harry chưa kịp nói gì thì tiếng còi tiếp theo đã vang lên, kèm theo đó là giọng nói oang oang của ông Bagman: “Tiếp theo là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất - Harry Potter!”

Harry cúi đầu cảm ơn Sabro, nhỏ giọng chúc cậu may mắn xong thì đi ra ngoài.

Chi còn lại một mình Sabro trong chiếc lều rộng. Cậu thôi không đấm đá lung tung vào không khí mà chỉ đứng đó, dựa lưng vào cây cột được dựng giữa lều, im lặng chờ đợi đến lượt của mình.

Tiếng hô hào, tiếng rồng gầm liên tục vang lên. Sabro nghe thấy tiếng đám đông hoan hô, có vẻ Harry đã thực hiện kế hoạch của mình thành công. Và rồi cậu nghe thấy ông Bagman hô lớn: ““Nhìn kìa! Quí vị hãy nhìn kìa! Nhà quán quân trẻ tuổi nhất của chúng ta đã lấy được quả trứng vàng nhanh nhất! Điều này đảm bảo phần thắng cho cậu Potter!”

Sabro nhếch khóe môi, xoay bả vai lần cuối trước khi đến lượt mình. Cậu nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh và dồn dập trong lồng ngực vì phấn khích. Tất cả máu trong cơ thể cậu như sôi trào vì hưng phấn được làm điều mình thèm khát bấy lâu. Cho dù ở Ma giới, không có bao nhiêu cơ hội để cậu có thể đối diện với một con rồng khổng lồ như thế này. Sabro liếm môi, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

Và rồi cậu nghe thấy thứ mình đã chờ đợi từ lâu. Một tiếng còi và tiếng hô của ông Bagman.

“XIN MỜI TUYỂN THỦ CUỐI CÙNG! CẬU SABNOCK SABRO!”

Sabro đảo nhẹ lưỡi qua hai chiếc răng nhanh nhọn, hiên ngang bước ra khỏi lều như một vị tướng trăm trận trăm thắng.

 

 

 

 

Forward
Sign in to leave a review.