![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
NGUYỆN DÂNG HIẾN HẾT THẢY
Một ngày trước.....
Trong căn phòng ký túc xá của nhà Gryffindor, bốn chiếc giường lớn với rèm đỏ sẫm được đẩy sát vào tường. Chính giữa căn phòng là chín ác ma đang ngồi trước một tấm bảng đen, bên trên là dòng chữ được viết lớn:
HỌP HỘI CON TRAI: KẾ HOẠCH TỎ TÌNH VỚI NGÀI IRUMA
Toàn bộ con trai của lớp Cá Biệt đều có mặt ở buổi họp quan trọng mang tính quyết định ngày hôm nay. Nhân vật được nhắc tên, Iruma đã được Maximilian gọi vào văn phòng từ sớm. Alice đằng hắng, bước lên trước, gõ tay vào bảng với gương mặt ngại ngùng. Cậu nói với tất cả ác ma: “Xin nhờ các cậu giúp đỡ.”
Bầu không khí im lặng khoảng vài giây, các ác ma vỡ òa. Lied ôm Jazz khóc rống, vẻ mặt như mẹ già nhìn thấy con mình đã lớn: “Cuối cùng ngày này cũng đến rồi! Jazzy ơi, Azz-Azz trưởng thành rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy.” Không biết Jazz lôi đâu ra một chiếc mùi soa trắng, nhẹ nhàng chặm chặm khóe mắt không có lấy một giọt nước mắt. Bàn tay sau lưng cậu xòe ra, ngoắc ngoắc Soy đang ngồi im sau lưng mình. Schneider bên kia cũng làm vậy với các nam ác ma khác.
Soy vô cảm nhét năm đồng vàng vào tay Jazz.
Alice ngó lơ biểu cảm lố lăng và hành vi thu tiền cá cược công khai của Jazz và Schneider.
“Ngài Azz cần bọn tại hạ giúp việc gì?” Goemon cầm tách ma trà đang bốc khói nghi ngút lên nhấm một ngụm, hăng hái nói: “Tại hạ và ngài Picero sẵn sàng giúp đỡ hết mình.”
“Này. Tôi không có nói vậy mà!” Picero đang nằm bên cạnh nghe Goemon nói vậy thì giật mình. Cậu giơ tay, vỗ cho Goemon một cái rõ đau lên lưng. Tiếng bốp trầm đục vang lên trong phòng, Goemon đau đến mức hét lên trong khi các ác ma khác phải xuýt xoa.
Alice dùng phép thuật lơ lửng một chồng giấy từ xó xỉnh nào đó trong phòng ra, phát cho mỗi ác ma năm tờ.
“Tôi đã lên kế hoạch kỹ lưỡng. Tất cả chỉ cần làm theo kế hoạch là được!”
Chiều hôm đó, Alice đã đến gặp riêng Maximilian để nhờ anh ta giúp giữ chân Iruma một ngày để cả bọn có thể tiện chuẩn bị. Nghe kế hoạch của Alice, Maximilian hào hứng nói rằng mình sẽ giúp đỡ hết mức có thể, còn hứa sẽ giúp Alice chơi nhạc nếu cậu muốn.
Đó chính là lý do tại sao lại có buổi đặc huấn của Iruma ngày hôm nay. Thật ra việc Alice nhờ vả chỉ là một trong số những lý do hai ác ma cấp cao muốn tổ chức buổi đặc huấn dành riêng cho từng thành viên của lớp Cá Biệt này.
Maximilian và Amour đã sớm có kế hoạch đặc huấn cho mười ba ác ma. Huấn luyện mỗi sáng liên tục một tuần lễ, cả hai đã nhìn thấy điểm yếu điểm mạnh, vài nơi cần khắc phục cũng như các điểm cần củng cố trong lối tấn công, cách phòng thủ của lớp Cá Biệt. Bây giờ Alice nhờ cả hai như thế, bọn anh chỉ thuận nước đẩy thuyền, thừa dịp đẩy ngày thực thi kế hoạch lên sớm hơn và ngày. Tuy những ngày qua ở Hogwarts rất vui vẻ, nhưng bọn họ không thể quên mục đích chính khi đến đây của tất cả chính là bắt ma thú về lại Ma giới. Thân là ác ma dẫn đoàn, bọn họ có trách nhiệm chuẩn bị cho các ác ma hành trang tốt nhất để chiến đấu với Ma thú, ít nhất là phải còn sống để quay lại Ma giới. Dù cho Zimmermann không phải ma thú quá mạnh mẽ thì cẩn thận vẫn hơn.
Đúng như Iruma nghĩ, buổi đặc huấn của cậu ngày hôm nay không khác gì dạo quanh địa ngục. Thầy Chary nói tốc độ tạo cung và ngắm bắn của cậu quá chậm, bắt cậu luyện tập đến khi nào trong đầu vừa nghĩ muốn bắn cung thì tay đã giương cung và sẵn sàng bắn. Cách thức huấn luyện của Amour khá giống với sư phụ Bachiko, anh cho sử ma của mình tấn công cậu liên tục. Có ai nói Ma Chérie trông đáng yêu ngọt ngào là thế nhưng đánh rất đau chưa? Cái đuôi cá nho nhỏ trắng tinh của Ma Chérie chỉ cần quật nhẹ, tức thì trên người Iruma lại có thêm vết bầm.
“Cậu không thể biết trước khi nào kẻ địch sẽ đến. Trên chiến trường, chậm một giây cũng có nghĩa là chậm một đời.” Amour nói với Iruma đang vừa né tránh các đòn tấn công nhanh như chớp của Ma Chérie, vừa cố gắng tạo cây cung càng nhanh càng tốt.
Bọn họ liên tục huấn luyện với cường độ cao từ khi trời sáng bừng đến lúc chiều tà dần buông. Lúc Amour ra hiệu dừng lại thì căn phòng cũng bị ánh chiều màu cam ấm áp xâm chiếm. Iruma sửng sốt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đằng xa đang dần lặn xuống sau đỉnh núi, quá tập trung vào buổi huấn luyện nên Iruma không để ý đến thời gian, không ngờ nó trôi nhanh đến thế.
“Cậu Iruma.” Bỗng có một giọng nói vang lên sau lưng Iruma. Iruma quay lại, thấy một con hổ râu kẹo trắng khổng lồ đang lao về phía mình. Gần như ngay tức khắc, trong đầu cậu vừa lóe lên ý định bắn cung thì cánh tay cậu đã cử động. Cây cung đen và mũi tên đen lập tức xuất hiện trong tay Iruma, chưa đến một giây, mũi tên đã rời khỏi cung, xé gió lao thẳng đến cái miệng há to như một chậu máu của con hổ.
Một tiếng rẹt vang lên. Mũi tên đen của Iruma xé tan tác con hổ, đâm xuyên cuốn sổ làm nó rớt xuống đất.
“Chúc mừng cậu Iruma.” Amour đứng trong góc phòng, vỗ tay và tán thưởng Iruma.
Iruma gần như không tin vào mắt mình. Cậu cúi đầu nhìn hai bàn tay chai sần đầy vết bầm tím. Hai mắt cậu mở to đầy mừng rỡ, Iruma ngẩng đầu, cúi người thật sâu để cảm ơn Amour.
“Cảm ơn thầy rất nhiều.” Iruma nói.
“Cố lên.” Amour bước lại, đặt tay lên mái tóc rối bù của Iruma và xoa nhẹ “Tôi tin cậu sẽ thành công. Giờ thì nhanh lên, có người đang chờ cậu.”
Nói xong, Amour đẩy lưng Iruma. Anh mở cửa phòng, Elizabeth và Keroli đã đứng chờ từ sớm. Vừa thấy Iruma ra, cả hai đã xúm lại sửa sang lại mái tóc rối bù ướt đẫm mồ hôi của cậu, cũng khôi phục bộ quần áo rách chỗ này tóe chỉ chỗ kia do huấn luyện của Iruma. Động tác của cả hai quá nhanh làm Iruma không thể phản ứng kịp, đến khi kịp phản ứng lại, Elizabeth đã đeo một chiếc bịt mắt màu đen lên cho Iruma và cầm tay cậu, dắt cậu đi.
“Nee-san, mình đi đâu vậy?” Khung cảnh ấm áp đột nhiên tối đen. Iruma muốn giơ tay tháo chiếc bịt mắt xuống nhưng lại bị Keroli đang đẩy lưng cậu chặn lại.
“Là-bí-mật.” Elizabeth đặt ngón trỏ lên môi Iruma, mỉm cười thầm thì. Cảm nhận hơi ấm của Elizabeth gần kề, mặt Iruma đỏ bừng. Quả nhiên lúc nào thì bản gốc cũng luôn đỉnh nhất.
Iruma chẳng biết mình đang đi đâu và đã đi được bao lâu rồi. Cậu liên tục nghe những tiếng xì xầm vang lên bên tai, cũng dần cảm thấy mình đã đến một nơi thật rộng lớn. Lại đi thêm vài bước, cậu cảm nhận được làn gió mát vuốt qua gò má, một mùi hương ngọt ngào chui vào mũi cậu và lan đi khắp cơ thể, Iruma biết mình đã rời khỏi tòa lâu đài. Đi thêm một chút nữa, cậu nghe được tiếng nước róc rách nho nhỏ, có vẻ cậu đã đến Hồ Đen. Ngay khi Iruma thắc mắc mình sẽ đi bao lâu nữa, cậu cảm nhận Elizabeth và Keroli buông tay. Chiếc bịt mắt màu đen được tháo xuống, khung cảnh mộng mơ tuyệt trần ùa vào mắt Iruma.
Cả một khoảng đất trống bọn họ hay luyện tập mỗi sáng với thầy Amour bây giờ nở đầy một loài hoa đỏ rực. Chúng nó khoe sắc thắm trong làn gió man mát buổi chiều, khoác lên mình chiếc áo choàng cam ấm đặc trưng, đung đưa nơi đó như mời gọi Iruma tiến rới. Và Iruma nhìn thấy Alice đứng đó, mặc bộ đồng phục trắng thường ngày. Dù cho đang đứng giữa một biển hoa đỏ rực kiều diễm, Alice vẫn thật xinh đẹp. Những đóa hoa đỏ giờ đây như làm nền để tô điểm cho vẻ đẹp không ai có thể chối từ của Alice.
Iruma có một chút suy đoán về chuyện sắp xảy ra.
Bỗng nhiên, Clara xuất hiện trước mặt cậu. Cô cầm một chiếc vòng hoa trắng tinh trên tay, kéo vạt áo Iruma ra hiệu cho cậu cúi xuống.
“Tặng Iruma-chi nè. Tớ và Azz-Azz đan đó!” Clara nói trong khi đội chiếc vòng hoa lên đầu Iruma.
Đội vòng hoa xong, Clara lùi về sau. Mặt đất dưới chân Iruma run nhẹ, một đường mòn đột nhiên xuất hiện trong biển hoa ngút ngàn. Ba cô gái nhìn nhau và nở nụ cười đầy ranh mãnh. Cả ba đồng thời đặt tay lên lưng Iruma, đẩy mạnh.
Iruma bị đẩy lên con đường mòn mới xuất hiện ấy. Gió bỗng nổi lên, các cánh hoa đỏ tươi bay lất phất trong không khí, tiếng dương cầm, tiếng vĩ cầm nối đuôi nhau vang lên, nhẹ nhàng mà thật du dương. Đi đến nửa đoạn đường, Iruma nghe thấy có ai đang ngân nga thật trong trẻo trong gió. Tiếng ca trong trẻo như làn suối ngọt lành chảy vào tim Iruma, thôi thúc con tim đang đập mạnh mẽ bình tĩnh lại.
Ngay khi Iruma dừng chân lại trước mặt Alice, tiếng đàn và tiếng hát biến mất, ngay cả cánh hoa đỏ cũng thôi không bay trong gió nữa. Bầu không khí tĩnh lặng chỉ có mỗi tiếng nước chảy róc rách nho nhỏ của Hồ Đen.
Alice quỳ một chân xuống trước mặt Iruma. Cậu lấy tay che lại hai khóe miệng rồi che hai bên đầu, một nghi thức chào thật cổ xưa đầy kính trọng của ác ma. Sau đó, Alice lấy một chiếc hộp nhung đỏ từ trong túi áo, mở ra trước mắt Iruma.
“Ngài Iruma, tôi đã từng thề sẽ trở thành thuộc hạ đắc lực nhất của ngài, trở thành cây thương sắc bén nhất của ngài, nhưng càng ở bên cạnh ngài lâu, trái tim tôi càng thoát khỏi sự khống chế của tôi. Tôi biết một kẻ hầu như tôi nào có tài cán gì được quyền yêu ngài nhưng tôi thật sự không thể chịu được khi nghĩ đến tương lai ngài tay trong tay với ai đó khác ngoài tôi. Mong ngài hãy đồng ý tình yêu từ kẻ hèn này.” Alice nói, giơ chiếc hộp nhung đựng sợi dây chuyền lấp lánh lên.
Đây là những lời từ tận sâu trong lòng Alice. Có mẹ là Sắc đầu của Thập Tam Quan, Alice đã sớm tiếp xúc với những thứ mang tên tình yêu, mang tên sắc dục. Cậu đã từng nghĩ tình yêu chỉ mang mỗi màu sắc đen tối của dục vọng. Nhưng từ khi gặp Iruma, chính cậu là người dạy cho Alice tình yêu cũng có thể có nhiều màu sắc khác nhau. Tình yêu rực rỡ giữa những người bạn, tình yêu ấm áp của gia đình, tình yêu bảo hộ giữa thầy và trò, còn có cả tình yêu thuần khiết không tạp chất mà Alice dành cho Iruma. Cậu không cần Iruma chấp nhận tình cảm của mình, không cần Iruma đáp lại mình. Ác ma luôn tuân theo dục vọng của mình, ác ma sẽ quyến rũ nhất khi tự to tự tại và được làm điều mình muốn. Cậu chỉ muốn nói với Iruma biết, cậu yêu ngài và nguyện dâng hiến tất cả từ thể xác đến linh hồn cho ngài. Cho dù có ngày ngài bắt cậu hi sinh tính mạng, cậu cũng cam lòng. Alice không định nói với ngài Iruma sớm đến như vậy, nhưng nhìn những ánh mắt si mê đôi khi lại nhìn thấy trong Đại Sảnh đường và tình cảm không rõ ngài Iruma dành cho Harry Potter. Alice quyết định nói ra những tâm tư sâu trong lòng, để cho dù có bị từ chối cũng sẽ không hối hận.
Tình yêu Asmodeus Alice dành cho Iruma, một tình yêu thành kính, khắc chế và đầy ẩn nhẫn.
Iruma mím môi nhìn sợi dây chuyền có màu bạc trong hộp. Mặt dây chuyền là một cánh cung phiên bản thu nhỏ của chiếc cung cậu hay sử dụng, mũi tên gắn trên nó lại là thanh kiếm bằng lửa Alice thích nhất. Ý nghĩa cũng mặt dây chuyền này không cần ai giảng giải Iruma cũng tự hiểu. Alice sẽ luôn bên cậu dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Cậu lại vuốt ve sợi dây, nhiệt độ ấm áp chui qua đầu ngón tay Iruma, len lỏi trong từng mạch máu và xộc đến trái tim đang dần mất bình tĩnh của cậu. Là vàng khoáng núi lửa, một loại khoáng chất hiếm có khó tìm ở Ma giới. Iruma thật sự không muốn nghĩ đến cách sợi dây chuyền này ra đời.
“Cậu có chắc tình cảm của cậu dành cho tớ không phải lệ thuộc không?” Iruma nói, ngước mắt nhìn Alice vẫn đang cúi đầu một cách thần phục dưới chân mình “Ngẩng đầu lên Asmodeus Alice, nhìn vào mắt tớ mà trả lời.”
Đây là lần đầu tiên Iruma gọi đầy đủ họ tên của Alice, đây cũng là lần đầu tiên cậu ra lệnh cho Alice. Không còn nhẹ nhàng và dịu dàng như thường ngày, nay giọng cậu đanh thép đến lạ, làm máu trong người Alice sôi trào. Alice run lên, kiên định ngẩng đầu và nhìn vào mắt Iruma “Tôi yêu ngài bằng cả trái tim này. Không phải lệ thuộc cũng không vì gì cả. Chỉ là yêu ngài mà thôi, thưa ngài Iruma của tôi.”
Iruma nhìn đôi mắt đen láy của Alice. A, cậu vẫn ghét thứ xấu xí này quá đi mất. Iruma đặt tay lên mái tóc nâu mềm mại của Alice, cậu cũng ghét thứ xấu xí này quá đi mất. Cậu yêu đôi mắt hồng và mái tóc hồng ngọt ngào của Alice đến nhường nào.
Đôi khi Iruma cũng từng tự hỏi bản thân rằng mình thích Alice từ lúc nào. Lúc Alice cứu cậu hay những khi cả hai nô đùa cùng nhau. Rồi khi càng lớn, càng bên nhau nhiều hơn, Iruma biết mình đã rung động vào giây phút Alice quỳ xuống, tuyên thệ rằng mình sẽ đi theo cậu mãi mãi.
Iruma nở một nụ cười thật rạng rỡ. Cậu cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu Alice và ôm chầm lấy cậu, thỏ thẻ vào tai Alice: “Tớ đồng ý. Cậu có thể đeo sợi dây chuyền này cho tớ.”
Bùm một tiếng, trên trời rơi xuống vô số những giọt nước lóng lánh như pha lê. Ánh nắng xuyên qua giọt nước, tạo nên cầu vồng bảy sắc rực rỡ.
“Vâng!” Alice cũng mỉm cười thật rạng rỡ.
Ở đằng xa, Lied, Jazz và Kamui ôm chiếc thùng đựng đầy cánh hồng đỏ nhìn nhau. Cả ba đồng loạt ném chiếc thùng lên cao, số cánh hoa ít ỏi trong thùng ba ra ngoài, được làn gió mát Goemon tạo ra từ đầu đũa phép thổi đến giữa biển hoa. Lại xa xa hơn một chút, Sabro ngồi bên chiếc dương cầm, ngón tay nhẹ nhàng và chầm chậm lướt trên những phím đàn trắng tinh.
Có vài tiếng tách tách trong hư vô, cũng có vài tiếng hừ lạnh xen kẽ với tiếng tách tách.
Ở trên tòa lâu đài. Tất cả cửa sổ của lâu đài đều được các phù thủy lấp kín. Ai cũng hào hứng thò đầu ra ngoài cửa sổ để có thể thấy rõ hơn khung cảnh bên dưới, ngay cả các giáo sư cũng phải nhập hội, đứng trên lâu đài nhìn xuống biển hoa xinh đẹp ở quanh bờ Hồ Đen. Các cô gái ghen tị, thầm cầu mong người yêu tương lai của mình cũng sẽ tỏ tình với mình như vậy. Các chàng trai lại cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, nay đối thủ của bọn họ đã giảm đi hai người, cơ hội dành cho bọn họ đã nhiều lên. Trong khi đó, các phù thủy trưởng thành chỉ biết cảm thán tuổi trẻ thật tốt.
Bỗng, bọn họ nghe thấy một tiếng vĩ cầm nhẹ nhàng trong trẻo vang lên, theo sau là tiếng ngân nga mát lành như cái ôm của nước. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cửa sổ có tầm nhìn đẹp nhất ở chính giữa, nhìn hai phù thủy cao ráo, một kê đàn lên vai và kéo, một lại đặt tay lên trên ngực, mở miệng ngân nga.
Xong một khúc, cả hai nhìn nhau, mỉm cười và cụng tay. Các phù thủy có thể nghe rất rõ những gì họ nói.
Người cao hơn, ôm đàn và nói: “Tuyệt lắm Akudol bí ẩn - Nuit.”
Người thấp hơn cũng mỉm cười và nói: “Tuyệt lắm Akudol bí ẩn - Étoilée.”
Thế rồi họ lại chơi đàn và ngân nga, một bản nhạc mới được tấu lên, hằn sâu vào tiềm thức của từng phù thủy tại nơi đây.