![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
RỒNG
Thời gian qua đi, ngày diễn ra bài thi càng ngày càng gần. Bầu không khí trong Hogwarts cũng bắt đầu sục sôi. Có nhiều bàn cá cược đã ra đời, bọn họ cá xem bài thi đầu tiên là gì, cá ai sẽ là người sẽ chiến thắng bài thi đầu tiên và cả người sẽ giành được chiếc cúp quý giá với một ngàn galleons tiền thưởng. Năm quán quân chính là những đối tượng được chú ý bây giờ nhất, cả năm bị toàn thể học sinh đến từ ba trường chú ý đến từng cử động.
Buổi sáng ngày thứ ba đếm ngược đến cuộc thi, quán quân Babyls và hiệu trưởng của Babyls cũng đã có hành động sau khi ba trường khác đã rục rịch hành động từ đầu tuần. Quán quân Sabnock được hiệu trưởng Typhon gọi đi đặc huấn.
Sabro háo hức theo Maximilian đến văn phòng của anh ta, tưởng tượng về những chiêu thức mạnh mẽ mình sẽ được dạy dỗ. Vào phòng, Sabro phát hiện trong phòng còn có cả Amour, Lied, Soy và Kalego. Chú sư tử vàng biết lần đặc huấn này không chỉ đơn giản là đặc huấn.
Cậu đi đến cái bàn tròn chất đầy bánh kẹo và ma trà ở giữa phòng, ngồi xuống bên cạnh Lied. Maximilian đi lại từng góc khuất trong căn phòng làm gì đó, Sabro đoán anh ta đang bật mấy cái ma cụ chống nghe lén và theo dõi trong phòng lên. Sau khi làm xong, Maximilian đi lại bàn, cầm ly ma trà nóng hổi lên nhấp một ngụm rồi bắt đầu nói lý do.
“Cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hành động.” Anh ta nói, hai tay đan vào nhau “Tối nay khoảng nửa đêm, chúng ta sẽ vào Rừng Cấm. Bài thi đầu tiên của Sabro đã đến Hogwarts, chúng ta cứ viện cớ vào trong thám thính tình hình bài thi như cách ba trường khác làm là được. Cho dù cụ Dumbledore có biết cũng sẽ mắt nhắm mắt mở làm ngơ.”
Nói xong, anh ta nhìn Sabro, Lied và Soy: “Sabro sẽ đi với anh. Khoảng mười lăm phút sau, Soy ẩn thân mang theo cậu Kalego, Amour và Lied vào rừng. Lied sẽ chịu trách nhiệm tìm ra anh và Sabro. Chúng ta sẽ họp mặt và bắt đầu đi thám thính xung quanh.”
Bàn bạc chiến lược tầm nửa tiếng, Maximilian dẫn Sabro đến một căn phòng trống khác trong lâu đài, bắt đầu đặc huấn.
“Em dựa quá nhiều vào sức mạnh thể chất.” Maximilian biến ra một con bù nhìn bằng rơm từ không khí. “Những đòn tấn công có thể dùng phép thuật bổ trợ thì nên dùng thể lực bổ trợ. Ma lực còn dồi dào mà cơ thể không thể cử động cũng vô dụng. Đồng nghĩa, không thể dựa hoàn toàn vào ma lực. Em cần phối hợp cân đối giữa sử dụng ma lực và sức mạnh thể chất.”
“Bây giờ em thử dùng một lực nhẹ nhất có thể kết hợp với thần chú và đánh mạnh hết mức có thể vào con bù nhìn này xem.”
Sabro gật đầu, làm theo những gì Maximilian bảo.
Vài tiếng sau đó, căn phòng liên tục vang lên những tiếng đập bùm bùm. Mỗi khi có phù thủy nào đó đi ngang qua cánh cửa lớn, nghe thấy âm thanh bên trong là lại sợ run người. Đến bây giờ các học sinh của Hogwarts vẫn chưa hết hãi hùng cách thức dạy học như tra tấn của Babyls. Rất nhiều học sinh thắc mắc bọn họ đào tạo phù thủy hay đào tạo chiến sĩ chiến đấu siêu cường mà chương trình dạy học khắc nghiệt đến vậy.
Bọn học sinh mãi chẳng bao giờ hiểu được suy nghĩ của mười hai phù thủy kỳ quặc đến từ Babyls. Bị đánh thảm thương đến vậy, ngày nào cũng phải đi học trong bộ dạng thương tích đầy mình, quần áo cáu bẩn rách rưới, thế nhưng bọn họ lúc nào cũng tràn trề năng lượng và cười thật tươi. Học sinh Hogwarts từng nghe bọn họ than vãn rất nhiều về thầy Charybdis quá nghiêm khắc, nhưng bọn nó chưa bao giờ nghe đám phù thủy kia ao ước rằng mình không phải học bộ môn này nữa. Có bọn họ làm tấm gương, đám phù thủy Hogwarts cảm thấy mình vẫn còn may mắn chán, bọn nó bỗng có hứng thú trong việc học tập hơn. Một làn sóng học tập chăm chỉ nổi lên khắp Hogwarts, tích cực giơ tay phát biểu xây dựng bài, tích cực làm bài tập và tra cứu thêm. Các giáo sư Hogwarts rất vui, ánh mắt nhìn các phù thủy trường Babyls cũng thay đổi.
Tối đến, Maximilian dẫn theo Sabro, tỏ vẻ lén lút nhưng thực ra là công khai đi vào Rừng Cấm. Khu rừng không khác khu rừng Cánh cổng mở ra bao nhiêu, xum xuê và um tùm. Cây cao, cây thấp đan xen nhau chằng chịt trong cánh rừng. Cứ đi một chốc là bọn họ lại gặp một con rắn, Maximilian nhanh chóng hỏi nó về vị trí “thứ” mới đến. Đi khoảng mười phút, nghe thấy tiếng hò hét ở xa, bọn họ biết mình đã đến nơi. Lúc này cả hai đã đến tận vành đai rừng xa, lâu đài và hồ nước trở nên nhỏ nhoi khó nhìn thấy nếu không tinh mắt. Maximilian dắt Sabro leo lên một cái cây cao lớn gần đó, ra hiệu cho cậu im lặng. Maximilian vạch tán lá chắn trước mặt cả hai ra, chỉ tay về phía trước.
Sabro nhìn theo hướng tay của Maximilian, khá bất ngờ khi thấy thứ được nhốt trong những cái chuồng lớn.
Là rồng.
Cậu không dám chắc Nhân giới cũng gọi những sinh vật này là rồng, nhưng nó trông khá giống với con Xích Long được Lục Chỉ Chúng ấp nở trong Walter Park. Con nào con nấy đều được nhốt trong những cái chuồng rào kín bằng các tấm ván dày.
Có tổng cộng sáu con rồng. Con nào cũng xấu xí với hàm răng nanh sắc bén lởm chởm. Bọn chúng nhảy loi choi, dậm chân trong chiếc chuồng lớn, thò đầu qua khe hở giữa các tấm ván và phun lửa phì phì, cứ chốc chốc lại phun những cột lửa cao, lớn và nóng bỏng ra ngoài.
Maximilian chỉ cho Sabro từng con và giải thích.
“Con bên trái ở ngoài cùng là Cầu lửa Trung Hoa. Vảy đỏ tươi bóng loáng, mặt bẹt và hay phì lửa hình cây nấm từ lỗ mũi khi tức giận. Con bên cạnh nó là Mũi cụt Thụy Điển. Vảy xanh lam ánh bạc và phun lửa xanh lam. Bên cạnh nữa là Đuôi gai Hungary. Vảy đen, đôi mắt vàng, sừng và gai đuôi màu đồng. Tiếp theo là Xanh xứ Wales. Vảy xanh lá cây và có lẽ sẽ là con rồng hiền lành nhất trong cả đám. Cuối cùng, hai con Đen xứ Hebrides. Vảy cứng sần sùi, mắt tím sáng rực, có 1 hàng gai ngắn nhưng sắc như dao cạo dọc sống lưng, chóp hình mũi tên nhọn và cánh giống cánh dơi. Thầy nghe mấy con rắn sống gần đây nói hai con rồng Đen này là một cặp, con cái và con đực thay phiên nhau ấp trứng. Con rồng đực đã làm ầm lên khi thấy có phù thủy vào muốn mang con cái của nó đi. Cuối cùng bọn họ phải mang cả hai đến đây. Em vào thư viện tìm hiểu thông tin về tính cách và lối chiến đấu của bọn nó là được.”
Sabro nhìn theo hướng Maximilian chỉ dẫn, ghi nhớ đặc điểm của tụi nó trong đầu.
“Anh thấy em cứ nhắm thẳng vào mũi nó mà đánh, ngoại trừ Cầu lửa Trung Hoa ra thì mấy con còn lại không con nào phun mũi từ lửa đâu. Bọn rồng này là một đối tượng khá tốt để luyện tập những gì chúng ta học từ sáng đến giờ. Anh không cần em phải chiến thắng cuộc thi, anh mong em có thể vận dụng tất cả những gì anh và Amour đã chỉ dạy. Được không?” Maximilian mỉm cười nhìn Sabro.
“Hiển nhiên. Nhưng ông đây sẽ chiến thắng!” Sabro siết chặt nắm đấm. Cơ thể cậu nóng lên vì hưng phấn. Sabro chẳng thể chờ nổi đến lúc được tỉ thí với mấy con rồng kia nữa.
Cả hai ở lại thêm hai phút để nhìn mấy con rồng phun lửa, sau đó nhảy xuống. Sabro nhạy bén phát hiện nhóm thầy Chary đã đến, tuy bên dưới gốc cây không có một ai nhưng Sabro có thể cảm nhận được sự hiện diện của Soy, cụ thể là bên trái cậu, cách cậu ba sải tay.
Sabro và Maximilian chạy vào sâu trong rừng, đến khi không còn nghe tiếng gầm của mấy con rồng nữa. Sau đó, Soy giải trừ phép thuật ẩn thân cho tất cả.
“Lied, phạm vi 5km.” Maximilian bảo.
Lied lập tức nhắm mắt, đeo tai nghe lên tai. Nhiều cảnh tượng và tiếng động lướt qua trong đầu cậu. Một con ngựa một sừng màu trắng đang uống nước, một con nhện khổng lồ đang nhai rệu rạo gì đó, mấy con rồng đang kêu gào và phun lửa.....nhưng tuyệt đối không thấy thứ bọn họ đang tìm kiếm.
Sách Ma Thú Rừng Sâu từng miêu tả về Zimmermann như sau: Đây là một loài Ma Thú hiếm hoi tại Ma Giới, số lượng cá thể hiện tại chỉ còn khoảng 500. Sinh sản khó khăn, số lượng con non chết yểu là một trong những lý do khiến giống loài này dần tuyệt chủng. Các Zimmermann tàn độc vào ban đêm nhưng lại vô cùng nhút nhát vào ban ngày, chúng sẵn sàng chết đói trong sào huyệt nếu trời không tối đi để chúng có thể ra ngoài kiếm ăn. Con cái có tập tính bảo vệ con non điên cuồng, chúng sẵn sàng lặn lội xa xôi chỉ để trả thù cho con mình, đừng dại mà động vào bất kì một con Zimmermann con nào bạn thấy trên đường, nếu không muốn đột nhiên mở mắt ra trên giường và phát hiện cơ thể đã đứt đôi.
Vào lần bạo loạn tại cúp Quidditch thế giới, bọn họ đã bắt được manh mối của Ma thú. Tuy nhiên, Maximilian đã cảm nhận sai lầm. Thứ đó là một sinh vật của Thế Giới Phép Thuật, hoàn toàn không có liên hệ gì với Ma giới.
Tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không thấy, Lied đánh liều mở rộng phạm vi tìm kiếm lên 10 km. Vẫn không tìm thấy!
“Thật kỳ lạ. Bây giờ trời cũng đã sẩm tối, tại sao nó vẫn chưa ra ngoài săn mồi?” Maximilian suy ngẫm. Nơi đây là Thế giới phép thuật, thiên địch của nó không tồn tại, tại sao nó vẫn trốn chui trốn nhủi như vậy?
“Tôi nhớ đến một vấn đề khá quan trọng. Chiếc máy theo dõi kia của Sở Ma quan có kiểm tra được nó đang có thai hay không?” Kalego nói. Cái giọng trầm của hắn vang vọng trong khu rừng vắng lặng.
“Không thể.” Amour lắc đầu. Máy móc dù có hiện đại đến đâu cũng có giới hạn của nó. Thiết bị Sở Ma quan sử dụng để theo dõi cánh cổng đã là thiết bị mới nhất và tối tân nhất hiện tại, bởi thế nó mới có thể xác nhận được con ma thú nào đã chui vào Cánh cổng.
“Shichirou đã từng nói với tôi. Zimmermann đang có thai sẽ trốn sâu đến mức đừng hòng tìm ra nó. Nó sẽ ăn thật nhiều để tích trữ chất dinh dưỡng vào khoảng bốn tháng trước khi sinh. Sau khi sinh xong, nó sẽ bất chấp nguy hiểm lao ra ngoài làm một cuộc càn quét để có đủ sữa cho con của nó.” Kalego nhớ lại trang sách viết riêng về Zimmermann mà hắn vô tình nhìn thấy trong cuốn sổ tay Shichirou luôn mang bên người. Hắn cũng nhớ rất rõ Shichirou đã từng nói, Zimmermann là một loài Ma thú nhát cáy, cho dù có là ban đêm nó cũng vẫn nhát như vậy. Nhưng nếu có ai đó động đến những đứa con thân yêu của nó, nó sẽ lao ra cấu xé thậm chí giết chết hòng trả thù cho con mình.
Tìm kiếm diện rộng không kết quả, nhóm người quyết định chia làm ba đội để lục soát từng khu vực. Mãi đến khi trời sáng, tất cả đều không có một chút manh mối nào. Hết cách, cả sáu phải quay về Đại sảnh đường. Cũng trong buổi đêm đó, một chuyện khủng khiếp đã xảy ra ở nơi các ác ma không thể nhìn thấy.
Khi tất cả mọi người đã ngủ say, cả người và cả rồng. Một bóng đen có hình dạng kì quặc lao nhanh vun vút trong rừng. Nó lướt qua những sinh vật ngon lành trên đường, lao thẳng về phía có mùi khói lượn lờ.
Nó đã đến nơi. Nó nhìn cái chân ngon lành trước mặt, từng dòng nước miếng hôi rình nhiễu xuống đất, thấm ướt bụi cỏ dưới chân nó, sau đó nước miếng nó nhanh chóng bốc hơi, không để lại bất cứ thứ gì. Nó lặng lẽ tiến tới, ghim nhẹ đầu răng nanh trái vào cái chân ngon lành kia. Chất độc có màu đỏ thẫm như máu chảy vào trong chiếc chân kia. Nó cẩn thận bơm thật nhiều chất độc, đến khi chất độc trong chiếc nanh trái cạn kiệt, nó mới chính thức ra tay. Móng vuốt sáng lóa nhọn hoắc lóe lên dưới ánh trăng. Vài đường cắt khéo léo, cái chân ngon lành to lớn đủ cho nó ăn ba ngày rớt ra. Nó vội vàng dùng răng nanh phải cắn lấy cái chân, bơm chất độc làm đông máu vào để ngăn cản dòng máu nóng đang chảy đầm đìa kia. Ngậm cái chân rồng trong miệng, nó biến mất.
Chưa chạy được bao xa, bên tai nó vang lên tiếng rồng ngâm đầy đau đớn. Nó càng cắn chặt cái chân dồi dào năng lượng mà nó khó khăn lắm mới tìm được kia, chạy vào bóng tối.
Trời vừa hửng sáng, Maximilian đã dừng cuộc tìm kiếm và ra hiệu cho tất cả về trường. Tuy hiệu trưởng Dumbledore không còn nghi ngờ và cảnh giác với họ như những ngày đầu tiên, nhưng cụ vẫn chả tin tưởng gì bọn họ, không nên làm cụ ta thêm nghi ngờ thì hơn.
Sabro, Soy, Lied và Kalego về ký túc xá Gryffindor. Bọn họ vào phòng của Sabro, vẫn là căn phòng bốn giường với rèm giường đỏ thẫm. Tất cả nam ác ma đã tập trung đầy đủ, trước mặt cả đám đặt chiếc máy truyền tin có hình hộp phấn trang điểm đang phát sáng, trong màn hình đang lơ lửng trên không trung là Elizabeth, Clara và Keroli.
Thấy bốn người quay lại. Lớp Cá Biệt quay đầu nhìn chằm chằm.
Sabro ngồi phịch xuống đất. Mặt đất run nhẹ, cậu ta mệt mỏi lắc đầu: “Không có manh mối.”
Lied nằm luôn ra sàn, mệt đến mức không cử động nổi bổ sung: “Bọn tớ nhìn thấy bài thi của Sabro. Có vẻ là đánh nhau với mấy con rồng hay gì đó. Hoàn toàn không tìm thấy chút dấu vết nào của Zimmermann.”
Nghe tin dữ, nhóm ác ma cũng cau mày. Nhiệm vụ chính của bọn họ khi đến Nhân giới chính là tìm kiếm con Ma thú kia, bây giờ nó trốn kỹ đến mức không thể tìm ra được như thế này thì tìm kiếm thế nào?
Vài tiếng sau, tất cả phù thủy tập trung trong Đại Sảnh Đường để ăn sáng. Chưa được một phút, một phù thủy mặc áo chùng Thần sáng hớt ha hớt hải chạy vào trong, chạy thẳng lên bàn dài giáo sư. Các phù thủy nhỏ có vài người nhìn theo người kia, cũng có vài người ngó lơ không quan tâm. Chỉ thấy người đó chạy lên, thì thầm gì đó bên tai ông Bagman. Gương mặt đang tươi cười của ông ta lập tức biến sắc. Hiệu trưởng trường Babyls ngồi gần đó bẻ gãy chiếc nĩa bằng vàng mà anh cầm trên tay. Gương mặt luôn tươi cười tối đen.
Lớp Cá Biệt biết đã có chuyện xấu xảy ra.