[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT

Harry Potter - J. K. Rowling 魔入りました! 入間くん | Mairimashita! Iruma-kun | Welcome to Demon School! Iruma-kun (Manga)
F/M
M/M
G
[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT
Tags
Summary
Một con Ma thú chui qua cánh cổng nối liền Nhân giới và Ma giới, mở ra một chuyến phiêu lưu mới tại Thế Giới Phép Thuật nhiệm mầu của lớp Cá Biệt. Những người bạn mới, thế giới mới,....điều kỳ bí và huyền diệu gì đang chờ đón 13 ác ma trẻ tài năng?
Note
Bối cảnh: Harry Potter năm thứ 4 và Iruma năm 4.LƯU Ý: TẤT CẢ ĐỀU LÀ SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỞNG TƯỢNG, CÓ RẤT NHIỀU THỨ DO MÌNH TỰ NGHĨ. NẾU MỌI NGƯỜI ĐỌC, THẤY QUEN THÌ TỨC LÀ MÌNH LẤY TRONG TRUYỆN, CÒN NẾU LẠ HOẮC THÌ DO MÌNH TỰ CHẾ NHA.
All Chapters Forward

ĐẶC HUẤN THẢM KHỐC - AI CŨNG CÓ PHẦN

“Cậu Iruma, sau đây chúng ta sẽ bắt đầu đặc huấn.” Amour ôm Ma Chérie, đứng trong căn phòng sáng bừng đèn đuốc mà nói với Iruma đang đứng đối diện mình.

“Vâng thưa thầy!” Iruma đã buộc mái tóc của mình sau gáy, hai mắt tập trung nhìn chằm chằm Amour, gom hết sức bình sinh để hô.

“Được.” Amour gật đầu. Hai bóng đen lao vào nhau, ánh đèn sáng trưng chớp tắt.

Thế tại sao lại có việc này? Chúng ta phải quay về buổi tối hôm trước, khi cả Đại Sảnh đường chuẩn bị dùng bữa.

Amour và Maximilian sóng vai đi lên bàn dài giáo sư, vừa đi vừa nói chuyện gì đó. Lúc đi ngang qua chỗ của lớp Cá Biệt, Amour dừng chân, gõ nhẹ vào vai Iruma.

“Cậu Iruma, ngày mai lên văn phòng tìm tôi. Chúng ta đặc huấn.” Amour điềm tĩnh và điềm nhiên như đang hỏi hôm nay ăn gì.

Cả Đại Sảnh Đường lập tức im phăng phắc, ai cũng dỏng tai lên tập trung lắng nghe cuộc nói chuyện của cả hai. Ma Chérie nằm trên vai Amour buồn ngủ ngáp một cái, tiếng meo lanh lảnh vang rõ trong Đại Sảnh Đường bỗng dưng im ắng vô cùng.

“Hả?” Iruma đang háo hức cầm chiếc dĩa thức ăn đầy ụ Alice múc cho mình nghe anh nói vậy thì đực mặt, tay cậu run lên làm đĩa thức ăn nặng nền xém chút nữa đã rơi xuống bàn, may mắn mà Alice đã nhanh trí đặt tay cậu ta ở dưới tay của Iruma để đỡ.

Iruma quay đầu, khó hiểu nhìn Amour như muốn xuyên qua tóc mái đỏ lửa rối bù của anh để nhìn thấy đôi mắt đang núp “Sabro mới là quán quân mà ạ? Lẽ ra phải đặc huấn cho cậu ấy chứ?”

Câu hỏi của Iruma như chạm đúng chỗ ngứa của các phù thủy khác. Đúng vậy, Sabro mới là quán quân, có đặc huấn thì Sabro mới là phù thủy được đặc huấn chứ? Tại sao lại là những học sinh khác? Để thỏa mãn trí tò mò của mình, các phù thủy lại dỏng tai lên nghe tiếp.

“Sabro sẽ do thầy đặc huấn nè.” Maximilian bên cạnh khoác vai Amour, quơ chân múa tay: “Thầy đã thiết kế một bài đặc huấn thật tuyệt vời và bí mật và siêu siêu phù hợp với Sabro rồi. Mấy hôm nữa thầy sẽ đặc huấn cho cậu ấy.” Anh ta nói, giơ ngón cái về phía Sabro đang xắt thịt bò hộ Clara vì hôm nay cô bị Amour quật xuống đất làm trật cổ tay.

“Vâng.” Sabro hứng khởi đáp. Có cơ hội đặc huấn riêng với một ác ma cấp cao như thế là vinh hạnh của cậu!

“Vậy cũng đâu cần đặc huấn cho riêng mình em chứ ạ.” Iruma có chút sợ hãi. Cậu nhớ lại thảm cảnh hết bị quăng qua vai, bị vứt xuống nước đến bị đạp vào cây mấy ngày gần đây mà sợ điếng người. Bình thường có tận mười ba ác ma thay phiên nhau chịu đòn, nay chỉ còn một mình cậu lãnh đủ phần cho mười ba ác ma, Iruma thật sự sợ rằng mình không toàn mạng lết khỏi căn phòng đó được.

“Trò cứ yên tâm, ai cũng có phần.” Maximilian xoa tay. Anh rút một quyển sổ có bìa da màu nâu ra khỏi chiếc túi anh đeo bên hông, mở đến một trang nào đó rồi giơ lên cho cả lớp Cá Biệt thấy “Thầy và thầy Chary đã thiết kế tổng cộng mười ba buổi đặc huấn cho riêng từng trò. Bọn thầy sẽ thay phiên nhau đặc huấn cho các trò, đảm bảo ai cũng sẽ được cả hai thầy đặc huấn riêng. Chúng ta cứ từ từ mà triển.” Anh ta vừa nói, vừa nhanh tay lật lật mấy trang sổ.

Lớp Cá Biệt nhìn từng cái tên của bạn bè, của mình và vài dòng mô tả lướt qua nhanh chóng trên cuốn sổ mà vừa phấn khích vừa sợ hãi. Kế hoạch này sao lạ quá vậy hả!

“Thôi thầy, thôi thầy làm ơn đi!” Lied ôm chặt Jazz bên cạnh hét toáng lên. Cậu xanh mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào cuốn sổ như danh sách tử nạn của lớp Cá Biệt, giọng cũng run bắn: “Chết người đó! Em còn ba má, còn chị còn gia đình và sự nghiệp thầy ơi! Em còn chưa lấy vợ hay lấy chồng gì đâu, con còn chưa có, em không thể chết trẻ thế này được!”

Nhắc đến hai chữ đặc huấn, trong đầu lớp Cá Biệt hiện ngay hình ảnh sống dở chết dở, kinh khủng khiếp bốn năm trước mà mười ba người phải trải qua. Cho dù bọn họ thật sự mạnh lên nhờ các buổi như dạo quanh mười tám tầng địa ngục đó, nhưng không có nghĩa lớp Cá Biệt thích thú gì mấy màn đặc huấn này cho cam.

“Yên tâm đi, thầy hứa sẽ trao tận tay xác của bọn em về cho phụ huynh nếu các em không may lìa đời. Với lại mấy bây nghĩ mấy bây thoát à, thầy thấy thầy Kalego viết kế hoạch đặc huấn sau khi về trường cho mấy đứa rồi đấy. Chuẩn bị tinh thần đi các học trò cưng, mấy đứa sống không nhẹ nhàng nổi ba năm tiếp theo đâu.” Nói xong, Maximilian kéo Amour lên bàn dài giáo sư trong khi miệng cười hô hố như một tên phản diện thực thụ, bỏ lại lớp Cá Biệt mặt mày xám ngoét trên bàn.

“Tám giờ sáng mai tại văn phòng của tôi, cậu Iruma nhớ đến.” Trước khi đi, Amour quay đầu dặn dò Iruma lần nữa.

“Vâng ạ.” Nước mắt Iruma chảy dài trên má, vâng một tiếng đầy thảm thiết. Iruma lao đầu vào đồ ăn trên bàn, quyết định dùng đồ ăn để trái tim đang đau đớn nguôi ngoai, tranh thủ tận hưởng bữa ăn cuối cùng trước khi chết.

Ông ơi, Opera-san ơi, con không về nhà được rồi. Con xin lỗi. Iruma vừa ăn cơm chan nước mắt, vừa đớn đau nghĩ thầm.

“Chết rồi chết rồi!” Kamui ôm đầu, mặt tối đen vì tin dữ ban nãy.

“Rốt cuộc tại sao mình lại nhận vụ này vậy hả!” Jazz hoảng sợ nhìn chằm chằm bàn tay trái đã đặt bút ký lên đơn xác nhận tham gia nhiệm vụ. Phải chi có ai đó bán thuốc hối hận, hoặc là có loại thần chú quay ngược thời gian nào đó để cậu có thể quay lại hai tháng trước, đánh thức bản thân.

“Mẹ ơi xuân này con không về!” Goemon gục mặt lên bàn, khóc rống.

Picero cũng sợ quá mà tỉnh ngủ luôn. Mặt cậu ta ngơ ra, đơ người nhìn dĩa bò hầm ngon lành trước mặt.

“Tớ thà chui vào động ma thú lấy lông bọn nó còn hơn.” Keroli suy sụp ôm mặt. Ngày xưa xô xứ nghĩ phải chui vào mấy nơi hôi hám đó đã là tồi tệ nhất, không ngờ nay còn có chuyện tồi tệ hơn.

“Chị cũng thà tạo dáng liên tục còn hơn.” Elizabeth cũng không khá khẩm là bao. Đau người do tạo dáng liên tục vẫn đỡ hơn đau người do bị đánh. Cô không thể gục mặt vào tay như Keroli vì sư phụ đã dặn dò phải luôn xinh đẹp và quyến rũ, nhưng gương mặt quý cô yêu kiều lúc này trắng bệch, không còn một giọt máu nào cả.

Clara đã trở về trạng thái hoang dã. Cô chỉ biết quay qua quay lại trên ghế với gương mặt vô tri, hoàn toàn cách biệt với thế giới.

“Ha ha.”

“Cậu cũng đừng hòng thoát Soy. Tớ thấy tên cậu trên cuốn sổ của thầy rồi. Viết in hoa gạch chân khoanh tròn hẳn hoi nhé, còn dài tận ba bốn trang cơ!” Schneider rít nhẹ về phía không khí.

“...”

Đại Sảnh Đường tò mò nhìn quanh quất, tại sao lại đột nhiên nghe thấy một giọng cười lạ lẫm vậy cà?

“Ông đây cảm thấy bình thường.” Sabro đặt dĩa bò đã được xắt nhỏ đều tăm tắp xuống trước mặt Clara. Chú sư tử vàng cao lớn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Ông đây với thủ khoa còn bị thầy Balam đánh liên tục ba bốn ngày không ngừng nghỉ, cả tuần lễ khéo chỉ ngủ được năm sáu tiếng.”

“Bọn tôi có than vãn gì đâu, rõ ràng bọn tôi mới là những kẻ khốn khổ nhất.” Alice cũng hiếm hoi đồng tình với Sabro.

“Ha! Nực cười quá.” Jazz nghiến răng trèo trẹo “Mấy người cực khổ nhất đâu biết cái cảnh phải nai lưng ra đi làm, tối phải chui rúc trong nhà kho để ngủ, mới kiếm được vài đồng đã bị lừa sạch hoặc cướp sạch!” Cái cảm giác hưng phấn vì kiếm được vài đồng ít ỏi, sau đó bị đá xuống vực thẳm ngay giây sau nó kinh khủng đến cùng cực. Jazz thật sự không muốn ngày tháng đau đớn đó quay lại một chút nào hết!

“Đúng vậy!” Schneider hô lớn.

“Hả? Đó là các cậu còn được ngủ! Tớ đây phải thức trắng đêm để chơi game đây này. Sau đó còn phải vừa nghe nhạc, vừa đọc truyện vừa chơi game và vừa khuếch tán ma lực ra xung quanh. Không đạt yêu cầu là thầy Robin dí cung vào mặt. Mệt mỏi về thể xác thì chắc chắn không bằng mệt mỏi tinh thần!” Lied gầm lên. Ký ức về thời kì đen tối lại xuất hiện làm Lied rét run. Từ hồi Tan Nát Cõi Lòng kết thúc, cậu mắc chứng sợ cung mức độ nhẹ, cứ thấy cung kiếc là hãi phát run.

“Chơi game thôi có quái gì mà mệt! Tại hạ và ngài Picero bị trấn nước đây này! Lúc nào cũng đứng trước nguy cơ chết ngộp đấy!” Goemon lập tức phản đối. Cậu ta siết chặt nắm đấm và giơ lên như sẵn sàng đấm chết bất kì ai dám không đồng tình với ý kiến của mình. Có ai hiểu cho cảm giác ngạt thở và vùng vẫy muốn thoát ra của bọn họ chứ? Không! Một! Ai!

“Mấy người vẫn sống đấy thôi!” Picero góp vui, mặt rõ khinh bỉ. Thậm chí đám mây trắng bên cạnh cậu ta cũng bày ra vẻ mặt khinh bỉ vô cùng.

“Bị nhốt vào chuồng ma thú chưa mà dám nói! Tớ chỉ cách Keroli có một bước chân thôi. Nhìn cậu ấy ngồi co ro trong góc mà tớ không đi đến giải cứu được đau lòng lắm biết không? Có nỗi đau nào lớn hơn áy náy, tội lỗi hả?” Kamui cũng không phục lên tiếng. Chỉ là lần này, cậu ta bị một mớ ánh mắt phán xét nhìn chằm chằm.

“Vô nghĩa.” Lied mắt cá chết nói.

“Thật vô nghĩa.” Jazz lắc đầu.

“Những lời nói vô tri.” Schneider cầm ly nước bên cạnh lên nhấp một ngụm.

“Ha ha.”

“Ha, hội nữ nhi tái xuất giang hồ.” Keroli cười lạnh nhìn đám con trai đang cãi nhau ầm ĩ bên kia.

“Hội tử nhi chứ.” Elizabeth che miệng cười, nhỏ nhẹ bổ sung.

“Đặc huấn cực khổ quá nhỉ? Chắc mấy đứa vất vả lắm.” Bỗng nhiên, một giọng nói xen vào trong đám đông đang kêu ca hỗn loạn.

“Đúng rồi, vất vả....lắm.” Đang nói giữa chừng, Lied đực mặt ra nhìn gương mặt điển trai đầy hứng thú bên cạnh mình. Là Maximilian mà, ổng xuống đây hồi nào!

Các ác ma vội vàng nhìn lên bàn giáo viên. Quả nhiên, cái ghế bên cạnh Karkaroff trống không.

“Vậy thì thầy phải tăng thêm gấp đôi thôi. Mấy đứa đã sống sót qua kỳ đặc huấn địa ngục đó của bọn họ thì kỳ đặc huấn của thầy với Amour dễ như bỡn ấy mà. Yên tâm nha!” Maximilian hí hoáy viết vào sổ, sau đó anh gập sổ lại, mỉm cười vỗ vai Lied bôm bốp.

“Thầy ơi, đừng mà!” Lied khóc rống nhào đến ôm đùi Maximilian, quyết không cho anh trở về bàn giáo viên trở lại. Cậu bị anh ta kéo lê trên đất một hồi.

“Rồi Lied gấp ba nhé.” Maximilian nhanh như chớp rút sổ, hí hoáy thêm vài dòng rồi đóng cuốn sổ lại ngay.

“Thầy ơi!!!!!” Lied run tay, thất tha thất thiểu về bàn lại.

Cậu ngồi phịch xuống, mặt đờ ra nhìn dĩa bò hầm, miệng cậu ta bỗng trào ra một dòng chất lỏng đỏ tươi. Lied ngã ngửa về sau, Jazz bên cạnh nhanh tay đỡ lấy cậu, ôm cậu vào lòng, nắm tay cậu, rưng rưng nước mắt mà nói: “Lied! Đừng chết mà! Cậu không thể đầu hàng sớm như vậy được!”

“Đúng vậy ngài Lied! Ngài phải cố lên, mất ngài chúng tôi biết làm sao đây!” Goemon đối diện cũng tham gia. Hai dòng nước nóng ấm rời khỏi chiếc mặt nạ trắng, chảy xuống cổ và thấm vào cổ áo đồng phục của Goemon, nhuộm chiếc cổ áo thành màu xanh đậm.

“Lied! Không được đầu hàng trước số phận! Không phải chúng ta đã cùng hứa sẽ đi hẹn hò nhóm sao! Cậu chết rồi biết tìm ai thế chỗ đây!” Kamui túm vai Lied lắc mạnh như muốn lắc tỉnh cậu ta. Thế nhưng mắt Lied vẫn nhắm nghiền.

“Xem ra chết thật rồi.” Keroli nhẫn tâm nói: “Để tôi đóng băng cho dễ vận chuyển về.” Nói rồi cô giơ đũa phép, khí lạnh tỏa ra từ đầu đũa làm các phù thủy xung quanh rét run.

“Đốt nhanh hơn. Để tôi hỏa thiêu luôn, cầm chiếc bình về nó vẫn gọn gàng hơn cả cái quan tài.” Alice mặt không cảm xúc giơ đũa phép, khí nóng bốc lên va chạm với khí lạnh từ đầu đũa của Keroli, trong không trung xuất hiện vài tiếng bốp bốp nho nhỏ.

“Shax Lied - hưởng dương 17.” Schneider không biết lôi đâu ra một tờ giấy da dê và cây bút lông ngỗng. Cậu để nó lơ lửng trên không, tự động ghi chép lại một bản cáo phó đầy thành ý.

“Tiểu phẩm hài hay đó mấy đứa. Gấp ba hết cho bằng bạn bằng bè nhé, bạn bè là phải sống chết có nhau!” Từ trên bàn dài giáo viên, một giọng nói lớn và vang dội thẳng vào tai mười hai ác ma lớp Cá Biệt. Lied gần như bật dậy ngay lập tức, cười lớn vào mặt từng ác ma.

“Lied gấp 4.” Maximilian lại nói.

“Á a a a! Thầy chơi với thầy Kalego nhiều quá nên bị ổng lây âm hiểm cho rồi!” Lied ôm đầu, không thiết sống nữa mà nói.

“Thầy vừa nhận được tin nhắn của thầy Kalego. Lied gấp sáu nhé!”

Và rồi một tiếng hét như lật nóc Đại Sảnh đường vang lên, Lied ngất xỉu.

Trên bàn dài giáo sư, Maximilian thích thú nhìn lớp Cá Biệt bên dưới, trên môi là nụ cười hưng phấn.

“Được rồi, đừng đùa nữa Maxy.” Amour ăn xong, đứng dậy vỗ vai Maximilian một cái rồi ôm Ma Chérie đã ngủ mất rời khỏi Đại Sảnh Đường.

Thấy Amour đã ăn xong và đứng dậy rời đi, Maximilian cũng nhanh chóng xử lý bữa tối của mình rồi đứng dậy, đuổi theo Amour, vừa đuổi vừa hô: “Amour, chờ anh với. Sao em nỡ bỏ anh lại ~”

Hai người sóng vai rời khỏi Đại Sảnh đường.

“Ha ha.” Cụ Dumbledore cười, nói với bà Maxime bên cạnh: “Thầy trò trường Babyls nhiều năng lượng quá bà Maxime nhỉ?”

“Èn ào.” Bà Maxime nhận xét, hoàn toàn không thấy được chỗ năng nổ mà cụ Dumbledore nói.

Vậy tại sao lớp Cá Biệt lại phải đối diện với kỳ đặc huấn thảm khốc như vậy? Hồi sau sẽ rõ.

Forward
Sign in to leave a review.