[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT

Harry Potter - J. K. Rowling 魔入りました! 入間くん | Mairimashita! Iruma-kun | Welcome to Demon School! Iruma-kun (Manga)
F/M
M/M
G
[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT
Tags
Summary
Một con Ma thú chui qua cánh cổng nối liền Nhân giới và Ma giới, mở ra một chuyến phiêu lưu mới tại Thế Giới Phép Thuật nhiệm mầu của lớp Cá Biệt. Những người bạn mới, thế giới mới,....điều kỳ bí và huyền diệu gì đang chờ đón 13 ác ma trẻ tài năng?
Note
Bối cảnh: Harry Potter năm thứ 4 và Iruma năm 4.LƯU Ý: TẤT CẢ ĐỀU LÀ SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỞNG TƯỢNG, CÓ RẤT NHIỀU THỨ DO MÌNH TỰ NGHĨ. NẾU MỌI NGƯỜI ĐỌC, THẤY QUEN THÌ TỨC LÀ MÌNH LẤY TRONG TRUYỆN, CÒN NẾU LẠ HOẮC THÌ DO MÌNH TỰ CHẾ NHA.
All Chapters Forward

ÂN ĐŨA PHÉP

“Thưa giáo sư Sprout, thầy Dumbledore gọi trò Sabnock lên lầu ạ!” Cánh cửa nhà kính được gõ vang. Sau ba tiếng gõ đều đặn kết thúc, một phù thủy nhỏ mặc áo chùng đen và thắt cà vạt sọc ngang đen và vàng xen kẻ bước vào, lễ phép nói với giáo sư Sprout đang cầm bồn cây nhân sâm chuẩn bị làm mẫu.

“May mà trò đến lúc này.” Giáo sư Sprout không đặt chậu cây xuống, bà nhìn về phía cậu trai cao to nhất trong nhà kính, mỉm cười nói: “Trò Sabnock đi với trò ấy đi.”

“Tớ đi với Sabsab nữa!” Clara hào hứng trèo lên vai Sabro, ý đồ đi theo cậu. Sabro bình tĩnh đặt cô xuống đất lại, Alice bên cạnh cũng tiến lên, túm cổ áo Clara.

“Cô thì ở yên đây.” Alice nhỏ giọng nói.

Clara bị Alice túm lại thì phồng má, khoanh tay trước ngực khó chịu ra mặt.

Sabro cúi đầu chào giáo sư Sprout rồi mới nối gót theo học sinh Hufflepuff kia lên lầu. Cả hai không nói gì nhiều với nhau trên cả quãng đường đi, thậm chí Sabro còn nhìn thấy nhóc phù thủy nhỏ xíu kia cứ chốc chốc lại run lên nếu cậu lỡ chân bước quá mạnh. Cả hai leo lên mấy cái cầu thang thích di chuyển lung tung, đi ngang qua mấy chục bức tranh và vài tấm rèm to bự. Đi khoảng mười phút, thằng nhóc kia đứng lại, giơ tay chỉ về phía cuối hành lang: “Căn phòng mở cửa ở cuối hành lang.” Sau đó không nói không rằng chạy biến.

Sabro nhún vai, thông cảm cho nỗi sợ của cậu nhóc. Dù sao cũng có khá nhiều ác ma cảm thấy sợ hãi và áp lực khi đi chung với cậu. Sabro bình tĩnh dạo bước về phía căn phòng nó nói. Tiếng bước chân cộp cộp vang lên trong hành lang vắng lặng, đi được khoảng một phút, Lúc đi ngang qua một căn phòng nhỏ đóng kín cửa, Sabro đột nhiên nghe một tiếng nói rất to: “Em không hề ghi danh.”

Chú sư tử vàng dừng chân lại trước căn phòng. Cậu ta cảm thấy giọng nói này khá quen thuộc, hình như là của thằng nhóc Harry Potter. Sabro đi thêm mấy bước, đi đến căn phòng thằng nhỏ kia nói. Bên trong đã có đầy đủ ba Quán quân khác từ trường Hogwarts, trường Beauxbatons và trường Durmstrang. Cậu nhìn quanh quất, không thấy Potter đâu.

Ngó lơ vẻ sượng cứng của ba quán quân còn lại khi nhìn thấy thân hình khổng lồ của cậu trước cửa phòng. Như đã chắc chắn với suy nghĩ của mình, Sabro quay lại căn phòng ban nãy, mở cánh cửa ra.

Bên trong quả thật là Harry Potter. Cùng với thằng nhỏ tóc đen rối bù là một người phụ nữ mặc đầm đỏ. Sabro hoàn toàn không để tâm đến gương mặt méo mó, khó chịu của người phụ nữ kia do cắt ngang. Cậu điềm nhiên hỏi: “Ông đây nghe nói các quán quân phải tập trung ở căn phòng bên kia. Sao chú mày chui rúc trong cái xó này?”

“Anh Sabnock!” Harry chưa bao giờ cảm thấy Sabro tuyệt vời như lúc này. Anh ta xuất hiện như Merlin và cứu rỗi nó khỏi cái mụ phù thủy tầm xàm bá láp này. Harry vội vàng đứng dậy, bỏ một câu “Em phỏng vấn chút thôi.” rồi kéo tay Sabro chạy sang căn phòng tập hợp nhanh nhất có thể, phòng ngừa trường hợp mụ phù thủy kia túm cả hai lại.

Vào phòng, cả hai phát hiện tất cả mọi người đã đến đủ. Thầy Dumbledore, thầy Karkaroff, bà Maxime, thầy Typhon, ông Crouch và ông Ludo. Tất cả bọn họ ngồi trên chiếc bàn giám khảo, thấy cả hai vào phòng, thầy Typhon cười hớn hở rồi nói lớn: “Hai đứa đến chung hả? Nhanh kiếm chỗ ngồi đi, lễ Cân Đũa Phép sắp bắt đầu rồi.”

Harry gật đầu cảm ơn anh, sau đó kéo Sabro đến cuối hàng ghế gần cửa. Nơi đó đã đặt sẵn một chiếc ghế to gần gấp đôi những chiếc ghế khác, nhìn là biết dành riêng cho thí sinh to con nhất.

Người phụ nữ đầm đỏ khi nãy Sabro nhìn thấy trong căn phòng nhỏ xíu ngồi xuống góc phòng, lôi một cuộn giấy da ra khỏi túi xách, trải nó lên đùi và mút cây bút lông ngỗng, sau đó để nó tự lơ lửng và làm việc trên tờ giấy.

Cụ Dumbledore đứng dậy tại chỗ, nói với các quán quân: “Tôi xin giới thiệu ông Ollivander. Ông sẽ kiểm tra đũa của các thí sinh để đảm bảo rằng những cây đũa phép ấy ở trong tình trạng tốt đẹp trước khi cuộc thi bắt đầu.”

Một ông phù thủy già với mái tóc đã bạc phết và đôi mắt to màu xanh xám bước ra khoảng trống giữa phòng, nói: “Cô Delacour, xin cô vui lòng cho xem đũa của cô trước.”

Fleur Delacour lướt đến gần ông Ollivander và đưa ông cây đũa phép. Ông nói:

“Hừm…”

Ông xoay cây đũa phép giữa những ngón tay như xoay một cây gậy và đầu đũa phát ra một số tia sáng màu hồng và màu vàng kim. Rồi ông đưa nó đến gần mắt ông hơn, kiểm tra nó rất ư cẩn thận. Ông nói nhỏ:

“Phải, chín phân rưỡi… không bẻ cong được… gỗ hồng… và chứa… ái chà…”

Fleur nói:

“Một zợi tóc của một nàng tiên nữ. Một trong những zợi tóc của bà nội cháu.”

Vậy ra Fleur có máu tiên nữ trong huyết thống. Harry nghĩ thầm và ghi nhận thông tin này để về kể cho Ron nghe… nhưng rồi nó lại nhớ ra rằng Ron đã nghỉ chơi với nó.

Ông Ollivander nói:

“Đúng, đúng rồi, tôi chưa bao giờ dùng tóc Tiên nữ, dĩ nhiên. Tôi nhận thấy nó làm cho đũa phép có tính khí thất thường hơn… tuy nhiên, tùy vào người sử dụng, nếu nó hợp với cô thì…”

Ông Ollivander vuốt ngón tay dọc theo cây đũa phép, hiển nhiên là để kiểm tra những vết trầy xước hay sần sùi. Rồi ông lẩm bẩm: “Orchideous!” và một chùm hoa nở ra ngay ở đầu đũa.

Ông Ollivander hái chùm hoa và đưa trả Fleur cây đũa phép cùng chùm hoa:

“Rất tuyệt, rất tuyệt, nó hoạt động hoàn hảo. Cậu Diggory, xin mời cậu tiếp theo.”

Fleur lướt trở về chỗ ngồi, mỉm cười với Cedric khi đi ngang qua anh chàng này.

Ông Ollivander cầm cây đũa phép Cedric đưa ông một cách nhiệt tình hơn:

“À, đây là cây đũa phép do chính tôi chế tạo ra, đúng không? Đúng rồi, tôi nhớ nó rõ lắm. Chứa một sợi lông duy nhất của một con bạch kỳ mã đực đặc biệt xinh đẹp… ắt phải có đến mười bảy tay; suýt nữa bị nó húc bằng sừng khi tôi tìm cách nhổ lông đuôi của nó. Mười hai phân một phần tư… tro… đàn hồi thoải mái. Nó ở trong tình trạng tốt đẹp… Cậu chăm sóc nó thường xuyên hả?”

Cedric nhoẻn miệng cười:

“Cháu mới đánh bóng nó tối hôm qua.”

Harry ngó xuống cây đũa phép của nó. Nó có thể thấy dấu tay tùm lum khắp cây đũa phép. Nó tùm một vạt áo chùng ở đầu gối và bắt đầu lau chùi kỳ cọ đũa một cách lén lút. Đầu đũa phép xì ra mấy tia sáng màu vàng kim. Fleur Delacour ném cho Harry một cái nhìn trịch thượng, nó bèn thôi, không thèm chùi nữa.

Từ đầu đũa phép của Cedric, ông Ollivander phóng ra một luồng khói bạc cuộn tròn ngang qua căn phòng để tuyên bố là ông rất hài lòng. Xong, ông nói:

“Xin mời cậu Krum.”

Viktor Krum đứng dậy, lừ đừ đi về phía ông Ollivander, vai u gồ lên, chân vịt bè bè, anh chìa mạnh cây đũa phép ra cho ông Ollivander rồi đứng yên cau có, hai tay thọc túi áo chùng.

Ông Ollivander nói:

“Hừm… Nếu tôi không lầm thì đây là tác phẩm của Gregorovitch. Ông ấy là một nhà chế tạo đũa phép tài hoa, mặc dù phong cách của ông ta không khi nào… Nhưng dù sao đi nữa…”

Ông giơ cây đũa phép lên xem xét nó trong một phút, trở tới lật lui cây đũa phép trước mặt. Ông nói với Krum:

“Chà… gỗ cây trăn và sớ tim rồng, đúng không?”

Krum gật đầu.

“Hơi dày hơn so với những cây đũa người ta thường thấy… rất cứng cỏi… Mười phân một phần tư… Avis (có nghĩa là: “chim bay!” )

Cây đũa phép bằng gỗ trăn phát ra một tiếng nổ như súng nổ, một mớ chim nhí chấp chới cánh bay ra từ đầu đũa phép và bay xuyên qua cửa sổ vào luồng ánh sáng óng ả như nước tuôn.

Ông Ollivander đưa trả lại Krum cây đũa phép, nói:

“Tốt. Xin mời cậu Potter.”

Harry đứng lên, đi ngang qua Krum để đến gần ông Ollivander. Nó đưa cây đũa phép cho ông. Đôi mắt xanh xám của ông Ollivander thình lình sáng rực. Ông kêu lên:

“Aaaa, đúng rồi. Đúng, đúng, đúng mà. Tôi nhớ rõ lắm mà.”

Harry cũng nhớ rất rõ. Ông Ollivander mất rất nhiều thời giờ xem xét tỉ mỉ cây đũa phép của nó, lâu hơn tất cả quán quân trước rất nhiều. Tuy nhiên, cuối cùng ông cũng làm cho một vòi rượu phun ra từ đầu đũa phép của Harry, rồi đưa trả cho nó, tuyên bố cây đũa phép trong tình trạng hoàn hảo.

Harry nhận lại cây đũa phép từ tay ông, nhỏ giọng cảm ơn.

Nó đi về chỗ ngồi, nghe ông nói: “Đến lượt người cuối cùng, cậu Sabnock.”

Sabro đứng dậy, thong dong nện bước đến trước mặt Ollivander. Cậu chậm rãi cúi đầu chào ông một cái, sau đó rút chiếc đũa phép vẫn còn mới toanh do chưa sử dụng lần nào từ trong túi quần.

“Một cây đũa phép thuật hoàn hảo. Dài 15 inch, gỗ đào và lông đuôi chimera. Thật là một sự kết hợp độc đáo. Liệu tôi được phép biết tên nhà chế tạo tài năng đã chế tạo ra nó chứ?” Ông Ollivander mê mẩn vuốt ve cây đũa phép trơn láng và sáng bóng.

“Ba tôi đã tặng nó năm tôi mười hai tuổi.” Sabro nói.

“Giỏi lắm Sabro!” Maximilian ngồi trên bàn giám khảo im lặng giơ ngón cái trong lòng.

Ông Ollivander lại vuốt ve cây đũa phép sáng bóng thêm vài lần nữa, sau đó phất đũa phép và lẩm nhẩm gì đó. Một con sư tử vàng bằng khói gầm thét chui khỏi đầu đũa phép. Nó đứng lại, há to miệng và gầm vang.

“Một chiếc đũa phép xinh đẹp.” Ông Ollivander cẩn thận đặt chiếc đũa phép lại vào tay Sabro.

Thấy ông Ollivander đã kiểm tra xong cây đũa phép cuối cùng, Cụ Dumbledore lại đứng dậy từ bàn giám khảo, nói: “Cám ơn tất cả quí vị. Bây giờ các trò có thể quay về lớp học - hay có lẽ nhanh hơn nếu đi thẳng xuống phòng ăn luôn, bởi vì các lớp học cũng gần kết thúc....”

Harry và Sabro nghe vậy thì lập tức đứng dậy, nhưng chưa kịp bước bước nào, người đàn ông cầm máy chụp hình màu đen đã nhảy dựng lên tằng hắng. Ông Bagman gần đó bèn hào hứng kêu lên: “Còn chụp hình, thưa cụ Dumbledore, còn chụp hình nữa! Chụp tất cả ban giám khảo và các quán quân nhé, cô Rita thấy sao?”

Người phụ nữ đầm đỏ khi nãy vẫn dán chặt mắt vào Harry, nghe ông Bagman hỏi, cô ta vội vàng nói: “Ơ....phải, chúng ta hãy làm như vậy trước đi. Và sau đó có lẽ chụp vài tấm cá nhân.”

Cô ta vừa dứt lời, thầy Typhon đã đi đến đứng bên cạnh Sabro từ lúc nào lên tiếng: “E là không được. Tôi nghĩ khi nãy mình đã nói rất rõ là không chụp ảnh gì. Bên ngài Bagman cứ ghi rằng Sabro và tôi không muốn lộ mặt cũng được.”

Nghe thầy Typhon nói vậy, người đàn ông cầm máy ảnh kia đã nhảy cẫng lên như con chó bị ai đó đạp đuôi: “Như thế đâu được!”

“Cậu ấy nói đúng đó ngài Typhon. Sao mình không hỏi ý cậu Sabnock. Thầy biết mà, mấy đứa nhỏ tầm tuổi thằng bé thích ba vụ chụp choẹt này lắm. Cậu thấy sao, cậu Sabnock?” Ông Bagman vội vàng hùa theo người đàn ông cầm máy ảnh. Ông ta mỉm cười nhìn Sabro, còn nháy mắt ra hiệu với cậu.

“Ông đây không thích chụp hình.” Sabro từ chối thẳng. Cậu hiểu rõ hiện tại mình đang làm gì, trước sau gì bọn họ cũng  về lại Ma giới, nên để lại càng ít hình ảnh ở Nhân giới càng tốt. Nói xong, cả hai không thèm để ý gì đến vẻ mặt của mấy người xung quanh mà hiên ngang bước chân ra khỏi căn phòng.

Harry thật lòng mong hai người họ dắt nó theo.

“Ôi, trường Babyls quả là những người kì lạ cụ Dumbledore nhỉ?” Ông Bagman lúng túng nói vài câu để bầu không khí không tụt xuống quá thấp.

Cụ Dumbledore chỉ cười mà không nói gì.

Trên hành lang, Maximilian vỗ mạnh lên lưng Sabro, cười ha hả khen ngợi: “Làm tốt lắm Sabro. Nói như vậy ông ta sẽ không thể hỏi tiếp được.”

Được Maximilian khen ngợi, Sabro cũng hớn hở ra mặt. Cả hai đến Đại Sảnh đường ăn tối, các tiết học đã kết thúc và các món ăn thơm lừng được dọn lên bàn. Maximilian và Sabro tạm biệt nhau ở cửa Đại Sảnh đường, Maximilian đi lên bàn dài giáo sư trong khi Sabro đi về phía lớp Cá Biệt.

Maximilian lên bàn dài giáo sư, cúi đầu nói gì đó bên tai Amour. Sabro đoán là anh ta đang kể lại chuyện khi nãy cho thầy Chary.

“Ây dô, quán quân của chúng ta đã về.” Lied hào hứng khoác vai Sabro “Nãy cậu đi làm gì vậy?”

“Kiểm tra đũa phép.” Sabro rút đũa phép ra đặt lên bàn. Cậu nhìn một vòng các bạn, phát hiện dĩa của ai cũng trống trơn trong khi mọi người xung quanh đã bắt đầu nhập tiệc ăn uống ngon lành.

“Sao cậu về trước vậy Sabro?” Iruma nhận chiếc dĩa đầy ắp thức ăn mà Alice đưa cho mình, hỏi Sabro trước khi cầm dao nĩa lên.

“Bọn họ còn phải chụp hình. Có lẽ sẽ hơi lâu đấy.” Sabro xoa cằm, suy tư nói.

“Ăn tối thôi, ăn tối thôi! Tại hạ sắp đói chết rồi nè.” Goemon hào hứng lấy múc cho bản thân và Picero một muỗng bò hầm đầy bò thơm phức.

Sabro mỉm cười nhìn các bạn, cầm dao nĩa lên, bắt đầu dùng bữa.

Forward
Sign in to leave a review.