![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
HỌC BAY BẰNG CHỔI VÀ ĐẠN PHÁO HÀNH QUYẾT
Như ý nguyện của Iruma, Maximilian cho cả lớp Cá Biệt nghỉ một ngày. Suốt buổi sáng, ngoại trừ vụ náo động ầm ĩ làm cả trường chấn động lúc ăn sáng ra thì đoàn phù thuỷ trường Babyls biến mất hoàn toàn trong mắt mọi người.
Chiều đến, Harry đến phòng các phù thủy trường Babyls trong khi tay cầm cây Tia Chớp siêu xịn của mình. Phòng ký túc xá của mười hai phù thủy trường Babyls nằm ở cuối hành lang tầng cao nhất của tháp Gryffindor, Harry đã phải đi dọc trên cầu thang xoắn ốc năm phút mới đến. Đến nơi, nó vừa đi vừa nhìn những chiếc bảng tên bằng gỗ được treo trước cửa để xác nhận người trong phòng. Sau khoảng một phút, Harry dừng trước cánh cửa có treo tấm bảng ghi IRUMA - ASMODEUS - PURSON - ALLOCER
“Purson? Trường Babyls có phù thủy nào tên Purson ư?” Harry lẩm bẩm. Nó giơ tay, gõ nhẹ lên cánh cửa ba nhịp. Bên trong hoàn toàn không có tiếng động gì. Sợ mọi người không nghe rõ, Harry lại gõ thêm ba tiếng nữa. Lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, một chiếc đầu màu vàng thò ra ngoài, thấy người đang gõ cửa là Harry thì hai mắt sáng lên.
“Bọn anh đang chơi cờ, tìm có chi hông?” Lied cười tươi hỏi Harry. Vẻ ủ dột mỏi mệt ban sáng đã hoàn toàn biến mất trên gương mặt của cậu. Nếu chỉ nhìn gương mặt này của cậu, có lẽ sẽ không ai có thể ngờ cậu ta có một mặt hắc ám và rồi tệ như hồi sáng.
“Các anh chị muốn học bay không?” Harry giơ cây Tia Chớp lên: “Thầy Typhon mượn mười hai cây chổi trong kho chổi của trường.” Harry rất bất ngờ khi thầy Charybdis nhờ cậu dạy bay cho mười hai phù thủy trường Babyls, cậu không ngờ đến giờ này vẫn có phù thủy không biết dùng chổi. Tò mò là thế nhưng Harry không có ý định hỏi ra miệng, dù sao chuyện này cũng là chuyện riêng của người ta.
“Azz-Azz và Sabro đang đấu dỡ ván Njaraka, vào đây. Hai cậu ấy đánh xong ván này thì đi.” Lied khoác tay Harry, kéo mạnh nó vào trong phòng, ấn nó ngồi xuống chiếc thảm lông trắng mềm mại được trải trên mặt đất “Em ngồi đây chờ nè. Bánh và trà đây.” Lied dúi vào tay Harry đủ thứ quà vặt khác nhau, Jazz ở bên cạnh cũng săn sóc rót cho cậu phù thủy một tách ma trà tím đen.
Harry nhận ly trà, nhỏ giọng cảm ơn Jazz để tránh làm phiền đến Sabro và Alice đang nhăn mặt đánh cờ đằng kia. Nó sợ hãi nhìn màu ly trà đen ngòm trong tay, kinh nghiệm cô đọng từ những lần nếm thử tài nấu nướng của bác Hagrid trỗi dậy. Nhưng rồi khi nhìn thấy trước mặt ai cũng có một ly trà đen ngòm giống mình, Harry quyết định đánh liều. Nó nhắm mắt, bịt mũi và nhấp thử một ngụm bé tí. Nếm thử xong, Harry thật sự bất ngờ. Trà ngon!
“Ngon không?” Lied cười: “Đặc sản quê anh đó.”
Trong lúc chờ Sabro và Alice xử xong ván cờ, Harry nhìn một lượt quanh phòng. Căn phòng khá giống với căn phòng của nó, vẫn là bốn chiếc giường lớn với rèm giường đỏ sậm. Dưới đất trải một tấm thảm lông dày ấm áp, trong phòng có thêm vài thứ là lạ mà Harry chẳng biết là gì.
Ngắm căn phòng xong, Harry nhìn đến hai người đang đánh cờ cách đó không xa. Bàn cờ với các ô vuông trắng đen trông khá giống với Cờ Phù Thủy, bên cạnh hai người đặt hai chiếc hộp vuông to chất đầy các quân cờ. Các quân cờ cũng khá kỳ lạ, có màu hồng, màu đỏ, có một con thỏ đeo kính, cũng có con gì đó đeo nơ hồng trông rất kỳ dị. Harry ngồi xem Alice và Sabro chơi một lúc, hoàn toàn không nhìn được quy luật của trò chơi này.
Bỗng một tiếng trống gõ bo leng keng vang lên. Harry giật mình nhìn về phía trong góc. Thì ra là Goemon vừa lắc cái trống đó một cái.
“Đã đến lúc nhảy điệu nhảy bí ẩn!” Goemon ngồi bên cạnh Picero hô. Sabro và Alice nghiêm mặt đứng dậy, vừa quơ tay lắc chân theo điệu “Njaraka, njaraka, njaraka hoi.”Cho dù điệu nhảy thật sự rất kỳ quặc, nhưng gương mặt của cơ hai vẫn đơ ra và chẳng có cảm xúc gì như đã sớm quen với thứ này.
“Ngược lại nào!”. Kamui hô.
“Njaraka, njaraka, njaraka hoi.” Sabro và Alice lập lại các động tác lần nữa.
Thời gian cho điệu nhảy bí ẩn kết thúc. Alice và Sabro ngồi xuống thảm. Alice cầm một quân cờ màu đỏ đặt xuống vị trí của quân cờ màu hồng. Sau đó đột nhiên, tất cả quân hồng ở xung quanh tự động di chuyển đến vây xung quanh quân đỏ Alice vừa đặt xuống. Chúng hợp lại thành một quân đỏ khổng lồ và tự di chuyển ăn hết cả bàn cờ.
“Tao thắng.” Alice đắc ý nói.
“Ván sao tao nhất định sẽ thắng!” Sabro cười ha hả nói.
“Sẽ không có lần sau đâu. Tao thề sẽ không chơi lại cái trò bại não này một lần nào nữa.” Alice giơ tay từ chối ngay. Cậu cũng phải Devi có vấn đề về não lắm mới đi chơi cái trò ngu ngốc không có quy luật thế này, chơi xong còn đau đầu hơn lúc chưa chơi.
Dọn dẹp bàn cờ và các quân cờ vương vãi trên mặt đất, đoàn người xuống phòng sinh hoạt chung. Harry nhờ chị Angelina chung đội Quidditch với mình lên ký túc xá gọi ba cô gái của trường Babyls xuống phòng sinh hoạt chung. Khoảng một phút sau, đoàn người bao gồm Harry và mười hai phù thủy trường Babyls xuất phát ra khoảng đất trống gần Hồ Đen.
Thời tiết hôm nay rất đẹp. Nắng không quá gắt và vẫn có những cơn gió hiu hiu thổi qua, rất thích hợp để bắt đầu làm quen với chổi. Harry đặt mười hai cây Sao Xẹt và Tia Chớp xuống đất. Bắt đầu hướng dẫn.
“Mọi người đứng sang bên phải của cây chổi, giơ tay lên trên nó và hô lớn “Lên!” Harry vừa nói vừa làm mẫu. Cây Tia Chớp đang nằm dưới đất ngoan ngoãn bay vào lòng bàn tay nó ngay khi nghe tiếng “Lên” mạnh mẽ.
“Mọi người nhớ phải hô dứt khoát một chút.” Nó dặn dò.
Mười hai phù thủy lục tục bắt chước Harry. Có người làm được ngay từ lần đầu tiên như Sabro, Alice, Schneider, Keroli. Cũng có người phải thử một hai lần mới làm được như Iruma, Lied, Jazz, Goemon, Elizabeth và Clara. Một phút sau, hầu như ai cũng cầm trên tay cây chổi cũ kỹ với đầu chổi lởm chởm ngoại trừ Picero và Kamui. Picero không có nhu cầu học dùng chổi, còn Kamui hoàn toàn không thể làm được.
Thấy mọi người đã cầm được chổi trong tay, Harry bắt đầu làm mẫu động tác leo lên cán chổi và ngồi trên cán chổi sao cho không bị tuột xuống. Làm mẫu xong, Harry đi vòng vòng chỉnh sửa lại tư thế cho các phù thủy trường Babyls. Nó nhìn thấy cây chổi của Sabro run dữ dội khi cậu ta leo lên. Sau đó nó thấy cơ thể của Sabro phát ra luồng ánh sáng trắng. Luồng sáng tan đi, cây chổi đã bình thường trở lại.
“Bây giờ mọi người đạp mạnh xuống đất. Đừng đạp mạnh quá, mới tập bay thì bay là là khoảng ba bốn mét là được.” Harry leo lên cây Tia Chớp của mình. Nó đạp mạnh chân, bay vút lên trời cao. Mười hai ác ma đứng bên dưới nhìn nó bay một vòng lớn rồi lộn mèo trên bầu trời rồi mới bay về phía họ, ra hiệu cho họ bắt đầu.
Bọn Iruma phấn khích đạp mạnh chân xuống đất rồi bay vút lên trời cao. Các ác ma nào để tâm đến lời dặn dò của Harry. Bọn họ cảm nhận cơn gió tươi mát thổi qua tóc, mặt, chân và tay, một cảm giác thật lâu rồi không có lại. Kể từ ngày đến Nhân giới, cả bọn không được phép dùng cánh bay. Tìm lại được cảm giác đã lâu rồi mới có, tất cả ác ma đều bay một trận thỏa thuê, Lied và Jazz còn đòi bay thi với Harry để rồi thua vì một cây Sao Xẹt không thể bằng một cây Tia Chớp.
Khác với cả bọn đang phấn khích bay lượn trên trời cao, Alice và Iruma vẫn bay là là gần mặt đất. Iruma vốn là con người, cậu không có cánh, đây có thể nói là lần đầu tiên chu du trên bầu trời của Iruma. Cả hai cẩn thận bay gần mặt đất, sau đó từ từ tăng dần độ cao.
“Azz-kun, đây là khung cảnh các cậu nhìn thấy khi bay sao?” Iruma hưng phấn nhìn mặt đất càng ngày càng xa, Picero và Kamui càng ngày càng nhỏ dưới chân mình. Mái tóc đen của cậu bay tán loạn trong không khí, gió mạnh thổi qua làm hốc mắt Iruma cay xè, thế nhưng cậu vẫn không muốn hạ xuống.
“Đúng vậy thưa ngài Iruma. Ngài thích không ạ?” Alice bay bên cạnh cười rạng rỡ.
“Thích lắm!” Iruma hô lớn, thử tăng tốc bay về phía trước.
“Khi nào về nhà, tôi sẽ cõng ngài bay khắp nơi.” Alice đặt tay lên ngực, thề thốt: “Là một người BẠN THÂN của ngài Iruma, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để ngài có thể vui vẻ nhất!”
“Thật à. Cảm ơn cậu nhé, Azz-kun!” Iruma cười khúc khích.
Bay cho chán chê, các ác ma và Harry đáp xuống mặt đất.
“Chơi Đạn Pháo Hành Quyết đi.” Lied đề nghị. Cậu vẫn chưa đã thèm lắm, cảm giác mệt mỏi tích tụ trong bảy ngày vừa qua sao có thể hết được khi chỉ mới bay một chút, Lied cần cái gì đó kích thích và hưng phấn hơn nữa.
Như hưởng ứng lời đề nghị của Lied, Clara lập tức lôi trong túi ra ba bốn trái bóng xanh lá với các đường màu chạy dọc khắp trái banh. Cô cầm banh ném mạnh về phía Alice.
“Ném Azz-Azz nè!” Clara thích chí hô lớn.
“Con nhỏ này!” Alice nhanh chóng giơ tay chặn trái banh xanh, ném ngược về phía Clara. Harry tinh ý phát hiện lực ném nhẹ đi rất nhiều.
Lied kéo Harry ra một góc để giải thích luật chơi trong khi Goemon và Jazz vẽ sân bằng phấn trắng.
“Đây là một trò chơi trường anh dùng để rèn luyện khả năng sử dụng thần chú bất niệm cũng như tốc độ phản xạ.” Lied ra vẻ thần bí giải thích: “Luật chơi rất đơn giản, em phải né hoặc chụp trái bóng bị ném sang phần sân của đội mình và ném bóng sao cho trúng thành viên của đội khác.Khi bị ném trúng, em sẽ bị giam trong “nhà tù” của đội đối thủ đến khi đồng đội chuyền bóng cho em. Lúc này, em sẽ phải ném trúng một thành viên của đội đối thủ từ nhà tù mới được giải thoát và chạy về đội của mình. Đội nào hết thành viên trước là thua.” Thấy Harry có vẻ không hiểu, Lied đập mạnh vào lưng Harry vài cái, đảm bảo: “Yên tâm, trò này dễ lắm.”
Nghe Lied bảo đảm, Harry hào hứng vô cùng. Nhưng đến khi chơi thật thì lại khóc không ra nước mắt. Khi nãy Lied cam kết với Harry rằng trò này rất dễ, đúng vậy, dễ chết. Harry nép mình sang góc khoảng sân đấu, nhìn trái bóng hết bọc lửa rồi lại bọc đất lao vun vút qua lại giữa hai đội. Tốc độ nhóm phù thủy trường Babyls chơi nhanh đến mức Harry phải tạ ơn đôi mắt tinh tường mình được thừa kế từ má Lily, nếu không đừng hòng nhìn thấy trái bóng được ném với vận tốc âm thanh kia. Bà Pomfrey và Hermione từng bảo Quidditch là môn thể thao nguy hiểm nhất trên đời, nhưng bây giờ Harry thấy cái bộ môn tên Đạn Pháo Hành Quyết này mới đáng sợ. Rốt cuộc các phù thủy ở Babyls đã làm thế nào mới vượt qua được bảy năm học tại trường vậy!
Tiếng ầm ầm và đùng đùng vang lên liên tục, mặt đất bị đập ra vài cái hố, mặt Hồ Đen cũng không thể yên tĩnh nổi khi bóng liên tục rơi xuống mặt nước. Cứ mỗi khi có một trái rơi xuống Hồ, Clara ngay lập tức lấy trái khác ra từ trong chiếc túi màu vàng nằm bên hông. Sau một tiếng hơn, khi số lượng bóng trên mặt hồ đạt hai chục, số hố trên mặt đất cũng quá mười thì trận đấu kết thúc khi phe Alice thua cuộc.
Cả đám nằm vật ra đất nhìn bầu trời đã ngả vàng. Bọn họ thở hồng hộc, quần áo và đầu tóc rũ rượi ướt đẫm mồ hôi. Bỗng có cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, cả bọn nhìn nhau, cười lớn.
“Sabro khi nãy dở quá, trái đó lệch sang một bên mà vẫn trúng được.”
“Do ông đây sơ suất thôi. Nhưng ông vẫn thắng, chúng ta một đều!”
“Đó là do ngài Iruma ném quá chuẩn. Ngài ấy tính toán hết rồi! Mày thắng chỉ do may mắn thôi!”
“Thật ra tớ trượt tay đấy.”
“Hả!”
“Ha ha ha, Iruma thật thà quá đi.”
“Mà ai ném bóng xuống hồ đấy. Làm tại hạ nhặt muốn ngất!”
“Toàn do Picero dựng tường chắn nên mới dội xuống hồ đấy thôi.”
“Kerolin cũng có dựng tường chắn bằng băng mà! Siêu mát lạnh!”
“Nee-san chơi ăn gian quá. Chị cứ cười vậy sao bọn em ném được.”
“Ôi chao, không được sao?”
“Được! Tất nhiên là được!”
“Đám hám gái.”
“Cậu cũng dùng Akudol mode thôi Keroli.”
“Thế ai là người làm mắt kính của tớ bị văng ra?”
“Schneider ấy.”
“Không có gì để biện hộ.”
Bao nhiêu stress và mệt mỏi tích tụ bảy ngày vừa qua được xả sạch. Lớp Cá Biệt lại trở thành những cô cậu ác ma vui vẻ. Mười hai người nằm thành hình tròn trên bãi cỏ, ngắm bầu trời dần tối đi và buông lời trêu chọc nhau.
“Em vui không, Harry?” Đang nằm lắng nghe tiếng mười hai phù thủy trêu ghẹo nhau, Harry bỗng nghe có người nhắc tên mình.
“Vui ạ.” Harry cười lớn. Hôm nay nó thật sự được chơi thỏa thuê. Nó cũng học được rất nhiều điều mới. Lied nói đúng thật, trò chơi này thật sự giúp nó sử dụng ma thuật bất niệm tốt hơn. Tốc độ lao đi của những trái bóng nhanh đến mức nó không kịp rút đũa phép ra để niệm chú hay suy nghĩ về thần chú mình sẽ niệm. Gần như là bản năng cầu sinh của nó lên tiếng thay cho nó. Bây giờ nó đã có thể sử dụng thần chú bất niệm Protego. Ừ, chỉ có mỗi thần chú đó thôi. Nó đã xém chết trên dưới mười lần đấy.
“Em vui là được rồi.” Iruma mỉm cười. Cậu đứng dậy, phủi nhẹ ống quần rồi chìa tay về phía Harry: “Đi ăn tối thôi. Em đừng lo lắng chuyện cuộc thi nữa. Nếu không có ai cổ vũ hay ủng hộ em thì anh chị sẽ làm.”
Iruma thật sự rất thích Harry. Có lẽ xuất phát từ một phần thương cảm cho số phận hẩm hiu của nó, cũng có thể do cậu đã từng cứu mạng Harry hoặc do Harry có thể tự giải được phép thuật mê muội của cậu. Iruma cũng chẳng biết nữa, nói chung là cậu rất thích Harry và thật lòng muốn che chở nó, cậu tin các bạn cũng cảm thấy giống mình.
“Dạ.” Harry cười tươi rói. Nó giơ tay siết lấy tay Iruma, mượn lực của cậu để ngồi dậy.
Lúc quay về Hogwarts, Harry chạy về ký túc xá để cất Tia Chớp trước cho nên quãng đường đến Đại Sảnh Đường chỉ có mỗi lớp Cá Biệt.
Đi ở phía cuối hàng, Alice cứ nhìn Iruma như có gì muốn nói mà e ngại. Sau vài lần chần chừ do dự, Alice quyết định hỏi thẳng: “Ngài Iruma thích thằng nhóc Harry kia lắm à?”
“Hả? Harry á?” Iruma hỏi lại. Cậu mỉm cười, trả lời ngay mà không chút do dự: “Thích chứ. Cậu bé đáng yêu mà. ”
Trong đầu Alice, chữ “thích” của Iruma biến thành khổng lồ, nện ầm ầm trong đầu cậu.
“Thích theo kiểu gì thế ạ?” Alice kiềm chế cơn xúc động trong lòng.
Iruma dừng chân. Cậu quay đầu nhìn Alice bên cạnh, nhìn thấy gương mặt với suy nghĩ rõ mồn một dù cho đã cố gắng giấu diếm của Alice. Iruma nhếch môi, nở nụ cười ranh mãnh. Cậu đặt ngón trỏ lên môi, thì thầm từng từ: “Là-bí-mật.”
Bùm! Đầu Alice nổ tung.
“Tớ cá không đến một tuần nữa Azz-Azz sẽ tỏ tình với Iruma.” Ở đầu hàng, Lied kéo nhẹ ống tay áo Jazz, ra hiệu cho cậu ta cúi xuống rồi nhón chân, thì thầm vào tai ác ma tóc đen.
“Tớ cá ba ngày.” Jazz không đồng ý lắm.
“Tốc chiến tốc thắng. Tớ cũng cá ba ngày.” Schneider bên cạnh giơ tay kéo khẩu trang lại cho ngay ngắn rồi bảo.
Mười hai ác ma lớp Cá Biệt, vài ác ma mang trong mình tò mò, một ác ma mang trong lòng rối rắm và một ác ma mang trong mình khoái trá, cùng nhau bước vào cửa Đại sảnh đường mở toang.