![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
ÁP LỰC NGÀN CÂN
CHƯƠNG 18: ÁP LỰC NGÀN CÂN
Tiết Chiến đấu đó như mở ra cánh cửa đến với Địa ngục của lớp Cá Biệt. Từ sáng hôm đó trở đi, không ngày nào bọn họ có thể ngồi trong lớp học của Hogwarts với cơ thể lành lặn. Quần áo rách nát, cơ thể bầm tím, bỏng hay quấn băng trở nên quen thuộc với các phù thủy của Hogwarts. Có nhiều lần giáo sư McGonagall đã muốn góp ý rằng trường Babyls đã quá mạnh tay trong giáo dục học sinh, nhưng khi nhìn thấy nụ cười phấn khích trên môi mười hai phù thủy, bà lại thôi. Mỗi trường có một cách giảng dạy khác nhau, miễn sao các học sinh có thể thành công và trưởng thành là được.
Amour thật sự rất mạnh tay, mạnh tay hơn thầy Balam, thầy Kalego và cả Opera-sensei rất nhiều. Trong đầu anh ta không bao giờ có hai chữ nương tay, lần nào ra chiêu cũng là chiêu độc và đều tung hết sức mình. Điều này làm lớp Cá Biệt vừa thích lại vừa đau khổ. Thế nhưng không một đứa nào đòi nghỉ giữa chừng hoặc ngừng cuộc tra tấn đơn phương này. Lớp Cá Biệt hiểu rằng đây là một cơ hội hiếm có khó tìm đến nhường nào, việc duy nhất bọn chúng cần làm bây giờ là tận dụng cơ hội này để trau dồi khả năng của mình hết mức có thể.
Một tuần nháy mắt trôi qua, tiết Chiến đấu của thầy Charybdis trở thành một hiện tượng nóng sốt ở Hogwart. Có rất nhiều ý kiến trái chiều hay tích cực về tiết học này. Có phù thủy nói nó quá khắc khổ và không cần thiết, cũng có phù thủy nói phải khổ luyện mới có thể thành tài. Nhiều luồng ý kiến khác nhau là thế, nhưng tiết học của thầy Charybdis luôn đầy học sinh, đặc biệt là trường Durmstrang. Bọn phù thủy Hogwarts đã từng đoán già đoán non rằng Durmstrang nó bạo lực sẵn, cho nên rất phấn khích và như tìm thấy tri kỷ trên cái đất Anh xa lạ này khi vô tình tham gia tiết học của thầy Charybdis.
Hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời.
Nhưng lại là một ngày tồi tệ hơn bao giờ hết với Harry.
Nó vừa bước vào Đại Sảnh Đường để ăn trưa và đoán xem nó thấy gì - mấy cái mặt hếch lên tận trời của đám Slytherin trịch thượng. Bọn nó đeo cái huy hiệu gì đó trên ngực áo chùng. Harry đã có chút ngơ ngác khi nhìn lướt qua, nó cứ tưởng đám này đeo huy hiệu Hội Vận Động cho Quyền Lợi Gia Tinh & Quyền Bình Đẳng. Chính Harry cũng phải giật thót và buồn cười với cái suy nghĩ vớ vẩn. Đời nào cái đám quý tộc kênh kiệu này thèm để ý đến mấy con gia tinh dơ bẩn trong mắt tụi nó. Sau đó nó phát hiện những chiếc huy hiệu đó có cùng một nội dung giống nhau: những con chữ đỏ phát sáng mờ mờ.
ỦNG HỘ CEDRIC DIGGORY - QUÁN QUÂN THẬT SỰ TRƯỜNG HOGWARTS
Ha ha, hóm hỉnh biết bao. Harry quyết định ngó lơ cái đám không bao giờ thân thiện với cậu được dù chỉ một ngày.
Nhưng có vẻ có một đứa không muốn tha cho Harry.
“Khoái mấy huy hiệu này không Potter? Nó không chỉ có vậy đâu - xem này!” Thằng phù thủy tóc vàng khoái trá nói lớn. Nó nhấn vào chiếc huy hiệu, dòng chữ màu đỏ lập tức biến mất, thay vào đó là dòng chữ màu xanh lá cây.
POTTER THÚI HOẮC
Cả đám Slytherin phá lên cười. Bọn nó đồng loạt ấn vào chiếc huy hiệu kia, từng dòng chữ POTTER THÚI HOẮC xanh lá sáng mờ mờ đập vào mắt Harry và tất cả phù thủy tại Đại Sảnh đường.
Mặt Harry nóng phừng. Nó cảm thấy mặt nó bây giờ chắc như một cái đít khỉ chính hiệu. Tiếng xì xào bàn tán lại nổi lên, có vài Hufflepuff hay Ravenclaw - cái tụi ủng hộ Cedric và chẳng ưa Harry từ trước - phá lên cười hùa với đám Slytherin, còn có vài đứa đi lại khoác vai đám nó, ngỏ lời xin hoặc mua vài chiếc huy hiệu về đeo chơi. Hiển nhiên, đám Slytherin chỉ muốn làm nhục mặt Harry rất vui lòng tặng không mấy cái huy hiệu rẻ bèo trong mắt tụi nó cho tất cả những đứa đến xin. Chỉ trong phút chốc, trong Đại Sảnh đường đã đầy những dòng chữ POTTER THÚI HOẮC xanh lá phát sáng mờ mờ.
“Thật hóm hỉnh!” Hermione đi bên cạnh nó mỉa mai trong khi đám con gái nhà Slytherin cười to hơn hết thảy. Ron và hai đứa bạn cùng phòng với Harry ngồi trên bàn dài Gryffindor, đứa nào cũng đanh mặt lại, nhưng không ai bênh vực Harry.
Cả Đại Sảnh đường như bị tiếng cười bao phủ, cho đến khi một giọng nói vang lên.
“Tránh đường coi! Choán hết cả đường!” Giọng nói gắt gỏng vang lên từ sau lưng đám Slytherin đang cười lớn. Nghe thấy giọng nói, đám Slytherin và cả đám Hufflepuff, Ravenclaw đang xúm lại đeo huy hiệu lên ngực giật mình. Mấy chục cái đầu quay lại nhìn ra sau lưng.
A - phái đoàn Babyls đến rồi.
Hôm nay dường như mười hai phù thủy còn tàn tạ hơn thường ngày. Quần áo rách và cáu bẩn đến không nỡ nhìn, mặt đứa nào đứa nấy cũng có vết đất, cháy xém, đầu tóc ướt đẫm như ai nhúng đầu tụi nó xuống Hồ Đen. Chắc có lẽ là vậy, dù sao cũng có đứa bảo thấy đám bọn họ đánh nhau bên bờ Hồ Đen.
“Đừng để tôi cáu! Tránh ra!” Phù thủy vừa nói chính là người luôn nằm sấp trên một đám mây trắng tinh. Cậu ta bực dọc kéo chiếc bịt mắt xanh lá với hai con mắt có thể cử động kỳ quặc trên mặt xuống, nhe hàm răng trắng tợn với bốn chiếc răng nanh nhọn hoắc, cáu gắt nói với cả đám đang đứng chắn hết cái cửa Đại Sảnh đường.
Có đứa Slytherin muốn đâm chọc như thường ngày tụi nó hay làm với đám phù thủy dám lớn lối với mình, nhưng sau đó nó đã nhanh chóng ngậm miệng. Tại vì có vài đôi mắt tối đen đang lườm cả đám. Ngay tức thì, luồng khí lạnh buốt như con quỷ tàn độc bò lên cẳng chân, sóng lưng. Luồng khí kia nhẹ nhàng mơn trớn từng tấc da thịt của các phù thủy như con quỷ đang nhe hàm răng sắc nhọn đầy độc của mình ra và kề nó trên làn da mịn màng trắng nõn, sẵn sàng chén sạch bữa ăn của mình bất kì lúc nào. Cả đám phù thủy trường Hogwarts cảm thấy mình như bị đe dọa đến tính mạng.
“Lied, Picero, Clara. Bình tĩnh lại nào.” Iruma cười gượng, cố gắng xoa dịu các bạn của mình. Bị đánh đập hành hạ một tuần lễ, có vài ác ma đã stress đến mức muốn vào chu kỳ ác luôn rồi. Lịch học và luyện tập cường độ cao liên tục trong bảy ngày, các ác ma gần như không có thời gian xả stress hay vui chơi, áp lực và tức giận tích tụ ngày một nhiều trong lòng không chỗ xả, Iruma rất sợ các bạn đồng loạt vào chu kỳ ác rồi quậy mọi thứ banh ta lông lên. Iruma cũng không khá khẩm hơn là bao, ngay cả nụ cười và giọng điệu của cậu cũng không còn vẻ dịu dàng nhẹ nhàng như thường ngày.
Có lẽ lát nữa cậu nên xin anh Lian cho mọi người nghỉ ngơi một ngày.
Jazz khoác vai Lied, Picero được Goemon kẹp lại, Clara được Sabro cõng trên vai, đây là cách duy nhất Iruma có thể làm để khiến các bạn bình tĩnh lại. Iruma mỉm cười nhìn các phù thủy đang chắn ngay lối vào: “Các cậu tránh đường được không? Tôi không chắc mình có thể giữ được bọn họ lâu hơn nữa đâu.”
Nhớ lại chiến tích hãi hùng và sức mạnh khó tin của mười hai ác ma trường Babyls, đám phù thủy rối rít nhường đường cho mười hai ác ma. Đi chưa được vài bước, bỗng có tiếng nói lớn phát ra từ đám đông: “Anh cho mình là ai chứ, vừa ẻo lả vừa vô tích sự. Núp bóng bạn bè của mình thì hay lắm à.”
Bước chân của đoàn người dừng lại. Cả Đại Sảnh đường lập tức quay đầu đi tìm chủ nhân của tiếng nói. Mãi sau, ánh mắt của tất cả dừng lại ở một Slytherin nhỏ con, đứng trong góc.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy mà nó vẫn không có vẻ sợ hãi. Có vẻ nó cảm thấy hãnh diện và kiêu ngạo khi được mọi người nhìn như vậy, chắc nó nghĩ mọi người đều tán đồng với ý kiến của nó.
Draco vừa nhìn thấy người nói cái câu ngu si kia thắt cà vạt xanh lá bạc thì mặt mày tối sầm, thầm nói một câu không ổn trong lòng.
“Cậu có thể....lập lại lời của mình được không?” Iruma quay đầu, mỉm cười nhìn về phía người nói. Mắt của cậu dần tối đi.
“Tôi nói oan cho anh à? Không bằng anh tự nhìn lại bản thân xem tôi nói sai chỗ nào? Làm thủ lĩnh nhưng là đứa yếu ớt nhất, luôn phải trốn sau lưng tất cả, tự anh không biết nhục hả?” Nó kênh kiệu nói. Ngữ điệu tự tin đến mức như nó đi guốc trong bụng người khác.
Iruma luôn đi chính giữa đoàn người trường Babyls, thậm chí thầy Charybdis cũng từng gọi Iruma là thủ lĩnh. Thế nhưng, những ngày vừa qua thứ duy nhất các phù thủy nhìn thấy Iruma làm chính là ăn và hỗ trợ. Trong tất cả các buổi huấn luyện, cậu ta gần như đứng đằng sau đội ngũ và chẳng làm gì cả ngoại trừ hỗ trợ đôi chút. Hiển nhiên, tất cả phù thủy đều biết đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Cậu ta vừa dứt lời, một thứ áp lực nặng nề trút thẳng xuống đầu từng phù thủy có mặt trong Đại Sảnh đường. Nặng nề và tối tăm đến mức có vài phù thủy nhỏ đã bắt đầu rơm rớm nước mắt. Tên Slytherin vừa phát biểu ban nãy cảm thấy như có bàn tay khổng lồ nào đó đè mạnh lên cơ thể nó, muốn nhấn nó xuống đất. Chân nó run lên, tay siết chặt đũa phép được giấu trong tay áo chùng, hai mắt nhìn chằm chằm mười một đôi mắt đang nhìn nó. Có người nhìn nó bằng ánh mắt như xem thằng hề, có người lại nhìn nó bằng ánh mắt thương hại....và rất nhiều người nhìn nó bằng ánh mắt như muốn băm vằm nó ra.
Tình hình bỗng chốc trở nên căng như dây đàn. Cả Đại Sảnh đường cứ như một sợi dây bị căng hết cỡ và sẽ đứt phựt dù chỉ một cái chạm nhẹ. Chủ nhiệm ba nhà còn lại liếc nhìn Snape.
Snape không tin được thằng ngu mất não kia chính là phù thủy nhà Slytherin. Đến cả một đứa con nít cũng nhìn ra được tầm quan trọng của cái thằng nó khinh miệt trong phái đoàn Babyls. Tại sao thằng nhóc kia có thể chọn lúc tâm trạng của bọn nó đang tồi tệ nhất để sỉ nhục thủ lĩnh của đám phù thủy trường Babyls! Tại sao! Chưa kể, hắn là người hiểu rõ thực lực của thằng oắt kia nhất. Không một thằng ẻo lả nào có thể đe dọa hắn như cách nó đã làm ngày hôm đó!
Giáo sư McGonagall đằng hắng, chuẩn bị lên tiếng giải tán đám đông. Bà có cảm giác nếu để yên thế này thì mọi chuyện sẽ dần tồi tệ hơn. Giáo sư Biến hình đã đúng, nhưng đã quá muộn. Một tiếng hét lớn vang lên. Như một cơn gió lốc, Alice đã lao đến, bóp chặt lấy cổ phù thủy kia và giơ lên cao. Mất đi chỗ dựa, cậu ta điên cuồng vùng vẫy chân, gương mặt dần trở nên tím xanh vì ngạt thở.
“Mày chán sống rồi đúng không?” Đôi mắt của Alice đầy sát khí. Móng tay sơn hồng nhọn hoắc của cậu siết lại, dòng máu nóng chảy xuống.
“Azz-kun.” Giọng nói dịu dàng kia lại vang lên.
Alice ngó lơ, bàn tay còn lại giơ lên, đầu đũa phép chỉ thẳng vào yết hầu của nó “Ai cho mày lá gan sỉ nhục ngài Iruma?”
“Azz-kun.”
Alice lại tiếp tục ngó lơn. Bàn tay siết chặt đũa phép đến mức trắng bệt.
“Alice. Bỏ cậu ta xuống đi nhé, được không?” Iruma mỉm cười.
“Vâng. Thưa ngài Iruma.” Alice thả tay. Thằng nhóc rơi xuống đất ầm một tiếng. Cả Đại sảnh đường rung chuyển. Bầu không khí tĩnh lặng đến mức không ai dám thở mạnh dù chỉ một cái.
“Iruma-chi à, hay để tớ nhét thằng nhóc này vào Hộp Đồ Chơi nhé? Tớ có rất là nhiều món đồ chơi thú vị đó. Tớ sẽ chơi đến khi nào nó chết thì thôi.” Clara tựa má lên đầu Sabro, mỉm cười nhìn thằng nhóc kia. Sát khí tỏa ra từ cô không ít ỏi hơn Alice là bao nhiêu. Bọn phù thủy hoàn toàn không tin được có người có thể dùng giọng điệu ngây thơ và trong sáng để nói một chuyện tàn độc đến vậy.
“Không cần đâu Clara.” Iruma giơ tay cản cô.
Hiệu trưởng Dumbledore đứng dậy, tình hình càng ngày càng tồi tệ. Cụ cần lên tiếng can thiệp ngay trước khi mọi chuyện quá muộn màng. Nhưng cụ chưa kịp nói gì, một cánh tay trắng nõn đã giơ ra cản trước mặt cụ.
“Hiệu trưởng Dumbledore này. Chuyện của con nít thì đừng xía vào. Tụi nó có chừng mực mà.” Cụ quay mặt sang bên cạnh, nhìn thấy nụ cười rặt vẻ giả tạo trên mặt vị hiệu trưởng luôn cười tươi rói.
“Thằng nhóc đó...sỉ nhục học sinh của tôi đấy.” Maximilian xoắn lọn tóc mai dài của mình. Anh ta híp mắt, nhìn cụ Dumbledore: “Thầy làm gì học sinh của tôi. Đừng trách tôi ăn miếng trả miếng.”
“Thầy yên tâm đi, tụi nó.....không bắt nạt kẻ yếu đâu.” Giọng nói của anh ta to và rõ, oang oang như chiếc loa và nện thẳng vào tai từng phù thủy bên dưới, khiến tụi nó nổi da gà.
Bên dưới, Iruma đi lại bên cạnh thằng nhóc nay đã nằm dài trên mặt đất, đau đến mức không cử động nổi. Tiếng giày cộp cộp vang lên trong Đại Sảnh Đường như dần bóp nghẹt trái tim của từng học sinh. Ai cũng im lặng nhìn xem có chuyện gì sẽ xảy ra, bao gồm toàn thể giáo sư trên bàn dài. Có vài đứa đã sợ đến mức phải lấy tay che mắt lại.
“Này cậu bé, cậu năm thứ mấy?” Iruma đứng, nhìn nó từ trên cao xuống. Lúc này trông cậu ngạo nghễ như một bậc Đế vương đích thực.
“Năm....thứ....tư...” Nó run lẩy bẩy nói. Dũng khí và kiêu ngạo của nó đã bị Alice rút sạch, bây giờ nó chỉ biết run lập cập như đang ở trong hầm băng âm độ. Không hiểu sao nó cảm thấy không khí nó hít vào buồng phổi lại lạnh toát như vậy, làm phổi nó muốn đóng băng.
Keroli ở đằng xa hừ một tiếng.
“Nhỏ hơn tôi à? Vậy cậu là Thủ Lĩnh Nam Sinh hay Huynh trưởng?” Iruma mỉm cười nhìn thằng nhóc ấp úng bên dưới. “Không phải à? Vậy cậu có tư cách gì để chất vấn tôi?”
Một câu nói như đánh thẳng vào đầu tất cả phù thủy trong Đại Sảnh đường. Chưa để bọn họ kịp thở, Iruma lại nói thêm một câu nữa: “Hay cậu mạnh bằng tôi? Chúng ta đấu tay đôi nhé? Tôi có thể chấp cậu sử dụng đũa phép?” Lúc này, khí thế của Iruma đã thay đổi hoàn toàn. Nó biến thành thứ gì đó đen tối, hắc ám và đầy quyền năng hơn.
Iruma vào chu kì ác rồi.
Là thủ lĩnh, áp lực Iruma phải chịu luôn lớn hơn tất cả ác ma còn lại của lớp Cá Biệt. Không phải cậu trốn sau lưng bạn bè, mà là bọn họ bảo vệ Iruma do Amour liên tục tấn công Iruma và anh ta yêu cầu Iruma không được sử dụng đến cây cung của mình. Lớp Cá Biệt biết những lần bọn họ xuýt bị thầy Charybdis đánh trúng, chính Iruma đã cứu bọn họ. Nói Iruma núp sau lưng cả bọn, không bằng nói cậu ấy là hậu phương vững chắc cho cả lớp thì đúng hơn. Nếu ví stress của bọn họ là ly nước, vậy thì ly của mười hai ác ma chỉ là ly nước gần đầy, trong khi Iruma chỉ cần một giọt nữa là sẽ tràn ly.
“Ngu dốt đẻ ra bi kịch.” Đám phù thủy nghe người đeo khẩu trang nói.
“Không dám đúng không? Cậu có bao giờ nghĩ đến, ngày hôm nay cậu nói ra câu này thì chuỗi ngày từ bây giờ đến cuối năm của cậu sẽ không yên thân chưa? Không phải lúc nào tôi cũng có mặt để ngăn cản Alice, Clara hay các bạn đâu. Có bao giờ cậu nghĩ mình sẽ đột nhiên bị kéo vào căn phòng tối nào đó và bùm....chết mất xác chưa?” Iruma mỉm cười, một nụ cười chết chóc đầy máu lạnh. Cậu giơ tay lên làm ký hiệu chém ngang cổ.
“Ngu dốt, thiển cận.” Iruma đứng dậy.
Keroli và Elizabeth nhìn nhau, cùng gật đầu.
“Mấy đứa.” Elizabeth nhếch môi, nở nụ cười ngọt ngào.
“Các cậu.” Keroli tháo cặp kính gọng tròn trên sống mũi xuống.
“Giữa stress và vẻ đẹp của bọn chị. Bên nào mạnh hơn?” Elizabeth và Keroli nắm tay nhau, bày ra tư thế quyến rũ nhất của bản thân. Full Love Gaguge giải phóng 100% và Akudol mode ập đến, mùi hương ngọt ngào thơm lừng và vẻ đẹp yêu kiều đáng yêu của hai quý cô khiến bầu không khí áp lực trong Đại Sảnh đường lập tức biến mất như chưa từng tồn tại. Các phù thủy nam hét ầm cả lên, thậm chí các phù thủy nữ cũng phải đỏ mặt. Bọn họ bây giờ chỉ muốn quỳ xuống dưới chân hai nữ thần kia, dâng hiến tất cả mọi thứ cho hai nàng. Ôi cái vẻ đẹp tuyệt trần gì thế này.
“Hiển nhiên là Nee-san và Keroli rồi!” Kamui hét lên, hai mắt trợn trắng hằn đầy tia máu. Bầu không khí ảm đạm xung quanh lớp Cá Biệt cũng đã bay biến. Cả bọn lại hừng hực sức sống trở lại.
“Ôi điên thật mà! Tại sao thầy Chary không thể nương tay được một chút vậy hả! Cái lưng của tớ!” Lied xoa cái lưng đau đớn của mày, nhếch răng nói. Khi nãy cậu bị Amour vật qua người, lưng đập xuống đất, đau chết được.
“Tại hạ bị ngài ấy ném luôn xuống hồ đây này!” Goemon ôm Picero đang ngủ khò trên đám mây của cậu ta, khóc rống: “Tại sao số của tại hạ và ngài Picero luôn bị ngâm nước vậy!”
“Zzzz.” Picero đã quá mệt để có thể nói năng gì.
“Sabsab, đi ăn sáng thui. Đói quá đói quá.” Clara vung vẫy chân. Cô đặt một tay lên mái tóc vàng dựng đứng của Sabro, tay còn lại chỉ về phía bàn dài Gryffindor, hô hào.
“Được! Bám chắc này!” Sabro bước chân phải ra sau lấy đà, sau đó vọt về phía bàn dài Gryffindor trong tiếng cười khanh khách của Clara.
“Con nhỏ này!” Alice lớn tiếng quát. Cậu ta quay đầu sang bên cạnh, mỉm cười nói: “Ngài Iruma, đi ăn sáng thôi!”
“Ừm.” Iruma gật đầu, nhấc chân bước lên.
“Cẩn thận đấy nhóc con.” Một câu nói lướt qua tai thằng nhóc Slytherin đang nằm trên mặt đất kia.
Trên bàn dài giáo sư, Maximilian che miệng, mặt anh đỏ bừng vì phấn khích nhìn lớp Cá Biệt đang cười nói bên dưới.
“Ôi điên thật mà. Lớp của thầy kỳ quặc lắm đấy thầy Kalego.”
Harry đứng đực mặt tại chỗ, nó vẫn chưa hiểu mô tê gì cả, bầu không khí thay đổi quá nhanh làm nó không theo kịp. Bỗng nhiên, có ai đó vỗ vai nó: “Trò có thể dắt tụi nó đi chơi Quidditch hoặc bay được không?”
Harry quay đầu, nhìn thấy thầy Charybdis đang bế con nửa mèo nửa cá trên tay. Anh ta do dự một chốc, chìa con mèo ra, nói: “Tôi cho trò nựng Ma Chérie xem như trả công nhé?”
Thầy Charybdis nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Harry.