![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
TIẾT CHIẾN ĐẤU
Các Gryffindor vẫn chưa hết phấn khích vì nhà Gryffindor đột nhiên có một quán quân. Tuy cách Harry Potter trở thành quán quân thứ 5 không mấy vẻ vang và còn nhiều thắc mắc đằng sau, nhưng ai quan tâm chứ? Bọn họ chỉ cần biết nhà của bọn họ có một quán quân là được. Càng tuyệt cú mèo hơn nữa khi ngay trong bữa sáng hôm đó, hiệu trưởng thông báo cả trường sẽ bắt đầu học với vị giáo sư bí ẩn tên Charybdis đến từ trường Babyls. Cụ Dumbledore nhất quyết giữ bí mật tên môn học mà giáo sư Charybdis sẽ dạy, khi bị các phù thủy gặng hỏi, cụ chỉ nháy mắt rồi bảo: “Tôi dám cá là các trò sẽ thích mê.”
Các năm sẽ lần lượt được học với giáo sư tóc đỏ đến từ trường Babyls hai tiếng mỗi tuần. Hôm nay các phù thủy năm tư nhà với Gryffindor sẽ học với các phù thủy năm tư nhà Slytherin. Ôi cái tổ hợp trời đánh! Không ít Gryffindor năm tư đã kêu trời than đất khi nghe tin dữ này. Cảm giác kinh khủng và tồi tệ như bạn háo hức ăn trúng vị cứt mũi hay rỉ tai của kẹo đủ vị sau khi ăn được liên tục mười viên kẹo vị chanh hoặc socola vậy.
Tò mò về tiết học của giáo sư Charybdis, bọn phù thủy phóng mắt đến vị trí trường Babyls hay ngồi trên bàn dài Gryffindor hòng tìm kiếm những bóng dáng đã dần trở nên quen thuộc kia.
Trống không. Chẳng có ai cả.
Vị trí luôn ồn ào nay không có một bóng người, thậm chí còn không có dấu hiệu từng có người ngồi lên trước đó. Trên bàn dài giáo sư cũng không thấy bóng dáng giáo sư Charybdis và giáo sư Typhon.
“Tôi nghĩ các trò năm tư của Slytherin và Gryffindor nên nhanh tay lẹ chân ăn xong bữa sáng. Thầy Charybdis nhắn tôi nhắc các trò thay quần áo dễ vận động, các bạn gái cũng nên đổi váy thành quần dài hoặc ngắn tùy các trò.” Cụ Dumbledore nói, sau đó quay lại vị trí của mình trên bàn dài, tiếp tục trò chuyện với thầy Moody.
Vội vàng ăn cho xong bữa sáng, nhóm phù thủy năm tư vội vàng về phòng thay quần áo, sau đó nhanh chóng tập hợp ở bãi đất trống gần Rừng Cấm.
Chưa kịp đến nơi, bọn họ đã nghe một tiếng gầm lớn vọng lại. Tất cả phù thủy nhìn nhau, nhanh chân chạy đến nơi. Đến nơi, thứ bọn họ nhìn thấy là thảm cảnh. Bãi cỏ vốn xanh mượt nay loang lổ vết cháy, vết lở loét, vết nước, cây cối ở ngoài bìa rừng ngã đổ như có thanh đao lớn chém qua. Một mùi hương thơm nhàn nhạt chui vào mũi cả bọn, làm cả bọn thư giãn. Lại gần hơn một chút, bọn họ nhìn thấy mười hai phù thủy vắng mặt trên bàn dài nằm la liệt trên bãi cỏ. Ai nấy quần áo rách bươm, te tua đầy vết bẩn. Bọn họ thở hồng hộc nằm vật ra đó, thấy có người đến cũng không cục cựa gì nổi. Ngay cả vị quán quân người khổng lồ lai của Babyls cũng trầy trụa khắp nơi. Cậu ta đã cởi phăng chiếc áo choàng màu đỏ sau lưng ra vắt trên cành cây lớn gần đó. Bây giờ cái áo đen của cậu ta rách tung tóe, máu chảy nhỏ giọng hoặc thấm ướt chiếc áo đen, làm nó dính sát vào cơ thể của cậu ta.
Các phù thủy sửng sốt, nhớ lại khung cảnh hôm qua. Chỉ với một cú đá, thầy Charybdis đã đá ba phù thuỷ đang đánh nhau vô cùng hăng say văng ra xa. Bỗng nhiên các phù thủy túa mồ hôi lạnh đầy lưng. Thế giờ bọn họ đang làm gì đây? Huấn luyện đặc biệt à? Không phải chỉ có một mình Sabnock Sabro là quán quân thôi sao, tại sao tất cả đều phải huấn luyện thế này?
Thấy bọn họ đã đến, giáo sư Charybdis quay đầu sang. Tóc mái của thầy ấy vẫn che khuất đôi mắt như cũ, phần tóc hai bên tai ướt đẫm thành màu đỏ sậm. Hôm nay thầy ấy mặc một chiếc quần thun đen và một chiếc áo thun cũng đen nốt, khoác chiếc áo choàng chỉ dài quá vai một chút màu tím đen trông rất lạ mắt, trước ngực còn có một sợi dây vàng thay nút áo.
“Trong các trò có ai tham gia đội Quidditch của nhà hay không?” Thầy Charybdis hoàn toàn không quan tâm đến tình hình la liệt xung quanh. Ổng hỏi bằng giọng điệu nhừa nhựa buồn ngủ.
Có nhiều học sinh giơ tay lên. Thế là ổng chỉ đại hai người.
“Trò Potter và trò Malfoy cho các bạn khởi động làm nóng người. Thầy nghĩ các trò biết. Xong thì đến đây báo với thầy.”
Nói xong, không quan tâm đến vẻ mặt không tin được của cả đám. Thầy Charybdis quay đầu nói với mười hai phù thủy nằm thở dốc trên thảm cỏ: “Đứng dậy. Tiếp tục.” Anh ta vừa nói xong, một khối băng to bằng chiếc xuồng sượt qua mặt, tạo thành một vết máu. Khối băng đâm mạnh vào thân cây sau lưng thầy Charybdis, cái cây to lớn “oành” một tiếng tạm biệt thế giới.
“Lơ đễnh là điều cấm kỵ đấy, thầy à.” Bọn họ thấy nữ phù thủy tóc ngắn chĩa thẳng đũa phép về phía thầy Charybdis, trên đầu đũa phép là một khối băng với kích thước gấp đôi khối ban nãy, hơi lạnh nó tỏa ra nhiều đến mức các phù thủy đứng xa cũng phải run lên vì lạnh mặc cho mặt trời trên đầu vẫn chói chang.
Cô ta quơ đũa phép, khối băng lao về phía Charybdis, đồng thời bọn họ cũng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ con lao theo khối băng như một mũi tên.
Lại một tiếng ầm và một tiếng uỵch nặng nề nữa vang lên.
“Tập trung sang bên này làm nóng người.” Harry đứng trong hàng ngũ hô lớn, tụ đám Gryffindor vẫn đang mê mẩn nhìn trận đấu bên kia lại. Draco cũng làm vậy với đám Slytherin.
Hai nhà tách làm hai phía cách nhau cả con quỷ khổng lồ để khởi động làm nóng người. Bọn họ xì xầm, chỉ trỏ phía đang đánh nhau hăng đến mức bụi đất tứ tung bên kia để thảo luận. Cả bọn vừa tò mò, vừa sợ hãi với những gì mình chuẩn bị được học. Khởi động xong xuôi, Harry và Draco đứng tại chỗ hô lớn với thầy Charybdis - bọn họ đánh nhau nhanh quá, cả hai không nhìn thấy vị giáo sư tóc đỏ đâu.
Nghe tiếng của cả hai, trận đấu bên kia tạm dừng. Bọn họ nghe tiếng thầy hô lớn: “Ma Chérie!”
Tức thì, một bóng đen nhỏ bằng trắng Quaffle vọt từ trong rừng ra, đứng lại trước mặt bọn họ. Cả đám phù thủy trố mắt ra nhìn nó. Một con mèo? Không, là một con nửa mèo nửa cá mới đúng. Lông nó trắng tinh, nửa thân trước là mèo, nửa thân sau lại là chiếc đuôi cá với lớp vảy hình quạt xếp đều san sát cũng trắng nốt. Nó đứng im ở đó, đôi mắt vàng điềm tĩnh nhìn cả bọn.
“Chạy bộ theo nó. Không được vượt trước cũng không được lén đi bộ. Nó quật cho vài phát thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm.” Thầy Charybdis nói rồi nhanh chóng quay lại cuộc chiến.
“Meo.” Con nửa mèo nửa cá trắng tinh kia meo một tiếng, hất đầu về phía trước, sau đó dẫn đầu cả đám. Tuy không hiểu mô tê gì cả, nhưng tất cả học sinh đều chạy theo. Ban đầu ai cũng thắc mắc với cơ thể sinh vật trên cạn không giống mà sinh vật dưới biển cũng không giống nốt kia thì chạy làm sao, sau đó bọn họ phát hiện, nó chạy như bình thường. Hai chân trước và nửa thân cá phía sau của nó phối hợp nhịp nhàng đẩy người về phía trước. Nó không chỉ chạy được, nó còn có thể chạy rất nhanh.
Chạy được mười lăm phút, đã có nữ sinh mệt mỏi. Bọn họ chạy chậm dần rồi đứng lại thở dốc và rồi dần bị tuột lại phía sau. Đúng lúc này, lúc ngẩng đầu lên, bọn họ nhìn thấy con mèo này đứng trước mặt cả bọn. Còn nhóm đang chạy bộ ở phía xa cũng đã dừng lại.
“Meo meo?” Nó meo hai tiếng.
Đám con gái nhìn nhau không hiểu nổi, đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Con bé hỏi có phải mấy đứa mệt rồi, không chạy nổi nữa không.”
“Thầy Typhon.” Có người hô lớn.
Chỉ thấy một bóng dáng cao ngất đi từ đằng xa lại. Hôm nay anh ta buộc tóc nửa đầu và vẫn mặc quần short. Một chiếc quần short đen phối với chiếc áo lông dài tay màu be, trên vai khoác chiếc áo choàng ngắn chỉ dài qua vai màu tím đen với sợi dây vàng trước ngực giống thầy Charybdis. Bọn phù thủy đoán có vẻ đây là đồng phục của giáo viên trường Babyls.
Nghe thầy Typhon nói vậy, cả đám gật đầu lia lịa. Không chỉ đám con gái mệt muốn ngất xỉu mà đám con trai cũng không đỡ hơn bao nhiêu. Bọn họ không hay vận động thế này, đột ngột chạy quá nhiều khiến cả bọn hoa mắt, chóng mặt và buồn nôn ghê gớm.
“Mấy đứa chạy được bao lâu rồi?” Thầy Typhon đi đến, bế con mèo lai cá dưới đất lên. Anh vuốt ve chiếc đầu trắng tinh xù bông của nó, mỉm cười gọi: “Cô bé yêu dấu của anh. Lâu rồi mới gặp em.”
Con mèo lai cá cũng cọ đầu vào tay thầy Typhon, kêu hừ hừ vài tiếng.
“Mười lăm phút rồi thầy ơi!” Có Gryffindor hét lên.
“Bọn em sắp tắt thở rồi ạ!” Gryffindor bên cạnh bổ sung.
“Vậy về thôi.” Thầy Typhon phất tay, giải thích: “Bình thường Babyls sẽ chạy tầm hai mươi lăm phút. Amour không biết Hogwarts không học thể chất nên cho mấy đứa chạy giống bên trường thầy.”
Nói xong, thầy Typhon dẫn đầu nhóm phù thủy năm sáu Gryffindor và Slytherin quay lại bãi đất trống gần Rừng cấm. Bãi đất trống bây giờ đã sạch sẽ tinh tươm và gọn gàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cây cối gãy đổ quay về như cũ, bãi cỏ loang lổ các vết tích cũng xanh mướt. Nếu không phải thấy mười hai phù thủy trường Babyls đang băng bó vết thương ở cách đó không xa hay những bộ đồ rách tung tóe của cả bọn, chắc chắn có cho Galleons bọn phù thủy của Hogwarts cũng không tin mới có một trận chiến kịch liệt tại nơi đây.
“Mấy đứa nhỏ này không khỏe như vâm như đám ở trường mình đâu. Em nhẹ tay một chút đi, Amour.” Nói xong, thầy Typhon dúi con mèo lai cá vào ngực thầy Charybdis, sau đó đi ra bìa rừng, nhảy lên cành cây lớn ngồi. Anh ta vẫy tay với bọn phù thủy Hogwarts một cái, sau đó lôi cuốn sổ gì đó ra viết viết vẽ vẽ.
Thầy Charybdis đặt con mèo của mình lên vai, thấy bộ dạng chật vật của cả đám phù thủy cũng không nói gì, chỉ ra hiệu cho bọn nó ngồi xuống.
“Tôi là Amour Charybdis, giáo viên bộ môn Chiến đấu của trường Babyls.” Nói xong, anh ta khựng lại một chút như để suy nghĩ xem nên nói gì tiếp. Nhìn các gương mặt ngờ nghệch của bọn phù thủy, thầy Charybdis hỏi lại: “Các trò biết môn này học gì không?”
Một cách tay giơ lên thẳng tắp ngay lập tức. Thầy Charybdis gật đầu ra hiệu cho phù thủy giơ tay trả lời.
“Thưa thầy Charybdis, là học cách đấu tay đôi phải không ạ?” Chất giọng quen thuộc của Cô Nàng Biết Tuốt nhà Gryffindor vang lên.
“Không sai.” Thầy Charybdis gật đầu. Anh chỉ về phía mười hai phù thủy đang ngồi băng bó vết thương cho nhau đằng xa, hỏi: “Có muốn làm được như tụi nó không?”
Bọn phù thủy lập tức nhớ lại khung cảnh đánh nhau hoành tráng của ba phù thủy trường Babyls trong buổi tối hôm qua. Từng cú đấm, quét chân mới đẹp làm sao! Cả những tiếng ầm ầm và biểu cảm trên gương mặt cũng siêu ngầu! Bọn phù thủy vừa nghe thầy Charybdis bảo mình giống như mười hai phù thủy trường Babyls đã phấn khích không thôi. Hormone hưng phấn tăng cao, đám con trai ồn ào gào thét, đám con gái chán nản chỉ muốn đi vào góc nào mát mẻ ngồi cho rồi.
“Chúng ta chỉ gặp nhau được một năm nên có lẽ các trò sẽ không đạt được trình độ như các em ấy, nhưng tôi sẽ cố gắng để các trò đánh được vài đòn cơ bản.” Thầy Charybdis nói.
“Quy luật rất đơn giản, đánh đấm kết hợp phép thuật.” Vị giáo sư đến từ Babyls vẫy đũa phép, một hòn đá khổng lồ bay từ đằng xa đến, đập mạnh xuống mặt đất bên cạnh vị giáo sư, làm mặt đất rung chuyển.
“Không thể dùng tay không đánh vỡ hòn đá này. Vậy nếu tôi ếm vào tay tôi thần chú bảo vệ, thần chú tăng sức nặng và nhảy lên thật cao để đấm nó?” Thầy Charybdis cất đũa phép vào trong túi quần, nhún người nhảy lên cao. Bọn phù thủy chỉ thấy anh ta siết chặt nắm đấm lao xuống hòn đá và rồi ầm một tiếng, ngay khi anh ta đáp xuống đất, hòn đá to gần như gấp đôi anh ta vỡ thành từng mảnh, mặt đất dưới chân nó cũng sụt lún và nứt vỡ.
Bọn phù thủy che miệng hô hào. Tiếng vỗ tay rào rào vang lên cho màn trình diễn xuất sắc và hết sức tuyệt vời của anh.
“Các trò chỉ cần nhớ rõ một quy tắc, thuần thục sử dụng thần chú vô niệm và vô trượng.”
Đám phù thủy lại hú hét và huýt sáo. Ai cũng cảm thấy máu trong người sục sôi, cho nện ngay khi giáo sư Charybdis hỏi, bọn nó đã không nghĩ suy gì mà đồng ý ngay tắp lự.
“Các trò có muốn học không?”
“Có ạ!”
Harry cảm thấy tiếng hô gần như vét sạch sức lực từ thuở cha sanh mẹ đẻ của mình lạc mất trong tiếng hô hào lớn như sấm rền của bọn họ sinh xung quanh. Thế mà chưa tới một tiếng sau, tất cả đã vô cùng hối hận với hành động của mình cách đó một tiếng.
“Ôi những tấm chiếu chưa trải.”
“Những gương mặt non trẻ chưa trải sự đời.”
Ở cách đó không xa, hiệu trưởng trường Babyls chăm chú vẽ một chiếc đầm dạ hội xa hoa lấp lánh trên cuốn sổ vẽ mình mang theo. Cây bút chì màu đen được vót nhọn khiêu vũ trên trang giấy, phác họa ra từng chi tiết của chiếc đầm. Trên góc trái ghi một dòng chữ - Của Elizabeth.
“Thấy bọn nó bị đánh bầm dập như vậy, thầy xót không thầy Kalego?” Anh mỉm cười hỏi.
“Những tài năng trẻ tuổi của Babyls là những kích thích mới cho Ma giới, không chỉ lớp Cá Biệt mà tất cả học sinh đều là báu vật quý báu của Ma giới. Bọn tôi là những kẻ bảo vệ, bảo vệ những học sinh yêu quý chính là thệ ước sinh mệnh tối cao, giáo dục tàn khốc những kẻ thòm thèm hay dòm ngó. Đó chính là quy tắc của giáo viên Babyls.” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau thân cây.
“Bảo vệ không chỉ đơn giản là bảo hộ, mà còn là giáo dục mạnh mẽ cho các học sinh cách sinh tồn trong Ma giới tàn khốc. Được một ác ma tài giỏi như ngài Charybdis chỉ dạy, đó là may mắn của bọn nó.”
“Phải rồi nhỉ.” Maximilian ngừng ta, ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng đỏ rực đang dạy dỗ học sinh đằng kia. Trong nháy mắt đó, anh như nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé với chiếc đuôi cá màu đỏ ánh kim đứng ngược sáng, xung quanh là núi ác ma chất đống cao gấp đôi cậu bé “Amour là ác ma rất đáng tin mà.”
Mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh, bỗng giọng nói trầm thấp kia lại vang lên: “Tuy tôi biết đây chỉ là cải trang, nhưng các anh đã khoác chiếc áo choàng của giáo viên Babyls lên người, tôi mong các anh sẽ bảo vệ bọn nó, dạy dỗ bọn nó, như một giáo viên thực thụ của Babyls.”
Maximilian biết Kalego đã rời đi. Anh nhìn bầu trời và bản vẽ trong tay, mỉm cười, lật sang trang mới, nắn nót ghi dòng chữ - Của Iruma.
“Nghĩa vụ của một Ma Quan, không phải cũng là bảo vệ các ác ma hay sao?”
Câu nói của anh nhẹ như một làn gió mới, thổi qua bãi đất trống cứ chốc chốc lại có tiếng rên đau đớn vang lên. Nó nhẹ nhàng lướt qua bãi cỏ, mơn trớn lên gò má các phù thủy và đậu lên khóe môi vừa nhếch lên của các ác ma.