![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
ĐI XEM CÚP QUIDDITCH THÔI
Trời tối rồi lại sáng, mặt trăng và mặt trời lần lượt thế chỗ cho nhau, cuối cùng ngày đi xem cúp Quidditch của phù thủy cũng đã đến.
Bầu trời bên ngoài chỉ mới hửng sáng và các cơn gió lạnh vẫn vù vù thổi qua mặt đất như chốn không người. Maximilian đích thân gõ cửa từng phòng, đánh thức các ác ma vẫn còn say ngủ.
“Dậy nào mấy đứa ơi. Trễ chút nữa là đông nghìn nghịt đấy!”
Mỗi khi bước vào một căn phòng là anh ta lại lặp lại câu nói đó. Sau khi bị Picero dùng cả bàn tay bằng đất hất văng ra ngoài, bị đôi mắt mở trừng trừng của Schneider làm giật mình hay bị tướng ngủ lăn khắp nơi trên giường của Lied làm cho cười bò, sáu phút sau, tất cả ác ma có mặt dưới tầng. Hiển nhiên anh ta không vào phòng của ba cô gái mà chỉ đứng ngoài gõ cửa, một quý ông lịch thiệp không bao giờ vào phòng của các quý cô khi chưa được phép.
Picero nằm trên đám mây của mình, Clara xiêu xiêu vẹo vẹo, Kamui giả vờ chưa tỉnh ngủ để dựa vào người Elizabeth nhưng bị Keroli túm cổ áo nhấc lên. Sabro, Alice, Schneider, Jazz, Goemon đã tỉnh ngủ và mặc quần áo chỉn chu. Lied, Iruma nửa tỉnh nửa mê, không đến mức đứng không vững nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Soy mất tích.
Maximilian kiểm kê quân số xong xuôi, thuận tay túm cổ áo Soy kéo ra khỏi vỏ bọc ẩn thân của cậu ta, tuyên bố lên đường.
Phía cuối Hẻm Xéo đông nghịt. Hàng chờ được xếp dài đến gần đầu Hẻm Xéo. Bọn họ mặc những chiếc áo, chiếc quần có huy hiệu của đội bóng bọn họ ủng hộ. Cứ đi được vài phút lại nhìn thấy hai hoặc nhiều phù thủy mặc chung một màu áo túm tụm lại bàn tán hay cá cược. Cả lớp Cá Biệt đã quá buồn ngủ để có thể vểnh tai nghe bọn họ nói gì, ai cũng cầm bánh mì Clara đưa để gặm hòng xua tan đi cơn buồn ngủ chực chờ ập đến. Chỉ có Schneider và Jazz hứng thú lắng nghe tất cả, thậm chí còn vui vẻ nhập hội. Iruma nhìn biểu cảm hưng phấn của Jazz và Schneider là biết ngay bọn họ lại chuẩn bị làm gì đó.
Nhóm phù thủy Schneider và Jazz tiếp cận mặc áo choàng của cầu thủ Quidditch có sọc ngang vàng rực và màu đen. Nhìn thấy hai chiếc mặt nạ quen thuộc trên mặt cả hai, nhóm phù thủy nhanh chóng lôi Jazz và Schneider vào cuộc trò chuyện. Bọn họ bàn tán rôm rả trong khi nhích lên từ từ.
Chờ khoảng mười lăm phút là đến lượt cả bọn, phù thủy cũng nhanh nhẩu phết chứ lị. Bọn họ được một phù thủy mặc áo choàng dài màu nâu thẫm dẫn đến một bãi đất trống, sau đó ông ta dúi cho Maximilian một tờ giấy gấp gọn và chiếc túi giấy cũ mèm rách nát kèm lời giải thích ngắn gọn: “Một phút nữa xuất phát, tất cả chạm vào Khóa Cảng.”
Nói xong, ông ta đi ra xa, đếm ngược thật lớn: “Ba....hai....một....Xuất phát!”
Tức thì, mười lăm ác ma cảm thấy như có ai túm chân cả đám kéo thật mạnh. Mặt đất bầu trời xoắn vào nhau, đến khi cả bọn nhận ra, bọn họ đã đứng trên một cánh đồng hoang trống trải, có tiếng ồn ào huyên náo nhỏ xíu truyền đến từ xa tít. Ngoại trừ ba ác ma trưởng thành đứng vững, cả lớp Cá Biệt ngã đè lên nhau.
“A a a, đau đau. Jazzy! Cậu đè tớ đau quá!” Lied hét toáng lên do bị cơ thể to gần gấp đôi mình của Jazz đè lên lưng. Nghe cậu hò hét, Jazz không đứng dậy ngay. Cậu trai tóc đen giơ tay, cong ngón tay lại rồi dùng chiếc nhẫn vàng trên ngón tay nhấn nhấn lên đầu cậu trai tóc vàng, làm cậu ta la oai oái thêm một lúc.
“Ngài Iruma, ngài không sao chứ!” Alice lo lắng giơ tay về phía Iruma. Iruma mỉm cười lắc đầu, nắm tay Alice để ngồi dậy. Trải nghiệm này thật sự quá mới mẻ, cậu thật sự không có nhu cầu trải nghiệm lần thứ hai.
“Quay vòng vòng, quay vòng vòng....” Clara bên cạnh cả hai lắc lư như lật đật và xoay vòng vòng, từ ngữ ra khỏi miệng càng ngày càng dính chùm, làm Alice và Iruma chẳng hiểu gì.
“Đứng im coi! Đang nhức đầu mà còn quay vòng vòng nữa!” Alice giữ chặt Clara, tránh để cô gái ngã chổng vó.
“Nơi này là đâu đây?” Keroli ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ngoại trừ bãi cỏ dài mênh mông bát ngát ra thì chẳng có gì, động vật không mà con người cũng càng không.
“Đích đến.” Maximilian mở tờ giấy phù thủy kia đưa cho mình ra xem “Quái lạ, lẽ ra phải có phù thủy ở đây đón chúng ta chứ?” Trên tờ giấy “Cẩm nang cúp Quidditch” có ghi rõ Vui lòng đưa Khóa Cảng cho phù thủy đã chờ sẵn ở đích đến.”
Maximilian đọc to và chậm dòng chữ, đồng thời tìm kiếm phù thủy đã chờ sẵn ở đích đến mà Cẩm nang viết. Lát sau, cả bọn nhìn thấy hai lão phù thủy đột nhiên xuất hiện ở đằng xa kèm một tiếng bùm vang dội. Hai lão dòm dáo dác một hồi như tìm xem họ đang ở đâu, sau đó xách tà áo dài thườn thượt chạy đến. Hai người, một người lấy Khóa Cảng từ tay Amour, một người cầm cuộn giấy da dê dày cui và cây bút lông ngỗng. Mặt ai nấy đều cáu kỉnh như nhau, nhất là lão cầm cuộn giấy da dê, ông ta vừa ghi chép số ghế của đoàn người vừa gắt gỏng nói: “Cái đám ở Hẻm Xéo này không bao giờ làm được việc gì nên hồn. Ngay cả địa điểm của Khóa Cảng cũng không đặt nên thân, lệch đến mười mét, làm chúng ta phải vừa độn thổ vừa chạy hồng hộc đến đây!”
Mặc kệ lão ta gắt gỏng, lão phù thủy còn lại tuy cáu nhưng vẫn hoàn thành chức trách của mình. Lão chỉ đường cho cả bọn: “Các anh cứ đi thẳng về phía trước theo hướng Đông, sẽ có một cái cổng nho nhỏ. Đi vào trong và hỏi người đàn ông tên Roberts về chỗ cắm trại. Các anh đã đổi tiền Muggle chưa? Tên Roberts kia là Muggle và bọn tôi đã phải Obliviate ông ta cả chục lần từ rạng sáng đến giờ.”
Có vẻ thấy phái đoàn đến lần này đều là trai xinh gái đẹp, sắc mặt lão giãn ra một chút. Lão phù thủy tự giới thiệu mình tên Jack, thấy cả bọn nghệt mặt ra không hiểu gì thì giải thích: “Mới đi xem Quidditch lần đầu hén? Bộ Phép Thuật thường thuê Muggle trông bãi cắm trại, mặc dù bọn họ rất phiền phức. Chuẩn bị lều trại chứ?”
Maximilian chưa kịp ừ hử gì, mặt lão ta đã hớn hở. Lão lôi một cái túi giống gối ôm ra khỏi túi áo của mình, nhiệt tình mời mọc: “Giá cả phải chăng thôi, chỉ cần 30 Galleons. Không gian rộng rãi thoáng mát, hai mươi cậu con lai người khổng lồ kia chui vào nhảy nhót vẫn rộng tênh.” Vừa nói, lão ta vừa hất đầu về phía Sabro đang im lặng quan sát mọi thứ ở đằng sau.
Sabro nghe lão ta nhắc đến mình bèn quay đầu lại. Cậu chàng tóc vàng chưa kịp mở miệng phản bác đã bị Kalego đứng trước mặt ngăn cản.
Maximilian lịch sự từ chối cái lều lý tưởng kia. Sau khi biết Schneider mua vé xem Quidditch, anh đã đi hỏi ngay vài vị phù thủy cần chuẩn bị gì để đi xem cúp Quidditch và sớm mua ba chiếc lều khá xịn với giá phải chăng là 15 Galleons 5 Sickle. Tuy nhiên, bọn họ vẫn đưa cho lão năm đồng vàng để đổi thành tiền Muggle (không phù thủy nào nhắc đến chuyện này) và boa cho lão 1 Sickle vì sự nhiệt tình của lão.
Cả đám băng qua bãi cỏ mênh mông, lại đi thêm một chút về phía Đông. Sau khoảng nửa tiếng, một cái chòi bằng đá nhỏ xíu kế bên cánh cổng hiện ra. Bọn họ đi vào trong, trả tiền cho Muggle tên Roberts.
“Đi khoảng năm phút theo hướng tay của tôi.” Roberts chỉ về hướng ba giờ, sau đó quay lại vào trong chòi đá.
Bọn họ lại đi xuyên qua hàng trăm chiếc lều với hình thù và màu sắc kỳ quái. Phái đoàn rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của mấy phù thủy vẫn đang bận thảo luận về hai đội bóng Quidditch. Thứ bọn họ chú ý đầu tiên hiển nhiên là Sabro cao lớn đi cuối cùng, sau đó bọn họ thấy trên vai tên khổng lồ kia xuất hiện một mái tóc nâu dài đang lắc qua lắc lại, thì ra có một cô gái đang ngồi trên vai cậu ta.
“Thú vị quá! Cao quá! Sab-Sab cao cao!!!” Clara hưng phấn vung chân. Đôi chân trắng nõn mang đôi dép xanh lá với hàm răng trắng nhọn hoắc của cô lắc lư trước ngực Sabro. Sabro vội vàng giơ tay lên cầm cổ chân Clara, tránh cho cô vung vẩy quá mạnh mà ngã sấp xuống. Cậu nắm cổ chân nho nhỏ mềm mại trong bàn tay, hai vành tai ửng đỏ. Clara nào chú ý đến việc người đang cõng mình đã đỏ bừng đôi tai, cô vẫn đang thích thú nhìn ngắm cả khu trại bên dưới.
Alice và Iruma đi bên cạnh thấy vậy cũng chỉ yên lặng đốt nến cho Sabro. Alice xẵng giọng quát lớn “Ngồi im coi Clara ngốc!” còn Iruma im lặng vỗ cánh tay với cơ bắp săn chắc của Sabro.
Ngoại trừ Sabro cao lớn đang cõng một cô gái mang đôi dép kì lạ trên vai, các phù thủy cũng chú ý đến hai cô gái xinh đẹp đi chính giữa đội ngũ. Cô gái cao hơn có mái tóc dài đến lưng, lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng, cô gái thấp hơn có tóc ngắn lại luôn mím môi, nhìn chằm chằm đằng trước, tay lôi sền sệt thằng nhóc nhỏ con nào đó dưới đất. Khu trại có kha khá phù thủy Anh Quốc, vừa thấy chiếc mặt nạ trên mặt bọn họ là nhận ra ngay. Vài phù thủy trẻ lớn mật huýt sáo hòng thu hút sự chú ý của hai quý cô. Sau đó bọn họ được quý cô tóc dài vẫy tay, mỉm cười dịu dàng chào hỏi.
Đám đông càng phấn khích hơn nữa, có vài phù thủy trẻ lớn gan đã mon men lại gần hòng bắt chuyện với hai quý cô yêu kiều. Chưa bước được bao lâu, cả hai quý cô đã bị mấy người đi chung hai quý cô chặn lại. Cậu trai tóc vàng nhỏ con trước đứng đầu lớn lối nhất, cậu ta quát to, lườm tất cả những người có ý định tiến lên một lượt: “Huýt cái gì mà huýt. Nee-san không phải người mấy người có thể đối xử vô lễ như vậy đâu!”
Có người tiến lên muốn phản bác. Người đó chưa kịp bước lên dù chỉ một bước đã bị ba bốn đôi mắt sắc lẹm từ phía cuối đội ngũ nhìn chằm chằm. Đám đông bị bọn họ dọa sợ, vội vàng tản ra.
“Khí thế học trò của cậu đáng sợ thật, cậu Kalego.” Maximilian cảm thán.
“Nếu không như vậy, e rằng cửa Royal One đã sớm bị đám ái mộ của trò ấy đạp đổ.” Kalego hừ lạnh. Elizabeth thật sự rất nổi tiếng trong Babyls, số người ái mộ cô bé xếp hàng dài trong trường, gần như ngày nào cũng nhận được lời tỏ tình của nam và đôi khi là cả nữ ác ma.
Bọn họ đi xuyên qua bãi cắm trại, đi đến một bãi đất trống cắm chiếc bảng ghi “NHÀ TYPHON”
Goemon chủ động cầm túi lều. Cậu trải nó ra đất, mặt đất dùng tốc độ chớp nhoáng để mọc lên những chiếc đinh, cây cột cố định chặt chẽ chiếc lều trên mặt đất. Mọi việc xảy ra nhanh chóng đến mức hoàn toàn không có phù thủy nào nhìn thấy. Chỉ biết chớp mắt một cái, bãi đất trống ban nãy đã xuất hiện ba chiếc lều trắng cao sừng sững.
Dựng lều xong xuôi, Picero nằm trên đám mây ngáp một cái. Cậu ta kéo bịt mắt trên tóc xuống, quay về vòng tay của giấc mộng ngọt ngào.
Maximilian lại cảm thán: “Kỹ năng làm việc nhóm và sử dụng năng lực dòng dõi tuyệt vời.”
Khóe môi Kalego khẽ nhếch.
“Chia lều nào mấy đứa!” Maximilian cầm một cái ly chứa đầy thăm giấy giơ cao, hô lớn gọi lớp Cá Biệt tập trung lại.
“Anh và ba quý cô xinh đẹp sẽ ngủ một lều. Còn lại bốc thăm nhé, màu đỏ qua bên Amour, màu tím qua bên cậu Kalego.”
“Tại sao anh lại được ngủ chung với Nee-san chứ!” Lied la ó phản đối. Kamui cũng giơ tay gia nhập đội quân phản đối, nằng nặc đòi được ngủ chung với nhóm con gái.
“Anh nghĩ anh và quý cô Elizabeth có nhiều chủ đề để trao đổi đấy. Bộ quần áo của em thật sự rất mốt ma, thưa quý cô.” Maximilian cúi người, nâng tay Elizabeth và đặt lên đó một nụ hôn.
“Anh cũng vậy, anh Lian.” Elizabeth che miệng mỉm cười. Cô thật sự rất thích chiếc cài tóc bằng lông vũ anh cài trên đầu hôm nay. Nó nổi bần bật giữ mái tóc tím đen của Maximilian, rất thu hút ánh nhìn. Có vẻ hôm nay không cần đi giao tiếp nhiều nên anh ta mặc một chiếc quần short đến giữa đùi màu be, phối với chiếc áo len không tay màu nâu, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thể thao tay phồng. Chân đi đôi giày thể thao thuộc series Ác ma mới ra mắt của hãng giày DeviS. Bên hông vẫn là chiếc vòng xỏ đầy lông nhiều màu sắc và chiếc sáo tím đen quen thuộc. Nếu Maximilian không chủ động ngỏ lời thì cô vẫn muốn được trò chuyện với anh. Nếu Elizabeth nhớ không lầm, trong giới thời trang có hai chị em họ Typhon rất nổi tiếng, không biết Maximilian có biết bọn họ không.
“A a a, công khai tán tỉnh kìa! Thầy Kalego, thầy làm gì đi!!!!” Lied chạy như bay về phía Kalego, túm tà áo chiếc áo khoác dài hắn đang mặc lắc mạnh. Sau đó cậu ta bị Kalego bóp đầu rồi dùng dây thừng trói như đòn bánh treo lên thanh ngang trước chiếc lều ở giữa. Hiển nhiên, Kamui cũng vậy.
“Mi liệu hồn mà tém tém lại. Con người không giống với ác ma.” Móng tay nhọn hoắc được sơn tím của Kalego chỉ thẳng vào giữa trán Kamui. Hắn cúi đầu, trầm giọng cảnh cáo.
Lớp Cá Biệt lục tục bốc thăm. Kết quả như sau:
Lều của Amour: Iruma, Sabro, Picero, Alice, Goemon.
Lều của Kalego: Jazz, Lied, Kamui, Schneider, Soy.
Lều của Maximilian: Elizabeth, Keroli, Clara.
Vị trí từ bên trái qua lần lượt là lều của Amour, lều của Maximilian và lều của Kalego.
Nhìn bên ngoài, chiếc lều không quá to - nếu không muốn nói là xập xệ - nhưng bên trong lại rất rộng rãi thoải mái. Nó như một căn nhà nhỏ hai tầng, có hai nhà vệ sinh và nhà tắm ở cả trên lầu lẫn dưới lầu, ở trên 3 phòng, ở dưới 1 phòng. Lều nào cũng vậy. Tầng trệt còn có cả một phòng khách với vài ba chiếc ghế sofa nho nhỏ quây quanh một chiếc bàn trà.
Mọi người tản về lều của mình hết, chỉ còn lều của Kalego ở lại.
“Sao đội hình này quen quá vậy?” Cả bọn túm tụm lại một chỗ, người đầu tiên lên tiếng là Lied. Cậu ta hoang mang nhìn về phía Kalego đang khoanh tay với mặt mày u ám đằng xa.
“Quen....quen thật.” Kamui sợ hãi.
“Nơi này sẽ không đột nhiên có con Ma thú khổng lồ nào xuất hiện đâu nhỉ? Ổng sẽ không lại cho chúng ta tự sinh tự diệc mà ngồi cười trên nỗi đau của người khác nữa đâu nhỉ?” Jazz mặt mày xanh dờn nhìn ngó xung quanh. Nỗi ám ảnh về chuyến đi Walter Park lần đó vẫn luôn in sâu trong lòng ba ác ma, làm bọn họ cứ mỗi lần phải đi chung với Kalego là sợ hãi.
“Có chuyện gì vậy?” Schneider và Soy hoàn toàn không hiểu cả ba đang lẩm bẩm lẩm bẩm gì. Thấy bạn hỏi, Lied chưa kịp mở miệng giải thích đã bị tiếng quát từ đằng xa làm giật mình.
“Bọn bây còn không nhanh vào trong! Đứng đó lẩm bẩm cái quái gì?” Kalego quát, đen mặt vén chiếc rèm giăng trước cửa, đi vào trong lều.
Maximilian bảo các cô gái vào lều sắp xếp đồ đạc trước, sau đó khoác vai Amour vào lều của Amour.
“Rộng rãi hén. Anh, Jazz, Schneider sửa lại đó. Mấy đứa tự chia phòng đi, Amour sẽ ngủ ngoài phòng khách.” Nói xong, Maximilian chẳng buồn giải thích cả bọn. Anh xắn tay áo, vung vẩy cây đũa phép cho có trên không trung để thu nhỏ mớ sofa và bàn trà rồi ném thẳng vào góc tường. Sau đó Amour lấy một chiếc bể cá hình vuông to bằng bàn tay ra khỏi túi áo, anh ta đặt nó xuống đất rồi bước ra xa, để mặc nó tự phình to.
Chiếc bể cá hình chữ nhật phình càng ngày càng to, đến khi nó phồng to đến mức chiếc hơn phân nửa diện tích phòng khách, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ xíu đủ cho một Sabro đi qua thì dừng lại. Bọn Iruma nhìn vào trong. Bên trong đã có sẵn một chiếc giường đỏ chót, rèm giường xa hoa và bốn cây cột giường được điêu khắc tỉ mỉ tinh xảo, hai bên chiếc giường là tủ đầu giường cũng màu đỏ nốt. Bốn mặt thành bể đều treo những chiếc rèm làm bằng vải nhung không thấm nước đỏ chót. Dưới ánh mắt không tin nổi của lớp Cá Biệt, Amour dùng thần chú đổ đầy nước cho chiếc bể, sau đó nhảy vào trong, kéo rèm kín mít.
“Tên này trông vậy thôi chứ lạ giường là không ngủ được.” Maximilian cười khì.
“Anh ấy ngủ thế này ạ?” Iruma bất ngờ nhìn chiếc bể. Cậu chưa từng gặp ác ma nào ngủ trong nước thế này.
“Ừm. Đây là giường đặc chế của gia tộc bọn họ đấy, để chắc chắn rằng ác ma nào trong gia tộc cũng có môi trường đầy nước để ngủ.” Maximilian gõ nhẹ lên thành bể: “Trông thế này thôi chứ không phải phép thuật cấp cao nào cũng đánh vỡ được nó đâu nhé.”
“Anh ta đi ngủ giờ này à?” Alice nhìn chiếc bể được che kín mít không thấy được gì.
“Hôm qua em ấy ngủ ít lắm, để Amour ngủ đi, không nó lại quạu lên thì mệt.” Maximilian nhìn đồng hồ, hẹn cả năm ở trước cửa lều trung tâm mười lăm phút nữa rồi vén rèm, đi về lều của mình.
Nhóm Iruma nhanh chóng chia phòng.
Alice đứng bên cạnh Iruma, Goemon ôm khư khư Picero đang ngủ ngon, Sabro nhìn quanh quanh. Như đạt được sự ăn ý nào đó, nhóm Alice và Iruma, Goemon và Picero kéo hành lý được Clara đưa cho ban nãy lên tầng trong khi Sabro vác cái túi đeo chéo bự chảng của mình về căn phòng duy nhất ở tầng trệt.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi cũng hết mười lăm phút, bọn họ chui ra khỏi lều, chuẩn bị nhóm bếp nấu bữa sáng. Cả đám chia thành nhiều nhóm, nhóm lo chuẩn bị nguyên liệu, nhóm xây bếp và nhóm đi lấy nước. Tuy bọn họ đều có phép thuật có thể tạo nước, nhưng Maximilian bảo muốn tận hưởng bầu không khí cắm trại không phép mầu, cho nên bắt cả đám tự lấy nước, tự đánh lửa và tự đi gom ít củi trong khu rừng gần đó. Chưa đến một phút sau, nhóm đi lấy nước xuất phát, bao gồm: Sabro, Iruma, Lied và Kalego.
Đi được một lúc, Sabro bị ai đó đụng phải.
Có một hàng người dài nối đuôi nhau để lấy nước ở chỗ vòi nước. Harry, Ron và Hermione chờ mãi mới lấy được nước. Do sức nặng của mấy thùng nước, tụi nó phải đi từ từ quay trở lại khu trại của mình. Chưa đi được bao lâu, một đám con nít cầm trái Quaffle nhỏ chạy vọt qua mặt Harry. Harry vội vàng né đám nhỏ, không chú ý nên va mạnh vào người bên cạnh mình.
Nước trong thùng sánh lên quần của người bị nó đụng. Harry vội vã đặt thùng nước xuống, rối rít xin lỗi.
“Harry....Harry....” Ron đứng bên cạnh khều Harry, giọng nó run phát sợ.
Harry ngẩng đầu, bị người trước mặt dọa. Nó lùi về sau một bước, vấp phải hòn đá nó cẩn thận né ban nãy, ngả về sau. Đột nhiên, một bàn tay to rộng giơ ra đỡ lấy lưng nó, một câu hỏi với giọng điệu đầy quan tâm vang lên: “Có sao không?”
Người trước mặt tụi Harry bây giờ cao lớn như bác Hagrid. Anh ta có mái tóc vàng, đôi mắt cũng mang màu vàng rực rỡ nốt. Bọn Harry không thể nhìn rõ mặt anh ta do chiếc mặt nạ nửa mặt anh ta đang đeo. Anh ta mặc một chiếc áo màu đen ôm trọn cơ thể săn chắc, tương tự với chiếc quần đen bên dưới và một chiếc áo choàng phía sau lưng. Harry vội vàng bật dậy, xua tay và liên tục bảo không sao.
“Bé không sao thật chứ? Trán đỏ một mảng rồi kìa, cần khăn ấm không, chị có khăn ấm này?” Bỗng một giọng nữ trong trẻo vang lên. Harry giật mình nhìn dáo dác xung quanh hòng tìm kiếm ra chủ nhận giọng nói, sau đó nó lại nghe giọng nói nó bảo: “Trên này nè, trên này.”
Harry ngẩng đầu, nhìn thấy một cái đầu nâu thò ra khỏi vai người đàn ông khổng lồ trước mặt.
Là một cô gái, cũng đeo mặt nạ giống người đàn ông cao to. Một đôi mắt nâu to tròn đang nhìn Harry và mỉm cười. Nó chưa kịp nói năng gì, một giọng nói khác lại vang lên: “Sabro đụng trúng các cậu hả?”
Lại một người nữa xuất hiện và cũng đeo mặt nạ. Được quan tâm quá mà sợ hãi, nhóm Harry vội vàng xin lỗi ba người bọn họ, sau đó cầm thùng nước chạy về.
“Ủa?” Iruma nhìn ba bóng lưng chạy trối chết đằng trước, không sao hiểu nổi.
Đi lấy nước về, các ác ma đã kê bàn và xây bếp xong xuôi, chỉ chờ bọn họ mang nước về là bắt tay vào nấu nướng ngay. Sabro, Iruma và Lied lần lượt đặt ba thùng nước to oành xuống mặt đất kế bên bếp. Lied đã lén ăn gian dùng chút phép thuật nới rộng cho cả ba thùng nước nên số nước trong thùng đủ cho tận ba mươi người sử dụng trong một ngày cũng như dùng phép thay đổi trọng lượng thùng nước. Đặt thùng nước nhẹ tênh xuống xong, cậu ta lén lút hóa giải thần chú rồi ngồi phịch xuống đất, kêu ca than vãn với Soy đang bị bắt bổ củi gần đó.
“Cậu biết không, thầy Kalego không chịu phụ giúp gì hết! Ổng đi chung cho vui vậy thôi, đáng ghét thật! Mấy thùng nước nặng muốn chết!”
Mới than vãn được đôi ba câu, cậu ta đã bị Soy túm đầu. Gương mặt mồ hôi mồ kê nhễ nhại và bàn tay sưng đỏ do cầm rìu quá lâu của Soy dí sát vào mặt Lied.
“Được làm một trong những việc nhẹ nhàng nhất rồi còn muốn gì nữa hả? Thùng nước thì có thể dùng thần chú tùy chỉnh trọng lượng được còn bổ củi không được đây này. Tớ đã phải cầm cây rìu nặng muốn chết này và bổ mớ củi khổng lồ này từ nãy đến giờ cũng phải nửa tiếng rồi biết không? Tớ không than vãn câu nào thì cậu cũng vui lòng biết ý mà ngậm miệng lại đi. Tớ rất vui lòng đổi chỗ cho cậu đấy, sang đây bổ củi chút cho vui, còn có năm ký nữa à.” Có vẻ cảm thấy nhiêu đó chưa đủ, Soy tiếp tục phàn nàn: “Không biết cái ông Maximilian đó bị cái quái gì, ở không bao nhiêu ngày mà lấy tận mười kí củi gỗ, còn nói lấy dư thì cho mấy lều bên cạnh dùng chung. Tại sao người khác lấy cành khô rụng dưới đất còn ổng lựa cái cây con con ổng chặt luôn vậy. Còn cái gì mà không sử dụng phép thuật, đừng tưởng tớ không biết thằng chả dùng phép thuật để chặt cây. Bảo không được dùng phép thuật mà bản thân lại đi dùng. Người lớn thì nên có tí trách nhiệm với lời mình nói ra chứ......”
“Á á á, Jazzy ơi cứu tớ!!!!!” Lied hối hận muốn chết. Cậu ta ba chân bốn cẳng bò ra càng xa Soy càng tốt. Đáng tiếc chưa cục cựa được một centimet nào, cậu ta đã bị Soy túm lại, bị buộc nghe Soy nói tiếp: “Nói thật là tớ chẳng thích thằng chả một chút nào hết. Biết cách nhận ra hay xác định năng lực dòng dõi của gia tộc tớ thì im lặng đi ai mượn nói ra cho bàn dân thiên hạ biết vậy. Tớ là tớ.....”
Jazz thấy Lied bị Soy túm đầu kể khổ ở đằng xa mà chỉ biết ngồi trên ghế vẫy tay và mỉm cười chúc phúc. Đùa chứ đâm đầu vào lúc Soy đã bật công tắc huyên thuyên thì có mà chết. Thôi thì một ác ma vì nhiều ác ma, nhiều ác ma thà hi sinh một ác ma chứ không chết chùm. Chúc Lied may mắn.
Dưới ánh mắt tuyệt vọng của Lied, Jazz quay đầu, đi nhóm lửa cho bên Nấu nướng.
“Ôi chao. Học trò của thầy sỉ vả tôi ghê thật đấy, thầy Kalego.” Maximilian khoác vai Kalego đang ngồi uống trà trên bàn, bị Kalego thẳng thừng hất tay ra.
“Lạnh lùng thế.” Maximilian nhún vai, tiếp tục tìm thêm mục tiêu để trêu chọc.
Đến xế chiều, bầu không khí trong khu trại thay đổi rõ rệt. Những mỏi mệt không tên ban sáng đã thay đổi bằng cái gì đó hồi hộp và sục sôi. Và rồi mặt trời lặn mất, bầu trời buông rèm đen với ngàn ánh sao lấp lánh, Bộ Phép Thuật đã bỏ cuộc với công cuộc cố gắng kiểm soát cấm đoán các phù thủy giả dạng làm Muggle bằng cách cấm bọn họ sử dụng phép thuật nữa. Những người bán hàng rong độn thổ lên khắp nơi trong khu trại, rao bán đủ thứ kì dị.
Có quà vặt như bỏng ngô hoặc bánh mì, cũng có các thức uống như bia bơ hay những chai Vodka nặng đô. Cờ cổ vũ, áo đồng phục, băng rôn được chất đống trên những chiếc xe đẩy năm hoặc sáu bảy tầng. Cũng có hình các cầu thủ tham gia vào trận bóng tối nay mỉm cười vẫy tay với người xem.
Nhóm Iruma háo hức đi dạo một vòng quanh những chiếc xe đẩy thú vị đó. Bọn họ nhìn những tấm hình biết cử động mà trầm trồ không thôi. Ở Ma giới vẫn chưa có hình có thể cử động đâu!
Cuối cùng, Maximilian mua cho cả đám mười lăm cái ống nhòm huyền bí có thể tua lại cảnh vừa diễn ra hay quay chậm để có thể nhìn rõ các chuyển động của các tuyển thủ. Và rồi một tiếng cồng ngân nga, trầm sâu lắng vang lên từ bên kia cánh rừng, đèn lồng xanh và đỏ cháy sáng bừng trên các ngọn cây, soi sáng con đường dẫn đến sân đấu.
Maximilian xoa tay, dẫn đầu đám người, hô: “Đi thôi mấy đứa! Đi xem thử Quidditch có gì vui nào!”