![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
CUỘC TẬP KÍCH TRONG ĐÊM
Mười lăm ác ma băng qua con đường mòn thiếu ánh sáng, bên tai bọn họ là hàng trăm hàng ngàn bước chân và âm thanh huyên náo khác. Bầu không khí háo hức lan truyền trong không khí qua tiếng cười nói, tiếng hát, tiếng huýt sáo và cả những cái vỗ tay, vỗ vai. Bọn họ băng qua khu rừng khoảng hai mươi phút, và sau đó một sân vận động khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt tất cả. Mười lăm ác ma đứng trong bóng phủ của nó, dù cố gắng thế nào, cả bọn cũng chỉ có thể nhìn thấy những bức tường vàng hùng vĩ vây quanh sân vận động. Nó phải lớn đến mức có thể chứa mười tòa lâu đài chứ đùa.
Bọn họ đi về phía cửa vào gần nhất, ở đó đã có hơn trăm ngàn phù thủy đang hò hét inh ỏi, khiến bầu không khí sôi sùng sục như đang trong nồi nước sôi trăm độ. Ở đó đã có sẵn một phù thủy soát vé, Maximilian lấy vé đưa cho anh ta, sau khi bị anh ta dòm từ trên xuống dưới như máy quét dò tìm kim loại vài lần thì mười lăm ác ma được anh ta cho vào trong.
“Đi thẳng lên cao nhất.” Bỏ lại một câu cộc lốc, anh ta lớn giọng quát các phù thủy đang la lối đằng sau rồi tiếp tục kiểm tra vé vào của từng người.
Cầu thang đi lên khán đài được trải thảm màu tím sẫm. Mười lăm ác ma hòa vào dòng người đi lên, cứ mỗi đến một hàng ghế, lại có vài phù thủy tản ra hai bên trái và phải. Càng lên cao số lượng phù thủy đi chung với bọn họ ít dần, cuối cùng khi mười lăm ác ma đến được vị trí của mình, đội ngũ đi chung chỉ còn lại mỗi bọn họ. Bọn họ đến một khu vực riêng không lớb lắm, nằm biệt lập ở vị trí cao nhất của sân vậng động, ngay chính giữa khoảng cách giữa các cột gôn bằng vàng của hai đội. Có khoảng bốn mươi cái ghế sơn son thiếp vàng được đặt trong khu vực này. Không muốn quá nổi bật, mười lăm ác ma chọn hàng ghế cao nhất, cả bọn ngồi hết hàng ghế, thậm chí còn lấn xuống hàng ghế bên dưới một hai chiếc.
Từ đây nhìn xuống, bọn họ có thể nhìn thấy hàng trăm ngàn phù thủy đang di chuyển về phía ghế ngồi của mình ở đủ mọi cửa ra vào khác nhau, những chỗ ngồi này nhô lên cao chung quanh một sân đấu hình bầu dục. Mọi thứ tràn ngập trong áng sáng vàng óc huyền ảo, dường như thứ ánh sáng đó tỏa ra từ chính sân vận động. Ở mỗi đầu sân đấu đều có ba cột gôn màu vàng cao ít nhất 9.1 mét.
Trong lúc chờ đợi trận đấu bắt đầu, Maximilian giải thích cho tất cả ác ma luật chơi cơ bản của bộ môn Quidditch. Trong lúc giải thích giữa chừng, Jazz và Schneider nhìn thấy quý ông đã bán cho bọn họ mười lăm chiếc vé tuyệt cú mèo này, đáng tiếc ông ta cố tình làm lơ cả bọn, nếu không Jazz và Schneider có lẽ đã đến và tay bắt mặt mừng với ông ta. Jazz và Schneider gặp người quen, nhóm đi lấy nước cũng thế. Iruma, Sabro, và Clara nhìn thấy cậu nhóc đã đụng phải Sabro ở hàng ghế gần với sân đấu nhất, nó đang nói chuyện với một sinh vật nhỏ thó với đôi tai nhọn, ăn mặc rách rưới bẩn thỉu nào đó. Alice bên cạnh Iruma thấy khó hiểu khi Iruma cứ nhìn chằm chằm thằng nhóc loài người kia, bèn có chút khó chịu hỏi: “Ngài Iruma đang nhìn ai vậy ạ?”
“Một người qua đường thôi. Cậu ấy đụng trúng Sabro lúc bọn mình đi lấy nước.” Iruma giải thích.
“Đụng mạnh lắm luôn, trán thằng nhỏ đỏ bừng bừng bừng bừng. Tớ hỏi nó cần khăn ấm chườm cho đỡ không mà nó khăng khăng từ chối sau đó chạy vù vù vù như có ai dí nó sau lưng ấy.” Clara ngồi bên trái Iruma hào hứng giải thích.
“Mấy đứa gặp Harry Potter rồi hả?” Maximilian ngồi hàng dưới nghe cả ba nói chuyện bèn tò mò nhìn thử. Nhìn thấy thằng nhóc đeo kính đen y như tấm hình anh nhìn thấy trong tờ mấy số báo xưa lơ xưa lắc.
“Anh biết cậu ta?” Iruma tò mò hỏi lại.
“Ai trên cái đất Anh này không biết nó hả em.” Maximilian cười, giải thích: “Thằng nhỏ là thằng nhóc duy nhất sống sót sau khi bị người khác quăng cho thần chú chết chóc. Không chỉ sống, nó còn giết luôn người thực thi thần chú đó với nó. Mọi người hay ca tụng và gọi nó là Cậu Bé Vẫn Sống. Nó đang học tại Hogwarts đấy, thể nào mấy đứa cũng gặp lại nó khi đến Hogwarts. Chuyện của nó dài lắm, về anh kiếm vài cuốn sách cho đọc.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ rất hay nhìn thấy nhiều ánh mắt tò mò bắn về phía mình từ khắp hướng trên khán đài thượng hạng này. Có đôi khi của gia đình tóc vàng với gương mặt tái nhợt nào đó, đôi khi lại của cặp anh em sinh đôi tóc đỏ ngồi cùng thằng nhóc tên Harry Potter, đôi lúc lại là vài vị phù thủy mập tròn mà họ chẳng biết tên.
Một giọng nói to vang lên, bọn họ nhìn về phía phát ra giọng nói. Thì ra chính là người đã bán tệp vé này cho Schneider. Ông ta không cần dùng microphone hay bất kì thiết bị thu âm nào mà giọng nói vẫn vang vọng toàn sân đấu, hoàn toàn át mất các tiếng ồn ào do hàng trăm hàng ngàn phù thủy tạo ra.
“Thưa quý bà và quý ông...xin được chào mừng! Chào mừng trận chung kết cúp Quidditch thế giới lần thứ 422!”
Khán giả hò reo và vỗ tay. Hàng ngàn cây cờ vẫy phất. Sự huyên náo lại càng huyên náo hơn khi hàng loạt khúc quốc thiều cùng vang lên, âm thanh xuôi ngược chõi nhau. Cái bảng khổng lồ đối diện khán đài danh dự đã được lau sạch sẽ đến cái quảng cáo cuối cùng (Đậu Các Vị hiệu Bertie Bott – Mỗi một Miệng đầy kẹo là cả một cuộc đánh Liều!) Và lúc này hiện ra trên bảng:
BUNGARI: 0, ÁI NHĨ LAN: 0
Màn trình diễn của các phước thần qua đi. Ở phần trình diễn của các tiên nữ, Kamui gần như đã phát cuồng và muốn lao ngay xuống sân để có thể “giao lưu” với những người đẹp này - sau đó cậu ta bị Keroli túm ngược lại ghế. Không chỉ cậu ta có hành động như thế, rất nhiều phù thủy đã đặt tay lên lan can và muốn nhảy xuống dưới sân, may mắn được các thần sáng an ninh ở khắp nơi dùng sức hoặc phép thuật kéo ngược vào trong, sau đó đánh hoặc vả vài cái vào mặt cho tỉnh hồn. Clara cũng rất phấn khích khi nhìn thấy bọn họ khiêu vũ trên sân, cô nhảy dựng khỏi ghế và ồn ào đòi khiêu vũ, sau đó bị Kalego trói như đòn bánh vào cái ghế sơn son thiếp vàng. Keroli cũng khá hứng thú với màn khiêu vũ đồng điệu của các cô, ác ma luôn kém trong khoản tập trung, bọn họ không thể ép mình hòa hợp, nhảy đồng tác đồng nhất với các ác ma khác trong thời gian dài. Lớp Cá Biệt đã phải rất chật vật mới có thể tập luyện và trình diễn được Vũ Điệu Địa Ngục này, giờ đây được nhìn thấy hàng trăm người nhảy đồng bộ như thế, Keroli lại nảy ra vài ý tưởng mới. Đến với các quỷ râu rậm, không ác ma nào thật sự hứng thú với màn trình diễn này. Chỉ có Kalego lơ đễnh nhìn mấy con quỷ tí hon đã đáp xuống sân cỏ, hẳn Shichirou sẽ rất thích thú.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, trận đấu kết thúc trong tiếng gào thét và hoan hô vang trời của các cổ động viên. Mạch máu sâu bên trong cơ thể của các ác ma cũng bị trận đấu kích thích này làm cho sôi sùng sục. Bọn họ thèm khát được tìm một nơi để có thể đánh nhau một trận ra trò, giải thoát hết hưng phấn sục sôi sâu bên trong cơ thể và đang không ngừng dâng cao.
“Cách bay của người tên Viktor Krum gì đó tuyệt quá xá! Tuy cuối cùng mũi ổng gãy và máu me đầm đìa thì cách bay của ổng vẫn rất đáng học hỏi.” Lied hào hứng thảo luận với Sabro.
“Ông đây muốn bay đua với bọn họ một lần! Không biết chổi thần của con người nhanh hơn hay cánh của ông đây nhanh hơn!” Hai mắt Sabro phát sáng, nhìn chằm chằm các cầu thủ đang di chuyển lên bục nhận cúp.
Trao giải xong xuôi, các cổ động viên đứng lên và lần lượt ra về. Vì trời đã tối nên hầu hết các phù thủy chọn ngủ lại nơi đây một đêm và ra về vào sáng hôm sau. Họ không thể ngờ được, tối nay tại nơi này lại xảy ra một sự kiện gây rúng động thế giới phép thuật.
Đúng mười hai giờ đêm, một tiếng rống và một tiếng hét thảm thiết vang lên từ đầu bãi cắm trại. Sau đó là tiếng bước chân người rần rần trên mặt đất. Tiếng đàn ca ngưng bặt, các âm thanh gào rống của thú hoang, tiếng gãy đổ nhà cửa liên tục vang lên. Gần như ngay lập tức, các ác ma bật dậy ra khỏi giường, mặc bộ quần áo chiến đấu quen thuộc và lao ngay ra ngoài.
“Lied, anh cảm nhận được mùi của Zimmerman! Tìm nó cho anh!” Maximilian buộc đại mái tóc của mình thành chiếc đuôi ngựa cao, hô lớn về phía Lied.
Lied nhanh chóng đeo tai nghe lên, nhắm mắt tập trung lắng nghe mọi thứ xung quanh. Âm thanh gầm rống từ thú hoang, tiếng la hét đầy hoảng loạn của các phù thủy và cả tiếng xé xác và mùi máu tươi thoang thoảng ùa vào mũi và tai của Lied. Không gian quá hỗn loạn, Lied không thể tập trung xác định vị trí của con Ma thú. Mãi đến khi một tiếng gầm quen thuộc mà cậu đã nghe đi nghe lại hàng chục lần trong tiết tìm kiếm Ma thú do Sở Ma quan dạy vụt qua. Lied vội vàng mở mắt, đôi mắt biến đen do cướp đi thị giác của một con chim trong rừng, một chiếc đuôi cá màu xanh rêu vụt qua “mắt” cậu.
“Hướng đó!” Lied bật dậy vọt thẳng vào trong rừng. Không nói nhiều, Maximilian, Kalego, Alice, Sabro, Keroli và Goemon chạy theo cậu. Để lại Iruma, Clara, Picero, Soy, Elizabeth, Kamui, Schneider, Jazz và Amour ở lại khu trại.
Nhóm Amour cũng không nán lại quá lâu, bọn họ nhanh chóng chạy vào trong rừng, tìm đến vị trí an toàn nhóm Tìm củi đã đánh dấu vào buổi sáng. Ngay khi đến bãi đất trống, Picero nhảy xuống khỏi đám mây và đập mạnh tay xuống đất, một tòa thành vững chãi lập tức mọc lên. Tòa thành mọc lên, sau đó nhanh chóng biến mất như hòa tan vào không khí, ngay cả nhóm người vừa mới chạy đến đây cũng biến mất.
**
Harry, Ron và Hermione đã chạy trong rừng rất lâu. Bọn họ đã hoàn toàn lạc mất mọi người, Harry cũng đánh rơi đũa phép trên đường chạy trốn. Chạy mệt, cả ba quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút bên một tảng đá, không ngờ bị một con thú hoang tìm thấy. Nó gầm lên, vọt thẳng về phía cả ba.
Ba phù thủy trẻ tuổi lại tiếp tục bỏ chạy, bọn họ là phù thủy vị thành niên, bọn họ không được phép sử dụng phép thuật bên ngoài trường học, cách duy nhất có thể giữ mạng cho cả ba bây giờ chính là chạy thục mạng và cầu Merlin phù hộ cho chúng nó tai qua nạn khỏi. Bầu trời tối mịt và bọn nó hoàn toàn không biết thứ đang đuổi theo mình là gì, bọn nó chỉ biết cắm đầu chạy nhanh hết mức có thể. Chưa chạy được bao lâu, bọn nó nghe thấy nhiều tiếng bước chân, tiếng gầm rú và mùi máu tươi tanh tưởi hơn.
“Chết tiệt, nó còn gọi cả đồng bọn đến cơ à!” Ron hét lớn. Cậu lén quay đầu ra sau nhìn và bị số lượng bóng đen khổng lồ sau lưng dọa sợ.
“Im miệng và chạy đi!” Hermione hét.
Cả ba lại cắm đầu chạy. Bọn nó chạy mãi chạy mãi trong khu rừng tối đen, sau đó bọn nó nhìn thấy một chút ánh sáng le lói ở đằng trước, và rồi cả ba vội vàng chạy về phía đó. Càng đến gần, khung cảnh càng rõ ràng hơn. Đấy là một bãi rất trống rộng rãi được ánh trăng trên cao chiếu rọi. Cả ba vọt như bay ra khỏi rừng chạy đến giữa khu đất, và tuyệt vọng với những gì bọn nó nhìn thấy.
Hàng chục con sói với bộ răng nanh lởm chởm, nhỏ dãi ướt đẫm lớp lông quanh mõm đang từ từ bước ra khỏi bóng tối của khu rừng rộng lớn. Tay cầm đũa phép của Hermione và Ron run lên, hai đứa bọn nó đứng chắn trước mặt Harry, cố gắng nhớ lại các thần chú mình đã học.
Harry đánh rơi cây đũa phép của mình trong rừng tự chửi rủa bản thân thật vô dụng. Đến lúc quan trọng chỉ có thể núp sau lưng hai người bạn của mình, chờ đợi cả hai gắng sức cứu lấy sinh mệnh cả ba hay cầm cự đến khi có thần sáng nào đ1o vô tình đi ngang và phát hiện có ba học sinh Hogwarts đang bị cả đàn sói bao vây.
Đủ thứ ánh sáng phát ra từ đầu đũa phép của tụi nó và đâm trúng những con sói đang chạy ùa về phía cả ba như nhìn thấy miếng mồi béo bở. Bọn nó cố gắng vận dụng tất cả thần chú mình biết để đối phó nhưng chỉ có thể ngăn cản được vài con sói. Dần dà, bọn nó cạn kiệt ma lực và đàn sói vẫn hăng hái đầy sức sống. Có vẻ đám sói cũng cảm nhận được con mồi của mình đã suy yếu, lần này không phải hai hoặc ba con nhào lên tấn công nữa mà tất cả, hàng chục con sói cùng nhau phi nước đại về phía bộ ba.
Harry nhắm mắt, chờ đợi tiếng xé rách xương thịt vang lên và cảm giác đau đớn chảy dọc cơ thể, sẽ không có bất kì phép màu nào diễn ra. Có vẻ Merlin vẫn còn thương tụi nó khi một tiếng gầm đau đớn bất ngờ vang vọng trong không gian, kèm theo đó là một tiếng gì đó lao như xé gió lao ra trước mặt Harry. Nó mở mắt, nhìn thấy trên người con sói đang định tấn công nó ghim một mũi tên lớn màu đen, còn ba đứa tụi nó bị ai đó túm cổ áo ném thẳng ra đằng sau.
Có lẽ Harry sẽ khắc ghi khoảnh khắc này đến cuối đời. Bãi đất trống rỗng tuếch nó nhìn thấy ban đầu bỗng mọc ra một tòa thành vững chãi kiên cố. Trước mặt bọn nó cũng xuất hiện ba bóng lưng khác nhau.
“La fire!” Nó nghe một tiếng hét, sau đó năm sáu con sói trước mặt nó bỗng nhiên bốc cháy. Con sói nhanh chóng bị thiêu thành tro, sau đó đám tro đen bị ngọn gió vô tình thổi qua cuốn đi mất.
Những bóng lưng trước mặt nó dùng đủ mọi loại phép thuật lạ mắt và thần chú nó chưa thấy bao giờ để tiêu diệt đám sói, chưa đến một phút sau, bãi đất trống mới nãy còn đầy sói mà đã chết sạch không còn một con. Từng cái xác bùng cháy rụi chỉ để lại một lớp tro bụi và vết máu loang lổ tanh tưởi trên mặt đất. Bỗng một cơn sóng xuất hiện từ con sông đằng sau lưng cả ba đánh ập vào bờ, cuốn trôi tất cả mọi thứ đọng lại trên bãi cỏ, trả về một bãi cỏ xanh mướt như chưa từng xảy ra việc gì.
Lúc này, tai nó vang lên một âm thanh trong trẻo quen thuộc: “Ba đứa không sao chứ?”
Harry ngẩng đầu, chính là cô gái hồi sáng trên vai người to lớn kia. Bây giờ cô đã cởi chiếc mặt nạ nửa mặt xuống, để lộ toàn bộ khuôn mặt hồng hào đáng yêu. Cô mỉm cười, đôi mắt cong cong nhìn cả ba: “Vào trong không? Anh chị đang nấu canh nóng, uống cho ấm bụng.”
Vào trong tòa thành, nó nhìn thấy một cậu trai có vẻ bằng tuổi mình đang ngồi trên một đám mây, trên người là bộ đồ kỳ quặc. Cậu ta ngồi đó, đôi mắt cam rực của cậu ta nhìn chằm chằm cả ba. Tuy cậu ta không nói gì nhưng ánh nhìn khó chịu đó vẫn khiến cả ba hoảng sợ.
Cô gái khi nãy vui vẻ vẫy cả ba lại chiếc nồi đang sôi ùng ục giữa nhà. Ngồi xung quanh chiếc nồi là một cô gái xinh đẹp tóc vàng, một người đàn ông với cái đầu đỏ rực và tóc mái lòa xòa che mái đang cúi đầu lật sách, trên đùi anh ta là một con gì đó lai giữa mèo và cá đang cuộn mình ngủ say. Cả bọn cẩn thận đi lại ngồi xuống một góc bên chiếc nồi, cả đám co ro vào nhau, không dám cục cựa hay nói năng gì.
Lúc này, từ trên tầng đi xuống một người nữa. Cậu ta mỉm cười nói với cả ba: “Lại gặp ba đứa rồi.”
**
Cửa lớn lại mở ra, Jazz, Schneider và Kamui vào trong, ngồi phịch xuống bên cạnh Picero.
“Cái đám đó không mạnh mà đông khiếp!” Jazz xoa xoa bả vai. Khi nãy cậu xém chút nữa đã bị một con sói cắn rách vai, may mà chùn vai xuống né kịp, kết quả là bây giờ đau vai chết đi được.
“Trông không giống môt cuộc bạo loạn bất ngờ lắm. Giống như được lên kế hoạch sẵn từ trước hơn.” Kamui cởi áo ngoài và áo thun, để lộ cào sâu hoắm đang tóe máu trên lưng. Elizabeth ngồi đối diện thấy cậu bị thương thì “ôi chao” một tiếng, vội vàng lấy hộp cấp cứu băng bó sơ cho Kamui. Băng bó và bôi thuốc xong xuôi, cô cầm đũa phép quơ đại vài cái, miệng lẩm nhẩm thần chú.
Kamui thỏa mãn úp mặt vào đùi Elizabeth, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Schneider canh giữ ở bên cạnh, chờ Elizabeth hô xong rồi là lập tức túm tay Kamui quăng thẳng ra ngoài. Cậu ta văng ra xa đập thẳng vào cây cột nhà, gương mặt đe mê chưa phản ứng lại kịp trượt dài trên cây cột gỗ và đập xuống đất.
Tiếng bốp vang lên. Harry, Hermione và Ron lại co rúm. Bỗng một mùi hương thơm lừng chui vào mũi tụi nó, làm tụi nó không tự chủ được mà thả lỏng.
“Xin chào, tôi là Iruma.” Iruma mỉm cười, chìa tay về phía cả ba.
Ba đứa nhìn nhau, sau khi do dự một chốc, Hermione vươn tay nắm lấy tay của Iruma, giới thiệu: “Tôi là Hermione Granger, đây là Harry Potter và đây là Ron Weasley.” Hermione lần lượt chỉ vào Harry và Ron ngồi bên cạnh mình để giới thiệu.
Thấy thế, Iruma cũng giới thiệu mọi người cho nhóm Harry.
“Người đang cúi đầu chơi game kia là anh Amour Charybdis, người khi nãy kéo ba đứa vào là Valac Clara, cậu bạn tóc đen đeo khuyên là Andro.M Jazz, cậu đeo khẩu trang là Allocer Schneider, quý cô cầm hộp cấp cứu là Ix Elizabeth còn người bị vứt ra là Caim Kamui.”
Chưa kịp nói năng gì, cánh cửa lại bật mở, sáu người khác lại bước vào trong. Có một trong số đó còn kéo cái gì đó trên sàn nhà. Đến khi lại gần rồi, Harry mới phát hiện thứ bị kéo đó chính là Draco Malfoy đang sợ đến mức phát run.
“Malfoy!” Nó hét lên, chỉ tay về phía cậu bé tóc vàng.
“Potter!” Draco ngẩng đầu, hét toáng lên và hoảng sợ nhìn Harry đang ngồi khoanh chân bên bếp lửa, sau đó nó nhìn thấy hai người bên cạnh Harry: “Granger! Weasley! Tại sao bọn mày ở đây?!”
“Cái đó phải là tụi tao hỏi mày mới đúng!” Ron hét lại.
“Mấy người biết nhau à? Tốt lắm.” Alice đang kéo cổ áo Draco, lôi cậu ta về phía Harry và vứt cậu ta ở đó, trong khi mình mệt mỏi ngồi phịch xuống bên cạnh Iruma.
“Bọn tớ nhìn thấy cậu ta bị hai ba con gì đó có vẻ giống thằn lằn vây quanh trên đường về nên thuận tay cứu rồi vác về đây.” Lied ngồi phịch xuống đất, mệt lả người.
“Có ai bị thương không? Có thì sang bên này kiểm tra nè.” Elizabeth vẫy tay với mọi người, sau khi nhận được cái lắc đầu của tất cả, cô cầm hộp cấp cứu đi lại ngồi quỳ bên cạnh bọn Harry, dịu dàng hỏi: “Bốn đứa có bị thương ở đâu không?” Thấy cả bốn đồng loạt lắc đầu, cô mới yên tâm đi cất hộp cấp cứu.
Elizabeth đi, Clara đã đến và dúi cho mỗi người một chén canh nóng hầm hập: “Ăn đi nè. Nãy giờ chắc tụi em mệt lắm!” Sau đó Clara cũng làm như vậy với tất cả mọi người.
Uống hết chén canh, ý thức cả bốn chìm vào mơ hồ. Trước khi ngất lịm đi, cả bọn nghe một câu nói như sấm truyền in sâu vào não từng đứa: “Nhớ phải giữ bí mật chuyện bốn đứa gặp bọn anh nhé.”
Đến khi tụi nó tỉnh lại, cả bốn đã nằm trong khu cứu nạn tạm thời do thần sáng lập nên, trước mặt là gương mặt lo lắng của ông Weasley và các cậu con trai nhà Weasley khác. Nó nghe mọi người bảo rằng tìm thấy cả bốn đứa nó nằm bất tỉnh ngoài bìa rừng nên vội vàng mang đến đây.
Khi mọi người lo lắng hỏi bọn nó về những chuyện nó trải qua, không hiểu sao dù nó có cố gắng thế nào cũng không thể nhắc đến những người nó gặp trong khu rừng, ngay cả nửa chữ về thành trì vững chãi kia cũng không thể thốt ra miệng.
Rồi sau đó, nó bị buộc tội sai khiến gia tinh bắn Dấu Hiệu Đen lên bầu trời. Bởi vì gia tinh được phát hiện ở nơi xuất hiện Dấu Hiệu Đen, cầm chiếc đũa phép MÀ NÓ ĐÁNH RƠI!