
In Which The Order Tries To Be Useful
Mắt Harry đảo qua đảo lại giữa ba người; cậu đang cố nghĩ ra một lời giải thích phù hợp cho những gì đang diễn ra.
"Tôi nghĩ cậu làm hỏng não cậu ta mất rồi." 'Spain' thì thầm với 'Prussia' (nhân danh Merlin, cái gì là Prussia cơ chứ?)
"Đương nhiên rồi." Prussia đảo mắt trả lời. "Sự tuyệt vời của tôi đủ để đánh bại cả những người... mạnh mẽ nhất."
"Đôi khi tôi tự hỏi liệu cậu có đang cạn kiệt cách để thể hiện 'sự tuyệt vời' của mình không." Spain nói.
Prussia quắc mắc. "Im đi. Điều đó vẫn không thay đổi sự thật rằng tôi giỏi hơn tất cả các cậu."
"Mấy người điên rồi."
Cả ba quay lại nhìn chằm chằm về phía Harry.
"Cậu mới vừa nói gì à, quý ngài Potter ?" 'France' lịch sự hỏi.
"MẤY NGƯỜI ĐIÊN HẾT RỒI!" Harry hét lên, nước miếng bay tứ tung. Prussia kêu lên, lùi lại và liếc nhìn cậu với vẻ ghê tởm.
"Mẹ kiếp, mày coi chừng cái mồm mày đó." Hắn quát.
"Đừng có bảo tôi phải làm gì!" Harry nạt lại. "Lũ tâm thần mấy người đã bắt cóc tôi - và đứng có phủ nhận rằng mấy người không có điên, mấy người hãy tự nhìn lại mình đi!"
Cậu định đưa tay lên chĩa về họ - nhưng rồi, kinh hoàng mà nhận ra rằng hai tay của mình đang bị trói sau lưng. Có một sự phẫn uất mỗi lúc một tăng trong lòng cậu, Harry cảm thấy mình như đang muốn hét lên.
"Cậu nói vậy là có ý gì ?!" Prussia quát, trông như đang muốn đấm vào mặt của Harry. France và Spain đều thận trọng nhìn hắn. "Cậu chỉ có thể ước cậu được tuyệt vời như tôi thôi!"
"Ôi trời ạ!" Harry cáu kỉnh. "Mấy người xem lại mình đang mặc cái gì đi!"
Prussia chống tay lên hông, không để ý thậm chí là một chút về sự khác thường của mình với cái nón giao thông đang đội trên đầu.
"Tôi không thấy nó có vấn đề gì cả." Hắn liếc qua Spain. "Là lỗi của cậu không đó Spain...do cái trang phục Phù thủy xứ Oz ngớ ngẩn của cậu."
"Tại tôi đâu có biết phù thủy trông như thế nào đâu!" Spain biện hộ quát lại. Với một cái liếc sang Harry, anh nói thêm, tỏ vẻ bí ẩn. "Nhân tiện đây, chúng tôi là phù thủy đó."
"Chúng ta đã bắt cóc cậu ta rồi." France chỉ ra. "Chúng ta không cần phải giả vờ nữa."
"Quá tệ đi." Hắn thách thức đáp trả. "Bởi vì tôi thích cái mũ pháp thuật của mình!"
"Nón giao thông." Spain xen vào.
"Mũ pháp thuật."
"Đếch ai quan tâm đâu." Harry quát lên.
France cau mày. "Quý ngài Potter." Hắn khiển trách. "Bộ không ai dạy cho cậu rằng ngắt lời người khác là rất bất lịch sự hay sao ?"
Harry không thể tin nổi mà nghẹn họng. "Ồ, tôi xin lỗi," Cậu mỉa mai gằn giọng.
Prussia nhún vai. "Lời xin lỗi được chấp nhận." Hắn đáp lại, phớt lờ sự lắp bắp khó tin của Harry. "Vậy... chúng ta bắt đầu đi."
Hắn sung sướng xoa tay; Harry nặng nề nuốt xuống, đột nhiên nhớ lại người đàn ông kia đã nói những gì về 'một màn tra tấn đau đớn'.
Rồi hắn ta bắt đầu nói.
Và khi Harry nói rằng hắn 'nói'....thì ý của cậu là hắn nói. Loại nói giống kiểu làm-ơn-im-đi-trước-một-trong-hai-chúng-ta-moi-mắt-người-còn-lại-ra.
Prussia, hay dù hắn là ai đi nữa, nên mừng là hai tay của Harry hiện đang bị trói sau lưng cậu.
"Đầu tiên," Prussia nói, "England rất tệ. Tệ hết biết. Cậu ta cực kỳ phiền toái và có khả năng khiến người khác phải phát điên...hơn nữa, cậu ta thiếu xót rất nhiều sự tuyệt vời để có thể tạo nên một người như tôi! Đúng vậy, đó chỉ là một trong số ít những lý do tại sao hắn ta tệ hại...oh và còn nữa..."
....Và hắn cứ thao thao bất tuyệt mãi cho đến một tiếng sau.
"...Vậy." Spain nói, khó xử ngó sang Prussia. "Chừng nào cậu mới định bắt đầu liệt kê ra lý do tại sao England tệ hại ?"
"Tôi tưởng tôi đã nói rồi mà." Prussia cau mày.
"Không." Harry cắt ngang. "England thiếu 'sự tuyệt vời' của anh và không có điểm nào giống anh không phải là một lý do để ghét anh ta...đặc biệt là khi tôi ghét anh. Và ôi Merlin ơi, tui đang gọi England là 'anh ta'..."
"Căm mồm," Prussia gắt lên, lườm Harry. "Không ai hỏi mày cả."
"Ah!" France đột nhiên nhảy cẫng lên, nói. "Tôi nhớ ra rồi - England có một đôi lông mày gớm ghiếc nhất mà tôi từng thấy."
"Oh đúng vậy!" Spain nói, háo hức gật đầu. "Nhìn cứ như hai con sâu róm vậy. Có ai có cảm giác muốn cạo nó đi trong lúc anh ta không để ý không ?"
France đặt một tay lên ngực mình. "Tôi tưởng chỉ có mỗi tôi có ý muốn đó thôi chứ!"
"Các cậu." Prussia lắc đầu nói. "Còn tôi đây thì đã thử làm rồi."
"Mấy người điên hết rồi." Harry lầm bầm.
"Cái gì ?"Prussia kêu lên. "Ngay cả lông mày sâu róm còn không đủ để cho mày ghét cậu ta sao ?" Hắn lắc đầu, nghiêng người về phía France và Spain. "Trời ạ - Tôi thật không thể hiểu nổi thằng nhóc này, các cậu thì sao ?"
"Nó vẫn chưa nhìn thấy đôi lông mày đó," Spain lí giải. "Chắc là do vậy nên thằng nhóc vẫn không hiểu được ý của chúng ta. Tôi đoán nếu thấy lông mày đó rồi, chắc chắn thằng nhóc sẽ có ý muốn đè England xuống và giật nó ra khỏi mặt cậu ta giống như chúng ta vậy."
"Tôi sẽ không đâu." Harry lớn tiếng cãi lại. "Bởi vì England không phải là một người
"Well đương nhiên cậu ta không phải là một người." Prussia khịt mũi. "Tôi có nói vậy sao? Tôi nói với cậu rằng cậu ta là một quốc nhân của một Đất Nước! Còn là một đất nước chẳng có nổi bật một chút nào cả!"
"Đúng vậy." France gật đầu. "Và không chỉ vì cặp lông mày gớm ghiếc của cậu ta thôi đâu. Còn có những lý do nữa...những lý do sâu xa hơn, đen tối hơn nhiều..."
"....Cậu ta đã thua trong Cuộc cách mạng Hoa Kỳ!" Spain bỗng nhiên nhảy vào.
"Đúng vậy!" Prussia hú lên. "Và ai chính là người đã huấn luyện America cho cuộc cách mạng tuyệt vời đó của nó. "Đúng vậy - chính là Người Tuyệt Vời là tôi đây!"
"Tốt." Harry càu nhàu. "Vậy là giờ chúng ta còn có America nữa sao. Tiếp theo là gì - Canada hả ?"
Prussia, Spain và France đều ngẩn người nhìn nhau.
"Vậy mà cậu ta nghĩ chúng ta mới là người bị điên." Spain lẩm bẩm, lắc đầu. "Ít nhất thì chúng ta không có tự bịa ra mấy đất nước không có thật."
"England đã khởi đầu Thế Chiến 1!" Prussia đột nhiên tuyên bố, cười một cách rạng rỡ. "Thêm một lý do nữa tại sao cậu ta không xứng đáng liếm mặt đất mà tôi từng đi qua!"
Spain cau mày. "Um Prussia...tôi không nghĩ điều đó hoàn toàn chính xác..."
"...Và cậu ta không đủ tuyệt vời bằng một người Tuyệt Vời là tôi đây, và cậu ta chẳng có một tí tửu lượng nào cả, và cậu ta còn khởi đầu Thế Chiến 2 nữa..."
"Prussia, nghiêm túc đó, cậu lấy mấy cái thông tin này ở đâu ra vậy ?!" Spain hoảng hồn, hỏi.
"...Cậu ta còn đéo nấu được cái giống gì." Prussia tiếp tục, hoàn toàn phớt lờ lời nói của Prussia. "...oh và tôi có đề cập đến việc cậu ta chẳng tuyệt vời bằng tôi chưa ? Bởi vì cậu ta không...và cậu ta còn khởi đầu Thế Chiến 3 nữa..."
"Ôi Trời ạ!" Spain rên rỉ. "Prussia, giờ thì biết cậu chỉ đang bịa ra mấy chuyện này - làm gì có Thế Chiến 3 nào ở đây!"
"Yeah..." Prussia suy ngẫm một chút. "Well, nếu có thì tôi cá chắc rằng cậu ta sẽ là người khởi chiến nó!"
"Anh ta đã chiếm lấy Canada của tôi." France cau có nói thêm vào.
Spain và Prussia cau mày. "Ai ?"
Harry phẫn uất gào lên "Mấy người điên hết cả rồi!"
Rồi, bỗng nhiên các thành viên của Hội Phượng Hoàng phá cửa xông vào, hét lên một tràng những lời chửi rủa và gào tên của Harry. Đương nhiên là vào lúc này Harry vẫn chưa biết gì về Hội cả...nhưng cậu vẫn có thể nhận ra Sirius và Remus trong đám người đó, cũng như giáo sư Moody, điều này khiến cậu cảm thấy được trấn an.
"Tạ ơn Merlin," cậu gọi họ. "Những người này họ đều điên cả rồi...họ cứ nghĩ mình là một quốc gia hay gì đó không à."
"Harry," Sirius thốt lên, nhẹ nhõm cả người. Rồi ông giận giữ quay sang nhìn bộ ba. "Đồ khốn - bọn mày đã làm gì với con đỡ đầu của tao ?"
Spain giơ hai tay lên, cố gắng ổn định lại tình huống. "Ông bình tĩnh lại đi." Anh nhẹ nhàng nói . "Chúng tôi không có làm gì cậu ấy cả-"
"Đúng vậy, đúng vậy." Prussia cắt ngang, gật đầu lia lịa. "Buổi tra tấn vẫn còn chưa kịp bắt đầu mà."
Spain trố mắt, nghiêng người ghé sát vào tai của Prussia, thì thầm với. "Đừng nói với họ điều đó - họ sẽ hiểu lầm đấy!"
"Làm sao họ có thể hiểu lầm được?" France cau mày. "Prussia đã nói quá rõ về những gì chúng ta định làm với quý ngài Potter rồi mà."
"Thả Harry ra!" Thành viên nữ duy nhất của Hội đang có mặt tại đó hét lên. France trông sáng sủa hắn lên, quan sát cô với đôi mắt thèm thuồng
"Oh hon hon hon," Hắn bật cười khúc khích. "Và xin hỏi quý cô đây là ai ?"
"Tên tôi là Tonk!" Cô ta nạt hắn, nhìn hắn với đôi mắt sắc nhọn. "Và tại sao anh lại nhìn tôi nhìn vậy ?!"
"Oh, vẻ đẹp của cô ấy thật mê hồn," France thì thầm. "Ah, quý cô của tôi ơi," Lần này hắn lớn tiếng nói. "Xin hãy cất cái cây gậy đó sang một bên và cho phép tôi đưa cô ra tiệm cafe, hmm? Và sau đó chúng ta có thể quan hệ tình dục trong phòng ngủ-?"
"Ôi Chúa ơi." Spain vỗ trán.
"Stupefy!" Tonks hét lên, câu thần chú giáng thẳng vào ngực của France.
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
"Stupefy!" Tonks hét lên một lần nữa. Và một lần nữa, lại chẳng có chuyện gì xảy ra. Tonks đựng lặng người - cũng với những thành viên còn lại của Hội - trố mắt há mồm mà đứng nhìn trong sự bối rối.
"Việc đó đã không còn tuyệt vời từ lâu lắm rồi." Prussia nói, ngán ngẩm mà ngó quang căn phòng.
Cả Hội đều tiếp tục chớp mắt khó hiểu.
"Yeah," Harry thở dài. "Con cũng đã có phản ứng tương tự."
"Cái lũ chết tiệt mấy người là ai?!" Moody quát.
Prussia bước lên phía trước, trông có vẻ háo hức khi được tự giới thiệu mình thêm một lần nữa. "Tôi là một người tuyệt vời - "
"- Uh" Harry cắt ngang hắn. "Tôi xin phép giới thiệu thay anh có được không ?"
Prussia nhìn cậu, trông có vẻ quá bối rối trước câu hỏi để trả lời.
"Cứ tự nhiên, quý ngài Potter." France đáp lại.
"Họ là một lũ điên trốn thoát khỏi trại tâm thần, họ nghĩ mình là hiện nhân của 3 đất nước."
"Chính xác là Tây Ban Nha, Phổ và Pháp," France nói thêm. "Mặc dù tôi sẽ không gọi Phổ là một quốc gia...cậu ấy đã không còn là một quốc gia từ khá lâu rồi."
"Ôi im đi," Prussia gắt lên, chua chát khi nhắc đến một trong những chủ đề mà hắn ghét nhất. "Quân đội của tôi vẫn có thể nghiền nát anh, ngay cả khi chúng không tồn tại!"
"Điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả," France đáp lại
Prussia khinh. "Khi anh mà được tuyệt vời như tôi thì anh chẳng cần nghĩa lý gì cả."
"Merlin, bọn họ điên rồi," Moody lẩm bẩm, lắc đầu.
"Thả Harry ra!" Tonks! quát, cau có nhìn bộ ba.
Sirius bắt đầu hét lên những câu thần chú, từ những cái đơn giản như 'stupefies' rồi dần chuyển sang những bùa chú bạo lực hơn. Cả Hội đều tham gia vào, không ai trong số họ nhận ra rằng các câu thần chú của họ hoàn toàn không có tác dụng gì đối với các Quốc gia.
France liếc nhìn Spain và Prussia, hoàn toàn lờ đi những tia sáng đang bao quanh lấy hắn.
"Tôi có nên đi lấy một ít dây thừng và băng dính không ?" Hắn hỏi.
"Có." Prussia đáp. "Và mang theo một ít đồ ăn nhẹ nữa...Tôi đang đói và có vẻ như chuyện này còn lâu mới xong."
Cả Hội vẫn tiếp tục gào lên những câu thần chú; vì một lý do nào đó, không ai trong số họ cân nhắc việc dùng vũ lực để đối phó với các Quốc gia cả.
"Trời ạ, mấy phù thủy này đúng nhũn não hết rồi." France lắc đầu nhận xét. "Có vẻ như họ không hề nhận ra rằng mấy thứ ánh sáng màu mè của họ không có tác dụng gì với chúng ta."
"Hey!" Harry kêu lên. "Đừng có xúc phạm họ!"
Bộ ba tiếp tục phớt lờ họ.
"Ngay cả nhà Dursley còn có thể gây thiệt hại hơn thế này." Spain nói. "Phù thủy coi vậy mà chán thật."
"Những tôi vẫn thích màn diễn tia sáng." Prussia nhận xét, mở to mắt nhìn chúng. "Chúng nhìn có hơi tuyệt vời...đương nhiên là không tuyệt vời bằng tôi."
Cả ba đứng yên, nhìn màn trình diễn ánh sáng khoảng một lúc.
"...Được rồi, tôi chán rồi." Vai Prussia rũ xuống. "Hãy hạ gục mấy bọn này rồi trói họ lại
"Chúng ta cần phải thử cách khác!" Remus nói, nghe có vẻ bực bội. "Tôi không nghĩ việc này có tác dụng gì cả."
Ngay sau đó, ông ngã xuống sàn, bất tỉnh.
"Remus!" Sirius khóc lên; chẳng mấy chốc, ông cũng như bạn của mình.
Trong vòng chưa đầy nửa phút, toàn bộ Hội Phượng Hoàng đã bất tỉnh nhân sự. Bộ ba quốc gia đứng yên, chớp mắt bối rối và ngạc nhiên.
"...Thật quá dễ dàng đến tẻ nhạt." Spain nhật xét. Anh quay sang Harry. "Nghiêm túc đó, đây là đội giải cứu của cậu đó hả ?"
Harry có vẻ xấu hổ. "...Chắc là do hôm nay không phải ngày may mắn của họ thôi."
France cười khịt mũi. "Thôi thấy Dumby còn đáng sợ hơn họ nhiều."
Harry cau mày. "Dumpy?"
"Ừ." France phất tay. "Cậu biết đó... là ông anh họ béo phì của cậu."
"Ý anh là Dudley?"
"Ừ đúng rồi...nó." France rùng mình.
"Họ hàng của cậu khá là đáng sợ đó." Spain nói với Harry. "Tôi không nghĩ là bi của tôi đã lành lại từ lúc dì của cậu đá nó."
Rồi đến lượt anh rùng mình.
"Còn người tuyệt vời như tôi đây đã không sợ hãi." Prussia khoe. Hắn liếc xuống nhìn cả Hội Phượng Hoàng đang bất tỉnh, "Giờ thì giúp tôi trói mấy kẻ thua cuộc này lại đi."