
In Which Harry Is Kidnapped
Harry đang có một giấc mơ ngọt ngào.
Cậu đang cưỡi trên cây chổi của mình, còn Cho Chang thì đang ngồi phía sau cậu. Cánh tay mảnh khảnh của cô đang quàng qua eo cậu, mùi nước hoa nồng nàn của cô thì thoang thoảng qua mũi cậu. Cả hai đều đang cười đùa rất vui vẻ, nhìn Voldemort đang bị thiêu sống trên giàn thiêu dưới mặt đất.
Đây là giấc mơ đẹp đầu tiên mà cậu có kể từ rất lâu rồi. Hơn nữa là nó không hề có liên quan gì đến Cedric. Nên đương nên là Harry cũng không quá háo hức muốn tỉnh dậy.
Khi cậu cuối cùng cũng tỉnh dậy và bắt gặp một người đàn ông lạ mặt với mái tóc bạc trắng đang đứng nhìn cậu ngủ, mỉm cười một cách điên cuồng...thì các đọc giả chắc cũng biết cậu không vui đến mức nào.
"Prussia tuyệt vời đã ở đây!" Người đàn ông đó tuyên bố, cười khúc khích bằng một giọng kỳ quặc mà Harry nhận ra rằng là giọng Đức
"Hola! Tôi là Spain!" Một người nữa nói qua vai của hắn ta (Merlin ơi, có nhiều hơn một người).
"Và nhất là tôi đây - France!" Một người đàn ông với mái tóc dài vàng óng tuyên bố, nháy mắt tán tỉnh. Harry lùi lại, nhìn trố mắt.
"Mấy người là ai!?" Cậu quát, tay sờ soạng xung quanh để tìm đũa phép của mình.
Tên người Tây Ban Nha bật ho, trông khi vẻ buồn cười. "Cậu này không được sáng sủa lắm nhỉ ?" Anh ta lẩm bẩm với tên người Pháp.
"Ta đây mới vừa nói xung với đồ thua cuộc nhà ngươi mà. "Ta đây là Prussia tuyệt vời! Giờ ngươi phải đi với ta để ta có thể khiến người ghét England, để bọn ta có thể thoát khỏi mấy cú điện thoại không ngầu của England."
Harry từ bỏ việc tìm kiếm cây đũa phép của mình và chộp lấy một cuốn sách gần đó, giơ nó lên và đập nó xuống đầu tên người Đức.
Người đàn ông tóc trắng rú lên một tiếng đau đớn; hai người bạn đồng hành của anh ta trố mắt nhìn với vẻ ngạc nhiên và hoảng hốt.
Harry lắc đầu; đúng là buồn cười thật. Từ biểu cảm của bọn họ, người ta sẽ cho rằng họ đã nghĩ là mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.
.....
Prussia giật mình lùi lại, thốt ra một tràng chửi rủa .
"Chết tiệt!" Hắn hú lên. "Sao cái gia đình này làm gì mà hay đi bạo hành thể xác vậy?!"
"Tránh ra!" Harry quát, hăm dọa lườm hắn. "Tôi không có hứng thú để đối phó với mấy người hay chủ nhân của mấy người!"
"Chủ nhân của bọn tôi?" France cau mày. "Cậu ta nói vậy là có ý gì ?"
Spain lắc đầu. "Sao tôi biết..."
Một cuốn sách nữa đập thẳng vào đầu của hắn.
"Chết tiệt, tôi hết chịu nổi gia đình này rồi!" Prussia gầm lên. Hắn loay hoay tìm khẩu súng của mình, chuẩn bị sẵn sàng để bắn nát óc cái thằng nhóc phiền phức (dù sao thì cách này cũng sẽ bịt miệng England một cách hiệu quả hơn, phải không nào ?) rồi hắn lại nhớ ra là mình đã để quên khẩu súng ở nhà. Mẹ kiếp.
Đột nhiên, Harry chĩa một cây gậy nâu dài vào mặt hắn.
"....Có phải cậu ta đang chĩa một cây gậy vào cậu không ?" Spain cau mày.
Prussia nheo mắt nhìn nó. "Tôi nghĩ nó là một cây đũa thần," Hắn trả lời, cơn giận của hắn bị tạm thời bị lấn sang một bên bởi sự tò mò.
"Không thể nào," France nói, bước tới chỗ Prussia và bối rối nhìn chằm chằm vào cây đũa phép. "Tôi đã thấy cây đũa thần của Angleterre rồi...nó...sang trọng hơn thế này nhiều."
Prussia cười khúc khích. "Chúng ta có vẫn còn nói về đũa thần theo nghĩa đen không ?"
Spain, France và Prussia lớn tiếng bật ra những tiếng khá biến thái.
"Stupefy!" Harry hét lên, một tia sáng màu đỏ bắn ra từ đầu chiếc đũa, đâm vào trong ngực của Prussia. Quốc gia tóc trắng quay phắt lại mà lườm cậu.
"Tôi thật sự rất ghét cậu!" Hắn khóc lên, chĩa thẳng một ngón tay về hướng của Harry. "Bọn tôi vốn đang vui vẻ và kể những câu nói đùa tuyệt vời, vậy mà cậu lại phải đi phá đám! Và giờ tôi không thể cười đùa được nữa, chỉ bởi vì cậu đang nhìn tôi và tôi ghét cậu, đồ chết tiệt!"
"Prussia!" Spain đặt một tay lên vai bạn mình. "Bình tĩnh lại đi
"Cậu ta cứ lấy sách đập vào đầu tôi!" Prussia gắt lên. "Một người tuyệt vời như tôi đây không đáng bị đối xử như vậy! Mấy cuốn sách đó không xứng đáng để chạm vào cái đầu tuyệt vời của tôi!"
"C-cái gì ?"
Cả ba đều đồng loạt quay mặt về phía Harry - đang trố mắt khó tin mà nhìn Prussia
"Làm sao... làm sao ngươi không...?" cậu bối rối nhìn cây đũa phép của mình.
"Ha! Đúng vậy!" Prussia cười toe toét. "Nhìn đi - đó chính là sự tuyệt đỉnh của ta đó!"
"Stupefy!" Harry quát lên một lần nữa. Và một lần nữa, chẳng có chuyện gì xảy ra. Harry kêu lên một tiếng hoảng loạn.
"Okay." Prussia cau mày. "Chuyện này bắt đầu trở nên nhàm chán rồi. Có ai muốn đánh ngất cái thằng nhóc này rồi tiếp tục kế hoạch của chúng ta không ?"
"Oh! Có!" France cười rạng rỡ. "Tôi đã lên kế hoạch cho rất nhiều loại hình tra tấn tuyệt hảo!"
"Không được có bất cứ cái gì biến thái cả!" Spain nhắc nhở hắn. France trông có vẻ bị xúc phạm.
"Đương nhiên là không rồi! Cậu nghĩ tôi là loại người kiểu nào vậy!" Hắn liếc nhìn Harry và phát ra một tràng cười biến thái nhỏ. "Oh hon hon hon!"
Harry lùi lại. "Tránh xa tôi ra -"
Prussia đập một cuốn sách (thật mạnh) xuống đầu cậu. Harry ngã xuống giường, bất tỉnh nhân sự.
"Ha!" Prussia cười lớn.
"Được rồi," Spain nói, vươn tay kéo Harry ra khỏi giường. "Giờ thì sao ? Chúng ta rời khỏi ngôi nhà này bằng cách nào ?"
"Cõ lẽ, nếu chúng ta giấu cậu ta dưới lớp quần áo của mình thì..."
Spain và Prussia quay lại mở to mắt nhìn France với vẻ mặt đầu hoài nghi.
"...Anh đùa tôi chắc ?" Prussia hỏi. "France, anh bạn của tôi ơi...có rất nhiều thứ chúng ta có thể giấu ở dưới lớp quần áo. Tuy nhiên..."
"....Một con người thì không có nằm trong số đó." Spain kết câu.
France chế giếu. "Nếu không được thì mấy cậu thử nghĩ ra cách nào hay hơn đi."
"Hay là chúng ta ném cậu ta ra ngoài cửa sổ đi." Prussia gợi ý. Nghe có vẻ vui vẻ hơn mức bình thường.
"Kế hoạch là bắt cóc cậu ta, chứ không phải là giết cậu ta." Spain nhắc nhở hắn.
"...Mấy cậu có chắc là chúng ta không thể giấu nó dưới quần áo được không ?" France cau mày
"Có." Spain và Prussia đồng thời trả lời.
Có một tiếng thét đột ngột phát lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.
"Không..." Spain rên rỉ, hai tay che lấy háng của mình. "Xin đừng..."
Bộ ba từ từ quay mặt ra cửa. Lo sợ sẽ nhìn thấy thứ không muốn nhìn thấy. Và những gì họ nhìn thấy khiến cho bộ ba đều đồng thanh rên rỉ.
Là nhà Dursley.
Bà Dursley ôm lấy cổ mình, mặt trắng bệch vì sợ hãi. Ông Dursley đứng cạnh bà, ác ý cau có. Còn Dudley thì đứng đằng sau ba mẹ, mắt mở lớn còn tay thì che lấy mông của mình, mang vẻ sợ hãi nhìn France.
....Rồi họ nhìn thấy Harry.
Đôi mắt bà Dursley trố lên, liếc qua liếc lại giữa bộ ba và cháu trai đang bất tỉnh của mình. Có vẻ như bà đang dần tiếp thu mọi việc, bắt đầu hiểu được chuyện gì đang xảy ra - khiến cho cả ba đều nhìn nhau với vẻ hoảng sợ.
"Nó không giống như bà đang nghĩ đâu..." Spain nói, cố gắng dập tắt thảm họa sắp xảy ra.
"Tình yêu sẽ -"
"Không," Spain và Prussia cắt ngang những gì France định nói.
"Bọn bây đang tính làm gì với thằng nhóc đó ?" Ông Dursley hỏi (bộ ba người ngạc nhiên khi ông không có vẻ gì là tức giận.)
"Không có gì khiến cho ông cần phải lo lắng cả." Spain vội nói.
"Đương nhiên là ông cần phải lo lắng." Prussia khinh bỉ, đảo mắt. "Sự hiện diện của một người Tuyệt Vời như Tôi đây cũng đủ để cậu ta xón ra quần trong nhiều năm về tới!"
"...Như tôi đã nói," Spain cười lo lắng. "Không có gì để ông phải lo lắng cả."
Ông Dursley chớp mắt. "Bọn mày đang định mang thằng nhóc đi sao ?"
"Thật là một kết luận mạnh mẽ!" France lắc đầu nói. "Bọn tôi hứa sẽ mang cậu ta trả về...hứa đó!"
Ông Dursley trố mắt. "Làm ơn đừng."
Cả ba khó hiểu nhìn ông chằm chằm.
Rồi bà Dursley bật khóc.
Spain hoảng hồn. "Ôi, không..." anh rên rỉ.
"Một người phụ nữ đang khóc..."France trông có vẻ chán nản. "Thường thì tôi sẽ lợi dụng những trường hợp như thế này nhưng... oh, tại sao bà ta phải là một người phụ nữ kém hấp dẫn đến như vậy chứ ?"
"Ôi, cảm ơn," bà Dursley thổn thức. "Cám ơn! Các cậu không biết tôi đã chờ đợi biết bao nhiêu năm rồi...chờ đợi một ngày nào đó sẽ có người đến đưa cái thằng lập dị này đi khỏi nơi đây! Cảm ơn các cậu nhiều lắm!"
"Ha, các cậu có nghe thấy không ?" Prussia trông có vẻ tự mãn. "Bà ta đang cảm ơn chúng ta đó. Tôi có tuyệt vời không nào ?"
"Các cậu có cần giúp mang thằng nhóc đó ra ngoài không ?" Vernon hỏi, nghe có vẻ quá háo hức.
....
Lần này Harry không còn mơ về Cho Chang nữa.
Cậu cũng không còn mơ mình đang cưỡi chổi mà bay trên bầu trời.
Hay mơ về Voldemort đang chịu một cái kết thê thảm và đau đớn.
Nói tóm lại thì cậu đang không có một giấc mơ đặc biệt tuyệt vời nào...nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu khi thức dậy. Dù sao thì cậu mơ hồ biết chuyện gì sẽ xảy đến nếu cậu mở mắt ra. Cái giọng Đức khó ưa đó là bằng chứng duy nhất mà cậu cần.
"Các cậu, thằng nhóc nó đang thức dậy rồi nè." Có ai đó lay mạnh Harry. Cậu hét lên và mắt cậu bật mở. "Ê cái thằng thua cuộc kia." Người đàn ông tóc trắng cười toe toét. "Cậu thật may mắn, được, được chiêm ngưỡng khuôn mặt tuyệt vời của tôi ngay khi thức dậy."
"Quý ngài Potter." Gã người Pháp mỉm cười với cậu. "Nhìn thấy cậu tỉnh lại thật là tốt."
"Hola." Tên người Tây Ban Nha vẫy chào cậu.
"Mấy người muốn gì ?" Harry gầm gừ. Gã người Đức gõ ngón tay lên cằm, ra vẻ suy tư.
"Tôi muốn gì ư? Hừm... tôi muốn rất nhiều thứ," hắn trả lời. "Tôi muốn trở thành người thống trị tối cao của vũ trụ với một đội quân đông đảo, tuyệt vời, hàng tấn tiền bạc và sự chú ý của phụ nữ. Nhưng hơn hết...tôi muốn kéo căng quần lót của gã Austria (Áo) đó, và cười vào mặt của hắn vĩnh viễn."
Harry chỉ biết ngây người nhìn hắn.
"Nhưng cậu muốn hỏi cụ thể là tôi muốn làm gì với cậu à ? Well, tôi đảm bảo là sau một màn tra tấn đau đớn thì cậu sẽ nhanh chóng hiểu ra thôi."
Nói rồi hắn cười một cách điên loạn.
"Oh hon hon hon," Gã người Pháp bật cười.
"...Đơn giản là bọn tôi muốn cậu nói với England là cậu ghét cậu ta. Rồi bọn tôi sẽ thả cậu về nhà," Tên người Tây Ban Nha nói với cậu.