
In Which The Trio Kick Arse
"Vậy kế hoạch của chúng ta là gì ?" France hỏi khi anh, Prussia và Spain đứng ở khu ngoại ô đường Privet Drive, nhìn chằm chằm vào những dãy nhà trước mặt.
"Chúng ta đến nhà của Harry." Spain trả lời. "Và chúng ta sẽ nói với họ hàng của Harry, nhà Dursleys, rằng chúng ta là bạn của Harry từ cái trường phù thủy đó, và rằng chúng ta cần gặp cậu ấy. Và rồi, chúng ta sẽ chộp lấy cậu ta rồi chạy."
"Ah, đúng rồi." France khựng người lại và cau mày. "Và tại sao các cậu lại ăn mặc gớm ghiếc như vậy ?"
"Chúng ta phải làm phù thủy mà!" Prussia cắt ngang. "Nhớ không ? Mà anh nói bọn tôi ăn mặc gớm ghiếc là sao - thế còn anh thì đang mặc cái gì ?"
"Tôi đây cho cậu biết," France nói, vuốt thẳng chiếc áo choàng màu hồng lấp lánh và chỉnh lại chiếc vương miện nạm đá quý của mình. "Rằng tôi mới là người ăn mặc như một sinh vật pháp thuật thật sự!"
Spain khinh bỉ. "Thật sự trong mấy mơ tưởng bệnh hoạn của cậu thì có."
France cau mày với anh. "Ít nhất thì tôi không trông như mình mới đi từ 'Phù Thủy xứ Oz' ra!"
"Khoan đã." Prussia nheo mắt nhìn Spain. "Cậu...thật sự trông rất giống bà Phù Thủy độc ác của phương Tây."
Spain đỏ mặt. "Uh....tại tôi không biết phù thủy trông như thế nào." Anh chỉnh lại chiếc mũ nhọn màu đen trên đầu và nhìn chằm chằm xuống sàn với vẻ xấu hổ. "Nên tôi mới lấy một vài ý tưởng từ 'Phù thủy xứ Oz'."
"...Vậy ra đó là lý do tại sao anh sơn màu xanh lá nguyên cả cái mặt đó à ?" Prussia khó tin hỏi.
Spain gật đầu.
"Thật chẳng tuyệt vời tí nào."
"Thế còn anh thì sao ?" Spain hỏi móc lại. "Anh đang quàng một cái khăn trải giường có hình gấu bông và đội một cái nón giao thông mà anh mới vừa nhặt giữa đường đó!"
"Tôi không có nhiều thời gian!" Prussia biện hộ. "West (Tây Đức) cứ liên tục vào phòng của tôi, hỏi xem tôi có 'cảm thấy ổn không' rồi liệu 'có phải tôi đã uống quá nhiều rồi không'."
France tỏ vẻ chế giễu, nhìn Prussia một lúc lâu. "Tôi nghe chẳng thấy ngạc nhiên chút nào
"Ôi im đi," Prussia lẩm bẩm. "Tôi vẫn trông tuyệt vời hơn cả hai cậu."
"Này, các cậu, im đi!" Spain ngắt lời. "Chúng ta đến nơi rồi, đây chính là ngôi nhà đó."
"Cái gì, đến rồi sao ?" Prussia có vẻ hân hoan. "Tuyệt vời! Bây giờ chúng ta có thể thực hiện kế hoạch của mình và cười nhạo vào mặt của England khi chúng ta hoàn thành!"
Prussia phóng lên phía trước và đâm mạnh vào cửa. Nó rơi thẳng ra khỏi bản lề.
"NHÌN MÀ KHÓC ĐI, LŨ THẤT BẠI KIA!" Hắn hét lớn. "NGƯỜI TUYỆT VỜI NHẤT LÀ TA ĐÃ ĐẾN ĐÂY!"
Có một gia đình đang ngồi trong phòng khách - một người mẹ, một người cha và hai đứa con nhỏ. Cả bốn người hét lên sợ hãi.
"Ta đang xâm chiếc vùng trọng điểm của các ngươi đây!" Prussia cười khúc khích, Spain và France theo hắn vào trong."
"Haha, đùa thôi mà!" Hắn ta cười lớn, cả gia đình đều kinh hoảng nhìn hắn. "Các ngươi không phải là quốc gia nên ta không thể xâm chiếm vùng trọng điểm của các ngươi được - nhưng đó không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng ở đây là các ngươi đã mắc lừa câu đùa tuyệt vời của ta, điều đó đã chứng tỏ ta tuyệt vời đến mức nào!"
"Mẹ ơi," một trong những đứa trẻ thút thít. "Tên điên nói cái gì vậy?"
Người mẹ kéo hai đứa con lại gần, cố gắng lấy tay bịt tai chúng lại. "Đừng nghe, bí ngô của mẹ," Bà nói nhỏ với nó. "Mẹ sẽ không để họ mang con đi đâu."
"Ừm...Prussia..." Spain có vẻ do dự. "...Tôi nghĩ chúng ta đã vào nhầm nhà rồi."
Có một khoảng im lặng khó xử. Cả ba đứng hình, nhìn chằm chằm vào gia đình đang kinh hoảng nhìn họ.
"Chà..." France cười ngượng nghịu. "Có vẻ chúng ta đã đặt mình vào một tình huống kho xử rồi hử ? Vậy là phải để cho Anh Cả France phải ra mặt rồi."
France lượn qua phía gia đình. Người cha với đôi mắt như muốn lòi ra khỏi hốc mắt đã lao lên che chắn cho vợ và hai đứa con.
"Lùi lại." Ông ta gầm lên.
"Xin quý ngài hãy bình tĩnh." France giơ hai tay lên, nói. "Ý muốn duy nhất của tôi ở đây là sửa chữa lỗi lầm này bằng món quà tình yêu."
Hắn nháy mắt với bà mẹ và hai đứa trẻ. Người mẹ sợ hãi rên nhỏ một tiếng và kéo hai đứa con lại gần hơn.
"Mày nói như vậy là sao, cái đồ biến thái ?" Người cha quát, nhìn France với vẻ kinh bỉ
"Không có gì cả!" Spain vội lao tới, quàng một cánh tay lên cổ France và kéo anh lùi lại. "Cậu ấy không có ý gì đâu!"
"Đương nhiên là tôi có ý rồi." France cãi lại, cau mày với Spain. "Dù sao thì nghệ thuật của tình yêu nào phải chuyện đùa. Và nhất là khi có một người phụ nữ hảo hạng đang ngồi ở ngay kia - "
"Ê!" Người đàn ông gầm lên. "Mày đang nói về vợ của tao đó!"
"Gọi cảnh sát mau!" người phụ nữ hét lên, giờ đã run lên vì sợ hãi. "Anh gọi cảnh sát mau đi!"
"Haha!" Spain cười lo lắng. "Được rồi, các cậu, chúng ta thật sự cần phải ra khỏi đây rồi đó!"
"Yeah!" Prussia gật đầu đồng ý. "Mấy kẻ thua cuộc này không xứng đáng có sự hiện diện của một người tuyệt vời là tôi đây. Họ cứ run rẩy và khóc lóc - họ nên quỳ xuống, với đôi mắt tràn ngập niềm vui và sự sợ hãi khi nhìn thấy -"
"Các cậu, ông ta đang nói chuyện điện thoại rồi kìa." Spain nói, ánh mắt lo lắng lướt qua người đàn ông. "Tôi còn nghe thấy ông ta yêu cầu có cảnh sát đến nữa - "
"Đừng có cắt ngang tôi!" Prussia gắt lên. "Tôi quá tuyệt vời để bị cắt ngang... dù sao thì, tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ. À, phải...Họ nên quỳ xuống vì vui mừng và sợ hãi, vì chỉ cần nhìn thấy tôi thôi cũng đã làm cho họ không thể nói lên lời! Họ nên tràn đầy lòng biết ơn, bởi vì tôi đã mang lại cho cuộc sống vô dụng của họ một ý nghĩa nào đó! Tôi quá TUYỆT VỜI và do đó một phần nhỏ trong bọn họ cũng được tuyện vời lây! Nhưng vẫn không tuyệt vời bằng TÔI!"
Prussia giơ hai nắm đấm lên không trung và nhìn chằm chằm vào những người trước mặt mình đầy mong đợi, như thể đang trong mong một tràng pháo tay.
Lại có một khoảng im lặng khó xử.
"Cậu xong chưa ?" Spain hỏi.
"Yeah, cũng xong rồi." Prussia trả lời.
"Tốt." Anh nói. "Bởi vì ông ta cũng vừa mới cúp máy."
"Tôi là France!" France nói với cả gia đình, trong lúc Spain và Prussia xách nách hắn lôi ra ngoài. "Và tình yêu của tôi mạnh mẽ đến mức nó sẽ ở lại với mọi người mãi mãi! Oh hon hon hon hon!"
................
"Well," Spain nói, sau khi họ đã chạy ra khỏi căn nhà. "Đúng là....tệ hết biết."
"Yeah," Prussia đồng ý. "Tôi đã lãng phí mất một đống sự tuyệt vời của tôi lên một lũ thua cuộc. Gì cũng được. Hãy đi tìm cái nhà Dursleys đó thôi.
Bộ ba tiếp tục tiến sâu vào con phố. Cả ba đều im lặng lạ thường, nhưng sự im lặng này cũng chẳng kéo dài lâu.
"Tôi không hiểu tại sao người phụ nữ đó lại không phản ứng với sự quyến rũ của tôi ?" France cau mày. "Cô ấy còn có vẻ sợ tôi nữa. Tôi biết là chúng ta đã đột nhập vào nhà của cô ấy, nhưng...oh well. Tôi chắc đó chỉ là do sự có mặt của hai cậu mới làm cho cô ấy sợ."
"Đương nhiên là như vậy rồi," Prussia đồng ý. "Sự hiện diện của tôi tuyệt vời đến mức có thể đe dọa bất cứ ai."
"Đây có đúng là ngôi nhà đó không ?" Spain hỏi, nheo mắt nhìn ngôi nhà trước mặt - một bản sao y hệt tất cả những khu nhà khác trên phố.
"Tôi không biết nữa." France cau mày. "Nhà nào ở đâu cũng giống như nhau hết."
"Chánnnnnn quáaaaaa đi." Prussia rên rỉ. "Chúng ta có thể xâm chiếm con phố này và làm cho nó trở nên tuyệt vời lên được không?"
"Chúng ta không thể xâm chiếm một con phố ở England được." Spain chỉ ra.
"Không," France đồng ý. "Chúng ta chỉ có thể bắt cóc mấy công dân của cậu ta thôi. Nào các đồng minh - chúng ta hãy đi bắt cóc quý ngài Harry Potter thôi!"
"Yeah!" Cả Spain và Prussia đều cười rạng rỡ đồng ý. Họ nhìn chằm chằm về phía ngôi nhà thêm một lúc nữa.
"...Nghiêm túc mà nói, cậu có chắc là chúng ta không thể xâm chiếm con phố này không?" Prussia nói. "Tôi nghĩ là England sẽ không mấy quan tâm đâu; ở đây thật là nhàm chán."
"Đúng vậy." France đồng ý. "Nó làm cho tôi nhớ đến một đất nước mà chẳng ai nhớ được."
Prussia cau mày. "Ý anh là Canada đó hả ?" Hắn hỏi. "Chẳng phải chính anh là người đã nuôi thằng bé hay sao ?"
"Thật ra thì tôi đang nói đến cái thằng nhóc phiền phức mặc bộ đồ thủy thủ," France đáp. "Nhưng nói là Canada thì cũng không sai."
Spain bước tới và gõ cửa nhà.
"Spain!" Prussia phản đối. "Cậu không thể chỉ bước đến mà gõ cửa như vậy được! Nếu cậu làm vậy thì sao tôi có thể làm màn xuất hiện tuyệt vời của mình được đây!"
Spain phớt lờ hắn và mong đợi nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Một lúc sau, một người phụ nữ gầy guộc như hươu cao cổ ra mở cửa.
"Lạy Chúa," France nói, đưa tay lên che miệng. "Người phụ nữ đó...bà ấy...bà ấy"
"Ugh." Prussia nhăn mũi. "Tôi thề, nếu anh mà nói bà ta xinh đẹp hay mấy cái thứ vớ vẩn gì đó thì tôi sẽ - "
"Cậu đùa tôi chắc." France trông như muốn hoảng đến nơi. "Tôi đang định nói cô ta trông như một thứ gì đó lòi ra từ mông của một con ngựa sau khi đã ăn một mẻ bánh scone của Angleterre!"
"Tôi có thể giúp gì được cho các cậu ?" Người phụ nữ kia - bộ ba họ đã không cần nói mà đều ngầm khẳng định rằng đây chính là Petunia Dursley - hỏi, rồi nhanh chóng tiếp thu dị phục của họ. Bà hét lên.
"Nếu như bánh scone của England mà biết hét." Prussia nói, giọng mang vẻ kinh hoàng. "Thì chúng sẽ nghe y chang như thế này."
"Quên cái bánh scone đi." France nghe như muốn xỉu đến nơi. "Bà ta nói giọng y như Angleterre. Còn tệ hơn nữa là, anh ta có thể hét."
"ĐỒ CÁI LŨ LẬP DỊ!" Người phụ nữ kia rít lên. "BƯỚC KHỎI BỤC CỬA CỦA TAO MAU! BIẾN ĐI VÀ ĐỪNG BAO GIỜ QUAY LẠI! BIẾN MAU ĐI!"
Một cái thằng nhóc phì nộn - Dumpy hay gì đó đại loại vậy; chẳng ai trong bộ ba có thể nhớ nổi - chạy đến ngưỡng cửa, bị thu hút bởi tiếng hét của người phụ nữ. Rồi thằng nhóc cũng hét lên theo mẹ nó.
"Xin hãy bình tĩnh lại." Spain nói, vật vã trấn định lại tình huống. "Chúng tôi không muốn làm hại ai cả!"
"Ê CÁI LŨ THUA CUỘC KIA!" Prussia hét lên át lấy tiếng hét của hai người kia. "ĐÚNG VẬY, CÁC NGƯƠI NÊN RUN RẨY TRƯỚC MỘT HÌNH TƯỢNG TUYỆT VỜI LÀ TA ĐÂY!"
"Liệu tình yêu có sửa chữa được việc này không ?" France thì thầm với Prussia. "Liệu tình yêu sẽ khiến cho mọi việc trở nên ổn thỏa ?"
Prussia cau mày. "...Có lẽ là không."
"Tốt." France rùng mình. "Những cái thứ đó không nên được ai yêu cả."
Khi bà Trong khi bà Dursley và Dumpy tiếp tục la hét, một người đàn ông nữa đã gia nhập cùng với họ trước ngưỡng cửa. France hoảng hồn trợn mắt.
"Chúa tôi ơi," Hắn lắc đầu nói. "Tôi không biết liệu Angleterre có biết cái loại người nào đang đang sống ẩn trong đất nước của cậu ta hay không ?"
"BỌN BÂY LÀ AI !?" Ông Dursley gầm lên.
"Ừm..." Spain trông có vẻ bối rối trong giây lát, trước khi nhớ ra danh tính giả của mình cho 'nhiệm vụ' này là gì.
"Tôi là một thù thủy!" Anh trả lời. "Và tôi cần gặp Harry Potter - "
"KHÔNG CÓ HARRY POTTER NÀO Ở ĐÂY HẾT!" Ông Dursley quát. "BIẾN NGAY VÀ ĐỪNG BAO GIỜ QUAY LẠI CÁI NHÀ NÀY NỮA! Ở ĐÂY KHÔNG CÓ HARRY POTTER CHẾT TIỆT NÀO CẢ!"
"Bộ chúng ta lại vào nhầm nhà nữa à ?" France cau may.
Đột nhiên, bà Dursley xông ra khỏi ngưỡng cửa, tay cầm một cây chổi.
"Biến khỏi nhà tao mau!" Bà hét lên, dùng đầu gỗ mà đánh vào đầu Spain. Cậu chàng người Tây Ban Nha hét lên đau đớn và dùng tay che đầu.
"Vernon!" Bà Dursley hét lên. "Có một cây chổi khác trong tủ!"
"Nhưng," ông Dursley nói, đột nhiên nghe có vẻ lo lắng. "Em có nghĩ rằng những....tên khác....sẽ tức giận nếu chúng ta tổn hại đồng lõa của bọn chúng không ?"
"Cái lũ này chắc cũng bị coi là quái dị ngay cả trong cái đám người đó!" Bà Dursley quát. "Có lẽ họ thậm chí sẽ còn cảm ơn chúng ta."
Cô đập cán chổi ngang háng của Spain khiến anh hét lên đau đớn.
"Các cậu!" Spain rên rỉ. "Giúp tôi với!"
France và Prussia chỉ biết đứng nhìn trong kinh hãi.
Bà Dursley lặp lại hành động của mình. Spain lại hét lên một lần nữa.
"Đồ phản bội!" Spain khóc lên. "Tôi tưởng các cậu là bạn của tôi!"
Một vài giây sau, đến lượt France và Prussia bị cán chổi đập vào đầu liên tục.
"C-cái gì ?" France quay phắt lại, giật mình khi thấy Vernon Dursley đang giận dữ đứng đằng sau mình. "Ông đến đứng sau tôi bằng cách nào vậy
"Chết tiệt!" Prussia hú lên. "Cái chổi đó không đủ ngầu để chạm vào một sinh vật tuyệt vời là tôi đây!"
Và sau đó tất cả mọi chuyện rơi vào hỗn loạn.
Prussia và France chạy toán loạn, cố gắng thoát đuôi ông Dursley (đang thở hổn hển vì hoạt động thể chất). Spain cố gắng hất cán chổi ra xa mỗi khi nó quất vào đầu của anh; và Dumpy (đợi đã, hình như là Dudley mới đúng?) chỉ biết hoảng sợ mà đứng nhìn.
Spain giật mình kêu lên một tiếng và France lao vào anh ta, khiến anh ta ngã xuống đất. Prussia cũng ngã đè lên họ không lâu sau đó, phàn nàn gì đó về việc quá tuyệt vời để bị nhào đè.
Mọi thứ thậm chí còn trở nên hỗn loạn hơn khi cả ba đều phát ngán với việc bỏ chạy và bắt đầu đánh trả.
Prussia đá vào háng ông Dursley và giật lấy cây chổi từ ông ta, nhưng cuối cùng lại nằm sõng soài dưới đất khi bà Dursley đập vào lưng của hắn với cây chổi của bà.
Spain vồ lấy bà Dursley từ phía sau và giật lấy cán chổi của bà, rồi giơ nó lên cao như một chiến tích. Ông Dursley nắm lấy cổ chân anh và kéo anh ngã xuống, Spain đá vào bụng của ông ta nhưng lại kinh tởm mà kêu lên khi cảm thấy chân mình bị lún sâu vào trong đó.
France sờ mông của Dudley và Dudley hét lên.
Khi France nhận ra mình đang chạm phải thứ gì thì hắn cũng hét theo luôn.
......
"Tôi không hiểu," France thút thít khi Prussia và Spain kéo hắn ra khỏi 'trận chiến'. "Tay tôi chưa bao giờ thất bại trước đây."
'Cuộc chiến' kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ trước khi ông bà Dursley nhận ra rằng một đám đông đã bắt đầu tụ tập lại nhòm ngó. Bà Dursley đột ngột bỏ rơi cây chổi của mình và bắt đầu đi xung quanh, hỏi xem có ai muốn vào nhà uống một tách trà không.
Trong khi nhà Dursley đang phân tâm thì Spain, Prussia và France đã thừa cơ chạy thoát.
"Lũ khốn đó," Prussia khạc nhổ khinh bỉ. "Làm sao chúng dám cho rằng cán chổi của chúng xứng đáng chạm vào ta! Đội quân của ta sẽ nghiền nát chúng!"
"Anh đâu có còn đội quân nào nữa Spain chỉ ra, ủ rũ cố gắng xoa bóp một cục u đang mọc ra sau gáy.
"Chết tiệt!" Prussia nguyền rủa. Hắn lắc đầu, cố gắng gượng cười. "Vậy tôi đi mượn quân của West!"
"Germany sẽ không cho cậu mượn người của nó nữa đâu." France nhắc nhở hắn. "Kể từ khi chúng ta đưa họ đến câu lạc bộ thoát y vào tháng trước, còn dùng thẻ tín dụng của nó để thanh toán mọi thứ nữa chứ."
"Có ngần ấy đàn ông phấn khích xung quanh ngần ấy phụ nữ bán khỏa thân," Spain lắc đầu, huýt sáo. "Thật chẳng hay chút nào."
"Các cậu đang nói cái gì vậy ?" Prussia rầu rĩ hỏi. "France mới là nguyên nhân cho một nửa cái hóa đơn đó mà!"
Cả ba tiếp tục vừa đi vừa tranh cãi với nhau.
"Dừng lại." Spain đột nhiên thốt lên. France và Prussia giật mình dừng cất bước. Spain chỉ.
"Đó là cửa sổ của Harry." Anh nói.
France cau mày. "Làm sao mà cậu biết được ?"
"Vì chúng ta đã đi nhòm tất cả các cửa sổ khác rồi." Spain trả lời. "Và nếu như đây không phải cửa sổ của cậu ta, thì chúng ta lại vào nhầm nhà nữa rồi."
"Đúng vậy," Prussia nói. "Và như vậy thì hoàn toàn chẳng tuyệt vời chút nào."
"Vậy giờ làm sao ?" France hỏi, ngẩng nhìn chằm chằm vào cửa sổ phía trên hắn. "Chúng ta có cần phải trèo lên đó không ? Tôi không nghĩ là bàn tay xinh đẹp, hoàn hảo của tôi có thể chịu được áp lực đó."
"Cậu hãy nghĩ về cái bản mặt của England khi chúng ta đã phá hoại cậu ta đi." Spain hồi đáp.
France suy ngẫm một lúc rồi gật đầu.
"Cảm ơn cậu, Spain." Hắn nói. "Đó là tất cả động lực mà tôi cần."