Bảo Vệ Tintin

Harry Potter - J. K. Rowling
M/M
G
Bảo Vệ Tintin
Summary
Summary: Draco muốn tặng cho bản thân một con thú cưng làm quà sinh nhật, nhưng vớ phải Harry, kẻ đang ẩn nấp dưới hình dạng Animagus để xử lý vụ án, và cứ thế Harry bị bắt cóc mang về nhà Draco??Warning: OOC, ngọt tới tàn não, từ ngữ thô thiển, khó chịu.Nhân vật phản diện là kẻ ngược đãi động vật, nếu khó chịu hãy click back.
Note
Summarry: Draco đã mua một con mèo có hai hòn bi to khổng lồ, với lại cậu cũng thấy phiền nên muốn thiến nó đi.Pansy: Không được, ít nhất cũng không nên...Potter: Má ơi, đời trai của tôi.
All Chapters Forward

Chapter 7

07

"Hiếm khi được bữa mày không kể lể về con mèo đực đấy." Pansy ngả người vào ghế, nàng mở miệng mỉa mai một câu, "Nhưng không nói ngoa, chuyện phát ra từ miệng mày ấy, chán òm."

"Lần cuối tao thấy vẻ mặt thoải mái bất cần đời đó của mày là khi nào ý nhỉ? À, là cái lần mày cố câu dẫn Potter bằng cách bận đồ cho thật bảnh."

"Mày mới câu dẫn í." Draco bất mãn huých cô một cái, nữ pháp sư lại chỉ nhún vai. Đằng kia, Blaise từ bên ngoài bước vào, vừa đi vừa sửa cổ áo. "Xin lỗi nha, tao tới muộn, tụi mày đang nói gì thế."

"Mày lúc nào cũng đến muộn." Pansy trợn tròn mắt, "Lý do lần này là gì đây, lại đụng phải kích thước lớn của Potter à?"

"Cái......" Draco ho dữ dội, rượu còn chưa kịp nuốt đã phun ra khỏi miệng.

"Ôi, xin lỗi thân ái." Pansy nói mà chả có chút hối lỗi nào, "Quên mất Potter hiện tại đã là người của mày......"

"Mày hẹn hò với Potter hả?" Blaise nghiêng người thích thú, đá lông nheo.

"...... Hoặc là nói, bạn đời của Potter." Pansy tiếp tục, Draco ngước lên nhìn cô sắc lẹm, Pansy nhe răng cười toe toét.

"Từ này...... Nghe có hơi khó chịu đó." Blaise cân nhắc cách dùng từ, "Nhưng mà mày Draco Malfoy, làm ra loại chuyện đó cũng không gì bất ngờ lắm, một người thừa kế của dòng dõi Malfoy cao quý luôn thích đày đoạ bản thân."

"Thứ nhất, tao không còn là người thừa kế của Malfoy." Draco trầm mặt xuống, "Thứ hai, ai nói tao thích đày đoạ bản thân."

"Wow?" Hai vị bạn tốt đồng thời quay đầu nhìn Draco, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, như đang trách móc cậu thiếu tự giác, "Bọn tao luôn cảm thấy chuyện mày thay Greengrass gánh tội danh hủy hôn là chuyện cực kỳ hấp dẫn."

Draco nghẹn họng, "...... Thứ ba, tao và Potter không phải bạn đời."

"Bớt xạo nhé, mày với Potter thậm chí không phải bạn tình sao?!"

Draco đỏ mặt, đang định phản bác, thì phát hiện Potter đúng thật chưa từng xác nhận quan hệ với cậu, nhưng mà bọn họ lại hẹn hò, nấu ăn, làm tình...... Còn cả tá chuyện rắc rối khác.

"Draco, mày với nó làm bao nhiêu hiệp rồi." Blaise thở dài, nghiêm túc hỏi.

Draco duỗi ngón tay ra đếm, lục lại trong ký ức, "Mười một...... Hay mười hai?"

"Ể, thế còn......" Blaise nhướng mày, tính nói gì đó thì bị Pansy ngắt lời, "Đừng để nó lừa!" Cô nàng hét to, "Chưa tính một ngày còn phát sinh ra nhiều chuyện nữa."

"Được rồi, là ba ngày." Draco sốt ruột thừa nhận.

"Ể, thế còn......" Draco lấy tay che miệng Blaise lại, cậu biết tài nào Blaise cũng sẽ không nói được lời gì tốt đẹp cho coi.

"......Xem ra, Potter giỏi về mọi mặt." Blaise nhận xét, "Tao biết gần đây hắn phụ trách một vụ án rất khó, tên tội phạm không chỉ khét tiếng mà còn rất xảo quyệt, gã có sở thích buôn lậu các loài động vật phép thuật. Đám Thần Sáng hình như còn nghiên cứu ra chiến thuật gì đặc biệt lắm, bọn họ tới bộ phận chúng ta điều đi phần lớn hồ sơ, còn trưng dụng thêm người nữa."

"Gượm coi...... Sao mày biết được chuyện này?" Draco hỏi.

"Bởi vì tao làm việc ở Bộ Pháp Thuật chứ sao!" Blaise giận dỗi, "Chúng ta có thật là bạn thân không đấy? Đừng nói với tao là tới chuyện tao làm việc ở đâu mày cũng không biết."

"Tao đồng ý với Draco," Pansy chỉ ra, "Mấy lời mày nói có tác dụng gì ngoài việc giúp Draco mê mẩn Potter nhiều hơn? Bọn tao sẽ không giúp bắt tội phạm đâu."

"Tao không có mê Potter." Draco kêu gào nói, "Nói Blaise mê Potter thì hợp lí hơn đấy." Nhưng không một ai để ý tới cậu.

"Với lại sao mày lại tiếp xúc với bộ phận Thần sáng? Mày không phải phụ trách mảng đăng ký Animagus sao?"

"Ai biết được." Blaise nhún vai, quay đầu nhìn Draco, "Tao chỉ biết gần đây Potter bận kinh."

"Thằng bạn của mình không chỉ chọc vào mỗi tên phiền phức Potter đâu." Pansy không tiếp tục đề tài này, cô duỗi móng tay được sơn tinh xảo ra. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Blaise mà hung tợn thốt ra, "Thằng bạn này còn đi gặp Astoria Greengrass. Rõ ràng hồi trước còn thề sống thề chết với chúng ta trên bàn nhậu, rằng nếu còn quan tâm đến ả phụ nữ điên kia, nó sẽ nhảy xuống sông Mississippi làm mồi cho cá sấu."

"Con sông đó ở đâu? Châu Mỹ? Có cá sấu trong trỏng không?" Blaise tò mò hỏi.

"Tao không có nói giỡn đâu." Draco hiện lên một tia lo lắng trên mặt, "Tao nhận được thư đe dọa, phần nhỏ thì cảnh cáo tao tránh xa Astoria, phần lớn thì đổ lỗi, xúc phạm, đe dọa cô ấy."

"Mày lo cho bản thân mày trước đi, tao nói ả ta là kẻ điên mà mày không nghe. Biết thừa mình đang gặp nạn, thế mà còn mặt dày chạy tới làm phiền mày, tại sao ả ta lại nghĩ mày có thể giúp ả thoát khỏi hoàn cảnh khổ sở khốn cùng cơ chứ?" Pansy liếc mắt đánh giá Draco từ đầu tới cuối, "Chỉ dựa vào cái dáng người gầy còm này của mày á? Ả ta còn muốn liên lụy kéo mày vào rắc rối thì có!"

"Tao sẽ không nói với mày thế đâu nhá," Blaise ôm bả vai Draco, "Nếu mày chịu chuyển dồn hết sự chú ý dành cho Greengrass lên người Potter, thì giờ hắn đã nằm gọn trong túi mày rồi."

"À, đương nhiên......" Draco hốt hoảng né ánh mắt hình viên đạn của Pansy dưới cánh tay của Blaise, "Thì tất nhiên tao sẽ không nhúng tay vào chuyện không liên quan tới tao."

Nhưng cuối cùng vẫn là chẳng làm nổi. Draco thở dài, ngó lẵng hoa trong tay rồi ngửa đầu trông tòa kiến trúc trang nghiêm, cậu vẫn chọn ghé thăm dinh thự nhà Greengrass.

Sau khi dành cả buổi sáng với bà cụ, Draco đề nghị muốn gặp Astoria, bà hơi ngạc nhiên vì cậu muốn gặp vị hôn thê còn phải hỏi ý kiến của bà, nhưng sau cùng cũng chỉ coi Draco là một đứa trẻ hiểu chuyện lễ phép. Theo chỉ dẫn của gia tinh, cậu đã tới trước cửa phòng Astoria.

Cậu gõ nhẹ vào cửa.

Giọng nói mềm nhẹ của Astoria vang lên, "Mời vào." Thế là cậu đẩy cửa bước vào, trong căn phòng gỗ cổ kính, Astoria yên tĩnh ngồi bên cửa sổ. Đáng lẽ cô nàng phải rất đẹp, ánh mặt trời đổ dài lên mái tóc óng ả, lại chưa từng lọt vào mắt Draco.

"...... Anh đã nhận được thư đe dọa." Astoria nhìn thấy cậu, mắt sáng rực lên, còn chưa kịp mở lời chào hỏi, Draco đã lên tiếng trước.

"Anh nhận được rồi sao......" Thiếu nữ rũ mi mắt, trên mặt hiện ra vẻ áy náy, "Xin lỗi vì đã liên lụy đến anh."

"Có chuyện gì vậy?" Draco nhíu mày.

Lời vừa dứt khỏi môi, Draco không ngờ cô lại gục đầu dùng tay che mặt, bả vai run rẩy, tiếng khóc đứt quãng thoát ra qua kẽ ngón tay, hại Draco nhất thời luống cuống không biết làm sao. Cậu đứng tại chỗ do dự hồi lâu, vẫn là quyết định tiến lên vỗ nhẹ an ủi Leah.

"Em không biết mở miệng......" Astoria thuận thế dựa vào lồng ngực cậu, "...... Thật sự xin lỗi, Draco, em hối hận rồi......" Cô không ngừng lặp lại lời xin lỗi với Draco, khiến Draco phải dùng khăn tay lau nước mắt hộ cô, và lặp đi lặp lại trấn an cô nàng rằng không sao đâu.

"Draco, em thật sự hối hận." Cuối cùng, Astoria thoát khỏi vòng ôm của cậu, dùng cặp mắt đẫm lệ nghiêm túc chăm chú nhìn Draco, "Cho nên, em muốn cứu vớt lại khi còn có thể."

Draco chuyển tầm nhìn sang đôi môi đóng rồi lại mở của Astoria, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.

"Draco, anh sẽ lấy em chứ?"

"Hả?" Draco há to miệng, theo phản xạ có điều kiện buông tay, lui về sau mấy bước.

"Draco Malfoy! Mày con mẹ nó điên rồi! Mày có suy xét đến hậu quả nếu như đồng ý chưa! Từ nay về sau, mày và Potter sẽ không thể đến bên nhau nữa! Chả nhẽ mày tính ngoại tình với Potter chắc! Mày nghĩ Potter sẽ sao đây! Nói cái mẹ gì mà khôi phục lại hôn ước sẽ giúp mày trở về gia tộc, nhưng rõ ràng mày vẫn sống rất tốt đấy thây, nhưng mày sẽ không sống nổi nếu thiếu Potter! Mày làm tao quá thất vọng, lần nào cũng nhảy xuống hố lửa mặc kệ những lời khuyên can của tao, trừ phi mày hủy hôn với ả ta, nếu không cả đời này chúng ta đừng nhìn mặt nhau nói nữa." Trên bàn, bức thư sấm đang la hét của Pansy điên cuồng nhấp nhô, Draco ném nó sang một bên, đau đầu vùi mình vào trong chăn.

Tintin hôm nay cũng không trở về, nó mấy ngày nay không biết bận rộn chuyện gì, vội vàng ăn nhanh bữa sàng rồi chạy phắn đến tối muộn mới vác mặt về, Draco nằm trên giường đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa xen lẫn tiếng cào. Ban đầu cậu nghĩ đó là Tintin, nhưng thường nó toàn chui vào nhà bằng cánh cửa bé cưng mà cậu làm cho. Draco bị làm ồn đến khó chịu, vì thế đứng dậy đi kiểm tra.

Draco giật mình hoảng sợ, chỉ thấy người ngồi rạp ở cửa không ai khác chính là Potter, người chi chít vết thương lớn bé. Hắn hình như bị thương nặng, trên người chằng chịt vết thương còn đang rướm máu, Potter trông không còn tỉnh táo, bàn tay đang khẩy khẩy cánh cửa nhỏ dành cho Tintin, còn có ý định chui vào trong. Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngẩng đầu lên, nở nụ cười xán lạn với Draco, sau đó khó khăn bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi vào nhà.

"Này, mày bị làm sao vậy? Potter?" Draco đi theo sau muốn giữ hắn lại, nhưng đã bị nụ cười ngây ngô Potter phản đòn hất ngược, hắn nắm hai tay Draco đẩy cậu ngã xuống sofa, đầu óc Potter chóng váng hồi lâu, sau đó giống như mèo con rúc vào lồng ngực Draco, yên lặng tựa đầu vào cơ thể đậu, khép mắt lại.

"Potter," Draco ở trên đỉnh đầu hắn gọi vọng xuống, "Dậy đi, mày không thể làm vậy được."

Potter cực kỳ buồn ngủ, đôi môi cũng khô nứt vì bị mất máu, mí mắt khẽ run nhè nhẹ, cứ như đang đánh nhau qua lại. Thật lâu sau Potter mới chịu mở mắt, hắn dùng đôi mắt màu lục tủi thân mà nhìn Draco, rồi duỗi tay ôm eo cậu, áp sát mặt vào eo người kia.

"......" Draco mềm lòng, cậu cẩn thận tránh đụng vào vết thương của Potter, nhẹ nhàng vỗ lưng Potter. Hình như còn thấy chưa đủ đã, cậu lại sờ đầu Potter.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn, Draco cầm đũa phép từng chút từng chút một, cẩn thận trị vết thương cho Potter. Potter nhắm mắt lại, thoải mái dựa vào ngực cậu, rồi đột ngột, Draco chảy nước mắt, cậu nhận ra đây chính là cuộc sống mà bản thân hằng mong ước, mặc dù Potter vẫn chưa từng hứa hẹn sẽ cùng cậu hẹn hò.

Và rồi ngày hôm nay, chiếc bong bóng tốt đẹp đã bị chính sự yếu đuối hèn nhát của Draco tự tay đánh tan, Draco không chịu nổi cơn hận đã đè nén bây lâu với Astoria, cậu không bao giờ muốn sống theo kỳ vọng của người khác nữa.

Rõ ràng mấy năm nay cậu đã thay đổi, đã trưởng thành hơn, nhưng những bóng hình từ quá khứ lại như cơn lốc xoáy, nó không ngừng kéo cậu về lại dấu ngoặt ban đầu. Draco ghét cảm giác ở bên Astoria, cậu đã nỗ lực rất nhiều để có được ngày hôm nay, dù chỉ là một căn nhà nhỏ ấm áp, hay cả tá giấy tờ chưa được giải quyết...... Thì chúng cũng không đáng nhắc tới mà. Thế nhưng cậu, Draco Malfoy bây giờ lại trở về hình dáng của cậu thiếu niên lúc trước, chuyện gì cũng làm không xong, lúc nào cũng chỉ biết sợ hãi trốn chạy, chỉ dám đứng nhìn từ xa quan sát Potter, cùng vô số áp lực cấu thành trong hư không đẩy cậu trôi theo dòng nước chảy.

Mà bàn tay Potter cứ như miếng bọt biển hút nước vô hạn. Lúc đầu khi thấy Draco rơi nước mắt, Potter sẽ nghiêm túc cẩn thận lau cho cậu, hành động này không rõ là mang ý nghĩa gì. Potter chỉ yên lặng gối đầu lên đùi Draco, ngước mắt nhìn cậu. Sau đó Potter vì mệt mỏi quá độ, liền biến thành cậu nắm tay Potter lau nước mắt. Vì thế cậu đã tốn rất nhiều thời gian, vừa lắng nghe nhịp thở của Potter, vừa ôm Potter lau nước mắt.

-----------------------------------

"Anh xin lỗi, anh không thể lấy em được." Draco nhìn chằm chằm tách trà của mình, trên mặt nước trà khoanh tròn phản chiếu ngược hình ảnh của cậu. Cậu vốn dĩ sẽ nghĩ nó khó khăn lắm, nhưng khoảnh khắc cậu dứt khoát nói không, nội tâm như trút được gánh nặng, cảm thấy rất nhẹ nhõm.

"Draco?" Astoria ở đối diện, thật cẩn thận vươn tay sờ lên trán cậu, nhưng đã bị Draco nghiêng người né khỏi, cô nàng khóc nức nở, "Draco, em sai rồi...... Em xin lỗi anh."

"Đừng xin lỗi, Leah," Draco thở dài, "Em không làm sai gì cả, chỉ là anh không thể đồng ý được...... Anh làm không được." Lúc này, cậu lại nhớ tới Potter, trời tờ mờ sáng, Potter từ giường bò dậy, hắn ngái ngủ thò đầu lại gần hôn Draco một cái, sau đó chậm rãi mò vào phòng bếp tìm thứ gì ăn, ăn xong liền đi làm, giống như bọn họ đã điều này cô số lần rồi vậy.

"Draco, em biết anh rất giận em, sau rất nhiều chuyện xảy ra, em mới tỉnh ngộ, có lẽ anh vẫn luôn đúng. Lúc trước là do em quá ngây thơ, việc hai ta kết hôn đều là tốt cho em lẫn anh, giữa chúng ta không hề có tình yêu, nhưng là củng cố quan hệ hợp tác. Gia đình em vẫn có thể cung cấp tài chính trợ giúp cho anh......"

"...... Anh không cần những sự trợ giúp đó nữa, Leah à," Draco chết lặng đánh gãy lời cô nàng, "Các cửa hàng anh không thể kiểm soát được nữa, anh đã bán từ lâu rồi."

"Chúng ta hợp tác vẫn sẽ mang lại lợi ích cho anh mà, Draco, hãy nghĩ đến cha mẹ anh đi......".

"Đừng nói nữa!" Draco vẫn là nhịn không được ngắt lời cô, đầu óc cậu bây giờ loạn lắm rồi, cậu cũng dần thấy tức giận, hơi thở bắt đầu dồn dập, "...... Astoria, em không thể nghĩ gì làm nấy! Và sở dĩ anh bị cha mẹ vứt bỏ là vì họ nghĩ anh không đủ cố gắng...... Anh không muốn trả giá vì Malfoy."

"Em và anh đều biết ai là người hối hận vì hủy bỏ hôn ước này." Draco dừng một chút, cậu chú ý ánh mắt của Leah ngày càng lạnh hơn.

"Leah, anh không thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của em mãi...... Anh cũng cần phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của anh, anh không phải là người có thể giúp được em." Draco cúi đầu không nhìn nữ pháp sư trước mặt thêm, cậu đứt quãng bổ sung thêm.

"Anh có người mình thích rồi." Astoria cắt ngang, Draco ngẩng đầu ngước lên nhìn cô ngạc nhiên.

"Kỳ lạ lắm sao, Draco? Suy nghĩ của anh đều viết hết lên mặt anh rồi." Astoria thần sắc bình tĩnh đến không ngờ, cứ như dáng vẻ cuồng loạn lúc đầu chỉ là giả vờ, "Anh thích Potter, em hồi đi học đã biết."

"......" Draco nhìn nàng, không phản bác.

Cuối cùng Astoria đã đem tất cả nỗi lòng giãi bày ra.

"Đôi khi em ghét anh lắm, bởi anh cứ như một hố đen không đáy, luôn phá hỏng những gì anh đáng ra phải nhận được, anh chà đạp lên sự chân thành của từng người quan tâm đến anh, thế nhưng anh lại luôn làm bộ hối lỗi với em, thực chất là đang tăng thêm gánh nặng cho người khác. Anh cũng nào có sống cuộc đời của riêng anh, và khi nhìn vào anh đúng là không muốn sống tốt thật. Vì vậy lúc đó em đã nghĩ, lợi dụng anh một chút cũng không sao."

"Nhưng em vui lắm khi phát hiện anh cũng rất lo lắng cho em, nực cười thật đấy. Draco, anh luôn là kẻ vô tâm, những anh vẫn sẽ lo lắng quan tâm đến em." Astoria hơi kích động, nhưng rồi rất nhanh ngậm miệng lại và lấy tay đỡ mặt.

"...... Nhưng cái người quấn lấy em......" Draco mở miệng hỏi.

"Anh ấy," Astoria tỏ ra phiền chán, "Chả có gì to tát cả, cũng dễ giải quyết thôi. Em chỉ muốn mượn cái cớ này để ép anh kết hôn với em, nhưng hiện tại," Cô nàng dừng lại, "Anh đi đi, em không muốn kết hôn với người đàn ông không nghe lời em."

Draco không biết mở lời an ủi cô kiểu gì, chắc Astoria là ngoại lệ, cậu không thể nổi giận với cô em gái này. Từ tận đáy lòng cậu cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm, Draco có linh cảm rằng khi cậu thực sự từ chối Astoria, cả hai mới có thể quay lại như ban đầu. Vì thế cậu vươn tay, trao cho nữ pháp sư một cái ôm.

"Vậy kế tiếp em sẽ làm gì?" Một hồi lâu sau cậu mới hỏi.

"Em?" Astoria cười khổ, "Em đương nhiên là rời khỏi nơi này rồi, một mình em cũng có thể sống tốt, nhưng anh đấy Draco, anh nên cẩn thận bảo vệ cái mạng của mình mới đúng."

"Ví dụ như con mèo của anh, đấy rõ ràng là một Animagus."

"Em có ý gì?" Sắc mặt Draco sa sầm, lần đầu tiên lộ ra biểu cảm cảnh cáo với Astoria.

"Em có thể khẳng định rằng anh biết người đó, nhưng anh cũng chỉ đang tự lừa dối bản thân mà thôi." Astoria không chút sợ hãi, nàng trào phúng nhìn cậu, "Anh thật sự không hiểu sao, Draco?"

"Phương pháp không cao siêu, thậm chí còn là một Animagus được đăng ký hợp pháp."

"Tìm hiểu kỹ đi, Draco, đến tột cùng thì anh đang theo đuổi cái gì."

Draco ôm quả đầu đau như búa bổ mà về đến nhà, nói chuyện với Astoria như đang ngồi tàu lượn siêu tốc. ban đầu là khẩn trương, sau đó là nhẹ nhóm, cuối cùng là rơi xuống vực sâu. Cậu vội vàng gửi thư cho Blaise, hỏi xem Potter có đăng ký Animagus không, và miêu tả kỹ càng con mèo đần độn nhà mình.

Blaise rất sớm gửi cho Draco hồi âm, trong thư chỉ có mấy chữ "Tao không dám nói ra."

Draco vò nát lá thư, bực bội ném nó xuống dưới chân, còn dẫm thêm vài cái nữa. Thực ra, lúc Astoria nhắc đến "Nhưng anh cũng chỉ đang tự lừa dối bản thân mà thôi", cậu đã biết kẻ đó là ai rồi. Astoria rất hiểu Draco, nhưng cũng đồng nghĩa cậu không thể tiếp nhận được. Từng dòng ký ức liên quan đến Tintin tràn vào tâm trí Draco, bao gồm cả sự kháng cự lúc đầu của con mèo, rồi đến thói quen rúc vào nhau của cả hai. Giờ cậu chỉ muốn vò đầu bứt tóc mà la hét thôi, hoặc là ăn uống vô độ cũng được.

Càng nghĩ càng khó chịu, vì vậy cậu đã gửi cho Pansy bức thư sấm, "Tao xin lỗi! Pansy!" Draco rống to, "Mày nói đúng!Tao và Leah đã hủy hôn ước! Nhưng, Potter cũng cũng không khá hơn là bao! Tao mới phát hiện hắn cũng lừa tao, cho nên tao không chọn ai cả!!!!"

Sau đó cậu căm giận lau đi những giọt nước mắt khó hiểu lăn dài trên mặt, chuyển hóa nó thành động lực để đấu tranh. Draco lục tung căn nhà, từng thứ từng thứ một của Tintin. Không, là hình thái Animagus của Potter mới đúng, đóng gói tất cả lại. Cậu vứt bát ăn, chăn, ổ mèo, thậm chí là chiếc đĩa cổ yêu thích của Tintin ra ngoài thềm cửa.

Cái đĩa kia là đồ cổ đó, trái tim Draco quặn thắt lại. Nhưng cậu cực kỳ cực kỳ giận, cơn giận lấn áp đủ để Draco chọn vứt một chiếc đĩa cổ. Dưới sự phẫn uất vì bị lừa gạt, xen lẫn rất nhiều bi thương, Draco phải xấu hổ thừa nhận rằng bản thân đã kỳ vọng quá lý tưởng đối với Potter.

Nếu Potter có thể đến giải thích cho cậu thì tốt rồi, nhưng trái tim mỏng manh này chỉ được phép tiếp nhận một lời giải thích duy nhất mà thôi. Đó chính là Potter tới tỏ tình với cậu, cậu không cách nào đối mặt với Potter, chịu đựng sự mập mờ từ Potter, hoặc là quá quắt hơn nữa là thái độ thờ ơ của hắn.

Giờ khắc này, Draco cuối cùng cũng phải thừa nhận Pansy và Blaise đã đúng, cậu luôn tự chà đạp bản thân, và giờ cậu không muốn làm như vậy thêm giây phút nào nữa. Draco vừa nghĩ, vừa tìm một tấm ván gỗ đóng đinh kín mít chiếc cửa nhỏ mà Tintin hay đi vào nhà.

Forward
Sign in to leave a review.