Bảo Vệ Tintin

Harry Potter - J. K. Rowling
M/M
G
Bảo Vệ Tintin
Summary
Summary: Draco muốn tặng cho bản thân một con thú cưng làm quà sinh nhật, nhưng vớ phải Harry, kẻ đang ẩn nấp dưới hình dạng Animagus để xử lý vụ án, và cứ thế Harry bị bắt cóc mang về nhà Draco??Warning: OOC, ngọt tới tàn não, từ ngữ thô thiển, khó chịu.Nhân vật phản diện là kẻ ngược đãi động vật, nếu khó chịu hãy click back.
Note
Summarry: Draco đã mua một con mèo có hai hòn bi to khổng lồ, với lại cậu cũng thấy phiền nên muốn thiến nó đi.Pansy: Không được, ít nhất cũng không nên...Potter: Má ơi, đời trai của tôi.
All Chapters Forward

Chapter 4

04

Draco dùng tay nâng cao cổ áo, quấn chặt áo choàng thập thò lén lút từ phía tòa nhà bên kia đường thò đầu ra ngó, Pansy đã thong dong yên lặng chờ trước khung cửa sổ sát đất kiểu Pháp cửa quán cafe từ lâu, nàng hướng về phía Draco đang ngây ngốc mà vẫy tay, người đàn ông tóc bạch kim gầy nhỏ mang theo vẻ mặt như vừa gặp quỷ lao về phía cô.

"Mẹ kiếp..... Mẹ kiếp!" Draco đẩy cửa quán cafe ra, chiếc chuông gió treo trên đầu cánh cửa phát ra âm thanh leng keng. Draco hiện tại nào còn tâm trí mà nghĩ tới việc phải cư xử đàng hoàng cơ chứ, cậu xà vào lòng nữ pháp sư tóc đen, trong miệng còn lèm bẻm thốt ra những từ không sạch sẽ.

Pansy vô cảm vươn tay vuốt ve an ủi cậu, nàng cúi đầu cẩn thận quan sát người bạn của mình. Lạ quá ta, đầu tóc Draco Malfoy thế mà lại rối xù như tổ quạ thế kia sao, dưới mắt thâm quầng cùng hàng loạt dấu hôn lộn xộn ở cổ. Cậu trước mặt công chúng mà mất mặt lộ ra nội tâm yếu ớt mong manh vùi vào lòng cô.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Pansy có thể đoán được bảy tám phần chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ tối qua rồi, chín phần kịch liệt cộng thêm một phần thê thảm. Tuy là thế đấy, Pansy vẫn nhịn không được mở miệng chọc kháy người đàn ông đang run bần bật như đà điểu, "Chậc, mày bị Potter nhét vào miệng nhai, đến tận sáng mới nôn ra đấy à?"

Draco giật đầu ngẩng khỏi vòng tay của cô, "Mẹ kiếp....." Cậu lại chửi rủa, mang theo chút bối rối, "Đêm qua đúng là địa ngục, tao thậm chí không muốn nhớ lại."

"Tỉnh đi, thân ái." Pansy giả vờ dịu dàng chỉnh trang lại lọn tóc rối của Draco, "Tao nói này, khả năng vị cứu tinh Potter nguyện ý cởi quần lăn lộn đè mày không thua gì việc Potter trúng lời nguyền độc đoán đâu, xem ra sau này mày chỉ có thể một mình nhớ lại hương vị của hắn trong vô vàn đêm khuya mà không ai biết...... Ồ," Cô nàng ghé sát lại cổ áo Draco nhìn thử, "Kịch liệt quá ta." Pansy đánh giá.

Ai ngờ Draco lại lắc đầu, đồng tử trong đối mắt màu xanh xám chấn động, "Không, Pansy, ý tao không phải là thế...... Thật sự gặp quỷ."

Đêm hôm đấy Draco trằn trọc mãi không ngủ được, cậu rất khó chịu, rõ ràng cơ thể mệt rã rời, nhưng ý thức lại phấn chấn đến mức luôn lơ lửng trong không trung không chịu rơi xuống.

Cậu vẫn nhớ rõ lần đó, bản thân nằm ngửa trên giường, đối diện với ánh đèn chói lóa của trần nhà, Potter nằm trên người cậu phập phồng, ngẫu nhiên mò tới hôn lên chóp mũi Draco một cái. Não cậu đột ngột biến thành nồi cháo nhão nhoẹt, mà Potter chính là kẻ cầm thìa gỗ không ngừng khuấy động thần trí Draco, tóm lại cậu đầu váng mắt hoa nằm im, hơi há miệng, trầm thấp hít thở, giống như con cá nửa sống nửa chết.

Potter cũng không miễn cưỡng cậu, đợi đến khi Draco phục hồi lại tinh thần, Potter vừa kịp tắm xong từ phòng tắm đi ra. Nam pháp sư tóc đen cường tráng bên lau tóc còn dính nước, một bên đến gần xem thử người nằm trên giường, Draco vốn đang mơ màng sắp ngủ, tính giả vờ bản thân đã ngất rồi, ai dè Potter lại duỗi tay nhéo mí mắt cậu.

"Mày làm gì thế?" Draco ép buộc bản thân phải mở mắt ra, làm vẻ mặt cau có bực dọc.

"Ồ." Potter nhìn cậu mở mắt, như kiểu hắn ngứa tay muốn đánh thức Draco dậy, "Mày chưa ngủ à?" Hắn biết rõ còn cố hỏi.

Draco lườm cho một cái.

Potter cố tình phớt lờ vẻ bất mãn của cậu, cười thật tươi, "Nếu mày chưa ngủ thì đi tắm đi." Hắn còn vỗ nhẹ bụng Draco, khiến Draco không thể bỏ qua cảm giác dinh dính nhầy nhụa dưới đùi mình.

Draco vẫn lườm.

"Oke....." Potter làm ra động tác đầu hàng, duỗi tay sờ tai trái của cậu, trên mặt tươi cười nịnh nọt, sáp tới bên tai Draco, "Vậy tao ôm mày vậy....."

"Không khiến." Draco lạnh mặt đánh gãy hắn, "Mang đũa phép của tao lại đây."

Vì thế, nam pháp sư gợi cảm trên báo chí, ngôi sao cứu thế chủ của thế giới phép thuât - Harry Potter. Đang rũ đầu ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Draco như một con cún to xác, nhìn người đàn ông tóc bạch kim vô lực yếu ớt cầm đũa phép, thi triển cho mình hai câu chú tẩy rửa. Hắn rũ đầu càng thêm thấp, nỗ lực che đi vẻ thất vọng trên gương mặt, "Thật ra, tao cũng có thể giúp mày...." Potter lẩm bẩm đề nghị.

"Không cần." Draco lại lạnh lùng từ chối.

Hiện tại thế cục đảo ngược hoàn toàn, kẻ dây dưa bám dai là Potter, Draco không khỏi nghĩ như vậy. Cậu trầm mặc dựa vào thành giường ngẩn ngơ, thực chất nội tâm lại xấu hổ vô cùng, tâm trí nhớ rõ từng chi tiết mọi chuyện vừa diễn ra, Draco cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, thật sự xấu hổ chết đi được.

Tình một đêm với Potter quả thật không phải là một ý kiến ​​hay. Draco thầm hối hận trong lòng. Ai có thể nói cho cậu biết, tại sao Harry Potter lại tinh lực dư thừa vậy không? Trong tưởng tượng của Draco nó phải như này: Cậu chủ động hiến thân cùng Potter làm vài hiệp, cuối cùng ôm nhau lăn ra ngủ, cậu tì vào khuỷu tay vững chắc của Potter ngủ thật say. Rồi tờ mờ sáng hôm sau, bản thân rón rén nhặt quần áo rơi trên mặt đất chuồn ra khỏi phòng.

Hoặc là giả sử nếu Potter tỉnh lại, nhìn người kề ấp tay gối là Draco chắc chắn sẽ cực kỳ hối hận, vì thế nhân cơ hội cậu còn ngủ say mà lẹ chân chuồn trước. Tóm lại trong hai người họ vẫn phải có một người chạy trước, chứ không phải vào cái lúc mặt trời chưa ló dạng như này, hai người ai nấy mắt cũng mở thao láo, lại còn dựa vào gối ngượng ngùng ngồi trên giường, cánh tay kề cánh tay, lại chỉ có thể chà xát tạo ra tia lửa quẫn bách.

Bước tiếp theo nên làm gì? Draco nghĩ, cậu và Potter thực sự không có gì để nói, dựa trên đặc thù mối quan hệ của họ, ôn chuyện xưa hay bàn về tương lai đều không phải một lựa chọn tốt. Chẳng nhẽ nên tán gẫu với Potter về cái vị người yêu giận dỗi trong miệng Weasley từng nhắc khiến Potter phiền não à? Lại còn sau khi cậu mới ngủ với Potter xong?

Thế thì xem ra, bọn họ chỉ có một con đường duy nhất để đi rồi, Draco khẽ quan sát xung quanh, nhớ lại xem xét quần áo của mình đang nằm ở đâu. Ban đầu cậu còn cảm thấy bộ dáng Potter cởi quần áo của mình thật đẹp trai, nhưng giờ nghĩ lại chỉ muốn chửi ầm lên. Draco vặn vẹo cổ đến mỏi nhừ, lại chả thu hoạch được bao nhiêu, đành phải hạ đầu nhìn chăn, nhìn tới mức muốn đục thủng một cái lỗ.

"Draco?" Potter kêu cậu, thời điểm cậu tự cho phép mình nhìn lên, tay Potter đã đặt lên vai Draco, giống như muốn ôm cậu vào lòng, "Dù sao chúng ta cũng chưa ngủ, không bằng tâm sự chút đi?"

Draco nghiêng đầu nhìn hắn có chút nghi hoặc, "Chúng ta có gì để nói sao?"

Potter chớp mắt, khoảng cách bọn họ rất gần, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt Potter, "Chỉ tâm sự thôi à?"

Draco cho rằng Potter sẽ nói mấy câu chào hỏi nồng nhiệt kiểu cũ rích, thí dụ như, "Mày có khỏe không, Draco?", "Mày có gặp rắc rối gì không, Draco?", "Mày đã kết hôn chưa?" Vân vân và mây mây, nhưng không ngờ Potter chỉ mỉm cười, "Chừng nào mày rảnh? Tao muốn mời mày đi uống cafe."

"À, tao không rảnh." Draco đờ đẫn nói.

---------------------------------

"Cái gì! Đồ điên này, mày thế mà từ chối lời mời của Potter không chút suy nghĩ!" Pansy nắm chặt vai Draco điên cuồng lắc, cắt ngang lời kể của cậu, "Mày quên mất là ai đã vô số lần vì thầm mến Potter mà uống say à!"

"Dừng.... Tao ói mất." Draco gian nan vươn tay ngăn lại, "Mày nghe tao nói đã."

"Ể." Potter thần sắc kinh ngạc, ngay sau đó trên mặt treo lên một nụ cười gượng gạo, cặp mắt xanh lục nhìn Draco lộ ra vẻ thất vọng. Mặc dù Draco không biết tại sao, nhưng cái lúc nhìn thấy Potter biểu hiện ra dù một chút cảm xúc buồn bã, trái tim cậu lập tức tan chảy thành một vũng nước ấm, "Đừng có dùng cái bộ dạng hối lỗi đấy với tao." Draco đột nhiên quay đầu đi, nghiến răng nghiến lợi trách cứ, "Tao đi là được chứ gì."

Gần như tức thì, Potter nở nụ cười cực kỳ chân thành, Draco nhìn chằm chằm vào mặt hắn, cảm giác thành tựu: "Tôi đã làm Potter hạnh phúc" xuất phát từ tận đáy lòng.

"8 giờ tối thứ bảy được không, tao sẽ dùng cú mèo gửi địa chỉ cho mày sau" Bản thân còn đang bận ngắm khóe miệng vui vẻ của Potter, Draco đã nghe Potter nói thế đó.

Cậu đờ đẫn cứng ngắc gật đầu. Và Potter người đã nhận được câu trả lời khẳng định từ Draco, hất tung chăn rời khỏi giường, một lớp rồi một lớp mặc lại bộ đồng phục Thần Sáng của mình. Draco trơ mắt nhìn những thớ cơ hoàn mỹ bị lớp vải nặng nề che mất, trong lòng dấy lên một cảm giác mất mát. Lúc này, Potter quay đầu nhìn cậu.

"Tao còn có việc phải làm." Hắn hướng về phía Draco giải thích, sau đó cúi người hôn chóc một cái lên trán Draco, "Vẫn chưa tới 5 giờ, mày ngủ thêm lát đi."

"......" Draco bị Potter nắm vai ấn xuống chiếc giường mềm mại, còn chưa kịp tiêu hóa mọi chuyện, giây tiếp theo đã thỏa mãn với nụ hôn mềm mại mà Potter đặt lên môi mình, chìm vào giấc ngủ.

"....."

"Thế cái lúc tao tìm được mày,là lúc mày nằm ngửa hình chữ X, nước miếng chảy ròng đấy hả?" Pansy dùng ngon tay gõ mạnh vào trán Draco, cô nàng trông cực kỳ đau đầu, "Sao mày lại ngốc thế chứ, cơ mà may mắn thật đó, cuối cùng mày cũng có cơ hội đi ăn tối với Potter."

"Không phải ăn tối, chỉ là một tách cafe thôi." Draco sửa lại.

Pansy trừng mắt, "Đừng nói với tao mấy điều đó, mày từ khi nào mà ngoan ngoãn nghe lời thế, Draco? Mày không phải nói chỉ cần cho mày sơ hở, là mày có thể công khai nghênh ngang vào nhà sao?"

Draco bị vẻ hung dữ của cô nàng dọa sợ, vô thức thụt lùi lại, hôm nay Pansy cũng hiếm khi thở dài với cậu, "So với chuyện này, Draco, có chuyện khác mày cần phải biết." Nàng dừng một chút, "Astoria Greengrass đưa theo chồng cô ấy trở về, nghe vẻ rất quyết tâm đòi sự chấp thuận từ gia đình."

"Ờ" Draco vẫn đang chống cằm, nghiêng đầu về phía trước 45 độ, dòng suy nghĩ dừng lại ở nụ hôn với Potter vài giờ trước, "..... Đó không phải là chuyện tốt à?"

"Chuyện tốt cái rắm." Pansy hung tợn đặt tách trà trong tay xuống, tách trà đập mạnh lên mặt kính bàn cafe phát ra âm thanh lanh lảnh, "Mày nghĩ cô ấy còn là thiếu nữ ngốc nghếch vì tình mà đánh đổi tất cả sao? Không có gia tộc chống lưng ủng hộ, cuộc sống mấy năm nay của cô ấy vẫn luôn chật vật, mà lần trở về này chính là muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ gia tộc Greengrass. Cũng bởi vì vấn đề làm ăn của bạn đời cô ấy xảy ra vấn đề, nếu làm ăn dễ như vậy, tao đã sớm kéo mày đi chơi cổ phiếu rồi. Nói một cách đơn giản, tình hình kinh tế của vợ chồng cô ấy không được tốt, mày có thể tưởng tượng nổi cuộc sống không có spa và các dịch vụ chăm sóc đắt tiền nó kinh khủng cỡ nào không, Draco?"

"Cho nên?" Draco nhăn mày, "Tao với cô ấy đã là quá khứ, chuyện này thì liên quan gì tới tao?"

"Mày nghĩ đi? Tao dám cá cô ấy sẽ tới cầu xin sự giúp đỡ từ mày cho coi, mày nổi tiếng trước giờ vì nghe lời Greengrass như cún còn gì. Để phòng, nên tao nhắc nhở mày thôi, Draco, đừng bị cái loại phụ nữ điên rồ đó dắt mũi. Dù cô ấy có tìm mày vì lý do gì thì cũng, Đừng! Tin! Cô! Ấy!"

"Biết rồi, thưa cô Pansy," Draco cọ cọ bụng cô nàng an ủi, "Nhưng tao tin Leah sẽ không làm thế đây."

Pansy nhếch mép cười lạnh phía trên đỉnh đầu cậu.

Sau một đêm, cuối cùng Draco cũng lết thân về tới nhà, vừa đặt chân trước cửa mới chợt nhớ trong nhà còn có một con mèo đang chờ ăn. Thế là tự nhiên cậu chàng có hơi chột dạ, đây là lần đầu cậu ước Tintin không có ở nhà. Sau cùng vẫn là phải khẽ khàng mở cửa, vừa mở đã thấy con mèo lớn đang ngồi xổm chình ình trước mặt, hình như đợi đã lâu.

"Mày ở nhà thật." Draco kinh ngạc nói, vừa nghiêng người cởi giày, vừa trốn tránh ánh mắt sắc bén của con mèo, thật giống thằng con tuổi dậy thì lén đi chơi qua đêm không về bị cha mẹ tóm được. Draco cười mỉm duỗi tay xoa đầu con mèo, "Để cục cưng đợi lâu rồi, có nhớ baba không?" Cậu lặp lại câu nói vài ba lần, nhấn mạnh địa vị của mình trong căn nhà này.

Con mèo kia lúc đầu còn ngoan ngoãn dụi vào lòng bàn tay cậu, nhưng khi nghe Draco tự xưng là baba thì mắt lập tức trợn to, lạnh nhạt liếc Draco một cái. Ngay lập tức trở mặt thành bộ dáng không yêu ai, vẫy đuôi xách mông đi vào phòng bếp.

Draco theo chân nó, nhưng cậu không còn bực bội hay cáu gắt nữa. Thay vào đó là cảm giác được lấp đầy, lâng lâng bồng bềnh vờn quanh, khiến cậu nghĩ bản thân có thể đối mặt với hết thẩy mọi chuyện mà không còn khó chịu nữa. Chẳng nhẽ trước giờ bản thân luôn dục cầu bất mãn sao? Draco lơ đãng suy nghĩ, tay thì đổ thức ăn cho mèo vào bát ăn của Tintin, ý đồ tính qua mắt nó, ai dè lại bị cái đuôi lớn hung hăng đập một cái đau điếng lên đùi.

Draco ăn đau hét lên, đành phải ngậm ngùi an phận đi lại tủ bát tìm cho nó cái đĩa ăn yêu thích và bánh sandwich. Lúc đi ngang qua bàn ăn, cậu thấy một lá thư được để ở đó.

Nói chính xác, là một bức thư rất là màu mè ra vẻ, tờ giấy kraft sáng màu được trải trên bàn nghiêng một góc 45, không hề có một nếp nhăn nào, bên cạnh bức thư là một bông hoa hồng rực rỡ.

"Mày nhận thư cho tao à?" Draco cổ quái quay đầu lại hỏi, "Những thứ này," Cậu chỉ vào chiếc bàn được trang trí, "Đều do mày làm hả?"

Con mèo lớn ngẩng cao đầu ưỡn ngực nhảy lên bàn ăn, ngồi xổm bên cạnh Draco như đang nhận công. Draco cúi đầu xem kỹ nội dung bức thứ, là Potter, mặt trên là hoa văn cùng địa chỉ chi tiết của buổi hẹn. Potter nghe vẻ cũng chịu bỏ chút tâm tư, Draco có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ giấy viết thư.

"Hoa là mày tặng à?" Draco đoan trang cầm bông hoa lên và quan sát cẩn thận, rất nhanh đã tìm thấy một dấu răng nhỏ trên thân nhành hoa. Chà, so với chuyện bông hoa là do Potter tặng, thì cậu lại càng hy vọng bông hoa là do con mèo đần độn này tặng hơn, thật là kỳ lạ!

Tintin đờ cả ra, thậm chí Draco còn đọc ra được cảm xúc rối bời từ khuôn mặt của nó, nó lắc lư loạng choạng nhìn Draco, sau đó lại cúi đầu nhìn móng vuốt của mình. Draco lắc đầu, "Tao đang nói linh tinh gì thế, nhất định là Potter tặng rồi." Cậu bất giác nở nụ cười, con mèo nhìn Draco một cái, lúc này mới gật đầu hài lòng, sau đó giả bộ dè dặt đi tới bên đĩa thức ăn yêu thích của mình và ngồi xuống.

Draco nhịn không được xoa cái đầu mum múp thịt của nó, rồi mở túi đồ ăn căng phồng, chuẩn bị bế Tintin đi ra phòng khách nghe hai đĩa nhạc, lúc đi qua cửa sổ cậu chú ý tới một lá thư khác trên đất.

Chỉ là một lá thư bình thường không có gì bắt mắt, được đóng gói trong phong bì rẻ tiền màu nâu nhạt. Nhưng Draco đã cau mày khi vừa nhìn thấy nó, bởi vì cậu nhìn thấy con dấu của gia tộc Greengrass trên phong bì.

Niềm vui trong lòng Draco lập tức bị đập nát, cậu nghe thấy bên tai hơi thở gấp gáp nặng nhọc của chính mình, một loại dự cảm xấu tự nhiên trỗi dậy.

Làm ơn hãy gặp em.

Draco như nghe được giọng nói của cô gái trong kí ức.

Forward
Sign in to leave a review.