
Chapter 5
05
Một khoảng thời gian dài từ khi chiến tranh chấm dứt, cậu đêm nào cũng mơ thấy Astoria.
Draco cũng lấy làm lạ, bản thân không đủ can đảm để mơ Potter, nhưng đêm đến cậu luôn mơ thấy Leah. Trong giấc mơ, cậu trở về trước ngày khai giảng năm 2, gia đình cậu chạm mặt với một nhà Greengrass ở Hẻm Xéo. Astoria hồi đó còn nhỏ lắm, một khuôn mặt non nớt đáng yêu, mặc một chiếc váy công chúa trắng tinh, cùng một dải lụa hình chiếc nơ vắt sau eo, tựa như nàng thiên thần nhỏ với đôi cánh xinh đẹp. Cô cong lưng cúi người chào cậu theo lời giới thiệu của gia đình, và Draco, đứng bên cạnh cha - lạnh lùng nhưng đầy chu đáo đặt một nụ hôn nhỏ xuống mu bàn tay đối phương.
Cậu nửa rũ mắt, cha Lucius nghĩ rằng phản ứng của Draco không đủ thân thiện, vì thế dùng quyền trượng gõ lên vai cậu như lời nhắc nhở. Bấy giờ cậu mới uể oải tiến lên đằng trước một bước, đánh giá thiếu nữ từ trên xuống dưới một phen. Astoria mang đôi mắt màu xanh, và dưới ánh mắt không mấy thân thiện của Draco, cô nàng giấu nửa người sau lưng cha mình, khiến cho Lucius lần nữa thấy bất mãn. Nhưng Draco không rảnh bận tâm, cậu thừa dịp người lớn đang tán gẫu mà lặng lẽ quay đầu nhìn sang bên kia đường.
Potter ôm một chồng sách vừa đi nói vừa cười đùa với gã khổng lồ Hagrid.
Lúc đó Draco sẽ cảm thấy một loại cảm giác ngột ngạt khó tả, đè nặng lên trái tim, ép cậu phải thoát khỏi cơn mơ. Biết thừa đây chỉ là một giấc mơ bình thường, nhưng đối với Draco mà nói, nó lại vô cùng trầm trọng. Và kể từ đó, cuộc sống sinh hoạt của cậu loạn hết lên, cậu không biết tất cả bất hạnh này bắt nguồn vì cậu yêu Potter, hay là bởi vì cậu biết Astoria. Ban ngày, cậu phải khoác lên bộ mặt vui vẻ đối mặt với những câu hỏi chất vấn từ mọi người xung quanh, giải thích thích lý do tại sao sau khi đính hôn rồi lại hối hận.
Còn phải đi thăm Astoria đang "Đau lòng", hợp đồng làm ăn bị bãi bỏ, còn có hóa đơn, rồi giấy tờ, nhiều không đếm xuể, cần phải hoàn trả và thanh toán. Bộ pháp thuật tuyên bố sẽ phong tỏa đất đai cùng tài sản của nhà cậu, Lucius nổi giận, và cả bao lời nhạo báng chế giễu từ những người Draco quen.
Mỗi khi bí bách cậu thường thích rúc mình ngồi tại quán cafe nhỏ lề đường, nhấm nháp tách cafe rẻ tiền chưa từng uống. Cậu giống như một con chuột nhắt trốn sau chiếc ô che nắng khổng lồ, nhìn dòng người đi lại tấp nập trên phố, tưởng tượng bản thân sắp bị hút vào lớp bụi bám trên quả chuông khổng lồ, khó khăn nào rồi cũng qua đi, không có gì đáng để giữ trong lòng cả.
Thời điểm tốt nghiệp Hogwarts, Draco cảm thấy mình không thích Potter cho lắm, mặc dù bọn họ từng là đối thủ một mất một còn có rất nhiều kỷ niệm với nhau. Thế mà theo thời gian trôi đi, thứ tình cảm đặc biệt dành cho Potter cũng càng nhạt nhòa, khuôn mặt tức giận tới vặn vẹo của Potter thời đi học cũng dần dần trở nên mơ hồ không rõ.
Draco thậm chí còn tự hỏi, cậu có thực sự thích Potter - hay là do chấp niệm quá lớn mà tự hình thành không nữa. Tính tình tốt, thiện lương, thánh nhân vĩ đại Potter lại từ chối duy nhất cái bắt tay kết bạn của Draco, thế cho nên cậu mới canh cánh trong lòng mãi thế. Huống hồ Potter vốn tràn đầy mị lực, đáng cho người ta nhớ mãi. Draco từng nghiêm túc suy nghĩ, hay mình dứt khoát kết hôn đi cho rồi? Chọn một cô vợ hoàn hảo, cao quý trong danh sách các đối tượng kết hôn được Malfoy lựa chọn.
Một khắc đó, một cái tên xuất hiện trong tiềm thức của cậu, Astoria Greengrass.
Draco vẫn nhớ rõ nàng thiếu nữ này, với mái tóc vàng óng ả cùng đôi mắt trong veo sáng ngời, thân hình mảnh mai và sự chống lưng của gia tộc Greengrass. Draco nghĩ tới nghĩ lui, vô thức cắn ngón tay, cậu biết cậu không yêu cô, thậm chí còn đang lợi dụng cô nữa. Nhưng nếu Draco nhất định phải cưới một cô gái, Astoria xinh đẹp dịu dàng như thế khiến cậu rất có hảo cảm, Greengrass cũng đáp ứng đầy đủ tiêu chí lịch sử lâu đời cùng danh tiếng mà gia tộc Malfoy coi trọng.
Mọi chuyện diễn ra đúng như kỳ vọng của Draco, Astoria chấp nhận lời cầu hôn ở cậu, đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út thon dài cửa nữ pháp sư. Nhờ sự trợ giúp từ gia tộc Greengrass, công việc kinh doanh của nhà bọn họ và tình hình tài chính cũng được cải thiện đáng kể. Hai người còn tổ chức một buổi lễ đính hôn hoành tráng long trọng, mời rất nhiều nhân vật máu mặt tiếng tăm trong giới phù thủy hậu chiến, bao gồm cả Potter.
Hôm đó, Draco bận một bộ áo choàng trắng tinh từ đầu đến cuối, dáng người vẫn gầy gò như xưa, nhưng bởi vì cuối cùng cũng đã nhìn thấy tia hy vọng cuộc sống, sắc mặt cũng hồng hào lên chút. Gió thổi qua góc áo, làm cổ tay áo cậu phồng lên. Astoria đứng bên cạnh, mỉm cười quan sát mọi thứ trong bữa tiệc.
Và. hô hấp Draco đột nhiên dồn dập.
Cậu nhìn thấy Potter, vẫn trong bộ đồng phục Thần sáng đấy, đứng bên ngoài đám đông như thể hắn chẳng hứng thú gì với bữa tiệc. Hắn trưởng thành trông càng cao ráo hơn, cơ thể cũng bởi vì thời gian dài mài giũa trở nên cường tráng, chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng có thể thắp lên ngọn lửa trong người Draco. Cậu bất giác nhíu mày, bình tĩnh lại đi Draco.
Cậu tự cảnh cáo bản thân, không được phép làm xáo trộn mọi thứ nỗ lực lắm mới đạt được. Draco vất vả từ trong vực sâu bò lên, không thể vì Potter mà giẫm lên vết xe đổ được. Nhưng mà, trái tim nó vẫn không nghe lời lại đang đập điên cuồng, trong lòng không khỏi thắc mắc. Đã bao lâu rồi mình không gặp Potter nhỉ?
Như thể cảm nhận được ánh mắt của cậu, Potter đặt ly rượu xuống bàn, hướng mắt nhìn lại. Draco cả kinh, cố gắng kìm lại cảm giác ngứa ngáy trong lòng và dời ánh mắt đi, Potter đã đi về phía cậu. Trên mặt Draco cũng không có biểu cảm nào thừa thãi, không thân thiện, cũng không chán ghét, chỉ đơn giản là nhàm chán.
"Chúc mừng cô, tiểu thư Greengrass." Đầu tiên là hắn mỉm cười với Astoria, và Astoria cũng đáp lễ lại, sau đó nữ pháp sư hơi khom lưng khẽ cúi đầu chào Potter.
"Cũng chúc mừng mày nữa, Malfoy." Potter thuận thế xoay người, đưa tay với Draco.
"......" Draco nhìn chăm chú mặt Potter, như muốn moi ra chút manh mối từ hắn, nhưng chắc là Potter chỉ hành xử theo phép công mà thôi. Cậu đè nén nỗi thất vọng trong lòng, nắm qua loa tay Potter rồi rụt về thật nhanh.
--------------------------------
"Ý em là sao." Draco nghiến hàm, đôi tay giấu dưới áo choàng không ngừng run rẩy, "Em kêu em có người mình thích là sao?" Nếu không có sự giúp đỡ của Greengrass, có lẽ cậu đã từ bỏ sản nghiệp gia tộc từ lâu.
"Em xin lỗi, Draco." Astoria dùng đôi mắt xanh biếc bi thương nhìn cậu, hai tay buông thõng, "Em cố lắm, em cứ nghĩ mình có thể chịu được...... Nhưng mỗi khi nghĩ tới việc bản thân cứ phải sống như nãy hết quãng đời, em thật sự không thể tiếp nhận nổi......"
"Thế đáng ra em phải từ chối từ ban đầu mới đúng!"
"Draco, anh rất quan trọng với em, em thực sự rất muốn cứu anh...... Nhưng em không làm được, nếu anh cứ mãi chìm xuống, thì cho dù em có làm cách nào cũng không thể kéo anh ngoi lên. Em đã rất cố gắng, hồi còn đi học đúng là em rất thích anh, Draco, nhưng anh và em đều biết thừa mà, em không phải là người có thể lấp đầy tâm trí anh. Đừng khiến em tiếc nuối như anh, được chứ?"
"Anh không tiếc nuối gì cả."
"Draco," Cô nàng khẽ gọi cậu, "Em yêu Kevin, anh đoán xem em gặp anh ấy ở đâu?"
Draco giật thót, cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt của Astoria, phát hiện nó đã đẫm lệ, cặp mắt không còn vẻ dịu dàng trước nay cậu hay thấy nữa, mà là một tia lạnh nhạt.
"Đó là ở phòng rửa mặt Hogwarts, anh nói với em là anh sẽ trở lại, để em ở đó chờ anh...... Rồi khi em gần như chịu không nổi, anh ấy đã xuất hiện ở đó."
Draco đứng đó, lắc đầu thật mạnh, cố gắng rũ bỏ những ký ức khó chịu ra khỏi đầu. Cậu hít sâu vài hơi, sau đó đẩy cửa quán cafe ra, nhìn thoáng qua đã thấy Leah đang ngồi bên cửa sổ. Cô thay một bộ trang phục màu xám bạc, trang điểm tinh xảo tỉ mỉ, Draco tinh tế đánh giá cô một chút, thấy trên người cô không hề có dấu vết khó khăn về tài chính như Pansy đã nói. Draco lắc đầu, đi tới phía nữ pháp sư.
"Draco." Astoria hai mắt sáng lên khi nhìn thấy Draco, nàng vội vàng đứng dậy chào hỏi, trên mặt toát ra tia chờ mong, "Em rất cảm kích vì anh chịu tới gặp em, chính xác mà nói, anh biết em có chuyện muốn nhờ anh."
"Anh biết." Draco thở dài, ra hiệu ý bảo Leah ngồi xuống, cậu cũng tự kéo ghế ra ngồi. Leah đã sớm gọi cafe cho Draco rồi, cô nàng đung đưa cổ tay mảnh khảnh, nhân viên phục vụ quán bưng ra một cốc chất lỏng đặc sệt.
"Anh thế nào rồi?" Astoria hỏi, "Lần trước gặp anh em chỉ mải khóc thôi, thế nên chưa kịp hỏi thăm anh."
"Anh vẫn tốt, em không cần lo lắng." Draco trả lời, rồi lại cảm thấy câu nói này quá ngắn gọn nhạt nhẽo, cậu lén ngước mắt quan sát biểu cảm của Leah, "Gần nhất anh có nuôi một con mèo, rất đáng yêu." Draco châm chước rồi nói.
"Vậy tuyệt quá." Leah hướng Draco mỉm cười, bọn họ nhìn nhau không nói gì, trầm mặc một lúc lâu, Draco bèn an tĩnh cúi đầu uống mấy ngụm cafe.
"Không bằng chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi?" Cậu đề nghị trước.
Nghe vậy, Astoria hít một hơi thật sâu, "Là chuyện của bà em...... Sức khỏe bà em vẫn luôn không tốt, gần đây còn nằm liệt giường không thể dậy. Chuyện mà chúng ta hủy bỏ hôn ước bố em vẫn luôn giấu bà, bởi vì tim bà không thể chịu cú sốc nào cả, điều đó đồng nghĩa bà vẫn nghĩ hai chúng ta còn ở bên nhau."
"Vì vậy, em chấp nhận bỏ qua hết xấu hổ và xúc phạm, Draco, anh có thể cùng em đi thăm bà vào cuối tuần không?"
Draco nhíu mày, cậu nghĩ tới lời mời của Potter vào cuối tuần này, nhưng nội tâm cậu cũng không thể cự tuyệt Leah, trả một ân tình cho gia tộc Greengrass cũng không tới nỗi nào, "Nhưng chồng em không ngại sao?"
Sắc mặt Astoria trắng bạch, "Em không kết hôn, Draco." Cô nàng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Draco cũng thức thời không gặng hỏi sâu.
"Thế, anh có đi không?" Cuối cùng, Leah như cầu xin nhìn Draco.
"Anh không biết." Draco khô khan trả lời, "Anh cần phải suy nghĩ, dù sao anh cũng không cần phải coi trọng lợi ích gia tộc nhiều như trước nữa." Cậu nói, lảng tránh ánh mắt mất mát của Astoria.
Draco quẫn trí lê bước chân về nhà, trong lòng không muốn hủy cuộc hẹn với Potter. Draco có linh cảm, cậu sẽ không có nhiều cơ hội vươn tới lấy cành ôliu mà Potter tặng, mặc dù chuyện uống cafe cùng với Potter cũng không thoải mái gì cho cam.
Ngược lại Draco lại càng lo lắng, cậu càng tỉnh táo, lại càng cảm thấy việc Potter hẹn cậu là để cảnh cáo cậu không đước quấn lấy hắn nữa. Nghĩ tới đấy Draco không khỏi cảm thấy thất vọng, mà Potter quan tâm cậu làm gì chứ, dứt khoát ném cậu cùng con tim không đáng giá này sang một bên tự sinh tự diệt chả phải tốt hơn sao.
Khác hẳn với Draco, hai ngày nay tâm trạng Tintin khá tốt, nó ở nhà cũng nhiều hơn. Khi Draco thả mình nằm liệt trên ghế sofa trong phòng khách trầm tư về cuộc đời, cậu sẽ thấy con mèo lớn lao đến chỗ mình, lắc lư mông nhảy nhót lảng vảng trước mặt Draco, sau đó duỗi chiếc eo vạm vỡ một cái, rồi dụi yêu vào đùi, chân, thi thoảng sẽ là cánh tay Draco.
"Tránh ra, đừng làm phiền tao." Draco đếm số cánh hoa hồng mà Potter tặng, dựa vào nó để quyết định xem có nên đến cuộc hẹn hay không, "Đi, không đi, đi, không đi......" Cậu cứ như niệm chú lầm bầm không dứt.
Con mèo lớn nhảy lên cạnh cậu, hiếu kỳ nhìn bông hoa trong tay cậu, rồi lại ngước nhìn vẻ mặt buồn rầu của Draco, vì thế nó cũng ngồi xổm bên cạnh. Lúc Draco đếm đến cánh hoa "Không đi", đột nhiên Tintin nhào tới ăn nốt cánh hoa cuối cùng đó.
"Không!!!!" Draco gào to, "Tao không muốn tới thăm bà của gia đình Greengrass."
"Ọe." Tintin trợn tròn mắt, muốn ói cánh hoa đã nhai nát trong miệng ra, nhưng không được, vì thế đành cúi đầu ăn một cánh hoa khác, Và nó chợt nghĩ ra điều gì đó, dùng ánh mắt chất vấn mà trừng Draco.
Draco làm gì rảnh mà để ý nó cơ chứ, cậu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, buồn bã suy nghĩ gì đó.
Draco cảm tưởng mình đã trở lại những ngày tháng cuối chiến tranh. Cậu lại bắt đầu mơ về Leah, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, mang theo sự ngưỡng mộ đôi phần lại rụt rè lén nhìn cậu.
Hậu chiến tranh, giáo sư McGonagall, người đã trở thành hiệu trưởng, bà gửi cú đến tất cả học sinh năm 7 để mời họ trở lại Hogwarts hoàn thành các chương trình học cuối năm. Draco cũng nhận được thư, cậu lật ngược thư lại, trong lòng cậu rất rõ, với tình cảnh hiện tại của gia đình họ, tốt hơn hết cậu không nên quay lại Hogwarts làm gì.
"Con muốn hoàn thành việc học." Draco đã dùng thái độ bướng bỉnh khác thường mà nói với cha cậu như thế đó.
Nhưng khi cậu trở lại trường với tư cách là một trong số học sinh ít ỏi của Slytherin, lại chẳng được nhìn thấy bóng dáng của Potter đâu cả. Draco hít sâu lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống trước mặt Ganger. Nữ pháp sư ngồi đối duện liếc nhìn cậu, cẩn thận đóng sách, nhưng ánh mắt không hề có ý thù địch.
"Potter đâu rồi?" Draco mở miệng hỏi, giọng nói có chút khô khốc.
"Harry?" Ganger nghi hoặc nhíu mày, lúc này mới phản ứng lại, "Bồ ấy và Ron tham gia khóa huấn luyện Thần Sáng rồi." Nàng cẩn thận dò xét Draco, phát hiện sắc mặt đối phương nhợt nhạt uể oải, "Cậu tìm bồ ấy có chuyện gì, Malfoy?"
Miệng Draco hơi há, vị đắng ngắt trào lên từ cổ họng. Chết tiệt thật, cậu trước nay cái gì cũng không biết, cậu không biết về kế hoạch tương lai của Potter, không biết về quyết định của Potter, và tất cả. Potter không trở lại Hogwarts, hắn vứt hết quá khứ hỗn loạn u ám xưa kia, đặt chân tiến tới tương lai tươi sáng, cùng con chồn hôi tóc đỏ Weasley ở bên nhau.
Bỗng dưng Draco thấy khổ quá, mang áp lực đè nặng trên vai trở lại Hogwarts, cố gắng cải thiện mối quan hệ với Potter quả là việc làm ngu ngốc. Draco lắc đầu, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Ganger, khẽ nói, "À, cũng không có gì chỉ là gửi lời cảm ơn mà thôi." Sau đó cậu mím chặt miệng, cứng ngắc chậm rãi rời khỏi toa tàu.
Cuộc sống ở Hogwarts không dễ dàng như Draco tưởng, đám học sinh ngu xuẩn, và phẫn nộ ở khắp mọi nơi, bọn chúng đều chịu tổn thương rất nhiều từ cuộc chiến tranh, vì vậy chúng cực kỳ hận Tử Thần Thực Tử.
Càng làm cho Draco khó có thể chống đỡ chính là, phần lớn bọn chúng đã học đến năm sáu năm bảy cho nên đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, cũng học được cách qua mắt các giáo sư để bắt nạt kẻ khác. Giống hệt cách Draco từng làm trong quá khứ.
Nhưng chúng khôn ngoan hơn, thủ đoạn ác độc hơn, cổ tay Draco bị cắt máu chảy đầm đìa, độc dược nóng bỏng rò rỉ chảy khỏi vạc điều chế...... Nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi, cứ thế mãi, Draco sợ bản thân sẽ bị suy nhược tinh thần lâu dài mất.
Thành viên Slytherin cũng không ai muốn lại gần cậu, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì địa vị gia tộc Malfoy không như trước. Còn Draco mặc kệ, cậu luôn lẻ loi đơn độc xuất hiện trong sảnh ăn, nhưng vẫn chừa hai vị trí trống cho Blaise và Pansy như cũ, mặc dù bọn họ đã tẩu thoát tới các quốc gia khác nhau sau chiến tranh.
Draco từng kể hết những trải nghiệm bi thương cho hai người bạn, Blaise thì nổi giận đùng đùng, còn Pansy thì ôm cậu vào trong lòng vỗ về, Blaise hứa sẽ mua cho cậu chiếc đồng hồ đắt tiền yêu thích của cậu coi như an ủi.
Vậy rồi mọi thứ lại không hoàn toàn như thế, Astoria Greengrass năm lớp 6 là một ngoại lệ, thân là nữ pháp sư duy nhất sẵn sàng đối xử thân thiện với Draco, Astoria ngây thơ khác hẳn với một Slytherin. Cô nàng dịu dàng theo sau Draco, chủ động ngồi cạnh cậu cùng nhau hoàn thành luận văn. Lúc nào cũng kề kề bên cậu, hoàn toàn ngó lơ những ánh mắt kì lạ xung quanh. Vì thế, Draco bắt đầu rung động, không bằng, dứt khoát kết hôn với Leah coi như xong?
Nhưng Draco rất nhanh liền gạt bỏ ý nghĩ này, bởi vì ý nghĩ về Potter vẫn còn đang điên cuồng sinh sôi, hơn nữa cậu không khắc chế được loại cảm giác kỳ quái này, vì thế chỉ có thể bị nuốt ngược lại vào bụng. Cậu vẫn khát khao muốn gặp lại Potter, cho nên khi nghe thấy tin Potter sẽ trở về thăm thầy cô, cậu hạnh phúc vui mừng nhảy cẫng lên. Tuy biết Potter hiện giờ là cứu tinh của thế giới phép thuật, nhưng vẫn rất muốn nhìn thấy chân dung mà vạn người ngưỡng mộ đổ xô ra đường. Thế cũng tốt, ít ra Draco còn có thể đứng từ xa quan sát. Cậu nghĩ rồi nghiêm túc mặc chiếc áo choàng mới tinh vừa mua.
Astoria vẫn đi theo cậu, cô phù thủy nhỏ xinh đáng yêu bám theo sau, thi thoảng sẽ ngó đầu ra nhìn cậu. Draco thấy vậy khá tốt, bởi vì Greengrass thuộc phái trung lập, địa vị sau hậu chiến cũng không tồi. Có mặt Leah ở đây, đám học sinh Slytherin thích gây hấn với Draco cũng thưa dần, cho nên cậu không còn suy nghĩ nhiều nữa, cũng không quan tâm xem các học sinh ở các nhà khác sẽ suy nghĩ như thế nào.
Draco chạy vội giữa hành lang vắng vẻ, bởi vì muốn tránh đám đông nên cậu chuyển hướng sang một con đường xa hơn. Mà Leah mang đeo giày cao gót chạy không kịp, cô nàng không hứng thú với Potter, cô chỉ ôn nhu nhìn Draco, vui vẻ cùng cậu chạy ngược chạy xuôi trong hành lang như đang làm một việc vô ích.
"Ở chỗ này chờ anh, Leah." Draco không đành lòng dừng lại, vậy nên cậu đẩy cửa một phòng vệ sinh, đặt cô vào đó, "Lát nữa anh tới đón em."
"Vâng." Astoria rất ít khi từ chối Draco, cô chỉ gật đầu, ngoan ngoãn được Draco bế đặt ngồi xuống.
Draco chạy ra ngoài, lần đầu tiên xuất hiện ý nghĩ quái lạ. Astoria đang ngồi đằng sau cậu, nhưng cậu vẫn quyết quay người chọn chạy về phía Potter. Thời điểm Draco lao xống cầu thang, cuối cùng cũng có thể từ xa nhìn thấy bóng lưng Potter, kỳ thật cậu nhìn không rõ. Lúc này cậu đột nhiên ý thức được, Potter trước giờ chưa từng là lựa chọn của cậu, khoảng cách hai người xa như thế, làm gì có cách nào nhìn rõ được nhau cơ chứ.
Draco đang mải suy nghĩ thì nhìn thấy nhóm bắt nạt nổi tiếng rời khỏi đám đông, đi lên cầu thang.
Trong lòng cậu chợt dâng lên một dự cảm xấu, ngay lập tức xoay người chạy lại hướng đi ban đầu.
Draco tỉnh lại, nằm trên giường thở dốc liên tục, tay chân lạnh cóng. Leah vì cậu mà vô duyên vô cớ bị bọn điên kia báo thù, đó cũng là lần cô nàng được người yêu hiện tại cứu. Sau cú sốc đó cô nàng bị sốt cao mấy ngày liền, mặc dù Astoria nói rằng đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Draco vẫn cho rằng bản thân là thủ phạm gây chuyện, cảm giác tội lỗi đè nặng ở các mức độ và ngấm vào từng dây thần kinh, từng khía cạnh.
Nghĩ tới đây, bụng Draco đột ngột quặn thắt, khổ sở nghiêng người cuộn tròn lại. Cậu cứ như vẫn còn ở trong cơn mộng vậy, thấy Potter từ làn sương mù mờ ảo xuất hiện, Potter nhẹ giọng kêu tên cậu, kéo cậu ra khỏi cơn ác mộng. Cánh tay Draco tê rần, dù có dán vào tay Potter cũng không cảm nhận được gì cả, ảo diệu nhìn Potter từ xa, không đau không ngứa, mờ mịt lại không nắm bắt được. Vì thế cậu bắt đầu vô cớ gây rối trách tội Potter, "Mày đi đi." Draco nửa tỉnh nửa mê đẩy ảo ảnh Potter, "Tao không muốn mày."
"Vậy mày muốn cái gì?" Trong mộng, Potter ủy khuất hỏi cậu.
"Tao muốn con mèo của tao."
Xung quanh rơi vào im lặng, qua một hồi lâu, Draco cảm giác có con vật ấm áp lông xù chui vào lòng mình, nằm bên cạnh cậu.
Sau cùng Draco đã chọn đi cùng Astoria đến thăm bà của cô ấy, mặc dù điều đó có nghĩa cậu sẽ bị kéo vào vòng xoáy gỡ rối không đứt, nhưng thật sự là cậu không thể từ chối được. Draco thậm chí còn cảm thấy Astoria hiện tại sống không quá tốt bởi chính vì đã chọn một ông chồng không đủ giàu. Draco biết nếu Pansy dò la ra được vụ này, cô chắc chắn tức tới hai mắt trợn trắng, nhưng mà cậu cũng không biết làm thế nào mới tốt cả.
Hơn nữa cậu cũng dám nhìn mặt Potter, hiện tại cách duy nhất là trốn tránh. Vì thế, cậu cú cho Potter nói dối là mình bị ốm không nhẹ, không thể tới cuộc hẹn được. Sau đó lại tự an ủi bản thân, rằng mình quá giỏi trong việc quan sát Potter từ trong bóng tối, cậu cần thời gian để thích ứng mà thôi. Còn nếu Potter không thể hiểu cho cậu, điều đó phản ánh lên rằng bọn họ không hợp nhau.
Nhưng cách thế giới này vận hành thật phi lý. Cậu càng cảm thấy có lỗi, thì càng trằn trọc, cứ mãi không thể buông bỏ được. Ví dụ, hôm đó tay trái của Draco bị Leah ôm lại, tay phải đỡ bà lão tóc bạc đi dạo xuống phố, cậu nhìn thấy Potter và Weasley đang đi về phía mình.
Draco hít thở không thông, càng khiến cậu xấu hổ muốn chui xuống lỗ trốn hơn đó chính là. Hai mắt cậu liếc nhìn chiếc áo choàng bó sát của Potter, nhưng rất nhanh xua đi cái suy nghĩ không nên đấy đi và cúi đầu thật sâu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn về phía trước nữa.
Draco sững người chôn chân tại chỗ, lỗ tai đỏ ửng, một cỗ quẫn bách quét qua người. Cậu thật sự còn hèn nhát hơn cả trước, không biết tại sao lại chột dạ như thế. Quá quắt hơn nữa, Leah cũng chú ý tới Potter, nàng không hề né tránh, mà kéo Draco càng sát hơn, hận không thể đem cả người dán lên cánh tay Draco.
Cũng may Potter không vì chuyện cậu lỡ hẹn hay nói dối mà vội vàng xông lên, cũng không kêu Draco giải thích gì cả. Potter đang chấp hành nhiệm vụ, trông rất bận rộn, vội đến mức một lời chào cũng không có, Draco cũng vì thế mà thất vọng.
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc Potter lướt qua người cậu, hắn ném cho Draco một cái liếc mắt rất man rợ.
"Haiz." Đây không biết là lần thứ mấy Draco thở dài trong ngày rồi nữa, cả ngày hôm nay cậu đều bồn chồn đứng ngồi không yên. Chuyện đụng phải Potter trên đường ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới tâm trạng của Draco, ngay cả nói chuyện với Leah cậu cũng thất thần, bọn họ cứ thế ngồi im một hồi, Draco vẫn là không kìm được xin phép về trước.
Trước khi đi, bà lão đã nắm lấy tay cậu, hôn nhẹ lên đó một cái, "Draco, con là một người tốt, ta rất yên tâm khi giao phó Leah cho con."
Draco giương mắt nhìn Astoria, nữ phù thủy chỉ cười mỉm thôi, mà cậu cũng không phủ nhận gì cả, cúi người hôn lên gò má của bà.
Xong xuôi mọi chuyện, Draco trở về nhà, trong lòng rối như tơ vò vò mở tung cánh cửa, Tintin không có ở đó. Con mèo đần độn đó chạy đi đâu mất tiêu rồi không biết, trong nhà im ắng tịch mịch, màn đêm hiu quạnh nhuộm căn phòng thành một màu xanh thẫm.
"Haiz." Draco lại thở dài, chỉ có thể làm mấy việc như thường lệ hay làm để che lấp đi cảm giác khó chịu. Đầu tiên là đi tắm, sau đó mang quả tóc còn ướt nhỏ giọt mà đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh tìm được món lòng đỏ trứng tương mà Tintin thích ăn nhất, nghiêm túc cắt bánh mì, cuối cùng đặt chiếc bánh sandwich vào đĩa của nó.
Draco ngồi vào bàn với nửa chiếc sandwich còn lại trong tay và nghĩ, hay là mình gửi cú viết thư giải thích cho Potter nhỉ? Nhưng mà giải thích cái gì mới được? Nguyên nhân vì sao lại nói dối hả? Hay là tại sao cậu lại tay trong tay đi dạo phố với Astoria trong khi có hẹn với Potter?
Draco nhấc bút lên không biết bắt đầu từ đâu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ viết ba chữ "Tao xin lỗi" ở giữa tờ giấy, rồi lại ảo não bứt tóc, cuối cùng vò tờ giấy vứt sang một bên. Cậu nằm dài lên bàn, cảm thấy lồng ngực trống rỗng, giây phút này cậu thực sự rất nhớ con mèo lớn của mình.
Tuy nhiên, cả đêm nay Tintin không về nhà.
Đêm đó Draco cũng theo đó ngủ không ngon giấc, cậu quấn chăn ngồi bên cửa, gục đầu vào cánh cửa ngủ thiếp đi. Thi thoảng sẽ bị chút gió thổi cỏ lay làm bừng tỉnh, nhưng những tiếng động đó không phải do con mèo đần của cậu làm ra. Draco đứng dậy với quầng thâm mắt chà bá, vẫn chưa từ bỏ ý định mà mở cửa nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy bóng dáng của Tintin đâu cả.
Cơ mà cũng không phải không thu hoạch được gì, Draco hai tay chống nạnh, chặn ở trước mặt con chó săn đang ngửi tới ngửi lui ở góc tường.
Con chó săn màu nâu trợn tròn đôi mắt màu xanh lam, nó ngẩng đầu tái mét mặt nhìn Draco, sau cùng trầm mặc lặng lẽ theo chân cậu vào căn nhà. Một mình chén hết ba cái bánh sandwich Draco nấu cho Tintin, nó không tình nguyện dẫn Draco đi qua những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, vào tới một nhà xưởng bỏ hoang.
Có một đám động vật ngồi nghiêm chỉnh trong đó, mà con mèo đần độn của Draco - Tintin thì ngồi uy nghiêm trên chồi đất cao ở trung tâm, một ngày không gặp bộ lông của nó vẫn rối tung như cũ. Khoảnh khắc nó nhìn thấy Draco miệng không kìm được mà hơi há ra.
Tintin trông rất ngỡ ngàng, không riêng gì Tintin, mấy con vật xung quanh cũng đều tỏ ra cảnh giác. Nhưng Draco không quan tâm gì cả, cậu lao đến kéo nó ôm vào lòng, "Con mèo đần này, sao mày có thể làm mất vòng cổ của tao......" Draco lớn tiếng tố cáo.
Mặt Tintin đỏ lên, nó lúng túng giãy giụa, nhưng bị Draco ôm chặt hơn, mất lúc lâu nó mới thoát được khỏi vòng tay của Draco. Mấy con động vật khác đều rất hiểu ý mà nhìn đi chỗ khác, con mèo lúc này mới từ một góc xó xỉnh nào đó ngậm ra tấm bảng nhỏ màu vàng ghi chứ "Tintin".
Nhưng Tintin vẫn không thèm chơi với Draco, bất cứ khi nào Draco muốn ôm nó, nó lại dựng thẳng tắp người, khiến Draco như đang ôm một tấm ván, một viên gạch hay một món đồ vật cứng ngắc nào đó.
"Mày giận à? Là vì dạo này tao đi vắng, không ai nấu ăn cho mày sao?" Draco lại đem nó ôm vào ngực, thủ thỉ dỗ dành vào tai con mèo bằng một tông giọng đến cậu cũng không nhận ra.
Tintin tâm lặng như nước.
"Tao cho mày uống sữa nha?"
Tintin không mảy may dao động.
"Đừng giận nữa mà, tao dẫn mày đi dạo một chút nha?"
Tintin bất ngờ ngẩng đầu tặng cho Draco một cái liếc mắt, coi như là "Miễn cưỡng đồng ý", chiếc đuôi đung đưa một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực nhảy khỏi lòng Draco đáp xuống đất, hiên ngang bước đi.