
Chapter 3
03
"Mày bị sốt à, bảo bối bé bỏng Draco của tao? Bằng không, sao mày lại lảm nhảm lắm thế?" Khi họ gặp lại nhau, họ vẫn ngồi trên chiếc sofa ở khu vực nghỉ ngơi của cửa hàng. Draco nắm chặt tay Pansy, lải nhải kể lại cả đống chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống của con mèo kia, Pansy rốt cuộc cũng chịu không nổi.
Cũng không phải những giai thoại kỳ lạ quỷ dị khiến cô khó chịu, mà điều khiến Pansy thốt không nên lời đó là danh hiệu của Draco. Cái danh hiệu "Phun nọc độc", rõ ràng có danh hiệu như thế mà hiện tại chủ nhân của nó mặt mày lại rất chi là hớn hở, trong lời nói còn mang vẻ khoe mèo nữa chứ "Làm ơn, đó chỉ là một con mèo thôi! Nếu trí tưởng tượng của mày phong phú đến mức cho rằng mỗi hành động của nó đều rất ý nghĩa, thế thì sao mày không viết tiểu thuyết luôn đi?"
Draco lườm cô bạn, "Mày không hiểu."
( Đúng rồi, tui cũng vậy á, hay đi khoe mèo lắm:)
Pansy cảnh cáo, "Nếu tất cả những gì mày nói là sự thật, thì nó không bình thường đâu, Draco. Không có con mèo nào như thế cả."
"Tao không quan tâm." Draco nhún vai, "Tao chỉ muốn vuốt ve con mèo của tao thôi."
Pansy nhíu mày nhìn cậu, "Thế, con mèo đó hiện tại đang ở đâu?"
Draco nghiêng đầu suy nghĩ một lát, "Không biết, ban ngày thì ra ngoài chơi. Cơ mà không sao hết, dạo gần đây nó ngoan lắm, buổi tối sẽ mò về nhà, rồi bọn tao sẽ cùng nhau ăn cơm tối, đôi khi ăn xong nó còn chịu cho tao ôm nó đọc sách nữa."
Pansy đá lông nheo nhìn cậu, "Ồ, nghe như mày đang sống với một con mèo vậy."
"Tất nhiên rồi," Lời cô nàng nói làm Draco cực kỳ cao hứng, "Có bữa mưa tao còn ngồi với nó bên cạnh lò sưởi, rồi tao xoa đầu nó, cùng nhau đợi mưa tạnh. Cảm giác đó đặc biệt tuyệt vời." Cơ thể cậu tựa vào ghế sofa, "Cực kỳ cực kỳ tuyệt vời." Draco lại khẳng định.
"Draco." Pansy đột nhiên gọi cậu, "Draco, nó không bình thường...... Mày phải biết rằng, thú cưng không thể thay thế được bạn đời. Nếu như mày vẫn không thể quên được Astoria......"
"Pansy," Draco lớn tiếng đánh gã, dù rất nỗ lực khắc chế, sắc mặt của cậu vẫn rất lạnh lùng, "Leah là em gái tao."
Họ rơi vào khoảng lặng.
"Cảm ơn, Pansy." Draco phá vỡ sự yên tĩnh, "Tất nhiên tao biết đó chỉ là một con mèo. Vậy nên, tao quyết định theo đuổi, theo đuổi Potter." Cậu trông rất phấn khích khi tuyên bố tham vọng của mình với nữ pháp sư, nhưng Pansy chỉ nhìn Draco, không phản ứng.
"Thật sao?" Cô nàng hỏi cậu.
"Thật mà, nếu hôm nay tao gặp được Potter, tao sẽ lên giường với nó." Draco nói, duỗi đôi chân thẳng tắp về phía trước.
Pansy cười ác ý với cậu, "Draco, mày đúng là đồ quỷ mà, quay đầu nhìn xem kìa." Đôi mắt cô nàng vì cười mà híp lại, làm đáy lòng Draco dâng lên một dự cảm không lành. Cậu cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy Harry Potter bận nguyên cây đồng phục Thần Sáng nổi bật từ đằng xa, dáng người cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn, mái tóc đen nhánh bù xù tràn đầy sức sống, bao gồm cả hai gọng kính đen bình thường kia nữa, trông rất mạnh mẽ đáng tin cậy. Draco vô thức nuốt nước bọt, nhưng Potter cũng không đi một mình, bên cạnh còn có Ron Weasley.
"Đi đi, bảo bối. Mày không thể nuốt lời được." Draco quay đầu, gương mặt của Pansy gần trong gang tấc, nàng rõ ràng đang cười tươi, nhưng lại ẩn chứa vẻ uy hiếp trong đó. Tóm lại, Draco bất lực đứng lên.
"Cứ chờ mà xem." Cậu lẩm bẩm, Draco bước nhanh tới chỗ người đàn ông trong tầm mắt, Harry Potter.
Nhưng mà cậu bắt chuyện với Potter kiểu gì đây? Draco trong lòng nói thầm, nếu được, cậu muốn lập tức xoay ngươi trốn thật xa Potter, tình cảm mập mờ kia thật vô nghĩa, cả đời cũng sẽ không có người phát hiện ra.
Nhưng nếu cậu trốn thật, Pansy sẽ rất lo lắng, chậc phụ nữ thật phiền phức. Draco trong lòng tính toán, thả chậm bước chân, cậu cứ như vậy lén lút theo sau Potter, giữ một khoảng cách không gần không xa với Potter như cái hồi còn đi học. Đợi đến khi cậu rẽ vào một góc, khuất tầm mắt không còn thấy Pansy nữa, ngay lập tức ba chân bốn cẳng mà chạy.
Draco hạ quyến tâm, âm thầm theo dõi Potter. Vào lúc Potter nghiêng đầu, chuyên tâm trò chuyện với Weasley về một vấn đề gì đó, trông hắn cực kỳ buồn rầu, đoạn đối thoại như có như không chui vào tai Draco.
"Dù sao thì bồ tèo à, đây là lừa gạt......"
"...... Có lẽ mình nên thú nhận càng sớm càng tốt......"
"Cơ mà, bồ tính mở miệng như thế nào...... Bồ đừng nói với mình là bồ nghiêm túc, mục đích ban đầu của chúng ta chỉ đến điều tra thôi......"
Hình như Potter đang vướng phải một mối quan hệ rắc rối nào đó thì phải, và hắn đang gặp khó khăn với nó. Draco cúi đầu bĩu môi, trong lòng không có cảm giác gì. Giây phút này cậu mới đột nhiên bừng tỉnh, bản thân từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó cả hai vượt quá giới hạn.
Nhưng mà cũng hợp tình hợp lý thôi, một người quanh năm suốt tháng đứng đầu bảng "Nam pháp sư được yêu thích nhất" như Potter thì làm sao mà thiếu bạn đời được cơ chứ? Draco tiếp tục miên man trầm tư, lại không chú ý tới cuộc trò chuyện trước mặt đã im bặt từ lâu.
Ngay đúng lúc cậu rẽ một cái ngõ, đi vào một con hẻm, bấy giờ mới nhận ra có hai cái bóng che trước mặt mình. Draco dừng bước chân, sau đó ngẩng đầu thì thấy Potter và Weasley đang kinh ngạc đứng nhìn mình.
Làm sao đây trời ơi? Não cậu quay cuồng chóng mặt, ánh mắt quét nhanh qua hai gương so với trí nhớ đã trưởng thành hơn trước. Thế mà họ lại không có địch ý Potter trên mặt chỉ có kinh ngạc và kinh ngạc mà thôi, còn Weasley lại không biểu cảm gì.
Chào hỏi nhau được không ta? Không, thế thì kì cục lắm. Làm gì có chuyện Malfoy, Potter, cùng Weasley, thân thiết tới mức chào hỏi nhau ở trên phố cơ chứ?
Vì vậy Draco vội vàng nghiêm mặt, giả bộ không kiên nhẫn mà kiêu ngạo nói, "Ồ, ai kìa." Cậu hừ lạnh nói, "Thì ra là Thần Sáng trẻ tuổi nhất lịch sử sao."
Potter phớt lờ sự khiêu khích của cậu, Weasley cũng y chang. Pháp sư tóc đỏ nhìn đồng hồ đeo tay, duỗi tay vỗ bả vai Potter, "Mình đi trước." Sau đó y hướng Draco gật đầu, xoay người rời đi.
"......" Draco hỏi chấm, một mình đối mặt với Potter khiến cậu lúng túng không biết làm sao, không dám nhìn nhìn đôi mắt màu lục đầy ý vị của Potter, ngón tay giấu dưới vạt áo bấu chặt. Thật đó, cậu không biết làm gì cho phải hết. Trực tiếp hôn luôn có được không? Hay là xoay người bỏ chạy? Mà hôn một cái rồi bỏ cháy cũng được nhỉ?
"Malfoy," Cậu nghe Potter kêu tên mình.
"Đi uống cafe không, tao mời."
Đầu óc Draco chưa kịp tiêu hóa câu nói này, bởi vì cơ thể này đã vồ vập quấn lấy Potter trước rồi. Sau đó trái tim đập một cái, thay đổi ý định hung hăng án môi mình vào môi Potter.
Cú lao mạnh đến mức, nước mắt cũng hiện lên bên hốc mắt Draco. Cậu hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn đôi môi sưng vù của Potter, đoán chắc bản thân cũng không khá khẩm hơn là bao, cậu từ trong miệng mình nếm được mùi máu tươi rỉ sét.
Potter vươn tay tách cậu ra, Draco không thấy vẻ phẫn nộ như tưởng tượng, càng giống bất đắc dĩ thì đúng hơn, "Mày thật là......" Hắn lẩm bẩm.
"Này, Potter." Draco lại không biết xấu hổ xà nẹo bám vào người Potter, cố giữ bình tĩnh không run rẩy vì xúc động, chậm rãi sờ soạng ngực Potter, "Đêm nay làm tình không?"
"Như thế không tốt lắm đâu." Potter kéo cổ tay cậu ra, đầu cúi xuống, cau mày nhìn Draco.
Draco không biết đầu mình bị va vào đâu nữa, lẽ ra bản thân phải biết xấu hổ khó chịu, rồi bởi vì tiêu hết can đảm mà xoay người bay khỏi nước Anh mới phải. Nhưng lúc này đây lại không nỡ từ trên người Potter xuống.
Có Merlin mới biết tim Draco đập bịch bịch, kịch liệt như sắp sửa nhảy ra cổ hỏng ra sao, tóm lại Draco nhắm mắt vứt cái gọi là xấu hổ này đi, mặt dày nửa ép buộc nửa quyến rũ quấn chặt Potter.
"Đầu Sẹo! Đồ Hèn! Phế vật!" Draco không kiêng nể chửi lung tung, rồi lại hôn chụt lên khóe miệng Potter, chửi xong rồi hôn chửi xong rồi hôn.
Potter bị cậu dây dưa qua lại tới cả người bốc hỏa, "Phắn ra chỗ khác, Malfoy, đừng khiêu khích tao." Hắn gầm gừ, cả người bị chân Draco quấn quanh kẹp chặt.
------------------------------
Hai người họ cuối cùng vẫn là lăn lộn với nhau. Từ lúc bước qua cửa phòng khách sạn, môi lưỡi triền miên không dứt. Draco lúng túng dán lấy miệng Potter, mỗi khi Potter muốn dứt ra, cậu lại dính sát đòi hôn nữa.
Khác hẳn nụ hôn hung hăng vụng về của Draco, Potter lại thong thả ung dung ngậm cắn bờ môi của cậu, tùy ý liếm láp vết thương nhỏ nơi khóe miệng, cũng liếm đi vết máu còn sót lại. Sau đó đầu lưỡi của hắn dò xét tiến vào, ở trong khoang miệng Draco ngang ngược càn quét, khiến cậu không biết làm gì chỉ có thể ngửa đầu, bất lực mở miệng hứng chịu sự xâm lược của Potter, bị động nuốt nước bọt.
Draco không thở được, nhưng cũng không chịu buông Potter ra, mặt cậu vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, eo mềm nhũn cả ra. Potter vươn tay vững vàng cố định hông cậu, phòng trường hợp cậu trượt xuống, sau đó căn chỉnh thời gian mà tách ra, để cho Draco hô hấp.
Hai tay cậu vô thức vòng qua thắt lưng Potter, không phải kiểu vuốt ve khiêu gợi, chỉ đơn giản là ôm thôi. Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, mà Potter cũng hài lòng, hắn cười khẽ một tiếng, hôn lên chóp mũi Draco.
Thanh niên bị Potter ấn lên giường, sau đó nhìn Potter cởi quần áo, lộ ra thân trên quá mức cường tráng. Tay Potter vói vào trong áo sơmi Draco, định cởi khuy quần của cậu. Draco đặt lưng xuống giường, đối diện với ánh đèn chói chang của khách sạn, cậu bỗng dưng nao núng. Cơ thể này có đủ đẹp không? Potter có thích không? Cậu lo lăng suy nghĩ, "Đừng cởi quần áo." Draco đẩy bả vai Potter, giãy giụa với suy nghĩ muốn ngồi dậy.
"Được, tao sẽ mặc quần áo làm với mày." Potter ghé sát vào tai cậu, cắn dái tai đỏ gần giống máu.
"Tao nói, đừng cởi quần áo của tao."
"Không cởi thì sao làm tình được." Cậu nghe Potter thì thầm nói nhỏ bên tai, Draco vốn dĩ hơi ăn năn, nhưng lại từ miệng Potter nghe được hai chữ "Làm tình", cậu đột nhiên lại chần chờ.
Phải chăng giữa chúng ta cũng có tình yêu? Draco nghi hoặc. Potter nhân cơ hội cậu phân tâm mà ấn cậu xuống, sau đó thành thạo lột sạch quần áo Draco. Hiện tại trông cậu chả khác gì một con cá lõa thể, bị đè xuống thớt.
Potter cường ngạnh tách chân cậu ra, Draco cảm thấy giữa đùi truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, sau đó Potter dùng một ngón tay tiến vào.
"A!" Draco giật mình, may thay đã kịp thời cắn chặt khớp hàm, ngăn không cho âm thanh nhục nhã tràn ra. Ngón tay linh hoạt của Potter khai thác khám phá ở trong tràng đạo Draco. Một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời trong lòng nổ tung, khiến hai má cậu đỏ bừng, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ thút thít, vì thế cậu vùi mặt vào trong gối.
Nhưng Potter thì không thế, hắn túm cánh tay lật người cậu lại. Potter đem dương vật của cả hai áp sát vào nhau, thô bạo tuốt lộng lên xuống, ép Draco phải thoải mái thở dốc.
Nhưng ngón tay trong người Draco vẫn không ngừng khai thác thăm dò, dưới gọng kìm trước sau, Draco tựa hồ đối với loại khoái cảm cực hình này hết sức khó hiểu. Cậu nhíu chặt mày cố thích ứng, một khe khẽ điều hòa nhịp thở, sống chết cũng không chịu mở mắt ra. Hai tay gắt gao túm chặt ga giường, chặt tới mức tới đốt ngón tay cũng chuyển sang trắng bệch.
Potter nhìn Draco không chớp mắt một hồi, như kiểu bàn tay đang siết chặt ga trải giường kia quá mức cô đơn lạc lõng, khiến lòng hắn ngứa ngáy khó chịu. Vì thế Potter cúi người xuống, mặc dù bây giờ hắn không còn ở hình thái Animagus, nhưng hắn vẫn vô cùng phiền muộn. Người đàn ông dùng tay gỡ đôi bàn tay đang nắm chặt ga trải giường ra, đặt nó lên đỉnh đầu của mình.
Bàn tay đó mềm oặt, rất nhanh lại rơi xuống tấm khăn trải giường như thể không còn sức lực, Draco lặp lại động tác nắm chặt ga trải giường.
Potter vẫn rất kiên trì, hắn mạnh mẽ kéo tay Draco, lần nữa đặt lên đầu mình, "Chạm vào tao." Hắn nói với người đàn ông đang cau mày thở dốc trên giường.
Đầu tóc Draco ướt đẫm mồ hôi, bị Potter nửa ôm nửa thả trong lồng ngực, cậu mở hai mắt mờ mịt nhìn đối phương tự tiện đem tay mình đặt lên đầu hắn. Cậu không biết làm như nào mới phải, đành vô thức giống như thói quen vuốt ve con mèo Tintin nhà mình, xoa đầu Potter.
Bỗng dưng Potter ôm chặt cậu, động tác trên tay càng thêm kịch liệt, Draco không thể thở nổi, rất mau đã khẽ thét một tiếng chói tai bắn ra.
Potter như mãng xà buông lỏng Draco, cậu theo đà ngã nhào xuống giường mà thở hổn hển, mê mang mở mắt nhìn về phía Potter. Giây tiếp theo cậu bị lật người lại, cảm nhận được một vật to lớn cứng rắn đặt ở trước lối vào, Draco lập tức hoảng loạn, "Đi ra......! Không được!" Cậu hét lớn, giãy giụa muốn trốn chạy, nhưng đã bị Potter dùng sức chế trụ ở trên gường. Trong một khắc đấy, cái thứ khổng lồ đang sợ kia không chút do dự mà tiến vào.
Draco đau đến mức tầm nhìn trước mắt hóa thành màu đen kịt, khuôn mặt lập tức giàn giụa nước mắt, chỉ có thể liều mạng há miệng hớp từng ngụm không khí. Bàn tay mò ra sáu cố gắng đánh vào người Potter, nhưng vấn dề là hai tay cậu hoàn toàn mất hết sức lực, thay vì nói là đánh thì vuốt ve bắp đùi cường tráng của Potter thì đúng hơn,. Draco lại một lần nữa nghe được tiếng cười trầm thấp của Potter.
"Đau......" Draco nhỏ giọng khóc kêu, đôi tay bị Potter nắm thật chặt, giờ đây đang cùng hắn mười ngón đan chặt. Sau đó Potter di chuyển, Draco bị hắn ấn trên giường, đầu vú cọ xát với ga trải giường không bằng phẳng vừa đau vừa ngứa, nhưng hai tay lại bị nắm chặt không nhúc nhích di chuyển nổi, cậu chỉ có thể ở trong sự khống chế tuyệt đối không cách nào tránh thoát này phải toàn tâm toàn ý cảm thụ.
Sức nóng cực lớn của Potter xuyên qua nơi sâu nhất cơ thế cậu, đợi cảm giác khó hiểu cùng căng thẳng ban đầu qua đi, cơn đau âm ỉ cũng dần biến mất, thay vào đó chiếm thế thượng phong là cơn khoái cảm. Potter vừa hung hăng vừa mãnh liệt, đem cậu nằm ở trên giường ma sát qua lại, dương vật đứng thẳng cũng chạm xuống giường.
Sướng...... Thật sự rất sướng, trước mắt Draco là một mảnh hoa râm, sướng đến run rẩy. Potter lấp đầy Draco, đẩy hết tất cả những điều không vui ra khỏi cơ thế cậu.
Khi khoái cảm tích tụ đến một giới hạn nhất định, nó sẽ trở nên đáng sợ. Draco hoảng sợ ôm cánh tay Potter khóc nức nở, cậu không muốn mất mặt như vậy đâu, nhưng cái khoảnh khắc cậu ôm bụng, lập tức cảm nhận được dương vật của Potter đâm đến độ nhô lên một khối. Dạ dày bắt đầu co rút kịch liệt muốn nôn, cậu vừa giật mình vừa sợ hãi, lo cho lớp da mỏng manh của bản thân sẽ bị đâm thủng, cứ như chỉ có kẻ đầu sỏ là Potter mới có thể cho cậu đủ cảm giác an toàn.
Potter không quan tâm những gì Draco nói, hắn làm theo bản năng mà ra vào vừa nhanh vừa mạnh, đem cậu giam tại chỗ. Draco ở trong lòng ngực hắn biến thành một vũng nước, cho ăn đến mức bụng trương phềnh lên. Toàn thân từ trên xuống dưới nhiễm một màu hồng phấn, chỉ cần tùy ý sờ soạng hai lần, sẽ run rẩy trào ra chất lỏng.
"Đừng chạm vào tao......" Cuối cùng Draco bị Potter ôm vào trong ngực, hốc mắt cậu đỏ ửng, hạ thân vẫn như cũ dán chặt với đối phương. Potter không vội vàng động đậy, hắn tinh tế quan sát người đàn ông tóc bạch kim đang run rẩy mất tự chủ trong lòng. Bọn họ trầm mặc lúc lâu, rốt cuộc Draco nghe thấy người kia nhẹ giọng nói, "Tao vẫn luôn cho rằng cuộc sống của mày sau chiến tranh rất hạnh phúc."
"?"Bộ não nhão nhoẹt rối bời của Draco không tiếp thu nổi ý của Potter, vì thế cậu bèn cố sức mở to mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông tóc đen trước mắt này. Nhưng lại chả tìm được bất kỳ manh mối nào có thể giải đáp được vấn đề, vậy nên cậu lầm tưởng Potter đang cười nhạo mình.
"Tao muốn một ly Latte......" Không hiểu sao nữa, Draco vừa mới há miệng, lại nhớ cậu tới một ly cafe còn chưa kịp uống đã gấp gáp cùng Potter lăn giường, cậu thật sự là quá thiệt thòi rồi.
Vậy mà Potter như nghe hiểu hàm ý của cậu, hắn cúi người ra hiệu Draco ôm cổ hắn, "Ngốc thật, cafe thì có gì ngon cơ chứ? Quan trọng là tao muốn dẫn mày cùng uống cafe."