
Chapter 2
02
Draco tỉnh dậy dưới áp lực của cơn khó thở ngột ngạt nặng nề. Cậu ngái ngủ muốn ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy trên mặt có thứ gì đó vừa mềm mại vừa nặng đè lên, cậu nghi hoặc mở to mắt. Lại thấy con mèo ban nãy biến thành cơn ác mộng của mình đang vô tư ngồi trên mặt mình, bộ lông mềm mại óng ả của con mèo nhẹ nhàng bao lấy mắt Draco, bao gồm cả cái khổi ẩn ẩn dưới bộ lông và chiếc đuôi của nó. Đang chọc vào miệng của cậu......
Draco hoảng sợ ném phăng nó đi, con mèo cũng bị hành động đột ngột của cậu làm cho giật mình ngã nhào xuống sàn. Nó múa may móng vuốt, bất mãn phát ra tiếng gầm nhẹ, quay đầu lườm Draco.
Người đàn ông tóc bạch kim cũng không khá hẩm hơn là bao, giờ khắc này mặt mũi đỏ bừng hết lên, ngón tay không ngừng chà xát khóe miệng, đôi mắt xanh xám gắt gao dán chặt lên thân hình con mèo dưới sàn nhà. Nhất là khi bản thân chú ý tới chất lỏng đã khô trên khăn trải giường của mình, cậu ôm đầu kêu thảm và chôn mình vào chiếc gối.
Chúa ơi, cơn ác mộng kia thật đáng sợ, Draco Malfoy mày đúng là tên biến thái!!!
Cậu dùng sức đá loạn xạ trong chăn, như thể muốn đá thủng một lỗ trên tấm chăn đắt tiền mới chịu bỏ cuộc.
"Meow." Âm thanh khàn khàn lại một lần nữa xuyên qua tấm chắn, nổ tung bên tai cậu, Draco phớt lờ không quan tâm. Nhưng con mèo thối tha đó đã lùi lại vài bước, lấy đà rồi nhảy thật mạnh lên người cậu, tặng cho lưng cậu một cú húc nặng nề.
Sau mấy lần như thế, Draco cuối cùng cũng chịu thua mà ôm cái eo đau nhức, vẻ mặt đau khổ bị ép bò dậy từ trong chăn, "Mày rốt cuộc muốn làm cái quái gì!" Draco ăn đau nhỏ giọng rên rỉ, nhưng vẫn nghiêm khắc quở trách nó.
Con mèo kia chỉ liếc cậu một cái rồi uy phong lẫm liệt bước ra khỏi phòng. Chỉ vài giây ngắn ngủi thôi, Draco nghe được tiếng leng keng vọng ra từ phòng bếp, cậu giật mình bật dậy, "Bộ chén dĩa quý giá của tôi ơi!" Cậu kêu to, loạng choạng chạy về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp, con mèo đã kéo ra một cái đĩa mà nó thấy vừa mắt nhất, Draco liếc mắt nhận ra đó là chiếc đĩa Bohemian giá cả đắt đỏ, nhưng con mèo kia lại tùy ý nhìn Draco bán khỏa thân, bắt đầu hướng về phía quầy bếp kêu gào.
"Nếu mày đói bụng, thì tự biết trở về bát ăn của mình đi chứ."
Tintin nheo mắt lại, lộ ra một tia nguy hiểm, nó vươn chân trước đẩy đẩy chiếc đĩa quý giá trước mặt, cặp mắt xanh lục phá lệ lộ ra vẻ bướng bỉnh. Draco sực nhớ, đây là con mèo mà cậu mang về, nhưng nó chưa từng làm ra bất kỳ hành vi phá hoại nào như Pansy từng cảnh cáo, ví dụ như phá nhà chẳng hạn.
"Rồi, rồi, rồi, tao đi nấu cơm cho mày được chưa." Draco vội vàng thỏa hiệp, "Bỏ cái bát kia xuống ha, đồ cổ cả đấy." Cậu vỗ vỗ mặt mình, nhận lệnh vòng qua con mèo để lấy trứng gà, cùng vài lát bánh mì. Mèo gì mà thích ăn sandwich vậy trời? Draco ngây người nghĩ.
"Có uống sữa bò không?" Cậu xoay người hỏi.
Con mèo đáp lời bằng hai tiếng gầm nhẹ, tuy Draco không hiểu nó nói gì, nhưng mà vẫn lấy cho nó một cái đĩa.
Mẹ nó, nực cười chết đi được.
Sau đó, Draco dựa vào quầy bếp, chống cằm ngắm con mèo...... Ăn sandwich.
Ít nhất thì nó còn liếm sữa như con mèo bình thường, chứ không phải cầm cốc mà uống. Draco tự an ủi bản thân, và rồi cậu nhớ tới cơn ác mộng kia, cậu thế mà làm ra loại chuyện đó với con mèo, khiến cậu tự cảm thấy xấu hổ không dám nhìn vào nó.
"Tạ ơn vì mày chỉ là một con mèo." Draco lẩm bẩm.
Tintin đang uống sữa, nó giương mắt ngước nhìn Draco, cặp mắt màu lục để lộ vài phần ý vị thâm trường.
"Hôm nay mày ở nhà sao?" Draco cũng không biết vì sao mà nhảy nhót, bước chân nhẹ nhàng lao tới tủ quần áo mặc cho mình một cái áo, con mèo ngồi xổm ở giữa cửa nhìn cậu.
"Tao ra ngoài một tẹo, thuận tiện cho tìm cho mày vài vị thức ăn cho mèo khác." Cậu hưng phấn nói với con mèo, hình như cảm thấy chưa đủ lắm, đột nhiên cúi người hôm lên cái mặt đầy lông xù của Tintin.
Vào lúc cánh môi Draco chạm vào chiếc má mềm mại của con mèo, nó cứng đờ ra trông thấy, nhưng cũng không né tránh. Draco thấy hơi lạ những vẫn xoa đầu nó, rồi đứng dậy rời đi dưới cặp mắt xanh lục dõi theo.
Draco chậm rãi đi dọc con phố, men theo những cửa hàng mở dọc con phố. Cậu định ghé thăm chỗ người đã bán Tintin lần nữa, nhưng không phải để thiến, chắc là hỏi thử chuyện mèo ăn thức ăn của con người có ổn không. Draco vừa đi vừa nghĩ, không may va phải ai đó, lực tác động cực mạnh hất cơ thể cậu nghiêng sang một bên.
"Xin lỗi......"
"Bộ không có mắt nhìn hay gì."
Draco đau đớn xoa bả vai, sau khi nhẫn ra đó là Ron Weasley trong bộ đồng phục Thần Sáng.
"Mẹ nó, sao lại là mày!" Hai người đồng loạt kêu lên.
"Mày ở chỗ này làm gì, tên chồn sương quỷ kế đa đoan nhà mày, tao đã nói rồi mày sẽ không trốn thoát......"
"Tao nghe không hiểu mày đang nói gì cả." Draco quắc mắt, "Nhưng tao biết mày không có chứng cứ, cẩn thận đấy con chồn hôi kia, tao sẽ khởi kiện ngược lại mày vì tội phỉ báng." Sau đó vươn tay phủi góc áo không dích lấy tí bụi bặm, cứ như đang phủi đi thứ đen đủi xui xẻo.
"Xin nhường đường." Draco nghênh ngang lướt qua mặt Weasley, ấn chiếc chuông bên cạnh cánh cửa, nhưng đáp lại cậu chỉ là một khoảng lặng, không có người trả lời.
Cậu bực bội ấn chuông cửa lần nữa, tuy không quay đầu lại, nhưng cậu cảm nhận được Ron Weasley đang dựa vào vách tường phía sau quan sát xem cậu đang làm gì. Việc làm này khiến Draco cực kỳ không thoải mái, động tác cũng càng thêm nhanh.
"Malfoy," Cậu nghe Weasley gọi với theo, "Người mà mày muốn tìm chính là đối tượng mà Thần sáng truy bắt, một tay buôn lậu nổi tiếng, cũng là một tên cuồng ngược đãi động vật"
Draco cau mày xoay lại, nhìn xuống chiếc đồng hồ, thắc mắc tại sao giờ này Ron Weasley lại nói điều đó với mình.
Cậu lại nghĩ tới Potter, lần trước nhìn thấy hắn là lúc hắn vừa tan làm, phù thủy cao lớn tóc đen mệt mỏi nghỉ chân ở trước giá sách, tay cầm một cái bánh sandwich, vừa đi vừa ăn giải quyết cơm chiều. Trông thấy Draco sứt sẹo đến gần, Potter chỉ cho cậu một ánh nhìn mờ mịt rồi vòng qua cậu rời đi.
"Nhưng tên tội phạm đó còn vài món đồ quan trọng không mang đi, cho nên hắn nhất định đang trốn ở đâu đó quanh đây, mày trong thời gian sắp tới đừng đến đây."
Draco hoang mang không biết phải làm gì, đúng là kì lạ! Cậu không tin tên Weasley tóc đỏ phiền phức này sẽ đủ tử tế nhắc nhở cậu đâu. Một bầu không khí gượng gạo khó xử đang diễn ra giữa hai người họ. Cậu! Draco Malfoy, cùng một Weasley tốt bụng!
Nhưng pháp sư tóc đỏ lại cự kỳ nghiêm túc, điều này lại càng làm cho Draco không biết phải làm sao, cậu siết chặt lấy gấu áo. Cuối cùng, cậu "Ừm" một tiếng khó nghe rõ, sau đó nhanh chóng chuồn đi.
Cậu vốn dĩ muốn đi bộ một mạch về nhà, nhưng lại đi ngang qua cửa hàng lần trước ngẫu nhiên gặp Potter. Ma xui quỷ khiến thế nào, lại bước vào. Cậu huýt sáo giả vờ đang đi mua sắm dạo quanh mọi ngóc ngách, sau đó thất vọng phát hiện, Potter không có ở đây.
Draco thất vọng bĩu môi, sau đó đứng ở trước kệ thức ăn cho mèo, cân nhắc xem con mèo ngốc Tintin ở nhà sẽ thích ăn loại nào.
"Draco?" Cậu nghe thấy có người gọi tên mình, giọng nói quen thuộc khiến Draco rùng mình, thân thể thành thật ngẩng đầu nhìn sang nơi phát ra âm thanh, liền phát hiện cách đó không xa, Astoria Greengrass đang đứng cách cậu vài bước chân.
Thân hình yêu kiều của cô pháp sư với mái tóc vàng dài óng ả được bao bọc trong chiếc váy lụa trắng tao nhã. Gương mặt kia vẫn trong sáng xinh đẹp như trong trí nhớ, làm cho người ta vui mắt. Draco nhìn thấy sự áy náy thật sâu trong đôi mắt lam kia, nhìn thấy mà giật mình, cậu chậm rãi dời đi tầm mắt, lại va phải cánh tay phải của cô đang khoác quanh khuỷu tay của một người đàn ông anh tuấn.
Draco nghe thấy tiếng thở dài của bản thân, "Xin chào, Leah."
Đợi cậu trấn an được nữ pháp sư kia thì trời cũng đã sầm tối, Draco ôm vài gói thức ăn cho mèo, bước chân trầm trọng tiến về nhà. An ủi Astoria cũng không khiến cậu đỡ hơn, đúng là Draco lý giải được nguyên nhân tại sao Astoria bỏ rơi cậu trong giai đoạn khó khăn nhất sau chiến tranh, là vì cô muốn theo đuổi cuộc sông hạnh phúc của chính mình. Một pháp sư không có nghĩa vụ phải lo cho cuộc sống của cậu, Draco tự an ủi khuyên giải bản thân.
Nhưng cậu vẫn phải nói đi nói lại với cô nàng, không sao, không phải lỗi của em, em không nợ anh gì cả.
Tất nhiên là có rồi, Astoria Greengrass là một người phụ nữ không có tinh thần trách nhiệm, cậu phẫn nộ mà thầm nghĩ. Cô để cậu một mình gánh chịu sự tức giận của mọi người, nhưng cô cũng là em gái cậu, ai cũng đều xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp sau hậu chiến, mà cô gái xinh đẹp đó xứng đáng có được cuộc sống như vậy.
Bước đi trên con đường tối tăm với đầu óc hỗn loạn, Draco chợt nghĩ hôm nay Tintin ở nhà, tuy chỉ là một con mèo ngu ngốc xấu tính, nhưng sáng nay nó vẫn im lặng và ngoan ngoãn, còn dõi theo nhìn cậu rời khỏi cửa. Và rồi lúc cậu quay về, Tintin cũng sẽ nhìn cậu bước vào nhà.
Nhưng khi Draco mở cửa với chút mong mỏi, thứ nghênh đón cậu chỉ có bóng tối.
Cậu tự nhủ rằng mèo thì không biết bật đèn, đợi lúc ánh sáng bao trùm căn nhà, Draco sửng sốt nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Nơi này vừa trải qua một thảm họa! Tất cả ngăn kéo trong nhà bị kéo ra, giấy tờ cùng hồ sơ vương vãi khắp sàn, nhưng vẫn chừa chiếc sofa bọc da ra.
Draco cảm thấy đầu váng mắt hoa, cơ thể lắc lư hai cái rồi dựa vào cánh cửa. Chúa ơi! Cậu nhìn căn nhà đổ nát bừa bộn, chỉ còn tiếng hít thở của bản thân vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Nhưng cậu vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, cố vực dậy tinh thần, vươn người vào trong nhà hét lên, "Tintin, mày còn ở nhà không?"
Âm thanh giống như mặt nước gợn sóng, lăn tăn rồi chạm vào vách tường lạnh băng, trả lại cậu chỉ có một mảnh tĩnh mịch. Draco nín thở, cúi xuống đồng giấy tờ quan trọng nằm rải rác giữa sàn, cúi người xem xét dưới gầm sofa, sau tủ quần áo...... nhưng vẫn tìm không ra bóng dáng con mèo lớn đâu cả.
Draco ngồi sụp xuống tại chỗ, đem mặt vùi vào đầu gối. Một lát sau, cậu bưng thức ăn cho mèo vừa mua về đặt trước cửa cho hả giận, sau đó xoa xoa mặt, đi vòng qua đống tài liệu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đứng dậy làm cho mình một bát ngũ cốc. Draco máy móc cứng ngắc ăn hết một bát, lúc ăn đến đáy bát thì bỗng nhớ ra mình chưa thêm đường, vì thế lại làm và ăn thêm một bát khác cho thêm đường. Cuối cùng cậu tắt đèn, nằm vật ra trên giường.
Hôm nay đến đây thôi, ngày mai mình sẽ đem đống đồ của con mèo kia vứt hết đi. Draco căm giận nghĩ trong lòng.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu nghe thấy tiếng mở cửa, có thứ gì đó bước đi nhẹ nhàng tới bên Draco. Sau đó ánh đèn dịu nhẹ sáng lên, cậu lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy một thân ảnh cường tráng rắn rỏi đưa lưng về phía mình. Draco cảm thấy quen mắt, rất giống Potter. Potter hình như bị thương rồi, lưng hắn có máu tươi, hiện tại đang chật vật tự băng bó cho bản thân dưới ánh sáng lờ mờ.
Draco nghiêng đầu nhìn thử, chắc lại nằm mơ thôi. Cho nên cậu mạnh dạn vươn tay, bao lấy cánh tay đang dựa vào thành giường của Potter.
Dù sao đi nữa, đêm đó Draco ngủ rất ngon, chắc do mơ thấy Potter dựa vào thành giường, cặp mắt xanh lục nhìn cậu, rồi thở một hơi thật dài. Draco vươn tay về phía hắn, rất tự nhiên mà luồn vào tóc hắn, xoa xoa vuốt vuốt giống như đang cưng nựng một con mèo. Cứ tưởng tóc Potter sẽ cứng lắm, nhưng sờ lên lại mềm mại như lông động vật vậy.
'Tao chỉ muốn vuốt ve con mèo của tao mà thôi'. Draco nghiêm túc nhìn Potter, lúc này mới chợt phát hiện, bản thân chưa từng thể hiện chút thiện cảm nào với Potter thì phải. Vậy nên cậu chậm rãi nhoẻn miệng, hướng tới kẻ thù thuở nhỏ vẽ lên một nụ cười mỉm.
Thời điểm mặt trời thức dậy, việc làm đầu tiên của Draco chính là nhớ lại giấc mơ đẹp đẽ, nhưng rồi lại bị kéo về hiện thực với mớ hỗn độn trước khi ngủ đêm qua, cậu quả quyết chọn nhắm mắt lại lần nữa.
"Meow." Lúc này, một âm thanh khàn khàn cách Draco vài bước truyền đến, cậu kéo chăn che kín đầu, "Chết tiệt! Con mèo ngu ngốc với cái tên tục tĩu nhà mi! Đi rồi thì đừng vác mặt về nữa!" Draco trốn ở dưới chăn hét lớn, nhưng vẫn vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tintin vậy mà không khởi xướng cuộc tiến công phản loạn húc eo cậu như bữa trước, trái lại, bên ngoài yên ắng cực kỳ, Draco nhô đầu ra kiểm tra.
Tintin đang ngồi lên chiếc chăn bông Draco đắp, lặng lẽ chờ cậu. Không thúc giục, cũng không ầm ĩ. Một người một mèo chạm mắt nhau, đột nhiên, ở tận sâu trong nội tâm, một khát khao không thể kể tên, không đáng kể luôn luôn bị bỏ quên giờ đây được thỏa mãn.
Giờ khắc này Draco thế mà có chút thẹn thùng. Merlin, cậu thế mà lại thấy thẹn thùng với một con mèo. "Nhóc khốn nạn, mày cũng biết bản thân gây chuyện?" Một lúc lâu sau, Draco nhỏ giọng nói, cảm thấy trong lòng không còn tức giận nữa.
Tintin nghiêng đầu nhìn cậu, Draco xốc chăn lên, duỗi tay tính ôm nó vào trong lòng, nhưng lại bị con mèo đẩy ra. Lần này nó nhớ phải thu móng vuốt rồi sao? Draco thắc mắc, bấy giờ mới chú ý đến bàn chân trước của nó có dính vết máu loang lổ, còn có cả máu đông nữa.
"Có phải mày bị thương nên mới không về nhà?" Draco bế nó lên, tựa trán vào cái lông xù mà lẩm bẩm, Tintin hơi giật mình vì bị bế đột ngột, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ kháng cự. Giây tiếp theo lại bị Draco lật người, dang rộng bế Tintin lên như tư thế bế em bé, nằm ngửa ôm nó vào trong ngực, cặp mắt màu lục hiếm khi để lộ ra tia thất thần. Nhưng Draco thì cho rằng nó bị dọa sợ, còn giống dỗ trẻ con đung đưa cánh tay vài cái.
Con mèo được một phen ngây dại, Draco cúi đầu nhìn thấy nó nằm chổng vó cứng đờ trong lòng ngực mình, hai con mắt mở to, đồng tử run run. Bởi vì quá buồn cười, cho nên không nhịn được phụt cười thành tiếng.
Draco đặt nó lên bàn, cẩn thận kiểm tra hai chân trước cho nó. Lại phát hiện không phải máu của nó, cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang cửa nhìn đống đồ ăn cậu đặt ở cửa, "Tao mua cho mày thức ăn cho mèo mới đó." Cậu nói với Tintin.
Nhưng con mèo kia chỉ quay người bỏ vào phòng bếp, nó một chút hứng thú với thức ăn mèo cũng không có. Draco thất vọng nhìn bóng lưng rời đi, trong tay vẫn cầm túi thức ăn mới mua. Cậu mang vẻ mặt cay đắng, vẫn là quyết định đổ đống đồ ăn này đầy bát ăn cho nó, nhỡ đâu Tintin về nhà đói bụng thì làm sao? Draco giống như bà mẹ chăm con nghĩ ngợi.
Bên kia, con mèo lớn bắt đầu cào vào cánh cửa "Két két", Draco thở dài, quyết định dọn dẹp lại căn nhà.
Thanh niên nhặt nhạnh những tờ giấy vương vãi trên sàn dọc đường đi.
"Ủa," Cậu nhìn tờ giấy da trong tay, bước tới ngồi xuống cạnh con mèo đang không ngừng cào cửa, "Mày hôm qua cũng vờn nát con cú gửi thư rồi à? Thật là một tên khốn có năng lực." Nói thế thôi chứ Draco cũng không giận, chỉ vươn tay vuốt ve bộ lông của con mèo lớn thôi.
Tintin phớt lờ lời phàn nàn của cậu, nó nhe răng về phía Draco, tiếp tục công cuộc cào móng vào chiếc tủ bị khóa ở góc sau cánh cửa.
"Mày có muốn đọc lá thư này không?" Draco nghi hoặc nhìn nó, đặt lá thư xuống bàn và trải nó ra để đọc.
"Draco thân mến: Không ai để ý con mèo của mày có ăn được thức ăn cho người hay không. Nếu nó muốn ăn, mày cứ cho nó ăn đi, còn nếu nó không ăn được, tao nghĩ Tintin sẽ tự động nhổ ra." Draco như suy tư gì đấy, sau đó cúi đầu nhìn con mèo lớn kia.
"Mày đúng là có nhổ ra, nhưng đó là thức ăn mà tao đã rất vất vả cất công mua cho mày đó. Mày có biết hôm qua tao vì đi mua cho mày, mà đen đủi đụng phải người phụ nữ đã bỏ rơi tao không? Tao vì cô ấy mà cắt đứt quan hệ với gia đình, nhưng cô ấy lại bỏ tao, thế mà tao vẫn mềm lòng quay lại an ủi nói với cô ấy rằng không sao đâu."
Con mèo kia có vẻ hơi xấu hổ, nó đảo đôi con ngươi màu xanh lục, hạ quyết tâm không nhìn gương mặt mất mát thất vọng của Draco nữa. Rất kiên trì mà cào lên cánh cửa tủ bị khóa, Draco lúc này mới chú ý tới hành vi của nó, "Mày muốn xem cái này á?" Draco cổ quái nhìn nó, "Trong đấy không có gì đâu."
"Meow." Tintin vô lại lăn lộn trên mặt đất, Draco cá chắc cậu đã nhìn thấy một tia bất lực trong mắt của nó, cơ mà Tintin vẫn là thành công lấy lòng được Draco. Ánh mắt chàng trai tóc bạch kim có chút sáng lên, con mèo giả vờ làm một động tác cắn xé.
"Mày nghĩ trong đấy có chuột?" Cảm ơn trời đất, Draco đã tặng cho nó một cái cớ hợp lý, con mèo vội vàng gật đầu. Sau đó, lần đầu tiên nó phá lệ mà cọ vào gấu áo Draco.
Vì thế Draco lấy chìa khóa và mở cửa tủ cho nó, "Trong này chỉ có vài thứ tao không muốn nhìn thấy thôi, nhóc con ạ." Cậu nói khẽ, "Mày xem, bởi không khí trong này rất u ám, cho nên làm gì có chuột. Thấy chưa, cái gì cũng không có."
Cậu ngẫm nghĩ, lại ha ha cười, "Có lẽ tao là con chuột cũng nên." Draco tự giễu.
Con mèo chúi người, ngăn tủ quả nhiên trống không, chỉ có vài bức ảnh lẻ loi nằm ở đó, Draco vươn tay lấy chúng ra, trải xuống mặt đất.
"Một bức ảnh chụp gia đình cùng cha mẹ khi tao còn nhỏ, một bức chụp tao với Pansy ở trang viên năm bốn, bức nữa là ở sân Quidditch vào năm năm, một bức chụp một mình, và cuối cùng là bức chụp cùng Leah sau hậu chiến, đó là khoảng thời gian ở tiệc đính hôn."
Cậu cúi đầu nhìn vài bức ảnh đếm trên đầu ngón tay mà mình mang khỏi trang viên. Hồi bé cậu trông trắng trẻo mập mạp, mái tóc bạch kim mềm mại thả xõa xuống trán, lúc ấy cậu ngồi cực kỳ ngay ngắn trong lòng Narcissa, Lucius đứng ở phía sau bọn họ, Draco còn cố tình hếch gương mặt nhỏ xinh bắt chước bộ dáng uy nghiêm của Lucius.
Sau này Draco trưởng thành, vóc dáng mảnh khảnh hơn, cậu đứng ở giữa đám bạn, còn không nhịn được mà cười rất tươi.
Rồi có tấm cậu trong bộ đồ Quidditch, bối cảnh là sân bóng trống rỗng, khi ấy Draco vừa mới thi đấu thua với Potter xong. Lại biết trong cả tá tiếng reo hò ầm ĩ có vài lời cổ vũ ít ỏi chân thành dành cho mình.
Bỏ qua bức ảnh in rõ khuôn mặt đầy sợ hãi của Draco trong thời chiến, đi tới bữa tiệc đính hôn của cậu với Astoria. Cậu từ xa đã nhìn thấy Potter được người nhà Greengrass mời tới, tầm mắt lúc đó hai người chạm nhau. Nhưng Draco là người đầu tiên quay đi.
"Meow." Một tiếng kêu cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Draco, rõ ràng là nó gào mồm nên muốn cậu mở ký ức ra, giờ nó lại làm ra vẻ không hứng thú. Bình tĩnh nhàn nhã lượn lờ trong phòng, sau đó còn chép chép miệng, chắc là bụng đói meo rồi đây. Tintin cắn góc áo Draco gào ăn, kéo chàng trai về phía phòng bếp, Draco khôi phục lại tinh thần, bị nó nháo nhào kéo đi theo.
Con mèo hôm nay không nhảy lên bàn như thường lệ, mà là đi thẳng tới bát ăn của mình. Đầu tiên là giương mắt lên nhìn Draco, sau đó chậm rì rì cắm mặt vào bát thức ăn, Draco nghe rõ mồn một tiếng nó nhai hạt mèo.
Lập tức, Draco cảm thấy trái tim vốn đã trùng xuống đột nhiên đập trở lại, cậu cảm động nhìn con mèo đang cặm cụi ăn. Nhưng chưa đầy ba giây, Tintin chúi đầu về phía trước, đem đống đồ trong miệng nôn hết ra ngoài.
"Mẹ mày!!" Draco cả giận nói.
Mà Tintin trông cũng rất bực, nó không ngừng lè lưỡi, sau đó lẻn đến bồn nước bên cạnh thuần thục súc miệng. Cuối cùng vẫn chọn nhảy lên bàn ăn như một kẻ bắt nạt, nằm ì lên chiếc đĩa Bodimia đắt tiền mà nó cướp được từ bữa trước, thúc giục Draco mau đi nấu cơm cho nó ăn.
"Rồi mắc gì tao phải làm cho mày! Đồ con mèo đần độn!" Draco căm giận mắng mỏ, "Mày suýt nữa phá hỏng nhà của tao đấy!"
-----------------------
"Gì đây?" Draco đen mặt dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực chặn lối vào, cúi đầu nhìn ba con thú đang ngồi xổm trước nhà. Đằng sau con mèo đần độn là con chó săn mắt xanh lam, còn có một con chuột lang lông nâu. Tintin không hề để ý tới gương mặt đen như đít nồi của chủ nhà, bơ đẹp hoàn toàn Draco. Nó dùng cơ thể to lớn của mình nhanh nhẹn chui qua khe hở để phi vào nhà, còn không quên meow hai tiếng gọi hai tên đồng bọn còn lại vào theo, nhưng hai con vật kia thì hơi chần chờ tại chỗ.
Draco quay đầu nhìn cái con mèo cậy sủng mà kiêu đáng ghét kia, rồi lại nhìn hai con vật nhỏ thận trọng tại cửa, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, cậu lạnh lùng nghiêng người sang một bên, "Vào đi." Draco lẩm bẩm, hai con vật như chỉ chờ đúng câu nói này, nó lập tức đi vào nhà.
"Lại sao nữa?" Draco dựa vào quầy bếp, nhìn con mèo vô kỷ luật lôi từ trong chiếc tủ đắt tiền hai chiếc đĩa nó thích để chiêu đãi bạn bè, sau đó lại nằm trên bàn như mọi khi, kêu gào ra hiệu cho Draco nấu ăn.
"Mày bắt tao làm gì cơ?" Draco khoanh tay trước ngực, chậm rãi đi tới trước mặt nó. Cậu thề là cậu nhìn thấy lời cảnh báo từ khóe mắt hai con chó săn và chuột lang, hơn nữa lông con chuột còn xù dựng đứng hết lên. Nhưng cái con tên Tintin vẫn cứ thờ ơ nằm im không nhúc nhích, thậm chí còn lười biếng liếc Draco một cái.
"Mày coi nhà tao là khách sạn à? Hay tao là mẹ mày, còn mày là một thằng nhóc tuổi teen hư hỏng, dẫn bạn bè cánh lũ về nhà tổ chức party?" Draco nghiêng người sáp lại gần oán giận, còn cắn tai Tintin cho nó bõ tức.
Tuy nhiên, con mèo nó vẫn nằm yên để cho cậu cắn, còn dùng cặp mắt màu lục long lanh to tròn nhìn. Thế là, Draco lại chịu thương chịu khó nướng cho chúng ít bánh mì. Mà chó cũng biết ăn bánh mì sao? Draco đầu đầy hỏi chấm nhìn con chó săn kia, nhưng không hiểu sao cậu luôn cảm thấy con chó săn trông còn xấu hổ hơn cả mình. Đặc biệt là khi Draco tò mò đổ thử tí thức ăn mèo mua cho Tintin vào cái đĩa trước mặt con chó. Nhưng lại bị hất ra ngoài, bởi Tintin.
Phải công nhận rằng con chuột lang này được nuôi dạy rất tốt đấy chứ, chuột lang được nuôi dạy tốt?! Draco thẫn thờ nhìn trần nhà. Ban nãy cậu có đổ một ít trứng vào đĩa con chuột lang, con chuột chắp tay lại cúi đầu với Draco. Cậu tạm coi đó là lời cảm ơn.
Mọi thứ thật kì lạ! Draco cảm thán trong lòng, nhưng vẫn rất thân thiện chiêu đãi bạn bè của Tintin. Đó cũng là một trải nghiệm thú vị, con mèo yêu quý của cậu đã mang bạn bè về nhà. Draco một bên mở cửa chính tiễn ba con vật rời đi, một bên giữ chặt chiếc đĩa đắt tiền mà con chó săn muốn thó của mình.
---------------
Là Thần Sáng mà tính thó đồ nhà công dân, anh Ron nết kỳ quá trời.