
Chapter 1
01
"Tao muốn ăn sinh nhật." Draco thẳng sống lưng, dõng dạc tuyên bố giữa không khí.
Cách một kệ hàng bên cạnh, một nam pháp sư tóc đen cao ráo ngẩng đầu lên khỏi kệ, mặt mũi kinh ngạc nhìn cậu.
"Tao không nói chuyện với mày, đừng vơ nhầm." Draco vô thức trợn tròn mắt nhìn đối phương, xoay người lại hét vào mặt người bạn tốt đang nhìn mình từ đằng xa.
Harry Potter, vẫn trong bộ đồng phục Thần sáng, cổ áo tùy tiện để mở, thoắt ẩn thoắt hiện để lộ ra bộ ngực rám nắng, chắc là vừa mới tan làm. Hắn mờ mịt chớp chớp mắt, như thể tự hỏi sao tự nhiên lại đụng mặt Draco ở chỗ này, hoặc là tại sao họ tốt nghiệp từ lâu rồi, mà Draco vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ.
Lúc đó Pansy còn bận thả mình trên chiếc sofa êm ái ở khu vực nghỉ ngơi của cửa hàng, nghe cậu bạn nói vậy mặt vô cảm nhìn lên, rồi lại mặc kệ cúi xuống lật cuốn tạp trí trong tay.
Draco Malfoy hôm nay cố ý bận chiếc áo chùng màu xám bạc, mái tóc bạch kim được xịt keo vuốt cố định ra sau, thân hình thon dài mảnh khảnh đứng thẳng, khoác lên vẻ quý ông ổn trọng. Nhưng Pansy vẫn nhạy bén phát hiện chi tiết hoa văn ren được che đậy kín đáo, quấn quanh làn da tái nhợt giao với đường viền cổ áo của cậu.
'Chậc, cậu bạn của mình, đúng là rất gợi cảm'. Pansy cảm thán giật giật khóe miệng, lại nhịn không được đặt tầm mắt vào đôi chân thẳng tắp của chàng trai tóc vàng, cái quần này hơi bó sát quá thì phải?...... Phác hoạ đường cong hơi quá rồi......
"Tao muốn ăn sinh nhật, sao mày không chúc mừng sinh nhật tao." Draco thấy cô nàng không đáp lại, vì thế lập tức nhíu lại đôi lông mày xinh đẹp lại, hai mắt híp vào, giọng nói ngang ngược chuyển qua người Potter, rơi vào trong tai nữ pháp sư tóc đen.
Lại như kiểu không đành lòng nhìn thẳng, xen lẫn vẻ cố tình.
"Tỉnh lại đi, Draco, một tháng nữa mới tới sinh nhật của mày. Mày đã báo từ nửa năm trước rồi. Mọi người đều biết nếu cứ nhai đi nhai lại một chuyện quá nhiều lần, tai của họ sẽ tê liệt ngoảnh mặt làm ngơ." Pansy làm bộ dùng bộ móng tay tinh xảo gõ lên trang tạp trí trước mặt, trên đó là một người mẫu nam bán hỏa thân, đôi mắt xanh lục ngây thơ nhìn vào máy ảnh, nhưng tư thế lại đầy phóng đãng.
"Có khoa trương tới vậy đâu." Draco nghi hoặc đảo tròng mắt, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, nhưng cơ thể lại thành thật tiến lại gần, như kiểu nhất định phải nhìn rõ tiêu đề bìa tạp chí mà Pansy đang coi. Lúc đi ngang qua Potter, cậu cũng không có né đi mà là trực diện va chạm, cánh tay hai người đập mạnh, khiến cho Potter phát ra tiếng kêu đau. "Mắt xanh lục......" Mặt Draco lộ ra vẻ ghét bỏ, "Eww......"
"Quả thật, là tao nhớ lầm." Pansy cũng bắt chước bộ dáng của Draco, giả vờ giả vịt nôn ọe "Sáng hôm sau bữa tiệc sinh nhật lần trước, mày đã tuyên bố sẽ tổ chức sinh nhật lần nữa."
"Nhưng tao muốn ăn sinh nhật thật." Draco cường điệu. "Mà năm nay mày đã tặng quà sinh nhật cho tao đâu."
"Được rồi, thân ái." Pansy ngăn lại, "Không phải chúng ta có mặt ở đây để mua quà sinh nhật cho mày sao?" Nói rồi cô đang tính quay người, thì bất ngờ bị Draco dùng cả con tim từ phía sau ôm lấy.
"Thật tuyệt, tao yêu mày quá Pansy." Cô nghe thấy âm thanh người đàn ông gầy guộc vui vẻ líu lo bên tai, mùi nước hoa gỗ mộc bay tới vờn quanh xoang mũi. Trong lúc nhất thời, Pansy cảm thấy đầu óc mê muội, cứ như bị hấp hồn.
"Mẹ nó, buông tay ra coi." Giọng nói dán chặt vào răng hàm, "Cái nhân cách diễn xuất giả tạo, biến đi, đừng ôm ôm ấp ấp gì hết."
Mà người đàn ông tóc bạch kim đằng sau vẫn ngây thơ vô số tội cọ cọ người cô nàng, "Mày thơm quá đi." Draco tán thưởng nói, xoa tóc cô, ngựa quen đường cũ thuận tay cầm đi cuốn tạp chí Pansy đang nắm trong tay.
Lúc bọn họ còn đang trò chuyện, Potter cứ như quên mất chuyện từng chạm trán với họ vậy, hắn cầm mấy món đồ được gọi lại và nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Pansy nhìn theo hướng hắn rời đi, dùng cùi trò huých vào lưng Draco.
"Nè, sao cứ mỗi lần chạm mặt với Potter mà mày lại hành động trẻ con thế hả?"
"To thật đó." Đôi mắt xanh xám của Draco lướt qua trang giấy bên trong cuốn tạp trí, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói. Cậu nhếch khóe miệng, không đứng đắn, "Nếu che đi đôi mắt xanh này, cậu ta xứng đáng được làm món ăn phụ tối nay của tao." Cậu nháy mắt với Pansy.
"Mày hết thuốc chữa rồi." Pansy đảo mắt, quay người sang chỗ khác không để ý đến cậu. "Mày không sợ Potter ghen tị với mày à."
"Blaise đâu rồi?" Như kiểu lời nói chẳng ảnh hưởng gì tới Draco, cậu oán giận nói, "Chúng ta đã đợi nó cả tiếng rồi, sao nó dám để cậu bé sinh nhật đợi lâu thế chứ?"
"Ngôi sao sinh nhật à?" Pansy cười lạnh một tiếng, "Ai là ngôi sao cơ?"
Thời điểm cả hai đang tranh cãi, Blaise cuối cùng khoan thai từ tốn đến điểm hẹn, vị pháp sư cao lớn với làn da ngăm đen vừa đi vừa chỉnh lại cổ áo, bàn tay giơ lên quạt quạt, "Xin lỗi nha, tao tới trễ." Anh nói, "Lúc ở bên kia đường, tụi bây đoán xem tao gặp phải ai?"
"Hôm nay là ngày gì?" Draco chất vấn, không quan tâm cuộc phiêu lưu kỳ thú của thằng bạn.
"Sinh nhật mày, chúc mừng sinh nhật nha, bé Draco." Blaise đặt tay lên miệng, khẽ chạm rồi thả xuống để nó bay đi biến thành nụ hôn gió, "Hai người chắc chắn không tưởng tượng nổi đâu... Potter, là Potter đó..." Anh tiếp tục luyên thuyên.
"Potter nào?" Draco hỏi. "Hôm nay tao có tổ chức sinh nhật đâu."
"Đó có thể là Potter nào, Harry Potter, Cậu Bé Sống Sót! Harry Potter, người đã trở thành Thần Sáng trẻ tuổi nhất."
"Ồ." Draco mặt lạnh tanh gật đầu, sau đó không chút hứng thú giơ ảnh người đàn ông bán khỏa thân trên tờ tạp chí lên, "Xem nè, mãnh nam!"
"Chà." Blaise nheo mắt, cảm thán nói, "Đây chính xác là những gì tao muốn nói! Hắn hình như vừa mới tan làm...... Cái lúc mà hắn đi ngang tao đấy, tao liếc mắt nhìn một cái, ôi má ơi! To lắm luôn, to đến kinh người! Tới cả bộ đồng phục Thần sáng xấu xí cũng bị kéo căng phình to ra một khối."
"Ồ?" Mắt Draco rốt cuộc cũng sáng rực lên, "Chắc mày nhìn nhầm rồi, nhớ hồi chúng ta còn đi học không? Tao dám cá là thân hình khỉ khô gầy gò của Potter chả có gì đặc biệt."
"Không, nó khác hoàn toàn hồi trước." Blaise cười to, xua xua tay.
"Có lẽ là một khối u nào đó thì sao? Hay là nó vừa nhét một khẩu súng vào đũng quần chẳng hạn."
"Thưa các quý ông, làm ơn hãy để ý còn có một quý cô ở đây đã nghe hết mấy lời tục tĩu của các ông không ạ?" Pansy mất kiên nhẫn ngắt lời hai bọn họ, "Đặc biệt là mày đó, Draco, đừng giả vờ nữa, mày vừa nãy còn làm bộ làm tịch trước mặt Potter nhắc tới sinh nhật mày. Sao đây? Mày mong Potter tặng quà sinh nhật cho mày à? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa."
"Wow?" Blaise nhìn Pansy, rồi lại nhìn Draco, "Ý tứ gì đây hả?"
"Cố tình bắt chuyện với tao đây để Potter chú ý, giấu không nổi khát vọng quá lớn của mình chứ sao."
"Tao không có." Draco kiên quyết lắc đầu phủ nhận, "Làm gì có ai thấy cơ thể ngu ngốc vụng về của Potter hấp dẫn được, trừ phi mắt tên đó bị rớt." Cậu cố tình nhăn mặt.
Nhưng bạn bè của cậu lại không đưa ra một câu trả lời khẳng định, Pansy cười khẩy, mà Blaise thì nhướn một bên lông mày, tò mò nhìn Draco. Bọn họ cứ như vậy giằng co một hồi.
"Thân ái, kệ mày muốn làm gì thì làm." Thật lâu sau, Blaise mỉm cười phá vỡ cục diện bế tắc, "Như vậy, mày muốn quà sinh nhật năm nay như thế nào đây?"
"Mèo." Draco trả lời, "Tao muốn có một thứ nhỏ xinh bầu bạn."
"Sao thế? Bởi vì mày cô đơn hả?"
"Bởi vì tao quá cô đơn."
"Thấy chưa, người này căn bản không yêu mèo chút nào." Blaise cười nói, tìm kiếm ánh nhìn tán đồng từ Pansy, nhưng Pansy lại chiều theo nguyện vọng của Draco mà lục lọi túi xách, rất nhanh lôi ra một tấm danh thiếp.
"Đây," Cô nàng lẩm bẩm, "Đây là một thương nhân kinh doanh đồ trang sức theo yêu cầu, gã thu rất nhiều món đồ quý cũng như động vật hiếm để bán, mày có thể chọn một con."
"Tuyệt ghê." Draco nhẹ nhàng mà nói, lộ ra một nụ cười hời hợt.
"Gã ấy lấy được những con vật quý hiểm đó ở đâu thế?" Blaise hỏi.
Pansy và Draco đang mò mẫm nghiên cứu địa chỉ của tiệm, nghe thế thì đồng loạt ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Blaise, trên mắt lộ ra biểu cảm: 'Liên quan gì tới tao.'
"Được thôi," Blaise giơ tay chịu thua, "Cẩn thận đừng mua vài con động vật kỳ lạ nguy hiểm là được."
Tuyệt nhiên không một ai để ý tới chàng trai da ngăm đen, Pansy thì thào gì đó bên tai Draco, khiến cậu trai ngập tràn chờ mong nhìn chằm chằm tấm danh thiếp kia. Giây tiếp theo, Blaise cảm thấy cổ tay mình bị hai phù thủy nhỏ nhắn kéo lấy, bọn họ cùng nhau bước nhanh ra khỏi cửa hàng.
"Chúng tôi có đàn Vong Mã con, Thằn lằn Monitor Lizards, Công Lam....." Một nhân viên bán hàng với chiếc lưỡi thoăn thoắt cùng gò má khỉ đang giới thiệu, lại bị Draco người đang mất kiên nhẫn cũng như đang sốt ruột cắt ngang, "Có con mèo bình thường nào không?"
"Tôi không muốn một con vật có ba cánh, hay đôi mắt gắn sau đầu, tôi chỉ muốn một con mèo bình thường, lông xù xù, mềm mại, đêm lạnh giá có thể đem ấm áp tới cho tôi."
"Ý ngài là một con mèo có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ ạ? Chúng tôi có thể giúp ngài điều chỉnh, nhưng thứ lỗi tôi phải nói thẳng, con mèo là quá nhỏ, nếu ngài có nhu cầu xin hãy chú ý nhiều hơn đến chất lượng lò sưởi gắn tường hoặc cơ chế làm mát."
Draco sững người một lúc, rồi cậu cau mày, "Tao cảm thấy tao đang lãng phí thời gian chỉ để đứng nói chuyện với thằng này." Cậu trừng mắt nhìn Pansy.
Nữ pháp sư cũng có vẻ không vui, nàng cau mày đánh giá mấy con vật sống dở chết dở trong lồng sắt, Blaise đi tới đi lui sau lưng cô, rồi anh chỉ vào một ô cửa sổ đang mở, "Con này thì sao?"
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của anh, thì thấy một con mèo vạm vỡ cường tráng đen tuyền đang cố rón rén lẻn vào trong cửa hàng qua khe hở cửa sổ. Đôi tai thính của nó dựng đứng, lông xù hết cả lên, đôi mắt to xanh lục tràn ngập nỗi khiếp sợ, trong lúc nhất thời vẫn giữ nguyên tư thế sững sờ không dám nhúc nhích khi bị bắt quả tang.
"Lấy nó." Chỉ liếc mắt một cái, Draco mặt vô cảm xoay người lại, nói với nhân viên bán hàng.
Nhưng đổi lại cậu nhìn thấy vẻ xấu hổ xen lẫn khó xử của nhân viên bán hàng, gã ngập ngừng như muốn nói gì đó. Nhưng Draco lại cúi xuống nhìn đồng hồ, đầu cũng không ngẩng lên mà thốt ra một câu, "Tôi sẽ đưa thêm hai đồng Galleon."
"Mời ngài tránh đường một chút." Nói rồi, nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn phi tới bên cửa sổ, mà con mèo kia bây giờ mới nhớ ra cần phải chạy trốn, thân thể to lớn khó có thể hình dung của nó, linh hoạt uốn cong thành hình vòng cung. Nhưng chung quy vẫn là nhân viên cửa hàng nhanh chân hơn một bước, khi bàn tay hốc hác nhăn nhe của gã chạm vào con mèo, một chuyện quỷ dị đã xảy ra, cơ thể con mèo co giật run rẩy kịch liệt một chút, sau đó nó cứng đờ ngã xuống, như thể bị ai đó rút đi sức lực giữa không trung vậy.
"?"Draco đứng đó mở to hai mắt nhìn, cau mày quan sát kỹ, phát hiện đôi mắt xanh lục to tròn kia cũng không khép lại, chỉ là cứng đờ trong lòng nhân viên cửa hàng, cứ như tứ chi không thể hoạt động vậy.
"Nó bị làm sao thế?"
"Máy sốc điện cho động vật nhỏ." Nhân viên xòe lòng bàn tay ra, để lộ thiết bị bé xíu trong đó, "Đừng lo lắng, nó chỉ bị tê liệt tạm thời thôi." Gã nói, thuần thục lấy chiếc vòng cổ ra đeo vào cho con vật cứng đờ.
"Đừng làm hỏng con mèo của tôi."
"Sẽ không." Nhân viên cửa hàng nhún vai, "Chúng tôi là người chuyên nghiệp, kế tiếp sẽ làm thủ tục nhận nuôi cho ngài, xin hỏi ngài muốn đặt tên cho con mèo này là gì?"
"Hừm." Trong khi Draco vẫn còn đang suy nghĩ miên man, Blaise đã dùng tay vỗ vào cái bụng xù của con mèo đang nằm trên bàn, anh dường như chú ý tới gì đó, "Tụi bây," Anh thốt lên, "Bi của con mèo tay to thật nha!"
"Cái gì?" Pansy cũng nhìn qua, "Cái này thật sự...... Thật sự rất to."
"Cái quỷ gì vậy mấy cha!" Draco tức giận đi tới, thì thấy con mèo nằm úp sấp trên bàn, thi thoảng do dòng điện còn sót lại mà tứ chi khẽ run lên, phần dưới bộ lông mềm mại bị Blaise dùng đầu ngón tay vạch ra, lộ ra một khối lớn màu đỏ hỏn. Nó nhìn thấy Draco đến gần, đôi mắt ngấn nước muốn nói kiểu nhân sinh này không còn gì luyến tiếc, thế mà lúc này đây lại toát ra chút bất lực .
"Mèo đực động dục để lộ ra bộ phận sinh dục không phải rất bình thường sao?" Pansy hỏi.
"Động dục?" Draco lặp lại ý chính.
( Tui cứ đăng cho có lệ ấy, chừng nào ra chương mới thì chưa biết bởi vì đã đến lúc tui chơi trò lặn roài. Hết giờ chơi, đi học đây.)
"Ừ, có khi con mèo động dục này đã đè hết mấy con mèo cái xung quanh nơi này, nhưng về nhà mới lại lôi ghế sofa nhà mày ra phát tiết cũng không đủ thỏa mãn cũng nên."
"Trời ạ," Draco buồn rầu nói, "Nó sẽ không cào nát cái ghế sofa bọc da của tao đâu."
"Xin hãy yên tâm, chúng ta còn có dịch vụ triệt sản cho thú cưng của khách hàng." Nhân viên cửa hàng cười nói, "Ngài xem chúng tôi có cần cứu ngài khỏi mớ rắc rối này không?"
"...... Meow." Một tiếng meo meo yếu ớt vang lên, Draco cúi đầu nhìn, lại thấy con mèo nằm trải dài trên bàn dùng ánh mắt cầu xin nhìn cậu, Draco thế mà lại ảo giác thấy con mèo ra hiệu với mình. Cậu thở dài, lại nhịn không được tò mò duỗi tay sờ sờ hai hòn bi của nó. Không ngoài dự đoán, con mèo kia lại toát ra vẻ không thiết sống nữa.
"......"
"Tạm thời không cần đâu." Draco cũng không rõ nữa, chỉ là nhất thời nổi lòng trắc ẩn mà thôi, có lẽ do đôi mắt lục kia đang cầu xin cậu, khiến cậu không nỡ cự tuyệt. Còn nguyên nhân, cậu cố tình không đào sâu vào.
"Vâng, nếu ngài cần thì hãy tìm tới chúng tôi." Cũng may nhân viên cửa hàng không tiếp tục khuyên bảo cậu, "Ngài muốn đặt tên cho nó là gì ạ?"
"Tintin(*)." Draco ngửa đầu, cố ý nhìn lên trần nhà, bốn phía xung quanh ai nấy cũng ho kịch liệt.
"Cái đó, có giống với cái tao nghĩ trong đầu không vậy? Bộ phận sinh dục...... Ý đó?" Blaise trợn trắng mắt.
"Đúng đó, làm sao! Là mày nhắc chước mà, làm trong đầu tao chỉ có cái tên này thôi, kỳ quái lắm hay gì!" Draco bất mãn trừng Blaise, cũng may nhân viên cửa hàng thực sự chuyên nghiệp, anh ta rất tự nhiên viết từ "Tintin" bằng chữ Tiếng Anh, đeo lên cổ con mèo.
( (*) Nguyên văn: 丁丁- Dīngdīng: Lật ngược lại sẽ khá giống bộ phận sinh dục, và nếu được hiểu theo nghĩa Latin丁丁 sẽ là Tintin, cũng ngụ ý là nhắc về giống đực - bộ phận sinh dục.)
Draco vô thức nhìn con mèo, lúc này đây cặp kia mắt xanh lục kia không còn dáng vẻ không thiết sống nữa, cậu lại nhìn ra sự trách cứ rõ ràng trong đôi mắt của con mèo.
Tóm lại thì cũng là bạn bè cậu trả tiền, Draco trở về căn hộ của mình với một cảm giác lâng lâng sảng khoái kì lạ, tay xách theo một cái lồng mèo.
Nhưng cái con mèo tên Tintin kia, chính xác là một con ác ma!
Đi sớm về khuya thì không nói đi, lại còn kháng cự không cho Draco tới gần nó, với thức ăn cho mèo lại cực kỳ bắt bẻ kén chọn. Draco phải chia cho nó một phần thức ăn của con người, hơn nữa mỗi đêm đều phải cầm vòng cổ có gắn máy định vị đi quanh công viên hoặc là đường phố tìm cái con mèo to lớn nhàn nhã này, đón nó về nhà.
Điều khó chấp nhận nhất chính là, con mèo ngu ngốc này đã từ chối vòng tay Draco vào một đêm lạnh giá. nhưng Draco cũng không phải dạng vừa! Cậu tức giận đè con mèo xuống sofa, một bên vung thiết bị răn dạy trong tay để thị uy, một bên hung tợn vươn tay xoa xoa cái đầu lông xù của con mèo.
Nhưng con mèo hung hăng này đã chộp lấy được tay Draco, móng vuốt sắc nhọn tặng cho cậu vài vết cào sâu tới nỗi máu chảy không ngừng. Draco thất vọng buông nó ra. Pháp sư tóc bạch kim rũ đầu, ngồi ở một góc cách xa ánh đèn, không biết đang suy tư gì đây.
Cậu đãng nghĩ đến việc ngày mai sẽ đem con mèo chết tiệt kia đi cắt bi, nhưng nó lại đi tới gần Draco, đôi mắt màu xanh lục như đang nói xin lỗi xen lẫn những cảm xúc khó tả, Draco tạm thời coi như nó biết hối hận. Cậu bực bội mà vươn tay, thô lỗ vuốt ve cái đầu to của con mèo.
Lúc này con mèo không còn né tránh, lấy lòng dụi dịu vào người cậu. Vì thế Draco quyết định thừa thắng xông lên, cậu lấy băng gạc qua loa quấn tay lại, sau đó một tấc lại muốn tiến một thước đem con mèo ôm vào lòng, tựa cặm lên đầu nó và đọc sách.
Con mèo cứng đờ nằm trong lồng ngực Draco không nhúc nhích, cái đầu xù xù nhiều lông cọ qua lại làm cậu ngứa ngáy, hung ác cắn một cái vào tai con mèo, "Mày cục cằn như vậy, là do dục cầu bất mãn à?" Cậu nhỏ giọng nói.
"Thế thì mai tao mang mày đi thiến."
"Meow meow." Con mèo gằn chặt cổ họng phát ra tiếng kêu không phục.
Đêm đó Draco nằm mơ. "Mình khả năng cần đi gặp lương y rồi." Trong giấc mơ, cậu lẩm bẩm tự nói với bản thân.
Khi ấy Potter đang ở dùng móng tay sắc nhọn của mình để tỉ mỉ vuốt ve ngón tay của Draco, mà Draco cũng bị hoảng sợ mở to hai mắt, khó tin nhìn vị trí bàn tay nối chặt của Potter với tay của mình.
Anh hùng chiến tranh, ngôi sao Thần sáng trẻ tuổi, người đẹp gợi cảm Potter. Thế mà đang áp bộ ngực căng phồng của mình vào người Draco. Không, là "Đầy đặn" mới đúng, móng tay của hắn còn dài một cách kì dị, bàn tay rộng lớn gắt gao bao lấy đầu ngón tay của chàng trai tóc bạch kim đã được cắt tỉa trơn nhẵn, một tay khác thì thuần thục cầm dụng cụ mài móng.
Cậu khó hiểu chớp mắt.
"Mày không khỏe à, thân ái?" Bộ não không tỉnh táo của Draco nghe Potter hỏi.
"Không, mày làm móng tay tao trụi lủi rồi, rất khó coi." Draco hỏi một đằng trả lời một nẻo, cậu hơi nhíu mày, tính rụt tay lại nhưng ngay lập tức bị Potter nắm chặt. "Không được." Cậu nghe thấy âm thanh lãnh khốc dứt khoát Potter.
"Làm thế này thì mày mới không cào bị thương tao." Potter nói, sau đó rũ xuống mắt xuống, hết sức chuyên chú đem ngón tay đối phương mài cho mượt mà, như thể đang đắm chìm trong thú vui chăm sóc cậu vậy, nhưng lại cũng không hẳn là thế. Trong lòng Draco dấy lên một tia chờ không khó giải thích, cậu vẫn quyết định không di chuyển.
Nhưng ngoài miệng lại không chịu buông tha, "Rõ ràng là mày cào tao mà......" Sau đó vươn người ra xa hơn, gần như chạm vào cơ thể Potter.
Sao Potter lại cào cậu được chứ? Không phải là con mèo chết tiệt kia sao? Draco từ mờ mịt đã tỉnh táo trở lại, cậu bất ngờ thoát khỏi vòng tay Potter. Giấc mơ cũng theo đó bắt đầu sụp độ, nhường chỗ cho lý trí.
Sau đó, cậu tỉnh dậy trên chiếc giường lớn màu xám bạc. Hình ảnh chợt lóe lên trong đầu khiến Draco ngỡ ngàng nhìn trần nhà, "Con mẹ nó, sao lại là Potter......" Cậu nghiến răng nghiên lợi lẩm bẩm, đưa tay lên che mắt.
"Mẹ nó......" Draco dùng chân đá tấm chăn lụa của mình.
"Meow." Một tiếng kêu khàn khàn truyền đến từ dưới chân.
"Lăn ra chỗ khác, tên đầu sỏ gây tội." Draco buồn bực nửa mê nửa tỉnh kêu lên, nhưng con mèo vẫn ở dưới chân kêu gào, cuối cùng âm thanh càng lúc càng lớn, có xu hướng giống tiếng chó tru, tiếng kêu gào còn lẫn với tiếng chuông kim loại.
"Mày rốt cuộc là loại sinh vật chó má nào thế!" Draco trở mình ngồi dậy, đầu óc mơ màng như lúc này mới thanh tỉnh đôi phần, cuối cùng cũng nhận ra âm thanh kim loại kia là tiếng chuông cửa nhà.
Thà không để ý còn hơn. Draco nghiêng ngả lảo đảo vọt tới cạnh cửa, ăn bộ đồ ngủ, mặt đen như đít nồi nhìn người đang đứng ở ngưỡng cửa Ron Weasley.
Kẻ thù nguy hiểm chó chết nhiều năm không gặp giờ đây đang mặc bộ đồng phục Thần sáng, thoạt nhìn ngăn nắp sáng sửa, thân hình cao lớn mà đĩnh bạt, bất đồng hoàn toàn với bộ dáng đầu bù tóc rối vừa rời giường của Draco. Nhìn thấy Draco, y theo bản năng nhíu mày, xuất trình giấy tờ Thần sáng trong tay.
"Chúng tôi hoài nghi cậu có liên quan tới một vụ buôn lậu động vật quý hiếm bất hợp pháp, xin vui lòng......"
"Cút!" Draco nặng nề đóng sầm cửa lại trước mặt Weasley.
"Xin hãy hợp tác, ngài Malfoy, chúng tôi nhận được báo cáo rằng ngài bị tình nghi nuôi thỏ trái phép."
"Có cái rắm! Nơi này chỉ có một con mèo ngu đần thôi!" Draco dựa vào ván cửa thượng bực bội quát, "Đi khám não giùm đi, Weasley!"
"Chết tiệt, Malfoy mày mở cửa ra! Nó không phải một con mèo! Mày mới là người nên đi khám não! Đó là...... Dù sao thì tao cũng sẽ bắt mày!"
"Đó chính là một con mèo! Đến một con mèo mày cũng không phân biệt được sao, Weasley! Mày đừng nghĩ tao không biết, đến cả tiểu đội trưởng cũng không có quyền, mày nghĩ mày là ai mà đòi quyền tới điều tra tao, nếu muốn thì bảo Potter tới đây mà bắt!"
Tiếng gõ cửa ngừng lại, Draco nhắm mắt thở phì phò. Cúi đầu nhìn xuống, con mèo lớn đang hì hục cào cửa cũng đột ngột an tĩnh nằm ở bên chân cậu, cặp mắt kia tràn ngập vẻ xấu hổ.
"Đều là mày giở trò quỷ." Draco cũng không biết bản thân bị làm sao, tóm lại là đổ lỗ cho không khí, sau đó ngáp một cái, nhắm hờ mắt mặc kệ sự đời lết trở về giường.
Thế là giấc mơ ban đầu biến thành cơn ác mộng, chúng mọc dây leo rậm rạp dây dưa quấn lấy Draco. Con mèo ngồi đối diện để lộ bộ phận sinh dục, sau đó chậm rãi biến lớn, và cuối cùng biến thành Potter trần truồng với dương vật khổng lồ. Mà hết tất cả đều hóa thành cơn ác mộng mà cậu không đời nào thoát ra được, Draco Malfoy lần nữa mơ thấy Harry Potter.
Cơ ác mộng càng trở nên chân thật, cậu mơ thấy mình nằm trên giường trong phòng ngủ, Potter trần như nhộng ghé sát vào người Draco, cúi đầu nhìn cậu, trên cổ còn đeo chiếc vòng cổ tuyên bố quyền uy tuyệt đối cùng tấm bản tên có khắc chữ "Tintin". Trời ạ, Draco trợn to hai mắt, mặt đỏ bừng cả lên.
Nó thật sự, thật sự không ổn, và quá sắc tình. Draco ngơ ngác mở to đôi mắt nhìn chàng trai tóc đen ở trên người, trên gò má lãnh đạm mà cứng cỏi của Potter, đôi mắt màu xanh lục nhìn cậu giễu cợt. Đồng thời duỗi bàn tay to lớn vuốt ve cơ thể thon gầy của Draco, không lưu luyến đi thẳng vào chủ đề chính, cường ngạnh nắm lấy dương vật của cậu.
Trong lúc nhất thời, đau đớn ập đến khiến Draco kêu lên, lại bị kích thích kéo lại tinh thần, cậu há miệng thở dốc vài tiếng.
"Thứ này lớn lên không tồi, mày có muốn đánh mất nó không?" Cậu cảm thấy Potter cúi xuống chỗ mình, lồng ngực rộng lớn đè ép lên ngực cậu, như thể đè bẹp cậu đến tới, ở bên tai nói ra lời uy hiếp. Động tác trên tay càng thô bạo, làm cơ thể Draco run rẩy vì đau đớn xen lẫn khoái cảm.
"Mày còn dám tùy tiện sờ bi của người khác hả? Muốn nơi này bị xé rách không?" Potter không buông tha mà ngược lại càng đè chặt cậu xuống, thậm chí dùng tay nhào nặn tinh hòa nhạy cảm mong manh của Draco.
"Ô." Draco thút thít nức nở trong cơn khoái cảm hỗn loạn và choáng váng, không rõ tình huống cố gắng vô ích muốn nắm lấy làn da trần trụi của Potter. Nhưng cậu không có móng tay, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, liên tục lặp lại nhưng không thể. Chỉ biết liều mạng chui vào trong lòng Potter, vô thức rúc vào càng gần, sau đó há miệng, chật vật hấp thu dưỡng khí.
"Đây là một lời cảnh cáo, Malfoy, nếu mày còn cố ý làm tổn thương tao nữa, tao sẽ khiến cậu mất nó mãi mãi. Mày biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người đàn ông mất dương vật không?" Potter dùng một cái đẩy chiếc tán thấm đẫm mồ hôi, tóc bết dính của Draco. Quan sát đôi mắt xám mờ dần đi, hắn hung tợn giựt tóc cậu, cưỡng ép Draco hoảng sợ phải ngửa cổ nhìn hắn.
"Hết phần đời còn lại chỉ có thể chổng mông lên cho người khác đụ." Potter hung tợn cắn xuống vành tai đỏ ửng như máu của cậu, khiến Draco khóc thét.
Cậu ngây ngốc thở dốc một hồi, nhưng lại cảm thấy bụng dưới nóng ra, giống như thứ gì đang đốt cháy, trong mộng tuy rằng động tác của Potter rất thô bạo, lại hắn cách Draco rất gần, cậu thích cảm giác bị vờn quanh như thế.
Vì thế trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, xoay người đèn Potter dưới thân, nắm tay Potter đặt trên mông mình, "Mày có thể đi vào......" Draco đề nghị.
"......" Potter nhíu mày, nhìn cậu.
Vào khoảnh khắc ngón tay Potter tiến vào, cơ thể cậu lập tức cong lên bắn ra, giữa cơn cực khoái thở dốc không ngừng, hình ảnh trước mắt cũng bị nước mắt sinh lý xâm lấn nhòe hết đi.
Nhưng ý thức cũng vì thế mà tỉnh táo trở lại.
Cậu nhanh chóng trở mình ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía xem còn bóng dáng Potter nữa không, nhưng chỉ có duy nhất con mèo đần độn kia đang ngồi xổm bên cạnh Draco, cặp kia mắt lục nhìn cậu đầy thăm dò. Và có một chuyện vô cùng xấu hổ đó chính là, có một vũng chất lỏng màu trắng bám dính trên bộ loong của con mèo.
Draco sắc mặt phiếm hồng, bỗng dưng quên mất đây chỉ là một con mèo, luống cuống tay chân dùng khăn trải giường giúp nó lau đi, "Xin lỗi......" Cậu ngập ngừng nói, ánh mắt trốn tránh, cứ như đang nhớ lại những ký ức không sao lý giải nổi.
"Xin lỗi," Cậu thật cẩn thận nhìn vào cặp mắt màu xanh lục kia, rồi lại như bị bỏ bùa mê mà hôn lên đỉnh đầu nó, không cẩn thận lại để lại vài giọt nước mắt lên đó.