
Chapter 4
“Sao anh biết là em đã uống rượu?”
“Anh đoán là vậy và nó đúng phải không?”
“Ừ.”
“Giờ đã đỡ hơn chưa?”
“Em ổn rồi. Và nghe này, em vẫn chưa tin chuyện này là thật đấy.”
“Việc đang nói với anh?”
“Ừ, em không nghĩ là tụi mình đã đi xa vậy, và em không nghĩ…em không nghĩ là anh muốn liên quan đến một người lạ trên mạng. Em nghĩ thế.”
“Anh từng nghĩ thế. Anh đã nghĩ nó rất vớ vẩn.”
“Đừng hỏi điều gì làm anh thay đổi, vì anh không biết phải trả lời với em ra sao.”
“Thừa nhận là ‘đổ’ em rồi đi!” Charles bật cười và nghe cười ở đầu bên kia cười theo.
“Charles.”
“Ơi!”
“Ngoài mũi ra hắn còn đánh em chỗ nào nữa?”
“Chỉ mũi thôi.” Charles sụt sịt, có lẽ Shaw đã nói với Erik khá nhiều, “Em cũng đã đánh lại hắn nên huề cả. Em không sao cả, thật đấy!.”
“Anh giết hắn được không?”
“Không!” Charles bật cười nhưng Erik không cười lại, giọng anh có vẻ nén giận, “Đáng lẽ em nên kể với anh mặc dù anh không ở đó. Đáng lẽ thằng bẩn tính đó không được kéo em vào việc này.”
“Anh đang bực người khác vì em đó hả?”
“Ừ.”
Tim Charles chính thức vỡ tung với chữ “Ừ” trầm ấm đó.
“Chúng ta đã bực cùng một người vì nhau đấy.” Charles cười khúc khích nhưng Erik thực sự không thể thấy vui được.
[Mày nên thấy cái mũi xinh đẹp của nó lúc trào máu.]
[Mày vẫn chưa gặp nó phải không?]
[Người tình qua mạng của mày tuyệt lắm đấy cưng.]
[Mày không biết là thằng đó ngon giai thế nào đâu nhỉ?]
[Mày nên thấy đôi mắt uất ức đẹp đẽ của nó là như thế nào.]
[Nó đã nổi sùng chỉ vì tao chửi mày và nó nên thấy may mắn vì mũi nó chưa gãy.]
[Tao cũng sẽ rất tiếc nếu lúc đó tao quá tay.]
[Nhưng tao thích nó rồi đấy.]
[Chẳng ai chịu được khi nó trào nước mắt cả.]
[Mày sẽ thèm được-
“Mà có chuyện gì xảy ra giữa anh và hắn thế?” Charles hỏi, “Em biết là hỏi vậy hơi riêng tư nhưng mà-”
“Khi em nói hắn là giáo sư của Viện Di truyền học anh đã bất ngờ đấy. Bởi vì hắn đò chửi anh là ‘Đồ Do Thái’.” Erik cắt ngang lời cậu, “Lúc đầu bọn anh chỉ chơi cờ và trò chuyện bình thường, ừm nói cho đúng là khá nhiều. Anh đã thấy kì lạ bởi từ khi hắn biết anh là người Do Thái, hắn đã hỏi những việc không nên hỏi. Nó chẳng dễ chịu gì nhưng thằng khốn đó chẳng để anh yên, hắn thậm chí còn hỏi về việc gốc gác của anh có ảnh hưởng đên cái chết của bố mẹ anh không.”
“Thế mà hắn đã tỏ ra cực kì lịch sự.” Giọng Charles giờ đã xen chút tức giận.
“Và anh đã nổi điên lên, rồi có một vài cuộc tranh cãi sau đó.” Erik thở ra, có vẻ chả muốn nói thêm gì về chuyện này, “anh vốn định bỏ trò chơi đó, nhưng rồi anh lại nhận được lời ‘thách đấu’ từ ‘ProfX’.”
“Em hả?” Charles ngạc nhiên vì đột nhiên mình xuất hiện trong câu chuyện.
“Ừ, và anh đã nghĩ chơi thêm vài ván cũng chả chết ai. Và sau đó, em biết đấy, người ta có thể đọc vị một người qua nước cờ của họ. anh nghĩ là em biết. Và rồi những nước đi của em khiến anh tò mò. Nó…chậm rãi, nhưng chắc chắn, đương nhiên là em chơi rất khá, nhưng anh cảm giác em là người sẽ không hi sinh bất kì quân cờ nào nếu không buộc phải làm thế. Em thương tiếc chúng. Nói sao nhỉ, như kiểu người quá tốt!”
“Anh chưa gặp em đấy nhé!” Charles bĩu môi.
“Và anh đã đúng, gần 3 tháng đủ để anh biết thêm em còn ngu quá cỡ nữa!”
“Erik!”
“Charles.” Erik hít sâu, “Đáng nhẽ em không nên tranh cãi với hắn vì anh. Đừng tự chuốc rắc rối về mình như thế! Chúng ta chỉ mới là-”
“Em đã lỡ rồi.” Charles ngắt, bạo gan hẳn lên, giọng không dấu được niềm vui cho dù bị mắng, “Em không chịu được khi người ta nói về anh như vậy. Em biết anh là người tử tế thế nào.”
Erik thở dài chịu thua. Cậu chàng của hắn cứng đầu quá thể.
“Vậy về đề tài của em?”
“Em nghĩ em sẽ không bỏ phí chuyện anh đã xả bực dùm em đâu.” Cậu cười trong máy, giọng trở nên mạnh mẽ, “Em sẽ sắp xếp một bài thuyết trình, em sẽ khiến họ chịu thua. Lần này đến lượt em làm hắn bực mình!!”
“Đúng rồi, Charles của anh tuyệt lắm.” Erik cười với cậu và hắn nghe người bên kia chững lại, lắp bắp, “Anh vừa gọi em là gì thế?”
“Anh nói là ‘cưng tuyệt lắm’!”
“Anh nói lại đi!” Charles bỗng trở nên hùng hồn, hôm nay chẳng có gì có thể khiến cậu hạnh phúc hơn được nữa, “Dù chữ ‘cưng’ đó cũng hay nhưng em biết là không phải chữ đó!”
“Chữ đó đấy!”
“Em biết là không phải! Nói lại đi!”
“Vì sao anh phải nghe lời em nhỉ?” Erik hỏi và giọng Đức của anh khiến Charles muốn phát điên.
“Vì em là giáo sư đẹp trai bậc nhất đã tốn thời gian chơi cờ với anh 3 tháng qua!”
“Em buồn cười thật đấy!”
“Chúng ta nực cười từ lâu rồi! Nào, gọi lại đi!”
Erik cười lớn, vờn với Charles thêm một lúc. Nỗi buồn của cậu cứ thế bay hết từ lúc nào.
“Mà anh nói gì với Shaw thế?”
“Em không muốn biết đâu.”
Vài ngày sau, Charles đứng trước những người đến từ Viện Di truyền học, tuyên chiến trực tiếp với Shaw bằng cách chỉ ra những nguồn tài liệu, những bằng chứng chứng minh đề tài của cậu chẳng có cái quái gì là phi logic ở đây cả. Viện Di truyền học hoa Kỳ có thể là nơi nghiên cứu Di truyền học phát triển nhất thế giới, nhưng tuyệt đối không thể phủ nhận hết những nghiên cứu từ những quốc gia khác!
Để tập hợp hết được những nguồn tài liệu này trong thời gian ngắn, Charles đã phải nhờ rất nhiều sinh viên thân thiết cùng nghiên cứu và giúp sức. Shaw vốn dĩ muốn gây sự với Charles và đề tài của cậu đúng thực không có vấn đề gì hết, cuối cùng hắn vẫn phải đuối lí. Thế nhưng Charles bỗng trở nên xấu tính, đứng giữa gần chục tiến sĩ giáo sư và một loạt học sinh mà nói với Shaw.
“Tôi nghĩ những vấn đề đơn giản như vậy mà giáo sư Sebastian đã vội vàng cho là nhầm lẫn thì có lẽ trong lúc làm việc ở Viện anh cũng không tránh được vài sai sót nhỉ?”
Ý là chửi hắn không có tư cách!
Đương nhiên là Shaw tím cả mặt. Vốn dĩ đầu buổi cậu đã thấy hắn bực sẵn rồi, nhưng cậu không tiếc làm hắn điên hơn thêm tý đâu. Charles chả thèm quan tâm tới hắn, cười khoái chí khoác vai các “trợ thủ” của mình đi liên hoan ăn mừng “chiến thắng”!
[Em đang ở đâu thế?] Erik nhắn vào số cậu (Số của cậu đó nhé!).
[Bọn em đang ở Bar Hoholala. Đang ăn mừng “chiến thắng”!]
[Nhưng em sẽ về sớm để chơi cờ với anh. Em hứa đấy!]
[Anh đợi được, khi nào chuẩn bị về thì nhắn trước cho anh để online.]
Charles nhỏen miệng hạnh phúc với chiếc điện thoại. Mọi người thấy nét mặt của cậu, nhao nhao hỏi.
“Giáo sư vừa nhắn tin với ai thế?”
“Là bạn trai phải không? Khai đi, khai đi!”
“Không phải! Để em đoán nhé, thầy đang chơi Pokemon Go!”
“Đúng rồi đó!” Charles đặt ly xuống cái “cộp”.
“Một con cực quý hiếm, cực khó bắt, level cực cao!!!”
“Ô ô ô ô ô!!! Ăn mừng đê!! Uống vì giáo sư vừa bắt được con Pokemon cực hiếm!!!”
“Yeah!!!!”
Lúc tan tiệc đã là 10h tối. Charles mặc dù hú hét ầm ĩ nhưng vẫn cố gắng uống ít nhất có thể vì lời hứa với Erik. Mấy ngày nay để Charles chuẩn bị cho buổi thuyết trình, cả hai đã bớt thời gian nhắn tin và chơi cờ lại nhưng cậu vẫn dành ít thời gian để gọi điện cho anh (là gọi điện đấy nhé!). 3 tháng không phải là ngắn đối với Charles nhưng dù sao thì với cậu, việc có thể liên lạc với Erik như vậy đã là tiến triển quá tốt rồi. Có thể cậu sẽ chọn một ngày nào đó để nói là cậu thích anh lắm luôn, cho dù cậu đã nói điều đó cả trăm lần rồi nhưng cả hai đều biết có chỉ là những câu đùa.
[Em đang trên đường về rồi. Đợi em lát nhé!] Charles gửi tin nhắn và chỉ vài dây sau nó rung lên.
“Alo?”
“Em đang ở đâu thế?”
“Đang ở trước Bar, chuẩn bị về nè.”
“Được rồi. Bây giờ nhìn sang trái đi, em thấy gì nào?”
“Thật luôn hả? Giờ này á?” Charles bật cười nhưng vẫn làm theo, “Em thấy đường phố đông đúc nhiều người đi lại.”
“Em xỉn rồi. Giờ thì tìm gợi ý đi!”
Charles bĩu môi rồi nhìn quanh, điện thoại vẫn để áp bên tai, “Hưm, em thấy một shop quần áo có biển hiệu là mũi tên nhấp nháy.”
“Nhấc chân em lên và đi theo hướng đó đi nào Charles!”
“Em ghét anh thật đấy!”
“Và em sẽ còn ghét nhiều nữa.”
Charles thở hắt ra bắt đầu đi theo hướng mũi tên, vừa đi vừa kể chi tiết cho Erik nghe về chuyện chiều nay và khỏi nói cậu đã khoái chí như thế nào. Erik cũng cười với cậu và liên tục khen cậu bằng cái giọng nựng cún. Sao cũng được, miễn là cái giọng Đức tuyệt vời đó của anh đang nói với cậu.
“Cảm giác nói xấu kẻ thù chung tuyệt thật đấy!”
“Được rồi, em đến được đường X chưa?”
“Đến rồi đây và để em nói cho anh biết nhé, đầu óc lúc có hơi men vào sẽ tinh nhạy gấp nhiều lần lúc bình thường đấy. Mà em thì vốn thông minh sẵn nên không cần anh gợi ý đâu! Anh vừa lên kế hoạch từ lúc em nói em ở bar Hoholala, tức là 2 tiếng trước, và trong từng đó thời gian anh sẽ phải dựa theo trí nhớ để sắp xếp trò chơi này, nên những dấu hiệu của anh sẽ phải là những thứ cũ, ấn tượng, dễ nhận ra như con ma nơ canh sơn màu xanh cũ mèm của tiệm giày “9 feet” chẳng hạn!”
“Charles của anh giỏi ghê.” Erik nói và Charles được đợt phổng mũi từ tiếng vỗ tay phát ra từ điện thoại, “Thấy chưa! Và giờ em đang đi theo hướng tay của nó đây này.”
“Và anh không biết em yêu cái cụm từ đó của anh đến thế nào đâu.”
“Ờ, và anh cũng biết là em yêu anh nữa, vì vậy nên em đã tìm được gợi ý tiếp theo chưa?”
“Rồi đây, rồi đây! Cái cây có dấu mũi tên này.”Charles nấc lên, “Mà sao lần này toàn mũi tên không thế?”
“Thì như em nói đấy, anh chỉ dựa theo trí nhớ thôi.”
“Em có nói vậy á?”
“Hình như không, nên đi tiếp đi nào.”
Charles chu môi làm theo. Đi được một đoạn, cậu thấy mình bị bao quanh bởi những cửa hàng bán đầy dụng cụ thể thao, nhưng chúng có đều có chung một đặc điểm.
“Ở New York có một phố bán dụng cụ thể thao mà tên của chúng đều đề cập đến nước hết á hả?”
“Anh cũng từng ngạc nhiên như em!”
“Để xem nào, chỗ này gần đường-” Charles gõ gõ vào thái dương, cái gì đó liên quan đến nước, nước, nước…
“Đoán ra rồi! Là đài phun nước thành phố cách chỗ này 1 dặm!”
“Đúng rồi, giỏi lắm.”
“Đừng coi thường bộ óc của giáo sư đẹp trai này nhé!”
Charles cười hì hì rồi tắt máy để chạy cho nhanh. Trời đã bắt đầu lạnh nhưng Charles vẫn vã mồ hôi vì chạy, hơi men cũng vì thế bay đi phân nửa. Đài phun nước đang rục rịch phun lên đợt lớn nhất và màu sắc nhất khi Charles đến nơi. Dưới trời se lạnh, những cột nước khổng lồ tỏa ra hơi nước, hòa cùng màu săc dưới những ánh đèn, trở nên huyền ảo hơn bao giờ hết.
Charles nghỉ một lát để thở ra hơi rồi mới cầm điện thoại lên.
“Nó đẹp lắm, cám ơn anh.”
“Đó đâu phải điểm cuối của lần này đâu.”
“Chưa á? Thôi nào, em đã chạy rất nhiều đấy!”
“Chỉ còn một bước nữa thôi và anh cần em cố gắng.”
“Được rồi, nói em nghe đi!” Charles vươn thẳng người, chấp nhận thách thức.
“Đúng 1 nữa, đài phun nước sẽ tắt để chuẩn bị cho đợt tiếp theo, nó sẽ ngừng trong vòng 30 giây và trong thời gian đó, anh cần em tìm thứ cần tìm và chạy đến chỗ đó nhanh nhất có thể nhé.”
“Nghe có vẻ dễ nhỉ?”
“Được rồi em sẵn sàng rồi đây!” Chỉ cần tìm “thứ cần tìm”, “thứ cần tìm”…
Sau 1 phút, đài phun nước tắt ngúm và Charles có thể thấy được toàn bộ khung cảnh ở đài phun rộng lớn.
Hơi nước từ đài phun vẫn chưa tan hết, chúng hòa vào không khí giữa những hàng người đông đúc. Tiếng ồn vọng ra từ điện thoại khiến Charles ngỡ ngàng. Đó là tiếng các bé gái hét lên vì bị nước té trúng ở phía bên phải đài phun!
Nổi bật hơn tất cả mọi thứ, lọt trọn vẹn vào mắt cậu, cao lớn cùng chiếc áo măng tô bay phất phơ, khuôn mặt như thể những vị thần với các đường nét hoàn hảo nhất, người đàn ông nhìn cậu qua làn hơi nước, miệng cười với chiếc điện thoại trên tay,
“Điều em cần tìm…”
“Em đã thấy chưa?”
Mọi thứ như dừng lại ngay tức khắc. Hơi men trong người biến mất hoàn toàn. Đầu Charles nổ toang một tiếng.
Các cô bé bên cạnh nhìn đồng hồ, bắt đầu đếm ngược.
“12!”
“11!”
Và hãy chạy đến đó nhanh nhất có thể nhé!
“10!”
“Nào Charles!”
“9!”
“8!”
“Mẹ nó!!!”
“6!”
“Erik con mẹ nó Lehnsherr!!!”
“5!”
“4!”
“Eriiiiik!!”
“3!”
“2!”
“1!!!”
Đài phun nước New York bắn lên những cột nước cuối cùng của ngày, những người xung quanh hét ầm lên vì bị té nước. Charles ghét bị ướt và ống quần cậu đẫm nước, nhưng giờ những chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa vì cậu đã ở trong vòng tay anh rồi.
Erik bắt lấy Charles lúc cậu nhào vào anh khi con số cuối cùng được đếm. Tay anh ôm lấy lưng cậu, tay kia luồn vào tóc, siết chặt từ nãy giờ. Mùi thuốc lá và cả mùi bạc hà nam tính tỏa ra từ người anh làm Charles ngây ngất, người ấm đến mức cậu không bao giờ muốn buông ra.
"Em ghét anh!"
“Anh đã nói là em còn ghét anh nữa, đúng chưa?”
Charles nghe chất giọng Đức mình mê mẩn mấy ngày nay thì thầm vào tai cậu, lòng run lên, cười ngất.
“Chào anh Erik!”
“Chào em, Charles.”
“Vậy đây là anh hả?” Charles ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt hoàn hảo gần trong gang tấc, ngay lập tức ngã vào đôi mắt “xanh lá pha chút xám” đó, “Anh còn đẹp hơn em nghĩ nữa!” và nhìn hoàn hảo lắm ấy!
“Còn em dễ thương hơn anh tưởng tượng nhiều.” Erik nói, chìm sâu vào sắc xanh mà hắn từng tưởng tượng và đôi môi đỏ đến mức như tô son kia, tay vẫn ôm lấy eo cậu, “Anh vốn không định gặp em nhanh như thế, nhưng sau chuyện vừa rồi-”
“Anh nghĩ anh rất muốn gặp em. Xin lỗi vì đã không nói trước.”
“Không sao mà, em cũng đang lên kế hoạch gặp anh nhưng anh đã làm rồi.”
“Sao em biết anh sẽ đồng ý?”
“Anh sẽ đồng ý thôi.” Charles cười, “Nhưng sao anh biết đó là em?”
Erik vuốt sợi tóc lòa xòa trước mặt cho cậu, “Tóc nâu kiểu hoàng tử, trẻ, cầm điện thoại, cao 1m7, cầm cặp táp và chạy hồng hộc như điên đến chỗ này.”
“Đơn giản vậy thôi hả?”
“Chứ em mong chờ điều gì nào?”
“Em đã nhận ra anh từ phía bên kia mà không có dấu hiệu nào hết đấy nhé!”
“Sai rồi, đó là do anh đang nhìn vào em và tay anh cũng cầm điện thoại đó chứ.”
Charles bĩu môi và Erik cúi đầu cắn lên nó.
Nụ hôn sau đó mới là thứ đáng giá hết thảy. Nó tuyệt vời và hoàn hảo.
“Khoan đã…” Charles nói khi họ rời môi nhau ra, trên miệng vẫn còn hương vị của nhau, “…em nghĩ là em cần nói với điều này-”
“Anh biết!” Erik ngắt lời còn Charles há hốc, “Anh biết??”
“Em đã tỉnh rượu chưa thế? Anh đã nói anh biết em yêu anh từ lúc nãy rồi!” Erik nhíu còn Charles thì trợn mắt cố gắng nhớ cái câu đó xuất hiện hồi nào, “Anh có nói vậy á??”
“Ừ.”
“Và anh cũng yêu em Charles.”
Charles đỏ bừng mặt vì hạnh phúc và Erik đang thầm cám ơn tên ShawSeb đó đã làm hắn ghen điên lên và phải đi gặp cậu nhanh nhất có thể!
“Vậy bây giờ anh sẽ bắt cóc hay thủ tiêu em thế?” Charles cười khúc khích, tựa cằm mình vào ngực anh. Erik đảo mắt, “Ờ hẳn rồi. Hãy thấy may mắn vì anh chỉ định bắt em về phòng và làm cho em hết nghi ngờ kĩ thuật phang sập giường của anh đi!”
“Nghe như giáng sinh ấy!”
“Giáng sinh sẽ tuyệt hơn.”
“Tụi mình là cặp đôi yêu đương qua game này. Nghe ngớ ngẩn nhỉ?”
“Đây là việc khó tin nhất anh có thể làm rồi!”
“Nhưng nó đáng giá, phải không?” Charles cười và trước khi chụp lấy đôi môi cậu bằng môi của mình, Erik khẽ nói, “Đáng!”
end