
Khi họ đánh bại được Thanos và mang những người đã mất về, Peter thấy mình bám Tony nhiều hơn bình thường; Tony, tương tự như Peter, có vẻ như anh không thể không tìm lí do để đi cùng với Stephen Strange. Một đem nọ, khi thiếu ngủ hơn bình thường, anh lầm bầm điều gì đó về “Những tên phù thủy ngu ngốc với những cái áo choàng sống ngu ngốc trao đổi những hòn đá vô cực cho những mạng sống ngu ngốc không quan trọng”, nhưng sau đó khi hỏi về điều này, anh lại kiên định phủ nhận – và, bằng một cách huyền bí nào đấy, những phân cảnh bảo mật trong đêm hôm đó đã được xóa khỏi bộ nhớ dữ liệu của FRIDAY. Bất chấp điều đó, tất cả chung quy lại là Peter đeo bám Tony, người cũng đeo bám Stephen và tóm lại, những người đó tạo thành một kiểu gia đình kì lạ bởi những thành phần cần người để mình dựa vào.
----------
Với Peter, tất cả bắt đầu khi đống bụi được dọn dẹp – theo nghĩa đen. Cậu không chắc trăm phần trăm về những gì đã diễn ra, nhưng cậu nhớ được cảm giác của việc từ từ tan biến, khuôn mặt đau khổ của ngài Stark khi cậu cầu xin Tony tìm cách để dừng lại những gì đang xảy ra. Vì vậy, một phần lí do cậu đeo theo người đàn ông này là cảm giác tội lỗi; cậu đã khiến ông trông như vậy. Cậu khiến ông buồn, sợ hãi và đau khổ. Peter đã, cho đến giờ phút này, thừa nhận bản thân vẫn thấy một phần nhỏ của Tony bị đè nặng bởi trọng trách với sự tồn tại của mình; như thể cậu là một mối ung nhọt cho ông, người đã có thể làm tốt hơn nhiều so với việc giành thời gian để trông nom một cậu nhóc mới lớn. Nhưng một lí do khác để cậu không ngừng “tìm kiếm bản thân trong một nhóm người” hay “cứ quyết định đu dây lên đã” là vì cậu nhớ lại lúc… cái lúc nào đó sau khi cậu tan biến khi mà không có dì May hay Tony kế bên. Cậu không nhớ là mình có thấy ai không, nhưng cậu đặc biệt cảm thấy sự thiếu vắng họ, và cậu giành nửa số thời gian sau khi nhóm Avengers sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy cho dì May, nửa còn lại cho Tony.
Tony không hề cảm thấy phiền khi cậu nhóc long bong quá nhiều; anh sẽ không bao giờ thừa nhận – là anh vô cùng tự hào – nhưng anh rất vui lòng với việc Peter tiếp tục ghé qua. Tony có thể so sánh các vết sẹo PTSD với những cái tệ nhất trong số chúng song, cái mà anh luôn cố, một cách thương xót, trốn tránh là ảo giác. Vì vậy, khi được Peter ghé thăm, đó là một bằng chứng sống, sinh động và đầy màu sắc chứng minh anh đã thành công. Rằng họ đã mang tất cả mọi người trở về. Rằng Thanos đã không chiến thắng. Rằng, chỉ duy nhất một lần, Tony được về nhà khi trận chiến kết thúc mà không cần nghĩ về mọi thứ tan thành những mảnh nhỏ. Tất cả mọi lần khi cậu nhóc chạy ra khỏi thang máy, liếng thoắng về các câu chuyện về việc cậu “tình cờ ghé qua” khi cậu quyết định “đu dây”, một vài phần trong linh hồn Tony lại trở nên mạnh mẽ hơn cả.
Về phần Strange, Tony không tìm được một lời giải thích phù hợp, xét trên mọi khía cạnh, rằng tại sao hai người họ không nên thân thiết với nhau. Chết tiệt, nếu bạn nhìn vào sự tương tác giữa họ và trong trận chiến đầu tiên chống lại Thanos, họ chưa tiến xa đến mức ấy. Nhưng sau đó Strange đã phải rời đi và làm một việc Tony chưa từng nghĩ nó sẽ xảy ra, phần lớn là vì Strange đã cho rằng nó không có khả năng xảy ra, và cứu mạng Tony. Và có lẽ một phần trong Tony cảm thấy rằng anh phải kệ thây nó và đối xử tốt với người ấy (hiện tại) vì hiển nhiên anh sẽ không còn sống nếu không có Strange, nhưng cũng có một phần trong Tony – quyết định bật chửi khi bản thân vô cùng thiếu ngủ và anh đã thừa nhận có gì đó sai sai với một vài thứ mà Steve lưu lại – rằng anh bám theo Strange vì tuy người đàn ông đó không biết rõ về anh, và vẫn giao phó toàn bộ vận mệnh thế giới vào tay anh. Tony chưa từng có một người sẵn sàn tin anh một cách mù quáng đến thế kể từ khi Rhodey lần đầu bước vào cuộc sống của mình – trừ khi bạn tính cả Peter, một lựa chọn mà Tony đã bỏ qua, xét đến việc bởi vì cậu nhóc luôn có các ngôi sao nhảy múa trong mắt và chưa nhìn thấy được bóng tối trong Tony. Strange không những đã thấy, anh còn có một bóng tối để đáp lại, và việc từng nói rằng anh ấy cảm thấy điều đó khiến Tony có thể hiểu được.
Còn Stephen, thẳng thắng mà nói thì phần lớn anh thấy thật kì lạ khi mà Tony và Peter có thể chịu đựng được việc quấn lấy anh như vậy. Anh không phải kiểu người thân thiện về mọi nghĩa, hay thốt ra những gì xuất hiện trong đầu mà không nghĩ rằng nó sẽ nghe như thế nào, hoặc khả năng nó có thể làm tổn thương những người xung quanh hay không. Anh hay nói những thứ về Tony hoặc tỏ vẻ với Tony theo cái cách mà anh biết sẽ làm tổn thương người kia, nhưng Tony chỉ cười hô hố rồi vỗ vai anh, hoặc, trong một dịp nào đó, choàng một cánh tay lên vai anh và nói một thứ gì đó như “Aw, tôi biết là tôi luôn luôn là người anh thích mà, Bác sĩ Phù thủy à.”
Thậm chí Peter cũng cảm thấy ấm áp với Stephen theo một cách nào đó, thăm viếng anh ở Sanctum, kể cả những ngày Tony không ở đấy, liếng thoắng với Stephen ở tốc độ xấp xỉ một triệu chữ mỗi phút. Chẳng những thế, cậu còn không hề mong đợi Stephen đáp lại mình, coi những tiếng mơ hồ như “uh-huh” và “mhm” như là một kiểu xác nhận rằng các câu chuyện cậu kể ít nhất đã được lắng nghe, và tiếp tục. Có một lần, Stephen đã cười khi nghe Peter kể thứ gì đó về một cậu nhóc tên Flash, và mặt Peter như muốn tách làm hai khi cậu ngoác mồm cười như một lời đáp trả. Sau lần đó, số lần Peter viếng thăm còn nhiều hơn nữa, thậm chí còn muốn giành cả những buổi chiều bên cạnh Stephen, không nói gì cả, chỉ là ngắm nhìn vị Phù Thủy Tối thượng làm việc trong im lặng.
----------
Và, nên, một gia đình kì lạ đã được hình thành. Những Avenger khác hiếm khi nói gì về điều đó, để giành các trò đùa ở đây và ở kia; Clint cuối cùng cũng đùa rằng Stephen và Tony giống như đã đồng thời nhận nuôi Peter, và đó là lúc mọi thứ mất kiểm soát. Thor, nghe trò đùa đó mà không nhận ra sự thực đó là một trò đùa, đi gọi một cái bánh kem kỉ niệm, ăn mừng việc họ có thêm thành viên mới trong gia đình dù Thor cũng thừa nhận rằng anh “đã không biết việc họ đến với nhau theo một cái cách như vậy.” Sau sự kiện nho nhỏ đấy, mọi người bắt đầu coi Peter như là con của Tony và Stephen, thậm chí cả hai cũng thấy chỉnh bản thân mình tham gia trò này. Khi mà Peter than phiền về độ khó của bài kiểm tra, Tony sẽ đẩy cậu về phía Strange và nói “Không, nó là con anh khi nó làm không tốt ở trường. Tôi chưa bao giờ bị như vậy cả.” Hoặc, khi Peter đang làm rối tung lên với thiết bị nhả tơ của cậu và “lỡ tay” phun nó lên cánh tay mới toanh của Bucky, Stephen sẽ chỉ về phía phòng thí nghiệm và nói “Anh biết luật rồi đó. Nó là của anh khi nó phá hỏng đồ.”
Nên, thực sự, mọi người nên thấy trước được điều này sẽ xảy ra. Peter đã ở tòa nhà cả ngày để chuẩn bị cho một bài thi và cứ nhấn mạnh rằng cái hướng dẫn mà cậu đang điền có giá trị rất lớn trong điểm số của mình, nên họ không thể để cậu dừng lại cho đến khi hoàn thành. Một cách tự nhiên, điều đó có nghĩa là Peter để lại cái hướng dẫn học tập đó khi cậu về nhà vào buổi tối. Cho nên, sáng hôm sau, Stephen không lấy làm ngạc nhiên lắm khi điện thoại anh reo lúc 8:05 sáng, hiển thị tên và mặt Peter trên đó
Anh trả lời với một nụ cười khô khốc, nói, “Phải rồi, ô đứa con phiền toái không-phải-của ta? Ta có thể làm gì cho cậu vào buổi sáng thứ ba đẹp trời này?”
Peter thở dài, và Stephen có thể tưởng tượng ra cảnh cậu đang đảo mắt. “Con để quên cái hướng dẫn học tập ở tòa tháp tối qua rồi. Cha mang nó qua đây được không? Con định hỏi Ngài Stark nhưng cha nhanh hơn nhiều với cái nhẫn ấy. Con sẽ ở hội trường trong tòa nhà khoa học, và nó hoàn toàn trống trơn, nên cha không cần phải lo lắng về việc bị nhìn thấy bởi người khác, con thề.”
Stephen vờ nặn ra một cái thở dài nặng nề trước khi khi đáp lại. “Được thôi, Peter, ta qua đó ngay đây.”
“Cảm ơn, ‘cha’,” Peter nói với một tiếng cười. “Đừng nói ‘người cha’ kia nhé, nhưng mà thật ra ‘cha’ mới là người con thích hơn cả.”
Stephen cầm tờ giấy lên, nhẹ nhàng nhét nó vào áo choàng của mình, và mở một cánh cổng đến hội trường ở chỗ Peter… chỉ để được chào đón bằng một tràng hoang nghênh cuồng nhiệt, và Peter hét lớn: “TẤT CẢ MỌI NGƯỜI TRONG CĂN PHÒNG NÀY NỢ TỚ NĂM ĐÔ. TỚ ĐÃ BẢO RẰNG CHA TỚ LÀ MỘT PHÙ-”
Peter chưa kịp kết thúc câu nói của mình thì Stephen đã mở một cánh cổng khác đến xưởng của Tony ở tòa tháp và kéo anh qua. “-thủy. Ồ. Cái gì…?”
Stephen chỉ nhìn Tony một cái rồi mệt mỏi ra hiệu về phía Peter. “Lừa tôi mở cổng vào một lớp học đầy đồng bọn của cậu ta. Con anh. Của anh. Mang nó đi đi.” Và với điều đó, Stephen mở một cánh cổng khác về Sanctum, bỏ mặc Peter với Tony.
“Vậy…” Tony bắt đầu. “Chúng ta kiếm được bao nhiêu từ vụ đánh cược nhỉ?”