
“Nếu anh mạnh đến vậy, sao anh không cứu được cô ấy?!”
Tiếng hét của Clint vang rền khắp sân, vọng cả vào nhà. Tony lập tức đứng bật dậy.
“Ở đây với chú Happy nhé, Maguna.”
Hắn đặt cái ly của mình lên bàn, con gái ngoan ngoãn đứng yên dưới sự trông coi cẩn thận của Happy, và hắn chạy vội ra sân. Hắn đẩy mình qua cửa chính, Tony cau mày, rất không vui với khung cảnh trước mắt.
“Tôi xin lỗi,” Stephen thì thào, nhỏ đến nỗi Tony không chắc có ai nghe được anh chăng – cũng không chắc anh có muốn ai nghe mình nói không nữa.
“Xin lỗi hả? Anh vừa lèm bèm cái đó trong miệng đấy hả?” Clint vặc lại, giọng anh ta nghe càng lúc càng điên tiết qua từng chữ một.
“Tôi thành thật xin lỗi,” lần này Stephen nói nghe rõ hơn.
Nhưng xem ra nó không xoa dịu được Clint. Một chút cũng không.
“Tuyệt chưa! Anh xin lỗi kìa. Nhưng Nat chết là tại anh. Và câu xin lỗi vớ vẩn của anh có đưa cô ấy về được đéo đâu!”
Clint đang phẫn nộ. Anh ta đang đau buồn. Nhưng anh ta trút giận lên nhầm người mất rồi.
“Tất cả là tại anh!”
Stephen không cục cựa mảy may, thậm chí còn chẳng buồn chớp mắt khi Clint lao về phía trước rồi đấm thẳng vào mặt anh. Anh ngã bật về sau, máu văng đầy xuống đất.
“Đm tất cả đều là lỗi của anh!” Clint thét lên trong khi Sam và Bucky kìm anh ta lại ngăn không cho anh ta tấn công lần nữa.
Anh ta suýt giật thoát được khỏi gọng kìm của hai người họ, Tony dợm bước về phía trước. Hắn sẵn lòng để những đồng đội Avengers tự giải quyết mâu thuẫn nội bộ theo cách mà họ muốn – và nếu họ muốn dộng ai đó cho tỉnh ra thì đấy là việc của họ thôi. Nhưng không ai có thể bị đánh, dù thậm chí chẳng buồn chống trả, trên sân nhà hắn đâu.
Có điều trước khi Tony kịp lên tiếng, Pepper đã bước vào.
“Chuyện gì đây?” cô hỏi, giọng rắn đanh. Cô chẳng thèm đợi ai đó trả lời – làm như họ đáp được câu nào cho tử tế khi cô đã cất cái giọng đó lên ấy. “Không ai được đánh nhau trong nhà tôi! Hôm nay chúng ta mừng cho những người ta đã đưa trở lại và mặc niệm cho những ai đã mất. Đây không phải là lúc để đánh nhau, và tôi cũng không chấp nhận đâu. Mấy người rõ chưa?”
Clint có lẽ sẽ gân cổ cự nự, nhưng còn khuya anh ta mới cãi được Pepper. Anh ta là một Avengers, nhưng cô nguy hiểm hơn anh ta nhiều, Tony tự hào nghĩ. Xem ra vợ hắn xử lý vụ này ngon ơ.
Hắn băng qua bãi cỏ đến bên vị pháp sư tội nghiệp còn đang ngồi gục trên đất, trông hốc hác và thảm bại ê chề. Mũi anh chảy máu ròng ròng, vùng da bên khóe mắt bắt đầu bầm lên. Tony túm lấy vai anh.
“Nào, để tôi lo cho anh.”
Stephen ngước lên nhìn hắn. Có một nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt đầy cam chịu của anh như khiến trái tim Tony vỡ vụn ra. Stephen đứng dậy và ánh mắt đó biến mất. Cả hai lặng lẽ đi xuyên qua đám đông, băng qua bãi cỏ để vào nhà. Tony khẽ đẩy anh vào phòng tắm.
“Đến nơi rồi,” hắn nói nhỏ, đỡ Stephen ngồi xuống mép bồn tắm. “Fri, cái hộp sơ cứu để đâu?”
“Dưới bồn rửa tay ấy boss,” con bé AI đáp lại ngay lập tức, và Tony cúi xuống chỗ cái bồn rửa để tìm một cái hộp nhỏ, mở nó ra để lấy vài cục bông gòn và thuốc sát trùng, dù hắn không rõ mình phải làm gì với chúng lắm. “Tôi đề nghị thêm túi đá chườm nữa nhé, boss?”
“Cưng là nhất cưng ơi.”
“Đương nhiên rồi,” nó đáp, Tony bật cười.
Hắn quay lại với Stephen cùng cái khăn ẩm để lau đi vết máu, đưa cho anh cái túi chườm lạnh. Mấy ngón tay của Stephen run bần bật khi nhận lấy nó và áp nó lên trán, môi bật ra một tiếng kêu đau.
“Anh không cần phải làm hết mấy chuyện này đâu,” sau cùng vị Phù thủy xứ Oz nói. “Tôi ổn mà.”
“Ừa, nhìn vào gương mà coi, bác sĩ, và nói với cái mặt của anh ấy,” Tony khịt mũi.
Hắn thấy một nụ cười thoáng hiện trước khi hắn đưa khăn lau qua mũi, môi, cằm, và mấy vết máu bê bết trên mặt Stephen.
“Sao anh không gửi Clint đến Chiều không gian Tà ác hay cái chốn địa ngục với tên quỷ gì đó?” Tony hỏi, cố kìm lại từng tiếng kêu đau cùng Stephen mỗi lần cái khăn lau qua vùng da nhạy cảm.
“Chiều không gian Tối,” Stephen chỉnh lại.
“Ờ.”
Một khoảng lặng trôi qua. Tony giặt sạch máu khỏi cái khăn trước khi áp nó lên lần nữa. Hình như máu đã ngừng chảy rồi. Chỉ còn lại vết bầm xấu xí nơi khóe mắt Stephen. Úi, trông đau phết.
“Fri, quét vị bác sĩ của chúng ta cái được không cưng? Chắc chắn là không có vết thương nào sâu hơn nhé?”
“Tôi ổn mà,” Stephen cự nự với một tiếng rên khẽ đủ nói lên điều ngược lại.
“Fri?”
“Vị bác sĩ nói đúng đấy boss. Không có vết thương nào sâu hơn.”
“Tốt.”
Tony nhìn dáng người suy sụp rệu rã trước mặt, trông chẳng có vẻ gì là tốt cả. Nếu như không có thêm những vết thương vật lý nào, vậy thì xem ra vẫn còn vết thương tâm lý sâu sắc hơn, đau đớn hơn. Người đàn ông này bị thương, bị kiệt sức, và cạn kiệt cả về mặt tinh thần. Trong lòng Tony chợt dâng trào nỗi thôi thúc muốn giúp anh, muốn cứu vãn chuyện này, dù chuyện này có là gì đi nữa.
Hắn muốn thấy vị pháp sư quyền năng hóm hỉnh mà hắn từng chạm trán từ lần đầu tiên gặp mặt.
Hắn muốn cú nháy mắt thả thính kỳ cục đằng sau nguồn ma thuật mạnh mẽ, muốn gấu ó với người không thèm chấp nhặt mấy câu vớ vẩn của hắn mà thực sự lắng nghe và thuận theo.
“Rồi, sao anh không ngăn anh ta lại?” hắn hỏi lần nữa sau một phút trầm mặc.
Hắn quăng cái khăn nhuốm máu vào giỏ đồ giặt rồi tựa mình vào bồn rửa tay, mắt nhìn Stephen chăm chú.
“Vì anh ta đang đau buồn. Và anh ta nói đúng,” Stephen khẽ khàng đáp.
Trong nỗi thảm bại ê chề.
Tony không thể chấp nhận được chuyện này. Nếu đã có Pepper bảo vệ Stephen khỏi Clint, vậy xem ra Tony sẽ phải bảo vệ anh khỏi chính bản thân anh nữa. Cũng chưa phải chuyện kỳ quặc nhất mà hắn từng làm.
“Vớ vẩn. Đây đâu phải lỗi của anh.”
Stephen nhướn một bên mày sau cái túi chườm nhưng đau đến bật thốt và làm rơi cả cái túi. Tony nhặt nó lên giúp anh, và thay vì trả nó lại cho vị pháp sư, hắn đưa nó lên mặt anh, nhẹ nhàng áp nó bên thái dương anh.
Stephen chỉ thở dài, đôi mắt nhắm lại trong khoảnh khắc, để Tony chăm sóc anh. Tình cảnh hiện tại có hơi thân mật hơn hắn dự đoán nhưng khi trông Stephen chấp nhận sự giúp đỡ của mình, Tony thấy ấm lòng hẳn.
Và ừ, hắn rõ ràng thấy được trong tương lai mình sẽ còn gần gũi với vị pháp sư này hơn.
“Đó không phải lỗi của anh đâu,” hắn lặp lại.
“Thực ra có đấy. Tôi đã chọn con đường đó, con đường mà cả Natasha và Steve đều phải chết. Cái chết của họ là từ tay tôi mà ra.”
“Vớ vẩn hết sức! Anh đâu có đẩy Nat trên Vormir, là cô ấy tự nhảy. Anh đâu có mang cái găng vào tay Steve, là cậu ta tự đeo lên và tự mình búng tay dù biết rõ rằng mình không thể sống sau cú đó được. Anh không hề giết họ. Là họ chọn cách hy sinh bản thân để cứu tất cả chúng ta, và tin tôi đi, tôi cũng sẽ làm điều tương tự mà không hề oán trách anh chút nào. Anh có biết mình đã làm gì không?”
“Đắm chìm trong sự tự trách, bôi tro trát trấu lên sự hy sinh vĩ đại của bọn họ?” anh thì thào hỏi lại trong nỗi ê chề và tự ghê tởm bản thân.
“Không phải.” Móa, anh chàng này thực sự cần được bảo vệ khỏi chính bản thân anh. Tony cũng biết cảm giác tự trách mình vì mọi thứ là thế nào, nhưng Strange ở một trình độ khác hẳn. “Anh đưa chúng tôi đi đúng đường, anh mạo hiểm ý thức của bản thân để xem hết mọi tương lai và dòng thời gian khả thi. Anh là một anh hùng đấy.”
Cuối cùng Stephen cũng chịu nghe vào. Anh chớp chớp mắt, ngước lên nhìn Tony, nhưng lần này có gì đó khác lạ trong đôi mắt anh. Một thứ tình cảm sâu sắc mà Tony chẳng thể gọi tên. Nó khiến tim hắn đập dồn.
Stephen vươn tay khẽ chạm vào bên đầu Tony. Một sự tiếp xúc nhẹ như lông hồng và thân mật hơn hắn nghĩ. Nhưng trước khi Tony kịp nói điều gì, cửa phòng tắm bật mở và Pepper bước vào.
Stephen vội rụt tay lại nhưng Tony giữ nguyên vị trí. Hắn không muốn giấu vợ bất kỳ điều gì. Hơn nữa, nếu có gì đó nảy nở với vị pháp sư, hắn dám cá là Pepper sẽ muốn tham dự trong đó. Chà, thực ra thế lại hay, cả ba người bọn họ trong ngôi nhà này. Tony dường như mường tượng được khung cảnh đó.
Khoan, hình như hắn nghĩ hơi quá rồi, phải không? Ai trách hắn được bây giờ, sau tất cả, hắn là người nhìn xa trông rộng mà.
“Anh ổn chứ, Bác sĩ Strange?” Pepper hỏi.
“Cô cứ gọi tôi Stephen là được. Và ừ, ôi ổn. Tony lo cho tôi đây rồi.”
Pepper nhìn sang chồng. Tony nháy mắt, cô mỉm cười đáp lại. Tay hắn vẫn áp bên thái dương Stephen – có cái túi chườm giữa bọn họ, nhưng thiệt tình nó có nghĩa gì đâu chứ?
Pepper bước sang bên cạnh Stephen, cẩn thận nâng cằm anh lên để xem anh cho kỹ – và lần này không có túi chườm hay bất cứ dụng cụ y tế nào khác để viện cớ cho sự gần gũi này cả. Stephen cứng người trong khoảnh khắc, rồi thả lỏng người ra trước sự tiếp xúc của cô.
“Anh làm tốt lắm,” cuối cùng Pepper nói, với ngón tay khẽ vuốt qua gò má Stephen. Vị pháp sư khẽ run lên. Rồi cô bước lùi lại, để khoảnh khắc rung rinh ấy trôi vụt đi. “Tony, anh ở lại với anh ấy nhé, em sẽ tiễn mọi người về nhà,” nghe như cô đang giao việc hơn là yêu cầu.
“Vâng thưa phu nhân,” Tony nhanh nhảu đáp ngay lập tức.
“Và Stephen này?”
“Vâng?”
“Ở lại ăn tối với chúng tôi. Nha?”
Trong một khắc do dự, đôi mắt xanh ngọc đảo qua đảo lại giữa Tony và Pepper, anh nuốt khan, cuối cùng mới nói.
“Tôi sẽ ở lại.”
Ái chà chà, Tony nghĩ thầm. Hóa ra chuyện này lại vui rồi đây. Tất cả rồi sẽ dẫn họ đến đâu nhỉ, Tony háo hức mong chờ.