Đừng gọi Đội trưởng Mỹ là bố

Captain America - All Media Types Spider-Man - All Media Types
Gen
M/M
G
Đừng gọi Đội trưởng Mỹ là bố
author
Summary
Peter tình cờ nói với phụ huynh rằng cậu là Người Nhện. Bây giờ cậu phải đối mặt với mấy hành động ngốc, bảo vệ thái quá của hai ông bố nhà mình.
Note
Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không repost.Translated with permission from the Author, please don't bring any where or re-up.

Peter gặp rắc rối. Không, còn hơn cả “gặp rắc rối” ấy chứ. Cậu tiêu rồi. Cậu hoàn toàn tiêu tùng rồi. Không, sắp ngủm rồi cũng nên. Cậu sẽ dính dớp tới năm sau, mười năm sau, một trăm năm sau mất. Và tất cả chỉ vì cậu quên mình đang mặc trang phục anh hùng. Đương nhiên rồi, Người Nhện mới ra mắt trong vòng ba tháng đổ lại, hai bố đã là phụ huynh của cậu trong vòng mười năm lăm lận (kể từ khi họ nhận nuôi cậu khi cậu lên bốn). Đặt hai chuyện đó lên bàn cân thì hoàn toàn dễ hiểu khi cậu lỡ miệng gọi bố là “Bố.” Nhưng hành động đó lại không lí tưởng lắm khi có quân đoàn robot tấn công thành phố, mà nếu trước đó cậu cứ thế bỏ đi thì tội lỗi quá.

“Nhóc vừa gọi tôi là gì cơ?”

“Ừm… Bóooo? Bố-ô hô?” Ngay cả Peter cũng phải thừa nhận câu vừa rồi… tệ. Tệ vãi. Hơn cả tệ, siêu tệ. Có lẽ cậu nên ngậm miệng ngay từ đầu thì hơn.

Đội trưởng Mỹ ngay lập tức bước tới chỗ cậu, sỏi bị nghiền vụn dưới chân hắn, “Peter.”

Cậu thực sự nên ngậm miệng lại thì hơn.

“Cái gì? Khồng! Phụt! Cháu có biết ai tên là Peter đâu.” Peter cố gắng đạp tiếp chiếc xe đạp định mệnh, nhưng từ vẻ mặt của bố, cậu khá chắc kèo rằng xe đạp của cậu mất mẹ nó xích rồi, có lẽ bay luôn cả yên xe, tay lái nữa. Thật sự đó, cậu đang kẹt trong một cái bẫy không lối thoát. Có thể cậu mười chín tuổi rồi, nhưng hai bố vẫn sẽ cấm túc cậu trong vòng một thiên niên kỉ tới. JARVIS sẽ đưa họ bản báo cáo theo giờ (đặc biệt là nếu ba đủ điên). Chuyện này đã từng xảy ra rồi. Đó là lần cậu báo đời muốn đua xe cháy phố để gây ấn tượng với MJ. Nhưng hiện tại cậu muốn làm anh hùng, và cậu sẽ bị cấm túc cho tới lúc chết mất. Ba sẽ tái lập trình JARVIS để đảm bảo cậu không rời tháp được nữa.

May cho Peter, bỗng dưng có một vụ nổ khiến họ gần như bị thổi bay. Bố chỉ hằm hằm chỉ vào cậu rồi nói, “Chưa xong đâu, Peter,” sau đó chạy đi xử lí mấy con robot quái đản.

Peter, không phải thành viên của S.H.I.E.L.D, đành lủi thủi đi về nhà. Cậu cởi đồ đi tắm, và cầu nguyện với Thor hai bố sẽ quên rằng cậu đã gọi Đội trưởng Mỹ là “bố” giữa một trận chiến. Đó giờ cậu diễn tốt đấy chứ! Cậu bảo với họ rằng mấy lần thức muộn là để học, và mấy vết bầm là do đùa nghịch quá trớn với lũ bạn. Cậu giấu lẹm việc mình có thể trèo tường và có sức mạnh siêu phàm. Hai bố không biết cậu bắt đầu dùng phòng gym và các thiết bị chuyên dụng, cũng không biết cậu dùng phòng thí nghiệm của Bruce để làm máy bắn tơ nốt.

“Hai bố không biết,” Peter rên lên và nhảy lên giường, vẫn khỏa thân sau khi tắm. “Mọi chuyện đã từng rất êm xuôiiiii!”

Peter chôn tiếng rì rầm vào gối. Có lẽ nếu cậu trả cho Giáo sư một khoản hậu hĩnh, chú ấy sẽ xóa câu lỡ miệng của cậu khỏi trí nhớ của hai bố. “Hừ, thà thuyết phục Magneto múa cột còn hơn bảo Giáo sư X làm chuyện trái đạo đức. ‘Cháu phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, bla bla bla.’ JARVIS! Nhớ bảo tôi khi nào bố và ba về nhà nhé?”

“Đương nhiên rồi Peter,” JARVIS lạnh nhạt đáp. “Cậu chủ có phiền nếu lần này tôi bảo cậu mặc quần áo trước khi họ về không?”

Peter rên lên nhưng vẫn rời giường để mặc quần lót và quần dài. “Chú có nhất thiết phải nhai lại vụ lần trước không?”

JARVIS giữ im lặng.

“Mẹ kiếp…” Peter tự lẩm bẩm và nghĩ về lần hai bố bắt quả tang cậu đang làm điều cậu không được phép làm. Lúc đó cậu mười bảy, mất đời trai đúng một tiếng trước khi nhị vị phụ huynh về nhà sớm. Cậu mặc nhầm chiếc quần lót màu hồng trắng của MJ, chưa kịp kéo quần ngủ lên thì cửa mở, câu hỏi nửa chừng liệu cậu đã ăn tối chưa của bố và ba tức thì bay màu luôn.

Ba vẫn chưa buông tha cho cậu về vụ đó. Ba nghĩ nó buồn cười.

“Hiển nhiên là JARVIS cũng thấy vậy,” cậu u ám lẩm bẩm.

“Hai bố của cậu chủ vừa tiến vào thang máy, Peter.”

“Hừ, tuyệt chưa,” Peter mặc vội chiếc áo phông đen và gặp hai bố ở phòng khách, chứ không phải đàm đạo trên giường cậu (giống lần trước).

Peter nghịch mấy vết rách trên áo và đổi chân vắt chéo liên tục. Cậu cắn da chết ở môi, bẻ khớp cổ và duỗi vai, nhưng vẫn không hề bớt lo lắng.

‘Mình toi rồi,’ cậu nghĩ. ‘Có lẽ mình chỉ nên trưng ra “gương mặt tội lỗi” ngu ngốc của mình thôi. Hai bố sẽ giết mình mất.’

Cửa thang máy ‘đinh!’ một tiếng rồi mở ra.

Steve trông rất giận dữ.

Tệ hơn, Tony trông rất giận dữ.

‘Mình sẽ không bao giờ được rời nhà nữa. Họ sẽ nói với mọi người rằng mình bị bệnh hoặc sẽ bẻ gãy chân mình hoặc trói mình vào ghế trong suốt phần đời còn lại của mình mất. Mình sẽ phải để tóc dài và đổi tên thành Hoàng tử Tóc Mây để gặp người khác. Trời ạ, chỉ có ba mới nói đùa kiểu vậy thôi. Ôi chết tiệt.’

“Peter,” Steve đi vào phòng, mặt trưng ra vẻ tức giận còn đáng sợ hơn lúc chú Bucky đưa cậu đi tàu lượn siêu tốc năm cậu tám tuổi khiến cậu ói sạch vào ba tiếng sau.

Peter nhanh trí giơ hai tay lên hàng. “Con có thể giải thích?”

“Không được.” Steve, thay vì phạt, mắng, hay bắt cậu rửa bát cho Clint trong một tuần, đã vươn tay ôm chặt cậu. Peter khá chắc rằng cậu nghe thấy sống lưng cậu kêu răng rắc.

“Bố ơi?” Cậu hổn hển.

“Peter Benjamin Parker-Rogers-Stark! Con. Là. Đồ. Ngốc,” với mỗi chữ thốt ra, Steve lại gia tăng lực tay ôm Peter thêm một chút.

Đột nhiên, Peter rời khỏi vòng tay bố và nhào vào vòng tay ba.

Tony tiếp lời, “Nhưng con cũng là cậu bé tuyệt diệu nhất mà bọn ba từng gặp —”

“Nhưng đừng nghĩ rằng bọn ba không giận. Hai bố chỉ mừng rằng con vẫn ổn, Peter.”

“Con nghĩ gì vậy? Tập tành làm anh hùng?” Tony lùi lại. “Công việc này đòi hỏi nhiều thứ ngoài bộ đồ bóng bẩy và mấy lần xuất hiện hoành tráng, Peter. Tin ba đi, ba biết mà.”

“Con biết mà hai bố.” Peter nhìn nhị vị phụ huynh nhà mình và thử đánh giá xem cậu đã khiến họ tức giận, phiền lòng và lo lắng nhiều như thế nào. Hình như là rất nhiều đó. Có lẽ phải hơn. Có lẽ là cả tấn lo lắng. Ừ tầm đó đấy. “Con chỉ… con chỉ muốn trở nên giống như hai bố. Tạo đột phá, giúp mọi người, ngăn bạo lực,” Peter nhún vai.

“Peter.”

Peter nhìn bố rồi cúi gằm đầu. “Dạ?”

“Con là người lớn rồi. Nếu đây là những gì con thực sự muốn làm, bố và ba có thể giúp con.”

Peter sốc liên hoàn sốc. “Sao cơ ạ?” Cậu lắp bắp, “Con tưởng – con tưởng hai bố sẽ, kiểu, giận điên lên ấy. Rồi cấm túc con mãi mãi?”

“Ồ đúng vậy đấy,” Tony đi khỏi và ngồi xuống sofa. Steve kéo Peter ngồi xuống giữa họ, giống như khi cậu còn bé và họ cần họp gia đình.

“Nhưng bố con và ba đã bàn bạc trên đường từ HQ về nhà và bọn ba quyết định rằng nếu đây là điều mà con thực sự, thực sự muốn làm, thì cả hai sẽ giúp con. Ba có thể giúp con với máy bắn tơ và làm cho con áo giáp trọng lượng nhẹ hay là gắn tàu lượn vào tay áo giáp. Cái đó gọi là gì nhỉ cưng? Dù sao thì, con không được từ chối cho ba xem qua cái máy bắn tơ đó. Nó hỏng từ trước rồi và thề với Chúa và Odin, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, con sẽ bị cấm túc năm năm.”

Peter nhăn mặt, “Ba, ba định—?”

Steve xen vào, “Con trai à, ba con muốn nói là chúng ta có thể hướng dẫn con, hoặc huấn luyện con. Phản xạ của con rất đáng kinh ngạc. Thêm vào đó, bố và ba nghĩ rằng bố có thể dạy con vài kĩ năng cận chiến và thế phòng thủ. Chúng ta có thể dùng phòng gym của bố để kiểm tra giới hạn của con, cho con đường liên lạc riêng để con dễ bề liên hệ chúng ta hoặc JARVIS khi cần thiết. Hai bố muốn con an toàn và sáng suốt trên con đường trở thành siêu anh hùng.”

“Và!” Tony vòng một tay qua người Peter khiến cậu nép sát vào người anh. “Con ngầu lắm khi có thể leo tường đấy. Kiểu, cực kì ngầu – không, siêu ngầu luôn. Con trai tôi, người Đàn Ông Nhện.” Tony lau đi giọt nước mắt giả vốn không tồn tại.

“Baaaa! Phải là Người Nhện mới đúng.”

Nhưng Tony chỉ nhếch mép, vò tóc Peter rồi hôn chóc lên má con trai anh.

“Baaaa!”

Sau đó, Steve cũng vươn người và hôn lên thái dương bên kia của Peter.

“Dù sao thì,” bố nói, “con bị cấm túc một tháng vì đã giấu chuyện này khỏi hai bố.”

“Thôi nào bố!!!!” Nhưng hai bố quay ra lườm khiến Peter mím môi và thỏa hiệp, “Được thôi. Con xứng đáng bị vậy.”

“Đương nhiên rồi!” Tony vỗ vỗ đầu gối Peter rồi đứng dậy đi tới bếp. “Ba đi làm bỏng ngô! Hai người muốn xem phim không?”

“Nhất trí,” Peter và Steve đồng thanh đáp lại.

Peter nhìn chằm chằm vào tay cậu và tự hỏi liệu ba có cấm cậu bén mảng vào phòng thí nghiệm để giúp ba như lần trước hay không.

“Peter.”

“Dạ?”

Steve dịu dàng, nhưng có chút lo âu nhìn cậu. “Con biết bố và ba yêu con đúng không? Hai bố luôn muốn con được an toàn và hạnh phúc.”

“Vâng, con biết.”

“Và nếu con phải cứu một con mèo kẹt trên cây hay mấy việc tương tự vậy lúc con bị cấm túc, hai bố hoàn toàn hiểu cho con, nhé?”

Peter hớn hở cười, “Vậy đây là ‘cấm túc chơi chơi’ chứ không phải cấm túc thật hả bố?”

“Không, cấm túc thật đấy Peter. Không đi xe, không phòng thí nghiệm. Nếu con muốn đi đâu, con đi xe bus hoặc đi bộ, không đàn đúm sau mười giờ, và giờ giới nghiêm là mười một giờ đêm. Con có thể xin miễn giảm sau một tuần ngoan ngoãn.”

Peter khẽ cười, “Được thôi ạ, không tệ như lần con vô tình làm nổ phòng thí nghiệm của ba.”

“Một nửa phòng thí nghiệm thôi. Nhưng Dummy không buông cái bình cứu hỏa ra trong vòng sáu tháng tiếp theo.” Tony ngồi xuống ghế, để chân lên bàn uống nước và đưa cho họ bát bỏng ngô.

“Trời ạ, cảm ơn ba, nghe rất an tâm luôn ạ.”

Tony lè lưỡi với cậu, “Lêu lêu.”

“Ba trưởng thành lên coi.”

“Hai ba con,” Steve trầm giọng.

Cả hai rì rầm xin lỗi nhau.

Một nhà ba người dành cả tối để cãi nhau, ôm nhau, gây sự với nhau (chủ yếu là Tony và Peter), nhưng nhìn chung, Peter nghĩ, mọi chuyện không tệ như cậu đã tưởng; khi mà cậu vô tình nói cho phụ huynh biết cậu là Người Nhện bằng cách lỡ miệng gọi Đội trưởng Mỹ là ‘bố’ giữa trận chiến. Mọi chuyện có thể đã tệ hơn, nhưng kết quả lại tốt hơn nhiều so với những gì Peter dự tính. Tốt hơn rất, rất nhiều, cực kì nhiều. Suy cho cùng thì, hai bố của cậu muốn hỗ trợ cậu đánh tội phạm. Có bao nhiêu người có thể nói được câu đó chứ?

Hiển nhiên thì không phải Peter rồi.

Ba ngày sau, khi Peter đang giải cứu vài đứa nhóc khỏi tòa nhà bị cháy, một trong những bức tường bên ngoài bị thổi tung, nguyên nhân rõ ràng là do lực đẩy từ một vụ nổ khác. Peter tinh mắt liếc thấy bộ giáp màu đỏ vàng, nhưng mà chuyện đã quá rõ ràng rồi còn gì? Peter lớn lên với Người Sắt đó mấy ba. Sau cùng thì Peter chỉ cắn răng cho qua vì cậu vẫn đang bị cấm túc.

Nhưng sáu ngày sau, việc lại tái diễn.

Khiên của Cap bay ra từ hư không, đánh vào lưng kẻ xấu rồi lại biến mất.

“Bố?” Peter hét vào tai nghe nhưng nhị vị phụ huynh im hơi lặng tiếng.

Và chuyện này cứ thế tiếp diễn, giải cứu nối tiếp giải cứu, hai bố của cậu can thiệp giữa chừng đâu đó vào lần. Peter phải chịu đựng. Khi thời gian cấm túc của cậu chấm dứt, Peter không chịu được nữa.

“Bố! Ba! Cái đéo gì thế?” Peter lột mặt nạ, giận đùng đùng xông vào phòng khách qua ban công của tháp Stark.

Hai bố của cậu đang ngồi ở sofa, gắng trưng ra vẻ thờ ơ nhưng mặt cả hai hơi đổ mồ hôi và đỏ ửng. Việc cả hai đang xem Big Bang Theory đã bán đứng họ.

“Peter!” Tony vẫn cố chấp giả đò, “Không thấy con ra ngoài luôn. Làm anh hùng vui không con?”

Peter siết chặt hai tay. “Chắc vui.” Cậu nghiến răng, “Có lẽ sẽ vui hơn nếu con không bị trông như trông trẻ từng đấy thời gian! Trời ạ! Hai bố nói con có thể làm được! Đừng theo chân con tới mọi nơi và tung ra vụ nổ hay ném khiên trong lúc con đánh kẻ xấu nữa! Con có thể làm được! Hai bố sẽ khiến bọn chúng nghĩ rằng con yếu đuối hay đại loại vậy! Hoặc chúng sẽ suy luận ra rằng Người Nhện là Peter Parker-Rogers-Stark! Con có thể làm được mà! Bố và ba phải để con tự lực chiến đấu. Một mình. Không theo đuôi. Không ‘Ô hô, này nhóc nhện, không thấy nhóc ở đó, nhưng tôi vừa từ khu vực lân cận về và nghĩ rằng mình có thể giúp một tay’ đâu ba ạ! Không ‘mũ và kính râm’ trên phố bởi vì, để con nói cho bố, đấy không phải là cải trang, nó lồ lộ ra bố ạ. Và có cần con nhắc hai người, rằng con mười chín tuổi rồi! Con có thể tự làm mà cần hoặc không cần sự ủng hộ của hai bố. Và nếu hai người nói rằng hai người đã ngồi đây xem phim cả tối, thì đấy là lời xạo lòn bởi ba cực kì ghét Big Bang Theory, ba ạ.”

Nhị vị phụ huynh của Peter trố mắt nhìn cậu gần một phút rồi mới hoàn hồn được để đáp lời.

“Hai bố tưởng con không để ý.”

Peter sẽ khóc mất. Cậu sẽ khóc và ước được có phụ huynh mới và thông minh hơn cho dịp Giáng Sinh, lễ Hanukkah và Giao Thừa.

“Làm sao mà con không để ý được cơ chứ? Đối thủ của con tự nhiên lăn đùng ra chết ngay bên cạnh con đấy? ‘Ồ, tự nhiên có sức mạnh mới, ê hê!’ Hai bố có bị làm sao không thế? Đương nhiên là con chú con mẹ nó ý rồi! Giờ thì thôi đi! Con có thể tự chiến đấu được! Con không còn là trẻ con nữa!”

Trước khi Tony và Steve kịp trả lời, Peter giận đùng đùng bỏ về phòng. Khoảng một tiếng sau, phụ huynh cậu mới đến và gõ cửa phòng.

“Peter?” Steve ngó đầu vào, “chúng ta nói chuyện một chút được chứ?”

Peter, đang nằm trên giường và quay lưng về hướng cửa, chỉ nhún vai.

“Nghe này Peter. Hai bố… hai bố yêu con. Con biết điều đó mà. Và bọn ba lo lắng, như lần con bị lạc ở sở thú ấy.”

“Ba bỏ quên con ở sở thú, ba à. Đó là lí do bố không bao giờ để con đi ra ngoài một mình với ba nữa.”

Steve lẩm bẩm, “Con nó nói cũng có ý đúng đấy Tony,” nhưng Tony chỉ huých vào sườn hắn một cái.

“Ý em không phải thế.” Tony ngồi xuống ghế của Peter, còn Steve ngồi xuống chân giường cậu. “Trọng điểm ở đây là: hai bố yêu con. Và bọn ba biết con có thể tự chiến đấu một mình. Nhưng chúng ta vẫn muốn con được an toàn.”

Steve cắt ngang, “Hai bố sẽ ngừng can thiệp vào trận chiến của con. Nhưng bọn ba không đảm bảo rằng cả hai sẽ không xen vào nếu cảm thấy con đang cần được cứu, được chứ?”

Peter nhìn tới lui hai người và rì rầm. “Được thôi ạ,” cậu chậm rãi nói, “Được thôi, chỉ là, hai bố biết đấy, hai bố lùi lại một chút nhé. Và… con cũng yêu hai người. Hai bố biết mà.”

Peter ngồi dậy để ôm hai phụ huynh nhà mình. Dường như họ đã lùi lại và để cậu xử lí trận chiến của riêng mình. Điều đó rất tốt. Thực chất, họ đích xác đã làm vậy. Peter không thấy hai bố trong lúc cậu đánh tội phạm vào ba tháng tiếp theo nữa. Cho tới một ngày khi cậu đang chiến đấu với một con côn trùng khổng lồ, cậu bắt gặp bóng dáng của Mjolnir đâm vào đầu nó.

‘Mẹ nó,’ Peter thầm nghĩ, ‘Nếu mình đi đánh nhau với tội phạm đã tệ cỡ này rồi, khi mình đem Wade về sẽ tệ như thế nào nữa đây?’