
𝙄 𝙁𝙊𝙐𝙉𝘿.
♱ ♱
♱ ♱
Gã thích những buổi đêm lạnh, vì khi ấy trời đen kịt và triệu vì tinh tú hôn lên đôi mắt phàm trần. Điều ấy đáng quý lắm ngươi có biết, rằng màu mắt vẩn đục của thứ nhân loại trần trụi này diễm phúc biết bao khi được chiêm nghiệm hoạ kĩ siêu phàm đó. Và hỡi ôi hai hòn ngươi đáng nguyền rủa của gã, phải trân quý làm sao mới lọt vào hình hài trác tuyệt của anh trong chút đen đỏ xa hoa. Nhưng trông anh kìa, chàng kị sĩ mộng mơ của gã. Chàng nhảy múa dưới ánh trăng và giọt mi e ngại của nàng Nguyệt phơi lên nước da rám đồng.
Gã đã tưởng tượng chàng như Napoleon Đại Đế, phi trên con tuấn mã cao kỳ phóng những đường nguyệt đao cong tuyệt, máu vương tung toé nối gót chàng như cánh hoa hồng. Những lúc chàng ưỡn cao ngực vung rộng cánh áo choàng ấy, gã tưởng bở chàng như người vũ công dưới một vở Tchaikovsky, mà kèn ô boa chính là làn mưa súng đạn gầm lên những nốt bourbon thăng trầm. Nốt đầu tiên của chiếc đại phong cầm vang lên như một lời báo hiệu, bóng hình uyển chuyển được tạc bằng ngà duỗi lên căng cứng cả cơ bắp, thoạt đầu rất nhỏ, rồi tuần tự thả lỏng ra khi chàng vút bay sánh đôi với vầng trăng sáng rực. Và người, chàng kị sĩ của ánh trăng, với gươm và giáo bằng bạc lấp lánh. Hương hoa hồng nối gót chàng từng bước uyển chuyển, và khi chàng phi dọc trên con tuấn mã, chùm tóc mềm khẽ loăn xoăn dịu dàng hôn lên gió. Gã gọi chàng là tay hiệp sĩ trăng hoa vì đôi mắt trong veo của chàng tựa hòn trăng làm gã say khướt. Chàng sẽ nói kẻ kém duyên như gã làm thế nào có thể cảm nhận cái đẹp?
𝘛𝘪𝘤𝘬. 𝘐𝘵'𝘴 𝘢 𝘸𝘢𝘳𝘯𝘪𝘯𝘨.
Jake cố nói với chính mình, nhưng gió lạnh trườn qua xương sống và dịu dàng đan qua gáy làm gã run rẩy. Những sợi đàn thấm kín ẩn giấu trong tâm hồn không cùng hẹn mà rung lên như có bàn tay ma thuật gảy lên đấy, xuýt xoa lấy, cào cấu lấy, điều khiển lấy tựa một con rối vô tri vô giác. Cả khán đài khi ấy chẳng lấy nổi một tiếng vỗ tai, chỉ duy tiếng cười nhạo ám ảnh mà Khonsu trao tặng gã. Trong hai hốc mắt rỗng tuếch ấy là tràn âm thanh bỡn cợt cơ hồ kích thích dòng adrenaline trong mạch máu gã bơm căng phồng.
“Ông có thôi cười đi không Khonsu?” Cau có và gay gắt, gã cưỡng mình thứ khỏi xúc cảm mãnh liệt với chàng kị sĩ Mặt trăng mà quay sang trút oán ân lên vị thần của gã. Để đáp lại lời thỉnh cầu ấy, vì Khonsu là một vị thánh thần rất đỗi rộng lượng, hoặc ít nhất ngài ta đã đinh ninh là vậy, thinh lặng một lần nữa vỗ về lấy linh hồn cơ nhỡ của kẻ tử vì đạo. Song, gã dám thề rằng ẩn giấu phía sau họp sọ chưa đầy 3 pounds kia là nụ cười nhếch nhác của con chim già đáng ghét.
“Ta cũng thích nhìn kị sĩ của ta nhảy múa như thế này.” Hình hài cao lớn dị thường bỗng chốc xuất hiện bên cạnh gã, không hơn kém một cơn gió nhưng phù phiếm một cách lạ thường. “Bạo lực là một nét đẹp khó cưỡng, nhất là khi nó được vẽ lên dưới tên của ngươi. Nếu như ngươi là ta, ngươi cũng sẽ tìm thấy bản thân mình bị cuốn hút bởi Marc Spector.”
Quyền trượng của ngài phe phẩy chùm phép lạ, khéo léo kéo dải băng trắng vỗ cánh bay vút đi như bầy chim sáo sổ lồng. Tạo thành thứ duy mĩ ở nghệ thuật phương Đông mà các hoạ sư Nhật Bản luôn luôn chắp niệm về. Sự tĩnh tại trong mọi phương cách nghệ thuật, dầu là trong bối cảnh nghệ thuật có hoang tàn đến độ nào.
“Cái quái gì vậy? KHONSU?!”
Ah, giọng hát say sưa của chàng kị sĩ đa tình cất lên như tiếng nhạc. Giờ đây chàng đâu còn là hiệp sĩ giáp trắng trên con tuấn mã rải khắp hoa hồng xuống vó ngựa nữa, giờ đây khi ta đã tách bỏ vỏ bọc hoa mĩ của chàng đi rồi, chàng chỉ là Marc Spector, một đứa trẻ đơn độc đau đớn dưới hình hài của người đàn ông chững chạc. Phát đạn đầu tiên đã ghim xuống xương thịt nóng hồng của anh. Mồ hôi lạnh túa ra vầng trán và mí mắt lim dim khép hờ. Một thứ gì đó nữa cắm xuống vai anh làm Marc ngã khuỵ cả hai đầu gối. Nỗi đau nhảy múa xuống cơ bắp bị xé toạt và vị tê tái của nó lâng lâng trong lưỡi. Anh ngước mắt mình lên tìm kiếm sự hiện diện của Khonsu, nhưng nhanh chóng bỏ cuộc, lại một cơn đau nữa vò nát tâm trí anh từ phía sau đầu, máu có lẽ cũng rỉ ra từ chỗ đấy, để cuối cùng bóng tối là người bạn thân mến nhất ôm lấy linh hồn thống khổ của anh vào vòng tay lạnh lẽo. Mí mắt gã giật giật dưới cảnh tượng ấy, chút cay đắng trải lên đầu lưỡi gã như vị cỏ đồng nội và ngọn lửa trong người lặng lẽ bén lửa, gã luôn ghét Khonsu vì những hành động như thế này.
“Con mẹ nó ông là cái đồ 𝘴𝘢𝘥𝘪𝘴𝘵𝘪𝘤 chết tiệt!”
“Cẩn thận cái miệng của ngươi, 𝘮𝘺 𝘴𝘰𝘯.” Khonsu đe doạ, gã nghĩ bản thân xứng đáng một cú đấm vào mặt hay bất kì cơn đau nào vì vị thần của gã có sở thích quái lạ. Bao gồm cả việc để Avatar của mình rên rỉ trong đau đớn, lò mò bò đến chân y, kẻ tôn kính ngồi trên ngai vàng như thể y trên cơ cả thế gian. Dõi mắt xuống chân mình trông kẻ nguyền rủa khẩn nài, van xin cho sự giải thoát khỏi xiềng xích khổ đau. 𝘍𝘶𝘤𝘬𝘪𝘯𝘨 𝘴𝘢𝘥𝘪𝘴𝘵𝘪𝘤.
Bàn tay to lớn chạm lên da thịt nóng hổi của gã, làm gã chỉ muốn quay sang đối phương rồi bóp nát cái đầu chim què quặt ấy thành trăm mảnh cho xong. Nhưng đôi mắt vô hồn kia ẩn chứa hình hài của anh, người đàn ông tội nghiệp gục ngã trước ranh giới thiên đàng và địa ngục. Gã nhận ra bản thân khát khao để lao đến đến ôm chằm lấy anh nhiều hơn gã đã có thể nghĩ, nhưng gã cũng biết bản thân đã đánh rơi anh nhiều hơn gã có thể tưởng tượng. Anh chính là dấu hiệu cảnh báo của gã, sự xuất hiện của anh là lời đe doạ, sự ngăn cấm cho thứ cảm tình cay nghiến mà Khonsu luôn khiển trách về.
𝘖𝘩 𝘐 𝘧𝘰𝘶𝘯𝘥 𝘭𝘰𝘷𝘦 𝘸𝘩𝘦𝘳𝘦 𝘪𝘵 𝘸𝘢𝘴𝘯'𝘵 𝘴𝘶𝘱𝘱𝘰𝘴𝘦𝘥 𝘵𝘰 𝘣𝘦…
Ở tư thế quỳ gối và hai bàn tay khép lại như đang cầu nguyện. Cao 1m74 và khoảng 159 lbs. Tóc xoăn đen, hóc mắt sâu, màu nâu sẫm, anh là người gốc Do Thái. Bốn vết đâm ở đùi, vai và ngực cùng hai vết đạn bắn ở hông và lưng. Đối với gã, anh là tạo vật đáng yêu nhất trần đời.
𝘛𝘪𝘤𝘬. 𝘛𝘪𝘤𝘬. 𝘛𝘪𝘤𝘬.
𝘈 𝘸𝘢𝘳𝘯𝘪𝘯𝘨 𝘴𝘪𝘨𝘯,
… 𝘙𝘪𝘨𝘩𝘵 𝘪𝘯 𝘧𝘳𝘰𝘯𝘵 𝘰𝘧 𝘮𝘦.
Máu loang nhanh làm hai gò má anh bỗng chốc đỏ hồng, lồng ngực đầy những màu xanh tím khẽ phập phồng, chúng khó kiềm được sự run rẩy khi cơn đau trườn qua xương ngực. Hàng mi dài cong cong đẫm lệ lẫn mồ hôi, nhỏ từng giọt trong trắng xuống mặt làm đôi mắt cay cay. Khi này chắc hương tóc anh chẳng còn thoảng mùi rừng thông nữa, vì biết bao bụi lưu huỳnh đã hoen ố trên áo. Ánh trăng hôn lên vầng trán ướt đẫm, như thánh thần xuống nơi thế gian và đặt lên trán con chiên ngoan đạo một nụ hôn phước lành. Thề có Chúa, gã khát khao biết bao để được khoác vai thần thánh ấy. Nhưng những gì gã có thể làm là trân đôi mắt đau đớn nhìn lấy anh, uống lấy dung mạo yêu kiều ấy trong cơn áy náy, bức bối không nguôi.
Khonsu là một kẻ thích đùa. Ông ta cho ngươi được nhìn thấy, và ngăn cấm chạm vào. Được chạm lấy, nhưng không được nếm trải. Khi đã nếm được rồi, bóp nghẹt lấy cổ họng ngăn cho ngươi nuốt trôi. Ông ta cho ngươi một trái tim, nhưng ngăn cấm nó đập thành nhịp. Cho ngươi một linh hồn để thương nhớ, và xé toang linh hồn ấy thành nhiều mảnh.
Giống Jesus, ông ta chỉ đứng nhìn ngươi khốn đốn. Tôn thờ ông ta ư? Chẳng khác gì một công vụ tự sát đầy huy hoàng.
Thân xác đã chết trồi dậy từ nấm mồ của chính gã ta. Đôi mắt sáng rực lên như có quỷ ám, màu trăng duyên dáng sóng sánh trên hòn ngươi lấp lánh ấy. Và nấm đấm của gã, chất chứa nhiều tình yêu hơn là nóng giận. Những lời chửi rủa, là lời trách yêu và màu máu nóng này, hỡi ôi là thứ màu của giọt độc tình dược. Gã nghĩ về anh, về những điệu nhảy bạo lực đê mê mà chàng kị sĩ say mê thể hiện. Trái tim bỗng nhói đau cũng vì thế, cả thần kinh nhạy cảm nhất, thầm kín nhất rung rinh cũng vì thế. Ý nghĩ về anh biến thành cục nghẹn chắn ngang giữa cổ họng gã. Làm gã chết ngạt trong chính những mơ tưởng, để lại một linh hồn bị ghẻ lạnh quắp co.
Bàn tay chai sần đỏ sẫm ôm lấy thân thể rã rời của anh, sao chúng mềm mỏng và rệu rã như thế này Marc ơi? Gã gào thét trong cổ họng nhưng chẳng lời dấu yêu nào có thể cất lên thành tiếng, kể cả đó có là tiếng nấc hay âm thanh gầm gừ trách móc.
𝘗𝘭𝘦𝘢𝘴𝘦,
𝘛𝘢𝘭𝘬 𝘴𝘰𝘮𝘦 𝘴𝘦𝘯𝘴𝘦 𝘵𝘰 𝘮𝘦.
“Ngươi sẽ không bao giờ nhận ra được, 𝘮𝘺 𝘴𝘰𝘯.”
𝘛𝘪𝘤𝘬. 𝘛𝘪𝘤𝘬. 𝘛𝘪𝘤𝘬. 𝘛𝘪𝘤𝘬. 𝘛𝘪𝘤𝘬.
“Câm mồm.”
Không, gã không muốn nghe bất cứ điều gì đến từ lão chim già kia nữa. Gã muốn vùi mặt mình xuống tóc Marc, đê mê ngửi lấy hương hoa đinh tử nồng nàn. Không, gã cũng chẳng cần phải giết chóc nữa, thứ duy nhất có thể giết gã đã bị cướp đi mất rồi. Kẻ nguyền rủa là gã chẳng đòi hỏi gì ở sự tỉnh táo, trong mớ hỗn độn mà Marc Spector đã gây nên và đẩy gã vào vùng nước đen tanh tưởi, chẳng có gì là lý trí ở đây. Mọi thứ là đến từ cảm xúc, cũng từ một nhịp đập trái tim mà gã đã cắt trọn và trao nó cho anh.
Cho tất cả những gì gã đã cho đi và mọi thứ khủng khiếp gã đã gánh chịu. Thay cho Marc, thay cho anh, chàng kị sĩ mộng mơ của gã. Như một đứa trẻ cô độc mà Khonsu luôn nhắc nhở về, con tim gã luôn gào thét những cơn đói.
𝘈 𝘸𝘢𝘳𝘯𝘪𝘯𝘨 𝘴𝘪𝘨𝘯.
𝘛𝘪𝘤𝘬.𝘛𝘪𝘤𝘬.𝘛𝘪𝘤𝘬.𝘛𝘪𝘤𝘬.𝘛𝘪𝘤𝘬.𝘛𝘪𝘤𝘬.
“Rằng Marc cũng ghét bỏ ngươi như bao người khác. Và kể cả nếu ngươi đủ tỉnh táo để nhận ra điều đấy ngươi sẽ lại mất đi lý trí một lần nữa. Vì ngươi không thể tin vào việc đó, tất cả những gì ngươi đã xây dựng nên và trông chờ về, đều biến mất, sụp đổ thành một bãi tha ma. Tất cả là vì ngươi trở nên chính ngươi.”
𝘐𝘵 𝘸𝘢𝘴𝘯'𝘵 𝘴𝘶𝘱𝘱𝘰𝘴𝘦𝘥 𝘵𝘰 𝘣𝘦 𝘵𝘩𝘪𝘴 𝘸𝘢𝘺.
“Chúng ta giống nhau, Jake Lockley. Đó là lý do chúng ta sẽ còn sát cánh cùng nhau rất lâu…
𝘛𝘪𝘤𝘬𝘵𝘪𝘤𝘬𝘵𝘪𝘤𝘬𝘵𝘪𝘤𝘬𝘵𝘪𝘤𝘬𝘵𝘪𝘤𝘬-
Kể cả khi không còn Marc Spector.”
♱ ♱
♱ ♱
“Hey.”
“Hey.”
“Chào buổi sáng Marc.”
“Để yên cho tôi ngủ Jake.”
“Coffee?”
…
“Yes please.”