Trả lại

Marvel Cinematic Universe Black Panther (Marvel Movies)
F/M
G
Trả lại

Shuri đứng trên boong tàu, cúi đầu nhìn biển xanh dập dềnh. Từng đợt sóng vỗ vào mạn thuyền, làm nó chới với và bấp bênh. Em mặc chiếc váy trắng họa tiết cong như đường sóng của Iris van Herpen, để mặc gió thổi tung bay. Shuri ôm chặt chiếc vòng tay đá màu xanh và ốc biển trong tay, rồi em quay lưng về mặt biển, ngả người ngã xuống.

Em không giãy dụa, cũng không cố bơi lên, để mặc bản thân chìm xuống. Hai mắt nhắm nghiền, giống như em đã sẵn sàng đón chờ số phận được đi gặp gia đình mình, chỉ là tay em vẫn nắm chặt chiếc vòng đá và ốc biển không nỡ buông.

Đột nhiên, em rơi vào vòng tay của ai đó. Một lực đẩy mạnh mẽ kéo em trồi lên mặt nước. Shuri không kịp phòng bị, lỡ há mồm uống vài ngụm nước. Nước biển mặn chát tràn vào cuống họng khiến em ho sặc sụa.

"Em điên rồi à?"

Tiếng người đàn ông ấy vang bên tai Shuri. Hắn nhìn em, vẻ nôn nóng và lo lắng tràn đầy trong ánh mắt. Shuri không nói gì, chỉ híp mắt nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười gian xảo. Ngay cả khi em đang nằm trong lòng hắn và hắn phải cúi xuống nhìn em, em vẫn có thể dùng tư thái cao cao tại thượng như một kẻ chiến thắng để nhìn hắn. Em biết hắn sẽ đến, là em bỏ mặc bản thân mình như vậy, giống như một người đặt cược khi đã biết trước kết quả.

Ngay khi Shuri ngẩng đầu lên, Namor đã nhìn thấy một thiết bị xỏ trên khoang mũi em hệt như chiếc trang sức mà hắn vẫn đeo. Hắn đột nhiên cảm thấy muốn chửi thề, dẫu rằng giáo dưỡng của bản thân không cho phép điều đó. Thì ra đây là thứ mà người ta hay nói, quan tâm quá hóa loạn. Hắn bế em lên khoang thuyền, mặt mày bí xị đứng lên tìm chiếc khăn khô, nhưng Shuri đã kéo tay hắn lại.

"Tôi đến… để trả lại đồ thôi."

Rồi em kéo tay hắn ngồi xuống, đặt chiếc vòng đá và ốc biển vào lòng hắn. Namor nhìn chúng, gương mặt không hiện lên cảm xúc gì. Hắn hỏi.

"Em có ý gì?"

"Chiếc vòng đá." Shuri đáp, "Nó thể hiện tình liên minh hữu nghĩ giữa hai nước. Nhưng điều đó đã có những hiệp định và giấy tờ làm chứng. Tôi không có lí do gì để giữ..."

"Em biết rõ chiếc vòng đá chưa bao giờ mang hàm nghĩa đó mà." Namor quát lên, nóng vội cắt ngang lời em. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ chiếc vòng này và lí do mà hắn mang tặng nó.

Shuri không nói gì nữa. Em cúi đầu, dùng sự im lặng để đối mặt với Namor. Em thậm chí còn không dám nhìn vào mắt hắn, sợ rằng mình sẽ lại yếu lòng và chấp nhận những tổn thương mà hắn đã gây ra.

Một lúc lâu sau, Namor lại cất lời.

"Có đáng không?"

Làm tất cả những việc này. Lái tàu ra giữa biển, buông mình xuống dòng nước, để mặc cho bản thân chìm xuống. Ngay cả khi em có thể thở bằng thứ thiết bị tự chế tạo đi chăng nữa, thì ai mà biết dưới biển sâu đen kịt kia là những nguy hại nào đang chờ đợi em.

Giống như em…

Giống như em biết rằng hắn sẽ đến. Rằng hắn vẫn luôn nhìn em, vẫn luôn bảo vệ em và sẵn sàng xuất hiện khi em cần.

"Tôi đã thổi chiếc ốc biển." Shuri không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn. "Đã nhiều lần, nhưng anh không đến."

Đúng hơn là sau lần đầu tiên em gọi hắn đến để trả chiếc vòng, thì hắn không còn xuất hiện nữa. Em đã muốn ném chiếc vòng xuống biển, mặc kệ nó, nhưng lại không nỡ. Chiếc di vật đáng thương này chẳng có tội tình gì cả, nhưng nhìn nó làm em nghĩ đến hắn, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến ánh mặt trời ngày ấy, tỏa sáng rực rở ở Talokan.

"Trở về đi Namor. Lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta sẽ là trên bàn đàm phán."

Namor nhìn chằm chằm vào em, môi mím lại thành một đường thẳng. Ốc biển và chiếc vòng đá trong tay hắn va vào nhau lách cách. Cả cơ thể hắn run lên vì kiềm chế cơn giận. Rồi, hắn xoay người, nhảy thẳng xuống biển,

Shuri nhìn theo bóng hắn, mãi đến khi nó biến mất sau làn sóng nước dập dềnh bên mạn thuyền. Em đứng dậy, bước vào khoang thuyền, quay tàu trở về Wakanda.

"Ôi trời ạ, em đã đi đâu vậy nữ hoàng? Sao cả người còn ướt sũng thế này?"

M'Baku ra đón em ngay cửa cung điện. Dạo gần đây anh ta thường ở lại trong cung, phụ giúp em rất nhiều trong việc quản lý đất nước. Dù em đã hơn hai mươi, M'Baku vẫn lo lắng cho em như một đứa trẻ, một đứa nhóc đã mất cả gia đình, không còn nơi nương tựa, bị buộc phải trưởng thành trong đau đớn. Anh ta coi em như một đứa em gái, đưa ra lời khuyên cho em thay người anh quá cố, lo lắng, cho em một chỗ dựa vững chắc để em sẵn sàng đứng trên đôi chân của mình.

"Em không sao mà, chỉ trượt chân ngã xuống nước thôi."

Shuri mỉm cười, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt. M'Baku nhìn em, không nói gì. Mũi của hắn thính hơn người khác, hắn ngửi thấy mùi muối mặn của biển cả trên người em, còn cả cái mùi tanh tanh của con cá khô năm trăm tuổi kia nữa. Nhưng Shuri không muốn nói, hắn cũng không có ý định hỏi. Em nên có sự riêng tư của chính mình, và hắn tôn trọng điều đó.

Đến tối, Shuri phát sốt. Có vẻ là hậu quả của cả một chiều hóng gió biển về nhà. Mèo là động vật không thích nước mà, hẳn là vì chúng dễ ốm nếu dính nước ngay cả khi đã hít đủ cỏ mèo Wakanda.

M'Baku nắm tay em, lòng bàn tay nóng hổi truyền nhiệt vào tay hắn. Người hầu tất bật qua lại chăm sóc cho nữ hoàng của họ.

"Em ổn mà." Shuri mỉm cười. "Sốt mùa mà thôi. Một giấc là khỏi."

M'Baku vẫn vuốt ve bàn tay em, không nói gì. Động tác của hắn chợt khựng lại, rồi hắn bảo em: "Nếu có vấn đề gì thì nhớ gọi nhé."

Shuri gật đầu. M'Baku dém chăn cho em, bảo toàn bộ người hầu ra ngoài để em có thể yên tĩnh nghỉ ngơi. Đèn trong phòng cũng đã được tắt. Có lẽ là vì tác dụng của thuốc, cũng có thể là vì bóng tối thôi thúc khiến em nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mê man, một bàn tay hơi lạnh mang theo mùi muối mặn của biển cả sờ lên trán em, xoa dịu sức nóng hầm hập của cơn sốt. Shuri vô thức cựa quậy, cọ vào lòng bàn tay ấy cho thoải mái.

Tờ mờ sáng, Shuri tỉnh dậy. Ánh sáng bên ngoài cung điện lờ mờ hắt vào, hẵng còn nhá nhem. Em nhận ra mình đang gối đầu lên tay ai đó, giật mình mở mắt. Gương mặt đang say ngủ của Namor sát ngay cạnh, giống như chỉ cần nhích lên chút là sẽ hôn em được ngay. Shuri định vươn tay đẩy anh ta, nhưng đột nhiên cảm giác cổ tay phải hơi nặng. Em quay đầu, nhận ra cổ tay mình bị buộc chung với cổ tay hắn bởi một dây vải màu trắng.

Hết cách rồi, em nghĩ. Trời vẫn còn đang tối, và em vẫn còn buồn ngủ vì đang sốt. Có lẽ người trước mặt này chỉ là ảo giác nảy ra khi em buồn ngủ, và thật tồi tệ nếu phải khiến người khác thức dậy vào giờ này chỉ vì chút ảo giác của bản thân. Em đã luôn cố gắng để làm tròn nghĩa vụ của nữ hoàng, cho nên ngay lúc này đây, khi trời còn chưa sáng hẳn, em muốn mình được rũ bỏ hết những trách nhiệm ngoài kia, được là một Shuri trọn vẹn.

Lần thứ hai tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Shuri chống tay lên giường, hơi ấm đã không còn. Có lẽ là ảo giác của bản thân mình thật, em nghĩ. Nhưng em nhanh chóng nhìn thấy chiếc vòng đá của Namor trên cổ tay mảnh khảnh của em. Shuri nhấc tay, quan sát nó. Chiếc vòng đã được thay đổi thành một mối nối đặc biệt làm bằng vibranium, khó mà tháo ra được. Nó còn được làm vừa in với cổ tay của em. Shuri thở dài, không muốn nghĩ tiếp về nó nữa.

Em thay quần áo rồi ra ngoài. Cơn sốt đêm qua đã hết hẳn, nhanh như cách nó đến. Em thấy M'Baku đứng ở chỗ rẽ nơi hành lang của cung điện, nhìn em đầy ẩn ý.

"Có vẻ là ốm một trận vô ích rồi." Hắn chọc.

Em chẳng hiểu gì cả, lại thấy anh ta chỉ chỉ vào chiếc vòng trên tay em.

"Chuyện đó…"

"Ấy đừng đừng." M'Baku giơ tay lên, ra hiệu em ngừng nói. "Anh đây chẳng biết gì hết nha. Người ta ở vùng sâu vùng xa, không biết cá bay lẻn vào cung điện lúc nào đâu á."

Thế là biết hết rồi còn gì? Em bất lực nhìn hắn, không biết nên phản ứng thế nào. M'Baku cũng không trêu em nữa, chỉ cúi đầu bảo: "Anh ta không làm phiền em đấy chứ?"

Shuri lắc đầu. "Em ổn mà. Em là Black Panther, người bảo vệ của Wakanda."

"Nhưng em cũng chỉ là một cô bé thôi." M'Baku nhìn em. "Nếu hắn dám làm gì, tộc Jabari sẽ làm gỏi cá."

Shuri cười khúc khích, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến em vui vẻ. M'Baku cũng vui theo, lôi kéo em đến phòng ăn trong cung điện.

Một ngày mới lại bắt đầu.

---------
Một đoạn mà tui muốn viết nhưng không biết chèn vào đâu.

Namor bước ra khỏi phòng Shuri, lại nhìn thấy M'Baku đã đứng đó nhìn chằm chằm vào hắn.

M'Baku khoanh tay trước ngực, dậm dậm chân: "Mùi gì mà tanh tanh thế? Chắc là mùi gỏi cá."

Namor nhìn hắn, đột nhiên có xúc động muốn rút giáo ra đâm con khỉ đột này.

"Ta là rắn, không phải là cá."

M'Baku tỏ vẻ ngạc nhiên: "Hóa ra mi cũng biết mình là gỏi?"

Namor: "…"

Namor cảm thấy cãi nhau với tên đàn ông này thật không có ý nghĩa gì. Hắn xoay người bỏ đi, lại bị M'Baku gọi lại.

"Tốt nhất là người đừng có ý định làm hại đến nữ hoàng, bằng không…"

"Không thì sao?"

"Ta sẽ tặng cho cô ấy một chiếc ví da rắn."