Gặp lại

Black Panther (Marvel Movies)
G
Gặp lại
author
Summary
Scott Lang đến Wakanda, mang theo tin tức về cuộc chiến với Kang. Cách duy nhất để chiến đấu với hắn là tìm sự giúp đỡ từ những “bản thân” ở vũ trụ khác. Lúc này, America Chavez vẫn là một bí mật được Doctor Strange giấu kín, vậy nên Shuri và nhóm khoa học của cô ấy đã tạo nên một cỗ máy dịch chuyển xuyên vũ trụ, cùng với giúp sức từ đồng minh của họ, Talokan.

 

“Công chúa, đã dò ra sóng năng lượng từ một vũ trụ tương đương. Tuy nhiên, tôi phải cảnh báo cô rằng sóng năng lượng này không ổn định.”

 

“Cảnh báo!”

 

Tiếng nói chuyện của mọi người và những tiếng còi vang từ các cỗ máy bỗng trở nên im bặt. Xung quanh Shuri bỗng trở nên tối om, yên ắng không tiếng động. Trước khi chìm vào bóng tối vô tận, cô đã nghe tiếng Namor gọi tên mình, đầy hoảng hốt và sợ hãi.

 

Không lâu sau đó, ánh sáng trắng bỗng chiếu rọi vào mắt, chói lóa khiến Shuri nhíu mày. Cô từ từ mở mắt, để nó dần thích ứng với một mảnh trắng lóa bên ngoài.

 

“Em không sao chứ?”

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Trước khi Shuri kịp nhận ra, nước mắt cô đã rơi lã chã. Đứng trước mặt cô là một T'Challa bằng xương bằng thịt, máu vẫn đang chảy trong người anh, trái tim vẫn đập trong lồng ngực anh. Một T’Challa đang sống, đang cảm nhận những điều tươi đẹp của thế giới.

 

“Ấy, em đừng khóc. Sao đột nhiên lại khóc thế?”

 

T’Challa cuống cuồng dùng tay áo lau nước mắt cho cô, không ngừng an ủi. Anh không có nhiều kinh nghiệm dỗ con gái khóc cho lắm, Shuri luôn mỉm cười hoạt bát, Nakia thì quá mạnh mẽ, Okoye… Okoye càng không cần phải nói. 

 

“Sao em mới đi một lát mà anh đã làm bạn ấy khóc rồi?”

 

Một Shuri khác vội vàng chạy đến, mang theo ít thiết bị y tế và mấy vị bác sĩ. Có vẻ cô ấy đã đi tìm vài người đến hỗ trợ trong lúc để anh trai canh chừng một người giống hệt mình từ trên trời rơi xuống này, nhưng chỉ có mấy phút qua lại mà người ta khóc rồi kia kìa! Shuri khác liên tục đấm vào lưng T’Challa, mặc cho anh cố gắng đưa tay ra đỡ. Shuri vội cản lại, giải thích: 

 

“Không có gì đâu, chỉ là tôi bị ảnh hưởng khi xuyên qua vũ trụ.”

 

Câu nói này thành công thu hút sự chú ý của Shuri khác. Cô nghiêng đầu nhìn bản thân kia, mái tóc ngắn hơn một chút, có bọng mắt, tuy không rõ ràng lắm, nhưng khí chất trưởng thành hơn chính mình nhiều.

 

Sau một cuộc kiểm tra sức khỏe sơ bộ, Shuri ở thế giới 616 bắt đầu giải thích cho cả Shuri khác và T’Challa nghe về những nguy hiểm mà thế giới bọn họ đang đối mặt, những gì thế giới này sắp đối mặt. Là một vị vua, một Black Panther, đương nhiên T’Challa hiểu vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào. Anh ấn chuỗi Kimoyo, gọi các chiến binh đứng đầu đến phòng họp, Okoye, Ayo, Aneka, loáng thoáng nghe thấy cả tên N’Jadaka. 

 

Chờ mọi người đi khỏi, Shuri khác liền thì thầm: “Vậy… Shuri 616, thế giới của cậu có anh ấy không? … ấy?”

 

Một cái tên kì lạ. Cô lắc đầu, khẳng định mình không quen ai như vậy. Nỗi thất vọng hiện rõ trên gương mặt của Shuri khác, cô ấy cụp mắt, vai hơi chùng xuống, cả người bỗng chốc héo rũ.

 

Hẳn đó là một người quan trọng.

 

Người bạn mới này khiến Shuri khác cực kì vui vẻ, giống như đột nhiên có một người chị em song sinh từ tính cách đến suy nghĩ vậy. Cô ấy dắt Shuri 616 đi xung quanh phòng thí nghiệm, nói về những cải tiến, những phát minh của mình. Shuri khác hoạt bát tràn đầy sức sống, dưới sự bảo vệ của T’Challa, cô không ngừng phát triển bộ giáp Black Panther, còn không quên tặng thêm cho Okoye mấy bộ giáp mới nữa. Okoye vẫn chê bôi nó, như mọi khi. Cả hai dạo qua cung điện, dự định vào phòng riêng để tiếp tục trò chuyện.

 

“Shuri.”

 

Một câu gọi khiến Shuri khác giật thót, cũng khiến Shuri 616 khựng lại trong chốc lát. Hai người cùng quay đầu, nhìn nữ hoàng Ramonda tiến đến. Bà đã được T’Challa nói sơ qua chuyện ở phòng nghiên cứu, về sự xuất hiện của Shuri 616, nhưng khi tận mắt chứng kiến, bà vẫn không khỏi sững sờ trong mấy giây.

 

Không phải vì sự xuất hiện của cô, mà là đường nét trên mặt. Nữ hoàng Ramonda lập tức sải bước, ôm cả hai vào lòng, siết chặt cánh tay. Shuri khác chẳng hiểu chuyện gì cả, cô ấy cứng đờ người, tay giơ lên rồi lại buông xuống, không biết để ở đâu. Chỉ có Shuri 616, chỉ Bast mới biết cô đã nhớ nhung vòng tay ấm áp này đến nhường nào, đôi tay đang buông thõng cũng ôm ghì lấy bà, kìm nén nước mắt đã đã chực trào trong hốc mắt.

 

Nữ hoàng Ramonda đã bảo Shuri khác về phòng trước, để bà chút thời gian với Shuri 616. Dù không tình nguyện lắm, nhưng cô ấy vẫn đồng ý. Bà dắt Shuri đến bờ sông, vắng người qua lại, những ngón tay đan chặt lấy tay cô.

 

“Thế giới đó đối xử tàn nhẫn với con quá.” Bà nói.

 

Shuri 616 ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn bà, không rõ vì sao nữ hoàng Ramonda có thể nhìn ra chỉ sau một cái liếc mắt. Cô cố trấn tĩnh lại, điều chỉnh biểu cảm của mình.

 

“Con ổn mà mẹ.”

 

“Đừng nói với ta là con ổn. Ta là mẹ con, dù không nói ra thì ta cũng biết.”

 

Có lẽ đây là cái mà người ta gọi là trực giác của các bà mẹ nhỉ, cô nghĩ, cho dù chưa từng chứng kiến những chuyện đã xảy ra ở thế giới của mình, bà vẫn có thể phán đoán chính xác mọi thứ.

 

“Con ổn thật mà.” Shuri 616 mỉm cười, “Được gặp lại mẹ và anh, được thấy cô ấy nở nụ cười rạng rỡ như vậy cũng đủ khiến con thấy hạnh phúc.”

 

Nữ hoàng Ramonda dùng cả hai tay vuốt mái tóc ngắn ngủn của cô, lần dần xuống má. Bà kề trán mình lên trán Shuri 616, trao cho cô hơi ấm quen thuộc.

 

“Dù chuyện gì xảy ra, mẹ vẫn theo những cơn gió đến bên con.”

 

Giờ thì những giọt nước mắt mà cô cố kìm nén đã không thể níu giữ được nữa. Những giọt nước lăn dài trên hai má, thấm ướt tay nữ hoàng Ramonda. Shuri 616 vừa khóc vừa cười, nắm lấy tay bà, cảm nhận thứ tình cảm mà cô đã luôn nhung nhớ.

 

Đến tối, cô tham gia vào bữa ăn cùng mọi người. Vẫn như mọi khi, mẹ, anh trai, ngoài ra còn có cả N’Jadaka nữa. Shuri khác đã nói sơ qua cho cô. Sau cuộc nội chiến, N’Jadaka đã được cứu sống, không tự nguyện cho lắm, hiện tại anh ta đang phục vụ cho nhà vua T’Challa, người duy nhất mà anh ta cảm thấy xứng đáng.

 

Người chữa trị chính cho N’Jadaka là Shuri khác, vậy nên họ tiếp xúc khá thường xuyên, nhận ra tính cách khá hợp nhau và dần trở nên thân thiết. Cả hai bổ trợ cho nhau rất tốt, một người đảm nhiệm trí óc, người còn lại đảm nhiệm sức lực, phối hợp đặc biệt nhịp nhàng những lúc bày trò chơi khăm T’Challa.

 

Có lẽ N’Jadaka 616 nói đúng, cô giống anh ta hơn cô nghĩ.

 

Sau bữa tối, Shuri 616 muốn bắt tay vào làm một chiếc cổng mới để quay về thế giới của mình. Cuộc chiến với Kang đang đến gần, cô không biết bản thân còn bao nhiêu thời gian nữa, nhưng nữ hoàng Ramonda đã cản cô lại. Càng hấp tấp thì càng dễ hỏng việc, bà đã nói như thế, và Shuri 616 chấp thuận.

 

Nghe nói cô đã học võ, T’Challa và N’Jadaka kéo cô đến phòng luyện tập, muốn thử sức một phen. Ban đầu thì chỉ có N’Jadaka muốn làm nóng người thôi, nhưng càng đánh anh ta càng nhận ra Shuri 616 này mạnh hơn những gì họ tưởng nhiều. Có vẻ là cô đã uống Tâm Hình Thảo, cũng không hoàn toàn thế, vì nó mang sức mạnh cao hơn một chút. Sau, T’Challa cũng ngứa tay, quyết định tham gia vào cuộc chiến. Dần dần, nó trở thành cuộc hỗn chiến giữa ba người, mà không hiểu sao đến cuối cùng lại thành N’Jadaka đánh nhau với T’Challa.

 

Chờ khi đêm xuống, Shuri 616 quay về phòng ngủ của Shuri khác. Cả hai nằm trên giường, đôi tay đan chặt vào nhau.

 

“Cứ ở đây bao lâu cậu muốn.” Shuri khác thì thầm.

 

Cô đã nghĩ là cô ấy không biết, không ai nghĩ rằng cô ấy hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có ai lại không hiểu rõ bản thân mình cơ chứ? Shuri khác đã biết rõ mọi thứ ngay khi nhìn thấy chiếc vòng vàng trên cổ Shuri 616, minh chứng cho việc cô trở thành một Black Panther. Nó là một biểu tượng, một thứ kết nối toàn bộ Wakanda. Nó là độc nhất.

 

Black Panther hiện tại là T’Challa, nếu Shuri 616 cũng đeo chiếc vòng đó… Shuri khác không muốn nghĩ tiếp, chỉ siết chặt lấy tay cô.

 

“Cảm ơn.” Shuri 616 thì thầm trước khi cả hai chìm vào giấc ngủ.

 

-----------

Hơi lạnh khiến cô tỉnh giấc. Trong cơn mơ màng, cô ngó chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, thấy hiển thị hơn mười hai giờ đêm. Shuri khác không nằm bên cạnh, cửa ban công thì đang mở. Có lẽ cô ấy đã ra ngoài hóng gió.

 

Shuri 616 bước xuống giường, chân trần đi về phía ban công. Bỗng, cô thấy bóng dáng một người đàn ông, một người mà cả đời này cô không thể quên được. Namor.

 

“In yaakunaj.” Shuri khác đã gọi hắn như thế, bằng ngôn ngữ của Talokan. Loáng thoáng, cô còn nghe thấy cái tên đã từng được đề cập qua.

 

“Vậy… Shuri 616, thế giới của cậu có anh ấy không? … ấy?”

 

Shuri khác đã hỏi như vậy vào chiều nay. Không phải K’ulk’ulkan, không phải Namor, mà là một cái tên xa lạ. Shuri 616 bỗng nghĩ đến một giả thiết, đó là cái tên mà người mẹ yêu quý đã đặt cho Namor, khi hắn còn được coi là con người, nhưng… bọn họ đã thân thiết đến độ nào để Namor chấp nhận nói cái tên đó ra chứ?

 

Khi cô nhìn lại, Shuri khác và Namor đã mặt kề sát mặt. Cô nhìn thấy gương mặt của chính mình, với đôi mắt nhắm hờ, tận hưởng khoảnh khắc đó. Điên rồi, cô nghĩ, lòng rối như tơ vò, sao tôi có thể thích người như anh ta được chứ.

 

Shuri 616 vội quay về giường, chùm chăn kín đầu, tự thôi miên mình vào giấc ngủ. 

 

Ngoài ban công, Namor đã sớm biết sự hiện diện của cô. Hắn thì thầm với Shuri khác. “Yêu đương vụng trộm bị em phát hiện rồi kìa.”

 

Shuri khác nhướng mày nhìn hắn, đáp: “Không sao đâu, nếu là cô ấy thì sẽ sớm hiểu ra thôi.”

 

Hắn nhìn gương mặt chắc nịch kia, khẽ cười, tiếng cười hòa lẫn với tiếng gió, thổi tan không khí nóng bức ở Wakanda.

 

-------------

Ánh sáng chói lòa lại hiện lên lần nữa. Shuri 616 nghe thấy tiếng ai đó gọi mình là công chúa, nóng nảy và hoảng hốt. Cô từ từ mở mắt, đối diện với gương mặt đầy lo lắng của Namor.

 

“...”

 

Trong lúc vô thức, cô đã thốt ra cái tên đó, cái tên mà mình nghe được ở một vũ trụ khác. Namor bỗng khựng lại, cả người cứng đờ. Đã lâu lắm rồi, có lẽ là hơn bốn trăm năm, khi những kí ức đã dần phai mờ theo thời gian dài tưởng chừng như vô tận, giờ đây lại trở nên rực rỡ và rõ ràng hơn bao giờ hết chỉ vì nghe thấy cái tên ấy một lần nữa.

 

Shuri cũng nhận ra mình vừa nói gì. Cô vội vàng che miệng, đẩy hắn sang một bên, tự mình ngồi dậy. Trong cơn hoảng loạn, cô chạy trối chết khỏi phòng nghiên cứu, mặc kệ Namor đang đuổi theo sau lưng. Hai má Shuri nóng rát, đỏ lựng lan đến tận mang tai.

 

“Nếu là cô ấy thì sẽ sớm hiểu ra thôi.”