
"Tay em lạnh thật đấy!" - Ngón tay của Charles được bàn tay Erik bao bọc lấy, còn tai cậu thì bị thanh âm từ tính của anh ôm trọn, khiến cậu như mơ màng giữa những xúc cảm đê mê.
Anh xoa nắn tay cậu, bắt đầu từ ngón tay rồi đến lòng bàn tay. Giọng anh vẫn thì thầm bên tai cậu.
"Em có muốn dùng găng tay của anh không?"
Charles lắc đầu, cổ cậu rụt lại trong chiếc khăn choàng cổ ấm áp, mũi cậu cọ vào lớp vải, hít ở đấy một hơi để buồng phổi căng đầy hương vị của riêng mình anh.
Sự ngại ngùng khiến cậu không thốt thành lời và ngay lúc này đây cậu ước rằng anh có thể đọc được suy nghĩ của mình, như thể anh đọc vị những người khác.
Erik bật cười, nụ cười khoe cả hàm răng khi anh nhìn thấy hành động trẻ con của Charles. Anh cúi đầu, để gần hơn với cậu, cái khoảng cách mà đủ gần để anh thấy rõ hàng mi vì hồi hợp hoặc lo lắng mà run lên như cánh bướm muốn tung cánh, nhưng cũng vừa đủ xa để anh không chạm vào gò má cậu.
"Anh sẽ tự hiểu là em không cần găng tay."
Vì cả hai hiểu rằng, hơn cả găng tay thì thứ ấm áp nhất dành cho trái tim là hai bàn tay của họ đan vào nhau thật chặt, mười ngón tay ghì lấy nhau không rời.
Charles mỉm cười, tự nhủ rằng lời Raven nói là không đúng, Erik không phải không có tế bào lãng mạn hay gì, mà chỉ đơn giản là anh né "thính" mà anh không thích thôi.