
1.
Mấp máy đôi môi khô khốc, Tony chẳng cách nào phát ra thanh âm ấy trọn vẹn. Steve thừa nhận, thính lực của anh đã không giúp gì được trong tình cảnh này. Nhất là khi khung cảnh xung quanh ồn ào, xáo trộn với hằng hà sa số những tạp âm chẳng cách nào phân tách. Đây là New York, quảng trường Thời Đại, kèm tiếng pháo bông rực rỡ mừng Quốc Khánh, biết bao người vui sướng reo hò, nên Steve chẳng rõ Tony đã nói gì.
Đôi ba lần, anh có hỏi Tony đã nói gì trong đêm hôm ấy, mà đôi mắt gã cong lại như vầng trăng khuyết, và chẳng rõ anh có lầm không mà thấy trong mơ hồ rằng bờ má gầy đã hay hay đỏ ửng.
Nhưng Tony chỉ thở dài chẳng đáp, cũng chẳng móc mỉa anh như mọi lần.
Đó là lần đầu, họ bỏ lỡ nó.
***
2.
Lần thứ hai, chỉ là cái lướt phớt nhẹ gò má đầy cát, trong khi máu đã nhuộm đỏ thái dương.
Tony ôm lấy bả vai đầy máu, trọng tâm cơ thể dồn hết vào tảng đá phía sau, chiếc mặt nạ robot đã mở ra, để lộ một gương mặt hốc hác, gần như là kiệt sức, đôi môi khô nẻ phát ra từng từ:
"Anh có ổn không?"
Chẳng phải câu vui mừng chiến thắng, lại cũng chẳng phải một câu than vãn, mà lại là một câu thăm hỏi.
Steve xoáy ánh mắt xanh như bầu trời và sâu thẳm như đại dương của mình vào gam màu rực rỡ kia, anh nở nụ cười nhẹ tênh, chẳng có lấy một xúc cảm rõ rệt nào:
"Ổn, nhưng điều đáng lo ngại lại là chiến binh Iron Man của chúng ta đấy!"
Nắm chặt tay mình, để từng khớp tay vang lên tiếng xương khô khốc, Steve cố dời sự chú ý của mình chỉ để chắc rằng bản thân sẽ không vô ý mà ôm chầm lấy gã…
Anh thầm nhủ lòng, không nên, nếu muốn lỡ chân vào vực thẳm. Chẳng ai biết rõ nếu bước qua lằn ranh ấy, cái gì sẽ đợi họ.
“Tại sao anh..”
Tony gồng mình, cắn chặt khớp hàm để ngăn câu nói ấy phát ra một cách trọn vẹn, rồi khép lại đôi mắt nâu trong cam chịu. Lần này, gã vẫn tiếp tục thì thầm câu gì đó mà Steve không sao nghe được, và anh lại bỏ lỡ nó. Một lần nữa.
***
3.
Tony lấy ra từ túi chiếc điện thoại nắp gập, thứ vẫn im lìm theo sát gã trong những ngày rất đỗi bình thường.
“No matter what, I promise you, if you need us, if you need ME… I’ll be there.”
Từng lời, từng chữ vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu, và cảm xúc của gã vẫn vẹn nguyên như thế.
Ngón tay gã miết nhẹ trên từng phím điện thoại, xoa thành từng vòng tròn nhỏ, gã lại thì thầm câu nói ấy, nhưng đáng tiếc thay, căn phòng trống rỗng nên những từ ngữ ấy rồi cũng tiêu biến vào thinh không.
Đó lần tiếp theo.
***
4.
Tony vuốt ve lại chiếc khiên, thứ cảm giác lạnh lẽo theo lớp da tay gã dẫn truyền lên đại não, khiến gã rùng mình.
Có một thoáng, gã nghĩ mình lại nhìn thấy anh, tay dắt khiên và ngẩng đầu nhìn về phía gã. Anh cong mắt mỉm cười khoe hàm răng hoàn hảo của mình.
Rồi sau đó là cảm giác nóng rực khi lưng của anh chạm vào lớp giáp của gã. Lưng anh thì ấm nóng, giáp lưng gã thì lạnh cứng, nhưng bấy nhiêu đều không ảnh hưởng đến cảm giác của Tony. Dựa vào anh, gã cảm nhận được cả thế giới chống lưng cho mình, một sức mạnh tuyệt đối.
Gã đã nghĩ đó là mãi mãi.
Rồi thì gã đã tin. Tin vào cái lý thuyết (giả tưởng) có lẽ cuộc đời gã có hạnh phúc mãi mãi về sau.
Tony bật cười với ý nghĩ ấy.
Gã đã tin lầm thì có làm sao đâu, vì đó là anh. Khi một người tin vào chuyện gì đó quá mức, vượt lên cả tín ngưỡng lẫn thế giới quan của họ, thì làm gì có chuyện nó trở thành ‘’tin lầm” cho được?!
Nhưng khung cảnh tuyết trắng xóa sạch mọi ánh dương trong đời, anh quay gót và gã đã nói: “so was i” ghim chặt vào tâm thức khiến Tony sực tỉnh.
Qua tấm khiên bóng loáng, Tony thấy gương mặt hốc hác của mình quặn lại, xoắn lên như một cái giẻ lau đang được vắt nước. Mọi thứ đều bị vắt khô, kể cả giác quan lẫn xúc cảm, nhưng sẽ chẳng ai hay biết điều chi đã diễn ra - âm thầm và lặng lẽ bên dưới những thớ cơ căng chặt và gian phòng trống vắng đến lạnh run từng cơn.
Gã ước mình đã nói đủ rõ và đủ to cho anh nghe thấy. Nhưng khi thốt ra khỏi miệng lại là từng tiếng nói nhỏ xíu, bật khỏi cánh môi rướm máu, trượt dài và nhỏ giọt xuống tâm tư khô cằn.
Tony đã bỏ lỡ nó - cơ hội của gã như thế.
***
5.
Họ gặp lại nhau, sau thời gian dài.
Thật kỳ lạ làm sao, khi ngay lúc được ngắm nhìn anh, được chạm vào anh, được trao cơ hội lau đi từng nỗi khát khao khôn cùng, được chén sạch nỗi nhớ sầu bi của riêng mình, gã lại ước rằng: giá như tương lai đừng bao giờ tới.
Vì chỉ có hiện tại kéo dài vô tận, anh mới thôi không rời xa cái níu tay vụng về của gã. Tony sẽ không phải chạm vào ánh nhìn lạnh hơn sắc xanh trong mắt anh, cũng sẽ không phải nhìn anh quay gót bước đi.
Giá như giây phút êm đềm quá đỗi đẹp đẽ này kéo dài.. Không phải bằng hai hay ba vòng kim đồng hồ, mà cũng chẳng bằng số tờ lịch ta xé trong phút chốc.
Ôm ghì lấy anh, giữ anh trong vòng tay khiến gã tự mê hoặc rằng mình đã có anh, cái cảm giác ấy lâng lâng và đê mê đến mức nhấn có thể giết chết gã trong mật ngọt. Nhưng than ôi, gã tự hiểu lòng dù mật ngọt sự sống bị rút cạn bởi thần chết thì đó âu cũng là sự sung sướng của kẻ cuồng đạo.
Anh cũng siết lại vòng tay, để cánh tay mình cảm nhận da thịt nóng hổi cách lớp áo, để anh biết rõ đây không phải là một ảo tưởng nào đó mà bản thân tự vẽ ra, chỉ để mê hoặc tâm trí thiếu thốn của mình.
Steve nghĩ mình không đủ sức để giữ chặt Tony, nhưng vòng tay cứ siết chặt dần như muốn đưa người đối diện hoà thành một với bản thân, để không phải chịu cảnh dày vò xa cách.
Khoảnh khắc anh đáp lại cái ôm của Tony, gã thấy bản thân mình dậy sóng, các thớ cơ căng chặt bao ngày bỗng như bị rút cạn sinh lực, chúng trở nên mỏng manh và mềm nhũn trong vòng tay anh.
Anh dễ dàng đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của gã, ngay khi anh cúi đầu để hai đôi môi không còn cảnh chia lìa xa cách, để hơi ấm từ đối phương nhuộm đỏ rực một mảnh trời mây bao la, Tony biết rằng:
dẫu có qua trăm ngàn dòng thời gian, vượt qua bao nhiêu dáng hình của một kiếp người;
Dẫu anh không yêu gã khi mái tóc còn vương ngày xanh; dẫu lần tiếp theo gặp lại tóc anh đã hoá màu như thế nào đi chăng nữa;
Dẫu cho có bao nhiêu lần thương tổn và chia lìa đôi ngã; dẫu khi hợp tan là chuyện thường đôi lứa;
Dẫu trong muôn ngàn vạn dòng thời gian gã vì anh mà chết; dẫu trong muôn trùng khoảnh khắc họ bỏ lỡ nhau;
Gã cũng sẽ thôi không tự hỏi: “đôi mình có là gì của nhau hay không?”
Vì cả gã lẫn anh đều biết rằng: Và lần này, sau những lần bỏ lỡ..
Steve nhấp môi mình:
Tony mở miệng nói thật rõ:
“...”
Và lần này, sau những lần bỏ lỡ..
Họ đã không bỏ lỡ nó, thêm bất kỳ một lần nào khác.