Let’s start things again, one more time…

Spider-Man: Spider-Verse (Sony Animated Movies)
M/M
G
Let’s start things again, one more time…
author
Summary
Collab with Thanh MaiNhận được món quà lạ lùng trong ngày sinh nhật, Miles (1610) lần theo dấu vết đáng ngờ rồi phát hiện ra một "mình" khác sống ở đầu kia thành phố. Liệu có phải cậu còn có một người anh em? Hay sự việc không đơn giản như vậy?Tóm tắt: Rình trộm chú ruột nuôi trai trong nhà và cái kết cực sốc.
All Chapters

Chapter 2

Miles Morales luôn biết rằng bản thân khác biệt so với những người đồng trang lứa. Hắn không thể nói ra được sự khác biệt đó là gì, nhưng hắn có thể chắc chắn 100% về điều đó thông qua trí thông minh bẩm sinh hơn người và con mắt tinh tường không hợp lứa tuổi. Mọi thứ xung quanh dường như ngày càng đáng nghi theo cấp số nhân theo từng thời gian trôi qua.

 

Morales lớn lên với sự tin tưởng rằng mình là một đứa trẻ mồ côi, được nhận nuôi bởi một người đàn ông tên là Aaron. Aaron không cho hắn gọi gã là bố, mà chỉ là “chú Aaron” mà thôi, bởi Morales là con của một người bạn đã mất. Ban đầu hắn cũng tặc lưỡi cho qua vụ này. Nhưng trưởng thành là lúc bạn tìm ra được hết bí mật này tới bí mật khác.

 

Hắn và chú Aaron sống ở một căn hộ ngoại thành của Brooklyn, nằm ngay chính giữa khu chợ đen nổi tiếng của thế giới ngầm, theo như chú nói thì làm như vậy là để tiết kiệm chi phí. Cơ mà nhìn đống nội thất xịn xò trong căn hộ thì Morales không cho là vậy. Hơn nữa chú Aaron còn đăng ký hẳn cho hắn một suất học trong cái trường dành riêng cho đám nhà giàu, quý tộc, con ông cháu cha, cái trường mà có chi phí cao tới ngất ngưởng. Nếu như không phải Morales thừa sức đạt điểm xuất sắc ở các môn học thì chắc gã không ngần ngại chi tiền chạy điểm cho hắn mất. 

 

Không những vậy, chú Aaron còn dọn sẵn đường cho hắn lên đại học, vào khoa kinh tế của trường Chicago, đúng chuẩn trường top nằm trong Ivy League. Morales nhớ lại lúc ấy nếu như không phải hắn dùng hết sức mình để nài nỉ chú Aaron, hiếm khi nào ông chú lại cứng đầu và khó thuyết phục một cách vô lý tới vậy, thì có lẽ hiện tại hắn đã ở phương trời xa xôi nào đấy rồi. Cơ mà Morales lại không hề hứng thú với việc học kinh tế hay làm giàu, hắn còn có dự định đăng ký vào ngành đồ hoạ. Morales phân vân không biết có nên làm trước rồi mới báo để lão không phản đối được hay không.

 

Quả thật chú Aaron đối với hắn rất tốt, nhưng đồng thời có cảm giác chú muốn hắn đi thật xa, cho khuất luôn tầm mắt của Brooklyn vậy. 

 

Đó chưa phải là tất cả, Aaron thường xuyên đi công tác làm việc và rất ít khi có mặt ở nhà. Morales không thấy phiền với việc cho lắm, dù nghi ngờ nhưng hắn vẫn luôn tôn trọng quyền riêng tư của người khác. Kể cả khi có tuần hắn chẳng bắt được nổi một dấu giày của người chú này. Kể cả khi trong cái thùng đồ nằm tít ở góc và phủ đầy bụi trong phòng chú có một chiếc áo trắng tinh dành cho trẻ con được đánh dấu số hiệu 42. Morales cố gắng bỏ qua tất cả và không đào sâu hơn vào bí mật của người khác, đặc biệt là của người mà hắn cùng sống và lớn lên trong gần hai chục năm qua. Thế nhưng bí mật là thứ khiến Morales ngứa mắt nhất, đặc biệt là khi mọi manh mối đều chĩa thẳng vào bản thân, bí ẩn to lớn nhất. 

 

Mỗi khi Morales gặng hỏi chú Aaron về xuất xứ của bản thân, về người-bạn-là-bố-đã-mất-từ-lâu thì lão đều tìm cớ để lảng tránh hay lôi cái lý do nửa hợp lý nửa không, vô thưởng vô phạt để cho qua chuyện. Ví dụ như: 

 

“Cái thằng cha đó mất dạy lắm, cháu đừng quan tâm làm gì.”

 

“À chú có việc bận phải đi rồi, chuyện này để sau nhé.” 

 

“Bố cháu ấy hả, có kể thì một ngày cũng không xong nên là đợi lúc nào chú rảnh nha.” Rồi có bao giờ thấy lão rảnh rang được nguyên ngày đâu.

 

Lão nên biết ơn vì có một đứa cháu hiểu chuyện ít thắc mắc chỉ thích tự tìm hiểu như Morales đây. 

 

Hạt mầm nghi ngờ bắt đầu đâm chồi và bén rễ sâu hơn trong lòng Morales khi nó phát hiện dưới gầm ghế trong phòng kho có hai chiếc hộp vuông. Hôm đấy vẫn là một ngày thường lệ như bao ngày khác, sẽ không có gì đặc biệt xảy ra nếu như ánh mắt bén nhọn của hắn bắt được chút hình ảnh ẩn hiện của hai chiếc hộp lạ nằm dưới gầm ghế. Morales tò mò lôi chúng ra, mơ hồ cảm tưởng rằng chúng hệt như những chiếc hộp pandora, một khi đã mở thì không thể quay đầu được nữa.

 

Cả hai hộp nhìn từ ngoài vào đều rất khó phân biệt, ngoại trừ cái tấm thiệp treo bên ngoài. Một chiếc vô cùng đơn giản, chỉ có hai màu sắc nhạt và nhẹ làm điểm nhấn tinh tế, bên trong là câu ‘Happy Birthday’ được viết tay kèm theo ‘Aaron’ ở bên dưới. Chiếc còn lại chính là phiên bản trẻ trâu của cái đầu, trông giống như có ai đó đổ nguyên hộp màu lên để trang trí, kèm theo là đủ các thể loại sticker với đủ loại hình thù và màu sắc, nhiều nhất trong đó là nhện. 

 

Phía bên trong cả hai hộp đều là đôi giày thể thao đời mới nhất với màu chủ đạo là đen, chỉ có mỗi phần viền là có màu. Hộp đơn giản thì có viền màu tím, màu yêu thích của hắn, còn trong hộp trẻ trâu là viền màu đỏ. 

 

Morales nắm tới hơn 90% rằng chiếc màu tím là quà dành cho mình nhân dịp sinh nhật 17 tuổi năm nay. Bởi ở một góc trong tủ đồ của hắn có hẳn một xấp tấm thiệp được sắp xếp ngay ngắn và giữ gìn một cách cẩn thận, tất nhiên chúng đều là của Aaron và đều có kiểu dáng tương tự với chiếc trên hộp giày thì hắn mới suy đoán được đôi giày này dành cho mình. Không chỉ vậy cả kích cỡ cùng kiểu dáng đều rất trùng khớp với loại mà hắn thường dùng. Vậy nên câu hỏi cần được đưa ra: chủ nhân của đôi giày còn lại là ai? 

 

Độ tuổi cùng kích thước và chiều cao cơ thể chắc cũng phải tương tự với bản thân tới 70% thì mới cùng dùng một kích cỡ giày. Một kẻ có gu thời trang không tệ, ấy là sẽ được điểm cao hơn nếu như đống sticker kia không bị Morales bắt gặp. Lúc ấy không hiểu làm sao mà hắn lại nổi lên ham muốn trộm lấy một chiếc sticker đem cất túi. Đồng thời hắn tiện tay tráo luôn hai tấm thiệp của hai hộp cho nhau. Vô số những viễn cảnh xuất hiện hàng loạt trong đầu hắn ngay khi làm xong hành động đó. Nhưng liệu kịch bản thế nào mới là tốt, thế nào mới là tồi tệ? Ngay chính Morales cũng không rõ nữa. Xong xuôi mọi chuyện, hắn đóng nắp hộp lại, cẩn thật đẩy hai hộp quà vào vị trí cũ theo trí nhớ, rồi chờ đợi ngày sinh nhật tới.

 

***

 

Sáng hôm ấy, cuối cùng Aaron cũng đã có mặt ở nhà sau mấy ngày không thấy mặt mũi đâu. 

 

“My Miles, chú có quà sinh nhật cho cháu nè. Chúc mừng sinh nhật nhé, nhóc láu cá. May mà chú vẫn kịp về nhà.” 

 

“Phải phải, cháu sẽ không đoán là chú lại đi chơi với cô nào mới đâu.” Morales đảo mắt một cách lộ liễu khi nhận hộp quà. Hắn không vội mở hộp quà ra vì không muốn làm ảnh hưởng tới trò vui sau này.

 

“Cháu phải đi luôn đây, quà cháu sẽ mở sau. Cảm ơn chú.” Morales tìm cớ để mang hộp quà vào trong phòng cất, xong âm thầm mở ra xem. Quả nhiên món quà chú Aaron tặng là một đôi giày. Đồng thời bởi vì chiêu trò nhỏ lúc trước mà đôi hắn nhận được có màu đỏ. Có lẽ bởi vì cảm thấy kích thích mà Morales thấy màu đỏ ấy lại dịu mắt lạ thường. Có lẽ là cuộc sống quá êm ả và nhàm chán cho nên hắn cần một sự mới lạ để làm màu cho nó. 

 

Quả nhiên khi Aaron trở về nhà vào buổi tối, có thể thấy rõ cái vẻ mặt đen như nuốt phải ruồi của lão. Chú sẽ không thắc mắc vì sao Morales không chất vấn mình khi mua cho hắn một đôi giày màu đỏ, vì thường dù lão có mua bảy sắc cầu vồng thì hắn cũng chỉ liếc mắt khinh thường rồi cất vào tủ đồ mà thôi. Morales âm thầm nở nụ cười và hưởng thụ khi trò vui của mình thành công. 

 

Hiện tại cả hai đôi giày đều được nhận chủ, nhưng Morales cũng không có ý định hành động hay ngay lập tức đi tìm chủ nhân chân chính của đôi giày đỏ. Dựa theo tính cách của người đó, hãy nhớ tới tấm thiệp dán đầy sticker trông rất trẻ trâu, thì không sớm không muộn đối phương sẽ tò mò đi tìm mình mà thôi.

 

Y chang dự đoán, ngay ngày hôm sau Morales đã cảm nhận được có người đang quan sát mình một cách chăm chú khi hắn vừa mới đi mua đồ về. Hắn còn cố tình dùng luôn đôi giày đỏ kèm theo chiếc hoodie tím để thu hút sự chú ý của đối phương. Quay đầu nhìn, Morales không nhìn thấy ai cả, nhưng quan sát kỹ sẽ phát hiện chòm tóc xoăn ẩn hiện cùng với dây giày chưa kịp giấu. Morales nhếch mép cười một tiếng rồi vào trong nhà. 

 

Mấy ngày sau hắn bắt gặp một kẻ đang rình mò mình từ tận nhà cho tới cổng trường, rồi lại từ trường cho tới bất cứ nơi nào hắn đi mà không hề hay biết rằng Morales đã biết rõ từ lâu, thậm chí còn chỉ ra được cách thức vụng về của người nọ. Mí mắt hắn giật giật liên tục, chỉ có thể âm thầm phàn nàn sự ngây thơ của đối phương. 

 

Morales cố tình đi tới một nơi vắng vẻ chút, rồi gọi thẳng cái kẻ đang lén lút rình rập mình một cách lộ liễu ra. "Nhện nhỏ, mau ra đây đi. Tôi phát hiện ra cậu rồi."

 

——

 

Tác giả: Em có muốn dô Havard khum?

42: Bà có chắc bà đủ khả năng viết không?

Tác giả: …



Sign in to leave a review.