
Charles tỉnh dậy trong âm thanh của những tiếng rên rỉ-- như cách cậu đã thức giấc suốt hai ngày qua. Mọi chuyện đang tệ hơn, bởi Erik đã bắt đầu vùi đầu anh vào gối, tay vung trên không-- giống kĩ thuật đấu kiếm-- trong khi nghiến răng và chửi rủa. Hành vi điển hình của cơn mê sảng. Hẳn do cơn sốt từ vết thương trên ngực Erik gây ra.
Ánh trăng tràn vào ngôi nhà nhỏ qua ống khói ở bức tường phía bên, chiếu tia sáng mờ lên khuôn mặt Erik từ nơi anh ngủ cách Charles vài bước chân. Gió xuân nhè nhẹ thổi tung gấu áo Erik, để lộ vết thương kéo dài từ dưới xương quai xanh đến gần đỉnh tim anh. Nhiễm trùng có mủ, vùng da xung quanh vết cắt đã chuyển sang màu vàng. Dẫu là ai đã làm sạch vết cắt - nếu có người làm việc ấy- đã thực hiện một công việc nghèo nàn trong việc loại bỏ vết máu. Máu đông làm nghẽn phần da hở ngăn vết thương lành lại. Để vải cọ xát thường xuyên với vết thương ấy, chắc chắn sẽ rất đau đớn.
Charles muốn lăn đến bên cạnh Erik, luồn tay cậu qua mái tóc anh, ôm mái đầu anh trong vòng tay mình để làm dịu cơn đau, nhưng cậu không dám rời khỏi phần giường của mình. Nhiều như cách cậu ghét phải nhìn Erik chống chọi với sự đau đớn, cậu cũng không mong muốn làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến mối quan hệ mà họ đã cùng nhau xây dựng trong vài tháng qua. Trái ngược với những lời đồn thổi tệ hại người ta truyền tai nhau trên phố về họ-- Charles biết chúng có tồn tại-- mối liên kết mà họ chia sẻ trong khoảng không nhỏ bé được bao bọc bởi những bức tường đất này là điều gì đó thuần khiết, điều gì đó vượt xa những tiếng đồn của miệng lưỡi người đời.
Nó nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, ẩn dật mà mãnh liệt, tuy bé nhỏ nhưng lại không thể cưỡng lại. Charles gọi nó là tình bạn, bởi Erik chính là hình mẫu một người bạn mà cậu mong ước. Anh lắng nghe mỗi khi cậu nói-- không chỉ nghe, mà lắng nghe. Anh tôn trọng cậu và ý kiến của cậu. Anh không bao giờ coi thường cậu chỉ vì cậu là một Omega. Erik đối xử với cậu bình đẳng về mọi mặt. Nếu điều ấy không phải “tình bạn” thì có thể là gì?
Dẫu vậy, gần đây Charles cảm thấy khó lòng nào “tình bạn” có thể hàm chứa cả mối quan hệ của họ. Có những ngày, Erik sẽ đem về từ chợ món ngọt mà Charles từng gợi ý khi họ đi ngang qua, hay cách anh nhẹ nhàng cười với cậu khi chơi cờ, cả cách anh chỉ nhìn về phía cậu khi họ lẫn trong đám đông, khiến từ ngữ ấy bỗng nhiên mang một vị chát trong trái tim cậu.
Đôi lúc, khao khát muốn được chạm vào Erik mãnh liệt đến mức đánh gục Charles. Đôi lúc, khao khát được gại mũi cậu vào cổ Erik và ngửi hương anh trỗi dậy mạnh mẽ, khiến cậu chẳng thể làm chủ bản thân mình nữa. Đôi lúc, chỉ khao khát được ở gần Erik thôi cũng đủ làm cơ thể cậu run rẩy mỗi khi thức dậy.
Erik kêu một tiếng nữa, kéo Charles khỏi những suy nghĩ của cậu. Tay cậu run run nắm lấy lớp ga giường thô cũ, ngăn chúng với tới Erik. Dù đã tiến xa hơn trong mỗi quan hệ này so với những ngày đầu tiên, nhưng giữa họ vẫn tồn tại rào cản. Một rào cản mà Charles không dám phá vỡ.
Hỗn hợp từ vỏ cây liễu trắng, nghệ và hương thảo trong dầu trầm hương sẽ làm giảm viêm và nhiễm trùng, gừng và húng quế sẽ làm giảm cơn đau do sốt. Charles xắp xếp các nguyên liệu khác trong đầu, tự dặn bản thân tới chỗ Angel mua chúng ngay sáng hôm sau. Cậu không thể an ủi Erik và xoa dịu nỗi đau của anh, nhưng cậu biết cách pha chế loại thuốc làm được điều ấy.
Mắt nhắm mắt mở để trông chừng Erik, suốt đêm ấy Charles gần như không ngủ.
Sáng hôm sau, Charles nhìn vào chỗ thảo dược được sắp xếp trên bàn trước mặt cậu, kiểm lại từng vị một trong đầu.
“Hết rồi đó hử?” Angel hỏi, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười .
Một cách thỏa mãn, cậu gật đầu. “Ừ, hết rồi.”
“Chỗ này để làm gì vậy bé cưng?” Angel vòng qua bàn thu ngân trong cửa hàng hoa nhỏ của cô, nơi chỉ lớn gấp đôi nguồn dược liệu của Charles, và lấy một lá sen lớn. “Tăng cường sinh lực cho Alpha của anh à?”
Charles đỏ mặt, khiến cho nụ cười trên gương mặt Angel càng thêm toe toét. Bên cạnh khiếu hài hước có phần hơi thô, Angel là một trong số ít người không kì thị Charles vì quá khứ của cậu, phải chăng do nó tương đồng với quá khứ của chính bản thân cô.
“Đừng lo,” cô nói, gói phần hàng của cậu vào chiếc lá và buộc lại. “Em sẽ không tiết lộ cho ai đâu. Em có thể giữ bí mật mà.”
Charles không đáp lại, phần lớn bởi cậu nôn nóng muốn về nhà và bắt tay vào công việc điều chế thuốc. Mặt đỏ bừng, cậu rời cửa hàng của Angel sau cái nháy mắt và lời chúc may mắn từ cô.
Thời gian còn lại trong ngày Charles dành để hãm và chắt nước lá, nghiền rễ để chiết xuất dầu, hay trộn thảo mộc thành cao.
Cậu đang nghiền phần hỗn hợp cuối cùng thành chất bộ mịn khi Erik bước qua cửa. Quá tập trung vào công việc, cậu gần như giật nảy mình khi nghe thấy Erik gọi tên mình.
“Erik!” Charles cười rạng rỡ, lau đôi tay lấm lem của cậu vào tấm áo trắng. “Ôi trời, tối luôn rồi cơ à. Tôi không để ý.”
Erik nhìn quanh nhà họ. Một nụ cười hiện lên trên môi anh. “Rõ ràng.” Anh tiến lại gần nơi được gọi là “căn bếp” và nhặt lên một bó cành nhỏ. “Mấy thứ này để làm gì vậy?”
Charles cắn môi. Ôi, trời. Nhỡ đâu Erik từ chối để cậu chữa trị? Nhỡ đâu anh sẽ cười và gạt đi lời đề nghị của cậu? Đáng lẽ cậu nên hỏi anh trước khi điều chế thuốc và dầu thơm mới phải. Bỏ đi, giờ cũng chẳng làm lại được, vậy nên Charles chậm rãi mở lời, “Anh có một vết thương trên ngực.”
“Ừ,” Erik đáp lại, giọng anh nghe giống một câu hỏi hơn là lời khẳng định.
“Thì…, dù là ai đã sơ cứu cho anh, người đó cũng đã làm việc ấy một cách khá tệ, và giờ thì nó bị nhiễm trùng. Nhiễm trùng có thể xâm nhập vào máu nếu không được chữa trị.”
“Và thứ này là?” Anh ám hiệu đống lộn xộn Charles bày ra trong bếp.
“Thuốc,” Charles nói, xoa tay cậu vào nhau, “Nó giúp ngăn sự nhiễm trùng lây lan và phục hồi vết thương.”
“Và cậu…” Erik đưa mắt nhìn tá chai lọ chứa thứ chất lỏng màu hổ phách “làm tất cả những thứ này à?”
Charles gật đầu quả quyết.
Erik nhìn Charles một hồi lâu, nghiêng đầu sang bên, như cái cách một con mèo nhìn quả bóng len, nửa thích thú nửa nghi ngờ. “Được rồi,” anh nói vừa lúc Charles bắt đầu nghĩ Erik hoặc sẽ cười cậu hoặc đi thẳng ra khỏi cửa. “Tôi cho rằng chúng ta nên bắt đầu thôi. Cậu muốn tôi làm gì?”
Charles thở phào nhẹ nhõm. Điều này, cậu biết rất rõ. “Tôi không thể đắp thuốc nếu không sát trùng vết thương. Xin anh ngồi xuống và cởi áo chẽn ra.”
*Nguyên văn là “tunic”. Bác nào cần định nghĩa thì nhớ lại cái áo Jamesie mặc trong Children of Dune nhé.
Má cậu ửng đỏ khi thấy khuôn ngực trần của Erik. Hẳn phải có phép màu nào đã giữ cái khay trên đôi tay run rẩy của cậu không đổ. Quyết định nhìn vào chiếc khay thay vào "đó", Charles tới ngồi bên mép giường cạnh anh.
Ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương của Erik đối với cậu như men say, khiến Charles không thể không để ý nhiệt độ cơ thể cậu.
“Gượng lên nào,” Charles tự nhủ, hít một hơi ngắn. Erik bị thương, anh cần chữa trị, không phải thứ hương của anh.
“Đây.” Charles chọn một lọ chứa chất lỏng trong suốt từ chỗ cái khay và đưa cho Erik, kiên quyết không nhìn vào mắt anh. “Uống thứ này. Nó sẽ hạ cơn sốt.”
Erik nốc cạn chai thuốc, nuốt thứ nước xuống với một cái nhăn mặt trong khi Charles gập tấm khăn bông theo chiều dọc và nhúng vào bát thuốc.
“Nó sẽ hơi nhặng một chút.” Charles nhắc, rướn người cậu về trước để lau vết thương. Nhìn gần lại, vết cắt không tệ như cậu dự đoán trước. Vùng nhiễm trùng đã được xác định. Sát trùng và chích mủ sẽ giúp nó liền nhanh hơn.
Erik khẽ rít lên khi tấm vải chạm lại gần phần da bị bầm. Vết máu đông trên vết thương khiến Charles ngừng lại.
“Tôi xin lỗi,” Charles thì thầm và siết nhẹ vai Erik bằng tay còn lại. “Nó xảy ra như thế nào vậy?”
“Az và tôi đang luyện tập. Cậu ta bất cẩn chém vào tôi.” Giọng Erik êm như tiếng thủ thỉ, hơi thở của anh nhẹ nhàng phả vào gáy cậu, mơn man trên từng chân tóc. Charles khó lòng kìm được cơn rùng mình.
“Anh không đến chỗ y sĩ sao?”
“Tôi không nghĩ nó sẽ nhiễm trùng.” Erik ngại ngùng thừa nhận.
Charles đáp lại bằng một tiếng ngân nhỏ. Cùng với việc loại bỏ vết máu đông, Charles lau vết thương bằng nước. Cậu nhúng thêm miếng vải khác vào thuốc và đắp lên vết cắt để dẫn lưu mủ.
Họ dành vài phút tiếp theo trong sự yên lặng thoải mái khi Charles tiếp tục công việc. Ít nhất, nó cũng không quá tệ đến mức cần phải khâu.
“Làm sao cậu biết?” Erik phá vỡ sự im lặng. “Tôi không nhớ mình có nói với cậu.”
“Anh gặp ác mộng liên tiếp vài ngày nay rồi, tôi nghĩ điều ấy là bởi vết thương của anh.”
“Ồ. Tôi xin lỗi-” Erik ngập ngừng “Tôi xin lỗi nếu tôi đã quấy rầy hay làm cậu thức giấc-”
“Không sao đâu, Erik.” Charles nhẹ nhàng mỉm cười. “Ngược lại, thật tốt là tôi đã để ý. Nếu không vết nhiễm trùng đã có thể lan rộng hơn.”
Erik không đáp lại, còn Charles tiếp tục với công việc của mình. Cậu thoa cao vào vết thương sau khi lau sạch mủ và đắp một tấm vải sạch lên trên. Cắt thêm tấm vải khác thành dạng dải dài, Charles quấn quanh ngực Erik giúp cố định thuốc. Vết thương cần được lau lại sau mỗi hai ngày cho đến khi khô hoàn toàn. Biết trước điều đó, Charles đã trộn sẵn lượng thuốc dùng cho cả tháng.
Không dám nhìn vào Erik, Charles thu dọn những lọ rỗng cùng vải bẩn trên khay và đứng dậy. Cậu dừng lại khi nhận tháy hơi ấm từ tay Erik trên tay mình.
“Cảm ơn,” Có điều gì ẩn giấu sâu thẳm đôi mắt trong mắt Erik, một cảm xúc truyền đạt những điều còn lớn lao hơn cả niềm cảm kích trong lời nói của anh. “Tôi… Cảm ơn cậu.”
“Không sao, Erik,” Charles mỉm cười hiền từ, dẫu vẫn không dám chuyển chỗ.
Erik gật đầu. “Cậu học mấy thứ này ở đâu vậy?” Anh hỏi, đưa mắt nhìn cái khay và chỗ thuốc ít ỏi còn sót lại trên đó.
“À,” Charles vừa nói vừa đặt khay thuốc xuống phần sàn bên cạnh và đưa mắt nhìn vệt thuốc xanh khô lại trên áo cậu. “Tôi đã luôn có một niềm đam mê với y học. Khi còn nhỏ, tôi chạy quay vườn và làm bẩn quần áo suốt, chỉ để cố hái mấy cây cỏ. Điều ấy khiến mẹ tôi bực lắm.” Charles bật cười trước ký ức về mẹ bực bội la mắng cậu cùng vài người hầu vì đã cho phép cậu rời khỏi dinh thự. “Mẹ nghĩ rằng đó là biểu hiện của trí tò mò ở trẻ con, và nó sẽ biến mất khi tôi lớn hơn. Nhưng không, nó chỉ trở nên mãnh liệt hơn. Cha tôi luôn là người ủng hộ, và mọi việc khá thuận lợi khi ông là Lãnh chúa thành Westchester. Tước hiệu của mình giúp ông có được sách từ vô số người bán. Năm tôi lên mười lăm tuổi, sách của tôi đã chất đầy nửa thư viện của cha. Tôi nghiên cứu chúng khá cẩn thận.” Một nụ cười cay đắng lướt qua trên môi khi cậu nhắc về kí ức ấy.
Erik không đáp lại, thể hiện sự tôn trọng khi anh lắng nghe Charles nói. Sự hiện diện của anh bên cạnh Charles khiến cậu yên tâm, bàn tay anh đem đến hơi ấm nơi cánh tay cậu.
“Sau khi cha qua đời mẹ tôi tái hôn,” Charles tiếp tục. “Và rồi Shaw bắt đầu để ý đến tôi.” Erik gằn lên trước cái tên. Có lẽ Charles cũng đã làm thế, nếu cậu có thể gom lại tất cả uất hận và sức lực, nguyền rủa lên kẻ đã chết. “Tôi đem theo vài cuốn sách trong hành lý khi đến Genosha, chúng là những người bạn duy nhất của tôi suốt khoảng thời gian tôi bị trói buộc trong hậu cung của hắn.”
Erik dịch tay xuống gần hơn nơi tay Charles, cuộn những ngón tay dài của anh quanh lòng bàn tay cậu, san sẻ một sự an ủi mà mọi lời nói không thể.
“Và tất cả kiến thức tôi tích lũy suốt bao năm ấy, xét cho cùng, không hề phí hoài như mẹ tôi vẫn nói. Nó giúp tôi dừng kỳ thai của mình.” còn lại Charles nắm lấy đai áo bên dưới bụng bằng tay còn lại, giọng cậu run lên khi cậu nói, “Hai lần.”
“Tôi rất tiếc,” Erik thì thầm. Đối với Erik, nó không đơn thuần chỉ là lời chia buồn, bởi chính anh, cũng đã mất đi con mình.
“Cũng đâu còn cách nào khác,” Charles lắc đầu. Cậu chớp mắt để lau đi những dòng lệ đang dâng lên. “Tôi không thể để chúng chào đời và trưởng thành như những đứa con của hắn, tôi không thể-” Charles ngừng lời, run rẩy hít vào một hơi. “Hơn nữa, tương lai của chúng sẽ ra sao? Bởi kẻ sinh ra chúng đã mãi mãi bị ràng buộc với số phận của một con điế-”
"Đừng!" Erik ngắt lời Charles với một ngón tay đặt trên môi. Sự đanh thép trong lời nói của anh vang vọng khắp bốn bức tường. "Không bao giờ gọi bản thân cậu như vậy, nghe chưa?"
Charles cười chua xót. "Tôi nói sai sao?"
Đó sẽ mãi là cách cậu hiện diện trên thế giới này. Một con điếm trong tay hắn.
"Kệ mẹ thế giới," Erik gầm gừ. “Kệ con mẹ nó thế giới ấy,” Erik nói lại, nhẹ giọng hơn lần trước. “Cậu hơn thế rất nhiều, Charles. Cậu thông minh, nhân hậu, thật thà và hào phóng. Cậu nhân hậu và hào phóng cả với tôi khi tôi thậm chí còn chẳng xứng đáng với điều ấy.”
Charles lắc đầu phản đối, nhưng Erik tiếp tục, “Đó là sự thật. Tôi đã dành nhiều năm trong niềm tin rằng tiêu diệt hắn sẽ đem lại cho bản thân sự thanh thản. Nó cho tôi một kết thúc, hẳn là vậy, nhưng nó không phải thứ cho tôi thanh thản. Là cậu. Cậu mang tới trong tôi sự bình yên. Cậu chỉ tôi cách cười. Cậu dạy tôi làm thế nào để hạnh phúc, điều tôi luôn nghĩ rằng mình đã chôn vùi cùng gia đình mình. Cậu đem tình yêu đến với cuộc đời tôi trong khi tôi buông bỏ hy vọng.”
Erik ngừng lại, chớp mắt, như thể chính anh cũng bất ngờ trước lời thú nhận của mình. Charles, về phần mình, mắt chữ o mồm chữ a chẳng kém phần hoang mang và bất ngờ.
Nắm lấy tay còn lại của Charles từ nơi cậu đặt trên áo, Erik lấy một hơi sâu, “Em là ánh sáng trong thế giới ngập tràn bóng tối của tôi, Charles. Và nếu em cho phép, tôi hân hạnh dành phần đời còn lại chứng minh điều đó với em.”
Quá nhiều điều Charles muốn nói lại. Erik là người duy nhất tôn trọng con người thật của cậu. Anh là người bạn duy nhất mà cậu từng có trong suốt cuộc đời mình. Có lẽ cậu đã yêu anh từ giây phút anh giận dữ trao cậu túi vàng cùng cương ngựa và bảo cậu về nhà, không mong đợi nhận lại điều gì từ cậu. Charles có thể nói nhiều thứ, nhưng cậu đã không làm vậy. Không phải khi lưỡi cậu kẹt cứng ở thềm miệng như này. Cậu nắm lấy bàn tay anh đang nắm tay cậu và kéo Erik vào một nụ hôn nồng nhiệt.
*
~3 năm sau~
“Hết rồi đó hử?” Angel hỏi từ phía sau quầy thu ngân.
Charles đánh dấu “5 bó rau sam trắng” khỏi list và bỏ chỗ tiền thừa vào chiếc túi đeo cạnh hông. “Ừ, giờ tạm thế đã. Em nhờ Sean giao hộ anh được không?”
Cậu trả tiền, rồi chợt nhớ ra.“Oh, à, Angel, thêm cho anh hai tá nhục đậu khấu với rễ gụ nữa nhé?”
Angel nhìn cậu đầy nghi ngờ, như thể cậu đang đề nghị điều gì kì lạ lắm. Chắc thế thật. Hai nguyên liệu cuối không được dùng để pha thuốc, mà dành cho chính bản thân cậu, và cả sinh linh bé bỏng đang lớn lên trong bụng cậu.
Nụ cười thoáng hiện lên trên môi cậu khi ý nghĩ ấy lướt qua, và tay cậu vô thức đặt lên bụng. Cậu vẫn đang ở tháng thứ ba, bởi vậy chưa lộ bụng, do đó Angel không đoán được gì từ hành động của cậu.
“Đây,” cô nói, đặt một bó rễ và nhục đậu khấu vào cái lá sen. “Mẹ Jean nói bác bị sưng khớp vai. Em kêu bác đến chỗ anh đấy. Hôm nay anh xem được cho bác không?”
Charles nhớ lại lịch khám của cậu trong ngày. Không có lịch hẹn trước, và ngoài vài giờ hướng dẫn Hank cắt thuốc, phần ngày còn lại cậu hoàn toàn rảnh trước khi Erik về.
“Dặn bác đến sau giờ trưa hộ anh nhé,” cậu mỉm cười.
Vừa khi Charles trả tiền xong, một bà lão với khuôn mặt tròn được ôm bởi mái tóc bạc trắng bước vào cửa hàng. “Ồ, chào cháu. Cháu có thể giúp ta tìm hoa cho con gái chứ?” Bà đề nghị.
Charles nhanh chóng rời đi để Angel phục vụ bà. Hai người còn lại tiếp tục cuộc trò chuyện, một phần vọng đến lối ra tới tai cậu.
“Chàng trai trẻ vừa ở đây khi ta bước vào là ai vậy? Trông cậu ấy có chút quen thuộc,” bà lão hỏi. Angel đáp lại, “Anh ấy là y sĩ trong trấn, và viên Thống đốc là bạn đời của anh.”
“Anh ấy là y sĩ trong trấn, và viên Thống đốc là bạn đời của anh.”, câu nói vang trong cậu tới mãi sau này. Và một nụ cười nở trên môi cậu.