
Yesterday of us
Hoboken đêm không đẹp đẽ mấy, nhất là khi nhìn phố xá nháy đèn đóm qua căn nhà thuê ở tầng trên trong một khu xập xệ, dẫu thế, đấy lại là góc nhìn Logan ưa thích. Chẳng vì gì, chỉ đơn giản đây là nơi duy nhất phì phèo thuốc để nó chẳng bám chặt mùi khắp căn nhỏ của bọn họ mà chẳng cần phải đi ra lối thoát hiểm. Đêm rồi và Althea già nua thì khó vào giấc. Ngốn ngập khoang miệng là mùi vị chát ngầm của điếu xì gà rẻ tiền mà gã tìm thấy trên phố, Logan thả trôi những suy nghĩ của mình mơn man khắp đầu óc. Những thứ suy nghĩ rối rắm, đan chéo lấy bện thành cuộn, dính chặt vào nhau như lớp rễ cây đâm chồi bên sau lớp đất cằn cỗi. Gã ngờ ngợ thấy lòng buồn nhưng lại chẳng trả lời được cho câu hỏi tại sao.
Vì gã đã rời dòng thời gian của mình để đến đây chung sống với một tên lắm mồm nhảm nhí nên khi đêm về thì nhớ nhà sao? Không, không thể nào. Nơi đó gã chẳng có nhà, nhà không phải nơi xác chết của họ chất đống như mớ gỗ mục ruỗng nằm vất vưởng bên đường. Gã chẳng thể nhớ nhung những điều kinh hoàng ấy. Thế thì vì những cơn ám ảnh vẫn hoài quặn thắt bên trong dạ gã ư? Hẳn cũng không, nỗi buồn ấy vẫn luôn thường trực nằm sâu tận nơi đáy lòng; nó mạnh mẽ lại ngang tàng, nó càn quét lấy mỗi giác quan trong gã trong những giấc chiêm bao mộng mị về đêm, nó thiêu đốt lấy tâm trí gã hệt việc dí đầu thuốc nóng vào thịt da non mềm. Tin gã đi, nó luôn hiện hữu và chẳng dịu vời như nỗi buồn hiện tại được đâu.
Vậy là gì?
Logan chẳng biết nữa. Có lẽ với riêng gã thì tư cách đón nhận niềm vui là thứ duy nhất gã không bao giờ chạm tới được.
“Một điếu không bub?” Logan nhả khói khi Wade đặt chân đến bên cạnh. Gã thậm chí còn không thèm quay đầu để nhận diện mà vẫn chính xác nói ra được là ai bước đến gần và có lẽ điều đó khiến Wade chẳng vui vẻ gì.
“Tôi chưa bao giờ thành công trong việc hù dọa anh nhỉ? Anh có mọc mắt phía sau không? Tôi thề là tôi đã đi nhẹ đến mức nếu có lông của con chim nào với hai chân mà có rụng xuống cũng sẽ không nhỏ bằng tiếng tôi nhón gót đâu đấy.” Người đứng ở bệ cửa sổ không đáp lại chỉ đơn giản chìa điếu xì gà mới cho kẻ phía sau.
Thật ra muốn nhận ra Wade không phải khó. Hắn ta có mùi rất đặc biệt. Gã Wolverine đã từng cố phân tách những sợi mùi của người đồng hành trong vài lúc rỗi rang. Dải đầu mùi hương vẫn luôn là mùi da thuộc quen thuộc từ bộ suit da bó người ấy, cái thứ mùi cứng đầu hệt như tên lính đánh thuê đó vì dẫu hắn có tắm táp sạch sẽ đến nhường nào thì thoang thoảng trong vị của Wade vẫn có nó, như thể nó chưa từng rời đi, chưa bao giờ bị tẩy rửa. Đặc trưng nghề nghiệp? Wolverine chẳng thể đặt tên được cho sự cứng đầu khó lý giải này được. Rồi sau đó là mùi sữa tắm, cái mùi sặc vị hóa học đại trà mà đi đại ở bất kì cái cửa hàng tiện lợi nào cũng có thể ngửi thấy. Dẫu thế, nó lại dìu dịu trên làn da xì xù của Wade, nó cũng là có trên người gã nữa.
Bọn họ thi thoảng sẽ có mùi giống nhau: sữa tắm này hoặc nỗi buồn chẳng hạn. Wade cũng như gã, hắn đang buồn. Mùi mặn thấm tháp trên mi mắt, mùi chán nản sực nức trên gương mặt lởm chởm sẹo ấy, mùi vị của một kẻ bất lực mà Wolverine rất quen thuộc.
“Không ngủ sao? Ngày mai là ngày trọng đại đấy.” Logan nói với đôi mắt hấp háy ánh đèn lóng lánh bên cửa, Wade hiếm khi chậm chạp trong việc trả lời, có lẽ vì nghe thấy đúng cụm từ cứ lởn vởn trong đầu hắn cả ngày hôm nay nên hắn đã khựng người. Ngập ngừng, lúng túng. Cuối cùng, hắn chen lên nơi bệ cửa sổ nhỏ xíu tội nghiệp chẳng dung nổi cơ thể đồ sộ của Logan còn phải chịu thêm một gã đàn ông như Wade nữa. Dẫu vậy, hắn vẫn cứng đầu nhét mình nơi khe chật hẹp ấy để sánh vai với Logan ngắm nhìn buổi đêm ở thành phố mình đang sống.
“Không thể cưng ơi, tôi hồi hộp đến độ không thể chợp mắt được. Anh đã thử điều đó bao giờ chưa?” Wade bây giờ mới nói được, lưỡi hắn lại trơn tru những câu nói lảm nhảm. Thế nhưng lần này Logan đã đáp lại.
“Chưa. Chưa bao giờ, anh bạn ạ. Những người yêu quý tôi…” Lại rít một hơi ngập phổi, Logan ngẫm nghĩ câu từ tử tế để nhả ra cùng với làn khói, “chỉ là không thôi.” Và rồi lại là một đáp án lủng củng, chẳng đầu chẳng đuôi.
Wade biết, Logan không phải là người dễ dàng tâm sự về quá khứ của gã. Bằng chứng là dù mỗi ngày hắn đều phải ôm lấy gã để an ủi sau những cơn ác mộng kinh khủng bên ghế sofa nhà mình nhưng hắn vẫn chưa có một lần được nghe gã kể về nội dung của những cơn mơ ấy. Wade lắm mồm, láo toét và phiền phức, dẫu vậy hắn luôn tôn trọng quyết định của Logan. Vậy nên hắn chưa bao giờ hỏi đến những nơi sâu rốt nơi tâm can đã tan đàn của gã Chồn Sói có những gì. Như việc Logan vẫn luôn nhận ra những gì Wade cảm thấy thông qua khứu giác nhạy bén của mình, và gã cũng sẽ không hỏi tới. Bọn họ tôn trọng những điều riêng tư nhất của đối phương.
“Chết thật đấy, anh tận hai trăm năm hơn mà không có kinh nghiệm cho mấy việc này sao? Thế thì tôi nên hỏi ai đây? Lúc bước lên lễ đường liệu tôi có làm hỏng mọi thứ không? Bà mẹ, khó chịu thật đấy!” Wade thốt lên một câu chửi thể rồi duỗi tay túm lấy điếu xì gà trên miệng Logan và tự nhiên ướm môi mình lên nơi môi Logan vừa rời đi, “Chà, vị dở tệ.”
Logan cúi nhìn nơi đôi môi Wade vừa chạm trên điếu xì gà của mình rồi nhanh chóng, gã ngậm điếu mới bên miệng nhưng chưa vội châm.
“Dở thì đừng có cố mà hít vào.”
“Nahh, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội được hút chung điếu xì gà với Wolverine đâu. Không bao giờ.” Nhìn Wade cố chấp giữ lấy điếu xì gà cháy dở của mình như cách Mary Poppins cắn chặt món đồ chơi của nó yêu thích khiến Logan cảm thấy buồn cười. Và rồi túm cằm Wade ép hắn nhìn mình, cúi đầu, gã dí đầu thuốc cả hai vào gần nhau. Thật gần. Gần đến độ đầu thuốc có thể truyền lửa đủ để châm điếu còn lại cháy lên.
“Những gì cậu chọn, cậu không hối hận là được.” Logan nói, vỗ lên vai Wade trước khi rời đi với điếu xì gà đã cháy còn Wade thì ngẩn ngơ đứng đó để gió đêm tạt lồng lộng vào mặt. Rồi hắn cười, cười mà như mếu.
Và Wade đã đứng đó cả đêm, gác tay nơi bệ đợi chờ hừng đông chạm đến vành của ngày mới. Điếu xì gà trên môi có vị của Logan đã tàn, vụn thuốc rơi xuống rồi tan thành nhiều mảnh, rụng lả tả trong không khí trong bình minh vừa ló dạng sau bầu trời. Wade cúi đầu nhìn những thứ mỏng manh ấy vỡ tan thành từng mảng trong giây lát sau đó mới hít một hơi thật sâu mà quay lưng trở lại phòng.
Logan không biết từ lúc nào đã đứng bên cửa, miệng đã không còn ngậm thuốc, hai tay gã khoanh trước ngực đưa mắt nhìn Wade đã quay đầu vào trong, “Thay đồ đi bub, nơi diễn ra bữa tiệc cách nơi đây xa lắm đấy.”
“Bé Đậu, tôi sẽ làm tốt chứ?” Wade đột nhiên hỏi, hắn túm lấy Logan như kẻ chết đuối giữa đại dương vớ lấy khúc gỗ nổi, thậm chí Logan còn không nỡ hất tay hắn ra dù hắn làm gã cảm thấy nhói ở da thịt. Gã sợ bây giờ chỉ cần một động tác mạnh thì Wade tan ra trong làn nước buồn thẳm mà hắn đang mắc kẹt mất.
“Sẽ. Wade, sẽ thôi.”
Nơi tổ chức bữa tiệc có mùi như một đám hổ lốn trộn vào nhau. Mùi đàn bà và đàn ông, thức ăn mặn và ngọt, mùi vật liệu dựng trong và ngoài trời; mùi khen khét cùng cháy xém của pháo hoa nữa. Lưu huỳnh? Logan không rõ nhưng có lẽ họ dành điều đó cho cuối bữa tiệc.
Đây là lý do mà gã không thích đám đông cũng không thích tụ tập. Một đám người đứng vây gần nhau chỉ khiến mùi của họ nhiễu nhương như thời cuộc phức tạp thuở đầu khi dị nhân còn là vấn nạn vậy. Điều đó khiến đầu mũi của Logan đau nhức vì phải phân loại liên tục những mùi mà nó hít phải. Dẫu thế, gã vẫn có thể chỉ chính xác cho Wade nơi hắn cần đến.
“Chếch về hướng tám giờ thì phải, phòng đầu tiên.”
“Wow… điêu thật đấy. Anh có thể ngửi thấy mùi của Vanessa ở khoảng cách này luôn á hả? Thế nếu như cảnh sát cần bắt tội phạm sử dụng bụi disco mà không có chó thì anh có sẵn lòng… ôi ôi… đừng mà! Anh đang mặc đồ trắng đấy!” Logan hít một hơi thật sâu rồi rút tay lại. Gã ước gì lúc đó mình có thể nguyền chết thằng chó đẻ này nhưng như gã đã nói, nó là trò đùa vui nhộn nhất mà Chúa ban tặng. Và Wade đúng, bộ vest trắng này quá đẹp để có thể bị vấy bẩn bởi máu của hắn.
“Không, ở đây nhiều mùi quá tôi không ngửi được nhưng tôi có mắt Wade. Tôi nhìn thấy được Ellie bước vào đó.”
“Ồ…” Wade kêu lên rồi định nói thêm gì đó nhưng Logan lại vung tay, thế là hắn chạy biến.
Logan khịt mũi, Wade vẫn buồn. Mùi của hắn luôn nói về điều đó dù câu đùa ban nãy hắn tuôn ra không khác thường ngày là mấy. Nhìn thấy Wade đã ở trước cửa phòng, Logan nghiêng người định bụng tìm một chỗ yên tĩnh để uống rượu.
“Ôi Van…” Wade kêu lên khi cánh cửa bật mở, hắn thảng thốt với vẻ lộng lẫy của người con gái đối diện trong bộ váy trắng tinh khôi. Lạy Chúa, cô ấy đẹp y như những gì hắn đã hình dung từ rất lâu, rất lâu về trước. Tóc đen búi cao, đôi môi đỏ rực, màu mắt dịu dàng. Hệt như một thiên thần ngồi bên ghế với chiếc váy dài thướt tha trải đuôi đến tận đất của mình, lặng lẽ ngắm nhìn thế giới xoay vần. Một vẻ đẹp thật choáng ngợp, đồng thời cũng thật xa vời.
Đóng cửa phòng khi Vanessa mỉm cười và ngoắc tay, Wade thấy mình hồi hộp không thể tả được khoảnh khắc bước vào trong. Thợ trang điểm có hơi dừng tay theo cái né tránh của Van, cô ấy nhỏ nhẹ.
“Xin lỗi Jes nhưng tôi nghĩ tôi và anh ấy cần không gian riêng. Sắp xong rồi đúng chứ?” Jes nhìn hộp má hồng trên tay rồi gật đầu và rồi rất nhanh, căn phòng chỉ còn mình cô và Wade.
“Anh đã chọn,” Vanessa cất tiếng khi mọi người đã rời đi hết, cô nhìn vào gương để trông thấy người đàn ông đang lúng túng đứng sau lưng mình. Wade ngẩn đầu cũng nhìn thấy mình được phản chiếu qua gương. Hắn hôm nay có thể gọi là bảnh bao đến đỏm dáng: bộ vest đen với cái cà vạt đỏ rực khiến hắn nổi bật, cái quần tây âu được ủi phẳng phiu lại càng tôn lên được cơ thể với tỷ lệ đáng ngưỡng mộ đó. Dẫu vậy, Vanessa không thể nhìn thấy được gương mặt của hắn, thứ mà cô đã hy vọng hắn sẽ phơi ra lại được giấu kín đằng sau lớp mặt nạ. Wade đã chọn mặc bộ trang phục đó rồi, cô nghĩ, “anh đã chọn nó.” Van lặp lại, giọng điệu có hơi buồn.
“Phải, anh đã.”
Vài tháng trước khi hôn lễ của Vanessa được diễn ra, Wade đã được mời làm phụ rể và trang phục của dàn phù rể sẽ lấy theo tông màu chủ đạo mà Wade ưng ý. Cô đã cho hắn hai lựa chọn, một bộ vest đen bình thường và một vest kết hợp với suit đỏ của hắn. Vanessa vẫn còn nhớ những gì mình đã nói với Wade sau khi cho anh quyền lựa chọn, rằng cô không ngại những điều làm nên hắn, không ngại việc hắn xuất hiện giữa hôn lễ khi hắn là hắn. Dẫu vậy cô vẫn sẽ tôn trọng hắn với tất cả những gì mình có với tư cách một người bạn tâm giao đúng nghĩa vì cô biết nỗi bất an trong hắn là gì. Wade thiếu hụt trầm trọng sự tự tin và cô không muốn để hắn lạc mất đi sự công nhận từ chính mình. Wade vẫn luôn phủ nhận mình dù là thế nào đi nữa. Hắn luôn cố tìm sự công nhận từ những người xung quanh nhưng rồi hắn quên mất việc bản thân nhìn nhận mình thế nào cũng là điều rất quan trọng.
Và rồi hắn đã làm thế. Hôm nay hắn lại quyết định tự phủ nhận mình trong một vỏ bọc khiến hắn cảm thấy an toàn. Cô rất buồn vì điều đó nhưng cô chắc chắn sẽ không ép buộc hắn làm bất kỳ điều gì, đặc biệt là điều mà Wade không thích. Vanessa vẫn luôn là thế.
“Em cũng đã chọn.” Wade nói, cố để không lạc giọng bằng điệu vui vẻ của mình, “Anh rất vui vì em đã chọn hạnh phúc.”
“Không đâu Wade, em không chọn hạnh phúc.” Vanessa mỉm cười rồi lắc đầu, “Em chọn vì em phải như thế.” Cô khẽ xoay người để đối diện với Wade, ánh mắt cô, ánh mắt màu sâu thẳm nhìn vào đôi mắt hắn thông qua lớp mặt nạ, nụ cười lại lần nữa xuất hiện bên môi.
“Anh… Anh không hiểu Van ạ. Vì sao cơ chứ?” Vì sao lại chọn vì phải như thế? Kể từ ngày nhận được tin cô sẽ kết hôn, hắn đã luôn nghĩ về mình. Rằng hắn thua cuộc vì hắn không đủ khả năng cho cô ấy được hạnh phúc, một chỗ dựa an toàn, một cái gì đó ổn định dù có cố gắng cách nào đi chăng nữa. Rồi hắn đã cố gắng tự cam tâm với những điều mình đã vạch ra và suy ngẫm thật nhiều để bản thân không suy sụp. Thế nhưng hôm nay, Vanessa lại nói những điều hắn cố gắng tự xây dựng ấy không đúng. Đơn giản là cô ấy không chọn hạnh phúc, cô ấy chọn vì cô ấy phải như thế mà thôi.
Phải như thế? Tại sao chứ… Tại sao?
“Ôi, Wade,” Vanessa bước tới, áp thật nhẹ bàn tay của mình lên má hắn. Những khớp ngón tay xinh đẹp chạm đến lớp mặt nạ như cố gắng truyền hơi ấm cho người đằng sau nó, người mà vẫn còn chưa thể thoát khỏi những suy nghĩ lộn xộn đến mức muốn vỡ tung thành từng mảnh, “rồi sẽ có một ngày anh nhận ra, vì sao em phải làm thế.” Ánh mắt cô long lanh nước như chực khóc rồi lại lấp lánh như ánh sao.
Wade đã ước mình có thể cởi mặt nạ ra để cảm nhận cảm giác mà lâu ngày hắn không có được, thế nhưng đáng buồn thay, hắn không thể. Hắn không dám để lộ mình, một kẻ yếu đuối với những thương tổn lộ ra vẻ ngoài xù xì trước mặt quan khách để rồi thay vì chú ý vào cặp tình nhân trẻ, họ sẽ nhìn hắn. Chằm chằm, xì xào, đánh giá rồi bàn tán. Họ chắc chắn sẽ làm thể để những tự ti xấu xí nhất trong căn cốt của gã lính đánh thuê lần nữa trỗi dậy rồi nuốt chửng hắn trong chính ngày trọng đại của người hắn yêu quý nhất. Hắn không, hắn không thể làm điều đó.
Phá hủy hôn lễ của Vanessa sao? Có, hắn đã nghĩ đến chuyện ấy chứ. Hắn rất muốn bước vào lễ đường với khẩu Colt 1908 sáng bóng trong tay, cướp dâu và rồi dẫn cô nàng đến chốn thần tiên mà hắn từng mơ mộng đến cho tương lai hai người.
Nhưng rồi thì sao?
Deadpool nhỏ đã từng hỏi hắn, nếu hắn thành công, thì phải làm gì tiếp đây? Tiếp tục sống lay lắt như một kẻ thất bại, dẫu có cố mấy cũng không bán được một chiếc xe để tự nuôi sống mình hay tiếp tục trở thành Deadpool săn đầu người và rồi đến kì hạn, đầu Vanessa lại được gặt trước khi hắn kịp xuống tay với kẻ thù? Tiền là thứ luôn đè bẹp những mơ ước xa xôi của người ta trong cái xã hội chó má chết tiệt này. Hắn có thể có nhiều tiền hơn nếu làm công việc nguy hiểm, hẳn rồi, hắn sẽ không chết thế nhưng những người xung quanh hắn thì có.
Hắn đã từng mất Vanessa một lần. Hắn vẫn còn nhớ như in cái cảm giác ruột gan bị xé đứt từng đoạn khoảnh khắc cô trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay hắn. Và hắn chắc chắn không muốn trải qua điều này thêm bất kì một lần nào nữa. Vậy nên, dù rằng lòng dạ bấy giờ cũng như ai đó vặt nát, hắn đã chọn buông tay.
Hắn đã quyết định điều đó trong suy nghĩ dằn vặt rất nhiều lần.
“Sự điên rồ của em rất hợp với sự điên rồ của anh.” Giá mà ngày đó, họ chưa từng biết nhau.
_
Logan nghe thấy tiếng Wade thở phào thông qua mặt nạ sau khi mục sư thông báo lễ thành. Hắn có vẻ đã thả lỏng được sau quá trình đứng nghiêm túc ở trên lễ đường. Dù hòa trong tiếng hò reo inh ỏi của mọi người thì Logan vẫn nghe rõ vanh vách những cử động của Wade đang ở phía xa. Hắn hiện giờ rất nhạy cảm, Logan hiểu điều đó, vậy nên gã vẫn luôn dõi mắt theo hắn với sự quan tâm gần như là tuyệt đối.
Và Wade nhận ra điều đó. Hắn thong thả đi tới chỗ Logan, thì thào vào tai gã mấy câu, “Bé Đậu ơi, tui biết hôm nay mình đẹp trai quá chừng, làm quần lót anh cũng rung rinh rồi đúng không? Nhưng mà thôi nghen, ở đây hông phải chỗ thích hợp đâu ó. Xíu nữa đi, rùi tui dắt anh đến nhà vệ sinh rồi anh muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn. Còn bây giờ thì sắp tới màn tui mong chờ nhất rùi, nếu anh không phiền thì nhích qua coi nào.”
Hắn nói, lách người qua Logan để theo dòng người hò reo. Sắp đến tiết mục tung hoa cưới rồi nên mấy cô phù dâu náo nức lắm, ai cũng cố gắng để tranh được bó hoa mang nhiều ý nghĩa may mắn này. Logan cá chắc 10$ rằng Deadpool cũng muốn bon chen lên chỗ chị em phụ nữ chuẩn bị giành giật nhau. Tên khốn này, trò gì cũng thích tham dự nhỉ?
Logan nhìn bóng dáng của Wade muốn hòa vào đám đông một lát rồi đột nhiên hỏi, “Wade, cậu có ổn không?”
Wade dừng lại trong giây lát rồi quay đâu, “Tôi siêu siêu ổn luôn á chứ.”
“Ừ,” Logan khẽ đáp trong khi tay thuần thục rút điếu xì gà ra để châm thuốc, “cậu vẫn luôn biết tôi có thể ngửi thấy mùi của sự dối trá mà.”
“Vậy anh có tin không hả bé Đậu ơi?” Wade nói trong sự nỗ lực tuyệt đối để mình không run rẩy.
“...” Logan không đáp, gã nhìn về phía xa rồi chỉ, “hình như sắp bắt đầu rồi đó. Tôi không biết một thằng đàn ông đi giành hoa cưới với đàn bà con gái thì có gì vui nhưng mà bây giờ chạy thì còn kịp đó.”
Wade quay nhìn Logan lần nữa rồi vội vàng quay đầu, co giò bỏ chạy.
“Tsk…” Thả một làn hơi mỏng manh vào trong không khí, “Có.” Gã lẩm bẩm, lại là một câu nói không đầu cũng chẳng đuôi nữa.
Tiệc ngoài trời kết thúc bằng màn bắn pháo hoa điệu nghệ mà chú rể mới tặng cho cô dâu yêu quý của mình. Logan không ngừng cảm thán về việc người nọ đã chịu chi thế nào chỉ để khiến Vanessa vui vẻ và gã mừng rằng cô giờ đã có cuộc sống ổn định. Dermit? Dermot? Dirmet? Logan lẩm nhẩm tên của chú rể trong cơn men hơi chếnh choáng của mình và thầm nguyền rủa Deadpool vì hắn cứ gọi sai tên người ta khiến gã bây giờ cũng không thể xác định đưa đâu là tên đúng nữa.
Dermit! Phải rồi, là Dermit.
Logan vẫn nhớ ngày Vanessa giới thiệu anh ấy cho mọi người cùng quen biết của bữa tiệc vào mỗi thứ sáu của nhóm bọn họ. Anh ta cao lớn và lịch thiệp, gọng kính bạc lấp lánh gợi cảm giác dễ mến lại lịch sự. Logan từng biết một người có phong thái đó và theo kinh nghiệm của gã, những người sực nức mùi tri thức như thế thông thường không phải là người xấu. Anh ta không hài hước như Wade nhưng Logan ưng bụng ở chỗ, anh ta đúng lúc. Đúng lúc ở đây có nghĩa là sẽ tìm điểm để nói những câu đùa phù hợp mà không khiến ai phải phiền lòng. Anh ta cũng không bộp chộp nói năng thiếu suy nghĩ, anh ta luôn xuất hiện khi Vanessa cần.
Logan duyệt Dermit từ lần gặp mặt đó.
Nhưng gã biết, bạn cùng nhà của mình thì không như thế. Mặc dù chẳng biểu hiện ra nhưng Logan hiểu, mùi vị của một người thất tình là buồn bã như thế nào. Mà nhắc đến tên khốn đó thì hắn đã ở đâu rồi ấy nhỉ?
Tiệc ngoài trời đã kết thúc nhưng những người thân quen lại chưa muốn dừng cuộc chơi, họ tiếp tục kéo nhau vào nhà của Dermit rồi lại tưng bừng rượu chè vui vẻ. Dù sao đời người cũng không có mấy lần cưới hỏi linh đình như thế. Logan không có ý kiến, miễn là có rượu cho gã uống thì gã không phàn nàn thêm điều gì, trừ việc phải đi tìm tên buồn bã nào đó để chắc rằng hắn không cố gắng tự giết mình vào hôm nay.
“Wade.” Logan tìm thấy hắn sau khi dạo quanh một vòng căn nhà và nhận ra mình đã bỏ lỡ góc khuất cầu thang nơi bộ vest của hắn với màu bóng tối gần như hòa vào nhau. Logan đã không chú ý, cái bộ đồ chết tiệt này có cả mũ trùm đầu cơ đấy.
“Bé Đậu!” Wade-say-xỉn-Wilson reo lên đầy vui sướng khi nghe thấy tiếng của Logan ở sau lưng mình. Tay hắn vẫn còn cầm nguyên chai rượu ngon năm 78 mà chẳng biết đã lục lọi ở ngóc ngách nào trong nhà của Dermit đáng thương ra được, mặt nạ cuộn lên một nửa, hẳn là để vừa tiện cho việc tu cả chai rượu mà không làm bẩn bộ vest mới toanh của mình, “Ngồi xún, ún mín nào.” (Ngồi xuống, uống miếng nào.)
Logan bị túm tay đành phải ngồi cạnh nếu không muốn phá hư món gì trong căn nhà đẹp đẽ này. Wade bây giờ như một con chó bị ướt nước mưa, người hắn nực nồng mùi cồn lẫn với mùi cơ thể sau một ngày dài, không ôi chua nhưng khó ngửi. Và hơn hết, Logan còn ngửi thấy mùi mặn thấm tháp và từng xúc cảm buồn đến sầu não của hắn. Wade không thể chết về mặt sinh học nhưng Logan khá chắc, hắn sẽ chết trong mớ cảm xúc tiêu cực hỗn độn của mình.
“Cho anh nè!” Wade chẳng hay ho về điều Logan đã nhận ra, hắn rút từ trong ngực ra đóa hoa cưới được gói ghém tỉ mẩn với những đóa linh lan nở rộ đẹp mắt rồi dúi vào người gã, “Tôi năn nỉ lắm Yukio mới cho tôi mượn đó. Hic, cổ là người bắt được nếu Negasonic Teenage không đòi bắn nổ não tôi nếu tôi dám giành.” Rồi hắn mếu máo, “Nếu không thì tôi giật được gùi. Ghét muốn chết.”
Logan cúi đầu nhìn đóa hoa sau một ngày dài đã bị họ làm cho rụng bớt vẻ đẹp ban đầu của nó, dẫu thế những đóa linh lan nở muộn vẫn khiến gã cảm thấy dễ chịu trong không khí buổi đêm lạnh này.
“Vì sao?”
“Hả?”
“Sao lại muốn bắt được hoa cưới?” Logan hỏi khi đã giật được chai rượu trên tay Wade rồi ngửa cổ mà tu. Wade có hơi ngẩn ngơ trước câu hỏi. Cả ngày hôm nay, Logan luôn hỏi hắn những câu tưởng chừng bình thường nhưng có thể làm Merc Mồm Mép là hắn đây trở nên cứng họng. Hoặc có chăng, hắn không đủ tỉnh táo để trả lời những câu hỏi bình thường đó.
Hắn cũng không hiểu vì sao hắn muốn bắt được hoa cưới nữa. Theo tục lệ, cô dâu sẽ tung hoa của mình để những cô gái độc thân khác bắt được với lời nhắn mong họ sẽ trở thành cô dâu tiếp theo. Hắn còn chẳng tính là một cô gái nữa huống gì là việc khác, thế nhưng hắn cũng muốn bắt hoa cưới. Với Wade, đóa hoa ấy là một niềm hạnh phúc được trao tay, hắn cũng muốn bắt lấy hạnh phúc ấy bằng tất cả những chân thành. Và còn gì hạnh phúc hơn là việc kế thừa niềm hạnh phúc từ người hắn từng rất yêu?
Nghe có vẻ ấu trĩ và chẳng đâu vào đâu nhưng giữa mịt mùng tuyệt vọng cùng với nỗi đau quặn thắt tận đáy lòng thì Wade không biết nên làm gì với nó nữa. Hắn không biết làm cách nào để tiêu hóa được hết mớ bòng bong do chính hắn gây ra này và cũng không biết cầu xin ai để giúp đỡ nó. Ngốn tất cả vào trong thì cứ bị nó cấu xé đến đầy thương tật nhưng cố gắng lôi nó ra ngoài chỉ khiến hắn càng trở nên thảm hại hơn mà thôi.
“Anh lạc lối quá anh Wilson.”
Phải, Cassandra nói đúng, hắn lạc lối kể từ những ngày xưa cũ. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy hướng đi của đời mình, không hướng nào là tươi sáng cả. Hắn cứ đi vì dòng đời đưa đẩy, hắn dường như chẳng có lựa chọn gì. Hoặc có, hắn đều chọn những sai lầm dẫn đến hỏng bét tất cả mọi chuyện. Hắn đã ước mình có thể chết đi, chết để không cảm nhận những niềm đau và sự quẫn trí ấy nữa nhưng hắn đâu có thể, đâu có thể. Hắn giờ chẳng là người bình thường và hắn cũng chẳng thể cho Vanessa những thứ bình thường được nữa.
“Đáng lẽ phải là tôi.” Đến khi Logan uống được một nửa chai rượu với cơn rát bỏng chạy tuột xuống cổ họng thì Wade mới làu bàu. Hắn nghiêng đầu chỉ về đằng sau lưng nơi xa xa có Dermit và Vanessa đang khiêu vũ ở giữa vòng tròn bạn bè của họ trên nền nhạc cổ điển đầy lãng mạn. Cô ấy xinh đẹp với lọn tóc lả lơi bên gò má và nụ cười xán lạn đến độ màu đèn ấm áp bên cạnh cũng không thể so bì bằng. Wade đã chỉ về hướng đó rồi gục đầu giữa hai tay với sự nghẹn ngào đầy phẫn uất.
“Logan, Logan, chỗ đó đáng lẽ phải là tôi!” Wade không còn gọi Logan bằng những biệt danh ngớ ngẩn nữa, hắn gọi tên gã với tất cả sự tuyệt vọng và đau đớn của một con thú hoang bị thương, cố gắng trút nỗi đau của nó qua từng tiếng kêu đầy thống thiết. Wade đang rất tổn thương và cần một người lắng nghe hắn, Logan nghĩ vậy.
Và gã nhích người, vỗ vai Wade như một lời an ủi không tên. Điều đó chẳng khác gì một sự khuyến khích đặc biệt, và Wade đã chịu trải lòng.
“Hức… Logan, tôi đã mơ về nó.” Hắn bắt đầu tuôn ra những tâm tư hằng giấu kín mấy tháng trời về những suy nghĩ vụn nát trong trái tim mình, “Về những tháng ngày mà tôi sẽ cưới được cô ấy về nhà. Chúng tôi sẽ có một bữa tiệc nhỏ tại gia rồi mời mọi người đến cùng nhau quây quần. Có thể lễ cưới sẽ ở nhà thờ gần khu chúng ta sống với sự riêng tư tuyệt mật. Tôi sẽ nói đồng ý nhanh nhất có thể để đeo nhẫn lên tay cô ấy và rồi hôn. Chúng tôi sẽ hôn nhau dưới sự reo hò của mọi người, trong niềm hân hoan và sự chúc phúc. Tôi… Logan… tôi cũng muốn như thế!
Đáng lẽ người cầm tay cô ấy phải là tôi. Người bên cạnh cô ấy phải là tôi. Người khiến cô ấy cười vì những trò đùa nhạt nhẽo, khiến cô ấy khóc vì hạnh phúc dâng trào nó phải là tôi! Ôi Chúa ơi… tại sao không phải là tôi cơ chứ… Anh có biết không, lúc chúng ta ở căn phòng đó, giữa lúc cố gắng cứu lấy thế giới, tôi vẫn nghĩ về cô ấy. Tôi… tôi đã làm tất cả cho cô ấy kia mà. Địt bà nó… tại sao Chúa lại chơi đùa tôi như thế… Tôi cũng biết đau mà, tôi cũng biết đau mà…
Logan ơi, Logan… nếu không yêu cô ấy, tôi có thể yêu ai nữa đây?”
Wade chẳng rõ mình đã được Logan ôm vào lòng khi nào, hắn cũng không nhớ bằng cách nào gã tháo được mặt nạ của mình ra. Hắn chỉ nhớ khoảnh khắc mình khóc như một đứa trẻ đầy hờn tủi vì được hỏi thăm là lúc mi mắt hắn chạm vào lớp vải của bộ vest trắng ấy. Hắn nghe thấy tiếng mình đứt quãng trong cơn nghẹn ngào đầy dằn vặt, Wade bây giờ mới chịu thôi gồng mình mà trút ra hết nỗi lòng vụn vỡ của mình. Hắn khóc rất dữ dội, nước mắt và nước mũi dính dớp với nhau thấm ướt qua lớp áo sơ mi của Logan, gã biết điều đó nhưng chẳng ừ hử hay trách móc gì. Wade cần được giải tỏa, chắc chắn là thế.
Đây không phải là lần đầu tiên gã nhìn thấy Wade khóc, dù rằng tất cả mọi người đều nghĩ Wade có thể sẽ không biết buồn với cái bản tính tưng tửng suốt ngày ba hoa mồm mép ấy nhưng thật chất, không phải thế. Một kẻ suốt ngày chọc ghẹo cho người ta cười thì khi có điều buồn phiền thì nó mới là vấn đề to lớn. Họ không biết cách xử lý những thứ cảm xúc kì lạ ấy như cách Wade đã tự dằn vặt mình suốt hàng tháng trời sau khi Vanessa thông báo tin kết hôn. Buổi sáng hắn có thể là Merc Mồm Mép thế nhưng đến đêm muộn với thinh không lặng lẽ của buổi đêm lạnh lẽo, hắn chỉ là Wade. Một Wade cô đơn trong chính cảm xúc của bản thân, một người không thể tự thương lấy mình.
Luôn luôn là vậy.
_
“Logan!” Wolverine dừng lại khi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, gã nhìn người đang nằm vất trên chiếc ghế của xe taxi không có dấu hiệu tỉnh táo thì mới an tâm quay tìm chủ nhân của tiếng gọi. Vanessa, hẳn rồi, cô dâu mới của đêm nay với chiếc váy ngắn màu trắng nhẹ nhàng. Giờ cô chẳng còn mang cao gót đầy yêu kiều với đôi môi đỏ thẫm son nữa, cô đuổi theo Logan với đôi dép lê lót bông đầy ấm cúng và gương mặt hẳn còn nét rạng rỡ khó phai, “Logan, may quá, vẫn còn chưa trễ.”
“Hey,” Logan đóng cửa xe và ra hiệu cho tay tài xế trẻ hay chờ mình một lát rồi gã mỉm cười nhìn cô khiến Vanessa khựng lại trong giây lát, “mọi người đã về hết rồi ư?”
“Không, họ không tự về nổi. Có lẽ một số người sẽ ở lại nhà chúng tôi đêm nay, tôi đã nghĩ là tất cả sẽ.” Vanessa nhìn qua vai Logan dường như để tìm kiếm ai đó nhưng rồi cô chỉ lướt qua, ánh mắt xinh đẹp lần nữa lại trìu mến nhìn gã, “Tôi đã nghe Dermit nói anh bế Wade đi từ cửa sau đúng chứ?”
“Oh, cậu ấy say quá rồi.” Logan thật sự đã phải bế con chó ướt sũng tên Wade Wilson này đi bằng cửa sau vì hắn sống chết không muốn tự đi. Gã đã phải đau đầu rất nhiều khi nghe hắn cố gắng khóc than với gã về việc cảm xúc đau đớn của mình đã khiến chân mất cảm giác ra sao, mệt mỏi như thế nào để cuối cùng mèo nhèo mong muốn rằng hi vọng mình sẽ được gã bế. Vậy mà đến khi thật sự được bế thì hắn lại lăn ra ngủ mất.
“Logan…” Vanessa lại gọi, giọng cô dịu dàng lại buồn tênh, “chăm sóc anh ấy giúp tôi nhé.”
Gió thổi khiến những lọn tóc tối màu của Vanessa bay bay trong gió, cô vén nó qua tai một cách duyên dáng rồi lại tiếp lời. Không phải vì không lịch sự, mà đơn giản vì cô hiểu cái nhướng mày của Logan hẳn đang ám chỉ việc gã chờ cô tiếp tục câu nói của mình, “Tôi biết khi nói điều này ra khi đã quyết định buông tay anh ấy nghe mới ích kỷ và nực cười làm sao, thế nhưng xin anh hãy làm điều đó thay tôi. Tôi biết anh có thể, tôi…”
“Tôi biết tại sao.” Logan nói, một đút vào túi, tay còn lại giúp cô giữ lọn tóc vừa bay ra rồi nhẹ giọng, “Tôi biết lý do tại sao cô lại phải làm điều này.”
“Sao cơ?”
“Tôi đã nghe Wade kể về cuộc nói chuyện của cả hai trong phòng. Xin lỗi nhưng tôi không cản được cái miệng đó.” Vanessa phì cười khi nghĩ tới khoảnh khắc Wade gục bên Logan và tỉ tê với gã những điều linh tinh mà hắn đã giấu kín. Không rõ ràng cũng chẳng mạch lạc vậy mà Logan vẫn kiên trì lắng nghe tất cả chúng. Ôi Logan, sao anh phải như thế chứ.
“Thật tốt khi anh đã hiểu điều đó. Điều mà tôi đã do dự rất lâu mới có thể đưa ra lựa chọn. Tôi yêu anh ấy, tôi yêu Wade rất nhiều nhưng tôi biết, mình không dành cho anh ấy. Chúng tôi có thể đã từng hợp nhau, dẫu thế, sự hợp cạ đó nên được đặt về một mối quan hệ vừa đúng mà nó cần được biết tới, một người bạn, tâm giao, tri kỷ,... sao cũng được. Chúng tôi chỉ có thể đến thế.” Ngưng một lát, cô lại tiếp tục, “Nhưng anh và anh ấy thì không như vậy.”
“Bọn tôi như nào cơ?” Logan lần này kinh ngạc, gã nói bằng tông giọng hoảng hốt như thể bị ai đó bắt được thóp vậy. Cao vút nhưng cũng đầy khó hiểu.
“Logan, tôi hiểu những ánh mắt đó có nghĩa là gì.” Khi anh nhìn anh ấy lúc phiền phức, lúc rỗi rang, lúc bực nhọc, lúc khó chịu và bao lần bảo bọc nữa. Tôi biết Logan, biết ánh mắt đong tràn sự yêu thương cùng nhẫn nhịn đó là đại diện cho thứ gì trong nguyên sơ của trái tim một người,. “Anh quan tâm anh ấy nhiều hơn những gì anh nghĩ, Logan ạ.”
“...” Logan chau mày như thể cố gắng tiêu hóa những câu Vanessa nói với mình lại như thể cáu tiết với những điều mình hiểu ra. Phức tạp và rối rắm. Gã giờ cũng chẳng hiểu nổi mình, kể từ khi gặp Wade, gã đã chẳng hiểu được mình nữa rồi, “Cậu ấy đã nghĩ về cô, vào thời điểm đó, vào lúc chúng tôi nắm lấy tay nhau để giải cứu thế giới này. Cậu ấy đã nói, mình luôn nghĩ về cô.” Gã thì thào, để giọng mình trôi theo cơn gió lạnh, thấm qua nỗi buồn của bản thân hoặc cố để nhấn chìm nó. Hy vọng nó biến mất theo cơn gió nọ. Trôi đi và đừng quay trở lại.
“Ôi Logan…” Van thấy mình như chực khóc theo những xúc cảm khốn đốn của bản thân lẫn của Logan, thế nhưng lại lệ lại chẳng thể rơi, “Có thể chúng tôi đã từng là điều gì đó sâu đậm của nhau, luôn là vậy. Thế nhưng hiện giờ thì không. Chỉ đơn giản là đã từng thôi.” Cúi xuống, Van liếc nhìn chiếc dài trên cái đồng hồ đeo tay đang chậm rì chạy đến số 1 và tiếp tục, “Chuyện của chúng tôi đã thuộc về ngày hôm qua rồi.”
Logan vẫn luôn nhớ về buổi tối ngày hôm đó, dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, Vanessa mặc độc chiếc váy mỏng manh rồi chỉ tay lên ngón áp út bên trái nơi có chiếc nhẫn sáng óng ánh rồi lặp lại lần nữa tâm tình của mình với tất cả sự chân thành, “Thuộc về ngày hôm qua rồi.”
Ánh trăng hôm nay rất đẹp, tròn vành, to lại sáng. Logan cứ dõi mắt nhìn thứ ánh sáng đẹp đẽ đó thông qua cửa kính của chiếc taxi tồi tàn, văng vẳng bên tai là tiếng bài nhạc xa lạ mà gã đoán nó thuộc về những năm tháng hiện đại này cùng với tiếng thở thỏ thẻ của Wade say ngất. Không khí giờ thật dễ chịu khi mà gã tài xế trẻ không ưa nói chuyện.
Quả nhiên Wade mà yên lặng thì không khí dễ chịu biết mấy.
♬ Hey
I'm not afraid, I can be myself and I
Hope you can be yourself as well ‘cause I can make you feel alright
And there was so much happiness that we were still yet to find
I said that you can call me Alex baby, welcome to my life.
Âm điệu dịu dàng chầm chậm trôi vào tai, Logan tựa mình đằng băng ghế, khoanh tay trước ngực để cảm nhận sự thoải mái trong giây phút này cho đến khi Wade gục gặt đằng xa ngã đầu lên vai gã.
But don't you worry, don't you, don't worry girl
No I'm not sure if I'm into you
The last time that you checked I was probably so sad and confused
I don't know, no, I don't know what you like
But if you're looking for something new
I know somebody that you could choose. ♬
“Chúng tôi sẽ hôn nhau dưới sự reo hò của mọi người, trong niềm hân hoan và sự chúc phúc. Tôi… Logan… tôi cũng muốn như thế!” Giọng Wade vang lên như một cuốn băng thả chậm trong kí ức của gã. Hắn đã nói với tất cả sự buồn tủi của mình.
♬What about me? ♬
“Anh có biết không, lúc chúng ta ở căn phòng đó, giữa lúc cố gắng cứu lấy thế giới, tôi vẫn nghĩ về cô ấy.”
♬What about me? ♬
“Logan ơi, Logan… nếu không yêu cô ấy, tôi có thể yêu ai nữa đây?”
♬What about me and you together?
Something that could really last forever ♬
“Tôi xin lỗi nhưng bài hát có buồn quá không? Có cần tôi đổi bài khác không?” Logan sực tỉnh theo tiếng gọi của tài xế và rồi không hiểu tại sao người nọ lại xin lỗi cho đến khi chạm lên má mình. Ướt mướt. Mằn mặn. Gã đã khóc. Giữa những câu hát vang mà chẳng hiểu sao lại như xé rách nỗi lòng của một kẻ đơn côi, gã đã khóc.
Có thể vì tiếc thương, cũng có thể vì buồn bã.
À, Logan chợt hiểu vì sao mình lại cảm thấy mình ngờ ngợ buồn rồi.
_TBC_