
***
Hôm đó trời mang gương mặt già nua, ủ rũ, như thể chỉ chờ đổ cơn mưa rào. Charles bước vội trên đường, vạt áo lất phất dính đầy bùn đất từ con đường đang thi công, tay ôm xấp giấy tờ quan trọng để chúng không rớt ở đâu đó, vì chiếc cặp cậu quen dùng đã bị bỏ quên ở nhà sáng nay, cậu thầm hy vọng mình về kịp khi cơn mưa chưa đổ xuống.
Vận đen của Charles đổ xuống cùng cơn mưa rào, cậu hậm hực ôm cặp tắp đại vào một cửa hàng gần nhất mà chẳng thèm đoái hoài gì đến tên cửa hàng.
Cậu sững lại chừng năm giây khi thị giác tiếp nhận hình ảnh và dẫn truyền lên bộ não - một cửa hàng rực rỡ với màu hồng chủ đạo - nhiều cửa hàng lựa màu này để kích thích người mua, Charles không có vấn đề gì với màu sắc này, mà là thứ cửa hàng bán - ừ, một cửa hàng đồ dùng người lớn, nhưng mà Chúa ơi, ai lại bày một loạt cây hàng giả đủ màu đủ cỡ ở ngay đối diện cửa ra vào chứ?
Nếu Charles là chủ thì chắc chắn là không. Nhưng đáng tiếc, làm gì có chuyện đó.
Chuyện xấu hổ hơn là khi Charles đứng ở cửa quá lâu, đủ để chặn lối ra vào một lúc và nhân viên cửa hàng phải tới:
“Xin chào, ngài cần tìm gì?”
Cậu lúng túng chừng một lúc, cố kéo tâm trí khỏi hình ảnh đặc sắc trước mắt nhanh nhất có thể và phản ứng một cách vụng về:
“À tôi.. một cái dương vật giả?”
Cậu chỉ muốn cắn vào lưỡi mình khi những từ ấy thốt khỏi hàm răng để đến bên tai nhân viên.
Anh ta gật đầu, chuyên nghiệp:
“Ngài có yêu cầu kích cỡ và chất liệu không? Ngân sách của ngài là khoảng bao nhiêu?”
Đầu Charles thấp hơn thường một chút, cậu đã không thể nhìn người đối diện một cách trực tiếp như khi cậu lên lớp và hỏi sinh viên của mình. Giờ thì giáo sư của họ đang ở giữa một cửa hàng đồ chơi người lớn, tay cầm xấp bài luận của sinh viên, và nghe người bán giới thiệu về lợi ích của kích cỡ và sự khác nhau giữa chất liệu của món dương vật giả rực rỡ sắc màu.
Tay còn lại của cậu bị dúi vào một cái dương vật màu hồng cỡ đại.
“Cỡ này hợp nếu dùng ở phía trước còn nếu dùng ở phía sau-”
“Hey, Moira, đủ rồi.” Một giọng nói cắt đứt câu tư vấn của nhân viên, và Charles thầm cảm ơn Chúa, cậu hoàn toàn không có ý định muốn biết làm thế nào mà có thể nhét vừa cái thứ đó cả, mà cậu cũng không có ý định tìm hiểu. - “Cậu ấy không đến mua đồ.”
“Sếp, đối tượng của anh hả?” - Giọng nhân viên tư vấn vừa rồi còn đều đều nay trở nên cao vút vì ngạc nhiên.
“Rõ ràng là cậu ấy chỉ muốn trú mưa, và cô đang làm cậu ấy bị luộc chín bằng cách ép người ta mua một món đồ chơi cỡ đại.”
“Vì sếp cho em kpi quá nhiều đó thôi!”
“Đống này là cô nhập, còn bày ở đối diện cửa, không cho cô động lực thì sao mà xứng đáng chứ?”
Charles liếc nhìn người đàn ông trước mắt, anh đứng đưa lưng về phía cậu, bờ lưng vững chãi, căng chặt sau lớp áo khoác da. Dáng anh cao ngất, mái tóc chải cẩn thận và giọng người Đức, cậu âm thầm suy đoán màu mắt của anh-
Và anh quay gót, xoay người lại, anh đưa tay chỉ về phía sau, nơi có ghế sopha và bàn trà tỏ vẻ mời:
“Không nhất thiết phải mua khi không cần thiết đâu, cứ ngồi nghỉ thoải mái nếu không ngại và cứ tự nhiên rời đi nếu cần.”
Giọng của anh chạm vào tai cậu, ngân lên ở trong màng nhĩ cậu một lúc rồi mới dẫn truyền tới não. Charles phản ứng chậm hơn so với bình thường như một tên say rượu.
Đến khi cầm trong tay tách trà nóng và được đưa cho một chiếc khăn sạch để lau, trong khi áo khoác được treo và phủi bụi ở kế bên, Charles vẫn cảm thấy đầu mình mông lung.
“Làm sao anh biết là tôi không có ý định mua hàng?”
“Chẳng giáo viên nào mà đeo cả bảng tên đi thẳng vào cửa hàng đồ chơi người lớn, kèm theo đó sấp luận văn trong tay cả. Ngoài trời lại vừa đổ cơn mưa rào và cậu còn chẳng biết sự khác nhau giữa thứ mà Moira đưa ra.” - Anh chàng phủi hết đống cát trên tay, cánh tay rắn chắc lộ ra khi anh xắn tay áo khiến Charles nhìn lâu hơn hai giây.
“Ý là lỡ tôi mới nhập môn thì sao?” - Lần này Charles lại muốn cắn vào lưỡi thêm một lần nữa, trước khi cậu nói mà không thèm suy nghĩ.
Anh nhìn cậu, bật cười.
Có một màu đỏ lan dần từ cổ tới mang tai, khiến cậu cảm giác nóng rực, chẳng phải vì trà mà anh rót có mùi thơm hay vì anh cười quá ư là điển trai, mà là con tim cậu đang gia tốc.
Anh cúi người, lấy từ bên dưới ra một bàn cờ vua làm bằng thủy tinh, đẩy quân trắng về phía cậu, mở miệng:
“Một ván chứ?”
***
“Sếp, anh chắc chắn có vấn đề.” - Moira đưa ra kết luận khi nhìn Erik dẹp bàn cờ và cất tách trà. - “Chẳng ai lại mời trà ở nơi này cả, và làm sao anh biết cậu ta biết đánh cờ?”
Erik chẳng đáp, anh cẩn thận úp tách trà vào tủ kính, đóng lại sau khi lau chúng kỹ lưỡng, ánh mắt anh cứ nhìn về phía ô cửa kính, nơi anh có thể nhìn dáng cậu khuất sau một ngã rẽ.
Làm sao anh có thể nói thành lời? Rằng anh mến cậu chàng tóc nâu ấy bao lâu nay rồi? Còn âm thầm tìm hiểu về cậu?
Erik gặp Charles vào mùa đông năm ngoái. Anh còn nhớ hôm ấy cậu mặc chiếc áo sơ mi sọc xanh, kèm áo măng tô màu nâu, nhạt hơn cái hôm nay cậu mặc.
Nhưng nó đã bị nhuộm bởi máu khi cậu xô anh khỏi chiếc xe tải mất lái, chỗ đáng lẽ là của anh thì giờ cậu nằm đó, trán đầy máu.
Anh đưa cậu đến bệnh viện, nhưng lại không được vào thăm sau nhiều ngày trực chờ. Người nhà hoặc ai đó thân quen với cậu từ chối anh, và tiền viện phí cũng không phải là thứ cần anh bận tâm.
Anh chỉ có thể đứng xa nhìn cậu, chuyện đó chắc chắn chính Charles cũng không còn nhớ rõ. Anh chỉ là một cái gì đó thoáng qua trong đời cậu, mà chính cậu nhiều khi còn chẳng nhớ mặt.
Erik xếp hàng sau Charles ở quán cà phê, nghe cậu ước ao về việc thêm trà vào menu quán. Và anh thật sự đã thêm nó vào menu, ⅔ menu đều là trà, từ đủ loại đến hương vị.
Anh yêu cảm giác đứng ở văn phòng, nhìn cậu mỉm cười thích thú khi menu trà được lên kệ. Anh nghĩ hôm ấy cậu không chỉ cứu anh khỏi bị thương, mà còn cứu một ngày tồi tệ khi nhận ra mình vừa bị phản bội bởi người anh tin tưởng.
Erik cũng đã từng tham gia buổi đấu cờ của cậu vài lần, và nhận ra những tên ngớ ngẩn kia không đáng là đối thủ xứng tầm với khả năng của Charles. Nếu là anh, ván cờ chẳng kết thúc đơn giản như thế. Nên anh đã đặt vài bàn cờ, được làm từ thủy tinh tinh xảo và đặt ở vài cửa hàng của mình, mong chờ một ngày..
Nhưng anh cũng không nghĩ là trong vài cửa hàng của mình ở khu vực này, thì Charles lại ghé vào cửa hàng đồ chơi người lớn.
Cái cách cậu đỏ mặt và đơ người khi Moira nói thật tình khiến anh phải nhìn nhiều hơn, phải mất một lúc lâu anh mới nhận ra và ngăn Moira ép cậu mua món đồ cỡ đại ấy.
Có lẽ, việc chú ý đến cậu sau ngần ấy thời gian chỉ khiến anh càng thêm yêu mến cậu. Nhiều hơn cả thích và chẳng chịu dừng lại ở đó thôi. Anh muốn nhiều hơn thế.
Anh muốn cậu, muốn ôm dáng hình ấy trong vòng tay, hôn lên đôi mắt xanh đẹp đẽ và quý giá ấy và muốn trong mắt cậu, chỉ là anh. Erik siết chặt tay, cố ngăn mình quá vội vã, dồn dập. Anh tự nhủ mình còn thời gian, anh và cậu đang có một khởi đầu khá tốt.
***
“Charles! Anh ổn không vậy?” - Raven huơ tay trước mặt Charles khi nhận ra cậu đang bật cười khúc khích mà chẳng vì lý do gì.
“Raven, anh đã gặp một người -”
“Thì có liên quan gì đến việc anh cười một mình?”
“Anh ấy mời anh uống trà và là một tay cờ cừ khôi.”
“Và?”
“Anh thấy anh ấy không tệ-”
“Anh yêu rồi? Chỉ thế là yêu?” - Raven trợn mắt, không giữ được bình tĩnh. - “Một ván cờ và một tách trà? Em không ngờ anh dễ cua thật đấy, vậy mà mấy tay theo đuổi anh trước kia làm ăn kiểu gì vậy nhỉ?”
“Anh ấy.. đặc biệt.” - Charles xua tay, mỉm cười với suy nghĩ ấy, cậu lẩm bầm tên anh với một niềm vui sướng không thể tả.
Charles tự hỏi bản thân về điểm đặc biệt của anh à nhận ra cậu có thể kể hàng tá thứ cậu biết về anh, dù rằng cả hai chỉ trò chuyện chưa được hai lần và đây là lần đầu họ gặp gỡ. Như thể việc sinh ra và dành cho nhau là có thật và sự đồng điệu tâm hồn đã diễn ra ngay khi ánh mắt cả hai giao nhau.
Cậu lấy làm háo hức về ngày mai, khi Erik hẹn cậu một buổi tái đấu và hứa sẽ chuẩn bị trà ngon cho cậu. Cách mà anh vừa quan tâm vừa chân thành khiến Charles xao xuyến ở nhịp đầu tiên. Nhịp thứ hai là sự rung động và cậu đang chờ mong ở nhịp thứ ba..
Có thể mời anh ấy một buổi hẹn kế tiếp cũng là chuyện không tồi. Charles quá đỗi mong chờ ngày mai.