Tôi đọc được suy nghĩ của người yêu mình

X-Men - All Media Types X-Men: First Class (Comics)
M/M
G
Tôi đọc được suy nghĩ của người yêu mình
author
Summary
Bạn trai chuẩn bị cưới của Charles không biết rằng, cậu có thể đọc được suy nghĩ của anh ấy.

Trước ngày cưới, tôi có chút căng thẳng, bèn chọt vào vai người đàn ông bên cạnh:

“Hay là.. ngày mai-”

“Anh không đồng ý.”

“Em chưa nói gì mà?” - Tôi ngẩn người, không lẽ anh ấy cũng đọc được tâm trí tôi, vậy thì cái đống sách giấu dưới gầm giường-

“Em không được bỏ trốn, không đuợc dừng hôn lễ-”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, đổi đề tài:

“Ý em là mai chúng ta đổi món cá thành món súp đi? Em sợ mình hóc xương vì lo lắng.”

“Anh gỡ xương cho em.” - Anh thở phào nhẹ nhõm, cố gắng nặng nụ cười. - “Có gì đâu mà lo lắng, cứ như anh, bình tĩnh, tự tin, cứ là chính mình tiến vào lễ đường.”

“Mai anh đừng cười kiểu này.”

“Sao vậy?” - Anh hỏi, ánh mắt có chút tủi thân, lòng thầm nghĩ -“Mất công tập cuời ba tháng nay rồi! Sao lại không được cười chứ? Không được rồi, lại hồi hộp rồi, để đọc lại lời thè nguyện, nhất định không nói lắp-”

“Em sợ người ta tưởng anh nhai đầu em.”

Thật đấy. Bày đặt bình tĩnh tự tin, thì ra cũng là một tên lo lắng trước đám cưới. Bày đặt cho lắm vào!

****

 

Đêm tân hôn, anh ấy nhìn tôi, ánh mắt ấy mềm mại và dịu dàng đến nỗi có thể nhấn chìm cả con người tôi vào nước đường ngọt ngào. Ánh đèn mờ nhạt, hương thơm quyến rũ, đây lại là đêm tân hôn, tôi cảm thấy mình thật may mắn.

Mật ngọt chết ruồi, tôi mỉm cười, nhón chân định hôn anh ấy thì anh ấy đưa tay cản lại, chỉ vào miệng tôi:

“Răng em dính rau kìa!”

Tôi thật sự muốn đánh anh ấy. Chỉ đến khi tôi thấy anh ấy quay lưng vào phòng tắm kèm suy nghĩ:

“Ôi Chúa ơi, em ấy đẹp quá, không kiềm lòng nổi! Nếu mình thô bạo quá, lỡ em ấy có ghét mình không? Huhu muốn hôn em ấy, nhưng người ta bảo phải đúng giờ động phòng thì mới bên nhau cả đời được! Đợi anh, Charles.”

Tôi phì cười, qua tấm gương, tôi liếc thấy răng mình có cọng rau vướng vào thật. Mất mặt quá!

 

***

Có một chút say lòng khi tôi gặp anh ấy lần đầu, và cơn say ấy cứ kéo dài mãi, đến tận khi bên nhau vẫn chưa dứt.

Tôi yêu anh, yêu cuồng si. Còn anh, dù tôi có thể đọc được tâm trí anh thì đôi lần, như những kẻ vụng về trong tình yêu, vẫn tự hỏi anh yêu tôi bao nhiêu? Và khi cơn tò mò như con mèo rộn ràng nơi ngực trái, khi nữ chính trên màn ảnh vì nghi ngờ tình cảm mà vặn hỏi anh người yêu, tôi cũng hỏi anh:

“Anh có yêu em không?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt như thể nhìn đứa ngốc và đó là một câu hỏi không đáng trả lời. Ánh mắt xanh của anh liếc nhìn nam chính bất đắc dĩ trên phim cũng đang loay hoay chứng minh tình yêu của mình.

Nam chính bảo anh yêu cô gái, nhưng nữ chính không tin, cho là trót lưỡi đầu môi. Anh tặng quà thì cô bảo là tình cảm không thể chứng minh bằng vật chất, và nhiều thảm hoạ sau đó.

Tôi nhìn anh chằm chằm, lẳng lặng đợi chờ. Và anh thở dài đáp, pha lẫn chút bất đắc dĩ:

“Tất nhiên là có rồi. Em muốn anh chứng minh thế nào?”

Rồi anh lại nghĩ thầm: “Nếu không yêu ai lại cầu hôn em ấy theo cách đó? Không lẽ sách dạy sai, nên em ấy bất an? Lẽ ra nên tham khảo thêm, hay là lại cầu hôn giữa nhiều người? Giờ làm có kịp không?”

“Anh rửa chén một tuần nhé?” - Tôi đề nghị.

Anh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm lòng thì nghĩ“Có bắt rùa cả đời cũng được.”, nhưng miệng thì cứng rắn:

“Ừ, chỉ một tuần thôi đấy!”

Đúng là chàng trai ngây thơ, trong ngoài bất nhất, miệng cứ cứng vào!

Tất nhiên là không thể phủ nhận tôi cũng có chút vui vui. Nhưng tôi không nói anh biết đâu.

***

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, một màu xám xịt đến tuyệt vọng, và khi không thể đè nén được nữa, nó đổ ập xuống như thác lũ, những hạt mưa nặng nề rơi xuống, ướt đẫm mặt đường vốn khô cằn.

Ngay khi tôi còn đang phân vân, thì giọng anh đã vang lên:

“Của em.”

Anh cao hơn tôi một cái đầu, ánh mắt sắc lẻm, tóc và tay áo còn vương nước mưa, đôi bốt của anh đã sũng nước, nhưng anh không mấy bận lòng, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn tôi.

Tôi đưa tay cầm lấy dù, bàn tay còn lại thì nắm lấy tay anh, thật chặt.

“Anh-”

“Anh chỉ đi ngang thôi. Em đừng có hiểu nhầm.”

Tôi bật cười, lẽ ra tôi sẽ tin đây là trùng hợp nếu tai anh không ửng đỏ và suy nghĩ của anh không rõ mồn một.

“May mà chạy tới kịp, em ấy mà đội mưa thế nào cũng lại cảm rồi đau nhức cho mà xem! Thiệt tình, không có mình không biết em ấy sống sao nữa!”

Đồ ngốc, không có anh, em đã bắt urber về rồi. Nhưng tôi sẽ không nói anh biết điều đó. Vì đi cùng anh dưới mưa, dưới một tán ô, cũng là một điều hạnh phúc.

 

“Mẹ ơi, sao hai chú kia có hai cái ô mà lại dùng chung một cái vậy?” Tiếng non nớt của một đứa trẻ vang lên từ phía sau, nhưng chúng tôi không bận lòng, chỉ rảo những bước cùng nhau về nhà.

**